Trước hết, tôi bình tĩnh thử thuyết phục cậu ta.
“Này, tên cậu ấy đã là Ban Hwi Hyul rồi đó. Thế giới này đâu có nhiều Ban Hwi Hyul như vậy.”
“Không được. Chỉ vì một cái tên mà đã bắt tôi tin rồi à? Dù tên đặc biệt thế nào thì cũng đâu có nghĩa là trên thế giới không có ai trùng tên mình chứ?”
Chậc, tôi quay đầu đi và tặc lưỡi.
Tôi cứ tưởng mình sẽ thuyết phục được cậu ta ngay lập tức, nhưng lại quên mất là miệng lưỡi của Yoon Jung In rất sắc bén chứ không ngu ngu như vẻ ngoài của cậu ta. Cũng đúng, cậu ta đôi lúc còn thắng được cả cặp sinh đôi họ Kim có cái đầu logic trong mấy tiết học thảo luận cơ mà.
Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc mà nói tiếp.
“Còn mắt thì sao? Mắt đỏ cũng đâu có dễ gặp?”
Thực ra, với một người từ lâu đã phải nhìn mái tóc bạc tự nhiên của Eun Ji Ho và đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young như tôi thì tôi cũng không chắc là màu mắt đỏ có hiếm gặp hay không nữa…Thế là Yoon Jung In vừa nghiêng đầu vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ của Ban Hwi Hyul.
A, hình như hiếm gặp thật này? Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm thì Yoon Jung In lại tỏ vẻ thản nhiên và quay đầu về hướng này để trả lời.
“Này, màu mắt giống nhau thì có làm sao? Vẻ ngoài vẫn rất khác mà.”
“Không, chuyện đó…”
“Với cả nếu nói như thế thì mắt của tôi với mắt của cậu cũng đen giống nhau đấy thôi? Này, vậy nếu tôi chỉ cần đổi tên thành Ham Dan Yi thôi thì những người khác cũng sẽ nhầm tôi với cậu à?”
“Không phải, này, nói cho có lý chút đi! Mà cậu đổi tên thành Ham Dan Yi làm gì chứ?!”
Ví dụ cái kiểu gì thế! Yoon Jung In được gọi bằng tên của tôi ấy à, tôi thậm chí còn không muốn tưởng tượng ra cảnh đó nữa. Tôi rùng cả mình rồi lắc đầu một cái, nhưng phải đến khi thấy nụ cười giảo hoạt của Yoon Jung In thì mới nhận ra là mình vừa mắc bẫy của cậu ta.
Tôi đang cạn lời thì lại thấy cậu ta vừa nhún vai vừa nói.
“Này, tôi chưa tận mắt nhìn thấy mặt cái cậu hạng nhất đó bao giờ, nhưng mà cũng nghe kể nhiều rồi đấy nhé. Nghe nói cậu ta đẹp trai đến mức chỉ nhìn thôi đã bị hớp hồn cơ. Thế nên lúc nào cũng có gái gú vây quanh cậu ta cả.”
Nghe vậy, tôi lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Ban Hwi Hyul. Khi nhìn và mắt tôi, cậu ta cũng lắc đầu tỏ vẻ không hiểu gì.
Theo như tôi nghĩ thì trông Ban Hwi Hyul giống một con gấu sống ru rú trong hang và chỉ ăn rau củ qua ngày… Mà không, nói giống tu sĩ ẩn dật thì dễ tin hơn. Nói chung là cách xa cái hình tượng playboy hão huyền thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết mạng lắm.
Nếu vậy thì sao lại có tin đồn đó nhỉ? Thế rồi tôi vừa nghĩ đến trường hợp của Yoo Cheon Young vừa khẽ gật gù.
A, cũng có thể là như vậy. Chỉ cần Ban Hwi Hyul bỏ kính ra thì tôi chắc chắn là sẽ có hàng tá người bị hút hồn bởi gương mặt của cậu ấy giống Yoo Cheon Young thôi. Nếu vậy thì dù bản thân Ban Hwi Hyul có không quan tâm đi nữa thì những người xung quanh cũng sẽ không tha cho cậu ấy.
