Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 302

Rầm! Cả thân hình to lớn của Ban Hwi Hyul ngã về phía trước.

Thật may là Kim Hye Woo đã lao đến như tên bắn và đỡ cho cậu ấy trước khi cậu ấy hoàn toàn ngã xuống nên đầu của cậu ấy mới không bị đập xuống đất. Kim Hye Woo thở ra một hơi rồi mới giận dữ nhìn lên trên.

Cậu ấy quát lên.

“Này, anh điên rồi à? Đầu óc anh không tỉnh táo phải không!”

Đến cả Kim Hye Woo không khi nào là không bình tĩnh cũng phải nổi điên lên như vậy, nhưng vẻ mặt của Hwang Shi Woo vẫn không hề thay đổi. Gương mặt lạnh lùng không có chút sinh khí nào như đã bị lột một lớp mặt nạ của anh ta khiến tôi co rúm người lại.

Trong bầu không khí tĩnh lặng kỳ quái ấy chỉ còn tiếng quả bóng vừa đập vào gáy của Ban Hwi Hyul lăn lông lốc trên sàn. Có lẽ vì bị ném rất mạnh nên nó cứ lăn mãi, phải đến khi chạm tường mới chịu dừng lại.

Mặt của tôi cứng đờ lại. Nếu anh ta có sức đá bóng mạnh đến vậy thì sao ban nãy không kiểm tra cho hẳn hoi đi, bản thân mình không chịu tập luyện mà lại giận cá chém thớt lên đầu người khác là sao?

Nhưng Hwang Shi Woo hình như không biết mình đã làm gì sai, anh ta nói với Kim Hye Woo khi cậu ấy đang đỡ Ban Hwi Hyul lên.

“Mày nên tránh ra khi tao còn đang nói tử tế.”

Không để ý đến người khác là ưu điểm của cặp sinh đôi và cũng là nhược điểm của họ. Gương mặt của Hwang Shi Woo khiến Kim Hye Woo cứng đờ một lúc, nhưng cậu ấy ngay lập tức đáp lại với khí thế lạnh lùng không hề thua kém anh ta.

“Nếu là anh thì anh có tránh ra không? Mắt anh mờ rồi đấy à?”

“Ha, được rồi. Vậy là mày muốn đổ máu đúng không?”

Thấy anh ta vừa nhếch mép nói vậy vừa chậm rãi bẻ tay mình và tiến lên phía trước, người cảm thấy bối rối lại là đám đàn em của anh ta.

“Đại ca, hay là thôi đi ạ? Giáo viên vừa rời đi không lâu mà.”

“Đúng rồi đó tiền bối. Mấy thằng ranh này mà đi gọi giáo viên thì lớn chuyện đấy.”

Thế là Hwang Shi Woo nghiến răng kèn kẹt rồi dậm chân một cái. Anh ta gân cổ hét lên.

“Thế thì có làm sao? Cái thằng ngu độn não bò này còn đi dép lê kiểm tra để vả vào mặt tao đấy!”

“Ơ, tiền bối. Chuyện đó…”

Một cậu nam sinh ngập ngừng giơ tay lên. Cậu ta là người chẳng có gì đặc biệt, hồi năm nhất tôi có thỉnh thoảng thấy cậu ta đi cùng đám bạn bình thường của mình, nhưng lên năm hai rồi thì lại gia nhập hội đàn em của Hwang Shi Woo. Cậu ta rõ ràng cũng tham gia vào việc đánh đập Ban Hwi Hyul ở bãi đổ rác.

Thái độ đáng ngờ của cậu ta làm tôi hiểu ra ngay lập tức. Cậu là cái người vứt giày đi phải không? Hơn nữa hành động của cậu ta còn là tự ý làm chứ không phải vì bị Hwang Shi Woo sai bảo.

Thấy vậy, Hwang Shi Woo vẫn hét rống lên với gương mặt xanh ngắt như chẳng hề nhận ra điều đó. Có lẽ anh ta đang phát điên lên vì cứ bị người xung quanh xen vào mãi.

“Sao? Làm sao! Mày có gì muốn nói thì nói nhanh lên!”

Thế là thằng con trai kia ngay lập tức ngậm miệng lại và lắc đầu.

“Kh, không có gì ạ!”

“Sao, mày cũng sợ thầy quay về chứ gì?”

Cái tên được nhắc đến sau đó làm tôi trợn tròn mắt.

