“Ôi, anh tới rồi đấy à? Lâu rồi mới gặp.”
“Chà, lần trước chưa nhìn kỹ, bây giờ mới thấy con trai anh cao ráo giống anh thật đấy. Lúc nhà anh bước vào tôi cứ tưởng toàn diễn viên cơ.”
Ian cũng đáp lại sự chào đón nồng nhiệt của bố Yeo Ryung và bố tôi bằng tiếng Hàn trôi chảy.
“Tôi cũng rất vui khi được gặp lại hai anh. Đây là vợ và cũng là đối tác làm ăn của tôi, Jenny Lee. Còn đây là hai đứa con trai của tôi.”
“Chào hai chú!”
Lukas đứng sau Lee Jenny mới cúi người nói lời chào với vẻ mặt tươi cười. Nhìn dáng vẻ này của anh ta, tôi khó có thể tin được người này và cái người vừa lên cơn ở trước cổng trường kia là cùng một người.
Bố tôi và bố Yeo Ryung đã được nhìn qua khá nhiều màu tóc hiếm rồi, ấy thế mà họ cũng không thể rời mắt khỏi mái tóc của Lukas. Bên trong nhà hàng có tông màu chủ đạo là màu đỏ này, màu tóc xanh dương của Lukas lại càng được tôn lên rõ rệt hơn.
Người lớn gọi rượu lên ngay từ đầu nên chúng tôi bắt đầu chia ra hai bàn là bàn người lớn và bàn học sinh. Tôi, Yeo Ryung, anh Yeo Dan và Luda ngồi một bàn.
Tôi đợi Lukas ngồi vào bàn này, nhưng ngay khi thấy anh ta cũng cầm chén rượu lên thì tôi mới chợt nhận ra. Đúng rồi, người đó năm nay 25 tuổi còn gì. Khuôn mặt của anh ta trẻ đến mức lần nào cũng làm người khác ngạc nhiên. Tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa quay đầu lại.
Chúng tôi gọi món giống y hệt 1 năm trước, Yangjangpi, Yusanseul và một khay Jajang*.
Không chỉ địa điểm mà đến cả người ngồi đây cũng giống y hệt hồi trước khiến tôi cảm thấy như thời gian đã dừng lại vậy. Như thể thời gian không hề trôi đi từ ngày này một năm trước tới tận giờ. Chỉ có một điều duy nhất khiến tôi cảm thấy đây là hiện thực, đó là hai bàn tay đang đan vào nhau dưới mặt bàn của chúng tôi. Phải như vậy thì tôi mới có thể thực sự cảm giác rằng hôm nay là một ngày khác biệt so với 1 năm trước.
Phải đến khi đồ ăn được đưa ra rồi thì tôi với anh Yeo Dan mới buông tay nhau ra để người khác không nghi ngờ. Luda đưa mắt nhìn chúng tôi với vẻ mặt lạnh băng.
Yeo Ryung gắp một miếng thức ăn rồi nói.
“Hôm nay anh không phải đến trường à? Đã lên năm 3 rồi cơ mà. Chắc phải học nhiều hơn lúc trước chứ.”
Quả nhiên là ngay cả nữ chính trong tiểu thuyết mạng cũng có ý thức học hành đàng hoàng khi lên năm 3.
Lâu rồi cậu mới hỏi một câu bình thường như vậy đấy, Ban Yeo Ryung. Tôi hơi ngỡ ngàng nhìn cô ấy.
Nhưng câu trả lời của anh Yeo Dan vẫn trước sau như một.
“Cũng bình thường thôi.”
Tôi và Yeo Ryung đều tỏ vẻ ‘biết ngay là như vậy mà’. Anh Yeo Dan mà gặp khó khăn trong chuyện gì chắc ngày hôm đó là ngày tàn của thế giới rồi.
Khi tôi đang nghĩ như vậy thì anh Yeo Dan lại hỏi.
“Còn em?”
“Hả? À, em ấy à.”
Yeo Ryung vừa nói vậy vừa tự chỉ vào mình. Tôi cũng dỏng tai nghe cô ấy nói.
Giọng nói lanh lảnh của cô ấy xen lẫn trong tiếng ồn ào của nhà hàng.
“Em lại học cùng lớp với bốn người kia, cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Lần này Dan Yi cũng học lớp khác luôn! Cứ đà này thì em thấy đây không phải là ngẫu nhiên đâu, mà phải có lý do đó.”
