Nếu người khác hỏi Ban Yeo Dan anh coi trọng gì nhất trên thế gian này, thì chắc chắn anh sẽ trả lời là em gái anh, Ban Yeo Ryung.
Và quả thật là anh vẫn luôn phát hiện ra mọi điều về em gái mình còn sớm hơn là bản thân anh. Em ấy thích cái gì, ghét cái gì, ngay cả chuyện em ấy có bị ốm hay không nữa.
Đã từng có lần hai người đi ra ngoài khi trời trở lạnh, anh vừa thấy Ban Yeo Ryung hắt xì một cái là ngay lập tức đưa cho em gái mình tất cả những chiếc áo khoác mà anh mặc trên người, và sau đó bản thân anh bị viêm phổi rồi còn phải nhập viện. Anh vốn đã bị cảm lạnh vô cùng nặng rồi, phải một thời gian sau anh mới nhận ra rằng bệnh của mình đã biến chứng thành viêm phổi vì sự việc lúc đó.
Lúc đó, khi nhìn thấy Ban Yeo Ryung úp mặt trên đầu giường của mình, vừa khóc nức nở vừa hỏi ‘Bây giờ anh sắp chết sao?’, Ban Yeo Dan cũng đã định sẽ không làm những hành động ngu ngốc như vậy nữa, nhưng quan điểm của anh vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Điều quan trọng nhất đối với Ban Yeo Dan vẫn luôn là Ban Yeo Ryung. Vì bản thân anh cũng là người rất quan trọng đối với Ban Yeo Ryung, nên anh mới quyết tâm rằng mình cũng phải tự chăm sóc bản thân mới được.
Ngay từ nhỏ Ban Yeo Dan đã chẳng biết yêu ghét là gì. Cũng chẳng bao giờ có cảm hứng khi nhìn, ăn hay mặc bất cứ thứ gì cả. Thế nên những thứ như kiểu đi du lịch này nọ đương nhiên không phù hợp với Ban Yeo Dan.
Hồi vừa tốt nghiệp cấp 2, anh từng đi một chuyến tới Jeongdongjin cùng với đám bạn của mình để ngắm bình minh. Khi ấy, trên mặt Ban Yeo Dan không hề có chút biểu cảm nào kể cả vào lúc chụp ảnh, ăn đồ ăn hay nhìn thấy khung cảnh mặt trời mọc, thế nên bạn bè của anh ai ai cũng bực tức.
‘Có khi lần sau chẳng đưa cậu đi cùng nữa đâu!’
Bọn họ nói ‘Đưa cậu đi cùng thì bọn tôi thà mang theo mấy con này còn hơn’ và lần lượt liệt kê ra tên thú cưng nhà mình. Không chỉ có chó, mèo mà còn có hamster, rắn cảnh và rùa cảnh, Ban Yeo Dan đứng nghe mà vẻ mặt cũng nhợt nhạt dần.
Sau khi bọn họ nói xong, Ban Yeo Dan mới cẩn thận nói thế này.
‘Hoá ra các cậu đều có người muốn đi cùng mà tôi lại chẳng biết nên mới xen vào… Xin lỗi nhé.’
Đáng lẽ ra phải nói trước chứ. Thấy Ban Yeo Dan còn bổ sung thêm như vậy, đám bạn của anh cuối cùng cũng bùng nổ. Người nào cũng chống tay vào hòn đá hoặc bức tường ở gần mình mà đấm mạnh vào đó, có một thằng còn định đâm đầu vào cột điện, khung cảnh này ồn ào đến mức có những người qua đường nhìn thấy được mới vừa bàn tán vừa lôi điện thoại ra quay.
Tóm lại là chuyến đi du lịch đầu tiên và cũng là cuối cùng của Ban Yeo Dan kết thúc trong thảm cảnh như thế. Dù vậy nhưng đến tận bây giờ đám bạn của anh cứ hở ra là lại rủ anh đi du lịch, khiến Ban Yeo Dan cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nếu một người như Ban Yeo Dan có thể thích một điều gì đó, thì cùng lắm chỉ có việc ngơ ngẩn ngồi trong phòng và tận hưởng khoảng thời gian chỉ có mỗi mình mình mà thôi. Ví dụ như việc ngồi yên nghe tiếng đồng hồ kêu tích tắc trong sự tĩnh lặng, hoặc nhìn chằm chằm vào mặt giấy dán tường không có một thứ gì và cố tìm ra hoa văn mẫu chẳng hạn.
