Ánh mắt của Ban Hwi Hyul bây giờ trông như một thằng bé bảy tuổi vừa đi làm việc vặt cho bố mẹ thành công vậy.
Mà không, lúc đó tôi mà nói với người chịu đòn hộ mình là ‘Tốt lắm! Nhờ cậu đó! Cảm ơn nha!’ rồi cứ thế chạy mất mới là lạ đấy chứ? Làm vậy không phải gọi là vô lương tâm đâu, mà là rác rưởi luôn rồi!
Tôi chỉ giữ vững lương tâm của một người công dân gương mẫu thôi mà, thật sự không hiểu tại sao lại được cậu ấy nhìn với ánh mắt như thế này nữa. Ánh mắt của cậu ấy không làm tôi cảm thấy tự hào vì mình tốt bụng chỉ khiến tôi nhận ra mình là người tầm thường đến mức nào mà thôi.
Tôi đang định bảo cậu ấy đừng nhìn tôi như vậy nữa thì ngay lúc này, chúng tôi cuối cùng cũng đi tới mấy cửa tiệm nằm trước ga tàu. Vậy là tôi không nói nữa mà chỉ thở dài và quan sát xung quanh đó.
Nhìn qua vài cửa hàng bán kính mà mình biết thì đúng là chúng đã đóng cửa hết rồi. Tôi liếc nhìn đồng hồ rồi khẽ thở dài.
“Đóng cũng đúng.”
Và rồi chúng tôi tới gần một gian hàng ven đường nằm trước ga. Nhìn mấy chục loại mắt kính được bày bán trên bàn, tôi mới kéo tay Ban Hwi Hyul.
“Đi thôi, kính của cậu để lần sau tôi mang đi sửa. Bây giờ cậu chỉ cần đeo đó gì vào để không nhìn rõ là được đúng không?”
“Hả? Ờ…”
Ban Hwi Hyul bối rối trả lời xong thì tôi mới đưa cậu ấy đến gian hàng ven đường nọ, và rồi người đàn ông đang thong dong ngồi trông tiệm mới đứng bật dậy.
Người nọ vừa cười xởi lởi vừa định nói gì đó thì tôi bỗng kêu lên.
“Ông chủ ơi! Chỗ của mình có loại kính nào đeo vào không nhìn thấy gì không?”
Nghe tôi hỏi như vậy, người đàn ông ngỡ ngàng trả lời.
“Hả? Quý khách muốn tìm kính râm à?”
“Không phải, không phải kính râm…”
“Kính đeo vào không nhìn thấy gì sao? Có phải ý quý khách là loại cũ quá rồi nên mắt kính mờ đục hay đại loại thế không?”
“Chính xác rồi ạ!”
Tôi vừa quả quyết kêu lên như vậy thì vẻ mặt của người đàn ông nọ hiện rõ vẻ sửng sốt như đang muốn hỏi ‘Thật sự muốn tìm loại như vậy thật đấy à?’.
Nhưng buôn bán vẫn là buôn bán. Người nọ ngay lập tức thay đổi vẻ mặt và lấy ra đủ loại kính mắt cho chúng tôi xem với thái độ hồ hởi.
“Cái này khá cũ rồi này, đây, à, cả đây nữa.”
Lúc này tôi mới lo lắng nhìn Ban Hwi Hyul bên cạnh mình. Dù kính này đục ngầu và có vết thâm vì lâu rồi chưa lau rửa nhưng vẫn không thể so sánh được với loại kính có độ thật, cậu ấy đeo loại này có được không nhỉ?
Tôi lại nhìn người đàn ông rồi rụt rè hỏi.
“Đeo thử được không ạ?”
“Ôi, được chứ, thoải mái.”
Câu trả lời của người nọ làm tôi thở phào nhẹ nhõm và quay ra nhìn Ban Hwi Hyul.
Mặt khác, khi được người ta cho phép như vậy, vẻ mặt của Ban Hwi Hyul đột nhiên cứng đờ lại như không biết phải làm sao. Sao vậy? Nghe tôi hỏi, cậu ấy sờ phần tóc mái bù xù của mình rồi lẩm bẩm.
