Ngày hôm sau, lại có một tin tức mới làm cả trường ầm ĩ hết cả lên, đó là đến cả hạng 5 Kang Han cũng bị đánh lén.
Tôi vẫn nghĩ đây không phải là chuyện liên quan đến mình như trước, nhưng phải đến khi biết người này chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Dae Ri Ja thì trái tim tôi mới dần trở nên nặng nề. Dù chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng tôi vẫn được chứng kiến vài dáng vẻ khá là đáng ngạc nhiên của chị ấy, khiến hình tượng của chị ấy trong lòng tôi dần trở nên thân thiết như một bà chị cầm đầu cả xóm vậy.
Mong là không bị thương nặng, dù nghĩ vậy nhưng tôi không biết số chị ấy nên cũng chẳng thế liên lạc nổi. Thế nên tôi chỉ biết thở dài.
Mặt khác, càng như thế này thì mọi người lại càng quan tâm đến giải đấu trùm sắp được mở ra hơn. Cứ đi trên hành lang trong giờ nghỉ là lại thấy bọn họ ghi ‘Ứng cử viên hạng nhất’ lên bảng, sau đó họ còn gạch chéo tên của những người đã bị đánh lén rồi nữa.
Vào giờ ăn trưa, đang vừa ăn vừa nói chuyện thì tôi lại há hốc mồm khi nghe được một tin tức mới về giải đấu trùm đó.
“Tức là có cả vòng loại sao?”
Đây là Olympic à? Tôi vừa chán ngán lầm bầm như vậy thì Yoon Jung In mới bảo.
“Nghe nói là thế. Đặc biệt là giải đấu lần này còn đặt lại tất cả các thứ hạng và tổ chức thi đấu từ đầu nữa, nên tất cả những người đại diện cho các trường cấp ba trên cả nước đều tham gia cả. Với lượng người tham gia như thế thì đành phải tổ chức vòng loại thôi.”
“Cả nước có bao nhiêu trường cấp ba?”
“Tầm hai nghìn thì phải? Thế nên cũng có tầm hai nghìn người tham gia luôn.”
Hai nghìn người? Tôi nghe mà níu cả lưỡi. Đến mức này thì cũng có tầm cỡ bằng với kỳ thi học sinh giỏi toán trên toàn quốc luôn rồi đấy.
Phải đến lúc này tôi mới cảm thấy thế giới tiểu thuyết mạng đáng sợ thật. Thôi, tốt nhất là không nên sống nổi bật làm gì. Cứ nhỏ bé như thế này thì mới sống lâu được.
Đã lâu rồi tôi mới rút ra được câu châm ngôn để đời như vậy, vai tôi vừa run lên thì Yoon Jung In lại bắt đầu giải thích tiếp.
“Nghe nói những người được vào thẳng mà không cần phải qua vòng loại chỉ có hạng nhất đến hạng 50 của năm ngoái thôi. Những người còn lại đều phải bắt đầu từ vòng loại hết. Cuối tuần này sẽ nhặt ra 50 người từ vòng loại, gộp lại với 50 người có hạng cũ rồi bắt đầu đấu chính thức với 100 người.”
“Không ngờ lại có hệ thống bài bản như vậy luôn đấy.”
“Nghe nói để tham gia vào giải đấu còn có những thằng cố tình chuyển vào những trường yếu để cướp lấy vị trí đại diện đi thi cơ.”
“Thật sao? Sao giống thi đại học vậy?”
Đúng là càng biết nhiều thì càng chẳng hiểu gì hết. Vẻ mặt của tôi trở nên rối rắm, còn Lee Min Ah bên cạnh tôi thì nói.
“Tìm thử xung quanh mình cũng thấy có đầu gấu đấy. Nhưng mà cuối cùng một trường cũng chỉ chọn ra một người thôi, đúng là một thế giới hoàn toàn khác đối với bọn mình thật. Không cần suy nghĩ phức tạp quá đâu.”