Lúc này, Yoon Jung In mới nhìn Ban Hwi Hyul và nở một nụ cười xã giao giống mấy cậu idol nam trên TV.
“Này, tóm lại là xin lỗi nhé, nhưng mà trông cậu cũng không đến mức chỉ cần đứng yên cũng có gái vây quanh đâu. Vậy là không chứng minh được nữa đúng không? Tui thắng rồi đúng không? Hả? Phản bác hổng được nữa phải hông?”
Tôi ngay lập tức tỏ ra chán ngán và nói.
“Này, cậu có còn học cấp hai nữa đâu mà ăn nói kiểu gì thế. Với cả đây có phải bài toán đâu mà chứng minh chứng miếc cái gì.”
“Tóm lại là tôi đúng rồi. Cậu không phải là đầu gấu hạng nhất đúng không? Công nhận chưa? Hả, công nhận chưa?”
“Cái kiểu ăn nói của cậu thật là…”
Tôi lầm bầm như vậy, khi nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Ban Hwi Hyul thì cũng cứng mặt theo.
Sau một hồi giải thích cho cậu ta, Ban Hwi Hyul dần cảm thấy bực bội đến mức cả người toả ra một bầu không khí nguy hiểm như đang muốn sử dụng phương pháp hồi trước để giải quyết việc này.
Phương pháp hồi trước là gì sao, đương nhiên là dùng nắm đấm rồi. Như kiểu ‘Cậu cứ thử ăn một đòn từ tôi đi rồi tự đánh giá xem tôi có phải hạng nhất hay không’ ấy.
Trước khi Yoon Jung In biến thành máy đấm bốc dạng người thì tôi mới hoảng hốt kêu lên.
“Ph, phản đối*!!”
Nghe vậy, Yoon Jung In mới giật nảy mình và lùi về phía sau.
“Giật cả mình. Cậu nói kiểu gì đấy? Đang trên toà à?”
Cậu ta vừa ngỡ ngàng lẩm bẩm như vậy thì tôi mới quả quyết nói.
“Tốt, vậy tôi sẽ lật ngược lại lời của cậu. Như vậy được chứ?”
“Lời của tôi, là chuyện Ban Hwi Hyul không đẹp trai á? Cái đó mà phản bác được à? Đây là vấn đề vẻ ngoài chứ không phải về IQ đâu, thế thì làm sao kiểm tra lại được.”
Tôi mặc kệ vẻ cạn lời của Ban Hwi Hyul mà chỉ ngoắc ngoắc tay bảo Ban Hwi Hyul đến gần đây. Khi cậu ấy đến rồi, tôi mới thì thầm hỏi.
“Dạo này cậu nhìn bọn tôi thì có bao giờ muốn đánh bọn tôi không?”
Ban Hwi Hyul ngẫm nghĩ một lúc rồi mới lắc đầu.
Ồ, tốt. Tôi còn lo cái tên Yoon Jung In chỗ nào cũng ngứa đòn kia sẽ bị ăn đập cơ. Không ngờ là cậu cũng dễ tính ra phết đấy. Tôi nhìn Ban Hwi Hyul với ánh mắt cảm thán rồi lại nói.
“Hwi Hyul. Bỏ kính ra.”
Người phản ứng với câu nói đó không phải là Ban Hwi Hyul mà lại là Yoon Jung In. Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy với vẻ mặt mất hứng.
“Này, còn chưa bỏ cuộc cơ à? Mặt người sao có thể thay đổi chỉ vì bỏ kính ra được ch…”
Thế rồi vẻ mặt thản nhiên của cậu ta bỗng trở nên trắng nhợt.
Như thể gặp được zombie hoặc một loại quái vật nào đó ngay giữa trung tâm thành phố, đồng tử của cậu ta rung lên như động đất, chân lảo đảo đùi lại rồi quỳ hẳn xuống.