Tất nhiên, điều anh thích nhất vẫn là khi anh đang ngồi trong phòng mà lại nghe thấy tiếng gọi của Ban Yeo Ryung, sau đó anh sẽ mở cửa phòng và bước ra ngoài. Có khi anh thích ngồi yên trong phòng như vậy chỉ là vì anh có thể nghe thấy tiếng gọi của Ban Yeo Ryung bất cứ lúc nào cũng nên.
Ngược lại, Ban Yeo Ryung yêu thích rất nhiều thứ và cũng ghét rất nhiều thứ. Không chỉ có thế, biểu cảm của em ấy rất đa dạng. Em ấy là dạng người sẽ thể hiện hết tâm trạng lên khuôn mặt. Ngoại trừ những lúc phải cố nở một nụ cười gượng gạo để giữ ý với những người mà em ấy không quen ra thì em ấy lúc nào cũng cực kỳ thật thà.
Những thứ em ấy thích là cử chỉ hoặc cách hỏi han thận trọng, cảm giác khi được người khác chăm sóc, sấm chớp, chó hoặc mèo, mấy con vật dễ thương.
Em ấy ghét khi mọi ánh mắt đều đổ về phía mình, ghét phải nhận những lời khen quá đà, ghét khi ai đó tuỳ tiện động vào người em ấy, ghét khi ai đó nói một câu ‘đẹp lắm’ như thể đang bình phẩm một món đồ vật chứ không phải là con người, và ghét tài nấu ăn của Ban Yeo Dan.
Ban Yeo Ryung thật lòng căm ghét chúng. Ban Yeo Dan cũng từng ăn thử món mình nấu nhưng chẳng thấy có vấn đề gì cả, thế nên anh không hiểu tại sao em ấy lại nghĩ vậy (và anh cũng từng nghe bạn bè mình nói rằng anh không phải là con người nữa).
Dù sao thì Ban Yeo Dan rất thích cái tính yêu ghét rõ ràng mà anh không có của Ban Yeo Ryung. Dù bị bạn bè chửi nhiều như vậy nhưng anh vẫn nghĩ rằng thật may là anh không thích thứ gì và cũng chẳng ghét thứ gì.
Vì phải như vậy anh mới có thể chiều theo Ban Yeo Ryung trong mọi tình huống.
Anh ghét những gì Ban Yeo Ryung ghét và thích những gì Ban Yeo Ryung thích, chỉ thế là đủ.
Ban Yeo Dan còn thích cái lúc được cùng Ban Yeo Ryung đi ra khỏi nhà nữa.
Nhưng một ngày nọ, anh phát hiện ra mình đang sửa soạn đồ để ra ngoài ngay cả khi Ban Yeo Ryung còn chưa thức dậy.
“……”
Ban Yeo Dan nhìn xuống giày của mình và ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Cơn mưa tuyết đang bay phất phơ trên bờ lan can của khu chung cư. Anh bỗng nghĩ lỡ tuyết rơi cho đến tận chiều tối thì phải làm sao đây.
Ban Yeo Dan quay vào nhà lấy ô rồi lại bước ra ngoài. Nhưng chỉ một lúc sau, anh nhìn vào vật trong tay mình và lẩm bẩm.
“Tại sao…”
Anh mang ra hai cái ô như thể định cho ai đó mượn một cái vậy. Đây là việc vô cùng khó hiểu. Mà không, chuyện anh định bỏ Ban Yeo Ryung ở nhà và ra ngoài một mình vốn đã là một chuyện cực kỳ khó hiểu rồi.
Ban Yeo Dan ngơ ngẩn một lúc rồi lại chợt nhận ra.
Hay là tại mình thích ngắm tuyết rơi? Anh nghĩ có khi là vì lý do đó cũng nên.
Việc anh cuối cùng cũng tìm ra một thứ mà mình thích là một tín hiệu khá tích cực.
Ban Yeo Ryung rất ghét cái kiểu lúc nào cũng muốn chiều theo em gái của Ban Yeo Dan. Em ấy là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thế nên chỉ cần thấy ai đó muốn hy sinh cho mình là em ấy đã cảm thấy khó xử rồi. Dù hai người có là anh em ruột đi nữa.