“Mày nghĩ bây giờ tiền bối Eun Kyum chống lưng cho tao đã tốt nghiệp rồi, nên tao không còn gì nữa đúng không? Có phải không?”

Sao anh ta lại nhắc đến chuyện này ở đây? Tôi cảm thấy ngỡ ngàng, còn tên nam sinh kia ngay lập tức tái mặt lại và lắc đầu nguầy nguậy.

“Không phải ạ! Thật sự không phải!”

Cậu ta bắt đầu chắp hai tay lại và cầu xin Hwang Shi Woo, nhưng với tình hình này thì chắc chắn là Hwang Shi Woo sẽ không tha thứ cho cậu ta.

“Mày để tí nữa tao giải quyết.”

Hwang Shi Woo gườm gườm nhìn cậu ta với ánh mắt của một người điên và nói một câu như vậy, thế là cái tên đang dáo dác nhìn xung quanh cầu cứu đó mới che miệng lại và vắt chân lên cổ mà chạy ra bên ngoài.

Ngay khi vật cản đường đã biến mất rồi, sự đối nghịch giữa Kim Hye Woo và Hwang Shi Woo lại càng trở nên rõ nét.

Hình như việc đuổi người khác đi chỉ bằng một câu nói làm Hwang Shi Woo lại cảm thấy tự tin như trước, thế nên anh ta mới nhếch mép cười và mỉa mai nói.

“Mày còn chưa cút đi?”

“Tôi sợ anh giết một mạng người nên mới ở lại đấy.”

Ngay cả khi Kim Hye Woo nghiến răng gầm lên như vậy, Hwang Shi Woo hình như vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng. Anh ta chỉ cụp mắt xuống và nói ‘Vậy sao?’, sau đó quay ra nhìn chúng tôi đang đứng xem ở gần đó.

Thấy chúng tôi giật bắn mình, anh ta giơ tay lên và nói.

“Nào, bây giờ tao sẽ đếm đến mười. Tất cả chúng mày ra ngoài hết, trừ tao với Ban Hwi Hyul ra. Khoá cả cửa vào nữa.”

Thái độ quá chi là thản nhiên của anh ta khiến chúng tôi bỗng nhiên không hiểu nổi mình vừa nghe cái gì.

Thấy chúng tôi vẫn cứ ngơ ngẩn đứng yên đó, anh ta nghiêng đầu nói một lần nữa.

“Đã hiểu chưa? Đếm đến mười đấy, chỉ đến mười thôi. Sau đó đứa nào ở lại trong này có bị gì thì tao cũng không chịu trách nhiệm đâu.”

Lời nói như tối hậu thư của anh ta làm nhà thể chất chìm trong bầu không khí tĩnh lặng nặng nề. Phải đến lúc này tôi mới khẽ cắn môi vì nhận ra Hwang Shi Woo không đơn thuần chỉ là một thằng du côn vô hại.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến chuyện mình phải làm hiện tại cả. Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhấc chân bước đi.

Tôi vừa di chuyển một cái thì mấy người khác mới bừng tỉnh mộng và dáo dác nhìn xung quanh như không biết phải làm gì. Lúc này, tôi quỳ gối xuống bên cạnh Ban Hwi Hyul vẫn còn đang nằm dưới đất.

Hình như Kim Hye Woo cũng đã biết trước là tôi sẽ đến gần đây, cậu ấy không ngạc nhiên chút nào mà chỉ giơ cánh tay đang choàng lên cổ mình ra như đang muốn đưa đồ gì đó cho tôi và nói.

“Này, đúng rồi, ra đây là đúng lắm. Cậu ta cao quá nên một mình tôi không dìu lên được đâu, cậu đỡ bên kia đi.”

“Được rồi.”

Thấy tôi trả lời không chần chừ như vậy, ánh mắt đang nhìn về phía này của Hwang Shi Woo lại càng thêm sắc lạnh. Anh ta bắt đầu đếm ngược.

“Mười, chín, tám…”

Tôi mặc kệ giọng nói lạnh băng như máy đếm của anh ta mà chỉ để cánh tay của Ban Hwi Hyul lên vai mình. Chỉ có vậy thôi mà tôi cũng phải kêu lên một tiếng.

A, biết cậu ấy nặng đến mức này thì tôi đã ra giúp từ trước đó rồi. Tôi vừa hối hận như vậy thì Kim Hye Woo lại nói.

“Nặng đúng không? Quá nặng luôn. Không đùa được đâu. Đếm một, hai rồi nâng lên nhé?”

