“…Dù đã tổng hợp hết các thông tin đã biết được rồi nhưng vẫn không có biến đổi gì lớn cả.”
Người nói như vậy là Joo In. Tôi không biết phải nói gì nên chỉ rụt rè gật đầu một cái.
Ngồi trong phòng nghe những chuyện xảy ra khi tôi không có mặt ở thế giới này khiến tôi có cảm giác kỳ quái không nói nổi thành lời.
Khi tôi không biết phải làm gì và chỉ đảo mắt chỗ này chỗ kia thì Yeo Ryung ngồi cạnh đó khẽ nắm lấy tay tôi. Phải đến lúc này, tôi mới nhìn về phía cô ấy và nở một nụ cười nhợt nhạt.
Sau đó, tôi lại quay ra nhìn Joo In rồi hỏi.
“Sau đó… con làm thế nào?”
“Mọi người đều đoán ra được ai luẩn quẩn ở một chỗ nào đó mà không có lý do gì là vì chỗ đó có liên quan đến mẹ. Thế nên…”
Joo In chống cằm nói tiếp.
“Bọn con không liên kết được bến xe buýt với học viện của mẹ ngay được.”
Tôi nghiêng đầu. Sao lại nhắc tới học viện vậy?
“Hả?”
“Anh Yeo Dan nói anh ấy thường hay ngồi ở bến xe buýt, nên bọn con cứ nghĩ là anh ấy chỉ đang định đến thăm Eun Mi cùng với Yeo Ryung thôi.”
Phải đến lúc này tôi mới gật đầu và khẽ kêu lên một tiếng. Đúng là đến học viện hay đến bệnh viện đều phải đi xe buýt, và chỉ có một bến xe buýt nằm ngay trước khu chung cư mà thôi.
Chẳng hiểu sao Joo In lại nói tiếp với vẻ đau lòng.
“Mẹ từng đến bệnh viện sao?”
“À, đúng rồi. Một lần, chắc vào ngày đầu tiên hay ngày thứ hai gì đó.”
Sau đó thì không đi nữa. Tôi nhún vai.
Chuyện đến nhà mọi người và thấy nơi đó đã biến thành một bãi hoang tàn hoặc một bãi đất trống trơn để lại cú sốc quá lớn đối với tôi, thế nên tôi không có ý định đến đó xem một lần nữa. Tôi lấy hết can đảm để đến bệnh viện xem thử thì thấy chỗ đó cũng có bệnh viện nhưng lại với tên gọi khác. Đã lấy hết can đảm mà vẫn có kết quả như vậy, nên sau đó tôi chẳng dám đi nữa.
Nghe tôi nói vậy, Joo In khẽ thở dài và vò rối xù tóc mình lên.
“A, phải chi biết tới chỗ học thêm của mẹ! Lẽ ra con phải đoán ra là mẹ sẽ ở đó cả ngày chứ.”
“Haha.”
Tôi chỉ biết bật cười. Không đâu, nhân vật trong tiểu thuyết mạng không cần phải đi học thêm để cải thiện điểm số nên tất nhiên sẽ không nghĩ ra rồi, đâu phải lỗi của con đâu chứ.
Nhắc mới nhớ… Điều mới hiện lên trong đầu tôi khiến biểu cảm trên mặt tôi trở nên kỳ quái. Lúc quay về đây mọi chuyện rối rắm quá nên tôi quên béng mất, tôi vẫn còn một điều vẫn cần phải xác nhận lại trước khi về đây mà. Một điều vô cùng quan trọng.
Tôi vô thức cắn chặt môi.
“Là thật rồi…”
TIểu thuyết viết đúng rồi. Tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa ngẩng đầu lên.
Tất cả mọi người trong phòng đều đang giương mắt nhìn tôi. Từ Ban Yeo Ryung, tứ đại thiên vương đến anh Yeo Dan.
Tôi chớp chớp mắt, sau đó ngay lập tức nhăn mặt hỏi.
“Này, ban nãy tôi vừa nói ra tiếng phải không?”
“Cái gì là thật cơ?”
Phải đến khi nghe Eun Ji Ho hỏi như vậy thì tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. A, hoá ra mình chỉ lẩm bẩm phần đầu thôi. Thật may quá.