“Kh, không thể nào…”
Dáng vẻ tự tin ban nãy đã bay biến đi đâu mất, bây giờ Yoon Jung In chỉ nắm bàn tay trống không của mình dưới nền đất như một kẻ khánh kiệt, và tôi nở một nụ cười ấm áp với cậu ta.
Xin lỗi nhé. Tôi vốn cũng đâu định dập lý luận của cậu bằng cách này đâu. Cái suy nghĩ gương mặt con người không thể thay đổi chỉ vì tháo kính ra cũng không sai. Chỉ có mỗi Ban Hwi Hyul là thoát ra được khỏi quy tắc đó mà thôi.
Tôi còn đang định nhẹ giọng an ủi cậu ta thì bỗng nghe cậu ta nói một câu.
“Bạn của tôi là đầu gấu hạng nhất… Cuộc sống học đường bình yên của tôi thế là đi tong rồi.”
“Này, cậu nói cái gì đấy? Theo như tôi biết thì cuộc sống học đường của cậu đã bao giờ bình yên đâu.”
Ấy thế mà Yoon Jung In hình như vẫn chưa thể chấp nhận sự thật. Cũng đúng, cậu ta đã bao giờ tận mắt nhìn thấy gương mặt của hạng nhất đâu, điểm chung là cả hai đều đẹp trai cũng chưa đủ để chứng minh điều gì cả.
Yoon Jung In khó khăn dựng người dậy rồi hỏi với ánh mắt như chưa hết hy vọng.
“Này. Xin lỗi nhé, nhưng mà tôi vẫn chưa tin được đâu.”
“Tại sao?”
“Tại sao ấy à? Tại Hwang Shi Woo chứ sao. Sao cậu lại để Hwang Shi Woo yên chứ? Theo như cậu nói ban nãy, nếu cậu là đầu gấu đứng đầu cả nước thì dập một tên Hwang Shi Woo không phải quá đơn giản sao? Hay là như cậu nói, chỉ vì cậu muốn sống bình yên? Nhưng không phải Hwang Shi Woo chính là cái tên cản trở cuộc sống học đường bình yên của cậu à?”
“Ban nãy đã nói rồi mà. Tôi ngược lại còn thấy vui nữa.”
Ban Hwi Hyul không chần chừ mà trả lời như vậy khiến tôi ngẩng đầu lên.
“Gì cơ?”
Chúng tôi sững người hỏi một câu, thế là Ban Hwi Hyul mới nói tiếp.
“Tôi ngược lại… còn thấy biết ơn Hwang Shi Woo.”
Ban Hwi Hyul vừa dứt lời thì một bầu không khí trầm lặng nặng nề phủ lên đầu chúng tôi. Lúc này, tôi và Yoon Jung In mới ngẩng lên và quay ra nhìn nhau.
Yoon Jung In rụt rè mở miệng hỏi.
“Này, xin lỗi. Tôi… không ngờ cậu lại có sở thích đó.”
Cái thằng này. Tôi vừa day day vầng thái dương đau nhói của mình thì Ban Hwi Hyul bên cạnh đó mới gầm lên.
“Không phải.”
“Không phải? Việc cậu biết ơn Hwang Shi Woo không liên quan gì đến sở thích bí mật của cậu sao?”
“Ban nãy cậu thấy rồi đấy. Phòng bệnh mà tôi vào đó.”
Cậu ấy bóp trán và giữ im lặng một lúc rồi mới trợn mắt kiểu mãnh thú và nói như gào lên như vậy, khiến cả tôi và Yoon Jung In đều im bặt. Chủ đề này đúng là vẫn quá nặng nề để chúng tôi đón nhận.
Thấy chúng tôi không nói gì, Ban Hwi Hyul lại lãnh đạm nói tiếp.
“Ban Hwi Ahn. Em trai của tôi. Nhỏ hơn tôi hai tuổi.”