“Ừ.”

Thế là cả tôi với Kim Hye Woo đồng thời khó nhọc dựng người lên, nhưng chưa được mấy giây thì lại ngồi phịch xuống. Không biết là vì Ban Hwi Hyul nặng quá hay là vì thể lực của chúng tôi nữa. Chúng tôi ngay lập tức ngả nghiêng ra đằng trước, và giọng nói của Hwang Shi Woo vẫn đều đều vang lên.

“Năm, bốn, ba…”

Lúc này, Kim Hye Hil mới thản nhiên bước qua anh ta như thể anh ta chỉ là một cái đồng hồ chim cúc cu và tiến đến gần chúng tôi.

“Để em giúp nhé?”

Chúng tôi gật đầu mà không chần chừ. Phải đến lúc này Kim Hye Woo mới nhẹ nhõm nói.

“Được rồi, vậy em cũng đỡ bên đó cùng với Ham Dan Yi rồi thử đứng lên xem. Chỉ cần em dùng 1/4 sức mạnh đánh anh hồi sáng là chúng ta có thể thành công rồi.”

“Anh phải biết là em đang phải giúp Ban Hwi Hyul nên mới nhịn anh thôi đấy.”

Kim Hye Hil lạnh giọng nói một câu như vậy, nhưng ngay khi nghe thấy một giọng nói nhỏ của ai đó thì lại cúi đầu xuống. Chúng tôi cũng cúi đầu theo cô ấy, phải đến lúc này mới nhận ra giọng nói đó thuộc về Ban Hwi Hyul.

“Cứ, đi đi…”

“Phần sau gáy là chỗ trọng yếu đấy.”

Kim Hye Woo nói ngay lập tức và thậm chí còn chẳng băn khoăn lấy một giây. Kim Hye Hil cũng tiếp lời.

“Đúng rồi, phải cẩn thận với phần cổ nữa. Đây là phần nối với tuỷ sống mà.”

“Cậu thích nói câu ‘Đi đi, bỏ tôi lại’ quá nhỉ?”

Cặp sinh đôi nói xong thì đến cả tôi cũng chêm thêm một câu, thế là Ban Hwi Hyul mới cúi đầu xuống như không muốn nói lý nữa. Ánh mắt nhìn cậu ấy của tôi dần lạnh xuống.

Theo tôi thấy thì cậu ấy không phải bây giờ mới tỉnh, mà đã tỉnh lâu rồi nhưng không có ý định đứng lên thì đúng hơn. Nhưng vì cả tôi lẫn cặp sinh đôi đều ở lại để đưa cậu ấy đi nên cậu ấy mới đành phải mở mắt thôi.

Nhưng tôi không có ý định để Ban Hwi Hyul chịu đòn của Hwang Shi Woo theo như dự định của cậu ấy đâu. Tôi lại giục cậu ấy.

“Nhanh lên.”

Thế là cơ thể nặng nề như núi Thái Sơn của Ban Hwi Hyul cuối cùng cũng động đậy.

Khi chúng tôi lom khom dựng người của cậu ấy dậy thì ngay lúc này, lời cảnh cáo cuối cùng vang lên ngay đằng trước chúng tôi.

“Một.”

Giọng nói lạnh lẽo như tử thần của Hwang Shi Woo khiến cả một người coi anh ta là trò đùa như tôi cũng có chút sợ hãi. Nhưng chỉ được một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên quan sát xung quanh và khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không chỉ có bốn người chúng tôi mà hầu hết mấy đứa trong lớp đều chưa rời đi. Cùng lắm chỉ có tầm năm đứa đã đi mất mà thôi, với tính cách thường ngày của họ thì có lẽ họ rời là để gọi thầy giáo chứ không phải vì muốn chạy trốn.

Nhìn tình hình hiện tại, Hwang Shi Woo nắm chặt lấy tay mình, mặt lúc đỏ lúc xanh. Thế rồi anh ta ngay lập tức hét lớn như sắp phun máu đến nơi.

“Này, chúng mày còn không mau cút đi?! Tưởng tao đùa đấy à?! Đã cho cơ hội rồi mà còn không biết điều nữa!”

Cái kiểu la hét như thần kinh của anh ta đúng là rất kinh dị, nhưng vẫn chẳng có ai nhấc chân cả.

Thế là Hwang Shi Woo mới cúi đầu và thấp giọng nói.