“Có ổn không? Đang ở trên đường mà…”
“À.”
“Tôi mà cởi kính ra thì những người đi đường… Có cả chú này nữa.”
Chú? Người đàn ông tự nhiên thấy mình được nhắc đến nên hơi nhíu mày lại, nhưng tôi cũng chẳng việc gì phải để tâm đến điều đó.
Tôi sờ cằm và cũng ngẫm nghĩ đến điều Ban Hwi Hyul vừa nói đến. Tôi chưa bao giờ trực tiếp thấy Ban Hwi Hyul đi gây sự với ai cả, nhưng nhìn thái độ của cái người tên là Gyun Woo hay Geon Woo gì đó thì có vẻ cái tính này của cậu ấy nghiêm trọng lắm.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh mình. Vì hôm nay là ngày trong tuần nên tàu điện ngầm vẫn hoạt động, và trước ga tàu toàn vẫn có rất nhiều sinh viên đại học hoặc nhân viên công chức vừa tan tầm. Lỡ cậu ấy gây chuyện ra ở ngay đây, không phải chỉ với một người mà với cả một đám thì sao? Cả người tôi run lên.
Nhưng không đeo thử thì không thể mua về được. Tôi ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng mới ngẩng đầu và nói.
“Này, cậu ban nãy ấy.”
“Ừ.”
“Không có ý định đánh tôi đúng không?”
Thế là Ban Hwi Hyul không do dự mà gật đầu ngay lập tức.
Thế thì được rồi. Tôi nhìn ngay ra bên cạnh đó, sau đó chọn lấy một cặp kính có thiết kế đẹp nhất nằm trên bàn rồi giơ lên.
Ngay khi tôi vươn tay lấy kính trên mặt Ban Hwi Hyul, cậu ta mới giật nảy mình và quay ra nhìn sang bên cạnh theo phản xạ. Tôi xoay đầu cậu ta về phía trước rồi lại nói.
“Đừng có nhìn đi đâu cả mà chỉ nhìn vào đây, nhìn tôi thôi. Hiểu chưa?”
“Ai cho cậu sai bảo tôi?”
“……”
Nhìn Ban Hwi Hyul gầm gừ ngay khi bỏ kính ra, tôi chỉ biết cười thầm trong lòng.
Dù miệng thì nói vậy nhưng Ban Hwi Hyul vẫn không rời mắt khỏi tôi và chỉ ngoan ngoãn đứng yên một chỗ. Đường hơi hẹp nên thỉnh thoảng có người lỡ đụng vào người cậu ấy và khiến cậu ấy nhíu chặt mày lại, nhưng hình như cậu ấy đã rất cố gắng không vung nắm đấm vào mặt họ.
Tôi tranh thủ lúc đó để đeo kính lên cho cậu ấy, sau đó hỏi.
“Thế nào?”
“Thế nào cái gì, kính nào chả giống nhau…”
“Thôi, nghe cậu nói vậy là biết không được rồi. Đứng yên đó.”
Tôi lại quay đầu đi và tìm một đôi kính khác.
Khi cầm kính lên và liếc nhìn gần đó, tôi thấy ngay người chủ tiệm hàng ven đường đang nhìn Ban Hwi Hyul với vẻ mặt nhợt nhạt như đang nhìn một người đa nhân cách.
Haha, tôi khẽ cười gượng gạo rồi lại đeo một đôi kính khác cho Ban Hwi Hyul.
“Cái này thế nào?”
“Đừng làm tôi cáu nữa, lấy ngay đôi bẩn nhất dùm cái…”
“Xin lỗi. Lần này để tôi chọn hẳn hoi.”
Tôi quay đầu đi và tặc lưỡi một cái.
Thực ra bản thân Ban Hwi Hyul thì không quan tâm nhưng tôi đây lại thấy cực kỳ thương tiếc cho gương mặt đẹp trai của cậu ấy khi phải đeo một đôi kính dày cộp và quê mùa, thế nên tôi mới muốn đổi cho cậu ấy một đôi nào đó đẹp và xịn xò một chút, nhưng có lẽ mấy loại này được bảo quản tốt quá nên chẳng có chút tác dụng nào lên người cậu ấy cả.
