Ngay ngày hôm sau, tôi mới kể qua cho anh Yeo Dan những việc xảy ra xung quanh tôi dạo gần đây.
Một anh tiền bối lưu ban tên là Hwang Shi Woo làm bầu không khí lớp tôi có phần kỳ quái, vì hai đứa bạn thân của tôi là Lee Min Ah và Yoon Jung In đều giữ chức lớp trưởng và lớp phó nên tôi khó mà không vướng vào chuyện này được. Và cuối cùng là Ban Hwi Hyul, người đã trở thành nạn nhân bị bắt nạt.
Anh Yeo Dan lẳng lặng ngồi nghe đến đó thì mới hỏi.
“Là cái cậu đứng ở phía bên kia đường lúc trước?”
“Vâng, là cậu ấy đó. À, lúc trước anh cũng từng gặp rồi mà. Ở ngõ đằng sau khu chung cư nhà mình ấy.”
Anh Yeo Dan không nói gì mà chỉ nhướng mày. Ý anh là anh nhớ không ra, thế là tôi lại nói.
“Hồi trước có một hôm em bị bọn côn đồ đuổi theo rồi vừa đúng lúc gặp được anh ấy. Em hỏi sao giờ này mà anh lại ở đây, thế là anh bảo anh không thích học tối nên bùng luôn.”
“À.”
“Đúng rồi, cái cậu anh cứu lúc đó ấy. Là Ban Hwi Hyul đó.”
Thế là anh ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói một câu làm tôi giật hết cả mình.
“…Nhìn thế nào cũng thấy cậu ta trông không giống kiểu người chịu ăn đòn lắm.”
Lúc đấy anh chỉ thấy mỗi lúc Ban Hwi Hyul bị ăn đánh thôi mà sao vẫn nhận ra là cậu ấy rất mạnh được nhỉ? Hay là những người đánh nhau giỏi có thể nhận ra nhau qua đặc điểm gì đó chăng?
Hình như anh Yeo Dan cũng được người khu này mệnh danh là Đồ tể địa ngục mà… Bỗng dưng nhớ lại một điều mà tôi đã luôn cố quên đi ấy khiến vẻ mặt của tôi dần trở nên nhợt nhạt.
Thế rồi tôi mới lắc đầu nguầy nguậy và thầm hét lên. Không được, có biệt danh như vậy thì sao chứ! Anh là con người trước mặt mình là được rồi! Tôi đồng thời cũng nắm chặt lấy tay anh Yeo Dan khi anh vẫn đang ngờ vực nhìn tôi và nói tiếp.
“A, tóm lại là em muốn giúp cậu ấy nên gần đây hay ăn trưa với cậu ấy ở trường. À, tất nhiên là không phải ăn riêng với nhau, anh nhớ cặp sinh đôi họ Kim chứ? Với cả chúng nó nữa.”
“Em giao du với cậu ta như vậy có sao không?”
Nghe anh Yeo Dan cẩn thận hỏi như vậy, tôi mới thoải mái gật đầu.
“Không sao đâu. Cái tên Hwang Shi Woo đó chỉ giỏi nói mồm thôi chứ thực tâm thì chẳng dám làm gì cả. Dù có bằng 1/4 của 1/4 của anh Yeo Dan thì em cũng không sợ.”
“Anh từng làm em sợ à?”
“Ừm…”
Câu hỏi này có hơi khó trả lời. Thấy tôi ngượng ngùng tránh né ánh mắt của mình, anh cũng không hỏi thêm nữa. Tôi mới vuốt thẳng tay áo hơi bị nhăn của anh và nói tiếp.
“Nhưng mà anh thật sự không cần lo lắng đâu. Em giao du với cậu ấy hoàn toàn không có gì nguy hiểm c….”
Ngay lúc này, cả người tôi bỗng cứng đờ lại khi nhớ đến cái tên theo đuổi thuyết chọn lọc tự nhiên mà mình từng gặp trong ngõ. Thế rồi tôi lại lắc đầu.
Không phải đâu. Sao mình lại tự nhiên nghĩ đến chuyện đó chứ? Hơn nữa người đó đâu có liên quan gì đến Ban Hwi Hyul? Người nọ không bám theo Ban Hwi Hyul mà bám theo mình mà. Ban Hwi Hyul chỉ tình cờ xuất hiện ngay lúc sự kiện đó xảy ra mà thôi.
