Sau một hồi thảo luận thì người được chọn ra để tham gia vào giải đấu trùm và giúp đỡ Ban Hwi Hyul chính là Luda và Hwang Shi Woo.
Chờ đã, Luda thì thôi không nói, nhưng mà Hwang Shi Woo ư? Tôi ngỡ ngàng chớp mắt và hỏi.
“Anh ta bảo sẽ tham gia để giúp chúng ta sao? Lúc nào? Tại sao?”
“Chắc tại sợ Ban Hwi Hyul sau khi lên lại hạng nhất rồi thì sẽ giải quyết anh ta chứ sao.”
Phải đến khi Yoon Jung In thờ ơ nói vậy thì tôi mới gật đầu. À, đúng rồi nhỉ. Chắc là vậy rồi.
Nhìn cái kiểu sợ đến rúm ró của Hwang Shi Woo dạo gần đây thì chúng tôi chỉ có thể đoán được lý do đó mà thôi. Chứ làm gì có chuyện anh ta tự dưng cải tà quy chính rồi tự nguyện giúp đỡ phe chính nghĩa được.
Thế rồi tôi lại lẩm nhẩm trong miệng. Cái tên gian xảo này. Anh ta cố tình chọn con đường này để tránh bị trả thù đây mà.
Nhưng dù anh ta có đáng ghét đến mức nào thì tôi vẫn thấy may mắn vì phe chúng tôi lại có thêm một người. Bởi vì đối thủ của chúng tôi không chỉ có Jung Yo Han mà còn có hai mươi người có năng lực chiến đấu siêu mạnh dưới trướng cậu ta nữa.
Nhưng số lượng người tham gia tăng lên cũng có nghĩa là chúng tôi cần phải có nhiều quyền tham gia hơn. Nói cách khác, hiện tại chúng tôi phải tìm thêm thứ hạng để cướp.
Lee Luda khoanh tay lại và nói.
“Tìm ra hai người tham gia vòng đấu chính mà lại dễ dàng đến vậy sao? Nghe bảo tính hết đám đầu gấu cũng lên đến hai nghìn người cơ đấy. Mà lượng người tham gia vòng đấu chính chỉ có 100 người trong số đó thôi.”
“Đúng là như vậy. Nếu sai người đi tìm thì chắc cũng tìm được thôi, nhưng mà mấy đứa chúng nó dạo này nhạy cảm với luật hoán đổi hạng lắm nên chị gọi cũng không nghe nữa… Trong vòng một tuần thì chắc là tìm được, nhưng trong hai ngày thì gấp quá.”
Ngay lúc này, Ban Hwi Hyul đang ngồi nghe thì tự nhiên xen vào. Hai người kia ngẩng phắt đầu lên.
“Ở quán tôi làm thêm có nhiều đầu gấu ghé qua lắm.”
“Có cả mấy đứa trong top 50 à?”
Dae Ri Ja hỏi như vậy làm Ban Hwi Hyul im bặt. Phải đến lúc này chúng tôi mới nhớ ra căn bệnh kinh niên của cậu ấy.
Dae Ri Ja lại thở dài rồi vừa bóp trán vừa lẩm nhẩm.
“Thôi, được rồi… Chị không nên mong đợi gì vào trí nhớ của cậu.”
Thế rồi chị ấy bỗng dưng đứng bật dậy và hét lên.
“Dẫn đường đi! Đến đó xem tận mắt là được chứ gì. Dù gì lúc đánh nhau cũng phải trực tiếp đối mặt với chúng nó thôi.”
Thấy Dae Ri Ja vừa nói vậy vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì mặt tôi cũng biến sắc và ngay lập tức đứng dậy.
Ừm, khi nào mấy người họ đi ra ngoài hết thì tôi phải dọn lại nhà mới được. Bọn họ chỉ ở trong nhà tôi trong một thời gian ngắn nên cũng không bày bừa gì lắm, nhưng tôi cứ có cảm giác phải làm như vậy thì tâm trạng tôi mới bình tĩnh lại được.
Hơn nữa, bọn họ vừa thảo luận về đầu gấu hạng nhất hay những chủ đề đại loại thế ngay tại đây.
