Sau một hồi lưỡng lự, tôi chậm chạp mở miệng nói.
“Tại sao…”
Tại sao cậu không phản kháng mà cứ để người ta đánh vậy? Cả lần trước rồi đến lần này cũng thế.
Khi tôi vừa định hỏi như vậy thì cửa lớp bỗng mở ra và có ai đó xuất hiện.
“Chào.”
Shin Seo Hyun đứng khựng lại ở cửa lớp như thể rất ngạc nhiên, sau đó ngay lập tức bước vào lớp và nói vậy. Tôi cũng gật đầu trả lời cậu ấy.
“Cậu đến sớm vậy? Không phải giờ này cậu phải luyện tập ở CLB bắn cung à?”
“Mai thi rồi nên bọn họ bảo tôi đến lớp sớm để học thêm. Thực ra cũng chỉ sớm hơn 30 phút thôi.”
Shin Seo Hyun vừa nói vậy vừa đi về chỗ của mình. Tôi đứng tránh ra một bên để cậu ấy tiện đi hơn, mặt khác, trái tim cũng tôi lại bắt đầu đập loạn lên.
Tôi liếc nhìn Ban Hwi Hyul. Rõ ràng là ban nãy Shin Seo Hyun có nhìn thấy hai người chúng tôi nói chuyện với nhau, lúc đó không thể không thấy được, ấy thế mà cậu ấy chẳng hỏi gì cả. Kỳ lạ thật. Khi tôi vừa nghĩ vậy thì Shin Seo Hyun bỗng quay ra đằng sau.
Tôi giật nảy mình và sợ hết hồn một lúc, nhưng sau đó lại nhận ra Shin Seo Hyun không nhìn tôi mà đang nhìn người đằng sau lưng tôi.
“Tôi cho cậu mượn đồng phục thể dục nhé?”
Nghe câu hỏi thản nhiên ấy, Ban Hwi Hyul im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên. Hình như cậu ấy hoàn toàn không ngờ rằng Shin Seo Hyun sẽ nói thế.
“Dù sao thì tôi cũng có đồ riêng để mặc ở CLB mà. Nhìn quần áo cậu tơi tả quá kìa.”
Đúng như Shin Seo Hyun nói, đồng phục của Ban Hwi Hyul chẳng khô ráo hơn lúc trước một chút nào, đã thế mấy vết bụi bẩn còn loang lổ vì dính nước, khiến vũng nước dưới quần cậu ấy bị nhuộm thành một màu đen nâu.
Ban Hwi Hyul nhìn Shin Seo Hyun rồi ngay lập tức lắc đầu.
“…Không, không cần.”
“Cậu định vào tiết với bộ dạng đó à? Kiểu gì thầy giáo cũng sẽ bảo cậu thay quần áo thôi.”
“……”
“Cậu không thích nổi bật mà, không phải sao?”
Hình như lời nói có phần lơ đãng của Shin Seo Hyun đã chọc phải chỗ đau của Ban Hwi Hyul nên đôi mắt đỏ của cậu ấy trợn tròn một hồi lâu. Hai bàn tay đang đặt trên chiếc bàn trống không của cậu ấy nắm chặt lại, thế rồi cậu ấy chậm rãi đứng dậy.
Shin Seo Hyun lấy đồng phục thể dục ra từ trong ngăn bàn của mình rồi đưa cho Ban Hwi Hyul và nói.
“Tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa đâu, đừng có lo.”
“……”
“Khi nào không có ai cậu cứ bỏ đồng phục của tôi vào trong ngăn bàn giống bây giờ là được. Chỉ cần trước tiết thể dục tiếp theo thôi.”
Ban Hwi Hyul lại gật đầu. Trông cậu ấy giống một con gấu dễ quên lời người khác nói nên lẽ ra Shin Seo Hyun nên nói thêm một câu để nhắc nhở cậu ấy, nhưng thay vì làm vậy thì Shin Seo Hyun chỉ hất cằm ra ngoài cửa như để bảo cậu ấy đi thay nhanh lên.
Khi Ban Hwi Hyul cầm theo đồng phục của Shin Seo Hyun và bước ra ngoài cửa lớp, tôi mới gọi.
“A, này.”
Ban Hwi Hyul quay đầu lại và nhìn tôi chằm chằm như đang hỏi tôi muốn gì.
“Quần áo cậu thay ra rồi thì đưa tôi được chứ? Cái gì nhỉ… Để tôi giặt cho cậu.”