Có lẽ là trông mặt tôi nghiêm trọng quá thì phải. Ặc, tôi đã cố kiềm chế lại rồi mà. Tôi vừa ỉu xìu xuống thì Kim Hye Woo mới nói tiếp.
“Đúng là như vậy, nhưng mà mấy chuyện này diễn ra liên tiếp thì tôi cũng thấy tò mò chứ. Không biết là ai chưa gì đã thổi gió thành bão lên để chiếm được hạng nhất vậy nhỉ?”
“Đúng rồi, em cũng muốn biết.”
Kim Hye Hil trả lời như vậy làm tôi chỉ biết bật cười haha. Hạng nhất tiếp theo là ai thì tôi không biết, nhưng hạng nhất hiện tại thì tất cả chúng ta đều biết rất rõ đấy. Thế rồi đúng lúc này, Lee Min Ah đột nhiên nói.
“Nhưng mà này, tên của cái cậu hạng nhất mất tích đó không phải rất quen à? Ban gì ấy nhỉ? Ban…”
“Ừm, tôi cũng chỉ nhớ đến đó thôi. Ngày thường tôi cũng không quan tâm mấy.
Nghe cặp sinh đôi trả lời như vậy, tôi và Yoon Jung In lại quay ra nhìn nhau.
Cứ thế này thì chắc chúng tôi vẫn có thể giữ bí mật về danh tính của Ban Hwi Hyul đến cùng được đấy nhỉ? Cũng đúng, đến cả Yoon Jung In còn không tin thì làm gì có ai nghi ngờ được đây.
Dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn muốn đổi chủ đề, thế là tôi mở miệng nói.
“Nhưng mà này.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ về phía tôi. Tôi cố gắng nở một nụ cười không gượng gạo nhất có thể để nói với họ.
“Thì anh họ của Joo In, tức là Woo San ấy, sao anh ấy lại bị đánh lén nhỉ? Tớ nghe nói anh ấy có hạng 104 cơ mà, không phải hạng đó hơi quá xa so với cái danh ứng cử viên hạng nhất à? Còn cái người Seo Do Kyum kia thì tớ nghe nói là cố tình thua Kim Pyung Beom nên mới có hạng thấp rồi.”
Yoon Jung In trợn tròn mắt vào bảo.
“Ơ, cậu không biết à? Đến cả tôi chả quan tâm đến giới đầu gấu cũng biết nè.”
“Biết gì?”
“Cái người Woo San đó cũng là huyền thoại bất bại giống Seo Do Kyum đấy. Theo tôi nghe nói thì anh ta đấu được mấy ván trong giải đấu hạng, nhưng đến lúc vào được một hạng vừa vừa rồi thì mới tự dưng bảo phiền phức quá nên tự rút lui và bỏ đi mất. Trước đó anh ta không chỉ không thua một ván nào mà còn không bị trúng một đòn nào cơ.”
“À.”
Tôi nghe vậy mà cũng trầm giọng kêu lên.
Thế rồi trong đầu tôi bỗng nhiên nhớ đến Joo In khi cậu ấy chơi trò chơi với chúng tôi.
Lúc chơi tú lơ khơ hay hanafuda hay tất cả các loại trò chơi khác đều như vậy, dù Joo In chiến thắng hầu hết tất cả các bàn đấu một cách ngon ơ đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn sẽ nhanh chóng cảm thấy mất hứng thú và đứng dậy để đi ra chỗ khác. Khi cậu ấy đặt bài xuống, chúng tôi sẽ thấy được trong bộ bài của cậu ấy là tất cả những con Joker hoặc Ace mà chúng tôi chưa từng được chạm vào kể từ khi bắt đầu chơi, và ai ai cũng hoặc là ngỡ ngàng hoặc là nổi cơn phẫn nộ.
Aha, ha. Thấy tôi đột nhiên bật cười một cách đáng xấu hổ như vậy, Yoon Jung In lại nói.
“Tóm lại là có rất nhiều ý kiến cho rằng Woo San là một th… một kẻ điên, cũng có nhiều người không hiểu tại sao anh ta lại là anh họ của Woo Joo In được luôn.”
