Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 280

Mấy đứa mở cửa vào sau nghe tôi kể chuyện rồi lần lượt nói.

“Quả nhiên là lớp 8 của mình có một tên rối loạn nhân cách xuất khẩu từ Mỹ mà.”

“Đúng là riêng vũ khí chỉ có hàng Mỹ chất lượng nhất.”

Yoon Jung In nói xong thì Kim Hye Woo cũng đệm thêm vào, và vẻ mặt của tôi lại trở nên bực bội. Cái gì mà rối loạn nhân cách với vũ khí chứ, Lee Luda á?

Bọn họ đối xử quá đáng với Lee Luda từ lúc nào mà tôi không biết vậy nhỉ? Cậu ấy từng là người có nụ cười thiên thần trong lớp tôi cơ mà? Khi tôi còn đang nhớ lại ký ức khi xưa thì Kim Hye Hil ngồi cạnh tôi mới nói.

“Mới đầu học kỳ mà đã nói linh tinh gì thế?”

Yoon Jung In nghe vậy mới nhún vai và thản nhiên trả lời.

“Có người mới đầu học kỳ mà đã lôi tiền bối ra ngoài rồi kia kìa, bọn tôi làm sao chứ?”

“Đây là có chuyện đáng bị lôi ra ngoài nên cậu ấy mới làm thế thôi.”

Khi Kim Hye Hil và Yoon Jung In bắt đầu cãi nhau loạn lên thì tôi mới tranh thủ quan sát xung quanh.

‘Chúng ta’ mà Kim Hye Hil nói ở cầu thang có lẽ ý chỉ tứ đại thiên vương trường Seok Bong, nên trong lớp có đủ cả hội Yoon Jung In, Shin Seo Hyun và cặp sinh đôi họ Kim.

Và Lee Min Ah lại tiếp tục học cùng lớp chúng tôi. Cô ấy đang chống cằm và dỏng tai nghe chúng tôi nói như mọi khi, thỉnh thoảng còn phá lên cười nữa.

Được ở cùng lớp với Min Ah làm tôi cảm thấy vô cùng may mắn. Bầu không khí trong lớp là một chuyện, thực ra chủ yếu là vì tôi muốn tránh đối đầu Lee Min Ah trong môn bóng ném hoặc các môn thể thao khác bằng mọi giá.

Thì tại cô ấy lúc nào cũng là người làm người khác nghĩ ‘Thật may là cô ấy ở team mình khi các lớp đấu nhau trong giờ thể dục’. Khi tôi nghĩ lại cách chơi thể thao của cô ấy mà rùng cả mình thì ngay lúc này, Kim Hye Hil bỗng gọi.

“À, đúng rồi. Ban nãy ở cầu thang ấy.”

“Hử?”

“Cái chuyện mà tớ bảo rất tốt ấy.”

À. Tôi gật đầu. Nhắc mới nhớ, đúng là ban nãy mải tìm phòng học nên cuộc nói chuyện của chúng tôi bị cắt ngang giữa chừng thật.

Kim Hye Hil hướng mắt chỉ vào mấy đứa chúng tôi đang ngồi vây vào với nhau và nói.

“Có bốn người bọn tớ rồi mà còn có cả Min Ah với Luda thì quá tốt còn gì.”

Hả? Thấy tôi nghiêng đầu, cô ấy lại hất cằm chỉ về phía lớp.

“Thì dễ điều chỉnh bầu không khí lớp đó.”

“À.”

Tôi gật đầu tỏ ý tán thành.

Đúng là như vậy. Chẳng hiểu sao mà trong lớp học này có rất nhiều người có dáng vẻ khá hung dữ, kể cả cái người Hwang Shi Woo vừa bị lôi ra ngoài kia.

Trường So Hyun đương nhiên là trường cấp ba dân lập có tiêu chuẩn nằm trong top đầu, nhưng chẳng hiểu sao vẫn có một vài người cũng chẳng mạnh lắm nhưng trông rất giống lưu manh lọt được vào đây. Chắc là tài đánh nhau của bọn họ không tỷ lệ nghịch với điểm số đâu nhỉ.

Kim Hye Hil nhỏ giọng bổ sung thêm.

“Mà kể cả thế thì chắc năm nay… Mình cũng khó làm thân với cả lớp lắm đây.”