Tí nữa tôi phải quay về với bổn phận làm học sinh và đi làm bài tập thôi. Kể cả cái ghế hạng nhất thế giới có đổi người ngay ngày mai đi nữa thì tôi vẫn phải trồng một cây táo, à không, phải làm hết một trang bài tập mới được*.
(Câu trích dẫn của Martin Luther: Ngay cả khi tôi biết thế giới ngày mai sẽ tan vỡ đi nữa, thì tôi vẫn sẽ trồng cây táo của mình.)
Tôi vừa tự quyết tâm như vậy vừa đi đi lại lại ngoài cửa thì đám người đang mặc áo khoác vào bỗng nhiên quay ra nhìn tôi và hỏi.
“Em định ra ngoài như vậy sao?”
Ít nhất cũng phải đeo khẩu trang vào chứ? Dae Ri Ja vừa lo lắng hỏi như vậy thì tôi mới hỏi lại.
“Dạ? R, ra ngoài á? Em đi theo làm gì?”
“Đi cướp hạng chứ sao!”
Dae Ri Ja vừa quả quyết trả lời như vậy vừa nắm chặt tay lại và giơ lên trời. Tôi nhìn chị ấy mà vẻ mặt dần xanh mét lại.
Ơ kìa, sao em lại phải đến đó chứ?
***
Năm phút sau, tôi đã ngồi gọn ở ghế sau của chiếc xe scooter của Dae Ri Ja.
Tôi còn đội mũ bảo hiểm trên đầu, xe của Dae Ri Ja chạy lọc xọc làm cả người tôi cũng rung lên theo và mặt mày của tôi chẳng vui vẻ chút nào. Bởi vì trừ tôi ra thì tất cả những người còn lại đều trực tiếp chạy bộ đến đó.
Nói cách khác thì đây chính là chỗ ngồi đặc biệt chỉ dành riêng cho người có thể lực yếu ớt nhất cả bọn là tôi, nhưng thật sự thì tôi chẳng cảm thấy biết ơn chút nào.
Tôi liên tục lẩm bẩm khi đang ngồi trên chiếc xe xuyên qua con đường đêm quen thuộc. Rốt cuộc là tại sao? Tại sao lại muốn đưa em đi cùng? Em còn không chạy được với tốc độ không thua kém xe scooter cơ mà, em đến đó để làm gì cơ chứ?
Sau mấy phút ngồi trên xe thì chúng tôi cuối cùng cũng đến con ngõ mà tôi từng tình cờ gặp được Ban Hwi Hyul. Ngay giữa đống rác chất đống chính là cánh cửa sắt rỉ sét mà Ban Hwi Hyul từng bước ra đó.
Tôi cứ thế nhảy xuống khỏi chỗ ngồi đằng sau rồi dáo dác nhìn xung quanh.
Trừ chúng tôi ra thì vẫn chưa có ai đến đây cả. Ừm, cũng đúng. Sức người mà lại chạy cùng tốc độ với một chiếc xe scooter thì quá là đáng sợ rồi.
Tôi vừa gật gù như vậy thì Dae Ri Ja mới cẩn thận bước đến trước cánh cửa sắt kia.
Chị ấy ghé tai lên cánh cửa sắt để lắng nghe một lúc, sau đó bỗn nhiên mở toang cửa ra mà không có chút dè chừng nào. Tiếng két của cánh cửa vang lên trong con ngõ tĩnh lặng này.
Tôi hoảng hốt hỏi.
“Chị làm gì thế?”
“Suỵt. Im lặng nào. Giọng của em bây giờ còn to hơn tiếng mở cửa đấy.”
Chị ấy để ngón trỏ lên môi và nói vậy, sau đó lại mở hé cánh cửa ra một chút và nói.
“Với cả nhìn này.”
Tôi rón rén bước đến và nhìn qua khe cửa theo lời chị ấy.
“Đang đánh nhau loạn lên đây. Chúng ta có xông vào đó rồi ngồi xuống ghế thì bọn họ cũng chẳng nhận ra đâu, nói gì đến mở cửa chứ. Với cả có hai người kia.”