“……”
“Thấy vẻ ngoài của nó chưa? Thấy rồi thì sẽ biết, ngay cả từ trước lúc nhập viện thì trên người nó cũng chẳng có bắp cơ nào cả. Thế nên nó hoàn toàn không thể làm mấy công việc bán thời gian nguy hiểm, sẩy ra là sẽ bị cảm ngay. Những lúc nó đi làm thêm thì tôi còn phải tốn thêm tiền để mua thuốc cho nó.”
Lời nói lạnh nhạt của Ban Hwi Hyul khiến tôi nhíu mày lại.
A, quả nhiên là như vậy. Bản thân là học sinh mà lại phải đi làm thêm, đã vậy còn làm thêm vào đêm khuya, đúng là gia cảnh nhà Ban Hwi Hyul không được tốt cho lắm thật. Đến mức hai anh em nhà họ mới trong độ tuổi vị thành niên mà đã phải tự làm lụng để kiếm ăn rồi.
Dù đang kể chuyện nhưng trên mặt Ban Hwi Hyul vẫn không có vẻ gì là đau khổ hay buồn bã cả. Trước đây, tôi cũng đã từng thấy biểu cảm này trên gương mặt của Eun Hyung rất nhiều lần. Sự quen thuộc với bất hạnh.
Cậu ấy ngẩng đầu lên quan sát phản ứng của chúng tôi, đôi môi khô chậm rãi nói.
“Tôi… thường xuyên phải đi trên đường vào buổi đêm, thế nên cũng bị gây sự rất nhiều lần. Người của tôi không phải đã lớn như thế này từ nhỏ đâu. Mấy tên đó thường lấy lý do tôi liếc đểu bọn chúng, mà hầu hết đều muốn trấn lột tiền của tôi.”
“……”
“Nhưng ngay cả chút tiền lẻ tôi cũng không thể đưa bọn chúng được, thế nên mới lì lợm phản kháng lại. Cứ vướng vào trận nào thì lại thắng trận đó. Thế rồi chắc là bọn chúng đồn thổi nhiều về tôi, nên những người đến tìm tôi càng ngày càng nhiều lên…”
Giọng nói của cậu ấy dần trở nên yếu ớt.
“Một ngày, có người đề nghị tôi tham gia vào cuộc thi đấu trùm đầu gấu. Còn bảo là nếu thắng thì sẽ nhận được rất nhiều thứ tốt.”
Thế rồi cậu ấy lại ngậm miệng lại.
Tôi không thể chịu được bầu không khí trầm mặc này nên mới hỏi.
“Rồi sao nữa?”
“Lúc tham gia, tôi chưa bao giờ thua cả. Vị trí đứng đầu đương nhiên là của tôi. Và đúng như bọn họ nói, cuộc sống của tôi dần thoải mái hơn nhiều.”
“Thoải mái hơn, nghĩa là…”
“Chỉ cần tôi cần thì lúc nào cũng sẽ có người sẵn sàng làm thêm hộ tôi, những số tiền không biết từ đâu ra, có cả những tên chạy việc vặt cho tôi nữa. Những chuyện lặt vặt như vậy đấy.”
Vẻ mặt của tôi dần tối đi. Tôi nhìn liếc sang Yoon Jung In và thấy vẻ mặt của cậu ta cũng tối thui như thế. Cậu ta hẳn là cũng đang nghĩ giống tôi, thế giới này dù không có kẻ nào gây hại nhưng vẫn sẽ có hằng sa hằng số nạn nhân chịu thiệt.
Ban Hwi Hyul nói cậu ấy chẳng biết gì hết, nhưng có thật là cậu ấy hoàn toàn vô tội không?
Thấy ánh mắt của chúng tôi, Ban Hwi Hyul nắm bàn tay mình vào rồi lại mở ra, sau đó nói tiếp.
“Người đầu tiên chỉ trích tôi là Hwi Ahn. Nó nói tôi có sức mạnh mà lại không đi giúp đỡ kẻ yếu. Nói tôi để mặc bọn họ bị đánh đập.”
“…….”