Thế rồi tôi lại ngẩng đầu lên và nói tiếp.
“Tóm lại là không sao cả! Chắc là không sao đâu.”
“Ừm.”
Nhìn vẻ mặt vẫn chưa yên tâm của anh Yeo dan, tôi khẽ cười hì hì rồi lại bổ sung thêm.
“À, nhưng mà vẫn có một chuyện chưa giải quyết xong. Dù em vẫn chưa chắc chắn lắm.”
“Hử?”
Anh dịu dàng cúi đầu xuống để tôi thì thầm vào tai mình, và tôi nhỏ giọng nói như đang tiết lộ một bí mật cực kỳ động trời với anh.
“Thì, có một tin đồn vừa nổi lên không lâu trước đây. Vào ngày thi thử xong, Luda…”
***
“Ầy, này. Cậu nói thế mà được à?”
Vào ngày kỳ thi thử tháng ba kết thúc, ngay khi có người nói rằng cậu ta thấy Luda đi chơi với đám Hwang Shi Woo ở trên phố thì Yoon Jung In ngay lập tức lắc đầu. Phản ứng của Shin Seo Hyun và cặp sinh đôi cũng y hệt vậy.
“Tôi cũng chẳng biết rõ lắm, chỉ biết là Lee Luda cũng chán ghét mấy thằng làm màu như kiểu Hwang Shi Woo thôi.”
Shin Seo Hyun nói xong thì Kim Hye Hil cũng tiếp lời.
“Đúng rồi đấy, Lee Luda, kể cả những người thân với cậu ta bắt đầu làm ồn thì cậu ta vẫn sẽ bảo họ cút đi cả. Sao người như thế có thể ở bên cạnh một người như Hwang Shi Woo được? Anh ta là cái kiểu không thích người khác coi mình yếu đuối nên mới cố tình làm náo loạn lên đấy.”
“Trời ơi, Kim Hye Hil. Hoá ra anh không nuôi em gái mà nuôi một con thú dữ à?”
“Anh cút đi.”
Kim Hye Woo vừa sờ cằm vừa trầm trồ một câu như vậy thì Kim Hye Hil mới sắc lạnh trả lời cậu ta.
Cuộc đối thoại đi đến hồi kết, nhưng đến khi chúng tôi cảm thấy bận lòng quá nên mới mở trang cá nhận của Hwang Shi Woo ra xem thì đứa nào cũng cạn lời. A, con người hiện đại không có cuộc sống riêng tư quả đúng là một câu chuyện buồn.
Trên trang cá nhân của Hwang Shi Woo, có mười bài viết gần đây thì cả mười bài đều là ảnh anh ta chụp cùng với Lee Luda.
Từ quán karaoke đến quán net, có cả một bức ảnh Lee Luda cùng với Hwang Shi Woo đang đứng choàng vai nhau và nở nụ cười khi đạt được kỷ lục cao nhất trong trò đấm bốc ở trung tâm trò chơi, nhìn họ tự nhiên như kiểu đã là bạn với nhau được mấy năm rồi vậy.
Nếu không phải đã biết rằng Lee Luda chỉ vừa mới chạy thoát khỏi ma trảo của mẹ và lẩn trốn ở Hàn Quốc vào hai, ba năm về trước thì có lẽ đến tôi cũng sẽ tự nhủ ‘Luda, hay là cậu vốn sinh ra ở Hàn Quốc? Thế nên mới học cùng trường cấp hai với Hwang Shi Woo đúng không?’.
Đến cả ảnh đại diện của Hwang Shi Woo cũng là một bức hình chụp với Luda.
Vì để mặt quá gần nhau nên máy tóc vàng rực rỡ của Luda có hơi chạm vào má của Hwang Shi Woo, thế rồi tôi lại quay ra nhìn về phía anh ta.
Tôi nheo mắt lại và lẩm bẩm.
“Thể nào dạo này bừng bừng khí thế như vậy.”
Đúng như tôi nói, anh ta dạo này cư xử như kiểu mình là vua chúa trong lớp vậy.
Lúc trước, nếu Yoon Jung In bảo anh ta im lặng thì anh ta cũng sẽ khì mũi rồi ngậm miệng lại được vài phút, nhưng dạo gần đây thì anh ta thậm chí còn đá bàn rồi làm loạn lên như để người ta để ý đến.
