Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 283

Tiết năm sau giờ nghỉ trưa là tiết thể dục. Cặp sinh đôi không thích ra ngoài sân gấp quá nên đề nghị thay quần áo từ trước, sau đó ghé qua tiệm tạp hoá mua gì đó ăn rồi đi dạo trên sân vận động.

“Hay là vậy nhỉ?”

Tôi vừa nói vậy vừa lấy đồng phục thể dục ra từ trong ngăn bàn.

Nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ cách nhau một khoảng, thế nên tôi và Kim Hye Hil nói trước là sẽ gặp Kim Hye Woo ở giữa hai chỗ đó rồi bắt đầu ra khỏi lớp học.

Trước khi ra ngoài, mắt tôi lại nhìn qua chỗ ngồi của Ban Hwi Hyul theo thói quen. Chỗ đó không có ai cả. Lúc này, một người đang chạy rầm rập trong phòng mà chẳng để ý đến người khác mới vướng chân vào bàn của Ban Hwi Hyul và ngã xuống.

Bàn ghế trông vẫn còn mới toanh đổ ầm xuống và lăn lóc trên sàn, bụi bặm trong ngăn bàn cũng rơi ra ngoài. Chiếc cặp đang được treo gọn gàng bên cạnh bàn bay vèo ra chỗ khác.

Cậu nam sinh vừa bị ngã mới ho sặc sụa và ngẩng đầu lên. Thế rồi cậu ta chỉ tay vào chiếc bàn đó và hỏi.

“Hừ, đây là chỗ của ai?”

Và có cả đống người trả lời cậu ta.

“Không biết nữa. Có thằng nào trầm tính lắm, thấy toàn đeo kính với ngồi yên một chỗ mà người to đùng to đoàng.”

“À, cậu ta ấy hả? Giờ nghỉ cậu ta còn không làm gì mà chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ cơ. Tôi tò mò không biết cậu ta làm gì nên mới ra xem thử, thấy trên bàn chẳng có cái gì cả. Mà cũng chẳng nghe nhạc hay gì luôn.”

“A, thật á? Gì vậy trời?”

Cậu nam sinh nọ vừa trả lời như vậy vừa đứng lên và lom khom nhặt mấy quyển sách giáo khoa rơi vương vãi dưới đất rồi nhét vào gầm bàn, sau đó cậu ta nâng chiếc cặp đã bay ra xa của Ban Hwi Hyul lên rồi nghiêng đầu nhìn nó.

“Sao vậy?”

“Này, cặp nhẹ lắm. Đừng bảo cậu ta không mang gì đấy nhé?”

“Gì cơ? Chẳng lẽ lại thế. Nhìn cậu ta không phải học sinh gương mẫu thì chắc cũng là dạng otaku gì đó mà.”

Tôi nghe vậy mà bỗng thấy cả người khẩn trương. May là bọn họ không làm những chuyện vô duyên như kiểu tự động mở cặp ra xem thử dù chủ nhân của nó không có ở đây.

Phải đến khi thấy bọn họ từ tốn treo cặp của Ban Hwi Hyul bên cạnh bàn thì tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm và ra khỏi lớp.

Khi đang đi cùng nhau trên hành lang, Kim Hye Hil bỗng hỏi.

“Cậu có quen biết gì với cái người Ban Hwi Hyul đó à?”

Và rồi cô ấy tự nhiên quay ngoắt đầu đi và lẩm bẩm ‘Sao tên của cậu ta lại như thế nhỉ…’ với vẻ mặt kỳ quái.

Đúng là với một người có cách suy nghĩ khá giống người bình thường như Kim Hye Hil, có khi chỉ cần nghe tên Ban Hwi Hyul thôi là cô ấy đã nhận ra cậu ta không bình thường rồi cũng nên.

Tôi gượng gạo cười rồi mở miệng nói.

“Lộ lắm à?”

“Lại còn chưa lộ sao? Từ giờ nghỉ đến giờ học, lúc nào cậu cũng nhìn ra chỗ đó.”

“À.”

“Kim Hye Woo là người đầu tiên nói chuyện này cho tớ.”