“Đúng như nó nói, dù những kẻ yếu đuối của bị ăn đòn trước mặt tôi đi nữa, dù những thằng thường hay giao du với tôi có đánh chúng nó đến phát khóc đi nữa thì tôi cũng chẳng thèm để tâm. Vì sao ư, bởi vì tôi bao giờ bắt người khác phải đánh hộ tôi cả. Thế nên tôi cũng nghĩ mình chẳng việc gì phải đánh hộ chúng nó.”
“Phù…”
Ban Hwi Hyul liếc nhìn tôi vô thức thở dài rồi lại nói tiếp.
“Nhưng thằng nhóc Hwi Ahn thì lại nghĩ khác.”
“Nghĩ thế nào?”
“Nó bảo tôi không thể bỏ mặc bọn chúng, còn nhấn mạnh là người có sức mạnh đương nhiên phải giúp đỡ người khác. Thế là nó thường xuyên xen vào chuyện của người khác mà không biết sợ. Nó làm vậy trước mặt tôi thì tôi còn giúp được, nhưng cũng có lúc tôi không có mặt ở đó. Những lúc như vậy thì nó đều quay trở về nhà với cả đống vết thương trên người, tôi còn nghe người khác bảo mình phải giữ em trai cho tốt. Thế rồi…”
Ban Hwi Hyul cắn chặt môi rồi mới nói tiếp.
“Khi tôi nghe điện thoại và chạy ngay đến bệnh viện, thì Hwi Ahn đã thành ra thế này rồi.”
Vách đá hiểm trở đột nhiên xuất hiện mà không có biển báo từ trước. Chúng tôi hít sâu một hơi, còn Ban Hwi Hyul thì lại đang nhìn về hướng khác và nói.
“Tôi không biết thủ phạm là ai. Có lẽ là thằng nhóc Hwi Ahn lại xông thẳng vào một trận đánh nhau mà không biết sợ nữa rồi. Nhưng mà những thằng như vậy thì ở đâu cũng có, mà đã nửa năm trôi qua rồi nên việc truy tìm thủ phạm cũng không dễ chút nào. Tôi cũng thử vài lần rồi, nhưng mà…”
“Ừ.”
“Tóm lại là như cái tên Joanna ban nãy vừa nói đấy, tôi quay về vị trí cũ có lẽ sẽ dễ tìm hơn. Nhưng tôi không muốn làm vậy. Bởi vì…”
Ban Hwi Hyul nói tới đây thì lại cụp mắt xuống và lưỡng lự nói.
“Lúc Hwi Ahn bị đánh, nếu có ai đó giúp đỡ thằng bé và không bỏ mặc nó thì chuyện này đã không xảy ra rồi.”
Tôi thậm chí còn chẳng có ý định chỉnh lại cái tên bị đọc sai kia, mà chỉ nghiêng đầu vì không hiểu câu nói cuối cùng của cậu ấy có ý nghĩa gì. Thế là Ban Hwi Hyul lại trầm giọng nói tiếp.
“Thằng nhóc Hwi Ahn đã từng nói với tôi thế này. Tôi bảo ‘Mấy thằng đó yếu ớt nên bị đánh cũng là chuyện không tránh được, cứ lờ chúng nó đi’, thế là nó trả lời tôi ‘Anh mạnh mẽ nên mới không hiểu nổi tâm tình của những kẻ yếu giống em’. Nó nói ngay cả sau này cũng thế, cả đời này tôi cũng sẽ không thể hiểu nổi cảm giác hèn mọn vì bản thân yếu đuối của bọn chúng.”
“……”
“Nhưng nó nói sai rồi. Không phải sao? Bây giờ tôi hoàn toàn có thể hiểu quan điểm của Hwi Ahn rồi mà.”
Cậu ấy tự dưng ngẩng đầu lên và nói vậy, khiến Yoon Jung In vẫn đang đứng nghe từ nãy đến giờ mới phẩy phẩy tay và nói.
“Này, chờ đã. Mấy chuyện khác thì tôi hiểu rồi, nhưng chuyện này là sao?”
