Cả đám yên lặng một hồi lâu. Thế rồi chúng tôi đồng loạt quay ra nhìn nhau và hét rống lên.
“Gì cơ?”
“Hở?”
“Cậu lại nói cái gì thế?”
Lee Min Ah bật người dậy mà hỏi như vậy, sau đó lại bắt đầu dáo dác nhìn quanh như đang muốn tìm thứ gì đó.
Làm gì vậy? Tôi còn đang ngờ vực nhìn Lee Min Ah thì cô ấy dường như đã tìm được chỗ thích hợp và bắt đầu đứng dựa lên bức tường của phòng y tế. Sau đó cô ấy khoanh tay vào và hất cằm lên, miệng cáu gắt nói.
“Cậu ban nãy còn đứng với cái dáng ngạo mạn như thế này, lúc bọn tôi bị đánh cũng chẳng chạy ra can ngăn mà chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi còn gì! Ngay cả lúc Hwang Shi Woo nói linh tinh về Dan Yi mà cậu cũng chẳng ngăn cản nữa.”
Tôi thất vọng lắm đấy. Lee Min Ah nói thêm một câu như vậy mà Lee Luda vẫn chỉ thản nhiên nhún vai. Cậu ấy hỏi lại.
“Vậy chẳng lẽ tôi phải đứng ra nói ‘Hwang Shi Woo, dừng lại ngay! Anh đang làm cái gì với bạn của tôi đấy! Thật ra tôi dạo này tiếp cận anh chỉ là để sau này phản bội lại anh thôi!’ hay sao? Thế thì sao Hwang Shi Woo có thể chấp nhận lời đề nghị của tôi được đây?”
Nghe cậu ấy nói đến đây thì tôi chỉ biết trợn tròn mắt. Thế là tôi ngẩng đầu lên và hỏi lại.
“Chờ đã, phản bội?”
“Đúng vậy, phản bội. Tất cả đều nằm trong kế hoạch cả.”
Vậy chẳng lẽ cậu nghĩ tiêu chuẩn chọn bạn của tớ thấp kém đến mức phải làm thân với thằng cha đó sao? Thế thì tớ hơi bị tổn thương đấy.
Ngay cả khi cậu ấy nói thêm như một lẽ đương nhiên như vậy mà tôi cũng chẳng thể trả lời nổi. Tôi chỉ sờ cằm và tự lẩm bẩm.
Phản bội à, ra là vậy. Sao tôi không nghĩ đến chuyện này từ trước nhỉ?
Lúc trước tôi đã có rất nhiều dịp được nhìn thấy Luda lúc cậu ấy đang thầm âm mưu gì đó rồi mà. Với tính cách của cậu ấy thì cậu ấy đương nhiên sẽ không chỉ giải quyết chuyện trước mắt mà còn phải nhổ tận gốc mới chịu được.
Kế hoạch của Luda đơn giản lắm. Đầu tiên cậu ấy sẽ làm Hwang Shi Woo tin tưởng cậu ấy đến mức nghĩ rằng cậu ấy đương nhiên sẽ đứng về phe anh ta, sau đó lấy quyền quản lớp ra đặt cược và cuối cùng lại quay trở về với chúng tôi.
Nếu vậy thì chắc Hwang Shi Woo sẽ bối rối khi đến ngày hẹn đấu lắm đây. Chiến thắng đương nhiên sẽ về với phe chúng tôi rồi. Lúc chúng tôi còn đang cân nhắc xem có nên đánh một trận với Hwang Shi Woo hay không thì điều duy nhất còn vướng mắc chỉ có Lee Luda mà thôi.
Ngay khi nghe vậy, không chỉ tôi mà tất cả những người khác đều tỏ vẻ đã hiểu ra kế hoạch của cậu ấy. Một lúc sau, Yoon Jung In là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng.
Vẻ mặt nhạy cảm của cậu ta đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó cậu ta lại chỉ làu bàu giống mọi ngày.
“Ê này, thế thì cậu phải nói cho bọn tôi trước chứ. Đúng là người ta hay bảo muốn lừa đối phương thì phải lừa bản thân mình trước, nhưng thế thì có làm sao?”