Tôi gật đầu. Hồi năm nhất cả lớp tôi thân nhau nên chơi vui biết bao, tiếc thật.

Lúc này, cửa lớp bật mở và những người mà chúng tôi đang chờ đợi lần lượt xuất hiện. Thầy giáo chủ nhiệm trẻ tuổi cầm theo quyển sổ điểm danh và bước vào qua cửa trước, còn Lee Luda và Hwang Shi Woo vào bằng cửa sau.

Thầy giáo đứng trên bục giảng, nhìn mấy người họ rồi nói.

“Lần sau nhớ vào lớp sớm nhé.”

“Vâng.”

Hai người Hwang Shi Woo và Lee Luda không nói gì thêm mà chỉ cúi đầu.

Lee Luda ngay lập tức dáo dác nhìn xung quanh và đi đến chỗ chúng tôi. Cậu ấy ngồi xuống chỗ chéo đằng sau tôi.

Tôi quay đầu ra đằng sau rồi thì thầm hỏi.

“Cảm ơn vì ban nãy đã giúp tớ nhé. Nhưng mà hai người cậu ra đó làm gì thế?”

Nhìn Hwang Shi Woo không thương tổn ở chỗ nào thì chắc anh ta không bị đánh đâu, nhưng đổi lại là một gương mặt xanh xao như thể vừa gặp thần chết vậy.

Lee Luda vừa chống cằm vừa nở nụ cười như một cậu thiếu niên nghịch ngợm và trả lời.

“Tớ vừa dạy cho anh ta mùi vị của cuộc đời ấy mà.”

Ơ này, Hwang Shi Woo lớn hơn cậu một tuổi thì anh ta phải có nhiều trải nghiệm cuộc sống hơn cậu chứ…

Thay vì nói vậy, tôi chỉ quay đầu đi.

Cuối cùng thầy giáo chủ nhiệm cũng nói.

“…Thế nên thầy không mong đợi gì nhiều từ các em cả, chẳng lẽ thầy lại đòi các em lấy được điểm trung bình cao nhất khối chắc, đâu có đâu.”

Thế rồi thầy giơ tay lên và chỉ ngay vào lớp bên cạnh. Lớp bên cạnh, là lớp 7 sao?

Thầy chủ nhiệm nói tiếp.

“Với cả theo thầy thấy thì hạng nhất trong năm hai đã được định ra từ trước rồi. Lớp ngay bên cạnh các em là lớp 7 đúng không? Bên đó có cả hạng nhất với hạng hai toàn trường đấy.”

À à. Tôi vừa tỏ vẻ đã biết vừa gật gù. Chắc chắn là đang nói đến Ban Yeo Ryung với Eun Ji Ho đây mà.

Nhưng mà lần này họ lại học ở lớp bên cạnh nhỉ. Thế thì tôi có thể nhìn mặt mấy người họ những lúc đổi lớp hoặc đi học thể dục rồi. Tôi đang nghĩ vậy thì thầy giáo lại thong thả đi xuống.

Thế rồi thầy vừa nhún vai vừa thoải mái nói.

“Thế nên là ông thầy này chỉ cần các em khoẻ mạnh thôi chứ chẳng mong ước gì thêm cả, ý thầy là thế đấy. Ai muốn hỏi gì không?”

Nhân lúc cả bọn im lặng, tôi tranh thủ quan sát thầy giáo của mình.

Chắc là tiêu chuẩn nhìn người của tôi đã cao đến mức đâm thủng bầu khí quyển sau khi hẹn hò với anh Yeo Dan rồi nên mới không nhận ra, chứ bây giờ nhìn kỹ mới thấy trông thầy chủ nhiệm của tôi cũng đẹp trai theo tiêu chuẩn sắc đẹp hiện nay đấy chứ. Mái tóc thẳng màu đen của thầy ấy được chải gọn gàng và che đi vầng trán, đôi kính gọng bạc của thầy khiến thầy trông đúng kiểu người đàn ông trí thức.

Ban Hwi Hyul mà bỏ đôi kính dày cộp kia đi và đeo một đôi như thế này thì có phải trông còn mờ nhạt hơn bây giờ rồi không? Tôi vừa cảm thấy tiếc nuối vừa quan sát thầy tiếp.