Nghe Kim Hye Hil khẳng định như vậy, tôi chỉ biết bóp trán. Có nghĩa là ngoài cặp sinh đôi ra thì hầu như ai cũng nhận ra là tôi có mối liên hệ gì đó với Ban Hwi Hyul rồi.

Cuối cùng, tôi chỉ nhún vai và trả lời.

“Lần trước tình cờ gặp cậu ta ở kho nhà thể chất nên có nói chuyện vài lần… Mà không, trước đó tớ có gặp cậu ta ở trước khu chung cư rồi. Nghĩ lại thì chắc nhà tớ với cậu ta gần nhau.”

“Giờ ăn trưa cậu cứ dáo dác nhìn đây nhìn đó cũng là vì cậu ta à?”

Nghe Kim Hye Hil hỏi như vậy, tôi lại gật đầu. Vậy là tôi làm lộ thật rồi.

Thế rồi Kim Hye Hil mới cụp mắt xuống và nói.

“Tớ thấy cậu làm vậy nên cũng thử tìm theo… Nhưng quả thật là từ lúc đi học lại tới giờ cậu ta không ra căn tin một lần nào.”

“Á, thật sao?”

Mặt tôi tái nhợt lại. Tôi cứ nghĩ chỉ là do mình không nhìn thấy nên mới bỏ qua, nhưng một người có trí nhớ và khả năng quan sát tốt hơn tôi gấp ngàn lần như Kim Hye Hil mà đã nói vậy thì chắc chắn không sai được. Trời ơi, rốt cuộc đến giờ ăn trưa cậu ta đi đâu vậy?

Kim Hye Hil lại nói.

“Trong một ngày tớ có thể tìm được chỗ của cậu ta thôi, nên cậu muốn tìm thì cứ nói. Nhưng mà này.”

“Hử?”

Cô ấy nheo mắt lại và nói như đang khiển trách tôi.

“Cậu sống kiểu gì mà toàn phải đi tìm những đứa cứ thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ thế.”

“A.”

“Hết Lee Luda rồi lại đến Ban Hwi Hyul. Không phải trên người cậu có máy dò tìm gì đó đấy chứ?”

A, haha.Tôi chỉ biết ngượng ngùng cười. Này, nhưng mà trên trán họ có một dòng chữ ‘Tôi là nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng’ thì tớ biết làm thế nào đây?

“Cậu mà rơi vào mấy tình huống kỳ quái nữa là thế nào cũng vừa stress vừa tự đào mồ cho mình đấy, cậu có biết không?”

“Thần biết rồi ạ, thưa ngài Kim Hye Hil.”

“Thế cậu có cẩn thận hay không đây?”

“Từ rày về sau thần sẽ cẩn thận hơn ạ.”

Vì chiều cao của chúng tôi bằng nhau nên Kim Hye Hil vươn tay vò tóc tôi lên rồi ngay lập tức bước vào gian vệ sinh để thay đồ. Tôi nhìn cô ấy một lúc rồi cũng nhanh nhanh chóng chóng vào một gian vệ sinh khác.

Tôi vừa treo áo sơ mi lên tay nắm cửa vừa lẩm bẩm.

Nhắc mới nhớ, may là vụ của Lee Luda hầu như diễn ra vào kỳ nghỉ hè và bên ngoài trường nên mấy đứa trong lớp tôi mới không bị vướng vào. Nhưng bây giờ nếu có chuyện gì đó xảy ra liên quan đến Ban Hwi Hyul thì lại khác. Vì sân khấu lúc này sẽ nằm trong trường học, và khả năng cao là rơi vào đúng lớp tôi.

Không biết tôi lo lắng và để tâm đến Ban Hwi Hyul ngay từ đầu thì có thay đổi được chuyện gì không nhỉ? Tôi nghiêng đầu. Hình như không thì phải. Như lúc trước tôi cũng nghĩ người đáng lo ở đây phải là tôi mới đúng. Tôi choàng chiếc áo phông trắng ngắn tay qua đầu, miệng lẩm bẩm.