Nghe vậy, Luda nghệt mặt trả lời.
“Người khác thì không biết, nhưng mà cậu á? Cậu mà biết thì có phản ứng được như ban nãy không?”
“Ực…”
“Không còn gì để nói nữa đúng không?”
Luda nhún vai một cách xấu xa làm cặp sinh đôi cũng phải bật cười. Lời khiển trách của bọn họ kết thúc màn hỏi cung này.
“Vậy đáng lẽ ra phải nói trước với bọn tôi chứ.”
“À, đúng là tôi nên làm thế thật. Xin lỗi nhé.”
Sau khi nghe thấy lời xin lỗi của Luda thì vẻ mặt của bọn họ ngay lập tức giãn ra.
Hình như mấy người họ vẫn chưa hoàn toàn hết giận, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện tránh được tình huống xấu nhất và không phải nhìn thấy gương mặt vênh váo của Hwang Shi Woo là họ đã thấy nhẹ lòng hơn hẳn rồi.
Tiếp đó là Shin Seo Hyun, cậu ấy ngửa đầu ra đằng sau và thở dài.
“Đúng là đồ lừa đảo.”
Thế rồi Lee Min Ah đằng sau lưng cậu ấy mới nghiến răng kèn kẹt và cố lấy tay kẹp cổ Lee Luda. Nhưng tất nhiên là Lee Luda không có ý định bị hành hạ nên nhanh chóng tránh né cánh tay của cô ấy.
Thế là bầu không khí bức bối dần dần biến mất, dù vẫn còn cãi cọ với nhau nhưng ít nhất chúng tôi vẫn có thể cư xử giống ngày thường, ấy thế mà chỉ có tôi vẫn nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Sao vậy nhỉ? Cứ thấy bận lòng thế nào ấy. Rốt cuộc là gì nhỉ? Thế rồi tôi lại ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của Yoon Jung In.
“Này, Lee Luda. Nhưng mà làm thế này có thật sự ổn không đấy?”
“Gì cơ? Đừng bảo là cậu đang muốn hỏi tôi xem tôi có đành lòng vứt bỏ tình bạn với Hwang Shi Woo hay không nhé? Đùa đấy à?”
Thấy Luda nhếch môi cười rồi hỏi như vậy, Yoon Jung In mới thay đổi sắc mặt và phẩy tay.
“Không, không phải thế. Này, tôi cũng có mắt đấy chứ. Tôi biết cậu chỉ cố thay đổi tính cách cho phù hợp với tính tình của Hwang Shi Woo thôi mà.”
“Thế thì làm sao?”
“Thì mấy anh lớp trên ấy. Cậu chơi cùng với Hwang Shi Woo thì phải biết chứ? Bản thân anh ta là đầu gấu thì chắc phải giao du với nhiều tên đầu gấu khác lắm.
“À, chuyện đó ấy hả. Ừ, tôi được giới thiệu với mấy người rồi.”
Luda thản nhiên gật đầu như vậy làm tôi vô cùng ngỡ ngàng. Hai người họ đã thân thiết đến mức đó rồi sao? Chỉ cần Luda muốn thì có khi trấn áp băng nhóm bên đó cũng chẳng phải chuyện gì khó đâu.
Yoon Jung In dè chừng nói tiếp.
“Với những học sinh bình thường như tôi thì đầu gấu này nọ là một thứ gì đó rất buồn cười nên tôi cũng chẳng thích tí nào. Nhưng mà không phải đã nằm trong số đó rồi thì ít nhất cũng phải có chút thực lực sao? Nếu lần này cậu phản bội Hwang Shi Woo thì đám tiền bối đó sẽ để yên cho cậu à? Bọn họ biết mặt cậu hết rồi.”
Này, cậu phải cẩn thận đấy. Ngay cả khi Yoon Jung In nghiêm túc cảnh cáo như vậy mà Lee Luda vẫn chẳng hề để tâm.