Nghĩ lại thì lúc đó, một người nhạy cảm với tiếng ồn như Luda mà lại không gắt gỏng với anh ta, đúng là kỳ lạ thật.
Điều này có nghĩa là Luda rồi sẽ theo phe Hwang Shi Woo vào một lúc nào đó sao?
Tôi lén quay ra nhìn Luda, khi chuông vào tiết vừa vang lên thì Hwang Shi Woo ngay lập tức tới chỗ ngồi của cậu ấy để đùa nghịch, và cậu ấy cũng nở nụ cười với anh ta.
Luda vốn đâu phải là người dễ cười đến vậy đâu… Tôi lại thở dài.
Bây giờ nhìn hai người họ như vậy, có ai tin được Lee Luda từng kéo Hwang Shi Woo lên tầng thượng ngay từ ngày đầu học kỳ đây?
Mối quan hệ giữa người và người vốn đã phức tạp, đặc biệt là ở một nơi chia bè kéo phái như trường học thì lại càng phức tạp hơn.
Có những trường hợp hai phe phái đánh nhau nên hai người cũng trở thành kẻ địch, nhưng rồi một ngày lại làm lành với nhau, có lẽ là vì tự nhiên nhận ra đôi bên quá hợp nhau nên mới trở thành bạn thân chẳng hạn. Có lẽ Lee Luda và Hwang Shi Woo cũng rơi vào trường hợp đó.
Nhưng mà… Tôi khẽ cắn môi rồi ngay lập tức lắc đầu.
Thế thì sao chứ, tôi làm sao có thể nghĩ tốt cho một kẻ gọi cả hội đến bắt nạt Ban Hwi Hyul như Hwang Shi Woo được đây? Mà bây giờ kể cả có đến gặp Luda rồi nói với cậu ấy ‘Tên đó là người xấu, đừng chơi với anh ta’ cũng không được.
Chỉ có một điều mà tôi chắc chắn nhất. Nếu Luda càng ngày càng thân thiết với Hwang Shi Woo, thì tôi cũng chỉ còn cách rời xa cậu ấy mà thôi.
Tôi lại thở dài một hơi và gục mặt xuống bàn.
Lúc biết tin mình sẽ được học cùng lớp với Luda, ban đầu tôi cũng khá lo lắng không biết năm hai rồi sẽ có chuyện gì đây, nhưng mặt khác lại thấy rất hào hứng và vui mừng. Bây giờ tôi lại nghĩ thà không học cùng lớp với cậu ấy còn đỡ hơn.
Đời đúng là không biết đường nào mà lần…Tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhớ đến dáng vẻ của Ban Hwi Hyul mà mình vừa nhìn thấy ban nãy.
Trong khi Lee Luda và Hwang Shi Woo đang đùa nghịch với nhau trong bầu không gian sáng bừng thì cậu ấy ở dãy bàn cuối vẫn cố gắng hết sức để co cơ thể vạm vỡ của mình lại.
Cứ như đang cố gắng giảm sự tồn tại của mình trên thế giới này xuống mức ít nhất có thể vậy.
Trong một thế giới mà ai ai cũng chăm chăm chỉ muốn được người khác nhìn thấy, chỉ muốn được trở nên quan trọng thì cậu ấy lại có một hành động vô cùng kỳ lạ trong mắt tôi.
Tôi bỗng cảm thấy sợ hãi, nếu không gian của Hwang Shi Woo và Lee Luda cứ bị khuếch đại như thế này thì có phải Ban Hwi Hyul sẽ càng ngày càng co người lại, và đến một lúc nào đó cậu ấy sẽ thật sự tan biến không?
***
Hành vi của Hwang Shi Woo càng ngày càng quá đà. Đến cả những người thuộc phe trung lập cũng đến tìm Yoon Jung In và kêu ca rằng ‘Cậu là lớp trưởng thì phải ngăn anh ta lại đi chứ’.
Nhưng Hwang Shi Woo cũng không phải kiểu người nghe lời người khác. Thế nên kể cả Yoon Jung In có ra mặt trước và lật bàn của anh ta lên thì đây cũng không phải là chuyện một cán bộ lớp nên làm.
Trong tình hình khẩn cấp này, Yoon Jung In thậm chí còn ôm đầu mình và nói oang oang lên.