Tôi đành tìm kiếm trong đống kính trông vừa thô kệch vừa lỗi thời ít ỏi kia, miệng vẫn hỏi.
“Nhưng mà này, Ban Hwi Hyul.”
“Làm sao?”
Cách nói vênh váo đó làm tôi chỉ biết lắc đầu. Ừm, đôi này cũng không được rồi. Vậy là tôi tháo kính ra cho cậu ấy rồi hỏi.
“Sao cậu không có ý muốn đánh tôi thế?”
Với cái tính này thì chắc cậu ấy không phải kiểu người sẽ bỏ qua cho tôi chỉ vì tôi là con gái đâu, mà gần giống loại chó chọi sẽ xông vào cắn đối thủ mà không phân biệt ai với ai hơn đấy. Dù thật ra tôi cũng đoán được một lý do.
Tôi lẩm bẩm. Hay là vì mình là người bạn đầu tiên của cậu ấy?
Hừm, tôi nghiêng đầu. Thực ra tôi vừa ghét vừa cảm thấy rùng mình với mấy câu thoại như kiểu ‘Vì cậu là người bạn đầu tiên của tớ’ trong phim, nhưng bây giờ được đối xử đặc biệt như thế này thì tôi lại thấy cũng không tệ lắm.
Trong cảm giác bồi hồi đó, tôi lại giơ kính lên và chờ đợi câu trả lời của Ban Hwi Hyul.
Nhưng khi định đeo cho cậu ấy thì gương mặt của Ban Hwi Hyul trước mắt tôi lại vô cùng kỳ quái.
Tôi hỏi.
“Làm sao thế? Tôi hỏi vậy nghe kỳ cục lắm à?”
“Không, cậu…”
Ban Hwi Hyul mãi mà không trả lời nổi làm tôi cũng cảm thấy bất an theo. Thấy cậu ấy đang nhìn tôi như đang nhìn một đứa trẻ đang đùa nghịch ở bờ sông, tôi mới nói.
“A. Này, chờ đã.”
“……”
“Nếu cậu định nói lý do là vì tôi chỉ cần ăn một cú thôi cũng ngỏm củ tỏi, hay chuyện đánh tôi làm cậu có cảm giác như đồ tể mổ bò, hay là vì cậu thấy tôi yếu như một con bọ gậy thì thôi đừng nói nữa.”
Nhưng quả nhiên là Ban Hwi Hyul đã bỏ kính ra rồi thì sẽ không dễ nói chuyện một chút nào.
Cậu ấy ngay lập tức nhăn mặt lại rồi lớn tiếng nói.
“Hỏi cho đã rồi lại bảo người ta đừng có trả lời. Cậu là cái quái gì? Tôi là con chó nhà cậu chắc?”
“Không, không phải thế! Này, tại lúc đó tôi không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy mà…”
“Biết sẽ trả lời như nào rồi thì còn hỏi làm gì? Tưởng mình đang huấn luyện chó đấy à? Hả?”
Chết thật. Tay tôi bóp trán và cả người như lảo đảo muốn ngã. Dù cách ăn nói của cậu ấy khá thô lỗ nhưng câu nào cũng nói thẳng vào ý chính, khiến tôi muốn phản bác cũng không thể phản bác nổi.
Phải rồi, tôi đoán được đáp án rồi thì đáng lẽ ra nên tin vào nó và bỏ qua chuyện này mới đúng, sao lại hỏi để rồi phải nghe chính miệng cậu trả lời như vậy cơ chứ!
Tôi giơ hai tay lên che mặt và quan sát những người xung quanh mình. Khi chạm mắt với chủ tiệm kính, tôi chỉ biết thầm hét lên trong lòng. Làm sao đây, hình như người ta nghe được câu so sánh tôi với con bọ gậy rồi! Xấu hổ quá!
Tôi gào thét trong lòng như vậy và quay đầu đi để nhìn sang nơi khác. Chắc không còn ai khác nghe thấy nữa đâu đúng không?