Nếu việc này làm Ban Yeo Ryung cảm thấy áp lực thì Ban Yeo Dan cũng không thích nữa. Anh đã cố gắng để thay đổi bản thân mình, nhưng những sở thích không tồn tại suốt mười mấy năm qua không thể cứ thế xuất hiện chỉ vì anh đang cố gắng được. Nhưng hình như cuối cùng anh cũng đã thích một thứ gì đó rồi.
Ban Yeo Dan nghĩ mình phải nói chuyện này cho Ban Yeo Ryung, nhưng anh lại không muốn đánh thức em gái mình dậy.
Anh lặng lẽ bước ra ngoài hành lang của khu chung cư. Trong tay vẫn cầm theo cả hai cái ô. Ban Yeo Dan chẳng có điểm đến rõ ràng mà chỉ bước xuống con đường trải dài bên dưới khu chung cư.
Mỗi lần bước chân, anh có thể nghe thấy mặt băng mỏng dưới chân mình vang lên tiếng sột soạt. Với những người có thần kinh vận động xuất sắc như anh và Ban Yeo Ryung thì không sao, nhưng những người bình thường nếu bị trượt ngã thì sẽ bị thương mất.
Ban Yeo Dan vừa nghĩ vậy vừa ngay lập tức lấy điện thoại ra và viết tin nhắn.
Nhưng phải đến lúc nhìn danh bạ trong máy thì anh mới khựng lại.
[Người nhận:
Lúc xuống dốc nhớ đi cẩn thận.]
Ban Yeo Dan mở to mắt nhìn ô người nhận trống trơn.
Nhưng anh không thể nhập bất kỳ số điện thoại nào vào đó cả. Ban Yeo Dan lại đút điện thoại vào túi, bình tĩnh nhớ lại dòng suy nghĩ của mình.
Anh đoán rằng cả anh lẫn Ban Yeo Ryung đều không sợ bị thương. Nếu vậy thì tin nhắn mà anh đang muốn gửi đây phải dành cho một người khác.
Nhưng rốt cuộc là ai? Chỉ có người sống trong khu chung cư này mới đi lại trên con đường này thôi đúng không?
Khi đang suy nghĩ, mắt anh bỗng nhìn thấy cửa hàng tiện lợi bên đường. Vì đây là cửa hàng tiện lợi gần khu chung cư nhất nên cũng có rất nhiều người sống trong khu đến mua đồ ở đây. Quả thực là nhiều lúc cũng có người sống trong khu chung cư làm thêm ở đây.
Lần này cũng vậy. Người làm thêm đang trông quầy với vẻ mặt u ám như bầu trời ngày hôm nay, nhưng mặt của người này ngay lập tức sáng bừng lên khi nhìn thấy Ban Yeo Dan.
Sự thay đổi biểu cảm của người nọ quá khích như bầu trời được xua tan mây mù và có mặt trời mọc lên vậy. Nhưng đó cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên gì, thế nên Ban Yeo Dan chỉ cúi đầu chào.
“Chào chị.”
“Là Yeo Dan à! Em sống trên tầng 11 đúng không?”
Người đang hỏi như vậy là một nữ sinh viên đang sống dưới tầng 3 cùng khu với anh, nhưng vì khu chung cư được xây dựng theo kiểu hành lang chung này có rất nhiều hộ nhà nên bọn họ cũng chẳng thân thiết gì cho lắm. Thật ra Ban Yeo Dan có biết năm ngoái người này vừa vào đại học, nhưng anh chẳng biết là trường đại học nào. Dù vậy nhưng hình như cô gái này vẫn rất vui mừng khi thấy Ban Yeo Dan.
Với vẻ mặt rạng rỡ, bà chị này hỏi.
“Em cao lên nhiều rồi đấy.”
Ban Yeo Dan ngờ vực nhìn chị ta.
Có lẽ bà chị này nói anh cao lên là muốn so với lần cuối cùng gặp anh, nhưng 2 năm nay Ban Yeo Dan chưa từng cao lên một phân nào.
Thời kỳ dậy thì điên cuồng cứ 1 năm cao lên 10cm của anh dừng lại ngay khi anh vào cấp 3. Đến bây giờ mẹ anh vẫn hay đùa rằng nếu anh còn cao hơn nữa thì chắc không biết phải làm sao mất thôi.
Nhưng chị ta bảo anh cao lên nhiều ư? Ban Yeo Dan nghiêng đầu, không trả lời mà chỉ bước thẳng đến quầy để hàng. Bây giờ dù anh có nói gì thì cũng khó mà trở thành câu trả lời thích hợp được, hơn nữa anh không muốn nói nhiều vào buổi sáng. Hình như anh cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào gáy anh.