Đây là cách trả ơn của riêng tôi.
“Không cần.”
Nhưng cậu ấy còn chẳng suy nghĩ đến chuyện đó mà chỉ từ chối ngay lập tức. Thế rồi Ban Hwi Hyul bước ra ngoài hành lang và đóng cửa lại. Tiếng bước chân lộp cộp vang lên bên ngoài cánh cửa đã được đóng lại kia.
Tôi cứ ngơ ngẩn đứng đó mãi, nhưng rồi lại nghe thấy có người gọi mình nên xoay đầu ra. Shin Seo Hyun hỏi tôi với vẻ hứng thú.
“Thân lắm sao?”
“Hử? Thì, ừm… Có khi tớ là người thân nhất với cậu ấy trong trường mình cũng nên.”
Bởi vì cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai khác trong trường cả. Trong giờ nghỉ trưa tôi không biết cậu ấy đi đâu hay làm gì, nhưng tôi vẫn tin rằng kể cả lúc đó cậu ấy cũng không gặp mặt bất kỳ ai.
“Vậy à? Sao lại thế?”
Shin Seo Hyun hỏi lại như vậy, trên mặt không có vẻ gì là chỉ trích hay ghét bỏ. Như kiểu cậu ấy chỉ đang muốn hỏi vì tò mò mà thôi. Vậy nên tôi cũng có thể chân thành trả lời cậu ấy.
“Lúc đầu tớ cứ tưởng cậu ấy là quả bom hẹn giờ, thế nên mới không mặc kệ được để bảo vệ tính mạng của người khác thôi…”
“Bảo vệ tính mạng?”
Tôi cố gắng lờ vẻ mặt kỳ quái của Shin Seo Hyun đi và vội vã nói tiếp.
“Nhưng bây giờ tớ lại không mặc kệ được vì cậu ấy giống một con cún, à không, một con gấu hoang bị dính mưa quá.”
Nếu nhìn thấy một con chó hoang trong xóm bị bỏ đói rồi còn bị bọn trẻ con ném đá và bắt nạt thì tôi đương nhiên sẽ muốn chạy ra giúp rồi, con người thì có khác gì đâu.
Ơ không, nhưng mà… Tôi khẽ bóp trán vì suy nghĩ vừa hiện lên của mình. Tại sao một đứa chân yếu tay mềm như tôi lại phải bảo vệ đầu gấu hạng nhất toàn quốc nhỉ, tình huống này quá kỳ quái rồi… Có cái danh hạng nhất đó thì phải dũng mãnh kiểu vừa tự tin nói ‘Đợi ở đây, tình yêu của anh’ vừa đánh 1 chọi 17 để cứu nữ chính chứ.
Thế rồi tôi lại nghĩ tới một chuyện.
Nhắc mới nhớ, tôi chưa bao giờ thực sự thấy Ban Hwi Hyul đánh ai bao giờ cả. Đã có rất nhiều lần tôi nghĩ Ban Hwi Hyul sẽ giết người ngay lập tức, nhưng đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.
Đúng là tôi đã được chứng kiến thần kinh vận động đáng kinh ngạc của cậu ấy và giờ thể dục, nhưng thể thao và đánh đấm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cứ nhìn Hwang Shi Woo là biết.
Vẻ mặt tôi dần trở nên nghiêm trọng. Ê này, đừng bảo là cậu ấy thật sự không biết đánh đấm đấy nhé? Chuyện cậu ấy được hạng nhất đó không phải vì được bố truyền lại hay gì đó đấy chứ? Như vua chúa hay truyền ngôi kiểu cha truyền con nối thì lỡ đâu mấy tên đầu gấu cũng có cơ chế đó thì sao?
Và có một khả năng cuối cùng mà tôi có thể nghĩ tới, hay là Ban Hwi Hyul không phải người được hạng nhất toàn quốc?
Có khi ngày đó cậu ấy có mặt ở bệnh viện cũng vì có chuyện khác mà thôi.
“……”
A, chờ đã.
Tôi vừa lảo đảo vừa bóp trán mình.
Không thể nào. Nếu vậy thì chẳng lẽ từ đó tới giờ tôi đã hiểu nhầm một người vừa đáng thương vừa lành tính như một con cừu mà không thể đánh đấm gì nhưng ngày nào cũng bị người khác đè ra bắt nạt, chỉ vì màu mắt và ngoại hình của cậu ấy thôi sao?