Lúc này, tôi bỗng nhìn thấy một người đang đứng cách chúng tôi không xa lắm. Dáng người trông có vẻ trưởng thành của người nọ làm tôi cứ tưởng người đó là sinh viên đại học, nhưng nhìn kỹ hơn rồi thì lại thấy người này đang mặc đồng phục của một trường gần đây.
Mái tóc đỏ óng mượt chảy dài đến tận eo, ngũ quan có phần trưởng thành được trang điểm nên trông lại càng thêm rõ nét và sắc bén hơn.
Hình như tôi từng thấy một gương mặt tương tự như vậy ở đâu đó rồi thì phải. Giống nữ diễn viên Trung Quốc nào sao, như Phạm Băng Băng ấy? Tóm lại là gương mặt ấy xinh đẹp và tinh xảo đến mức tôi chỉ lơ đãng nhìn qua thôi mà cũng phải nín thở.
Nhưng tôi lại cảm thấy ngạc nhiên vì một lý do khác.
Là người mình gặp vào lúc đó! Tôi quay ngoắt đầu đi và khẽ hét lớn trong lòng. Ở club! Cái club Papillon gì gì đó chỉ cho hội viên vào cửa mà tôi từng phải lẻn vào cùng với Lukas để lập kế hoạch cứu Luda ra ấy, rõ ràng là tôi từng nhìn thấy người này lúc lên tầng hai mà.
Lúc đó có nhiều chuyện xảy ra quá và đèn đóm cũng hơi tối nên tôi nhìn không ra, nhưng bây giờ gặp nhau trên đường thế này mới thấy sắc đẹp của người người ấy thật sự vô cùng khác biệt so với người thường. Thể nào đám con trai ở club lúc đó còn nhầm chị ấy thành người lớn.
Mà không, nhưng sao người đó lại nhìn về hướng tôi? Ánh mắt của cô gái ấy nóng rực như muốn xuyên thủng gương mặt của tôi. Tôi lấy tay che mặt đi nhưng vẫn he hé mắt nhìn về hướng đó.
Nhìn kỹ lại thì người được nhìn không phải là tôi mà là cái người đang đứng ngay trước mặt tôi là Ban Hwi Hyul đây.
Tôi nghe thấy tiếng Ban Hwi Hyul lầm bầm.
“Bắt người ta đứng yên rồi lại làm cái gì thế hả?”
“Không có gì, cứ đứng yên đó.”
“Lại có đám khác đuổi theo cậu nữa hả? Để tôi cho chúng nó một trận nhé?”
Ban Hwi Hyul, cậu uy phong như vậy cũng ngầu lắm, nhưng người bị đuổi theo lần này không phải là tôi đâu, mà là cậu đấy!
Tôi nghe thấy tiếng chân vang lên sau lưng mình. Người con gái tóc đỏ vừa đứng trân trân nhìn chúng tôi ban nãy đã tiến tới gần chúng tôi từ lúc nào.
Chủ tiệm kính bồn chồn nhìn chúng tôi rồi lại nhìn đồng hồ trên tay mình, nhưng khi lơ đãng nhìn người con gái kia thì lại há hốc mồm. Đám nam sinh lần đầu nhìn thấy Ban Yeo Ryung cũng thường có phản ứng giống y hệt vậy.
Và rồi có một giọng nói thận trọng vang lên sau lưng tôi.
“Ban Hwi Hyul? Không thể nào, cậu là Ban Hwi Hyul sao? Thật sao?”
Ban Hwi Hyul cáu kỉnh bật ngón tay rồi nói.
“Cô là ai mà dám đánh giá người mới gặp là thật hay giả? Tôi là túi xách chắc? Hả?”
Ban Hwi Hyul ơi là Ban Hwi Hyul. Tôi bóp trán mình. Cậu làm ơn tém lại dùm cái!
Và thế là tôi ngay lập tức quay đầu ra để tìm cặp kính bẩn nhất nằm trên bàn.
Với tôi thì không sao, nhưng nếu muốn Ban Hwi Hyul nói chuyện tử tế với người khác thì phải nhanh tìm một cặp kính đeo vào mắt cho cậu ấy mới được.