“Aha, ha…”
Tôi vừa bật cười theo phản xạ một tiếng là tất cả mọi người mới đồng loạt quay ra nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Tôi chỉ khẽ lắc đầu và ngay lập tức chúi mũi vào đĩa của mình, trong đầu thầm mắng chửi tác giả. Sao có thể dồn hết bọn họ vào cùng một lớp mãi như vậy chứ, đến cả Ban Yeo Ryung đầu gỗ cũng nhìn ra rồi kìa!
Ban Yeo Ryung vừa lơ đãng chọc đũa vào đồ ăn trong đĩa của mình vừa nói tiếp.
“Ừm, ngoài chuyện đó ra thì chẳng có gì đặc biệt cả. Mọi người có vẻ đều tốt bụng và dễ làm thân cả… A, với cả bạn ngồi cạnh em cũng tốt ra phết đấy chứ.”
Lúc này, Lee Luda đang ngồi cạnh đó mới xen vào. Cậu ấy thờ ơ nói.
“Có ai trông xấu tính trong mắt cậu à? Có phải không có mắt nhìn người đâu, sửa cái tính tin người mù quáng đó đi. Ấn tượng đầu của cậu về Choi Yu Ri cũng tốt lắm chứ gì?”
“Này!”
“Luda!”
Ngay khi cả tôi lẫn Ban Yeo Ryung đều kinh ngạc kêu lên như vậy thì cậu ấy mới lúng túng một hồi và nhận ra mình vừa lỡ miệng. Tôi cũng quên không nói với Luda là chúng tôi giữ bí mật về chuyện của Choi Yu Ri mà không cho gia đình biết.
Luda ngay lập tức sửa lời.
“Và đúng là bạn ấy tốt thật.”
“……”
“Quả là một người bạn chân thành từ đầu đến cuối… Haha, ha.”
Thấy Luda cười gượng gạo như vậy, tôi chỉ biết bóp trán mình. Anh Yeo Dan bên cạnh tôi đây đang nhìn Luda với ánh mắt ngờ vực.
Hoá ra trong những lúc như thế này thì Luda không nói dối giỏi lắm. Tôi khẽ thở dài rồi quyết tâm đổi chủ đề.
Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra chuyện để nói.
“Luda này, cậu nghĩ lớp bọn mình sau này phải làm thế nào bây giờ?”
Tôi hỏi xong lại nhíu mày và bổ sung thêm.
“Tại tớ thấy trong lớp có vài người hơi đáng lo đấy.”
“Hả, à à, vụ đó ấy hả?”
May là cậu ấy hiểu tôi. Luda hơi liếc mắt nhìn bàn người lớn rồi thấp giọng nói.
“Có khi chỉ cần xảy ra một chuyện thì cả lớp sẽ ngon lành ngay ấy mà.”
Tôi hỏi lại.
“Chuyện?”
Và cả người tôi khẽ run lên. Nói đến chuyện này chuyện nọ trong trường thì cùng lắm chỉ có kiểm tra đồ dùng học sinh thôi, nhưng vì người nói là Luda nên nghe nó cứ nguy hiểm thế nào ấy.
Luda vẫn thì thầm với giọng nói trầm thấp nguy hiểm của cậu ấy. Vì vậy nên cả ba người là tôi, Yeo Ryung và anh Yeo Dan đều phải cúi thấp người xuống để nghe cậu ấy nói.
“Khối mình có nhiều đứa quyên tiền để vào trường lắm đấy, cậu biết chứ?”
“Quyên tiền để vào trường?”
Ban Yeo Ryung và tôi nhìn nhau một lúc rồi đồng thanh hỏi.
“Eun Ji Ho?”
Nói đến tài trợ cho trường thì tôi chỉ có thể nghĩ đến cậu ấy mà thôi. Nghe nói một người họ hàng của cậu ấy làm giám đốc trường, và gia thế của cậu ấy cũng không tầm thường chút nào.
Thế là Luda ngay lập tức câm nín.
“Tớ không phải bạn của thằng đó nhưng cũng thấy oan ức cho cậu ta lắm đấy nhé. Điểm số như vậy mà phải đưa tiền để vào trường chắc?”
“A, đúng vậy nhỉ.”
Tôi ngay lập tức đồng ý. Cậu ta học giỏi đến mức đạt hạng 2 toàn quốc trong kỳ thi thử mà, chẳng cần là trường tôi mà trường nào cũng sẽ cho cậu ta một vé free pass thôi. Tôi cứ nghĩ đến gia thế nhà cậu ta nên quên mất sức học của cậu ta luôn.
