Trong lúc xe buýt đang đi đến bệnh viện thì tôi cứ ngồi ngẫm nghĩ mãi. ‘Thằng nhóc đó’ mà Ban Hwi Hyul vừa nhắc đến là ai nhỉ? Tôi cứ tưởng mình đã hiểu kha khá về hoàn cảnh của Ban Hwi Hyul rồi, ấy thế mà nghĩ mãi vẫn không ra.
Hình như Ban Hwi Hyul không có ý định giải thích đàng hoàng cho chúng tôi, thế nên từ đó về sau cậu ấy chẳng nói thêm gì hết. Cũng không ngăn chúng tôi đi theo luôn. Hình như cậu ấy đã chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình rồi.
Xe buýt cuối cùng cũng dừng lại, tôi vội vã đi xuống rồi ngẩng lên nhìn toà nhà to lớn nằm phía bên kia đường.
Đây là một nơi khá quen thuộc với tôi, vì cả vụ tai nạn của bố Yoo Cheon Young và bố Eun Hyung lẫn chuyện của Eun Mi.
Nghĩ lại thì đã lâu rồi tôi chưa ghé qua thăm Eun Mi. Hôm nay có nên vào thăm em ấy một lúc không nhỉ? Tôi vừa nghĩ vậy thì Ban Hwi Hyul đã đi lướt qua tôi và tiến thẳng vào bên trong bệnh viện.
Dù chẳng hiểu đầu đuôi gì nhưng tôi và Yoon Jung In vẫn đi theo sát cậu ấy, sau đó thấy cậu ấy tự mình ghé vào bàn tiếp tân và nói gì đó, rồi bỗng nhiên đổi hướng ra chỗ thang máy.
Phải đến khi đi qua mấy khu hành lang và chuyển hai chuyến thang máy thì tôi mới nhận ra con đường quen thuộc này.
Con đường này rõ ràng đi đến khu phòng bệnh dành cho bệnh nhân nhập viện trong thời gian dài, trong đó có cả Eun Mi.
Ban Hwi Hyul cứ đi thẳng về phía trước rồi bỗng đứng khựng lại trước cửa một phòng bệnh. Tôi giật bắn mình và cũng đứng khựng lại theo, sau đó ngẩng đầu lên và nhìn thấy biển tên được gắn bên ngoài cánh cửa.
Có một tờ giấy in màu trắng với ba chữ ‘Ban Hwi Ahn’ được gắn ở đây.
“Chẳng lẽ…”
Ban Hwi Hyul giả vờ không nghe thấy lời nói của tôi mà cứ thế bước thẳng vào trong phòng bệnh.
Sau một hồi quay ra nhìn và đoán ý của nhau, hai chúng tôi cũng lẳng lặng đi theo sau cậu ấy như những bóng ma.
Bố cục phòng bệnh này cũng giống y hệt phòng bệnh của Kwon Eun Mi trong trí nhớ của tôi, chỉ có điều hơi nhỏ hơn một chút. Có vẻ như Eun Mi là người quen của gia đình nhà Yoo Cheon Young nên tất nhiên sẽ được chăm sóc niềm nở hơn.
Trừ độ lớn ra thì hai phòng hầu như chẳng khác gì mấy, nhưng phòng bệnh của Kwon Eun Mi và phòng bệnh này lại có một điểm khác biệt mang tính quyết định.
Ở đây không có người nào tỉnh cả.
Nơi này chỉ có sự im ắng mà thôi. Tiếng thở trầm lặng như bao trùm khắp cả phòng.
Khi Ban Hwi Hyul đến gần một chiếc giường nào đó và đặt tay lên thành giường sắt bên cạnh giường, tôi chỉ biết hít sâu một hơi và kéo cánh tay của Yoon Jung In.
Bầu không khí im lặng phủ đầy trong phòng bệnh, những con người đang nằm trên giường và cả vẻ mặt của Ban Hwi Hyul khi đang cúi xuống nhìn người nằm trên giường đều nói lên một điều, đó là chúng tôi đáng lẽ ra không nên có mặt ở đây.