“Thà bây giờ anh ta cứ xông thẳng đến trước mặt tôi rồi nắm cổ áo tôi và bảo ‘Đánh một trận để xem ai đứng đầu đi!’ còn tốt hơn. Tôi mở cửa 24/7 đó.”
“Cậu là cửa hàng tiện lợi à?”
Yoon Jung In chẳng để tâm đến lời lẩm bẩm chán ngán của Shin Seo Hyun mà chỉ thầm rên rỉ ‘Thà bị ăn đánh còn thoải mái tâm hồn hơn’.
Tôi đứng nghe bên cạnh đó cũng đồng ý với cậu ta. Đúng rồi đấy, kết thúc mọi chuyện theo cách đó vẫn dễ thở hơn nhiều.
Dạo này Hwang Shi Woo thay đổi phong cách nên bắt đầu làm những chuyện không quan trọng lắm nhưng để giải quyết thì lại rất phiền phức và cũng khó có thể truy ra được là ai làm, như kiểu không nộp bài tập hoặc phiếu khảo sát, trốn trực nhật, để đồ dùng học tập của lớp vào các chỗ linh ta linh tinh chẳng hạn.
Hơn nữa việc giải quyết những chuyện đó hầu như đều đổ lên đầu lớp trưởng, thế nên Yoon Jung In cũng chỉ đành chịu khổ thôi.
Với cả những chuyện này càng tiếp diễn thì cả lớp đều sẽ bị giáo viên mắng, nhưng mỗi lúc như vậy thì đám Hwang Shi Woo lại biến đi đâu đó hoặc đánh trống lảng như chẳng thèm quan tâm.
Lee Min Ah cũng bực bội nói.
“Sau khi làm thân với Lee Luda thì anh ta cư xử như hổ mọc cánh vậy, nực cười. Công nhận Lee Luda là cánh, nhưng anh ta tự tin mình là hổ sao?”
Trò đùa của cô ấy làm tôi bỗng dưng quên mất hoàn cảnh nghiêm trọng này và khẽ bật cười, đến cả Kim Hye Woo và Kim Hye Woo bên cạnh đó cũng đang nghiêm túc vỗ tay như đang nghe diễn thuyết.
Lúc này, Min Ah bỗng nhiên quay ra nhìn tôi và kêu lên.
“A, đúng rồi. Với cả anh ta ấy!”
“Hả?”
Tôi ngớ người hỏi.
“Chẳng lẽ anh ta nói gì về tớ à?”
Anh ta rốt cuộc nhắm tới một đứa yếu thế như tôi để làm gì, bóc hết lớp vỏ chống lưng ra thì bên trong tôi không còn gì nữa đâu.
Nhưng khi nghĩ đến việc tôi giúp đỡ Ban Hwi Hyul làm cản trở kế hoạch của của Hwang Shi Wo thì tôi mới khẽ gật đầu. Cũng đúng. Nếu vậy thì anh ta nhắm đến mình cũng phải thôi.
Nhưng Lee Min Ah lại tức giận nói tiếp.
“Không phải! Chắc anh ta biết Lee Luda thân với cậu nên không dám làm thế đâu. Nhưng mà ấy.”
“Nhưng mà làm sao?”
“Thay vào đó, hình như gần đây anh ta còn đi nói xằng nói bậy về Yoo Cheon Young cơ!”
Phải đến nửa nhịp sau thì tôi mới chậm chạp hỏi lại.
“Hả? Yoo Cheon Young?”
Thấy phản ứng ngỡ ngàng của tôi, Min Ah đập mạnh tay lên bàn rồi kêu lên.
“Đúng rồi đấy! Tớ cũng không thể chịu nổi! Cái gì mà cảm thấy mình đã trở thành đối thủ của Yoo Cheon Young, thấy muốn cạnh tranh, nói nghe có được không?”
“Ừm, thôi. Tớ cũng thấy cạn lời nhưng chưa đến mức nổi giận.”
“Tại sao? Cậu ta không phải là bạn của cậu à?”
Thấy Min Ah phản ứng như bị phản bội như vậy, tôi mới lắc đầu và bình tĩnh nói.
“Không, không phải thế… Chỉ là tớ từng thấy mấy thằng có ý định đối nghịch với Yoo Cheon Young đều có kết cục như thế nào rồi.”