“Chúng mày… Hôm nay tao sẽ giết hết cả lũ chúng mày. Tao sẽ…”

Tiếng lẩm nhẩm của anh ta nghe cứ như đang đọc thần chú vậy.

Ngay lúc này. Hình như Yoon Jung In và Lee Min Ah chỉ vừa dọn dẹp nhà kho thể dục xong nên mới vừa phủi tay vừa bước ra, ngay khi thấy khung cảnh hiện tại thì họ mới trợn tròn mắt và chạy đến gần chúng tôi. Hai người họ kêu lên.

“Gì đây! Có chuyện gì thế, đánh nhau à?”

“Ban Hwi Hyul, cậu bị làm sao thế! Có chuyện gì vậy!”

Vì Hwang Shi Woo bị che đi nên lúc đầu bọn họ chỉ nhìn thấy Ban Hwi Hyul và chúng tôi, nhưng ngay khi nhìn thấy dáng đứng oai phong của Hwang Shi Woo thì bọn họ đã hiểu được tình hình hiện tại ngay lập tức.

Yoon Jung In giơ tay ra để che cho chúng tôi trước mặt Hwang Shi Woo rồi thấp giọng nói.

“Các cậu mau đưa Ban Hwi Hyul đến phòng y tế đi. Nếu ở đây khám không được thì các cậu có thể đưa cậu ấy đến bệnh viện được không? Nhờ các cậu đấy.”

“Bọn tôi định làm vậy từ trước khi cậu đến cơ nhé. Đừng có ăn cắp ý tưởng của người ta.”

Ngay cả trong tình cảnh này mà Kim Hye Woo vẫn có thể đáp lại một cách đáng ghét như vậy, thế rồi cậu ấy nâng người Ban Hwi Hyul lên. Cả tôi với Kim Hye Hil cũng dìu Ban Hwi Hyul một cách dễ dàng hơn nhiều so với lúc cậu ấy vẫn còn bất tỉnh, sau đó từ từ bước đi.

Bốn người chúng tôi đi cùng nhau như đã hợp thành một thể như thế thì đám đông đang đứng vây quanh chúng tôi cũng tách ra hai bên như Moses tách biển.

Ánh mắt bọn họ nhìn chúng tôi không giống như đang nhìn bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm mà lại ẩn chứa lời cổ vũ thật lòng, khiến trái tim tôi cũng dần trở nên ấm áp. Trong số đó có cả Jung Se Yeon cũng đang nhìn Ban Hwi Hyul với ánh mắt lo lắng.

Lúc này, lại có một sự kiện không ngờ tới khác níu chân chúng tôi lại. Bốp! Tiếng động sắc bén và cứng nhắc khác với lúc Ban Hwi Hyul bị bóng đập vào người làm tôi ngay lập tức quay đầu ra.

Ngay khi thấy Yoon Jung In ngã xuống, vẻ mặt của tôi cũng dần tái nhợt đi. Lee Min Ah ngay lập tức hét lên.

“Này! Thằng điên kia!”

Cô ấy chạy thẳng về phía Hwang Shi Woo nhưng lại bị đám đàn em của anh ta kéo tay lại. Lee Min Ah bị quăng xuống đất thì mới thở hồng hộc một lúc, thế rồi lại đứng bật dậy và lao thẳng đến chỗ bọn họ.

Lần nào cô ấy cũng bị đám đàn em ngăn lại, còn Hwang Shi Woo chẳng thấy tội lỗi chút nào mà chỉ tiến đến gần Yoon Jung In. Thấy vậy, Lee Min Ah mới hét ầm lên.

“Này, mày thử động đến Yoon Jung In xem! Tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Hwang Shi Woo chẳng coi lời nói của cô ấy ra gì mà chỉ phì cười rồi vươn tay ra và nắm lấy cổ áo của Yoon Jung In.

Ngay khi thấy Yoon Jung In bị xốc lên và có một dòng máu đỏ chảy ra dưới mũi của cậu ấy, dường như có thứ gì đó vừa đứt phựt trong đầu tôi.

Lúc này, một tiếng hét lớn bỗng vang lên làm nắm đấm của Hwang Shi Woo khựng lại giữa không trung.

“Ngày nào cũng đánh lén rồi lại đánh lén, hôm nay cũng đánh lén, chắc anh có thứ hạng cũng vì giở trò hèn hạ chứ không có chuyện đánh nhau đường đường chính chính đâu nhỉ?!”

Và người hét ầm lên mà không biết sợ như vậy, chính là tôi.