Yoon Jung In hình như cũng nhìn thấy một cậu thiếu niên có vẻ ngoài khá giống Ban Hwi Hyul đang nhắm nghiền mắt và nằm trên giường nên ngay lập tức nhíu mày lại. Cậu ấy lùi lại một bước rồi khẽ nói.
“Bọn tôi… đợi ở ngoài nhé, cậu cứ thong thả.”
“……”
Ban Hwi Hyul lẳng lặng gật đầu. Thế là tôi và Yoon Jung In rón rén lùi ra ngoài hành lang.
Phải đến khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại thì chúng tôi mới nhìn nhau và thở ra một hơi.
Yoon Jung In vừa vuốt tóc vừa lẩm bẩm.
“Thấy cậu ta thường ngày là tôi cũng đoán được là hoàn cảnh của cậu ta không bình thường rồi. Chỉ là không ngờ lại được nhìn thấy cảnh này.”
“Ừ…”
“Cậu biết rồi hả? Thế nên mới muốn lo cho cậu ta đúng không?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mới gật đầu.
Ngay cả lúc chưa biết Ban Hwi Hyul là hạng nhất thì tôi đã đoán được rằng cậu ấy có người thân nhập viện ở đây qua lời Eun Hyung kể lại rồi.
Còn sau khi biết cậu ấy là hạng nhất thì tôi lại càng chắc chắn rằng người đang nhập viện ở đây chính là em trai cậu ấy.
Nhưng tưởng tượng trong đầu và nhìn thấy ngoài đời thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cũng giống như kiểu chỉ đọc tiểu thuyết và trực tiếp trải nghiệm những tình tiết trong tiểu thuyết vậy. Tôi khẽ thở dài rồi vươn tay lên vuốt tóc mình.
Tôi nghĩ, xung quanh mình có rất nhiều người gặp chuyện bất hạnh. Hoàn cảnh của họ càng bất hạnh thì khả năng họ là những nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết càng cao.
Nhưng có cần phải làm đến mức này không? Tôi tự hỏi mình như vậy.
Vào những lúc đang sống một cuộc sống bình thường rồi lại phải đối mặt với những chuyện nghiêm trọng như thế này, tôi bỗng vừa cảm thấy nghẹt thở lại vừa cả thấy bức bối và bất lực đến mức không thể nói gì.
Thế rồi trái tim tôi bỗng chìm xuống nặng nề, như thể tôi đáng lẽ ra không nên có được niềm hạnh phúc hiện tại, như thể tôi chỉ giành được nó thông qua sự hy sinh của ai khác.
Khi tôi còn đang nắm mở bàn tay trống không của mình, thì bỗng có bóng dáng ai đó xuất hiện ở phía bên kia hành lang.
Tôi ngẩng đầu lên, và thứ đầu tiên lọt vào mắt tôi là một chiếc áo khoác đồng phục màu xám nhạt.
Chân tôi ngay lập tức lùi lại theo phản xạ, sau đó lại ngập ngừng đứng thẳng lên. Yoon Jung In đứng cạnh tôi mới ngờ vực hỏi.
“Sao vậy? Người quen à?”
“Kh, không phải.”
“Thế sao cậu lại phản ứng kiểu đó? A, đấy là đồng phục của trường Khoa học Seong Woon mà nhỉ? Cái chỗ toàn học sinh gương mẫu ấy.”
Tôi gật đầu. Thật ra trường của chúng tôi cũng là một nơi toàn học sinh gương mẫu, nhưng trường tôi còn có cả những người tài trợ tiền để vào hay được tuyển chọn đặc biệt, còn trường Khoa học Seong Woon thiên về bồi dưỡng học sinh giỏi hơn.
Thấy tôi gật gù, Yoon Jung In lại chọc vào sườn tôi.
“Sao cậu chỉ nhìn đồng phục thôi mà đã giật mình rồi? Cậu gây chuyện gì với người bên đó à?”
Tôi nhíu mày đáp lại.
“Không, nói đúng ra thì bên đó mới là người gây chuyện với tôi.”
Và rồi tôi tập trung quan sát kỹ gương mặt của cậu nam sinh đang đến gần kia.