Có vẻ như thầy không phải là dạng người không bao giờ hoạt động thể thao ngoài trời, ấy thế mà da thầy vẫn trắng trẻo và không có vết sạm đen nào, nhưng ngược lại, tôi có thể thấy bắp tay của thầy ẩn hiện đằng sau ống tay áo đã được xắn lên gọn gàng kia. Trên gương mặt dịu dàng là một nụ cười nhợt nhạt trước sau như một.

Tôi lại nhìn lên bảng. Đến cả tên thầy nghe cũng đẹp trai. No Min Chan à. Ừm, chắc là thầy nổi tiếng lắm nhỉ? Có khi thường xuyên được người ta khen là giống diễn viên này diễn viên nọ cũng nên, nhưng mà giống ai nhỉ?

Khi tôi đang nghĩ vậy thì cuối cùng đám con gái cũng hỏi một câu.

“Thầy ơi, thầy có bạn gái chưa?”

“Chưa.”

Nghe thầy vừa thoải mái nở nụ cười vừa trả lời như vậy, mấy đứa nó mới hét ầm lên. Ối giời ơi, hay quá! Tôi nhìn về phía đó với ánh mắt xen lẫn sự bất an. Con gái ở tầm tuổi tôi cùng chia sẻ nỗi u mê khi thấy thầy giáo đẹp trai là chuyện rất bình thường, nhưng mà đồng tâm kiểu này thì có hơi quá đà rồi đấy.

Tôi bỗng nhớ đến mấy đứa con gái cố chấp hỏi tôi xem tôi có thân thiết với tứ đại thiên vương hay không vào hồi năm nhất.

Không phải đâu, đừng phán bừa vội. Khi tôi còn đang lắc đầu nguầy nguậy thì thầy giáo đã giải quyết tình hình xong.

“Vậy phần tự giới thiệu của thầy đến đây là hết, có bạn nào muốn làm lớp trưởng với lớp phó không? Sáng nay mình cứ chọn nhanh đi rồi mang sách giáo khoa về cho lớp là xong.”

Tôi cứ tưởng phải có mấy tiếng kéo ghế liền, nhưng bầu không khí lại vô cùng yên lặng. Khi quay lại, tôi chỉ thấy mỗi Lee Min Ah và Yoon Jung In đứng dậy xung phong. Vẻ mặt của thầy giáo cũng trở nên kỳ quái.

“Gì vậy, chỉ có hai bạn này thôi sao? Các bạn khác đâu nào?”

Yoon Jung In lãnh đạm nói.

“Em là lớp trưởng, bạn này là lớp phó.”

“Vậy sao? Vậy hai em đi theo thầy mang sách giáo khoa về lớp đi.”

“Vâng.”

Yoon Jung In và Lee Min Ah quay ra nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp. Tôi trân trân nhìn về hướng đó một hồi, nhưng rồi lại vì tiếng xì xầm gần đó mà cứng mặt lại.

“Chắc để ghi thêm vào hồ sơ đấy mà…”

Ghi thêm vào hồ sơ? Bây giờ là cấp ba chứ có còn là cấp hai nữa đâu, mà còn lên năm 2 rồi nữa, làm đẹp hồ sơ thì có làm sao?

Khi quay đầu ra, tôi có thể thấy một đám người trông cũng đểu cáng chẳng thua kém gì Hwang Shi Woo.

Và rồi lại có tiếng bàn tán vang lên.

“Tớ nhìn bọn nó hồ hởi bước ra mà thấy mệt quần.”

“Đúng rồi đấy, làm qua loa làm được rồi mà lại còn phải đổ nhiều công sức vào làm gì. Phiền phức thế.”

Lần này là đám con gái vừa phát cuồng vì thầy chủ nhiệm, hay còn gọi là thầy No Mi Chan.

Bầu không khí lớp bị làm sao thế này?

Tôi tỏ vẻ không thể tin nổi và nhìn ra bên cạnh mình. Kim Hye Hil cũng đang có vẻ mặt á khẩu giống hệt tôi.

Kim Hye Woo đang ngồi cạnh chỗ trống của Yoon Jung In mới nhìn chúng tôi và thì thầm.