Mà bây giờ tôi vừa quay về nên ai ai cũng nhạy cảm cả, đừng làm họ lo lắng thêm nữa. Ban nãy tôi mà nói ra miệng thì có phải đã xảy ra chuyện lớn rồi không. Tôi rùng mình một cái. Chỉ với vài mảnh giấy nhớ và khoảng trống trong ký ức mà bọn họ đã suy luận đến mức này, nếu tôi để lại đầu mối rằng đây là tiểu thuyết, đây là thế giới ở trong sách thì sao?
Tôi nheo mắt lại. Tứ đại thiên vương thì thôi không nói, nhưng tôi lo lắng về phản ứng của anh Yeo Dan nhất.
Tôi chỉ vừa mới nói về chuyện 2 tháng 3 của mình cho anh ấy vào mấy ngày trước mà thôi. Nhưng bây giờ anh ấy mà biết anh ấy đang sống trong thế giới tiểu thuyết, và tôi đây dù biết anh ấy là nhân vật trong sách nhưng vẫn hẹn hò với anh ấy thì sao? Không biết anh ấy sẽ bất ngờ đến mức nào đây.
Tôi nhìn anh Yeo Dan mà vẻ mặt trở nên ảm đạm. Lúc này, không biết Eun Hyung nghĩ gì khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi mà lại nói như thể chợt nhận ra.
“A, cậu mệt lắm nhỉ.”
“Ơ, hả?”
“Xin lỗi nhé, bọn tớ không biết lo cho cậu gì cả. Dù sao thì ngày mai cũng là ngày khai giảng rồi, còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm, nghỉ ngơi đi.”
Thấy cậu ấy vừa nói vậy vừa đứng dậy, tôi chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cậu ấy. Eun Hyung của ngày 2 tháng 3 năm ngoái thức cả đêm nhưng lúc ghé qua nhà tôi vẫn cố chấp bảo là cậu ấy ổn, cậu ấy muốn ở lại đây. Phải đến lúc này tôi mới nhận ra bọn họ đang muốn để tôi và anh Yeo Dan ở một mình với nhau.
Chẳng hiểu tôi vừa thấy buồn bã vừa thấy xa cách. Tôi cũng đứng dậy theo cậu ấy và nói.
“Không đâu, tớ vẫn ổn mà.”
“Nhìn mặt cậu là biết không ổn rồi. Với cả hôm nay cậu không cần đi học thêm sao?”
Thôi chết, tôi khẽ lôi điện thoại ra. Nhìn những số vừa gọi nhỡ trong máy mình, mặt mày tôi cứng đờ lại. Thế là xong.
Không chỉ có số của học viện mà đến cả số của bố mẹ tôi cũng có ở đây nữa. Rõ ràng là bên học viện đã gọi cho bố mẹ tôi, khả năng cao là bọn họ còn nhắc đến chuyện dạo gần đây tôi hay trốn học tối và lang thang ở đâu đó.
Thấy tôi đặt điện thoại lên trán và thở dài, Eun Hyung khẽ cười như thể đã đoán được trước. Và rồi trừ Yeo Ryung cùng với anh Yeo Dan ra, mấy người tứ đại thiên vương bắt đầu lục đục bước ra ngoài.
Trước khi đi ra, Eun Ji Ho còn hỏi xem cậu ấy có thể uống nốt một cốc nước được không và đi vào bếp. Tôi cũng chậm rãi bước theo cậu ấy dù chẳng có chuyện gì để nói.
Sau khi rót nước vào cốc, cậu ấy quay ra nhìn tôi và hỏi.
“Sao lại đi theo tôi?”
“Sao đã về rồi?”
Ý tôi muốn hỏi xem cậu ấy có chuyện gì bận sao, nhưng câu trả lời của cậu ấy lại khác hẳn với ý hỏi đó. Eun Ji Ho cầm cốc trong tay và thờ ơ trả lời.
“Thế thì cậu đừng có nhìn người kia với ánh mắt nóng bỏng như vậy chứ.”
Ơ kìa, oan cho tôi quá. Tôi nhăn mày hỏi lại.
“Tôi làm thế hồi nào?”
