Xử lý xong kẻ cầm đầu, đồng thời cái gông trên cổ cũng biến mất, Ryuuen lúc này có thể nói là tinh thần sảng khoái.
Không chỉ vậy, cuối cùng gã còn tận dụng kẻ vô dụng, ngay trước mặt mọi người mà đùa bỡn Tokitou trong lòng bàn tay.
Điều này chắc chắn sẽ tạo ra hiệu ứng giết gà dọa khỉ rất tốt.
Sau này, đám lâu la này sẽ trở thành những quân cờ dễ sai bảo hơn nhiều.
Rời khỏi lớp học, Ryuuen mặc kệ những học sinh khác vẫn còn đang bàn tán về chuyện vừa rồi, một mình đi xuống cầu thang, đến bảng thông báo ở tầng một.
Nơi đó dán kết quả của kỳ thi lần này, chủ yếu ghi tên người đứng nhất và đứng chót của các lớp khác.
Ngoài lớp A ra, ba học sinh bị đuổi học lần lượt là — Lớp B: Totsuka Yahiko, Lớp C: Tokitou Hiroya, Lớp D: Yamauchi Haruki.
"Hừ hừ, Mắt Cá Chết quả nhiên vẫn chỉ là một tên nửa vời."
Ryuuen buông lời cười nhạo khinh bỉ, chẳng hề ngạc nhiên trước kết quả này.
Nếu trên bảng không có tên Sakayanagi, hẳn là do tên Mắt Cá Chết kia giở trò, có lẽ đã dùng mưu mẹo gì đó để thuyết phục đám người lớp D bỏ phiếu cho cô ta.
Hờ… Vậy cũng tốt.
Tiếp đó, Ryuuen liếc nhìn danh sách bốn người nhận được nhiều phiếu tán thưởng nhất.
Tình hình gần như đúng như gã nghĩ, lớp A là Ichinose, lớp C là gã, lớp D là Hikigaya.
Chỉ riêng lớp B là…
"Cái con nhỏ Yamamura Miki này từ đâu chui ra vậy?" Ryuuen chỉ cảm thấy khó hiểu.
Gã đã nghĩ sau khi Sakayanagi rời sân khấu, sẽ đến lượt gã đầu trọc Katsuragi trở lại, hoặc là tên ranh ma Hashimoto giành được điểm bảo vệ.
Kết quả lại là một đứa con gái chưa từng nghe tên xuất hiện… Thôi kệ.
Gã nhanh chóng gạt chuyện đó sang một bên, quay sang nhìn một nam sinh mặt mày sưng sỉa đứng gần đó.
"Hehehe, này Kanzaki, làm gì mà mày xị cái mặt ra thế."
Người vừa đến chính là nhân vật số hai của lớp A, Kanzaki Ryuuji.
"Hiếm hoi lắm mới không có đồng đội nào bị đuổi, vui lên chút đi chứ? Hay là mày tiếc hai mươi triệu điểm? Dùng để cứu một lũ tép riu đúng là lãng phí thật."
"..."
Kanzaki không đáp lại lời khiêu khích, chỉ hất cằm, ra hiệu cho đối phương đi chỗ khác nói chuyện.
Đối với điều này Ryuuen cười khẩy, như thể đã đoán trước được và đi theo.
Cả hai đi thẳng ra khỏi tòa nhà học, đến một con đường nhỏ vắng vẻ phía sau.
Ngay khi vừa rẽ qua một góc, Kanzaki liền lao tới, túm lấy cổ áo Ryuuen.
Cảnh tượng này mà bị học sinh lớp A nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh hãi tột độ.
Nhưng Ryuuen lại chẳng hề nao núng, ngược lại còn khiêu khích: "Này này, không đùa chứ, ra là một kẻ nghiêm túc như mày cũng biết dùng bạo lực cơ à?"
"...Lần này là cậu làm quá đáng rồi."
"Quá đáng? Hehe, tao rõ ràng đã cho lớp chúng mày một điều kiện hời như vậy rồi mà."
Hôm qua, sau khi đoán ra được ý đồ của Tokitou, Ryuuen đã lập tức liên lạc với Kanzaki.
Do tiếng tăm của gã quá tệ, hầu hết học sinh lớp A đều tránh xa gã, nói gì đến việc tiếp xúc riêng.