“Này, năm nay chắc khổ rồi.”

Tôi nặng nề gật đầu với cậu ấy.

***

Với bầu không khí lớp như vậy, việc chia sách giáo khoa và tiết học vẫn được tiến hành như bình thường. Số người tập trung trong giờ học không nhiều như trước nhưng nói chung là cũng tàm tạm, và không biết có phải vì tin đồn về cặp sinh đôi họ Kim đã được lan truyền lên tận các năm học trên rồi không mà thầy cô đặc biệt bắt hai người họ giải bài tập và phát biểu nhiều hơn bình thường. Cũng vì vậy mà tiêu chuẩn trung bình của lớp có vẻ như được nâng lên rõ rệt.

Ừm, không thể để thầy cô hiểu nhầm ai ai trong lớp cũng giống cặp sinh đôi được. Một đứa nằm ở mức trung bình như tôi đáng lo thật đấy.

Nhưng vẫn còn một điều cần để tâm nữa, đó là sự tồn tại của Ban Hwi Hyul.

Tôi cứ nghĩ làm gì có thằng ngu nào dám động đến một người to như con gấu như vậy chứ, nhưng theo những gì tôi từng thấy ở con ngõ nhỏ lần trước thì rõ ràng là thế giới này có khá nhiều thằng ngu như vậy đấy.

Không chỉ trong tiết học mà ngay cả trong giờ nghỉ, tôi thỉnh thoảng cứ liếc nhìn Ban Hwi Hyul ngồi ở hàng cuối với ánh mắt lo lắng, nhưng chẳng biết là may hay rủi mà từ nãy đến giờ cậu ấy chẳng có động tĩnh gì cả. Mà tất nhiên là vì hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới nên chúng tôi tuyệt đối không được phép lơ là rồi.

Nhưng tôi lại càng bận tâm hơn khi thấy đã đến giờ ăn rồi mà cậu ấy vẫn không xuất hiện trong căng tin, nhưng có lẽ là cậu ấy chỉ nhầm thời gian hoặc định khi nào ra tiệm tạp hoá ăn gì đó lấp bụng thôi.

Khi còn đang lo lắng vẩn vơ như vậy thì cuối cùng cũng đến lúc cả lớp chào giáo viên.

“Cảm ơn ạ!!”

Một lớp chưa từng đoàn kết trong cả một ngày dài như lớp chúng tôi cũng có thể đồng thanh hét lớn đến mức này. Và rồi tôi cũng nghe thấy tiếng chào ‘Cảm ơn ạ!’ vang lên từ lớp 7 bên cạnh đó.

Tôi nhanh chóng sắp xếp sách vở rồi đeo cặp lên vai, sau đó vội vàng chào mọi người.

“Bái bai, bái bai, bái bai, bái bai mọi người!!”

“Cậu làm fan service đấy à?”

Nghe Yoon Jung In nhăn nhở cười như vậy, tôi giơ ngón giữa vào mặt cậu ta rồi vội vàng quay người đi, tay kéo cả cặp của Luda.

“Luda, đi nhanh nào!”

“À, được rồi.”

Thấy Luda vừa trả lời vừa đi theo tôi, Yoon Jung In còn hét với theo ‘Cái gì vậy, sao hai cậu lại đi cùng nhau hả?!’.

Tôi chẳng trả lời cậu ta mà chỉ nhanh chân chạy ra ngoài phòng học, và ngay lập tức gặp được tứ đại thiên vương cũng đang bước ra ngoài lớp mình.

Thấy tôi đi cùng Luda, Yoo Cheon Young ngay lập tức nhướn mày. Cậu ấy thấp giọng hỏi.

“Sao hai cậu lại…”

“Tại hai nhà bọn tôi ăn tối cùng nhau ấy mà!”

“À.”

Yoo Cheon Young ngay lập tức không nói gì nữa, và đằng sau đó, Ban Yeo Ryung cũng chạy đến với mái tóc buông xoã của cô ấy.

“Dan ơi, đi thôi!”

“Ừ.”

Tôi với Ban Yeo Ryung khoác tay nhau rồi bước đi đằng trước mọi người.