Đừng nhúng mũi vào chuyện của người khác nữa, dừng lại thôi. Nếu tôi gây ra chuyện gì thì người gánh sẽ là cặp sinh đôi, Lee Min Ah, Yoon Jung In và Shin Seo Hyun. Đã không chịu trách nhiệm được thì tốt nhất đừng có làm.

Tôi mặc quần vào rồi choàng mũ của áo thể dục lên, sau đó mở cửa rồi bước ra ngoài.

***

Ấy vậy mà khi đi ra tiệm tạp hoá, tôi vẫn vô thức tìm kiếm Ban Hwi Hyul.

Nhưng không thấy cậu ta đâu cả, chỉ thấy mấy tên bặm trợn trong lớp tôi đang tụ lại một góc như băng đảng với nhau, thế nên trước khi bọn họ nhìn thấy tôi thì tôi đã nhanh chóng đi ra ngoài.

Tôi vừa đút hai tay vào túi vừa bước ra, miệng nói.

“Trông bọn họ đúng là không ưa nổi. Dẹp được nhanh thì tốt.”

“Đúng rồi đấy.”

Kim Hye Hil tán thành. Mỗi người chúng tôi đều ngậm một xiên bánh cá và thong thả bước đi trên sân vận động.

Khi đã đi được hai vòng thì chuông vào tiết reo lên, và một đám học sinh chạy ào xuống sân vận động. Đến lại gần nhìn thì hoá ra đúng là mấy đứa lớp tôi.

Sau khi cả lớp đã ra đầy đủ rồi thì Yoon Jung In mới vỗ tay và hô lên.

“Tập hợp thành hàng để tập thể dục nào!”

Đây là một chuyện đương nhiên phải làm đối với một người lớp trưởng, nhưng quả nhiên lần này mấy đứa không chịu hợp tác cũng chỉ nhìn nhau chứ không chịu đứng vào hàng.

Nhưng Yoon Jung In thậm chí còn chẳng tỏ vẻ bực bội. Cậu ấy chỉ thở dài như đã biết trước, sau đó mặc kệ mấy tên đang chơi đùa với nhau kia và chỉ tập hợp mấy đứa còn lại thành hàng.

Chúng tôi nhìn Yoon Jung In đứng đầu hàng tập thể dục và cũng tập theo, và tiếng xì xào bắt đầu nổi lên trong hàng.

“Ơ, hoá ra giờ này không chỉ có lớp mình ra sân à? Kia là lớp mấy thế? Có cùng khối không?”

“Trời ơi, lớp 7 đó. Lớp có Ban Yeo Ryung ấy.”

Tôi nhướn người về phía trước và ngẩng lên nhìn, và quả nhiên là như thế thật. Ban Yeo Ryung đang lơ đãng ngoảnh mặt làm ngơ mới nhìn về phía này, và rồi cô ấy vẫy tay với tôi với vẻ mặt bừng sáng.

Thế là cả bọn lại lần lượt cãi nhau.

“Này, ban nãy cô ấy nhìn tao rồi vẫy tay đấy à?”

“Không có đâu, cô ấy nhìn tao đó thằng điên ạ. Bớt ảo tưởng đi.”

“Muốn cá không?”

Cả hai bạn đều sai rồi, là tôi đây này.

Trước khi chuyển sang động tác thể dục khác thì tôi cũng khẽ vẫy tay với cô ấy, thế là Ban Yeo Ryung vừa lấy tay che miệng vừa phản ứng cực kỳ cuồng nhiệt.

“Ối trời ơi, cậu ấy chào mình kìa!”

Ê này, Ban Yeo Ryung. Tối qua chúng ta vừa gặp nhau mà sáng nay cũng gặp, cậu phản ứng như kiểu fan gặp được idol như vậy là sao hả? Và rồi tôi ngay lập tức cảm thấy có một vài ánh mắt nóng rực khác nhìn thẳng vào mình. Chắc mình không vì chuyện này mà bị tẩy chay đâu nhỉ? Tôi bỗng cảm thấy hơi bất an một chút.