Ừm, đừng bảo Woo Joo In là tôi nói câu này nhé. Cậu ta tự dưng dáo dác nhìn quanh rồi nói vậy làm tôi cũng gật đầu, mặt khác lại nghĩ.
Có lẽ là tôi hiểu được tại sao anh ta có thể là anh họ của Joo In được đấy.
Chúng tôi còn chia sẻ ý kiến về ứng cử viên hạng nhất thêm một lúc lâu nữa, nhưng vì bình thường chẳng bao giờ quan tâm đến chủ đề này nên chỉ nói ra được vài cái tên quen thuộc thì cũng từ từ ngớt dần rồi thôi.
Yoon Jung In cầm khay thức ăn trống trơn lên rồi nói một câu khiến tôi quay đầu ra.
“Dù thế nào thì tốt nhất là mọi chuyện nên kết thúc nhanh thì hơn. Đấu trùm xong thì mấy vụ đánh lén này cũng sẽ kết thúc thôi. Đi trên đường cứ gặp mấy thằng túm tụm lại rồi trợn mắt lên trông sợ chết bà, thế thì ai dám đi đâu nữa.”
“Đúng rồi đấy.”
Đánh lén là một chuyện, nhưng mà cứ phải làm phiền Eun Hyung mới là chuyện khiến tôi để tâm nhất. Tôi thầm lẩm nhẩm như vậy rồi cầm khay thức ăn lên và rời khỏi chỗ đó.
***
Vào lúc này, Kwon Eun Hyung đang lặng lẽ mở cánh cửa của một lớp học trống không ra. Cánh cửa lâu ngày chưa mở ra này còn nặng nhọc kêu ‘két’ một tiếng.
Trong phòng học không người, cậu tự nhiên lại bắt đầu đọc những dòng chữ linh tinh trên bảng, sau đó còn lấy tay vuốt lớp bụi dày đặc trên bàn học.
Khi có một người khác bước vào phòng thì cậu đã không còn hứng thú với tất cả mọi thứ trong căn phòng này nữa và chỉ im lặng ngồi trên khung cửa sổ.
Cậu ngay lập tức đứng dậy và hỏi với một nụ cười gương mẫu trên môi.
“Anh có chuyện muốn nói sao?”
“Đúng vậy.”
“Không phải tiền bối đang bận chuẩn bị cho giải đấu trùm à?”
Kwon Eun Hyung nói một câu như đã biết hết như vậy làm vẻ mặt của đối phương cứng đờ lại.
Người vừa mới bước vào căn phòng này là đàn anh năm ba Kim Yul, anh ta đã được chọn ra làm người đại diện cho trường So Hyun để tham gia giải đấu trùm lần này.
Đại đa số mọi người đều đánh giá rằng anh ta không thể so được với Eun Kyum vừa tốt nghiệp năm ngoái, nhưng anh ta dĩ nhiên vẫn là kẻ mạnh nhất trong trường này, thế mà khi đối diện với cậu hậu bối Kwon Eun Hyung này thì Kim Yul lại tỏ rõ vẻ căng thẳng. Ngược lại, Kwon Eun Hyung dường như lại đang cố xoa dịu anh ta.
Kim Yul cứ nắm chặt tay lại như thể rất khẩn trương như thế, thế rồi anh ta tự nhiên vung nắm đấm lên. Thấy Kwon Eun Hyung thậm chí còn chẳng chớp mắt một cái mà chỉ tránh ra bên cạnh, Kim Yul lại đá thẳng một đường sắc lẹm về phía cậu.
Và lần này thì cậu lại không có ý định né tránh đòn công kích đó. Thay vào đó, cậu chỉ trầm tĩnh chọn đúng thời điểm, sau đó túm lấy chân của Kim Yul khi anh ta đã đá gần đến hông của mình và ném thẳng xuống sàn.
Rầm, tiếng động lớn đó vang lên, và bụi bặm bắt đầu bay lên mù mịt trong phòng học. Lúc này, Kwon Eun Hyung vẫn nở một nụ cười rõ rệt và nói.