Nghĩ lại thì chỉ chưa đến vài tháng trước, tôi nhìn Lee Luda vừa xinh đẹp vừa không có hầu kết và còn có gia thế đáng nghi nên còn nhận nhầm cậu ấy là con gái đấy thôi. Đã thế còn nhầm lẫn trong vòng nửa năm nữa.
“Hừm…”
Nghĩ đến đây rồi, tôi lại càng tin rằng Ban Hwi Hyul có lẽ chỉ là một người bình thường hơn.
Ham Dan Yi, mày làm ăn tử tế chút đi! Tôi tự đánh vào trán mình một cái. Lần trước đã nhầm một thằng con trai vô tội thành một đứa con gái giả nam rồi, lần này lại nhầm một người bình thường vô tội thành đầu gấu hạng nhất chỉ vì ngoại hình đẹp trai và cái tên giống y hệt của cậu ấy sao?
Thế rồi tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi mình nên mới quay đầu lại.
“Cậu làm cái gì thế?”
Shin Seo Hyun nhìn tôi với một ánh mắt không thể nói nổi bằng lời. Tôi ngượng ngùng cười haha hai tiếng rồi từ từ quay về chỗ ngồi của mình.
Vừa cầm bút và mở bài tập ra chưa được bao lâu thì đằng sau đó đã vang lên tiếng mở cửa ra cùng với tiếng chân bước vào. Nghe tiếng dép ướt loẹt xoẹt là tôi đủ biết người vừa bước vào là Ban Hwi Hyul rồi.
Tôi giơ bàn tay cầm bút lên để bóp trán mình, miệng khẽ thở dài một hơi.
Nói thật thì tôi không thể nào tập trung nổi. Chỉ cần nhìn mặt Ban Hwi Hyul là tôi sẽ cảm thấy cực kỳ xấu hổ vì sự hiểu lầm trong mấy ngày qua của mình, nhưng không nhìn mặt cậu ấy thì cảm giác tội lỗi vì đã tự ý suy nghĩ linh tinh lại đè nặng lên trái tim tôi.
Suy cho cùng thì việc đi học sớm chẳng có ích lợi gì cả, khi tôi còn đang cầm bút và rên rỉ thì thời gian đã trôi đi như dòng nước và mọi người cũng dần đến lớp đầy đủ, rồi chẳng biết đã vào đến lúc vào tiết từ lúc nào rồi.
Ngay trước khi vào tiết, Hwang Shi Woo mới bước vào lớp và nhìn Ban Hwi Hyul đã đổi sang đồng phục thể dục với ánh mắt khinh bỉ, sau đó quay về chỗ của mình.
Và rồi thầy chủ nhiệm mở cửa đi vào.
Thầy vừa bước vào cái đã nói.
“Các em biết ngày mai sẽ có bài thi thử đầu tiên trong năm hai rồi chứ?”
“Rồi ạaaaa.”
Có lẽ riêng lúc này là nhan sắc của thầy No Min Chan không có tác dụng gì nữa nên tiếng trả lời của bọn học sinh bị kéo dài lê thê một cách mệt mỏi.
Thầy cũng chẳng để tâm mà chỉ nói tiếp.
“Nghe nói trường mình sẽ dựa vào điểm kỳ thi lần này để chia ra lớp kém và lớp giỏi hai môn Toán Anh đấy. Bình thường các em chưa phát huy được thế mạnh của mình thì lúc thi phải làm tốt đấy nhé.”
Năm nay lại phân ra lớp kém giỏi theo kết quả thi cử chứ không theo bảng điểm như năm ngoái nhỉ. Tôi gật gù. Ở trường tôi, môn nào cũng có một đám quái vật tranh giành nhau hạng nhất nên phân lớp theo bảng điểm chẳng khác gì địa ngục.
“Vậy thầy không làm phiền mấy đứa học nữa nhé.”
“Chờ đã, thầy ơi!”
Đúng lúc đó, một giọng nói sắc lẹm vang lên khi thầy giáo vừa định bước ra ngoài. Nhưng lúc này tôi đã cắm tai nghe vào sau khi nghe những gì cần nghe rồi.
Dù vậy nhưng giọng của cô gái kia hơi lớn nên tôi vẫn có thể lờ mờ nghe được tiếng hỏi của cô ấy trong tiếng nhạc ầm ĩ này.