Dae Ri Ja hất cằm chỉ vào đâu đó, nhưng tình hình trong đó hỗn loạn và rối ren đến mức tôi khó có thể nhìn ra được đang có chuyện gì xảy ra. Thật may là đôi mắt không phù hợp để xem đánh nhau của tôi vẫn nhìn ra được hai người nổi bật nhất.
Một người có chiều cao đến gần 2m và chân tay dài ngoằng nên trông rất hợp làm cầu thủ bóng rổ, người khác thì chỉ cao bằng tôi, chắc là chỉ tầm 1m6 mà thôi. Hơn nữa dáng người của người này còn gầy còm nên trông khá nhỏ con.
“Một người vừa mới tham gia trong cuộc thi lần này và được lên vòng đấu chính, cũng đến tập ở trung tâm thể thao nhà Jung Yo Han, một người khác là Jung Ha Neul, Sóc Bay của trường Dae Cheon.”
Lời giải thích của chị ấy làm tôi im lặng một lúc rồi mới nói.
“Sóc Bay.”
“Vì cơ thể của cậu ta quá nhanh nhẹn và bản thân cậu ta cũng rất láu cá nên mới có biệt danh như vậy. Nhưng mà này, mặt em kiểu gì đấy?”
“Kh, không có gì…”
Tôi chỉ lẳng lặng lắc đầu để đáp lại câu hỏi sắc bén của Dae Ri Ja.
Tôi rất muốn hỏi tên đầu gấu nào cũng có biệt danh như cao thủ võ lâm như vậy à, nhưng để bảo vệ cho hệ thần kinh khoẻ mạnh của mình nên tôi nghĩ không nên hỏi nữa thì hơn.
Tóm lại là bọn họ đang đấu một trận vô cùng máu lửa, và xung quanh bàn của bọn họ hình như chỉ có đám đàn em mà thôi. Nói cách khác thì chắc là mấy người này bao cả quán luôn rồi.
Bỏ qua vấn đề học sinh cấp ba bao cả quán rượu, cũng may là như thế này thì chúng tôi sẽ không làm liên luỵ đến người vô tội nếu đánh nhau.
Đây quả là bầu không gian lý tưởng cho việc cướp thứ hạng. Tôi vừa ngẩng lên định hỏi Dae Ri Ja xem mấy đứa khác khi nào tới thì chị ấy bỗng cúi người xuống và thì thầm.
“Suỵt! Đang nói gì kìa. Nghe đi.”
Tôi cũng cúi thấp người xuống theo chị ấy.
Cái tên thuộc hạ của Jung Yo Han cao tầm 2 mét kia mới lau mồ hôi trên cằm và thở hổn hển nói.
“Tôi không hiểu tại sao anh lại phản ứng như vậy. Chúng tôi hứa sẽ có đãi ngộ theo đúng danh tiếng Sóc Bay trường Dae Cheon của anh. Thế mà anh vẫn…”
Nghe vậy, Jung Ha Neul tự dưng nổi khùng lên.
“Tao không phải là sóc bay! Tao không có thấp!”
“Không phải, ý tôi không phải là như vậy…”
Cậu nam sinh kia hoảng hốt một lúc rồi ngay lập tức bình tĩnh lại, trên môi lại nở nụ cười thuần thục. Khung cảnh đó khiến tôi thầm cảm thán. Chà, cảm giác như kiểu cậu ta không phải là học sinh cấp ba giống tôi mà là người có năng lực và làm việc cho tổ chức phản diện trong phim ấy. Cái câu ‘Tao không có thấp!’ của Jung Ha Neul đáng lẽ ra phải làm cậu ta bất ngờ lắm.
Mà không, đã ai nói cậu ta thấp đâu. Khi tôi còn đang ngỡ ngàng nhìn Jung Ha Neul thì tên thuộc hạ của Jung Yo Han lại nói.
“Dù sao thì thế lực cũng đã nghiêng về phe chúng tôi rồi. Anh vẫn nên nhanh chóng chấp nhận sự thật này thì hơn, phải như vậy thì anh mới có thể nắm vị trí cao khi các thứ hạng được thiết lập lại.”
“Vị trí c… Này! Mày đang muốn hỏi tao xem tao có tò mò về không khí ở trên cao không chứ gì!”