Mái tóc xám pha lẫn vàng kim của người nọ toả sáng lấp lánh, làn da nhợt nhạt và mỏng manh như một tờ giấy trắng sắp rách đến nơi. Cậu ta không cao lắm, nhưng vì đôi chân dài và gương mặt nhỏ giống người ngoại quốc nên tỷ lệ cơ thể cũng rất đặc biệt.
Yoon Jung In nhìn người đó với ánh mắt trầm trồ và lẩm bẩm.
“Riêng về mặt tỷ lệ cơ thể là so được với Yoo Cheon Young luôn đấy. Nhưng mà ban nãy cậu vừa nói gì cơ? Gây chuyện với cậu?”
Câu hỏi của cậu ta khiến tôi nhíu mày lại và thầm nhớ lại những ký ức đau thương khi ấy.
Tôi ngay lập tức trả lời.
“Ừ, chuyện là thế này… Cậu ta tự xưng là người sùng bái thuyết tiến hoá, kiểu phát điên về chọn lọc tự nhiên luôn ấy, xong rồi bảo tôi ngu quá nên không thể sinh tồn được.”
“Gì cơ? Haha, nghe buồn cười thế, này. Sao cậu lại bị chửi một cách mới lạ thế hả? Cuộc đời cậu thú vị thật đấy.”
“Mới lạ gì thì cũng là ăn chửi thôi, thú vị cái con khỉ. Sao lại nói về cuộc đời của người khác như thế chứ?”
Tôi cáu kỉnh hỏi lại như vậy, nhưng tự nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn về phía mình nên mới quay đầu ra.
Cậu nam sinh mặc đồng phục màu xám kia đang nhìn về hướng này với một ánh mắt kỳ quái rất khó miêu tả. Tất nhiên là không phải ánh mắt say mê, mà giống kiểu đang nhìn sinh vật quý hiếm hơn.
Gì vậy? Tôi nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi mới há hốc miệng.
Á, chẳng lẽ người này quen biết gì với cái tên sùng bái thuyết tiến hoá kia sao? Số lượng học sinh của trường Khoa học ít hơn nhiều so với trường bình thường nên trường hợp này cũng khả thi lắm.
Sự ngờ vực khiến tôi nheo mắt lại nhìn cậu ta, thế rồi Yoon Jung In vẫn chưa hiểu gì mới tự dưng phá lên cười.
Cậu ta đánh vào tay tôi rồi nói.
“Này, cậu ta nói gì nữa? Nói thêm xem nào. Bảo cậu ngu, rồi sao nữa, bảo là gen di truyền của cậu không có giá trị để truyền lại cho đời sau nên cần bị diệt chủng à? Ê này, đúng là cậu toàn dính líu với lũ thần kinh thôi nhỉ.”
Tôi quay ngoắt đầu lại để lườm cậu ta.
“Từ nãy đến giờ cậu toàn nói những thứ ngày thường không dám nói thôi chứ gì?”
“Đâu có, thì cậu gọi người đó là kẻ sùng bái thuyết tiến hoá mà. Tôi chỉ tưởng tượng ra được mấy trường hợp trên thôi. Thế chẳng lẽ cậu ta còn làm chuyện gì mới mẻ hơn là tôi tưởng tượng à? A, chắc tại trường Seong Woon là trường Khoa học nên điên cũng phải điên kiểu phá cách mới chịu được.”
Lúc này, có lẽ vì nghe thấy có người nhắc đến tên trường mình, hoặc là vì không thể nghe người khác bôi nhọ trường được nữa, dù là vì lý do gì thì cậu nam sinh kia cũng tiến một bước về phía chúng tôi.
Khi mấy đứa nhìn nhau, cậu ta nở một nụ cười chuẩn mực như được vẽ lên và cúi đầu xuống với chúng tôi.
“Xin chào.”
Yoon Jung In sờ môi và tỏ vẻ hoang mang một lúc, nhưng rồi cậu ta ngay lập tức mở miệng nói với sự thân thiện.