“Lớp… tiết học… làm thế nào…”
“Đương nhiên là… lớp bên… chăm chỉ…”
Tôi cũng có thể nghe thấy tiếng trả lời đứt đoạn của thầy giáo.
Ừm. Tôi nghiêng đầu. Chuyện họ nói làm tôi có chút bận tâm thật, nhưng chỉ nghe có thế thì chẳng suy luận ra được gì cả.
Sau này hỏi là được chứ gì. Tôi vừa nghĩ vậy vừa cố tập trung học để bổ sung vào quãng thời gian mà mình vừa lãng phí.
***
Vừa nghe thấy tiếng chuông nghỉ trưa vang lên là tôi ngay lập tức quay ra nhìn Ban Hwi Hyul.
Nhưng trời ơi. Ban Hwi Hyul đã biến mất từ lúc nào rồi. Vẻ mặt của tôi nhanh chóng xịu xuống. Mà không, rõ ràng là chuông vừa reo cái là tôi quay xuống luôn mà, sao cậu ấy có thể biến mất nhanh vậy nhỉ? Đừng bảo cậu ấy có phép tàng hình nhé?
Tôi cứ dáo dác một lúc thì lại bị Kim Hye Woo và Lee Min Ah gọi.
“Làm gì thế, còn không đi nhanh lên. Hôm nay đồ ăn trưa phải tranh hơi ghê đấy.”
“Đúng rồi, món tráng miệng hôm nay là gà xiên que mà.”
“Ơ, nhưng mà…”
Tôi vừa nói vừa liếc nhìn về chỗ ngồi trống không của Ban Hwi Hyul. Kim Hye Hil vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái từ nãy đến giờ mới hỏi.
“Cậu định đi tìm ‘cậu ta’ à?”
Vì ở đây có khá nhiều người nên cô ấy mới cố nói lảng đi bằng cách gọi Ban Hwi Hyul là ‘cậu ta’.
Tôi nhanh chóng gật đầu.
“Ừ, tại cậu ấy làm tớ bận tâm quá…”
Cứ nghĩ tới khả năng Ban Hwi Hyul chỉ là học sinh bình thường và không biết đánh đấm nên mới bị bắt nạt là tôi lại không thể bỏ mặc cậu ấy được nữa.
Kim Hye Hil hỏi lại.
“Để tớ giúp cậu nhé? Tớ đã bảo tớ có thể đi cùng cậu trong tầm một ngày để tìm cậu ta rồi mà.”
“Thôi, không cần đâu. Tớ cũng đoán được là ở đâu rồi.”
“Được rồi.”
Chẳng biết Kim Hye Hil đến nói gì với mấy đứa đang đứng chờ mà chúng nó ngay lập tức gật đầu và đi ra căng tin.
Trong đám đông, Kim Hye Woo bỗng giơ tay lên và hỏi.
“Có muốn ăn bánh mì pizza không?”
“Ừ, cảm ơn!”
Tôi thậm chí còn lấy tay làm loa để hét lên, nhưng lúc này cậu ta đã đi xa đến mức không nghe được câu trả lời của tôi rồi. Tôi hít sâu một hơi để quyết tâm với bản thân mình, sau đó quay người đi.
Đúng như những gì tôi vừa nói với Kim Hye Hil, tôi đã xác định được mình nên đi đâu rồi. Mặc kệ những ánh mắt bối rối của những người đang vội vã bước xuống cầu thang, tôi nhanh chóng len lỏi trong đám đông như một con cá nhỏ và cuối cùng cũng tới được cánh cửa sắt.
Tầng thượng.
Trước khi mở cửa, tôi còn hít thở sâu một hơi.
Luật thứ 31 trong tiểu thuyết mạng, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra trên sân thượng của trường.
Như tôi vừa nói đấy, bất cứ chuyện gì.
Từ chuyện bị đầu gấu trấn lột rồi lại phát triển thành một cuộc chiến giữa các băng đảng, đến chuyện đang ngồi ngắm sao rồi tự nhiên bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Sân thượng của trường là một nơi có vô số khả năng có thể xảy ra. Và hầu hết trong số đó là những việc tôi không muốn xảy ra một chút nào. Thế nên tôi mới tránh lên sân thượng càng ít càng tốt.
Lần cuối cùng tôi lên sân thượng là lúc Choi Yu Ri gọi tôi lên. Ừm, chuyện đó cũng chẳng vui vẻ gì. Sau một lúc hồi tưởng, tôi mới từ từ mở cánh cửa tầng thượng ra.