“Ban nãy cậu bỏ mặc tất cả mọi người và chỉ nhìn ông anh đó thôi đấy.”
“Tôi nhìn chỉ vì đang nghĩ đến một chuyện thôi mà? Với cả đâu phải ánh mắt nóng bỏng gì đâu?”
“Cậu viện cớ như vậy làm gì?”
Eun Ji Ho đặt cốc xuống bồn rửa rồi lại quay ra nhìn tôi với vẻ cạn lời.
Cậu ấy hỏi.
“Hai người đang hẹn hò, nhìn nhau nóng bỏng thì có ai nói gì được đâu?”
“Không phải, kể cả thế đi nữa.”
Kể cả thế đi nữa, một đứa tay mơ trong chuyện tình cảm như tôi nghe những lời đó thì ngay lập tức giật bắn mình như đang bị trêu chọc vậy. Mà nghe mấy người bọn họ, bao gồm cả Eun Ji Ho, nói như vậy thì tôi càng thấy nhột hơn.
Nhưng mà nếu tôi nghiêm túc bảo cậu ấy là đừng nói như thế thì cũng quá là kỳ quái rồi. Nghĩ kỹ lại thì dù thế nào đi nữa, việc bọn họ chủ động rời khỏi đây cũng là do lo nghĩ cho tôi mà.
Nhưng mà ngay lúc này. Tôi lơ đãng nhìn lên gương mặt của Eun Ji Ho đang đi qua mình thì bỗng nhận ra rằng cậu ấy bây giờ chẳng vui vẻ chút nào.
Tôi lại tiếp tục bước theo cậu ấy đến tận chỗ cửa ra vào. Từ bếp tới cửa ra vào cách khá xa nhau nên chúng tôi có một khoảng thời gian nói chuyện riêng với nhau.
Tôi rụt rè hỏi.
“Này, bây giờ cậu không vui phải không?”
“Ờ.”
Câu trả lời cáu kỉnh của cậu ấy khiến tôi bóp trán. A, quả nhiên. Đúng vậy, chắc là thế rồi.
Vấn đề là tôi không hiểu lý do tại sao. Mà không, có nhiều chuyện không thể đoán ra lắm, nhưng những lúc Eun Ji Ho không cáu giận với người khác mà lại đang cáu giận với bản thân thì cậu ta cũng thường có khuynh hướng cư xử như thế này.
Không phải tự nhiên mà Joo In thỉnh thoảng khó chịu nói với Eun Ji Ho rằng làm ơn sửa cái tính hoàn hảo thái quá chết tiệt đó đi. Đó là bởi vì cái tính đó làm người khác không thể đoán ra nguyên nhân mỗi lúc cậu ấy nổi tính cáu bẳn như thế này.
Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ lần này cậu ấy nổi cạu vì tôi. Chỉ là có trực cảm như vậy thôi. Bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, thế nên tôi vội vã nói với cậu ấy.
“Sao cậu lại khó chịu thế? Vì trông tôi tươi tỉnh quá sao?”
“Tôi bị thần kinh à? Sao tôi lại mong cậu không tươi tỉnh được?”
Eun Ji Ho trả lời như thể không biết nói gì hơn như vậy nhưng vẫn không thèm nhìn tôi một cái. Tôi lại vội vàng hỏi tiếp.
“Vì chưa ở nhà tôi được bao lâu mà đã phải đi rồi à? Thế thì cậu ở lại thêm chút nữa cũng được.”
“Không phải…”
“Vậy thì tại sao?”
Không thích đi thì không cần đi cũng được, nếu để cậu đi như thế này tôi tôi cũng thấy bức bối lắm, khi tôi đang định nói vậy thì Eun Ji Ho bỗng quay ngoắt lại. Phải bước thêm một bước nữa thì chúng tôi mới tiến vào phòng khách, nơi người khác có thể nhìn vào được nếu đứng từ cửa ra vào. Thế nên những người khác không thể nhìn thấy chúng tôi.
Eun Ji Ho tự nhiên quay ngoắt lại như vậy, đôi mắt đen nhìn tôi như thể đang khó chịu lắm khiến tôi cảm thấy nản chí.