Và người được tôi nhớ đến tiếp theo là một người có gia đình giàu có nhưng chẳng thấy học hành bao giờ.
Ban Yeo Ryung hỏi.
“Chẳng lẽ là Yoo Cheon Young?”
“Cậu ta học không giỏi à?”
Mắt Luda lấp lánh như vừa nghe được một chuyện gì đó rất thú vị. Tôi và Ban Yeo Ryung ngẫm nghĩ một lúc rồi cùng lắc đầu.
“Ừm, không phải.”
Ban Yeo Ryung nói vậy xong thì tôi cũng tiếp lời.
“Đúng rồi đấy, nghĩ lại thì cậu ấy cũng giỏi lắm.”
Hồi cấp hai chưa làm người mẫu thì điểm số của cậu ấy cũng bằng tôi, bây giờ hình như cũng chưa tụt khỏi mức trung bình khá. Ngay từ đầu bọn họ đã luôn là những người không cần phải học nhiều, chỉ cần nghe giảng trên lớp mà cũng có điểm số ngon lành, đúng như cái danh tứ đại thiên vương của họ.
Luda chỉ tặc lưỡi một cái rồi lại nhướn người về phía trước. Và rồi cậu ấy thì thầm với giọng còn trầm thấp hơn ban nãy.
“Hai người đó không vào trường nhờ quyên tiền, nhưng có lẽ lại chính là lý do khiến số lượng người làm vậy tăng lên đấy.”
“Gì cơ?”
Tôi và Ban Yeo Ryung trợn tròn mắt. Cậu ấy đang nói cái gì thế này?
“Người thừa kế tập đoàn Han Wool và con trai út vàng ngọc của tập đoàn Bal hae, làm thân được với họ thì còn gì bằng.”
“À à.”
“Khối của mình có nhiều người nhập học nhờ quyên tiền nhất. Thế nên có nhiều đứa trông như kiểu chẳng học hành bao giờ cũng đúng thôi. Mà lần này mấy đứa như thế hầu hết toàn bị dồn lại trong lớp mình.”
Nghe Lee Luda nói vậy, tôi mới nghĩ. Nhưng mà trông cậu cũng như kiểu chẳng học hành bao giờ mà… Thôi đừng nói vậy thì hơn.
Tôi vừa chống cằm vừa im lặng lắng nghe, còn Lee Luda vẫn đều đều nói tiếp.
“Nhưng may mà trong số mấy người đó không có ai đạt được mục đích cả. Nhìn Eun Ji Ho hay Yoo Cheon Young là biết hai người đó không dễ để người khác đến gần rồi. Trừ Kwon Eun Hyung đã thân từ bé với cái thằng đa nhân cách, mà không, Woo Joo In ra.”
“À, đúng vậy thật.”
Tôi lẳng lặng tán thành.
Khác với tôi mỗi lần học lớp mới là lại có bạn mới, tứ đại thiên vương thì lại không kết bạn mới bao giờ, đến nỗi khiến người khác nghĩ không biết có phải bọn họ đang muốn tách biệt khỏi lớp hay không.
Tôi cứ nghĩ chỉ tại bọn họ khó tính với cả chưa tìm thấy ai thích hợp làm bạn thôi. Nhưng không phải vậy sao?
Lee Luda giơ đũa ra đằng trước rồi nói.
“Đúng vậy đấy, thế nên mấy thằng đó mới cư xử như vậy! Là để xung quanh mình không bị phân biệt bè phái.”
“Bè phái?”
“Thế nào cũng sẽ phân ra hai nhóm người là nhóm thân với bọn họ và nhóm không làm thân nổi. Giống kiểu phân biệt đẳng cấp ấy.”
“Chắc cũng không đến mức đó đâu đúng không?”
Ban Yeo Ryung nheo mày nói.
Tôi cũng nghĩ vậy. Dù đây là thế giới tiểu thuyết mạng và bọn họ được gọi là tứ đại thiên vương đi nữa thì có cần phải làm đến thế không?
Lee Luda vừa nhồm nhoàm nhai thức ăn vừa nói.
“Chuyện này chưa xảy ra nên nói thế này thế kia cũng hơi buồn cười. Cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Rồi cậu ấy lại hạ giọng bổ sung thêm.