Về Luda, cậu ấy chỉ quen biết tứ đại thiên vương chứ chưa đến mức thân thiết nên nhất quyết nắm lấy dây cặp và không rời khỏi tôi một bước, nhưng chưa bao lâu sau thì mọi người đã bắt đầu nói chuyện thoải mái với nhau rồi. Mà Luda lại còn là người nói trước ấy chứ.

Luda quay đầu nhìn tứ đại thiên vương và nói.

“Các cậu có biết hôm nay bọn tôi sẽ ăn gì không?”

“Này, bọn này không quan tâm đâu. Tưởng có mỗi mình cậu được ăn với gia đình người ta chắc.”

Eun Ji Ho ngay lập tức cáu kỉnh trả lời như vậy, và cả Joo In bên cạnh đó cũng nói.

“Đúng rồi đấy, bọn em cũng từng ăn thịt nướng với nhà mẹ đó. Nhưng mà anh khoe khoang như vậy cũng đáng yêu lắm, thích thì tiếp tục đi.”

Cậu ấy vừa nói vậy vừa nở nụ cười rạng rỡ, nhưng trông không giống nói chuyện với một người bạn mà giống một con chó dữ đang gầm gừ hơn.

Có lẽ Luda cũng có cảm giác giống tôi nên ánh mắt của cậu ấy nhìn Joo In ngay lập tức trở nên sắc lạnh.

Không phải mấy người đang cãi nhau đó chứ? Tôi đang lo lắng liếc nhìn mấy người họ thì ngay lúc này, Eun Hyung bỗng nhiên nghiêng người về phía chúng tôi.

Cậu ấy tươi cười và thì thầm hỏi.

“Yeo Ryung, Dan Yi này, khi nào bố bọn tớ xuất viện thì các cậu cũng tới ăn một bữa chứ?”

Chúng tôi quay ra nhìn nhau một cái rồi vội vã gật đầu. Được chứ, tất nhiên rồi! Câu trả lời đồng nhất ấy khiến Eun Hyung nở một nụ cười thoả mãn, cậu ấy xoa đầu tôi và Yeo Ryung rồi lại quay về chỗ của mình.

Tôi nhìn Eun Hyung rồi lại liếc nhìn Luda. Chắc cậu ấy nói thế không phải để khống chế tình hình đâu đúng không? Nhưng mà chọn thời điểm nói cũng kỳ quá đấy.

Ngay khi bước ra ngoài cổng trường, tôi thấy một đám đông đứng tụ lại ngay bên ngoài. Tôi trợn tròn mắt. Có quá nhiều người đứng yên một chỗ nên chắc không phải là chỉ vì có nhiều học sinh tan trường đâu, đừng bảo anh Yeo Dan đang đứng đợi ở cổng trường tôi đấy nhé? Nhìn đám người tụ lại hầu như đều là nữ thì tôi nghĩ trường hợp này cũng khả thi lắm.

Tôi và Yeo Ryung quay ra nhìn nhau, sau đó bắt đầu chen vào đám đông và tiến thẳng vào trung tâm. Nhưng người đứng giữa đó lại là một người mà tôi không ngờ tới.

Người nọ mặc một chiếc quần tây màu đen cùng với áo phông xám sậm màu, bên ngoài là một chiếc áo sơ mi phẳng màu trắng nên nhìn như kiểu anh ta đang mặc đồng phục vậy. Lukas đang đứng dựa vào cổng trường thì bỗng nhìn về hướng này và vẫy tay.

Hình như anh ta không nhìn thấy chúng tôi mà chỉ nhìn Luda, sau đó anh ta nở một nụ cười vui vẻ đến mức không biết trời đất là gì.

“Ơ, Luda ơi!”

Nhưng Luda lại phản ứng rất lạnh nhạt.

“Sao anh lại ở đây!”

Lee Luda vẫn ăn nói trống không với Lukas như trước nhỉ. Khi tôi còn đang nghĩ vậy thì Lukas mới thản nhiên trả lời.

“Cái gì mà sao anh lại ở đây, chúng mình là anh em mà. Anh đến đón em trai thì có làm sao?”

“Nhưng mà tại sao?”

“Nhà mình ăn tối với nhau nên đương nhiên anh cũng có phần rồi.”

Nghe Lukas nói vậy, Luda ngậm miệng lại. Nghĩ lại thì đúng thế thật. Bên nhà chúng tôi cũng rủ cả anh Yeo Dan đi cùng nữa.