Tôi nhìn cậu ấy rồi lại liếc lên trên đầu mình. Chúng tôi cách nhau bao nhiêu cm nhỉ? Mà bây giờ tôi hơn 1m6 rồi nên không còn khoảng cách nhiều nữa, chứ ngày xưa còn cách nhau gần 30cm. Dù vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy như bị áp đảo. Tôi khẽ nuốt nước bọt một cái.
Lúc này, Eun Ji Ho bỗng mở miệng nói.
“Sao cậu lại viện cớ với tôi?”
“…Gì cơ?”
Câu hỏi không ngờ đến này khiến tôi há hốc miệng.
“Nếu cậu làm chuyện gì với ai hay có hành vi ám muội nào đó, thì cậu phải giải thích chuyện đó với bạn trai của cậu, không phải là tôi.”
“A.”
“Nếu cậu muốn tôi không hiểu lầm chuyện cậu với bạn trai cậu nhìn nhau, thì tôi phải nghĩ gì đây?”
Phải nghĩ gì sao? Tôi nhíu mày lại một hồi, nhưng lại vì lời nói sau đó mà giật nảy mình.
“A, hoá ra là hai người họ không thích nhau chút nào sao? Mình xen vào cũng được chăng?”
“Không phải, làm gì có ai nghe vậy mà lại nghĩ thế chứ!”
Tôi sợ hãi hét lên. Hơn nữa làm gì có ai nói vậy với ý đó chứ hả? Tôi đang mấp máy miệng định nói vậy thì Eun Ji Ho lại vừa thở dài vừa khoanh tay và ngắt lời tôi.
“Đã rõ chưa? Ban nãy trông cậu giống một cô bạn gái biện minh là mình không ngoại tình với bạn trai lắm đó. Thế nên đừng làm thế nữa. Tôi…”
“Tôi?”
Thấy cậu ấy tự nhiên không nói nữa, tôi ngay lập tức ngờ vực hỏi như vậy thì Eun Ji Ho bỗng nhiên giơ tay lên bóp trán mình và im bặt.
Và ngay khi tôi rụt rè gọi ‘Eun Ji Ho?’, Eun Ji Ho cay đắng lẩm bẩm.
“A, vậy nên ông ấy mới nói phim Hàn Quốc có hại đây mà. Bố nói đúng thật đấy.”
“Gì cơ?”
Bố của cậu, ý là lúc ngài chủ tịch bảo TV có hại nên chỉ cho cậu xem một chiếc TV có hai kênh National Geography và EBS đó sao? Tôi nhớ lúc đó cậu còn cười như điên như dại với tôi đấy nhé.
Lúc này, Eun Ji Ho đột nhiên ngẩng đầu dậy và lại bước đi. Khi đi qua tôi, cậu ấy gõ nhẹ lên trán tôi một cái rồi nói.
“Cậu ấy, sau này mà cậu định làm biên kịch cho phim truyền hình buổi sáng thì phải nhớ rõ mấy điều này đó.”
“Không, chuyện đó…”
Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ấy khi cậu ấy đã đi ra ngoài phòng khách sáng rõ rồi, miệng lẩm bẩm.
“Nói vớ vẩn gì vậy chứ?”
Chẳng lẽ cậu ấy nổi giận vì tôi bỗng nhiên biện minh về mối quan hệ của mình với anh Yeo Dan cho cậu ấy sao? Sao lại có thể tức giận chỉ vì lý do đó cơ chứ? Tôi cảm thấy cực kỳ khó tin, nhưng rồi lại lắc đầu và bước ra ngoài cửa.
Tôi ôm lấy Joo In như mọi khi, sau đó chỉ bảo Eun Hyung và Yoo Cheon Young là sẽ gặp lại hai người họ ở trường. Và khi nhìn Eun Ji Ho lần cuối, cậu ta còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.
Tôi vừa nhìn chằm chằm vào bốn người họ vừa mở miệng nói.
“Này.”
Bọn họ sắp sửa bước ra ngoài cửa thì lại quay lại nhìn tôi. Nhìn bốn người họ, tôi mới thực sự hiểu rằng việc mấy người họ tụ tập lại trong nhà tôi như thế này là một chuyện khó tin đến mức nào.