Mà cũng đúng, tôi biết danh tính của Lee Luda và việc cậu ấy đã trải qua bài huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ nên hoàn toàn không lo cho cậu ấy, nhưng Yoon Jung In thì không hề hay biết chuyện đó.
Khi tôi nhìn bọn họ với vẻ mặt kỳ quái thì Yoon Jung In mới bực bội đập tay lên gối.
“Ê này, Lee Luda! Cậu nghiêm túc nghe tôi nói đi, đừng có cười nữa. Cứ nhởn nhơ nữa đi, đến lúc xảy ra chuyện rồi mới hối hận.”
Lee Luda cứ nhoẻn miệng cười mãi, thế rồi phải đến lúc này mới mở miệng nói.
“A, được rồi. Tôi còn định sau này mới nói cơ.”
“Lại gì nữa?”
Cậu còn giấu gì nữa sao? Thấy chúng tôi ngớ người ra, Luda mới quả quyết tuyên bố như đang lấy ra một thứ vũ khí bí mật nào đó.
“Thực ra các cậu cũng không cần phải đánh thật đâu.”
Cả lũ im lặng. Yoon Jung In ngay lập tức nhíu mày lại và trả lời.
“Cậu nói cái gì đấy? Đừng bảo là cậu định tới đó một mình đấy nhé.”
“À, tất nhiên là tôi đến đó một mình cũng chẳng có vấn đề gì cả, nhưng mà tôi cũng không cần luôn.”
“Gọi nhau ra đánh nhau mà không đánh nhau thì kết thúc kiểu gì hả? Hay là ném bom?”
Kim Hye Woo vừa tỏ vẻ không hiểu nổi vừa lạnh nhạt hỏi một câu rất phù hợp với cái tính cuồng game của cậu ta, thế là Luda vừa bật cười vừa trả lời.
“Ừm, cũng giống giống thế.”
Tôi kinh ngạc nhìn Luda. Người khác nói đến bom pháo thì tôi sẽ nghĩ đây đương nhiên chỉ là ví dụ mà thôi, nhưng nếu chính miệng Luda nói ra từ này thì tôi chắc chắn sẽ coi là thật.
Ơ này, Luda à, dù thế nào cũng không thể sử dụng thứ vũ khí như vậy ở một trận đánh đấu giữa học sinh với nhau đâu! Không phải Hàn Quốc có luật cấm sử dụng vũ khí sao?
Lúc này, Luda lại nói.
“Lúc nãy Yoon Jung In cũng nói rồi đấy. Hwang Shi Woo từng giới thiệu tôi với vài người tiền bối mà anh ta quen.”
“Ờ, ừ.”
“Vậy cậu nghĩ trong lúc làm thân với Hwang Shi Woo thì tôi đã làm những gì nào? Trừ việc làm anh ta tin rằng tôi sẽ đứng về phe anh ta ra.”
Luda vừa nói vậy vừa lấy ngón trỏ gõ gõ lên vùng thái dương của mình.
Thấy chúng tôi vẫn tỏ vẻ ngỡ ngàng, cậu ấy mới lục lọi trong túi mình và giơ thứ gì đó ra. Tôi trợn tròn mắt.
Sau vụ bắt cóc ngày trước, tôi từng thấy thứ này trong vài lần hợp tác điều tra với cảnh sát nên biết rất rõ nó là gì. Cái thứ trông như cây gậy dài làm bằng kim loại này chính là một cái máy ghi âm.
Luda thoải mái nở nụ cười rồi nói.
“Bằng chứng là Hwang Shi Woo từng nói xấu những người tiền bối thân thiết với anh ta.”
“A…”
Chúng tôi không nói gì nổi mà chỉ biết quay ra nhìn nhau. Thế rồi Luda cứ tung hứng cái máy ghi âm trước mặt chúng tôi như đang khoe tài nghệ của mình, cậu ấy thong thả nói.
“Bây giờ đã hiểu chưa? Lý do tôi bảo không ai trong chúng ta cần phải ra tay ấy.”
Luda nói vậy, đôi mắt hơi nheo nheo lại của cậu ấy liếc về phía nhà thể chất.