Ban Yeo Dan lần lượt nhìn qua từng loại nước uống đằng sau cánh cửa kính. Thực ra Ban Yeo Dan không phải là loại người thích ăn uống, thế nên anh cũng chẳng hiểu sao mình lại tới chỗ này. Đây hoàn toàn là hành động trong lúc bốc đồng của anh.
Chỉ là, sao nhỉ, chẳng có lý do nào cả.
Chỉ tính riêng ngày hôm nay thôi, đã có mấy lần Ban Yeo Dan làm những hành động không phù hợp với bản thân mình rồi.
Anh ngỡ ngàng một hồi và ngay lập tức cầm một loại nước uống lên. Ngay khi đặt nó lên quầy thanh toán, chị sinh viên kia che miệng cười khúc khích.
“Yeo Dan thích đồ ngọt à? Chẳng hợp với em chút nào, nhưng mà đáng yêu lắm.”
“…Vâng.”
Có lẽ là mình thích nó thật. Ban Yeo Dan nghĩ. Nếu không phải vậy thì anh làm gì có lý do gì để ghé vào đây ngay từ sáng sớm và mua sữa socola chứ.
“Chị cũng thích đồ ngọt lắm này. Hay thật đấy.”
Bà chị kia cứ nở nụ cười và cố gợi chuyện, nhưng Ban Yeo Dan lại lôi tiền mặt ra thay vì thanh toán bằng thẻ.
Anh cảm thấy ái ngại với việc phải nói chuyện tiếp. Anh chỉ muốn thanh toán cho xong và rời khỏi đây mà thôi. Đến cả việc lấy thẻ ra và chờ người ta trả lại cũng khiến anh không thể chịu đựng nổi.
Anh nhanh chóng chộp lấy hộp sữa và vội vã quay người đi.
“Chào chị.”
Leng keng, anh đóng cửa lại. Hình như đằng sau lưng anh có tiếng nói gì đó, nhưng vì tiếng chuông vang lên quá lớn nên anh chẳng nghe thấy gì cả.
***
Thứ níu Ban Yeo Dan lại khi anh đang đi lang thang trên đường là đám bạn đang định đến thư viện để học của anh. Nghĩ lại thì gần đây, anh vẫn thường xuyên giúp đỡ bọn họ trong việc học.
Vì bây giờ sắp lên năm ba rồi nên bọn họ hầu như toàn phải giải thử bài thi đại học từ trước, thế nên nhiều lúc bọn họ phải nhờ Ban Yeo Dan giải hộ những bài toán chưa được học trên lớp. Những lúc như vậy, Ban Yeo Dan thường sẽ bảo bọn họ cho anh chút thời gian và bắt đầu đọc lướt qua sách giáo khoa.
Chưa đến mấy phút sau, thấy anh đóng sách lại và bắt đầu giải bài tập nhoay nhoáy, đám bạn anh đành tặc lưỡi nói.
“Thằng điên này.”
Anh đã nghe thấy lời nói đó tầm mấy chục lần trong cả kỳ nghỉ đông này rồi. Dù vậy nhưng anh vẫn không hiểu tại sao mình thành tâm thành ý dạy họ học như thế này mà vẫn bị mắng.
Ban Yeo Dan nhíu mày lại và trả tờ bài tập cho người kia, trong đầu nghĩ. Nghĩ lại thì mình bắt đầu học với bọn họ từ lúc nào nhỉ?
“Tôi…”
Khi Ban Yeo Dan chỉ vừa mới bắt đầu nói thì ánh mắt của mấy người xung quanh đã đồng loạt nhìn về phía anh. Anh nghiêm túc nói nốt.
“Tôi… thích việc dạy học à?”
Bầu không khí căng thẳng tan đi trong tích tắc. Người ngồi ngay cạnh Ban Yeo Dan mới khó hiểu trả lời.
“Sao bọn tôi biết được?”
“Cậu thích gì thì cậu phải tự biết chứ?”
Nhưng mà nhìn mặt cậu thì chắc là cậu không thích đâu. Không phải, mặt thằng này vốn đã thế rồi mà. Này, cậu nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta lúc nhìn em gái rồi mà vẫn nói vậy được à? Bọn họ cứ mỗi người nói một câu và cả bàn náo nhiệt hết cả lên.