Dù sao thì bây giờ tôi đã biết được vài điều vô cùng mới mẻ, thế nên ngày mùng 2 tháng 3 của năm nay rất khác biệt với những lần trước.
Điều đầu tiên và cũng là điều gây sốc nhất, đó chính là thực sự có một cuốn sách nguyên tác của thế giới bên này. Và điều thứ hai là và cũng là điều quan trọng nhất, đó chính là nội dung ở thế giới này không cố định.
Đã có rất nhiều điều được thay đổi rồi. Đáng lẽ ra tôi phải tuyệt giao với Ban Yeo Ryung vào 3 năm trước nhưng thay vào đó tôi lại làm lành với cô ấy, và chúng tôi chơi với nhau tính đến giờ cũng đã được 4 năm trời. Choi Yu Ri thậm chí còn định xen vào giữa tôi và Ban Yeo Ryung, nhưng ngay cả khi cô ta giở trò ly gián chúng tôi bằng cách bôi nhọ tôi thì Ban Yeo Ryung vẫn không hề bị lay động một chút nào.
Ban Yeo Ryung tin tôi. Và điều đó đã thay đổi rất, rất nhiều điều. Thế nên tôi không cần phải cảm thấy sợ hãi nữa. Tôi không cần phải suy nghĩ rằng tất cả nỗ lực của mình là vô vọng nữa.
Tôi có thể mong muốn, lựa chọn và cố gắng để giành được thứ gì đó. Và tất cả mọi người trong thế giới này cũng vậy. Chỉ cần làm vậy thì chúng tôi có thể thay đổi bất cứ điều gì. Cốt truyện được định ra từ trước rồi cũng chẳng ảnh hưởng gì cả. Cũng giống như tôi thay đổi cốt truyện nguyên tác bằng niềm mong muốn, chọn lựa và nỗ lực của chính bản thân mình, mấy người họ cũng có thể làm như vậy.
Phải đến lúc này tôi mới nhận ra một điều.
Chuyện mấy người họ trở thành bạn của tôi chẳng phải điều hiển nhiên gì, thế nhưng nó vẫn xảy ra. Bởi vì bọn họ lựa chọn, mong muốn và cố gắng đạt được điều đó.
Tôi nhớ đến vô số lần bản thân mình tự buông tay vì cảm giác sợ hãi. Dù vậy nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ tôi. Lần này bọn họ cũng nhớ tới tôi. Một người vốn không tồn tại trong thế giới này như tôi.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa lần lượt ngắm nhìn gương mặt của từng người họ. Thế rồi tôi nở một nụ cười và nói với họ.
“Lên năm 2 rồi tiếp tục giúp đỡ nhau nhé.”
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong năm nhất.
Lớp chúng tôi có một học sinh chuyển trường (mà tôi từng đoán là) nữ giả nam, có một chuyến đi tập huấn náo loạn, có sự kiện anticafe, có cả một lần hai lớp suýt nữa xông vào đánh nhau.
Mà không chỉ có thể, chúng tôi còn bị bắt cóc, còn giả trang để lẻn vào một công ty lớn, xét cho cùng thì tất cả những chuyện tôi chẳng ham hố gì và cũng không muốn trải qua đều đã xảy ra hết rồi. Hơn nữa mấy tháng nay tôi còn tạm nghỉ chơi với mấy người họ.
Dù vậy nhưng, tôi…
“Lên năm 2 rồi… hãy cứ chơi với nhau nhé. Sẽ vui lắm đó.”
Tôi lặp lại như vậy như đang tự quyết tâm với mình.
Nghĩ lại thì năm nay chúng tôi đau đớn và hoảng sợ còn nhiều hơn là cảm thấy vui vẻ. Rõ ràng đã có lúc mấy đứa chúng tôi mệt mỏi đến mức nghĩ rằng mình không thể nào vượt qua nổi được nữa.
Nhưng chúng tôi vẫn chống chọi được, vì chúng tôi có nhau. Biết được điều này, tôi chỉ đành không biết xấu hổ mà cầu xin bọn họ.
Xin hãy cho phép tôi quay trở về bên các cậu.
Xin hãy cho phép tôi được dựa vào các cậu khi quá mệt mỏi.