Tôi nhìn những người đứng xung quanh Ban Yeo Ryung. Cô ấy đang ở cùng tứ đại thiên vương, dù bọn họ học cùng lớp với nhau nên đây là chuyện đương nhiên rồi. Có lẽ thấy Ban Yeo Ryung chào tôi nên bọn họ cũng nhìn về hướng này và định chào cùng, nhưng động tác tiếp theo của tôi lại là cúi người xuống và chống tay xuống đất.

Người tôi không dẻo lắm nên dù cố duỗi tay thế nào cũng không chạm xuống đất được. Tôi bắt đầu lo không biết già rồi thì mình biết phải làm sao đây. Tôi khẽ thở dài và duỗi người ra, và rồi mắt tôi ngay lập tức nhìn thấy Yoo Cheon Young và Eun Ji Ho đang nói chuyện với nhau.

Bọn họ đang nói gì vậy nhỉ? Chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có cảm giác bất an khiến tôi nhíu mày lại, và ngay lúc này, Eun Ji Ho bỗng hét lên.

“Này! Ham Dan Yi!”

Người nói sau này đến trường vẫn có thể tỏ ra quen biết là tôi, nhưng ai ngờ cậu ta lại thẳng thắn gọi tôi ngay ở nơi cả lớp tôi tụ tập đông đủ như thế này chứ, thế nên tôi chỉ biết ho sặc sụa.

Đúng là bây giờ không chỉ có chúng tôi mà còn rất nhiều người khác cũng đang vừa tập thể dục vừa nói chuyện không ngừng với lớp 7 thật, thậm chí đến cả Kwon Eun Hyung và Yoon Jung In cũng thế.

Sau khi nghe Lee Luda nói chuyện về vị thế của tứ đại thiên vương thì tôi lại càng không ham hố gì cái kiểu quan tâm này của Eun Ji Ho. Nói đâu xa, nhìn bây giờ mà xem, tất cả mọi người ở cả hai lớp đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Chết tiệt. Tôi mếu máo một hồi, nhưng bây giờ tỏ ra không quen biết thì có vẻ hơi sai sai. Vậy là tôi vừa làm theo động tác của Yoon Jung In vừa hét lên.

“Làm sao!!”

Và rồi câu trả lời của người kia khiến tôi lại tiếp tục ho sặc sụa.

“Yoo Cheon Young đang lo cậu lại bị điểm âm lúc gập người* đây này!!”

 “Cậu cần phải nói chuyện đó lớn như vậy à?!”

Cuối cùng bài thể dục cũng kết thúc, tôi ngay lập tức chạy như bay đến lớp 7 và đá thẳng vào chân Eun Ji Ho. Vừa đá vừa hét lên.

“Sao cậu dám, hả? Sao cậu dám, nói chuyện đó, lớn như vậy, hả!”

Xấu hổ muốn chết mất thôi, thật là! Tôi vừa kêu lên như vậy vừa cố đánh cậu ta nhưng không đánh trúng phát nào. Eun Ji Ho thậm chí còn đút hai tay vào túi và tránh né tất cả đòn đánh của tôi với cái dáng thiếu đòn của cậu ta.

Cậu là cao thủ võ lâm đấy à! Thấy tôi thở hổn hển, Eun Ji Ho mới chỉ vào Yoo Cheon Young và nói.

“Này, sao cậu chỉ cáu với tôi? Người nói chuyện này trước là Yoo Cheon Young mà?”

“Đúng rồi, đã nói vậy thì cậu cũng ra đây cho tôi xem coi, Yoo Cheon Young.”

Thế là Yoo Cheon Young đang đút tay vào túi và đứng đơ ra bên cạnh đó để xem chúng tôi đấu đá nhau mới nhìn về hướng này. Đôi mắt xanh đến ngỡ ngàng của cậu ấy khiến người tôi hơi run lên một chút, nhưng rồi tôi nhanh chóng tiến từng bước đến gần cậu ấy.

Tôi dáo dác nhìn quanh một chút rồi mới nhỏ giọng gặn hỏi.

“Chuyện đó là từ hồi năm ba cấp hai rồi, sao cậu vẫn nhớ đến tận giờ chứ…!”

Nhưng tôi nhỏ giọng nói như vậy cũng chẳng có ích lợi gì cả, vì Yoo Cheon Young nghe thế mới nhíu mày lại và nghiêm túc nói.