Tôi còn đang hớt hải tìm kính trên bàn thì cuộc nói chuyện giữa hai người kia vẫn tiếp tục.
Người con gái nọ chẳng có vẻ gì là ngỡ ngàng khi nghe Ban Hwi Hyul trả lời như vậy cả. Ngược lại, cô gái ấy còn giơ tay che mặt mình như thể đang cảm thấy rất cảm kích và hét lên.
“Cậu…! Cái giọng khốn nạn quen thuộc đó! Đúng là Ban Hwi Hyul rồi!”
“Gì cơ?”
“Ôi trời ơi! Hồi trước ngày nào cũng phải nghe cái giọng nói vô học này, chắc tại lâu rồi mới gặp lại nên sao nghe thân thương thế không biết! Đúng là sống trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
“Gì cơ, vô học? Thấy mình sống lâu quá rồi để tôi cho hết cả sống luôn nhé?”
Nghe cuộc đối thoại chẳng hợp với vẻ ngoài của hai người họ chút nào, tôi chỉ lẳng lặng quay đầu đi và tiếp tục tìm kính.
Ừm, chắc chắn là người con gái đó quen Ban Hwi Hyul rồi. Tôi chẳng cần phải xen vào làm gì.
Thế rồi thấy vẻ mặt bồn chồn của chủ tiệm kính, tôi mới nhanh chóng chộp lấy một đôi trông có vẻ bẩn thỉu nhất.
“Đây, tôi lấy đôi này! Xin lỗi vì chọn hơi lâu ạ.”
“Không có gì…”
Thấy người nọ gượng gạo gãi đầu, tôi ngay lập tức trả tiền rồi lại nhìn sang bên cạnh đó.
Hai người bên cạnh đó vẫn tiếp tục với cuộc trò chuyện kỳ quái của họ, đến cả một người có toàn dị nhân vây quanh như tôi cũng chưa thấy kiểu nói chuyện này bao giờ.
Người con gái nọ nhìn Ban Hwi Hyul từ trên xuống dưới rồi cảm thán nói.
“Oa, mồm mép vẫn vậy mà sao ngoại hình thay đổi ghê thế? Sao tóc tai lại như thế này? Thích phong cách người nguyên thuỷ à? Này, chị biết có một người giống cậu lắm nhé. Mấy con vượn Australopithecus ở trong bảo tàng ấy…”
“Gì cơ? Không phải đó là khủng long sao? Khủng long thì làm gì có lông với tóc, đùa nhau à?”
“Ái chà chà, phải rồi phải rồi. Chính là cái kiểu này. Cậu không bao giờ nhớ được tên ai mà. Thế còn nhớ tên chị là gì không?”
“Dae Ri Seok*?”
(*Đá cẩm thạch)
“Đi chết đi. Mấy thằng gọi chị là Monalisa còn có thể bỏ qua được chứ riêng cậu thì không.”
“Ai bảo cô gọi tôi là Tyrannosaurus?”
“Là Australopithecus, thằng điên này.”
Thấy người con gái kia vừa hô ‘Được rồi, cái danh hạng nhất kia từ hôm nay để chị gánh!’ vừa chạy đến, tôi mới rụt rè nói.
“Chị này…”
Vậy là không chỉ người chị đó mà cả Ban Hwi Hyul cũng quay ngoắt đầu nhìn tôi.
Bọn họ đồng thanh gắt lên.
“Gì!!”
“Sao!!”
“Tới này!”
Tôi vừa vội vã kêu lên như vậy vừa chạy đến và đeo cặp kính mình vừa chọn được cho Ban Hwi Hyul.
Và rồi tôi căng thẳng quan sát sự biến đổi trên khuôn mặt của Ban Hwi Hyul. Phải đến khi thấy ánh mắt sáng lập loè đằng sau đôi kính gọng đen kia dần tắt ngấm như một cây đèn hết pin thì tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Phù.
Lúc này, một giọng nói cộc cằn vang lên bên cạnh tôi.
“Vừa làm cái gì thế?”
“Dạ?”
“Chẳng lẽ bây giờ em mới là hạng nhất à?”
Tôi hoảng hốt lắc đầu. Nói gì thế, làm gì có chuyện đó!