“Tiền bối. Có thể giải thích một chút được không?”
Màn tập kích thất bại này không làm cho Kim Yul cảm thấy thất vọng, ngược lại anh ta lại lộ rõ vẻ trầm trồ.
“Cậu không trúng một đòn nào của anh mà tránh được tất cả sao, quả nhiên! Mấy tin đồn về tài đánh nhau của cậu đều là thật hết rồi!”
“Này, tiền bối?”
Nụ cười trên môi Kwon Eun Hyung vẫn chưa biến mất nhưng lông mày lại hơi nhíu lại. Cậu thấp giọng lẩm bẩm trong miệng. Cứ tưởng lần này sẽ bắt được thủ phạm của mấy vụ đánh lén đó chứ.
Cũng đúng, nghĩ lại thì tài của Kim Yul chỉ có đến thế, sao có thể giải quyết được Seo Do Kyum và Woo San được đây? Nghĩ tới điều này làm cậu càng trở nên bình tĩnh, còn Kim Yul vẫn tiếp tục nói chuyện.
“Anh quyết định rồi! Người đấu giải lần này không phải là anh mà sẽ là cậu.”
“Dạ?”
“Phải có tài như cậu mới có thể bảo vệ cho danh dự của trường So Hyun chúng ta! Anh công nhận mình còn thiếu sót, để anh tự rút lui vậy.”
“Ơ không, này anh…”
Kwon Eun Hyung vừa nói như vậy vừa day day vầng trán của mình. Cái gì mà công nhận thiếu sót và tự rút lui chứ, nói thì nghe hay lắm, nhưng thực ra chỉ đang muốn đổ hết việc lên đầu cậu mà thôi.
Cậu ngay lập tức bình tâm lại, sau đó lại nở nụ cười trên môi và nói.
“Cảm ơn anh đã nhìn nhận tôi tích cực như vậy, nhưng anh đánh giá hơi quá cao rồi.”
“Đừng khiêm tốn nữa! Cậu còn dám phủ nhận sao? Con mắt nhìn người của Kim Yul này sáng suốt lắm đấy nhé!”
Ơ hay, cái người này. Hoặc là khiêm tốn hoặc là tự tin quá đà, anh chỉ được chọn một thôi chứ. Kwon Eun Hyung lẩm bẩm như vậy rồi lại nói tiếp.
“A, với cả cá nhân tôi cũng hoàn toàn không quan tâm đến mấy thứ đấu trùm hay gì đó đâu. Tiền bối đưa ra quyết định khó khăn như vậy mà tôi lại phải từ chối, thật xin lỗi.”
“Cậu nghe anh giải thích rồi không quan tâm cũng sẽ phải quan tâm thôi! Để anh nói cho cậu những đặc quyền khi có thứ hạng nhé. Đặc biệt là hạng nhất ấy, siêu khổng lồ luôn! Nên là anh tin rằng cậu sẽ lấy được cái danh đó th…”
“Vậy để tôi hỏi anh một chuyện nhé, tiền bối. Các đặc quyền đó có được ghi vào học bạ trên trường không?”
Kim Yul đang khí thế bừng bừng như vậy thì bị Kwon Eun Hyung cắt ngang. Thế là anh ta chỉ biết điếng người nhìn cậu, còn Kwon Eun Hyung lại nở một nụ cười giống ban nãy và nhanh chóng nói.
“Có đặc quyền gì liên quan đến điểm số hay thi đại học không? Nếu không thì tôi cũng chẳng muốn quan tâm gì đến hạng nhất hay mấy chức danh đó đâu.”
“Kh, không phải…”
“Hoá ra là tôi nghĩ đúng thật rồi. Thật xin lỗi anh nhé.”
Kwon Eun Hyung đáp lại nhanh gọn như vậy rồi cứ thế rời đi, còn Kim Yul chỉ biết nhìn theo cậu ta với vẻ mặt như đang gặp quỷ.