“Thì tôi bây giờ đã hoàn toàn hiểu được quan điểm của Hwi Ahn rồi. Không phải thế sao?”
“Này, chờ đã. Vậy chẳng lẽ, cậu chịu đựng bị Hwang Shi Woo đánh mà không phản kháng là vì…”
Yoon Jung In cuối cùng cũng mấp máy môi nói vậy như đã ngờ ngợ đoán ra, thế là Ban Hwi Hyul thậm chí còn nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Tôi càng ngày càng nghĩ mình bị như vậy là đúng.”
“Này, không phải! Không phải thế.”
Gương mặt sảng khoái của cậu ấy làm chúng tôi hoảng hốt phủ nhận, nhưng Ban Hwi Hyul vẫn không ngừng cười.
“Lúc trước tôi không biết cảm giác bị người khác đánh lại đau đến mức này.”
Đôi mắt đỏ của cậu ấy nheo lại như đang cực kỳ vui mừng.
“Bây giờ biết rồi, thì tôi lại thấy không muốn đánh ai nữa. Tôi chỉ muốn tiếp tục sống như thế này mà thôi.”
“Không được, cậu đừng có nghĩ như thế chứ.”
Tôi ngay lập tức hét lên như vậy thì Yoon Jung In cũng sợ hãi kêu lên.
“Đúng rồi đấy, cậu bị đánh như thế này thì giúp ích gì được cho những người bị cậu bỏ mặc lúc đó chứ? Này, dù cảm thấy có lỗi đến mức nào thì cũng không phải theo kiểu này đâu.”
Ban Hwi Hyul chẳng để tâm gì đến lời thao thao bất tuyệt của chúng tôi mà chỉ lắc đầu và lãnh đạm nói.
“Các cậu cũng nên mặc kệ tôi đi.”
Đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng.
“Gì cơ?”
“Như tôi nói đấy. Ban nãy tôi cũng bảo rồi, tôi bị Hwang Shi Woo đánh là do bản thân tôi tự muốn thế. Cảm ơn vì đã cố giúp tôi từ đó tới giờ, nhưng đã đủ rồi.”
“Ơ, không được. Chờ đã nào.”
Ban Hwi Hyul tự nhiên không nói chuyện nữa mà cứ thế bước chân đi mất, thế là tôi vội vàng kéo cánh tay cậu ấy lại.
Ban Hwi Hyul quay ngoắt người lại và nhìn tôi như thể đang hỏi tôi còn muốn gì nữa. Tôi bỗng nghĩ, đến cả một nhân viên làm thêm đã hết giờ làm rồi mà vẫn bị chủ quán kéo lại làm tiếp thì ánh mắt cũng không lạnh lùng đến mức này.
Tôi hơi co rụt vai lại rồi hỏi.
“Cậu, thế là… Ban nãy cậu nói vậy, có nghĩa là sau này cậu vẫn sẽ tiếp tục không phản kháng lại Hwang Shi Woo đúng không? Mà không chỉ thế, cậu còn bảo chúng tôi đừng có giúp cậu nữa ư?”
Ánh mắt của cậu ấy hơi run lên vì lời tôi nói. Nhưng chỉ được một lúc sau, Ban Hwi Hyul mặc kệ chúng tôi và quay người đi như đã quyết tâm rồi.
“Đúng vậy.”
“Này, chờ đã. Cậu đi đâu thế! Phải về trường chứ…”
Yoon Jung In hét rống lên như vậy nhưng Ban Hwi Hyul vẫn chỉ lạnh giọng thông báo.
“Tôi đi trước đây.”
Khí phách không giống ngày thường của cậu ấy khiến chúng tôi nghẹn họng và chỉ biết đứng yên đó. Thế rồi cậu ấy bỏ mặc hai đứa chúng tôi và từ từ đóng cửa sân thượng lại.
Tôi và Yoon Jung In hoang mang nhìn cánh cửa đã đóng lại kia.
Ban Hwi Hyul đi mất rồi.
Còn không nói khi nào sẽ quay lại trường nữa.