“Ban nãy ở nhà thể chất chắc các cậu cũng nghe được những gì Hwang Shi Woo nói về tiền bối tốt nghiệp năm ngoái rồi đấy, cái tên này, mặc cảm tự ti ghê lắm. Thế nên ngày thường anh ta toàn không nhịn được mà nói xấu người khác thôi.”
“Vậy…”
“Nào là nói mấy người đó chẳng là gì cả, nói bọn họ chỉ hữu danh vô thực thôi. Tôi phải ngồi nghe anh ta nói cũng khổ sở lắm đấy. Tóm lại là chúng ta cứ ném quả bom này cho Hwang Shi Woo và đám tiền bối rồi đứng ngoài thôi. Thế là mọi chuyện được giải quyết rồi.”
“Ừm, nhưng mà Luda này.”
Khi mọi người không biết nói gì về kế hoạch táo bạo của cậu ấy, phải miêu tả là gian xảo hay là quá mức chết người mới đúng nhỉ, thì chỉ có tôi mới dám mở miệng nói.
Thế là Luda mới quay ra hỏi tôi với gương mặt cực kỳ ngây thơ.
“Ừ, sao vậy? Cậu có gì muốn nói sao?”
Đôi mắt xanh của cậu ấy toả sáng lấp lánh. Trông như kiểu đang muốn nghe tôi khen ngợi vậy. Tôi từ từ hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp.
“Thế này này, về kế hoạch đó ấy mà…”
Gương mặt đang sáng bừng như hoa cỏ mùa xuân của cậu ấy ngay lập tức cứng đờ lại khi nghe tôi nói.
***
Lee Luda vừa hét lớn vừa bước lên cầu thang.
Bây giờ vừa kết thúc giờ ăn trưa xong nên trên cầu thang toàn đám học sinh năm nhất và năm hai. Một vài cô cậu học sinh đang dựa tay lên thành cầu thang hoặc dựa người lên tường để nói chuyện với nhau, thế rồi ngay khi nhìn khí thế hung dữ của Luda thì bọn họ đồng loạt giật bắn mình và tránh ra một bên. Khung cảnh này làm Lee Luda hơi nhướn mày.
Danh tiếng của Lee Luda vào đầu học kỳ rất tốt, nhưng chỉ chưa đến một tháng mà nó đã tụt xuống đáy luôn rồi. Mà thế cũng phải thôi.
Hwang Shi Woo là tên đầu gấu có danh tiếng thối nhất trong trường vì cái tính thích gây sự và động chạm đến cả học sinh bình thường của anh ta. Mà dạo này Hwang Shi Woo với Lee Luda toàn đi một mình với nhau, thế thì người ta đánh giá cậu tốt đẹp kiểu gì đây.
Tất nhiên là Lee Luda không phải là kiểu người bận tâm xem những người chẳng thân quen với mình nghĩ như thế nào về mình. Đặc biệt là nếu việc này nằm trong kế hoạch của cậu.
Nhưng lúc này tâm trạng của cậu quá tệ nên cái gì cũng làm cậu chướng mắt. Lee Luda ngay lập tức vươn tay vò rối mái tóc vàng của mình và lại nhanh chóng bước lên cầu thang.
Lý do khiến tâm trạng của cậu hỏng bét như thế này không phải là vì Ham Dan Yi từ chối kế hoạch mà cậu đã tốn công gây dựng suốt mấy tuần qua. Mà là vì dự đoán của ‘cái thằng đó’ không sai một li nào.
Lee Luda đang cắn chặt môi thì lại ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động gì đó.
Một tên nam sinh bỗng dưng xuất hiện ở lan can cầu thang tầng trên.
Cậu có thể nhìn thấy mái tóc nâu lất phất trên trán, đôi mắt màu vàng đất trông rất dịu dàng và nụ cười toả sáng như ánh mặt trời hiển hiện trên cả ánh mắt và khoé miệng của cậu ta.
Vẻ tươi cười đó làm ai ai nhìn vào cũng muốn đối xử tốt với cậu ta, ấy thế mà Lee Luda nhìn vậy thì mặt mày ngay lập tức nhăn nhó hết cả vào.