“Kh, không phải. Không phải vậy…”
Từ nãy đến giờ Jung Ha Neul chỉ chọn lọc một vài câu để nghe rồi hỏi lại đối phương. Thế mà tên đàn em kia vẫn chưa mất kiên nhẫn, quả là một người tài giỏi.
Tên nam sinh nọ giang hai tay ra rồi nói.
“Tôi nghĩ nếu anh Jung Ha Neul đây biết lý tưởng của anh Jung Yo Han thì sẽ hiểu được thôi. Quan điểm của anh Jung Yo Han là như thế này. Cái thứ gọi là giải đấu trùm này quá là không hiệu quả.”
Jung Ha Neul dịu lại một chút rồi mới hất cằm nói.
“Nói tiếp đi.”
“Tại sao chúng ta phải đấu đá lẫn nhau chứ? Nếu hợp sức với nhau thì chúng ta có thể làm nên nhiều chuyện vĩ đại hơn rồi. Cái thứ đấu trùm này chỉ lấy đi sức mạnh tập thể của chúng ta thôi chứ làm gì còn ý nghĩa gì khác?”
“……”
“Bây giờ chính là lúc chúng ta nên hợp sức lại thành một tập thể lớn mạnh hơn. Có thể xem giải đấu trùm này là dịp để động vật ăn thịt cắn xé lẫn nhau. Bên ngoài hàng rào là thiên đường của đám động vật ăn cỏ, tại sao chúng ta phải cạnh tranh lẫn nhau cơ chứ? Hơn nữa, bức tường rào đó lại do chính chúng ta lập lên. Mà không, chính xác hơn là do những kẻ có suy nghĩ cổ hủ trong số chúng ta lập lên.”
Mặt tôi cứng đờ lại. ‘Động vật ăn thịt’, ‘động vật ăn cỏ’ và ‘hàng rào’, ví dụ như vậy cũng khá là trực tiếp đấy.
Tôi có thể đoán được ‘những kẻ cổ hủ’ ở đây là ai. Mắt tôi liếc nhìn sang bên cạnh mình. Cậu ta đang nói đến Dae Ri Ja và những tên đầu gấu có suy nghĩ giống chị ấy.
Đôi mắt trầm xuống của chị ấy nhìn quanh phòng, vẻ mặt cũng cứng đanh lại. Lúc này, chúng tôi cuối cùng cũng nghe thấy câu trả lời của Jung Ha Neul. Tôi quay đầu ra.
Cậu ta trầm giọng nói.
“Cũng dẻo mồm thật. Hợp sức lại để làm nên những chuyện vĩ đại hơn, nói nghe cũng đã tai đấy. Nhưng mà suy cho cùng thì ý mày muốn bảo tao về dưới trướng lũ chúng mày khi tao còn chưa vào trận chứ gì? Xong rồi phải nghe theo lệnh của chúng mày đúng không?”
“Ý tôi không phải bắt anh nghe theo lệnh. Chúng tôi chỉ là…”
“Ầy, lắm mồm. Chúng mày muốn tao ngồi yên xem chúng mày kêu gọi thế lực, ý mày là thế chứ gì.”
“Chuyện đó có gì khó sao? Chỉ cần anh không nhúng tay vào thì vị trí của anh cũng sẽ được bảo toàn.”
Tên đàn em của Jung Yo Han nói vậy với vẻ mặt đanh lại, thế rồi Jung Ha Neul bỗng bật ngón tay cái ra và chĩa xuống đất.
“Giải đấu trùm sinh ra để làm gì? Để dọn dẹp giới đầu gấu và đè cho mấy thằng yếu nhớt xong chỉ biết làm trò hèn như chúng mày không ngóc đầu lên được đấy.”
“Chúng tôi hoàn toàn không yếu.”
“Thế thì chứng minh đi! Tao đây không thích nghe thằng nào yếu hơn tao múa mép. Muốn nói gì thì khi nào đấu trùm xong rồi tao cho mày tha hồ nói. Tất nhiên, nếu hạng của mày thấp hơn hạng của tao thì tao cũng chả rảnh để nghe đâu.”
Tôi nghe lời nói quả quyết của Jung Ha Neul mà chỉ biết thầm cảm thán. Hoá ra đầu gấu cũng có lý luận riêng của đầu gấu. Mà không, cái tư tưởng ‘tao không nghe lời của thằng nào yếu hơn tao’ thực ra cũng có một phần phù hợp với tư tưởng của Jung Yo Han.