Kétt, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa sắt đã han gỉ vang lên cũng là lúc nền đất được sơn màu xanh lục và cả bầu trời rộng lớn hiện ra trước mắt tôi. Và một người đang đứng dựa vào lan can để nhìn lên trời mới quay ra nhìn tôi.
Tôi dáo dác nhìn quanh một hồi, thật may là trên sân thượng chỉ có người tôi cần tìm mà thôi. Phải đến lúc này tôi mới yên tâm và nở một nụ cười để chào cậu ấy.
“Ban Hwi Hyul.”
Ban Hwi Hyul chẳng có vẻ gì là hào hứng với lời chào của tôi mà lại giống một con gấu vừa bị người ta xâm phạm hang ổ hơn, mà không, tôi ví cậu ấy giống con gấu hơi nhiều rồi đấy. Nhưng trừ gấu ra thì tôi không biết nên ví cậu ấy với loài động vật nào khác cả. Tóm lại là cậu ấy đang nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác.
Tôi ngay lập tức nhìn thấy khoé miệng của cậu ấy có một dấu vết màu đỏ và hoảng hốt kêu lên.
“Ơ? Gì thế này, cậu chảy máu à?”
“A, không, không phải vậy…”
“Ban nãy cậu bị đánh phải không? Thế nên mới chảy máu đúng không?!”
Tôi chẳng để tâm đến vẻ bàng hoàng của Ban Hwi Hyul mà chỉ tập trung quan sát gương mặt của cậu ấy. Nhưng bộ đồng phục thể dục của cậu ấy vẫn sạch sẽ như trước, tới gần rồi mới thấy có mùi đồ ăn…
Tôi nhìn xuống dưới.
Ngay khi mắt tôi nhìn thấy vỏ bánh mì thì Ban Hwi Hyul mới ngượng ngùng giấu bánh ra đằng sau lưng mình. Thứ vương lại trên miệng cậu ấy hoá ra là sốt cà chua.
Hôm nay đúng là có nhiều chuyện làm người ta bối rối thật. Tôi bóp trán một lúc rồi lại mở miệng hỏi.
“Đừng bảo là ngày nào cậu cũng ăn bánh mỳ lấp bụng đấy nhé?”
“Ừ.”
“Trường mình bắt buộc phải đóng tiền ăn trưa mà. Sao cậu phải bỏ phí tiền thế hả?”
Thế là Ban Hwi Hyul tỏ vẻ rối rắm một lúc rồi mới trả lời.
“Tại ở căng tin có nhiều người quá…”
“Nhiều người quá? Nên cậu thấy căng thẳng à?”
“Cũng không phải vậy, tại xung quanh tôi thường có người ngồi…”
“Nên là?”
“…Tôi sợ mấy người đó vì tôi mà bị liên luỵ.”
“Trời ạ.”
Tôi bóp trán. Này, chỉ vì lý do đó mà cậu không dám đến căng tin ăn cơm mà chỉ ăn pizza burger lấp bụng qua ngày đấy à? Chứ không phải vì cậu thích pizza burger quá nên chỉ muốn ăn nó để sống hay sao?
Sao có thể lành tính đến mức này chứ… Tôi lấy hai tay che mặt và khàn khàn nói.
“Một người như thế này mà mình lại…”
Lại hiểu lầm cậu ấy từ đó tới giờ sao?
Ngay khi thấy tôi không nói gì, hình như Ban Hwi Hyul lại càng cảm thấy bồn chồn hơn. Vì khổ người to như con gấu của cậu ấy nên dù che mắt nhưng tôi cũng không thể không nhìn thấy cậu ấy được.
Đúng là tôi làm thế này thì cậu ấy nghĩ tôi khóc cũng hợp lý thôi. Tôi khẽ thở dài rồi hạ tay xuống và hỏi cậu ấy.
“Đã bao lâu rồi?”
“Hử?”
Thấy tôi tự nhiên thay đổi thành vẻ mặt thờ ơ và hỏi như vậy, Ban Hwi Hyul lại càng ngỡ ngàng hơn. Tôi không để tâm mà lại hỏi tiếp.
“Đã bao lâu rồi cậu chưa vào căng tin ăn hả?”
“……”
“Từ đầu học kỳ này? Hay từ năm ngoái? Ba tháng trước? Nửa năm trước? Từ khi nào?”