“Nhưng mà chuyện gập người mà bị âm đến tận 20 điểm ấn tượng quá nên là…”

“Này, nhỏ giọng lại! Nhỏ giọng lại!”

“À.”

Yoo Cheon Young bật ra một tiếng như vậy rồi im bặt lại, nhưng giọng nói rõ ràng của cậu ấy đã lan đi khắp nơi mất rồi.

Khắp nơi vang lên tiếng thì thầm.

“Gập người 20 điểm á…”

“Không đâu, điểm âm ấy.”

“Âm?!

Tôi lại mếu máo như sắp khóc. Vậy là tôi đã để lại ấn tượng đầu vô cùng sâu sắc với các bạn cùng lớp rồi. Tôi cúi thấp đầu xuống, chỉ mệt mỏi vươn tay ra và chọc vào tay hoặc bụng Yoo Cheon Young.

Yoo Cheon Young nói.

“Xin lỗi.”

“Thấy có lỗi thì bỏ cơ bắp trong bụng ra ngoài đi.”

Thế là Yoo Cheon Young tỏ vẻ không hiểu nổi.

Tôi nuốt ngược nước mắt vào trong. Dù sao thì tôi cũng không dồn lực đánh cậu, nhưng có phải tại cơ bắp bụng của cậu cứng cáp quá nên cậu không cảm thấy gì không… Lúc này tôi lại vì lời nói của Yoo Cheon Young mà ngẩng đầu lên.

“Ở chỗ tôi hay đi có khoá luyện dẻo người đấy…”

“Thôi khỏi.”

Chỗ Yoo Cheon Young hay đi chắc chắn là mấy chỗ tập gym của người mẫu hay người nổi tiếng rồi, cũng không đến mức đó. Tôi đang bực bội trả lời như vậy thì lại khẽ bật cười. Phải rất lâu rồi tôi mới thấy cái kiểu nói không biết đùa hay thật này của Yoo Cheon Young.

Nghĩ lại thì đúng là lâu rồi chúng tôi chưa cười đùa như thế này, tôi ngẩng đầu lên, nhưng rồi lại trợn tròn mắt khi thấy bàn tay của Yoo Cheon Young đang giơ ra và chỉ còn cách đầu tôi 5cm.

“Ơ?”

“À, để chỉnh lại…”

Cậu ấy ngập ngừng một lúc rồi lại nói tiếp, bàn tay vẫn khựng lại trên không.

“Chỉnh lại tóc cho cậu… vẫn được chứ?”

Gì cơ, tôi đang định hỏi vậy nhưng lại ngay lập tức nhận ra.

Đây là lần đầu tiên tôi và Yoo Cheon Young ở khoảng cách gần như thế này từ sau khi tôi hẹn hò với anh Yeo Dan. Cả Yoo Cheon Young lẫn tôi đều không biết làm gì với cảm giác xa cách mới mẻ này. Thậm chí chúng tôi còn không biết khoảng cách như thế nào là thích hợp nữa.

Việc đùa nghịch với cậu ấy cảm giác như đã là một chuyện xa xưa lắm rồi vậy, mà không, chuyện này còn xa lạ đến mức tôi cảm thấy như nó chưa bao giờ xảy ra. Cứ như nó chỉ từng xuất hiện trong giấc mơ nào đó mà thôi.

Ngay cả khi tôi đang suy nghĩ như vậy mà ánh mắt của Yoo Cheon Young vẫn không rời khỏi tôi. Tôi chớp chớp mắt vài cái rồi nhanh chóng tỉnh ra và định trả lời lại thì ngay lúc này, ai đó vừa xuất hiện phía sau tôi mới nắm lấy vai tôi.

“Mẹ ơi!”

Với một giọng nói lanh lảnh như vậy, Joo In xoay người tôi lại, nắm lấy hai tay tôi và xoay cả người tôi như đang múa.

Dù đang choáng váng nhưng tôi vẫn nhận ra một điều. Nếu là ngày xưa thì Joo In chắc chắn sẽ ôm chặt lấy tôi, nhưng bây giờ cậu ấy lại không làm thế.