Sau khi bố Yoo Cheon Young và bố Eun Hyung bị tai nạn, chúng tôi vẫn cứ ỡm ờ với nhau như thể chuyện kia chưa bao giờ xảy ra, thế nên đây là lần đầu tiên tôi chủ động nói thành lời để làm lành với họ như thế này.
Tôi nặng nề hít vào một hơi rồi lại thở ra.
Và rồi họ trả lời.
“Vậy cậu định lên năm 2 mà không có bọn tôi sao?”
Tôi ngẩng phắt đầu lên. Từ nãy đến giờ Eun Ji Ho không chịu nhìn tôi một cái, ấy thế mà bây giờ cậu ấy lại đang nhìn tôi cười.
“Cái đồ ngạo mạn này.”
Cậu ấy vừa nói vậy vừa giơ tay lên như đang muốn nắm tóc tôi, nhưng ngay lúc đó cậu ấy đã bị Yeo Ryung đạp một phát vào cẳng chân nên chỉ biết ngậm miệng lại.
Joo In bên cạnh đó bật cười khúc khích rồi nói.
“Thực ra con đến trường để gặp mẹ đó.”
“Lẽ ra tớ phải nói vậy trước mới đúng. Dan à, cảm ơn cậu vì lúc đó đã tới bệnh viện.”
Eun Hyung mỉm cười nói tiếp.
“Tớ thật sự, thật sự rất vui vì cậu đã đến.”
Và rồi ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang Yoo Cheon Young. Yoo Cheon Young chẳng quan tâm mà chỉ chuẩn bị mở cửa ra.
Phải đến khi chạm mắt với tôi thì cậu ấy mới mở miệng nói.
“Gặp lại ở trường.”
Và Yoo Cheon Young nhíu mày một hồi rồi nhanh chóng nói.
“Đừng có đi đâu nữa.”
Rồi cậu ấy nhanh chóng ra khỏi nhà tôi. Một lúc sau, mấy người đang im lặng mới lần lượt hăm doạ tôi.
“Đúng rồi đấy, bây giờ đừng có đi đâu nữa. Muốn đi thì phải được bọn tôi cho phép cái đã.”
Lúc này, lời nói dở hơi của Eun Ji Ho làm tôi chỉ biết bật cười.
Và rồi không gian náo nhiệt dần trở nên tĩnh lặng. Tôi cứ đứng trước tủ giày một lúc rồi mới quay người nhìn về đằng sau.
Yeo Ryung và anh Yeo Dan vẫn đang đứng trong phòng khách.
Chúng tôi nhìn nhau một lúc mà chẳng hề nói gì. Trong bầu không khí tĩnh lặng xuất hiện đột ngột này, chẳng ai cảm thấy ngượng ngùng hay có ý định phá vỡ nó cả. Sau một hồi đứng yên ở đó, tôi rụt rè tiến đến gần họ.
Tôi quen biết tứ đại thiên vương, Ban Yeo Ryung và anh Yeo Dan trong một khoảng thời gian bằng nhau, nhưng khác với tứ đại thiên vương, tôi và hai người này vẫn luôn là hàng xóm của nhau. Mà không phải chỉ ở mức hàng xóm không thôi mà còn thân thiết như gia đình nữa. Thế nên cảm xúc của tôi khi bọn họ biến mất cũng rất khác so với những người kia.
Dù không ai nói gì, nhưng Yeo Ryung vẫn kéo lấy tay tôi như thể đang hiểu tôi nghĩ gì. Và rồi cô ấy ngay lập tức ôm lấy tôi vào lòng.
Giọng nói của cô ấy vang lên bên tai tôi.
“Dan à.”
“Ừ.”
“Vì cậu không có trong khu chung cư này…”
Yeo Ryung nói vẫn với chất giọng hơi khàn khàn của cô ấy, khiến tôi chỉ biết gật đầu.
“Nên tớ thực sự căm ghét nơi này lắm.”
“Tớ cũng vậy.”
Nghe tôi trầm lặng trả lời như vậy, cô ấy lại càng ôm chặt lấy tôi hơn và nói.
“Tớ chỉ muốn chuyển nhà đi nhưng cũng không thể làm vậy được. Vì tớ tin là cậu sẽ quay lại.”
“Tớ cũng thế.”