Nhưng mà cũng may là người này không chịu hợp tác với bên đó. Dae Ri Ja ở bên cạnh tôi cũng nói.
“Cũng ghê đấy, Jung Ha Neul. Lúc đánh nhau thì tinh ranh như con quỷ mà nói mồm thì suôi thế?”
Lúc này, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên ngay đằng sau lưng. Mấy người phải đi bộ trong lúc tôi và Dae Ri Ja đi xe cuối cùng cũng đã đến rồi.
Khi quay đầu lại nhìn, tôi thấy Yeo Ryung, Eun Hyung, Joo In, Ban Hwi Hyul, Lee Luda, Yoon Jung In, và cả Hwang Shi Woo hình như cũng nhập hội giữa đường.
Ngay khi tôi nheo mắt lại và nhìn anh ta với ánh mắt không hài lòng thì Hwang Shi Woo mới chầm chậm né tránh ánh mắt của tôi. Thấy vậy, Luda vỗ vai Hwang Shi Woo và nói.
“Anh. Anh đã bảo vừa gặp cái thì sẽ xin lỗi ngay cơ mà?”
“X, xin lỗi.”
Phải đến lúc này Hwang Shi Woo mới do dự cúi đầu, nhưng tôi vẫn tặng cho anh ta một ánh mắt không hài lòng. Mà thật ra tôi không phải là người bị hại trực tiếp nên không thể nhận lời xin lỗi của anh ta được, nhưng cứ nghĩ đến chuyện anh ta làm với Ban Hwi Hyul và Yoon Jung In thì tôi không thể làm thân với anh ta nổi.
Lúc này, Lee Luda nhoẻn miệng cười và nói.
“Dan à, không sao đâu. Hwang Shi Woo là loại người vô lương tâm đến mức đã làm ra chuyện như vậy mà chỉ xin lỗi một lần là xong sao?”
“Đ, đương nhiên không phải rồi.”
Nhìn kiểu gì cũng thấy rõ ràng là anh ta định làm thế, ngay khi anh ta trả lời như vậy thì Lee Luda lại nở một nụ cười còn rạng rỡ dành cho tôi.
“Thấy không. Ông anh này đang rất nóng ruột để chứng minh là mình cảnh tỉnh rồi bằng hành động chứ không chỉ bằng lời nói đấy.”
“Không phải th… Mà không, c, có khi là thế?”
“Chắc là anh ta cảm thấy có lỗi đến mức cái gì cũng có thể làm được luôn.”
“Không…”
“Chỉ cần Ban Hwi Hyul, Yoon Jung In hay cậu nhờ gì đó thôi thì ông anh này cũng sẽ thực hiện cho bằng được dù có phải phân thân ra đấy. Nếu không thì sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm lắm.”
“……”
Lúc này Hwang Shi Woo không nói gì nổi nửa mà chỉ ngửa cổ ngắm nhìn bầu trời đêm, còn tôi thì nhìn anh ta với ánh mắt thương hại. Luda lại tiếp tục nở nụ cười rạng rỡ với anh ta rồi khẳng định như đinh đóng cột.
“Nhưng mà cậu có muốn tha thứ cho người này hay không thì tuỳ cậu, Dan ạ. Thế nên cậu cứ đứng đây xem biểu hiện của anh ta đi, nếu không hài lòng thì không cần chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.”
“Ờ, ừ.”
Tôi bối rối gật đầu, mặt khác lại nghĩ. Từ nãy đến giờ tôi hoàn toàn không có ý định tha lỗi, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng Hwang Shi Woo thế này thì chắc tôi phải cân nhắc lại một lần nữa rồi.
Lúc này, chúng tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng vang lên từ bên trong quán rượu. Chúng tôi hoảng hốt cúi thấp người xuống và tiến đến gần cửa sau của quán. Joo In xem xét tình hình qua khe cửa rồi mới hoảng hốt quay ra nhìn Dae Ri Ja.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Đám đàn em của Jung Yo Han đang cố thuyết phục một thằng có hạng về phe mình. Nhưng vì thất bại nên chúng nó mới bắt đầu dùng vũ lực. Chắc là Jung Yo Han đang cố giảm bớt số người đối đầu với mình càng nhiều càng tốt đây mà.”