Phải đến khi Kwon Eun Hyung mở cửa lớp ra rồi thì Kim Yul mới lắp bắp gọi cậu lại.
“Ch, chờ đã. Kwon Eun Hyung.”
“Vâng?”
“Cậu cần gì phải quan tâm đến học bạ gì đó chứ? Cậu có tài đánh nhau như vậy cơ mà?”
Kwon Eun Hyung chỉ nở nụ cười và đáp lại, sau đó đóng cửa vào.
“Tôi có nguyện vọng vào trường Y.”
Rừ rừ rừ, cách. Nhìn cánh cửa bị đóng lại như để chứng minh rằng người kia đã thật sự đi rồi, Kim Yul chỉ biết đứng yên đó như một người mất hồn.
***
Ngay khi tiết học kết thúc thì tôi mới đi ra khỏi cửa lớp, vừa thấy Eun Hyung cái đã hét lên gọi cậu ấy.
“Eun Hyung ơi! Có sao không?”
Tôi dáo dác nhìn xung quanh một lúc rồi mới cúi người và nhỏ giọng nói thêm.
“Nghe nói giờ ăn trưa tiền bối Kim Yul có gọi cậu ra à?”
Phải đến hôm nay tôi mới biết được đầu gấu hạng nhất trong trường mình tên là gì.
Bọn họ đang thảo luận về hạng nhất toàn quốc thì lại nói lái sang cả chuyện này, ai cũng đánh giá là anh ta không được mạnh cho lắm. Còn bảo thà để Lee Luda thi thì còn có khả năng thắng hơn. Tóm lại là phải một lúc sau đó tôi mới ngạc nhiên khi biết Eun Hyung bị anh ta gọi ra.
Eun Hyung cười rồi gật đầu.
“Ừ, cũng không có chuyện gì cả.”
“Nhưng mà anh ta phải có chuyện gì mới gọi cậu chứ. Làm sao thế?”
“Hừm, chuyện đó…”
Cậu ấy tự nhiên dừng lại một nhịp như không muốn trả lời, thấy tôi vẫn không chịu bỏ cuộc thì mới đành phải nói.
“Anh ta muốn tớ đại diện cho trường thay anh ta.”
“Gì cơ? Vậy cậu làm thế nào?”
Người đứng đầu trường có thể nhận ra năng lực ẩn giấu của các học sinh hay đại loại vậy sao? Tôi vừa hoảng sợ hỏi như vậy thì Eun Hyung mới nở nụ cười rồi thoải mái nói.
“Đương nhiên là từ chối rồi. Sao có thể đồng ý được.”
“May thật đấy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi vẫn luôn cảm thấy an tâm vì ở bên cạnh tứ đại thiên vương đến tận giờ mà vẫn không dính tới mấy thứ đáng sợ như kiểu đầu gấu đó, nếu Eun Hyung bước vào con đường không thể quay đầu lại kia thì chắc tôi sẽ sốc lắm.
Phải đến lúc này tôi mới có thể bình tĩnh xem xét tình hình. Thế là tôi mới nhíu mày lại và hỏi.
“Rốt cuộc là tại sao người đó lại muốn nhường vị trí này cho cậu chứ? Tớ nghĩ thế nào chắc chắc là tại sợ bị đánh lén rồi. Gần đây mấy tên trùm đầu gấu toàn bị đánh lén cả, nên chắc anh ta đang lo đó.”
“Ừm, không biết nữa. Tớ cũng nghĩ có khả năng đó.”
“Cái anh này cũng hay thật đấy nhỉ? Không thích thì vứt cái vị trí đó cho cậu, còn mình thì lấy chỗ an toàn đứng xem.”
Tôi nổi giận đùng đùng, nhưng rồi lại ngẩng phắt đầu lên. Nếu thật sự là vì lý do tôi đang nghĩ tới thì anh ta không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Thế là tôi vội vã hỏi lại.
“Có đúng là cậu từ chối rồi không, Eun Hyung? Chắc là không có chuyện sau này anh ta tự nhiên đăng ký tham gia bằng tên của cậu xong đưa cậu tới đó đâu nhỉ?”