“A, chuyện ban nãy bọn mình nói, à, đây là chuyện khác, nhưng bạn cũng đừng hiểu lầm nhé. Bạn này chỉ quen biết một người học trường Seong Woon mà thôi. Dù sao thì, chào bạn?”
Yoon Jung In kết thúc màn chào hỏi huyên thuyên của mình thì lại đến lượt tôi.
Vì đang mải ngẫm nghĩ nên tôi chỉ hơi cúi đầu thay vì mở miệng chào hỏi, thế là nụ cười của cậu ta có hơi nhạt đi.
Sự biến đổi này khiến tôi nhận ra ngay lập tức.
Vẻ lịch sự này chỉ là một màn diễn chất lượng cao của cậu ta mà thôi. Nếu là lúc trước thì tôi tuyệt đối sẽ không nhận ra, nhưng khoảng thời gian ở bên cạnh Joo In và Lee Luda đã khiến tôi trở nên tinh ý hơn.
Ừm, chỉ có nụ cười của cậu ta là mang lại sự tin tưởng và hảo cảm cho người đối diện giống hai người kia mà thôi, chứ vẻ mặt vô biểu cảm và vẻ mặt tươi cười của cậu ta vẫn còn cách nhau một khoảng lớn. Vẫn còn kém lắm. Tôi cho bạn 7/10 điểm.
Tôi vừa thầm nghĩ như vậy thì cậu nam sinh nọ lại gọi tôi.
“Bạn này.”
“Ờ, ừ?”
Khi ngẩng đầu lên thì tôi thấy đôi mắt nâu xám chứa đầy vẻ hứng thú của cậu ta đang nhìn thẳng vào tôi. Khi nhìn nhau, cậu ta nở nụ cười rồi hỏi.
“Bạn đang làm gì ở đây vậy nhỉ?”
“Hả? Làm gì là sao?”
“À, bạn của tôi nằm ở trong phòng bệnh này. Tôi thường xuyên ghé qua đây lắm, nhưng chưa gặp bạn bao giờ. Bạn là người nhà của bệnh nhân khác sao? Là ai vậy?”
“À, bọn tôi…”
Tôi không biết nói gì nên Yoon Jung In định trả lời hộ tôi, nhưng rồi cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, và Ban Hwi Hyul bước ra với vẻ mặt trầm lặng giống hệt ngày thường.
Vì không biết phải tỏ vẻ gì và cũng không biết nên nói gì nên tôi và Yoon Jung In cứ đứng đơ ra đó, thế rồi Ban Hwi Hyul nói.
“Đi thôi.”
Cậu ấy ngay lập tức quay đầu ra nhìn cậu nam sinh mới xuất hiện kia với ánh mắt hơi ngạc nhiên. Nhưng chỉ được một lúc sau, cậu ấy lại quay ngoắt đầu đi như thể chẳng thèm để tâm và thúc giục chúng tôi.
“Đi theo tôi. Các cậu bảo phải quay về trường cơ mà.”
“Ờ, ừ.”
“Đường khó đi lắm.”
Ừ, phải đi chứ. Tên đầu gấu hạng nhất còn hạ mình đề nghị đưa chúng tôi về trường cơ mà. Tôi vừa nói vậy vừa bước đi theo Ban Hwi Hyul, nhưng lúc này, tôi lại thấy rõ vẻ mặt như bị coi thường hiện lên trên gương mặt của cậu nam sinh kia khi cậu ta nhìn thấy Ban Hwi Hyul.
Bị coi thường? Sao lại thế? Tôi vừa trợn tròn mắt vừa nghĩ vậy, thế rồi cậu nam sinh nọ lại nở nụ cười thản nhiên giống ban nãy và vui vẻ nói.
“Ban Hwi Hyul?”
Nghe vậy, Ban Hwi Hyul mới đứng khựng lại. Thế nhưng dù đã dừng lại và nhìn ra đằng sau rồi mà trên mặt của cậu ấy vẫn không có vẻ gì là vui mừng khi gặp được người quen. Cậu nam sinh nọ cũng chẳng thèm để tâm, cậu ta chỉ tiến thêm một bước rồi nói.