Duy chỉ có Kanzaki là ngoại lệ.
Không phải cậu ta có ấn tượng tốt về Ryuuen, mà là vì hai người từng giao dịch trong kỳ thi Người Ưu Đãi, qua lại vài lần nên thành quen.
Chỉ có điều, càng quen lại càng hiểu rõ bản chất tồi tệ của gã này.
Lần này cũng vậy, hôm qua tan học, Ryuuen tìm Kanzaki để dò hỏi xem lớp A đã gom đủ hai mươi triệu điểm chưa.
Thực ra cũng chẳng cần dò hỏi, chỉ cần đề nghị cho vay hai triệu điểm cá nhân rồi xem phản ứng của đối phương là đoán được.
Quả nhiên, Kanzaki, người lẽ ra phải sốt sắng như ngồi trên đống lửa, lại tỏ ra chẳng mấy quan tâm.
Điều này lập tức xác nhận suy đoán của Ryuuen.
Xem ra tên hội trưởng hội học sinh kia đã thực sự cho Ichinose vay tiền, hòng thao túng phiếu tán thưởng của lớp A.
Tất nhiên cũng có thể là Hikigaya… nhưng là ai cũng chẳng quan trọng.
"Kanzaki, chúng ta thỏa thuận nhé." Ryuuen trực tiếp đưa ra số dư điểm của mình, "Trước kỳ thi ngày mai, nếu Ichinose yêu cầu lớp chúng mày bỏ phiếu cho một kẻ tên Tokitou Hiroya, mày hãy tìm cách từ chối cô ta. Đương nhiên, để trao đổi, tao sẽ cho lớp chúng mày vay phần còn thiếu, tức là hai triệu điểm."
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
"Đừng giả nai nữa, tao biết thằng Nagumo đã cho chúng mày vay tiền."
Thực tế, Ryuuen hoàn toàn không chắc chắn, và Kanzaki cũng không để lộ sơ hở nào.
Gã chỉ đơn giản là luôn suy tính theo hướng tồi tệ nhất.
Và đối sách gã nghĩ ra cũng là khốn nạn nhất.
"Kanzaki, mày thừa nhận hay không cũng được, tao không quan tâm. Tóm lại, mày phải làm theo lời tao. Một khi Ichinose kêu gọi cả lớp bỏ phiếu cho Tokitou, mày phải liên lạc với tao ngay, tao sẽ chuyển cho mày hai triệu điểm, còn mày có trách nhiệm ngăn chặn chuyện đó."
"...Gạt chuyện khác sang một bên, cậu nghĩ tôi có lý do gì phải đồng ý với cậu không?" Kanzaki nhíu mày hỏi lại.
Nói cũng phải, so với một kẻ như Ryuuen, hầu hết học sinh vẫn tin tưởng hội trưởng hội học sinh hơn.
Hơn nữa, xét về rủi ro lâu dài, nợ tiền của Ryuuen rõ ràng không phải là chuyện tốt.
"Hehehe, mày không có tư cách từ chối tao đâu."
"Tùy cậu nói."
Ban đầu, Kanzaki định coi lời của Ryuuen như gió thoảng qua tai, chẳng thèm để tâm đến những lời đe dọa suông.
Hơn nữa, nếu đối phương không muốn chuyện này xảy ra, chứng tỏ nó rất quan trọng với gã.
Vậy thì với tư cách là kẻ thù, lớp A của họ càng nên bỏ phiếu cho Tokitou mới phải.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Ryuuen lập tức khiến Kanzaki không thể phớt lờ.
"Nếu mày không làm theo lời tao, cứ trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, thì tao cũng không khách sáo nữa đâu. Tao sẽ tung tin đồn khắp trường, nói rằng… hehe, nói rằng Ichinose đã phải cặp kè kiếm tiền mới có được số điểm đó."
"...Vô lý, cậu nghĩ sẽ có người tin sao?"
Dù lửa giận đang bùng cháy trong lòng, Kanzaki vẫn cố gắng kiềm chế.
"Tại sao lại không có ai tin?" Ryuuen vênh váo, "Mày đừng quên, lãnh đạo lớp mày có tiền án ‘trộm cắp’ đấy nhé. Thế thì lén lút đi cặp kè kiếm tiền cũng đâu phải là không thể, đúng không? Dù sao thì hình tượng học sinh ưu tú của cô ta cũng sụp đổ từ lâu rồi."