“Hả? Như thế nào?”
Đến cả cặp sinh đôi và Yoon Jung In ngồi cạnh Min Ah cũng hào hứng nhìn về phía này. Hình như bọn họ đang mong đợi một màn trả thù hoành tráng và nảy lửa từ con cháu đời thứ hai của nhà tài phiệt, nhưng rất tiếc là hoàn toàn không phải thế.
Tôi liếc mắt nhìn ngọn núi xa xa bên ngoài cửa sổ rồi nói với họ.
“Những thằng như thế, dù có cố gây sự với Yoo Cheon Young đến mức nào thì cậu ấy còn chẳng thèm quan tâm chứ nói gì đến nổi giận, thấy không gây sự được thì mấy thằng đó cuối cùng đều tự thấy chán và rước bực vào người thôi…”
Vẻ mặt của Kim Hye Hil càng trở nên rối rắm khi nghe tôi nói vậy, cô ấy ngay lập tức trả lời.
“Cậu ta đúng là rất mạnh ở một mặt nào đó.”
Tôi lẳng lặng gật đầu, thế rồi Lee Min Ah ngơ ngẩn như mất hồn một lúc rồi lại kêu lên.
“Mà không, thế thì sao chứ! Cậu có biết Hwang Shi Woo nói gì về cậu ta không?”
“Nói gì vậy?”
Tôi chỉ tò mò về phần đó nên mới hỏi lại.
“Bảo Yoo Cheon Young lần này được đóng phim hoàn toàn là nhờ gia thế chứ còn gì nữa. Còn mỉa mai bảo không biết cậu ta đút bao nhiêu tiền, diễn xuất dở ẹc mà cũng được đi đóng phim, đúng là thích thật đấy! Anh ta đã bao giờ xem Yoo Cheon Young diễn bao giờ đâu, tớ cáu đếch chịu được!”
Lee Min Ah cất cao giọng như thể càng nói càng thấy tức giận hơn, nhưng tôi ngược lại lại cảm thấy rất bình tĩnh. À, thế cơ à? Đúng là muốn mắng chửi Yoo Cheon Young thì lúc nào cũng phải lôi gia thế nhà cậu ấy ra nói nhỉ.
Thế rồi cặp sinh đôi họ Kim bỗng phản ứng tích cực hơn là tôi nghĩ. Bọn họ đồng thời nói với vẻ mặt tức giận giống hệt nhau.
“Gì cơ? Quá đáng thế. Sao có thể nói như vậy chứ…”
“Đúng rồi đó, bọn mình không thân với cái cậu Yoo Cheon Young đó đến thế, mà cũng nghe không nổi luôn.”
“Này, đúng không! Tớ cũng tức lắm nè…”
Lee Min Ah đang tức điên lên thì cũng nguội dần xuống khi nghe thấy họ nói vậy.
“Gia thế của cậu ta… đâu có bằng gương mặt.”
“Đúng rồi đấy, cậu ta vào đoàn phim là vì sắc đẹp chứ không phải vì gia thế đâu. Nói cũng phải nói đúng một chút.”
Tôi không thể nghe bọn họ nói thêm được nữa nên mới lẳng lặng xen vào.
“Các cậu bênh kiểu gì vậy?”
Vào đoàn phim bằng nhan sắc hay bằng gia thế thì cũng đều không tốt giống nhau mà…
Lúc này, tiếng chuông báo hết tiết vang lên trên đầu chúng tôi. Vì tiết trước được nghỉ sớm nên phải đến lúc này mới tới giờ nghỉ.
Tôi quay ra nhìn thời khoá biểu.
“Tiết sau là môn gì thế?”
Trong đầu tôi thầm cầu nguyện cho tiết này không phải tiết thể dục, nhưng tôi còn chưa kịp nhìn thời khoá biểu thì cả bọn đã đồng loạt chạy đến tủ đồ của mình và lấy đồng phục thể dục ra rồi. Nhìn vậy, mặt mày tôi nhăn nhó hết cả lại.
Kim Hye Hil ngồi bên cạnh tôi vừa lấy đồng phục ra vừa nói.
“Tiết thể dục. Hôm nay còn có bài kiểm tra thực hành nữa. Cậu đã tập cho quen chưa?”
Tôi ngơ ngẩn một lúc rồi mới trả lời.