“A, tôi lúc nào cũng muốn gặp cậu một lần. Được gặp cậu ở đây thật mừng quá.”
“Cậu biết tôi?”
Cậu nam sinh nọ vẫn nở nụ cười khi nghe câu hỏi sắc bén của Ban Hwi Hyul. Quả nhiên là không phải người thường rồi.
“Cậu không biết nhưng Hwi Ahn thì biết.”
“À.”
Chỉ một câu nói như vậy cũng làm bầu không khí lạnh lẽo như lớp áo giáp bao quanh Ban Hwi Hyul dần tan vỡ. Thấy cậu ấy chỉ trợn tròn mắt và ngạc nhiên kêu lên như vậy, nam sinh nọ mới giơ tay ra.
“Xin chào, tôi là Jung Yo Han. Cũng bằng tuổi cậu đấy.”
Thế là Ban Hwi Hyul lại nhíu mày lại. Cậu ấy vừa miễn cưỡng bắt tay với người kia vừa nói.
“…Tôi chưa bao giờ nghe Hwi Ahn nhắc đến cậu.”
“Tất nhiên rồi. Tôi chỉ vừa quay về Hàn Quốc thôi mà. Đầu năm ngoái tôi đến Đức sống và chỉ vừa quay lại đây không lâu. Lâu lắm rồi tôi mới về nước. Chỉ vừa gần đây tôi mới bắt đầu đến bệnh viện mà thôi.”
“Vậy sao?”
Ban Hwi Hyul hỏi như vậy với giọng nói đều đều không cao không thấp làm tôi khẽ nhíu mày. Ban Hwi Hyul, đừng bảo chỉ mới lấy lý do như thế mà cậu đã định bỏ qua chuyện này đấy nhé? Cả người cậu ta toả mùi đáng nghi kia kìa! Phải gắt lên đi chứ.
Nhưng hình như Ban Hwi Hyul không dám hỏi cung bạn của em trai mình thêm nữa. Cậu ấy chỉ nói ‘Được, vậy tôi nhớ cậu rồi’ và quay người đi (dù tôi không biết chuyện đó có khả thi với trí nhớ của cậu ấy hay không), nhưng rồi Jung Yo Han bỗng nói.
Câu nói của cậu ta làm Ban Hwi Hyul quay ngoắt đầu lại.
“Hwi Hyul này. Lúc về nước và nghe tin Hwi Ahn thành ra như thế này là tôi sốc lắm đó, vẫn còn tức điên người đây này. Thế nên là.”
“……”
“Có thể cho tôi biết thủ phạm là ai không?”
Khác với những gì Jung Yo Han nói, giọng điệu của cậu ta vẫn vô cùng thản nhiên. Thế rồi ngay lúc này, rầm! Chúng tôi nghe thấy một tiếng ầm đến thủng màng nhĩ vang lên trong hành lang.
Tôi ngay lập tức bịt tai lại theo phản xạ, sau đó mới nhíu mày và quay đầu ra.
Nắm đấm to lớn của Ban Hwi Hyul đang đấm thẳng vào bức tường bệnh viện.
Thật may là bức tường đó vẫn lành lặn, phải đến khi xác nhận điều đó xong thì tôi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi quay ra nhìn Ban Hwi Hyul.
Nếu đây là người khác thì tôi đã trách mắng cậu ta rồi, nhưng vì đối phương là Ban Hwi Hyul nên tôi chỉ nghĩ ‘Được rồi, người không biết dùng nắm đấm đúng lúc đúng chỗ như cậu mới xứng đáng với cái danh hiệu đầu gấu hạng nhất chứ’ mà thôi.
Với cả điều ngoài dự đoán nhất chính là thái độ của Jung Yo Han. Tôi liếc mắt nhìn cậu ta. Ai nhìn hành động bạo lực của Ban Hwi Hyul cũng sẽ phải giật bắn mình, ấy thế mà ánh mắt nhìn Ban Hwi Hyul của Jung Yo Han vẫn lãnh đạm như trước.
Cậu ta mềm mỏng nói tiếp.