Lời này không phải không có lý. Một người đã từng phạm lỗi luôn dễ bị nghi ngờ trở lại.
Dù học sinh lớp A không để tâm đến quá khứ của Ichinose, đó là vì họ ngưỡng mộ cô và có chung lợi ích.
Nhưng các lớp khác sẽ không nể nang như vậy.
Thậm chí, đa số đều thầm mong Ichinose sụp đổ, như vậy việc đánh bại lớp A sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trước cám dỗ "được đảm bảo vào trường danh tiếng", lương tâm thường chẳng đáng một xu.
"Đồ vô lại… Cậu đúng là đồ vô lại!"
"Hehehe, cảm ơn vì đã khen."
Kanzaki tức đến run người, nhưng lại hoàn toàn bất lực trước Ryuuen.
Nếu mọi chuyện thực sự diễn ra theo hướng đó, lớp A của họ rất có thể sẽ lại rơi vào hỗn loạn, và tinh thần của Ichinose cũng sẽ bị đả kích nặng nề.
Thêm vào đó, điều kiện của Ryuuen cũng là một khoản vay không lãi suất.
Điều này khiến sự kháng cự của Kanzaki không còn kiên định, buộc cậu phải cân nhắc thiệt hơn.
Cuối cùng, cậu đành phải thỏa hiệp, chấp nhận yêu cầu vô lại của gã, và đó là lý do dẫn đến cảnh tượng ngày hôm nay.
Chỉ có điều, xét theo kết quả, dường như Ryuuen đã lo bò trắng răng.
Rốt cuộc, Ichinose đã không kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho gã Tokitou nào đó, nhưng sự hoài nghi trong lòng Kanzaki vẫn chưa tan biến.
Bởi vì hôm qua rõ ràng đã nói là vay tiền của hội trưởng hội học sinh, vậy mà đến sáng nay, Ichinose đột ngột đổi ý, nói rằng Nagumo gặp chút sự cố, không tiện cho họ vay nữa.
Nếu chỉ đơn giản là đổi ý, dù có tức giận cũng đành chịu.
Nhưng điều kỳ lạ là khoản thiếu hụt hai triệu điểm vẫn được bù đắp.
Về việc này, Ichinose không giải thích một lời, chỉ mong mọi người đừng hỏi gì, đồng thời đối tượng được kêu gọi bỏ phiếu cũng đổi thành Hikigaya.
Vì vậy, không ít học sinh nghi ngờ rằng chính Hikigaya đã can thiệp vào chuyện này.
Tuy nhiên, Kanzaki luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nếu thực sự là Hikigaya cho vay… Ichinose có cần phải giấu giếm không?
Dù cậu và Ichinose đều không muốn làm phiền Hikigaya hết lần này đến lần khác, nhưng nếu cậu ta đã ra tay giúp đỡ hoặc Ichinose đã không kìm được mà cầu cứu, thì không nên che giấu nữa.
Tất nhiên, cũng có thể là do Hikigaya chủ động yêu cầu…
Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, cảm giác gờn gợn đó vẫn không hề biến mất.
"Này Kanzaki, mày nghĩ nhiều làm gì, dù sao kết cục tốt đẹp là được rồi, phải không?"
Nói thì nói vậy, chứ bản thân Ryuuen tuyệt đối không bao giờ có suy nghĩ ngây thơ như thế.
Vậy nên lần này, dù có vẻ như đã làm một việc vô ích, nhưng đối với gã, chuẩn bị cho mọi tình huống là điều tuyệt đối cần thiết.
"Nhắc mới nhớ, nhìn bộ dạng khó hiểu của mày, e là suy đoán của tao không sai đâu nhỉ? Ít nhất thì tên hội trưởng hội học sinh đó đã tiếp cận lớp chúng mày."
"Không có chuyện đó, chỉ là cậu nghĩ nhiều thôi." Kanzaki lạnh nhạt đáp.
"Hehe, đến nước này rồi mà mày vẫn còn cứng miệng à." Ryuuen nhếch mép cười. "Nhưng không sao, tao không quan tâm mày có thừa nhận hay không. Hơn nữa, lần này tao cố tình đi theo mày là vì có một chuyện quan trọng muốn nhắc nhở mày đấy."
"Tôi không nghĩ mình có chuyện gì cần cậu phải nhắc nhở."