“À, rồi. Cuối tuần cũng có tập luyện chút chút, nhưng mà chắc cơ thể của tớ không thể làm thân với trái bóng được rồi. Cả Yeo Ryung với anh Yeo Dan đều giúp tớ mà chẳng hiểu sao quả bóng cứ lăn khắp nơi, mỗi lần tớ đá lệch thì hai người họ đều phải chạy đi nhặt bóng nên tớ áy náy quá và bỏ cuộc luôn…”
“Ừm.”
Kim Hye Hil không trả lời mà chỉ kêu lên một tiếng, còn tôi thì ngay lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đất xám xịt vì một trận mưa lớn đã kéo dài dai dẳng từ sáng sớm đến tận bây giờ.
Tôi liếc nhìn vũng nước đọng lại dưới xà ngang của sân thể dục rồi bỗng nói.
“Không biết tiết thể dục hôm nay có được nghỉ không nhỉ?”
Vừa dứt lời thì cửa lớp bỗng bật mở, và một đứa ở lớp bên cạnh mới bước vào nói với lớp tôi.
“Thầy bảo hôm nay học trong nhà thể chất!”
Cậu ta chỉ nói mỗi câu đó rồi cứ thế bỏ đi mất, còn tôi chỉ biết nhăn mặt lại. Kim Hye Hil ngay lập tức vươn tay ra vỗ lưng tôi.
Cuối cùng, tôi đành uể oải cầm theo đồng phục thể dục và bước ra cửa lớp cùng với cặp sinh đôi họ Kim. Chúng tôi hét lên với cả Ban Hwi Hyul vẫn đang ngồi yên tại chỗ.
“Hwi Hyul, đi thôi!”
Dù là chuyển lớp hay làm bất cứ hoạt động nào thì chúng tôi đương nhiên cũng sẽ gọi đầy đủ tất cả những người ăn cơm cùng mình.
Ngay khi chúng tôi kêu lên như vậy, có hàng loạt ánh mắt lập loè như rắn hoa đổ về phía chúng tôi. Nhưng chúng tôi cũng chẳng run sợ mà chỉ thoải mái duỗi eo.
Chỉ có Ban Hwi Hyul là cúi thấp đầu như đã phạm phải tội nào đó, cậu ấy vừa ôm chặt lấy đồ thể dục vừa lầm lũi bước ra ngoài.
Khi ngừng lại trước mặt chúng tôi, cậu ấy lo lắng nói.
“Các cậu cứ làm thế này thì…”
“Tôi hoàn toàn không sợ anh ta đâu.”
Kim Hye Hil không do dự nói. Kim Hye Woo cũng vừa cười vừa tiếp lời em gái mình.
“Đúng rồi, tôi chỉ tin Kim Hye Hil thôi.”
Cậu ta vừa dứt lời thì lại bị Kim Hye Hil đấm vào người một cái. Nhìn hai người họ chí choé như vậy, trên khoé miệng của Ban Hwi Hyul bỗng xuất hiện một nụ cười khiến tôi ngạc nhiên chớp chớp mắt. Mình vừa nhìn nhầm sao?
Chỉ một lúc sau, tôi cũng nở một nụ cười và nhanh chóng đẩy lưng bọn họ ra ngoài lớp.
Tôi cứ liên tục nghĩ như thế này mãi, thật may là cặp sinh đôi vừa tốt bụng lại vừa cố chấp với ý kiến chủ quan của mình. Đến mức thỉnh thoảng bọn họ còn làm vài chuyện hơi quá đà chỉ để phù hợp với tôi.
Nhưng tôi vui vẻ vì một hành động nhỏ nhặt như vậy cũng chỉ được một lúc. Có chuyện xảy ra trước tủ giày.
Chúng tôi đã đi xong giày thể thao rồi thì mới quay ra nhìn Ban Hwi Hyul. Nhưng chẳng hiểu sao, cậu ấy chỉ đứng sừng sững ở đó với vẻ mặt cứng đờ. Dưới chân cậu ấy vẫn là đôi dép lê như trước.
Thấy vậy, tôi mới nghiêng đầu hỏi.
“Làm sao thế?”
Lời nói tiếp theo của cậu ấy làm tôi cũng cứng mặt theo.
“Giày thể thao của tôi… không có ở đây.”