Nghe Dae Ri Ja lãnh đạm nói vậy, Joo In nhăn mặt lại rồi nói.
“Bên trong đó có những ai vậy?”
“Jung Ha Neul trường Dae Cheon. Còn cái thằng thuộc hạ của Jung Yo Han, theo như chị biết thì là Park Ha Hyun trường Sang Deok.”
Lại có tiếng loảng xoảng và đổ vỡ gì đó vang lên. Chúng tôi quay đầu quan sát tình hình.
Bên trong đó vẫn là một trận chiến vô cùng máu lửa. Một người này vừa đánh gục một người khác thì lại dẫm lên chân ai đó và ngã sấp xuống, cái người ngã sấp xuống này lại kéo theo một người khác và khiến người ta ngã xuống theo.
Jung Ha Neul quả nhiên có tốc độ di chuyển nhanh nhạy không hổ danh Sóc Bay của trường Dae Cheon. Cậu ta nhảy lên bàn nhanh thoăn thoắt, khiến Park Ha Hyun không tài nào tóm cậu ta nổi. Thế rồi Park Ha Hyun đột nhiên nghĩ ra một cách không ai ngờ tới để giải quyết tình hình này một cách nhanh gọn.
Cậu ta xắn hai bên tay áo lên rồi lật ngược bàn lại, khiến Jung Ha Neul không còn chỗ nào để bước lên nữa nên mới vội vàng phi thân lên trên một chiếc bàn khác. Park Ha Hyun nhanh chóng đuổi theo cậu ta và lật tiếp chiếc bàn đó.
Jung Ha Neul không còn cách nào khác ngoài việc hạ cánh xuống đất, cậu ta nổi điên lên.
“Chết tiệt. Cái thằng chỉ cậy có sức mạnh này!”
Chúng tôi nín thở xem trận chiến này sẽ đi đâu về đâu. Jung Ha Neul thấp hơn tận 40cm nên không thể tấn công Park Ha Hyun trực tiếp mà không có bậc đỡ. Mà ngay lúc này, khi Jung Ha Neul vừa bước xuống đất thì thế thượng phong lại nghiêng về phía Park Ha Hyun.
Đây cũng là lúc Dae Ri Ja quyết định sẽ xen vào trận đấu. Chị ấy tiến lên phía trước và phẩy tay ra hiệu, thế là Lee Luda, Hwang Shi Woo và Ban Hwi Hyul cũng đi theo chị ấy và chạy vào trong quán.
Tiếng ồn trong quán lại càng trở nên ầm ĩ hơn.
“Gì đấy! Mấy thằng này là ai đây!”
“Dae Ri Ja? Sao Dae Ri Ja lại ở đây?!”
“Hai thằng nào nữa kia! Chờ đã, một thằng trông quen quen. Hình như dạo gần đây nó hay đi tác oai tác quái bên khu mình thì phải…”
“Còn đang không hiểu sao nó không tham gia thi, sao tự dưng nó lại xuất hiện ở đây?!”
Tiếng ồn ào đó cũng chẳng duy trì được lâu. Với một Ban Hwi Hyul là hạng nhất hiện tại và Lee Luda thì đủ sức đối đầu với Ban Hwi Hyul thì giải quyết một Park Ha Hyun là một chuyện quá dễ dàng. Lee Luda chỉ cần đấm một quả để đánh gục Park Ha Hyun, cậu ấy nhìn tên kia bất tỉnh nhân sự rồi lãnh đạm nói.
“Bây giờ hạng của Park Ha Hyun là của tao.”
Mặt khác, Jung Ha Neul còn đang ngồi xổm ở một chỗ không xa và chứng kiến hết cảnh tượng này. Ngay khi Dae Ri Ja xuất hiện, cậu ta bật người dậy rồi vừa chạy đến vừa hét lên.
“Chị!”
Cậu ta hét lên như vậy và định nhảy chồm lên để ôm Dae Ri Ja, nhưng Dae Ri Ja lại tái mặt lại và tránh đi. Chị ấy đương nhiên là không muốn ôm một tên vừa lăn lộn dưới đất rồi.