“…Từ năm nhất.”
“Ừ.”
“Một tháng sau khi vào năm nhất.”
Tôi ngẩng phắt đầu dậy. Miệng hét lên.
“Này, cứ thế này thì cậu sẽ bị suy dinh dưỡng đấy!”
“Không sao…”
Tôi cắt ngang tiếng lí nhí của Ban Hwi Hyul và nói.
“Không được. Bây giờ cậu cùng tôi vào căng tin thôi.”
Tôi nhìn đồng hồ và thấy quãng thời gian từ lúc tôi chạy lên sân thượng tới giờ là 10 phút, có nghĩa là nếu chạy nhanh thì chúng tôi vẫn có thể xuống căng tin vừa kịp giờ.
Tôi không nắm cổ tay cậu ấy được nên chỉ có thể nắm tay áo, vừa kéo ra cửa vừa thúc giục.
“Này, nhanh lên.”
“Chờ đã.”
Lúc này, Ban Hwi Hyul mới đẩy tay tôi ra. Và rồi cậu ấy nói với một giọng trầm thấp nhất mà tôi từng nghe từ đó tới giờ làm tôi hơi hoảng hốt.
Ban Hwi Hyul nặng nề nói.
“Đáng lẽ ra tôi phải biết từ trước rồi.”
“Gì cơ?”
“Lý do cậu muốn giúp tôi đến mức này.”
“……”
Cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi rồi nói.
“Lúc đầu cậu cũng đứng ra khi thấy tôi bị đánh trong ngõ. Mà lúc đó cậu chỉ có mỗi một mình thôi. Rồi lần thứ hai gặp nhau trong nhà kho thể dục, không phải cậu cũng tự nhiên bảo muốn làm bạn với tôi sao?”
“À.”
“Rồi lúc biết chúng ta học cùng lớp nhau thì cậu chỉ cần biết tôi ngồi đâu là được rồi, nhưng cậu lại còn chào tôi, rồi ban nãy còn xối nước lên người Hwang Shi Woo nữa.”
“Này, tôi…”
Ban Hwi Hyul nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực một lúc, còn tôi chỉ biết lắc đầu. Không, tôi chỉ là, chỉ là thấy trí nhớ kém của cậu hoá ra chỉ giới hạn trong việc nhớ tên người mà thôi… Tôi phải cảm thán một hồi lâu.
Cậu ấy lại nói tiếp.
“Cậu liên tục giúp tôi như vậy là vì lý do gì? Cậu chẳng có lợi ích gì cả.”
“Ừm, chuyện đó…”
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi cuối cùng lại đưa ra một quyết định vô cùng đơn giản. Chà, cứ nói sự thật thôi.
“Thực ra tại tôi cứ tưởng cậu là cái tên đầu gấu hạng nhất toàn quốc đang biệt tăm biệt tích ấy mà.”
“…Gì cơ?”
Nhìn thấy ngọn lửa đang cháy hừng hực như trong đôi mắt đỏ rực của Ban Hwi Hyul, tôi vô thức giật bắn mình và lùi về đằng sau.
Đúng là tôi biết cậu ấy không phải người xấu, biết cậu ấy là một con hổ giấy chứ chẳng xấu xa ở chỗ nào nhưng tim tôi như sắp nhảy ra ngoài tới nơi. Đúng là ánh mắt đó lừa người thật. Nếu đây là thế giới trong game thì chắc đây là ‘Đôi mắt đỏ của Ma Vương’ với giá 2000 đồng trong truyền thuyết rồi nhỉ?
Tôi nhanh chóng giơ hai tay lên để đầu hàng và nói.
“Không phải đâu! Tôi không có ý nói cậu trông giống người xấu!”
Thực ra trông cậu giống người xấu thật.
“Nhưng mà này, tên hai người giống hệt nhau, xong mắt cậu còn đỏ rực nữa. Không phải cậu đang đeo lens đấy chứ? Theo tôi thấy thì tốt nhất là cậu nên đeo lens vào! Nói thật là mắt đỏ hiếm thấy lắm nên cậu cứ để vậy thì không được đâu. Hơn nữa!”
Ban Hwi Hyul lại quay về với ánh mắt trầm tĩnh và lắng nghe tôi nói.
“Hơn nữa chiều cao với thân hình của cậu cũng có phải dạng vừa đâu, với cả cái cách nói của cậu, cách nói chuyện của cậu ấy!”