"Đừng nói thế chứ, chuyện này liên quan đến mâu thuẫn giữa Mắt Cá Chết và hội trưởng hội học sinh hiện tại đấy."
"..."
Câu nói này lập tức khiến Kanzaki chấn tĩnh lại.
Lẽ ra chuyện này không liên quan đến cậu, nhưng Ichinose cũng là thành viên hội học sinh, và Ryuuen, khi biết rõ điều này, chắc sẽ không nói những lời vô nghĩa.
Lúc này, cậu không nói gì thêm, im lặng lắng nghe.
...
"Haizzzzzzzzzzzz."
Cùng lúc đó, đối tượng trong cuộc bàn luận của hai người họ đang não nề thở dài, chuẩn bị về nhà.
Hay nói đúng hơn là về ký túc xá… haizzzzzzzzzzzz.
Vừa nghĩ đến đây, nỗi oán hận trong lòng Hikigaya lại dâng lên như thủy triều.
Tại sao lại thành ra thế này?
Rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần bị đuổi học rồi… Thế nên mới nói, việc gì phải tự tiện quyết định như vậy chứ!
Ít nhất cũng phải báo trước một tiếng chứ!
Và quan trọng nhất, đừng có tự dưng thêm lịch sử đen tối cho người khác như thế!
Hikigaya càng nghĩ càng tức, đặc biệt là ngay khi tan học, Kikyou-chan và Matsushita-san, những người bình thường luôn tìm cớ sáp lại gần, lần này lại chạy biến mất tăm.
Ngay cả cô em gái Horikita có vẻ bình thường, bước chân khi về cũng nhanh hơn mọi khi một chút.
Chắc chắn là do ba người này giở trò…
Nhưng lại chẳng có cách nào đi hỏi cho ra lẽ, bởi chỉ cần họ chối bay chối biến, Hikigaya có thể làm gì được họ chứ?
...Haizzzzzzzzzzzz.
Dù nhận được nhiều phiếu tán thưởng nhất khối, nhưng kết quả ngoài việc thở dài ra, cậu vẫn chẳng làm được gì.
Còn cả chuyện bên Kamuro nữa… Chết mất thôi.
Lúc này, Hikigaya thậm chí không dám nghĩ nhiều, chỉ sợ não mình sẽ đình công mất.
Chuyện lần này thật sự quá quá quá quá quá quá là xấu hổ!
Được rồi, quyết định vậy đi!
Về đến nơi sẽ lăn lộn trên giường nửa tiếng rồi tính tiếp!
Ngay khi Hikigaya định trốn tránh thực tại, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
"Hikigaya-kun, cứ thở dài mãi là hạnh phúc sẽ chạy mất đấy."
"Đừng ngốc thế, tớ làm gì có… Ichinose?"
Nói được nửa câu, Hikigaya chợt nhận ra.
Trước mặt cậu là Ichinose với gương mặt hơi ửng hồng. Phía sau không xa, Shiranami và các nữ sinh lớp A khác đang nhìn về phía này. Có vẻ như cô ấy đã cố tình chạy đến để chào hỏi.
…Tại sao chứ?
"Bạn bè của cậu đang đợi kìa, mau về đi."
"Vừa mới đến đã đuổi tớ đi rồi?!"
Ichinose đầu tiên vẫn buông lời trêu chọc như thường lệ, nhưng ngay sau đó, cả người cô cứng đờ, gương mặt lộ rõ vẻ bất an sâu sắc.
…Rốt cuộc là tại sao?
"C-cái đó, Hikigaya-kun." Ichinose siết chặt vạt áo, giọng nói có phần run rẩy, "C-cậu… có đang… giận tớ… không?"
"...Cái gì?"
Cuộc đối thoại của cả hai dường như lệch pha. Ít nhất thì Hikigaya không hiểu tại sao mình lại phải giận.
Chẳng lẽ là vì lớp Ichinose tự ý bỏ phiếu tán thưởng cho cậu?
Nhưng nếu nói ra điều đó thì đúng là quá không biết điều rồi.
"L-là chuyện… giao dịch với Nagumo-senpai…"
Giọng Ichinose lí nhí, nhưng cuối cùng Hikigaya vẫn nghe rõ.
Hóa ra là chuyện này à.