“Bây giờ đừng đi đâu nữa.”
Yeo Ryung vừa nói vậy vừa ôm chặt lấy tôi, còn anh Yeo Dan đằng sau đó đang nhìn tôi với ánh mắt rối rắm.
Tôi nở một nụ cười nhợt nhạt với anh ấy. Nhưng thay vì cười lại với tôi, anh chỉ vươn tay vỗ nhẹ lên đầu tôi.
Bàn tay vỗ đều đều của anh khiến tôi nhắm nghiền mắt lại. Cảm giác được vỗ về ấm áp ấy khiến tôi như chìm vào giấc ngủ.
Tôi nuốt lại vào lòng những lời tôi không thể nói cho cả Yeo Ryung lẫn những người khác. Họ bảo tôi đừng rời đi nữa, nhưng có lẽ tôi không thể làm vậy được.
Có lẽ tôi phải về thế giới đó thêm một lần nữa thôi.
Cũng có lúc tôi cảm thấy sợ hãi sự thật nên nghĩ thà mình không biết gì còn tốt hơn. Nhưng bây giờ thì không. Chỉ biết thêm vài điều mới mẻ thôi mà tôi tháo được mấy quả tạ đã cùm chân tôi suốt bấy lâu nay. Vậy nếu tôi biết được toàn bộ sự thật nữa thì sao?
Vào ngày 2 tháng 3 tiếp theo, mình nhất định phải gặp tác giả của quyển tiểu thuyết này.
Tôi thầm quyết tâm.
Tôi muốn hỏi người đó xem người đó biết cái gì, có biết đến sự tồn tại của tôi hay không, thậm chí còn hỏi xem người đó có nhận ra bản thân mình đang làm gì hay không. Được gặp trực tiếp thì tốt, nhưng có lẽ tôi chỉ có thể gửi email cho người ta được mà thôi. Chắc chắn là sẽ không khó khăn đến mức đó đâu. Tôi nắm chặt tay lại.
Và rồi tôi lại mở mắt ra và nhìn anh Yeo Dan.
Trong đầu tôi lại nhớ lại nội dung gốc của cuốn tiểu thuyết này. Anh Yeo Dan sẽ không hẹn hò với một người đã tuyệt giao với em gái anh ấy, thế nên việc anh hẹn hò với tôi như hiện tại hoàn toàn là vì anh muốn thế.
Tình cảm và mối quan hệ mà tôi từng có cảm giác lạ lẫm như đang mặc quần áo của người khác, hoá ra đều là của tôi.
Hoàn toàn thuộc về tôi.
“Anh Yeo Dan.”
“Ừ.”
“Lúc trước em cũng có nói với anh rồi đó…”
Anh Yeo Dan gật đầu. Tôi hít vào một hơi thật sâu.
Lukas bảo tôi hãy nhìn rộng ra. Bảo nếu tôi miễn cưỡng lựa chọn một thứ gì đó thì đó không thể gọi là lựa chọn được.
Lúc trước nếu bạn hỏi tôi có miễn cưỡng hay không thì tôi không thể trả lời chính xác được. Bởi vì đã từ rất lâu rồi, tôi vẫn luôn nghĩ rằng nếu có ai đó có thể thích tôi thì người đó chắc chỉ có thể là anh Yeo Dan mà thôi, và sự thật là như thế.
Tôi cũng tin rằng bản thân mình không có quyền lựa chọn. Tin rằng tất cả hy vọng, nỗ lực và hành động của tôi đều chẳng có giá trị gì cả.
Và bây giờ, khi đã biết rằng mọi chuyện không phải vậy rồi, tôi mới nói.
“Em thích anh rất nhiều.”
Vì vậy nên tình cảm mà tôi dành cho anh Yeo Dan hiện tại là sự lựa chọn không miễn cưỡng đầu tiên của tôi.
Nghe tôi nói vậy, anh trợn tròn mắt rồi ngay lập tức bật cười.
Nụ cười ấy của anh chẳng hề hợp với mùa đông lạnh giá, và đồng thời cũng là nụ cười tươi tỉnh và chói mắt nhất mà tôi từng thấy đến giờ.
***
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông đã kết thúc.
Tôi lên năm 2.