Nhưng đúng là với chị ấy thì hành động đơn giản của tôi dường như có thể kìm nén cơn điên của Ban Hwi Hyul, nên chị ấy hiểu nhầm cũng phải thôi.
Phải giải thích thế nào về mối liên quan giữa Ban Hwi Hyul và mắt kính đây? Tôi còn đang nhăn mặt lại nhưng không ngờ Ban Hwi Hyul đã trả lời trước.
Cậu ấy trầm lặng nói.
“Có thể coi là hạng nhất trong thế giới bọ gậy.”
“Này.”
Đúng là chỉ có cách ăn nói thay đổi thôi chứ suy nghĩ thì vẫn được giữ nguyên. Tôi vừa nhăn mặt vừa đá nhẹ vào chân Ban Hwi Hyul.
Ban Hwi Hyul không trả lời gì mà chỉ kêu a một tiếng và hơi nhíu mày lại mà thôi.
Và khi ngẩng đầu lên, bà chị kia đang nhìn tôi như đang phải chứng kiến sự diệt vong của nhân loại.
Chị ấy hỏi như không thể nào tin nổi.
“…Ban nãy em vừa làm cái gì vậy?”
Tôi gượng gạo gãi đầu và nhìn Ban Hwi Hyul bên cạnh mình, sau đó chỉ khẽ thở dài.
***
“Hừm.”
Khi đang ngồi trên ghế đá, người chị ấy bỗng nhiên bỏ kính trên mặt Ban Hwi Hyul ra. Thế là Ban Hwi Hyul ngay lập tức nhăn mày lại và gầm gừ đe doạ.
“Muốn chết…”
Chị ấy lại đeo kính vào.
“Làm gì thế…”
Lại bỏ kính ra.
“Thật sự muốn ăn đòn…”
Lại đeo kính vào.
“Đừng…”
Tôi không nhìn được nữa nên mới khẽ gọi.
“Chị ơi.”
Thế là chị ấy giật bắn mình như thể phải đến lúc này mới nhớ tới sự có mặt của tôi, và rồi chị giơ tay lên che miệng và khẽ bật cười.
“A, xin lỗi nhé. Tại chuyện này thú vị quá. Giống kiểu tắt đi bật lại một cái công tắc để xem búp bê nhảy múa ấy. Hay là giống loại búp bê nhấn vào bụng thì sẽ nói chuyện nhỉ? Em biết mà đúng không? Nhấn một cái thì búp bê sẽ nói ‘Em yêu anh’, rồi bấm liên tục thì nó sẽ kêu ‘Éo éo éo éo…’ ấy.”
“À, vâng…”
“Âm thanh của tình yêu bỗng nhiên biến thành câu chửi, thú vị thế không biết.”
Nhìn chị ấy vừa nói vậy vừa nắm chặt tay lại mà tôi chỉ biết nghĩ thầm. Thế là đầu óc của người này cũng không bình thường rồi…
Hay là đầu gấu toàn như vậy? Tôi bỗng nhớ tới Hwang Shi Woo và Woo San mà mình từng gặp trước đây. Sau đó lại nhớ lại danh tính của người con gái trước mặt này.
Hạng thứ 11 toàn quốc, Dae Ri Ja. Gọi như vậy không phải để thêm chữ đại vào trước tên cho oách, mà chị ấy có họ Dae tên Ri Ja thật. Là em gái cùng cha khác mẹ với hạng 5 Kang Han, dù bố mẹ sống tách nhau ra nên lấy họ khác nhau nhưng có vẻ như hai người vẫn rất thân thiết.
Từ cái tên lẫn hoàn cảnh gia đình đều giống trong tiểu thuyết thật đấy. Tôi tặc lưỡi. Có khi Dae Ri Ja cũng là nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết khác mà tôi không biết cũng nên. Đến cả ngoại hình cũng rất xuất sắc.
Chị ấy lại đeo kính cho Ban Hwi Hyul rồi thong thả nói.