Sau khi ném những người xung quanh mình vào vòng xoáy hỗn loạn như thế, Ban Yeo Dan lại chống cằm và lẳng lặng suy nghĩ.
Mình thích dạy học sao? Nhưng mình đâu cảm thấy vui vẻ khi làm việc này đâu. Cảm giác này hoàn toàn khác với lúc mình bước ra ngoài hành lang một mình.
Vậy có nghĩa là mình không thích nó rồi, nhưng tại sao mình vẫn cứ làm chứ?
Ban Yeo Dan ngẩng đầu lên và lại nói một câu với đám người đã rơi vào hỗn loạn từ nãy đến giờ.
“Sao tôi lại tự nhiên giúp các cậu học nhỉ?”
Câu trả lời đơn giản đến mức khó tin.
“Cậu bảo cậu phải làm gì đó để giết thời gian.”
“Tôi sao?”
“Đúng rồi.”
Chúng ta chỉ cần phải giết thời gian để chờ đợi một việc gì đó thôi. Nhưng Ban Yeo Dan chẳng chờ đợi thứ gì cả.
Gần đây Ban Yeo Ryung ra ngoài càng ngày càng nhiều. Em ấy nói là em ấy đến chơi với cô em gái đã nhập viện từ lâu của bạn mình. Nhưng chuyện đó cũng chẳng lý giải được điều gì cả.
Ban Yeo Ryung vốn đã hay ra ngoài rồi, chẳng lẽ chỉ vì lý do đó mà anh tự nhiên lại bắt đầu làm chuyện này ư? Ban Yeo Dan ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nhận ra rằng mình đã nhìn nhận vấn đề này một cách quá phức tạp rồi.
Việc bắt đầu học hành chăm chỉ vào năm ba không cần phải có lời giải thích đặc biệt nào cả. Nghĩ lại thì với những học sinh học năm ba xung quanh cậu, chuyện ở lại thư viện học đến đêm là chuyện quá bình thường. ‘Như vậy mới bình thường’, câu nói kỳ diệu này có thể giải thích cho rất nhiều điều.
Nhưng vào tầm 10 giờ đêm, Ban Yeo Dan nhận ra câu nói này không thể áp dụng cho mình được.
Khi nhận ra mình đang tự động cất sách vở như bị thôi miên dù chẳng ai đả động gì, Ban Yeo Dan ngẩng đầu lên quan sát xung quanh mình. Bạn bè của anh vẫn đang chăm chú giở sách giở vở, khi thấy anh ngẩng đầu lên thì mới lần lượt nói với anh.
“Hôm nay lại cảm ơn cậu nhé. Lần sau để tôi khao một bữa.”
“Về cẩn thận. Ban nãy ra ngoài thấy mưa rồi đấy.”
“Đúng rồi, mưa to lắm. Cậu có ô không?
Ban Yeo Dan ngập ngừng một lúc rồi mới lấy một cái ô ra. Cái còn lại vẫn đang bị gập gọn gàng và nằm yên trong một góc cặp sách của anh.
Thấy vậy, đám bạn anh gật gù và nói ‘Thế thì may rồi’, sau đó mệt mỏi phẩy phẩy tay. Đi đi, đi nhanh lên. Tay đau rồi đấy. Ban Yeo Dan bị đám đông đẩy ra ngoài dù chẳng biết vì lý do gì, và cứ thế rời khỏi thư viện.
Như lời mấy người bạn của anh nói, quả nhiên là trời đang mưa to. Những giọt mưa rơi xuống dày đặc tới mức anh không thể nhìn thấy rõ trước mặt mình. Anh bỗng lo lắng không biết với thời tiết như thế này thì Ban Yeo Ryung về kiểu gì đây.
Ngay khi anh gửi tin nhắn hỏi em mình đang ở đâu thì em ấy nhắn lại rằng mình đang ở nhà. May thật. Ban Yeo Dan khẽ thở phào nhẹ nhõm và bước chân rời đi.
Anh càng bước đi trong mưa thì lại càng nhận ra một điều. Anh hoàn toàn không thích những ngày trời mưa như thế này.
Mép quần ướt nhẹp, giọt nước mưa chảy xuống phần dây giày và chắc chắn sẽ chảy xuống đáy giày cùng với đôi tất ẩm ướt, tất cả đều làm cho anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Dù trong đầu nghĩ rằng mình phải về nhà nhanh thôi nhưng bước chân của Ban Yeo Dan vẫn dừng lại ở một nơi kỳ lạ. Là bến xe buýt nằm ngay dưới khu chung cư nhà anh.