Joo In nắm lấy tôi và xoay xoay vài vòng, sau đó lại trả tôi về với lớp 8. Đến tận lúc về lớp và đứng vào hàng rồi mà tôi vẫn cảm thấy chóng mặt. Thấy tôi lảo đảo, cặp sinh đôi họ Kim ở hai bên mới nắm lấy cánh tay tôi rồi nói.

“Bọn họ chào hỏi có tí thôi mà làm loạn hết cả lên.”

“Lúc nào cũng vậy à?”

Ngay khi tôi gật đầu một cái thì bọn họ mới vỗ vai tôi với ý nghĩa khích lệ.

Khi động tác không hiểu là để an ủi hay để trêu chọc tôi của cặp sinh đôi làm tôi lắc lư thì thầy thể dục cuối cùng cũng xuất hiện.

Thầy thổi còi để gọi chúng tôi vào một chỗ, sau đó nói.

“Tuần này chúng ta sẽ tập dẫn bóng. Thấy mấy cái cột bên kia chứ?”

Thầy chỉ vào năm, sáu cây cột hình phễu nhiều màu được trải ra thành hàng cách nhau tầm 1m trên sân vận động không xa đây lắm.

“Các em chỉ cần dẫn bóng qua mấy cây cột theo hình zigzag rồi quay lại một lần nữa là được. Các lớp có lớp trưởng chứ? Làm thử một lần xem.”

Yoon Jung In đang ngồi tại chỗ mới phủi quần một cái rồi nhìn sang lớp 7. Bên lớp 7, Eun Hyung cũng chậm rãi đứng dậy và ngay lập tức nhìn thầy thể dục.

Hai người họ đứng song song với nhau ở vạch xuất phát.

Huýttt! Tiếng còi của thầy thể dục vừa vang lên chói tai thì hai người bọn họ cũng bắt đầu di chuyển. Ý của thầy vốn chỉ là để hai người họ làm mẫu thôi, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thế này giống một cuộc thi đấu nên bầu không khí của cả hai lớp dần nóng lên.

“Kwon Eun Hyung! Kwon Eun Hyung!”

Lớp 7 chưa gì đã bắt đầu cổ vũ.

Quả nhiên là Eun Hyung, vừa bắt đầu học kỳ mới chưa đến một tuần mà hình như cậu ấy đã được cả lớp yêu quý rồi. Chúng tôi sợ thua nên cũng cổ vũ, nhưng số người làm vậy lại hơi ít.

Cả hai người rẽ vào góc gần như cùng một lúc khiến bụi bay tứ tung. Không biết có phải vì tiếng reo hò không mà Eun Hyung chạy trước Yoon Jung In một bước chân. Khoảng cách đó càng ngày càng lớn dần.

Khi Eun Hyung đã rẽ bóng qua cột cuối cùng và quay về vạch xuất phát rồi thì Yoon Jung In mới bắt đầu vượt qua cây cột cuối.

Eun Hyung giẫm chân lên quả bóng và chờ đợi, đến khi Yoon Jung In quay về rồi thì mới giơ tay ra.

“Làm tốt lắm.”

“Tốt gì chứ.”

Dù nói vậy nhưng Yoon Jung In vẫn giơ tay ra và đập vào tay người kia.

Thấy vậy, thầy thể dục mới nghiêng đầu và nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Lạ thật, rõ ràng là dẫn bóng có dễ như vậy đâu mà sao chúng nó làm được ngay thế nhỉ.”

Và rồi thầy quay ra nhìn chúng tôi nói.

“Các em mà nghĩ môn này đơn giản như vậy rồi tập luyện cho giống thế thì thế nào cũng đổ máu đấy. Không dễ như vậy đâu.”

Thầy giáo cứ nghiêng đầu và liên tục lẩm bẩm ‘Hờ, thật là. Đâu có dễ như vậy đâu, kỳ lạ thật’ với vẻ mặt rối rắm. Thậm chí thầy còn kéo một học sinh ngồi gần đó rồi hỏi.

“Không phải mấy đứa đó là cầu thủ bóng đá từ hồi cấp hai hay gì đó đấy chứ?”