Luda cứ nghiến răng như thể không biết nói gì một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu cắn môi hét lên.

“Nhưng mà sao anh phải đến tận cổng trường làm loạn vậy hả! Tôi… tôi không thích bị nổi bật đâu!”

Và lúc này lại đến lượt tôi cảm thấy khó hiểu.

Tôi rụt rè quay ra nhìn Luda. Cậu không thích nổi bật mà ngày này năm ngoái nhảy từ cửa sổ tầng 2 xuống, năm nay lại kéo tiền bối ra ngoài nói chuyện, thế là thế nào?

Luda nhận ra ánh mắt của tôi thì ngay lập tức đỏ bừng mặt lên và hét ‘Làm sao! Cái gì! Thế nào!’.

Nhưng ngay lúc này.

Lukas nhìn thấy đám tứ đại thiên vương đang đứng đằng sau để quan sát tình hình thì bỗng trợn tròn mắt và tiến về hướng đó. Anh ta giơ tay lên chỉ vào một người, là Yoo Cheon Young.

“Ơ! Cậu!”

Yoo Cheon Young đột nhiên bị chỉ mặt như vậy cũng mở to mắt nhìn anh ta. Tôi và Luda quay ngoắt lại nhìn bọn họ.

“Hay quá, gặp được nhóc ở đây. Này, nghe nói anh trai cậu bắt nạt Luda nhà tôi.”

“…Dạ?”

Thấy Yoo Cheon Young ngỡ ngàng hỏi lại như vậy, phải đến lúc này tôi mới nhớ tới cuộc đối thoại giữa Yoo Geon và Lee Luda mà tôi từng nghe thấy ngày trước. Đúng rồi, đúng vậy nhỉ! Lúc đó, trông hai người họ không chỉ đã quen biết từ lâu rồi mà còn có vẻ không ưa nhau nữa.

Mà không, kể cả thế đi nữa thì sao anh ta lại hành xử như vậy với Yoo Cheon Young? Tôi thấy Yoo Geon không phải là kiểu người sẽ kể cặn kẽ cho Yoo Cheon Young xem anh ta đi đâu, làm gì hay bắt nạt ai đâu.

Mà quả thật là Yoo Cheon Young cũng có vẻ mặt chẳng hiểu đầu đuôi gì hết. Luda mới tóm lấy cánh tay của Lukas và hoảng hốt kêu lên.

“Sao anh tự nhiên lại gây sự với cậu ta? Dù em đây cũng chẳng ưa cậu ta đi nữa!”

“Bỏ anh ra, Luda. Bây giờ em cũng có anh trai rồi. Nếu bị thằng anh hàng xóm đánh thì cũng đừng chỉ khóc lóc cho qua, cứ nói với anh, anh sẽ tự biết đường giải quyết.”

“Anh biết cái đường gì mà giải quyết chứ!”

“Anh xem phim Hàn thấy em trai mà bị đánh thì anh trai sẽ đứng ra trả thù hộ, con trai mà làm sai thì bố mẹ sẽ đứng ra xin hộ, không phải thế sao?”

Lukas còn vừa oai phong vỗ vai Luda vừa nói ‘Để anh giải quyết cho em’, thế là Luda cuối cùng cũng bùng phát.

“Hết Jenny rồi đến anh, cái thứ phim Hàn chết tiệt! Tôi phải về nhà vứt hết dây cáp TV mới được!”

Lukas bối rối hỏi lại.

“Ơ kìa, sao em lại vứt thứ thú vị như vậy chứ?”

“A, thật là!”

Thấy Luda vò tóc mình lên, tôi và Ban Yeo Ryung chỉ biết ngượng ngùng cười. Cả lúc Lee Jenny đưa tôi phong bì tiền khi trước cũng thế, chắc là phải rất lâu nữa nhà Luda mới thích ứng được với cuộc sống Hàn Quốc đây.

Tôi và Yeo Ryung ngăn Luda lại, sau đó lên chiếc xe được Lukas lái đến và xuất phát.

Điểm đến là nơi chúng tôi tình cờ gặp nhau 1 năm trước, nhà hàng Trung Quốc trước ga Shi Cheong.