“Thế nên theo tớ thấy, chẳng cần nhìn đâu xa mà ngay trong lớp mình cũng có mấy trường hợp như vậy đấy thôi. Ít nhất là trong vòng một tháng nữa…”
“Gì cơ?”
Tôi trợn tròn mắt và lắc tay cậu ấy.
“Cậu nói gì thế? Trong lớp mình làm sao?”
Thế là Lee Luda tỏ vẻ câm nín rồi trả lời.
“Đừng nói là cậu nghĩ chuyện phân biệt bè phái hay phân chia quyền lực trong lớp chỉ xảy ra khi có sự có mặt của tứ đại thiên vương thôi nhé. Con người luôn có bản năng khao khát quyền lực. Có nghĩa là nếu không có một người xuất sắc bật lên thì đám người nhãi nhép sẽ bắt đầu đấu đá với nhau.”
Nghe Lee Luda nhỏ giọng bổ sung thêm như vậy, tôi chỉ nheo mắt lại.
Chẳng biết có phải tại tôi sống thoải mái quá không mà từ khi sống ở nơi này, tôi chưa bao giờ có cảm giác có ai đó đang muốn đứng ra nắm quyền cả.
Theo như Lee Luda nói, con người có bản tính chia bè chia phái. Tôi nhớ hồi năm nhất cấp hai, Baek Yeo Min cũng từng muốn kéo tôi về phe của cô ta.
Nhưng dù Ban Yeo Ryung xa cách khỏi tôi đi nữa thì cô ấy cũng chưa bao giờ bị người khác xa lánh cả. Cô ấy có tứ đại thiên vương, cũng có đám con gái tiếp cận cô ấy để làm thân với tứ đại thiên vương. Vị trí của cô ấy trong lớp vẫn được duy trì và không hề suy suyển.
Tôi đang sờ cằm thì từ từ hạ tay xuống. A, nhưng mà…
Lee Luda lại nói tiếp.
“Cậu chưa bao giờ nhìn ra là trong lớp có những người có thể cười to và có những người không thể cười to, như kiểu lớp học bị chia ra thành hai phe là những người có thể làm vậy và những người không thể sao?”
“Ờ… Cũng có.”
Có một lần. Cái lúc tôi học khác lớp Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương, còn chưa hết một học kỳ mà sự kiện anticafe của Ban Yeo Ryung đã nổ ra.
Hồi cấp hai, tôi thỉnh thoảng cũng có cảm giác những người lần đầu gặp mặt đang dè chừng và quan sát của tôi.
Tôi biết lý do tại sao. Vì tôi thân thiết với tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung. Sau khi lên cấp 3, tôi có từng nói rằng tôi với mấy người họ không thân quen với nhau, và quả nhiên là không có một ai trong lớp cho tôi cảm giác như vậy.
Lúc đầu tôi nghĩ đó là một điều tốt. Hình như tôi cuối cùng cũng đã có thể có cuộc sống học sinh bình thường rồi. Tôi của hồi đó hoàn toàn không biết địch ý được che giấu bằng một lớp vỏ bọc dè chừng có thể trở nên mãnh liệt và sắc bén đến mức nào.
Hoá ra đó cũng có thể gọi là một kiểu chia bè phái à? Chuyện tôi thân thiết với Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương ấy.
Không có ai dám mang tôi ra làm đối tượng công kích khi tôi còn ở trong bè phái của bọn họ, nhưng lên cấp ba rồi thì lại khác. Tôi luôn nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của tất cả mọi người dù đang ở hành lang hay căng tin. Rõ ràng là biết bọn họ đang nói gì với nhau nhưng cũng không thể phản bác nổi.
Điều làm tôi giận dữ nhất là chẳng có ai ngăn cản bọn họ lại cả. Tôi đã quá quen với việc có ai đó đứng ra bênh vực tôi rồi.
Cả trong lớp cũng thế. Trong tiếng cười đùa ầm ĩ của đám con trai, bọn con gái được chia ra làm hai phe. Mấy đứa chúng tôi bao gồm cả Kim Hye Hil lẫn Lee Min Ah chỉ im lặng nói chuyện với nhau, còn mấy đứa ghét tôi thì lại cười rất lớn.
Ngay khi nghe thấy một người to mồm nói ‘Đúng là bị điên ấy nhỉ?’, tôi giật bắn mình và quay đầu ra nhìn thì lại nghe bọn họ bổ sung thêm ‘Đang nhìn về hướng này kìa’.