“Quả nhiên là cậu vẫn chưa biết thủ phạm là ai nhỉ. Cũng đúng, tôi nghe nói chuyện vừa xảy ra cái thì cậu đã vứt bỏ hết quyền lực của mình rồi biệt tăm biệt tích, thì biết làm sao được đây? Tự tìm hiểu bằng sức lực của bản thân cũng chẳng ra đâu vào đâu nhỉ.”
Tôi nhíu mày lại. Gì thế này, cậu ta biết Ban Hwi Hyul chính là hạng nhất rồi sao?
Cũng đúng, nếu cái tên Jung Yo Han này quen cậu em trai Ban Hwi Ahn của Ban Hwi Hyul từ mấy năm trước thật thì sao có thể không biết đây.
Tôi vừa ngẫm nghĩ như thế thì lại nghe thấy giọng của Jung Yo Han.
“…Tôi không hiểu.”
Tôi ngẩng đầu lên. Ban Hwi Hyul chỉ nhíu mày lại và hỏi.
“Không hiểu cái gì?”
“Chuyện cậu bỗng dưng bỏ đi như kiểu chạy trốn khỏi vị trí của mình ấy. Nếu muốn thu thập thông tin để tìm ra hung thủ thì cậu giữ nguyên vị thế hạng nhất của mình vẫn là có lợi nhất. Nhưng cậu lại không làm thế.”
“……”
“Tại sao vậy? Nếu là tôi thì chắc chắn tôi đã tìm được thủ phạm và trả thù được rồi…”
Lời nói bực tcs của Jung Yo Han bị Ban Hwi Hyul cắt ngang.
“Tôi không muốn nhắc đến thời kỳ đó nữa.”
“Gì cơ?”
“Tôi muốn sống mà quên đi tất cả.”
Ban Hwi Hyul thản nhiên nói ra câu đó như lời thoại của một nhân vật cao thủ sống ẩn dật trong tiểu thuyết võ hiệp, thế rồi cậu ấy quay ra nhìn chúng tôi. Ngay khi Ban Hwi Hyul liếc mắt chỉ về phía cuối hành lang thì chúng tôi cũng vội vã bước theo cậu ấy.
Tôi vừa đi trên hành lang vừa gãi đầu mình. A, đầu gấu hạng nhất đúng là quen biết nhiều người thật. Đi đâu cũng gặp được người quen.
Cảm giác như kiểu cuộc đời của cậu ấy là một tập trong phim ‘Rustic Period’ ấy. Tôi vừa nghĩ vậy vừa liếc nhìn Ban Hwi Hyul thì ngay lúc này, Yoon Jung In bỗng dưng hỏi tôi.
(Rustic Period: Một bộ phim của Hàn với nhân vật chính là ông trùm xã hội đen.)
“Này, vứt bỏ quyền lực? Sức mạnh? Nói vậy là sao?”
Phải đến lúc này tôi mới chợt nhớ ra rằng Yoon Jung In là người duy nhất có mặt ở đây mà lại không biết danh tính của Ban Hwi Hyul. Thế nên cậu ấy đương nhiên không hiểu nổi đầu đuôi câu chuyện rồi. Tất nhiên là từ ‘hạng nhất’ có xuất hiện, nhưng chỉ là thoáng qua thôi.
Phải bịa chuyện kiểu gì bây giờ nhỉ? Tôi còn đang lo nghĩ như thế, nhưng không ngờ là Ban Hwi Hyul đi bên cạnh tôi bỗng thản nhiên nói.
“Tôi sẽ giải thích hết cho cậu.”
“Ô, thật sao?”
Thấy mặt mày của Yoon Jung In tươi tỉnh hẳn lên, Ban Hwi Hyul lại nói.
“Thật. Trước hết cứ lên sân thượng đã.”
“……”
Chúng tôi chẳng hiểu sao lại im lặng. Trên đường lên sân thượng, Yoon Jung In mới nhìn tôi và nhỏ giọng thì thầm.
“Này, tôi cũng không hiểu tại sao… Nhưng mà tôi tự dưng không muốn đi theo cậu ta lên sân thượng.”