“Nhưng mà chị ngạc nhiên lắm đấy. Một thằng biệt tăm biệt tích suốt một năm trời như cậu lại xuất hiện ngay trước ga tàu điện nằm giữa Seoul. Chị cứ tưởng mình bị ảo giác nên phải dụi mắt mấy lần, nhưng từ cách ăn nói đến chất giọng của cậu đều giống y hệt. Vì kiểu tóc này nên chị suýt chút nữa không nhận ra rồi cứ thế bỏ đi rồi.”
“A…”
Chị ấy liếc mắt nhìn Ban Hwi Hyul đang ngồi ở mép ghế rồi lại nói tiếp.
“Chị từng nghĩ với cái tính đó thì cậu ta không thể trốn lâu được. Ngày nào cậu ta cũng phải gây chuyện ít nhất một lần, nên chắc dù có trốn ở đâu thì cũng sẽ nghe được tin tức thôi. Nhưng sau đó thấy cậu ta thực sự biệt tăm luôn. Ai mà ngờ thằng nhóc này đeo kính lên thì tính cách sẽ trầm xuống cơ chứ.”
“Haha…”
Tôi cười gượng gạo. Rõ ràng là việc đeo kính đổi tính này cũng nằm ngoài sức tưởng tượng đối với đám người phận đầu gấu nhưng xuất sắc chẳng kém gì nhân vật chính trong tiểu thuyết như bọn họ.
Lúc này, chị ấy lại nói tiếp.
“Có phải cặp kính cậu từng đeo là của em cậu không? Sau ‘vụ việc đó’ ai cũng lo lắng lắm, cậu…”
“Dae Ri Seok.”
Thế là chị ấy cứng đờ người lại. Trong tình huống này lẽ ra chị ấy sẽ gắt lên ‘Là Dae Ri Ja, thằng điên này’, nhưng thay vào đó chị chỉ cắn môi rồi thấp giọng nói.
“Xin lỗi, chị vô tâm quá.”
“……”
“Chị cũng có anh trai mà, không phải chị không hiểu được cảm xúc của cậu. Thật sự xin lỗi.”
Chị ấy vừa nói vậy vừa cụp mắt xuống, bàn tay để ngay ngắn trên đầu gối và không nhúc nhích. Khung cảnh ấy làm tôi như nghẹt thở.
Nếu là trước đây thì tôi sẽ nghiêng đầu ngơ ngác vì không hiểu chị ấy nói gì, nhưng sau khi đã biết thân phận của Ban Hwi Hyul rồi thì tôi không thể không biết ‘vụ việc đó’ là gì và việc Ban Hwi Hyul đeo kính của em mình có ý nghĩa như thế nào được.
Ở đây cũng có một người khác phải khổ sở đủ đường chỉ vì loại tình tiết đặc trưng trong tiểu thuyết giống Eun Hyung. Tiếc là lần này tôi dù biết nhưng cũng chẳng thể giúp gì được cả. Vậy là tôi chỉ quay đầu về phía họ và lén ngồi cách ra một khoảng.
Lúc này, Dae Ri Ja cuối cùng cũng nói.
“Chắc cậu chưa biết sắp tới lại có giải đấu nữa đúng không? Cậu không chỉ che giấu thân phận mà còn cố tình cắt đứt hoàn toàn với bên này rồi chứ gì?”
“……”
Thấy Ban Hwi Hyul không trả lời, tôi nhận ra cậu ấy im lặng như vậy tức là đang đồng ý.
Thế rồi Dae Ri Ja lại khẽ thở dài và nói.
“Có nhiều chuyện xảy ra trong lúc cậu không có ở đây lắm.”
“Tôi không muốn nghe.”
Khi Ban Hwi Hyul quả quyết trả lời như vậy và đứng bật dậy thì lúc này, một tiếng hét sắc bén bỗng vang lên. Cả tôi lẫn Ban Hwi Hyul đều ngỡ ngàng nhìn về hướng đó.
“Nghe đi! Chuyện này cậu cũng phải biết. Vấn đề này thực sự, thực sự rất quan trọng đấy. Hơn nữa…!”
Chị ấy cúi người và hít một hơi, sau đó mới nói tiếp.
“Chuyện này liên quan đến cả cậu lẫn vụ việc đó.”