Kim Hye Hil không chịu nổi nữa mới nói một câu.
‘Mấy cậu thôi ngay đi.’
Thế mà mấy đứa con gái đó vẫn vừa cười vừa trả lời.
‘Thôi cái gì? Bọn tôi đang nói chuyện với nhau rồi cười đùa cũng không được à? Làm sao? Cậu nghĩ bọn tôi đang nói ai?’
Thấy nhột chứ gì? Thấy bọn họ hào hứng hỏi như vậy, Kim Hye Hil chỉ nghiến răng chứ không thể trả lời nổi. Thế là mấy đứa kia lại quay đi và càng cười đùa lớn hơn.
Bọn họ chỉ im miệng lại sau khi tôi được giải oan. Mà không, thực ra là sau khi biết được sự thật thì bọn họ thậm chí còn không thể cười lớn tiếng trong lớp được nữa. Lúc cần thảo luận cũng chẳng đưa ý kiến, cứ im ỉm trong lớp rồi chỉ cần đến giờ nghỉ là đi ra ngoài hành lang ngay lập tức.
Mỗi lần nghĩ tới lúc đó, tôi lại cảm thấy vừa bức bối vừa đau nhói trong lòng. Phải đến lúc này tôi mới hiểu ý Lee Luda.
‘Bè phái trong lớp’ mà Lee Luda nói đến không xuất hiện chỉ vì sự tồn tại của những người như tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung. Chỉ là những thứ như vậy hình thành như một lẽ tự nhiên nên những người đã có vị trí ổn định rồi không nhìn ra nó mà thôi. Kể cả những ích lợi và tổn hại sinh ra từ nó nữa.
Thấy vẻ mặt của tôi, Lee Luda hơi tỏ vẻ áy náy như thể biết rõ tôi đang nghĩ gì.
Cậu ấy hạ giọng nói tiếp.
“…Người đứng trên đỉnh kim tự tháp của lớp 8 năm nhất chắc là Yoon Jung In.”
“Yoon Jung In á?”
Ban Yeo Ryung ở bên cạnh nghiêng đầu như không thể tin nổi. Tôi cũng không ngờ được chuyện này. Yoon Jung In là người đối xử rất tốt với những đứa hay im ỉm mà.
“Nghe nói chỉ cần Yoon Jung In nổi giận thì cả lớp sẽ im lặng để quan sát tâm trạng của cậu ta mà?”
Nghĩ lại thấy cũng đúng. Thấy tôi lại bắt đầu ngẫm nghĩ, Lee Luda khẳng định.
“Giả dụ bây giờ Yoon Jung In nổi điên lên rồi vừa lật bàn vừa hét lớn xong đùng đùng đi ra ngoài lớp xem, làm gì có ai dám mắng cậu ta chứ? Tất cả mọi người đều sẽ đi theo để xoa dịu cậu ta thôi.”
“À à.”
“Cậu thấy đúng không? Nhưng một người khác mà làm vậy thì sao? Chắc là bị mắng té tát vì tội nóng tính ấy chứ.”
Tôi gật đầu. Phải đến lúc này tôi mới hiểu tại sao Lee Luda lại nói vậy.
Khi cả bàn lại chìm vào im lặng thì Lee Luda mới nói tiếp.
“Cả tứ đại thiên vương lẫn Yoon Jung In hay những đứa khác đều như vậy, từ đó tới giờ cậu toàn học trong mấy lớp có những người dù đứng trên đỉnh quyền lực nhưng cũng không thích làm mình làm mẩy mà chỉ thích đối xử tốt với những người hay chơi một mình thôi. Thế nên cậu mới không nhận ra đấy. Cũng may mắn thật.”
“……”
“Nhưng mà mấy đứa trong lớp mình năm nay toàn hung thần thôi. Đám này mà có quyền lực thì thế nào cũng lợi dụng để lấy lợi ích về phía mình.”
Lee Luda còn bổ sung thêm với vẻ mặt vô cảm như thể đang nói chuyện của người khác.
“Cứ chờ đó mà xem, không lâu nữa trong lớp mình thế nào cũng có biến.”
“À…”
“Và người hy sinh sẽ là những người vẫn quanh quẩn một mình sau một tuần đi học.”
Lee Luda nói như thể đang báo trước cho một sự kiện thực sự sẽ xảy ra trong tương lai vậy.