Trong mối quan hệ giữa hai người họ thì hình như chỉ có Jung Ha Neul là đơn phương có thiện cảm với Dae Ri Ja mà thôi. Cậu ta chẳng thèm để tâm mà chỉ vui vẻ hét lên.
“Oa, chị! Em không ngờ là chị lại đi cứu em luôn đó. Lúc cái thằng ngu si cậy chiều cao đó lật bàn là em cứ tưởng em toang rồi cơ. A, chị nhìn này. Tay em bầm hết lên rồi. Á, đau quá.”
Thế rồi cậu ta vừa mếu máo vừa xắn tay áo lên và để lộ ra cánh tay trần của mình. Phản ứng của Dae Ri Ja vẫn thờ ơ như trước. Jung Ha Neul cứ len lén nhìn vẻ mặt của chị ấy rồi nhanh chóng quay người đi.
“Chị này. Dù sao thì cảm ơn chị đã giúp em. Vậy em đi trước.”
Lời nói sau đó của Dae Ri Ja khiến gương mặt của Jung Ha Neul cứng đờ lại.
“Mày đi đâu?”
“Ơ, dạ?”
“Chị đến đây có phải là để giúp mày đâu?”
Sao chị phải đến đây để làm chuyện đó cơ chứ? Dae Ri Ja thờ ơ nói thêm một câu như thế khiến vẻ mặt của Jung Ha Neul cũng dần thay đổi. Phải đến khi Dae Ri Ja nói tiếp thì cậu ta mới quay người ra.
“Xin lỗi nhé, nhưng chị đến đây để lấy thứ hạng của mày đấy.”
“Sao chị lại làm vậy với em! Không thể như vậy được!”
Cậu ta hét lên như vậy như nhân vật chính trong một bộ phim bi kịch và hớt hải chạy đi khiến tôi chỉ biết hoang mang đứng nhìn. Hình như Dae Ri Ja cũng hoảng hốt và không đoán trước được phản ứng của cậu ta.
Đúng như biệt danh Sóc Bay của mình, tốc độ chạy của Jung Ha Neul thực sự quá nhanh. Đến cả Luda còn chưa kịp phản ứng gì mà cậu ta đã gần chạy đến cửa, thế là tôi thầm hét lên. Không được, để sổng mất thôi!
Khi cậu ta sắp sửa bước qua vạch kẻ ngang bên ngoài cửa thì ngay lúc này. Một thứ gì đó có hình tròn bay vèo trong không khí và nhắm thẳng vào gáy của Jung Ha Neul. Bốp, một tiếng động lớn vang lên và Jung Ha Neul cũng ngã sấp xuống về phía trước. Tất cả chúng tôi đều ngơ ngẩn đứng đó và chỉ biết chớp mắt nhìn cậu ta.
Thứ vừa bay lên và đập thẳng vào gáy của Jung Ha Neul chính là một cái nắp thùng rác. Chúng tôi chầm chậm quay đầu lại, và người được chúng tôi nhìn là Eun Hyung thì đang bối rối cười và nói.
“A, xin lỗi. Tôi không biết đó là nắp thùng rác. Lúc đó vội quá nên vớ tạm để ném thôi…”
Tất nhiên là cái tên Jung Ha Neul đã bất tỉnh nhân sự kia không thể nghe thấy điều đó.
Sau một hồi im lặng, Dae Ri Ja mới nhìn Eun Hyung và hỏi với vẻ mặt nửa cảm thán nửa cạn lời.
“Sao nhóc không tham gia thi đấu thế?”
“À, em…”
Eun Hyung chẳng hiểu sao lại liếc mắt nhìn ra ngõ rồi mới nói tiếp.
“Vì em muốn làm bác sỹ.”
“Đ, được rồi.”
Dae Ri Ja gượng gạo trả lời như vậy rồi giữ im lặng một lúc lâu. Thế rồi như để xoay chuyển bầu không khí ngượng nghịu này, chị ấy giơ nắm đấm lên cao rồi hào sảng hét lên.
“Vậy, đã có vé dự thi rồi thì chúng ta đi thôi chứ?”