Tôi cũng chỉ biết gật đầu. Quả nhiên là đầu gấu hạng nhất toàn quốc, dù đã sống ẩn lâu rồi nhưng khí chất vẫn không đi đâu được cả.
***
Jung Yo Han đứng lại ở khu hành lang trống không, nhìn Ban Hwi Hyul bỏ đi mà chỉ biết cắn chặt môi. Cậu ta ngay lập tức cười ‘ha’ một tiếng và sờ vào cái bụng gầy gò của mình, sau đó lại nhìn về phía hành lang và nói như tự giễu.
“Biết ngay mà, quả nhiên là mày không nhớ tao. Bực thật đấy…”
Thế rồi cậu ta bỗng đổi hướng và bước vào phòng bệnh.
Bên trong phòng bệnh tĩnh lặng như đáy nước. Ban Hwi Ahn nằm giữa phòng, gương mặt không động đậy và trầm lặng như mặt hồ yên ả. Jung Yo Han đặt tay lên thành giường và cúi xuống nhìn cậu ta, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh.
“Tôi tuyệt đối sẽ không cảm ơn cậu.”
Cậu ta vừa lẩm nhẩm như vậy vừa cúi gập người xuống. Quả nhiên là cậu ta chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn từ người kia. Nghe từng nhịp thở của Ban Hwi Ahn, lông mày của Jung Yo Han ngay lập tức nhíu lại như đau khổ lắm.
Thế rồi cậu ta ngay lập tức dựng thẳng người dậy như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, sau đó khẽ lẩm bẩm với vẻ mặt vô cảm.
“Đúng vậy, tôi cũng chẳng có lỗi gì với cậu cả. Tại sao ư, như anh của cậu ngày xưa cũng nói rồi đấy, yếu đuối chính là cái tội. Không phải sao?”
Cậu ta bỗng dưng lục lọi túi của mình rồi hét ầm lên.
“Chết tiệt, cái thằng vô dụng đó. Có mỗi một yêu cầu đơn giản thôi mà cũng không làm được.”
Jung Yo Han ngay lập tức lôi điện thoại ra rồi nở nụ cười lạnh lẽo.
“Bây giờ phải để tao tự ra tay vậy.”
Cậu ta bấm bấm gì đó trong điện thoại một lúc, rồi cuối cùng mới tìm ra một bức ảnh bí ẩn nào đó. Thế là Jung Yo Han không chần chừ mà gửi ngay bức ảnh đó đi và bắt đầu nhập tin nhắn.
Khi đang viết tin nhắn như vậy, cậu ta bỗng nhiên nhìn số điện thoại rồi khẽ bật cười. Thế rồi Jung Yo Han thì thầm như đang tự nói chuyện với mình.
“Vậy hoá ra mày chính là người gửi tin nhắn không hài hước này ư?”
Cậu ta lạnh giọng nói thêm.
“Dù mày có quyết tâm gì đi nữa, thì cũng chẳng liên quan gì đến tao cả.”
***
Yoon Jung In có phản ứng đúng như tôi mong đợi.
“Cậu là đầu gấu hạng nhất cả nước?”
“Ừ.”
Câu trả lời lạnh nhạt của Ban Hwi Hyul làm Yoon Jung In bỗng nhiên nắm chặt tay lại như đã quyết tâm gì đó, thế rồi cậu ta nhìn cả hai chúng tôi.
Tôi ngờ vực hỏi.
“Cậu đang đợi cái gì thế? Này, đừng bảo là cậu muốn đánh thử một trận với Ban Hwi Hyul để xác nhận lại sức mạnh của cậu ấy đấy nhé?”
Làm vậy là mất mạng như chơi đấy… Tôi vừa nghiêm túc nói thêm như vậy thì Yoon Jung In mới hiên ngang lắc đầu và nói.
“Nào, nói nhanh đi.”
“Nói cái gì?”
“Nói đây chỉ là một trò đùa đi. Tôi đã chuẩn bị sẵn kiểu phản ứng hài hước nhất quả đất rồi.”
“……”
Tôi nhìn Yoon Jung In với ánh mắt rối rắm. A, biết ngay là như thế này mà, cậu ta thật sự không tin thật…