“Không ạ. Theo em biết là không.”

“Trời, thế thì lạ thật.”

Nhìn thầy thể dục bảo chúng tôi tập luyện rồi vừa gãi đầu vừa đi mất, tôi chỉ biết cười haha.

Thầy ạ, sau này thầy mà tiếp tục dạy thể dục cho năm hai thì sẽ còn được thấy nhiều chuyện đáng ngạc nhiên hơn cả thế cơ. Em đảm bảo đó.

Ngay khi quay đầu lại nhìn, tôi thấy Yoon Jung In và Eun Hyung vẫn đang nói chuyện với nhau.

Yoon Jung In chỉ vào Eun Hyung và nói.

“Hờ, không lạnh à? Tôi bây giờ mặc thế này mà còn thấy run đây.”

Đúng như lời Yoon Jung In nói, bây giờ đã là đầu tháng ba nhưng trời vẫn rất lạnh. Chỉ được mỗi hôm khai giảng là ấm áp hơn một chút, nghe nói một thời gian nữa lại bắt đầu có tuyết rơi.

Với cả Eun Hyung đang mặc áo ngắn tay. Cánh tay lộ ra bên dưới chiếc áo phông ngắn tay màu đen ấy như đang toả sáng dưới ánh mặt trời.

Eun Hyung chỉ nhún vai rồi nói.

“Trong người tôi nóng lắm. Áo của tôi vẫn đang treo trên bục kia kìa, để tôi mang cho cậu nhé?”

“A, lại rung động vì Kwon Eun Hyung nữa rồi! Đừng làm vậy nữa mà.”

“Cậu nói cái gì hả?”

Eun Hyung nheo mắt lại và nói vậy, trông có vẻ thẳng thắn hơn trước. Có lẽ là họ thật sự định ra lấy áo hay gì đó nên mới đi cùng nhau ra chỗ bục sân khấu, tiếng trò chuyện mờ nhạt của họ vẫn truyền được vào tai tôi.

“Khi nào mọi người luyện xong rồi thì tôi với cậu ra xin thầy cho hai lớp đá một trận trước khi nghỉ 15 phút nhé?”

“Ồ, hay đấy. Này, Kwon Eun Hyung. Cậu không biết tôi mà máu lên thì sẽ như thế nào đâu nhỉ. Ban nãy là tôi nhường cậu thôi.”

“Thế à? Không biết cơ đấy.”

Tôi cứ nhìn theo bóng dáng xa dần của bọn họ, phải đến khi nào không nghe thấy gì nữa thì mới quay đầu ra. Và rồi tôi thấy cặp sinh đôi cũng đang nhìn về hướng đó và cảm thán với nhau.

“Cái thằng Yoon Jung In này đúng là giỏi thật…”

“Tớ không ngờ lại được nghe câu ‘Cậu nói cái gì hả’ bật ra từ miệng của Kwon Eun Hyung đấy. Cậu ta cũng đối xử với cậu như vậy à?”

Nghe Kim Hye Hil hỏi vậy, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mới lắc đầu. Không có, lúc nào cậu ấy cũng đối xử rất ấm áp với tôi, như một người anh họ nhiều tuổi hơn vậy.

“Cậu ấy đối xử với Eun Ji Ho cũng gần giống thế. ‘Tất cả những lời nói tuỳ tiện mà tôi giấu kín sẽ được vứt hết cho cậu’, kiểu kiểu đấy.”

“Chà, thế này thì hai người họ thân nhau thật rồi. Yoon Jung In chắc phải vui lắm đây.”

Kim Hye Woo vừa nói vậy thì lại nghe thấy tiếng gọi chia bóng nên mới cầm theo bóng và quay đi. À, đúng rồi. Phải luyện tập nữa chứ. Tôi cũng xoay người, nhưng rồi ngay lập tức nhìn thấy vẻ mặt của Hwang Shi Woo mà giật bắn mình.

Anh ta đang nhìn Yoon Jung In và Kwon Eun Hyung ở đằng xa, đôi mắt nheo chặt lại đến mức ngỡ ngàng.