Và ngay lúc này. Ban Hwi Hyul đang trầm lặng nhìn tôi như tượng thạch cao cuối cùng cũng mở miệng nói.
“…Tôi nhìn nhầm cậu rồi, Ham Dan Yi.”
“Đúng rồi, chính nó! Chính là nó! Cái kiểu nói đấy!”
Tôi vỗ tay một cái và chỉ vào Ban Hwi Hyul, khiến cậu ta lại bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt như đang muốn xẻo ngón tay của tôi đến nơi. Tôi sợ hãi hạ tay xuống rồi hoảng hốt nói tiếp.
“Cậu có nhớ hồi đầu gặp nhau cậu từng nói gì không? ‘Tôi nhớ rồi, Ham Dan Yi.’”
Thấy tôi trầm giọng bắt chước đến cả vẻ mặt của mình như vậy, mặt Ban Hwi Hyul cũng thả lỏng hơn một chút.
Tôi lại càng hào hứng diễn tiếp.
“Rồi ban nãy ở trong lớp cũng thế. Nhìn này, ‘Tôi mang nợ cậu rồi, Ham Dan Yi’, nói thật thì học sinh cấp ba của Đại Hàn Dân Quốc làm gì có ai nói vậy chứ! Thế nên cậu hiểu tại sao tôi lại hiểu lầm chứ? Phải không?”
Thấy tôi tự nhiên lại đổi sang một giọng nói mềm dẻo và chèo kéo như vậy, Ban Hwi Hyul hơi nhướng mày.
“Hiểu lầm?”
“Ừ. Thì tôi tưởng cậu là đầu gấu hạng nhất đang cố giấu danh tính của mình nên lúc bị đánh mới tự nhủ thầm ‘Tao đã biết cách đánh của mày rồi. Mạnh mạnh yếu, vừa mạnh yếu yếu’… Hay đại loại thế.”
“……”
“Thế nên tôi cứ tưởng cậu mà cáu lên thì sẽ tự xử lý hết, nhưng hình như không phải vậy.”
Và rồi tôi lại kéo ống tay áo của Ban Hwi Hyul và nói.
“Cậu có làm gì sai đâu mà sao cứ chịu bị người ta đánh rồi sống khổ vậy hả? Đừng sống uất ức như vậy nữa.”
“……”
“Có tôi quan tâm đến cậu mà. Thế nên sống tự tin lên. Nói hết chân tướng ra rồi dẫm đạp lên chúng.”
Không ngờ sẽ có một ngày tự tôi phải nói ra những lời Ban Yeo Ryung từng nói với tôi. Nghĩ lại thì tôi bây giờ không thể bỏ mặc Ban Hwi Hyul được nữa, không ngờ cuối cùng lại nhớ tới chuyện lúc đó luôn.
Và rồi tôi quan sát vẻ mặt của Ban Hwi Hyul, thấy cậu ấy đã quay lại với vẻ mặt hiền lành như ngày thường rồi.
Cậu ấy lưỡng lự một lúc rồi trả lời.
“Cũng không phải… là tôi không làm gì sai.”
“Với Hwang Shi Woo á? Không phải năm nay cậu mới gặp anh ta lần đầu tiên sao?”
Ban Hwi Hyul chậm rãi nói với vẻ mặt nhợt nhạt.
“Không phải với Hwang Shi Woo… mà với những người khác.”
“Vậy xin lỗi những người khác đó đi. Đừng có làm mấy chuyện này ở đây nữa. Cậu cứ thầm nhủ là mình có tội ở đây thì mấy người đó biết làm sao được?”
Thế rồi Ban Hwi Hyul đơ mặt ra một lúc.
Tôi vừa kéo cậu ấy vừa hét lên.
“A! Với cả bây giờ chỉ còn mấy phút là hết giờ ăn của năm 2 rồi. Nhanh lên!”
Chờ đã…”
Nhìn Ban Hwi Hyul hình như vẫn có gì muốn nói, tôi lại kêu lên.
“A, với cả cậu chỉ cần ăn với tôi là được. Tôi yếu ớt nhưng có nhiều chỗ dựa lắm đấy nhé.”
Tôi đã quyết tâm là lần này sẽ tận dụng chỗ dựa của mình hết mức có thể rồi. Người tự dưng bị lôi vào thế giới tiểu thuyết mạng là tôi mà, tôi nghĩ mình phải có đặc quyền này chứ.