Ban Yeo Dan định quay người đi về khu chung cư, nhưng chẳng hiểu nghĩ gì mà lại đóng ô vào và ngồi xuống ghế chờ trong bến xe. Dưới đôi giày ướt nhẹp của anh còn đọng lại một vũng nước nhỏ.
Và rồi anh cứ ngồi chờ như vậy.
Bên trong bến xe buýt có không ít người. Cũng có vài người chờ xe buýt, nhưng hầu hết là những người vào đây chỉ để tránh mưa. Có vài người bước xuống xe buýt, mắt vừa nhìn ra ngoài cái là cứ thế cứng đờ người lại.
Mấy người bọn họ ngẩng lên nhìn trời và nói chuyện với nhau.
“Trên trời bị thủng một lỗ à?”
“Làm sao đây, mẹ tớ không có ở nhà.”
Một học sinh cấp 2 vừa mếu máo nói vậy vừa nhìn xuống điện thoại của mình, sau đó bỗng dưng nhìn về phía Ban Yeo Dan. Ban Yeo Dan biết ánh mắt của cô gái này đang hướng tới cái ô của mình nhưng vẫn chỉ định mặc kệ cô ấy. Thế rồi cô gái kia tiến một bước đến gần anh.
“Anh này.”
Cô gái nọ chỉ tay ra ngoài. Đằng sau làn mưa nặng hạt là tấm biển đèn LED màu xanh lục của cửa hàng tiện lợi.
“Cho em mượn ô của anh một chút được không ạ? Em ra cửa hàng tiện lợi mua một thứ rồi sẽ trả lại cho anh ngay.”
“……”
“E, em không trộm của anh đâu ạ. Hay là anh đi cùng em được không? Nếu thế thì em sẽ không trộm của anh được mà.”
Cô gái nọ đường hoàng nói vậy, nhưng khi thấy Ban Yeo Dan không trả lời thì lại tỏ vẻ buồn bã. Nhìn gương mặt u ám của cô gái đó, Ban Yeo Dan cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Lỡ đâu…”
“Dạ?”
Cô gái kia nghiêng người về phía này.
“Lỡ đâu trong lúc tôi đi thì cô ấy lại về thì sao…”
Ban Yeo Dan nhỏ giọng dần rồi cuối cùng ngậm miệng lại. Đây là lời do anh nói ra, nhưng chính bản thân anh cũng không hiểu nổi nữa.
Mà không, không phải vậy, anh phải cho cô gái này mượn ô thôi. Dù người ta không trả lại thì cũng có sao đâu. Dù gì thì nhà anh cũng đã gần ngay trước mắt và quần áo của anh cũng ẩm ướt sẵn rồi, ướt thêm chút nữa cũng chẳng sao cả.
Dù vậy nhưng cuối cùng Ban Yeo Dan vẫn không thể đưa ô cho ô gái kia. Anh nắm lấy nó chặt đến mức toát mồ hôi và cũng không thể thả nó ra.
Nhìn vẻ mặt cứng lại của Ban Yeo Dan, cô bé học cấp 2 kia bĩu môi và quay người đi.
“A, em biết rồi.”
“……”
“Dù không biết là ai nhưng chắc anh thích người ấy lắm.”
Cô gái nọ nói vậy xong thì quay ngoắt người đi. May mà có một cậu nam sinh vừa xuống xe buýt chưa được bao lâu mới mở dù ra cho cô ấy đi cùng. Nhìn bọn họ đứng dưới một chiếc ô chật hẹp, hai gương mặt ở ngay gần nhau và cùng chạy nhanh trong cơn mưa lớn, cảm giác nhung nhớ chẳng biết có từ đâu ra khiến Ban Yeo Dan nheo mắt lại.
Và rồi anh cứ tiếp tục ngồi như thế. Đã có rất nhiều chuyến xe buýt đi qua đây.
Mỗi lần cửa mở ra là lại có rất nhiều người lên lên xuống xuống, và cũng có vài người trong số đó muốn mượn ô của Ban Yeo Dan. Dù chẳng có lý do gì nhưng Ban Yeo Dan vẫn chỉ lắc đầu.