Nghe vậy, Yeo Ryung cũng lo lắng nhìn Eun Hyung. Cậu ấy thoải mái phẩy tay và nói.
“Đừng lo. Không có chuyện đó đâu. Tớ thực sự đã từ chối rồi.”
“Vậy rốt cuộc là cậu từ chối kiểu gì?”
Eun Hyung mà tôi biết đâu phải kiểu người có thể nói nặng lời với một người mới gặp lần đầu đâu. Tôi vừa ngờ vực hỏi như vậy thì Eun Hyung mới cười và nói.
“Tớ bảo nếu không có thành tích để ghi vào học bạ thì cũng không cần tham gia làm gì.”
“……”
“Dan, cậu sao thế? Vẻ mặt của cậu lạ lắm.”
Tớ ngơ ngẩn đứng đó thì mới lắc đầu và bối rối bước đi. Trong miệng lẩm bẩm.
Mình nên vui hay là nên buồn đây… Đúng là tôi có chút yên tâm thì Eun Hyung tuyệt đối sẽ không tham gia vào giải đấu trùm đó, nhưng bây giờ chuyện này lại trở nên kỳ quái theo một hướng khác nên tôi vẫn rất lo lắng.
Tôi vừa lẩm nhẩm như vậy vừa bước xuống cầu thang, nhưng rồi mắt tôi bỗng nhìn thấy một khung cảnh vô cùng ngoài ý muốn. Thế là tôi nắm lấy khung cửa sổ và nhoài người ra ngoài, miệng thốt lên.
“Ớ?”
“Dan ơi!”
“Phải cẩn thận chứ.”
Yeo Ryung và Eun Hyung thấy vậy mới hoảng hốt nắm dây cặp và ôm eo tôi để giữ tôi lại, còn tôi vẫn chớp chớp mắt và chỉ ra bên ngoài.
“Không phải, chỗ kia…”
“Hở?”
Họ lại đặt tôi đứng xuống sàn hành lang rồi cũng quay ra nhìn về hướng đó theo, và rồi cả hai đều trợn tròn mắt.
Có hai người đang đứng đối diện nhau ở khu vườn hoa vắng người, một là Hwang Shi Woo và một là Lee Luda. Hwang Shi Woo dạo này thường hay tránh né Lee Luda nên tin đồn ‘Không phải Lee Luda đã cho Hwang Shi Woo biết tay rồi đấy chứ?’ lại càng trở nên đáng tin hơn.
“Bọn họ làm gì ở đó thế kia?”
Yeo Ryung hỏi như vậy làm tôi lắc đầu tỏ vẻ không biết. Tôi lại nhướn người ra ngoài cửa sổ để theo dõi bọn họ.
Hwang Shi Woo cúi thấp đầu như tội nhân, còn Lee Luda lại khoanh tay lại và nhíu mày như không hài lòng, nhìn vậy thì tôi chỉ có thể đoán được là chủ đề mà bọn họ đang nói đến cũng không vui vẻ gì cho lắm.
Từ vườn hoa đến đây cũng không quá xa, nên chỉ cần mở cửa sổ thêm chút nữa thì tôi có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ rồi, nhưng khi nhớ đến những gì Luda làm gần đây thì tôi lại quay người đi.
Thế rồi tôi nói.
“Thôi, nghe cũng chẳng để làm gì. Về trước đi.”
Nếu có chuyện gì quan trọng thì sau này Luda sẽ nói cho tôi thôi. Nghe giọng nói có vẻ rất tự tin của tôi, cả Yeo Ryung và Eun Hyung đều gật đầu. Tôi rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ và cứ thế bước đi, trong miệng vẫn lẩm bẩm.
Nhưng mà tôi vẫn nghĩ rằng chuyện mà Lee Luda và Hwang Shi Woo đang nói đến chắc chắn có liên quan gì đó đến chúng tôi. Trực cảm mà tôi đã dùi mài kể từ khi bước chân vào thế giới tiểu thuyết mạng đang nói như vậy đấy.