Giờ thì gần như có thể khẳng định chính Kikyou-chan và Matsushita-san đã xen vào việc của người khác!
Hikigaya đành bất lực lắc đầu: "Tớ chẳng có lý do gì để giận cậu cả. Hơn nữa, về mặt cá nhân, tớ chỉ không ưa cách làm của Nagumo, chứ không phải vì cậu mà làm vậy. Thế nên cậu không cần phải suy nghĩ nhiều đâu."
Thật lòng mà nói, nếu Nagumo chỉ định cho vay tiền để lấy lòng cô hậu bối đáng yêu rồi tán tỉnh, thì đó là chuyện hết sức bình thường.
Thậm chí Hikigaya còn thấy gã ta ở vài khía cạnh cũng khá được, ít nhất không phải là một kẻ xấu xa hoàn toàn.
Nhưng kết quả lại là… Chắc phải tìm cơ hội cho gã ta một vố đau mới được.
"Ể…"
Tuy nhiên, nghe những lời này, Ichinose như bị dội một gáo nước lạnh.
Cô đã nghĩ Hikigaya sẽ tức giận, ít nhất cũng sẽ dạy dỗ vài câu, nhưng kết quả lại là… một thái độ nhẹ nhàng bâng quơ.
"V-vậy à." Ichinose cười gượng lúng túng, "A ha ha, Hikigaya-kun quả nhiên rất dịu dàng, chẳng hề coi thường tớ chút nào."
Được tha thứ một cách dễ dàng… nhưng lòng lại chẳng hề nhẹ nhõm.
Ngược lại, cảm xúc vô cùng phức tạp.
"Không phải, nên nói thế nào nhỉ…"
Hikigaya gãi gãi gáy, nhất thời cũng thấy khó nói.
Cậu thực sự không có ý coi thường Ichinose.
Có lẽ trong mắt người đời, việc hy sinh bản thân vì bạn học là hành động vô cùng ngu ngốc, nhưng nó cũng giống như việc một số người coi trọng những mô hình figure bằng nhựa hơn bất cứ thứ gì…
Dù không thể hiểu, Hikigaya vẫn không muốn tùy tiện phán xét giá trị quan của người khác.
Kể cả khi Ichinose thật sự coi các bạn cùng lớp là điều quan trọng nhất, thì có gì là không thể chứ, cho nên—
"Tớ chỉ cảm thấy mình không có tư cách để giận cậu. Hơn nữa, phần nhiều là… xót xa thì đúng hơn."
"Vậy à… Ể?! X-xót xa?!"
Lời vừa dứt, Ichinose gần như nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng.
Hikigaya sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tất nhiên! Tớ biết mình cũng chẳng có tư cách để xót xa cho ai, nhưng… dù đây chỉ là suy nghĩ một phía của tớ thôi, nhưng kể cả khi cậu thích Nagumo, tớ vẫn hy vọng cậu có thể có một cuộc tình bình thường—"
"Không phải vậy!" Ichinose đột ngột ngắt lời, giọng cô lớn đến mức chính mình cũng giật mình. "Tớ không thích Nagumo-senpai! Hơn nữa, tớ đã nói rõ với anh ấy rồi, sau này chắc… chắc sẽ không còn hiểu lầm về chuyện này nữa."
"Hiểu lầm…"
Nghe từ này, Hikigaya không khỏi ngỡ ngàng, nhưng dường như cũng đã hiểu ra điều gì đó.
Có lẽ Ichinose nghĩ rằng tình cảm của Nagumo dành cho cô là "thích", một thứ cần có sự đồng thuận từ hai phía. Vì vậy, cô tin rằng chỉ cần từ chối là mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng thực tế, Nagumo chỉ có "dục vọng" với cô, hoàn toàn không quan tâm cô nghĩ gì… và có lẽ chính cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh đó.
Nếu không thì, một người thực sự thích ai đó sẽ không bao giờ muốn làm khó người kia.
Mà thôi, thực ra Hikigaya cũng chẳng hiểu rõ lắm.
Dù sao thì cậu cũng đã bao giờ yêu đương đâu…
"Xin lỗi, tớ hình như hơi kích động quá."
Nhận ra mình đã thất thố, Ichinose bình tĩnh lại, cúi đầu lí nhí: "Tớ chỉ là… cảm thấy rất hổ thẹn. Rõ ràng đã quyết tâm lần này sẽ không dựa dẫm vào Hikigaya-kun nữa, nhưng cuối cùng vẫn vậy… a ha ha, tự nghĩ lại cũng thấy xấu hổ."