Phải đến lúc mấy người đứng trong bến xe nhìn Ban Yeo Dan một cách kỳ quái vì anh chẳng lên xe và cũng chẳng rời đi thì anh mới dựng người dậy.
Anh không biết rốt cuộc mình đang làm gì. Nhưng trong đầu anh vẫn còn lưu lại cảm giác lo lắng và vui vẻ mờ nhạt khi chờ đợi ở bến xe buýt.
Chẳng lẽ mình thích chờ xe buýt sao?
Ban Yeo Dan nghiêng đầu. Nhưng nếu vậy thì anh phải giải thích thế nào về cảm xúc trống rỗng trong lòng mình đây?
Ban Yeo Dan ghé qua cửa hàng tiện lợi một lúc. Khi mở cửa bước vào, anh lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Anh ngẩng đầu lên.
“Yeo Dan, vừa mới về à?”
Là người làm thêm mà anh vừa gặp buổi sáng. Có lẽ vì bây giờ không phải là ca làm của người này nên chị ta đang đứng ngoài quầy tính tiền.
“Vâng.”
“Em đến thư viện đúng không?”
Lần này Ban Yeo Dan cũng chỉ trả lời ‘Vâng’ mà chẳng nói gì thêm. Sau đó chị ta lại hỏi thêm vài câu nữa, nhưng Ban Yeo Dan chỉ gật đầu một cái hoặc trả lời ‘Vâng’ mà thôi.
Ban Yeo Dan lấy loại kem mà Ban Yeo Ryung thích rồi bước ra quầy tính tiền, nhưng chị gái ban nãy cứ tưởng đi rồi mà hoá ra vẫn đang đứng đó như muốn chờ anh.
Bà chị nọ lôi thứ gì đó ra khiến Ban Yeo Dan giật bắn mình.
“Quà tặng em.”
“À.”
“Thấy em bảo em thích đồ ngọt mà. Chị mua đồ ăn cho chị nên nhân tiện mua cho cả em luôn.”
Nhìn nụ cười thoải mái của người chị kia, trái tim của Ban Yeo Dan bỗng cứng đờ lại. Anh nhìn người nọ một lúc rồi nhanh chóng quay người đi. Đến cả thứ anh vừa định mua ban nãy cũng chẳng cầm theo.
“Chờ đã, Yeo Dan à, em đi đâu đấy?”
Ban Yeo Dan đang mở ô ra thì lại bị kéo tay lại. Anh quay ra nhìn và thấy ngay vẻ ngỡ ngàng trên mặt bà chị kia.
Chị ta hỏi như thể không hiểu nổi.
“Em bảo em thích đồ ngọt mà?”
“…Tôi không thích.”
Quả thực là hộp sữa socola mà anh mua hồi sáng vẫn chưa được mở ra và đang nằm yên trong cặp anh. Cả chiếc ô mà anh chưa dùng cũng thế.
Anh đột nhiên cảm thấy đầu óc mình như đang chìm trong sương mù. Anh hất tay của cô gái kia ra, sau đó nhanh chóng bước đi mất. Trên đường quay về nhà, anh tự lẩm bẩm.
Cứ tưởng hôm nay mình tìm được ra nhiều sở thích mới, nhưng mà có khi không phải vậy đâu.
Mà không, rõ ràng là thế. Ban Yeo Dan không thực sự thích bất cứ điều gì trong số những sở thích mới mà anh vừa phát hiện ra ngày hôm nay cả. Dù vậy nhưng vẫn có một lý do khiến anh nghĩ mình thích chúng.
Là vì anh thích một người có những sở thích đó. Và người đó không phải là Ban Yeo Ryung mà là một người khác.
Nhưng tại sao?
Dù đang che ô nhưng gió vẫn lớn đến mức cả gương mặt anh ướt nhẹp. Ban Yeo Dan vuốt những sợi tóc đang dính lên mặt ra và ngẩng đầu rồi nhìn thẳng về phía trước.
Anh thấy Ban Yeo Ryung đang ngồi co ro trước cửa khu chung cư. Hồi bé lúc bị mất chìa khoá em ấy cũng hay ngồi trước cửa nhà để chờ anh về như thế này.
Nhưng mà, anh nghĩ lần này thứ mà Ban Yeo Ryung đánh mất không phải là chìa khoá đâu.
Là một thứ còn quan trọng hơn chìa khoá rất nhiều.
“Anh, em có chuyện muốn nói với anh.”
Ban Yeo Dan chỉ gật đầu.