Ngay khi thấy thế, Woo Joo In mới bắt đầu ôm bụng mình và cười khúc khích. Cậu ta thậm chí còn đập tay lên thành cầu thang mà nói.
“Ahaha, nhìn cái mặt anh kìa! Em nói đúng chứ, hả? Đã bảo kế hoạch của anh rồi sẽ bị bác bỏ thôi mà.”
“Im lặng đi.”
“A, bây giờ trông mặt anh mắc cười lắm. Chỉ muốn chụp một tấm mang về trưng thôi, tiếc là bây giờ không có điện thoại trong người. Thể nào hôm nay lại tự nhiên không muốn nộp điện thoại, hoá ra là vì lý do này.”
“Cậu muốn tôi phải bảo cậu cút đi hay gì?”
Ngay cả khi Lee Luda quát lên như vậy mà Woo Joo In vẫn bước xuống cầu thang rồi lắc lư cợt nhả bên cạnh cậu, thế là Lee Luda ngay lập tức nắm cổ áo cậu ta lên. Woo Joo In ho sặc sụa mà vẫn không thể ngừng cười nổi. Vì vậy nên vẻ mặt của những người đứng xem gần đó lại càng trở nên tái nhợt.
Bọn họ thầm lẩm bẩm với nhau.
“Lee Luda là một chuyện, nhưng Woo Joo In gặp chuyện thế này mà vẫn cười được thì cũng…”
“Nhưng mà bọn mình không nên ngăn lại sao?”
Trong tiếng ồn đó, Woo Joo In vẫn nhìn chằm chằm vào Lee Luda rồi bỗng mở miệng nói.
“Thấy chưa, em hiểu mẹ lắm mà.”
“Đã trăn trối xong chưa?”
Woo Joo In vẫn chỉ nhoẻn miệng cười khi nghe Lee Luda nói thế.
“Lý do mẹ từ chối anh là gì, để em chỉ ra cho nhé?”
Thế là Lee Luda cân nhắc một lúc rồi mới thả lỏng tay ra.
Woo Joo In khó khăn đặt chân xuống đất, vừa ho khan vừa chỉnh lại cổ áo nhàu nát của mình. Thế rồi cậu ta hỏi.
“Mẹ đã nghe chuyện chưa?”
“Rồi. Cũng qua qua.”
“Thế mẹ nói gì?”
Lee Luda ngậm chặt miệng và gườm gườm nhìn xuống dưới đất, cuối cùng mới nói.
“…Cô ấy nói làm thế này sẽ chỉ dạy cho Hwang Shi Woo một bài học là ‘Không được đi nói xấu tiền bối’ chứ không dạy cho anh ta là ‘Không được đi bắt nạt người yếu thế hơn’. Với cả cô ấy còn lo lắng đến những điều các tiền bối có thể làm khi nổi giận với Hwang Shi Woo nữa.”
Woo Joo In gật gù.
“Nói đều đúng cả. Còn gì nữa?”
“Bọn họ đều đồng ý như vậy nên không nói thêm gì nữa.”
Lee Luda vừa nói vậy vừa ngẩng đầu lên và nhíu mày lại.
“Cậu còn đoán được cả mấy lý do từ chối đó nữa à?”
“Không có, em đoán ra lý do khác.”
“Là gì?”
Woo Joo In vừa nở nụ cười vừa dựa người lên lan can và nói.
“Vì anh đấy.”
Câu trả lời đột ngột này làm Lee Luda trợn tròn mắt. Thế rồi cậu ấy vẫn nhăn mặt lại và gầm lên.
“Cậu nghĩ tôi chỉ nói miệng thôi nhỉ? Có muốn thằng này nổi giận thật không?”
“Không có, không có. Ý em không phải là mẹ ghét anh.”
Woo Joo In khoa trương phẩy phẩy tay rồi tươi cười nói tiếp.
“Em đang nói đến kế hoạch của anh ấy. Anh chưa bao giờ tự tính tới bản thân mình trong kế hoạch đó đúng không?”
“……”
Cả hai im lặng một hồi lâu. Lee Luda mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi cậu lại ngậm miệng lại, đôi mắt xanh nheo lại và gườm gườm nhìn Woo Joo In.
Cậu ấy ngay lập tức nói.
“Giải thích đi.”
“Giả sử kế hoạch của anh thành công nên Hwang Shi Woo phải chuyển trường hay gì đó chẳng hạn, rồi sau đó anh sẽ có vị thế gì trong lớp đây?”
Nghe vậy, Lee Luda lại nhíu mày. Vị thế gì ư?
Có lẽ vì biết đang có người xung quanh nhìn mình nên Woo Joo In lại hạ thấp giọng xuống.
“Anh đoán chỉ cần giải quyết Hwang Shi Woo thì đám tép riu còn lại cũng sẽ bị dập luôn là rất đúng. Việc anh đưa ra một ván cược và ngăn chặn hết đường lui để chuẩn bị trước cho trường hợp bọn họ phản kháng cũng rất xuất sắc.”
Lee Luda chầm chậm gật đầu.
“Hơn cả là việc anh không cần phải trực tiếp nhúng tay vào mà cũng dẹp được Hwang Shi Woo, đây là điểm hay nhất trong kế hoạch. Giả dụ có chuyện gì xảy ra thì anh cũng không sợ bị người ta bắt thóp.”
Thế rồi Woo Joo In lại càng hạ thấp giọng thêm nữa. Nhưng mà này.
“Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc rồi, thì liệu một lớp hoà thuận như vậy còn có thể chấp nhận anh được không? Anh cố tình làm thân với Hwang Shi Woo để tống anh ta đi, thậm chí còn ghi âm hết những phát ngôn gây sốc của anh ta và mách lẻo với mấy tiền bối thân thiết với anh ta.”
“……”
“Mọi người vẫn sẽ thầm cảm thấy bận lòng đấy. Rồi anh sẽ trở thành vai ác mà thôi. Kể cả việc anh làm là vì muốn tốt cho họ đi nữa.”
“Thế thì có làm sao chứ? Mấy đứa còn lại trong lớp nghĩ gì về tôi thì có gì quan trọng?”
Woo Joo In liếc mắt nhìn những người vừa đi qua mình rồi mới trả lời.
“Nói cũng đúng. Nếu anh quan tâm đến việc bị người không quen mắng chửi thì đã không dùng cách làm thân với Hwang Shi Woo rồi.”
Lee Luda tỏ vẻ thật sự không hiểu rồi hỏi.
“Thế thì vấn đề là gì? Tôi thấy ổn mà.”
“Nhưng thấy người mình yêu quý bị mắng chửi cũng đau lòng lắm chứ? Kể cả bản thân đương sự thấy không sao đi nữa.”
Tai Lee Luda bỗng đỏ lựng lên. Woo Joo In không để lỡ mất khoảnh khắc đó và ngay lập tức lãnh đạm nói.
“Anh, không phải theo ý đó. Mẹ có bạn trai rồi mà.”
“T, tôi cũng biết chứ!”
Lee Luda vươn tay che tai mình đi và hét rống lên như thế. Woo Joo In vừa nhìn cậu vừa nở nụ cười, sau đó lại dựa người lên lan can và nói.
“Tóm lại là khi xem kế hoạch của anh, em có thể nhìn rõ được là anh phạm lỗi ở chỗ nào đấy. Em lúc trước cũng có mấy lần làm thế này rồi toàn bị mẹ mắng thôi. Thế nên anh sau này cũng phải…”
Để ý đến sự an toàn và danh tiếng của mình… Lee Luda còn không thèm nghe hết câu mà đã ôm chặt lấy hai tai mình và chạy mất hút lên trên cầu thang.
Nhìn bóng dáng chạy nhanh như tên bắn của cậu ta, Woo Joo In ngay lập tức bật cười.
Khi chỉ còn lại một mình thì cậu không cười khoa trương như ban nãy nữa.
Cậu chỉ nhún vai vài cái rồi đút tay vào túi và bước xuống cầu thang, thế rồi bỗng có ai đó chạy nhanh lên và va vào vai của cậu.