"..."
Đối với vấn đề này, tâm trạng của Hikigaya quả thực vô cùng phức tạp.
Hay nói đúng hơn là cậu cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.
Một mặt, cậu thực sự xót xa cho một Ichinose như vậy. Nhưng mặt khác… cậu lại ngưỡng mộ một Ichinose như vậy.
Nếu như, Ichinose thực sự mở lời mượn tiền cậu…
Chưa cần nói đến chuyện khác, Hikigaya cảm thấy mình chẳng thể tìm ra lý do nào để cho vay.
Cậu không nợ Ichinose ân tình, cũng chẳng phải là kẻ theo đuôi cô, và giữa họ càng không có mối quan hệ đặc biệt nào.
Dù hai triệu điểm với cậu chẳng là gì, nhưng hai mươi triệu cậu cũng có thể bỏ ra.
Vậy thì, dựa vào đâu mà chỉ cho Ichinose vay để cứu bạn học, mà không cho các lớp khác cũng đang đối mặt với kỳ thi tương tự vay?
Ichinose đang xoay tiền, Hirata cũng phải muối mặt đi nhờ các tiền bối, thậm chí cũng không thể khẳng định Sakayanagi và Ryuuen chưa từng có ý định cứu bạn học… có lẽ vậy.
Nói cho cùng, trong mắt Hikigaya, học sinh lớp A không hề cao quý hơn học sinh các lớp khác, cũng không đáng được cứu giúp hơn.
Cậu đồng ý cho vay là một chuyện, nhưng Ichinose chủ động mở lời lại là chuyện khác.
Tất nhiên, cậu cũng biết cái nết của mình.
Đến lúc đó, có lẽ cậu sẽ lại mủi lòng mà đồng ý cho Ichinose vay.
Chỉ là như vậy… sau này hai người sẽ thực sự trở thành người dưng nước lã.
Hikigaya có linh cảm như vậy.
Vì thế, lựa chọn cuối cùng này của Ichinose… vừa khiến cậu xót xa, lại vừa khiến cậu cảm thấy vô cùng an ủi.
Dù đối mặt với nghịch cảnh như vậy, cô ấy vẫn là một thiên thần luôn biết nghĩ cho người khác.
Chỉ có điều, sâu trong thâm tâm, Hikigaya cũng hiểu rằng suy nghĩ này là một sự tự cho là đúng thật xấu xí.
Nhưng điều duy nhất cậu có thể làm là không áp đặt suy nghĩ đó lên người khác, và ít nhất, tuyệt đối không được lặp lại vết xe đổ thời trung học.
"Cái đó, Hikigaya-kun, thực ra về kỳ thi lần này, tớ có vài suy nghĩ cá nhân… Tớ nghĩ mình phải nói cho cậu biết."
Lúc này, Ichinose đột nhiên lên tiếng, giọng có chút ngập ngừng.
"Chỉ là hy vọng cậu nghe xong đừng giận."
"Chưa chắc đâu, cậu cứ nói trước đi."
"Ờ, được rồi."
Ichinose cười khổ trước câu trả lời chẳng theo bài vở của cậu, rồi nghiêm túc nói: "Nếu tớ không nhầm, Hikigaya-kun đã cố tình để mọi người trong lớp D dồn phiếu chỉ trích vào mình, đúng không? Tớ biết mình không có tư cách để phán xét việc cậu làm, nhưng… chẳng phải cậu từng nói với tớ rằng, lớp học này đối với cậu chỉ là đồ giả tạo sao… Vậy tại sao cậu lại có hành động tự hy sinh như vậy?"
Ban đầu, Ichinose thực sự nghĩ như vậy, rằng Hikigaya hoàn toàn không quan tâm đến lớp D, nhưng kỳ thi lần này lại khiến cô không còn chắc chắn nữa.
Dù kết quả cho thấy Hikigaya đã nhận được phiếu tán thưởng từ ba lớp còn lại, nhưng nghĩ theo hướng đó, hành động của cậu rất có thể là một màn thị uy với lớp D, nhằm thể hiện quyền lực của mình.
Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ thực sự nghĩ vậy.
Nhưng đối tượng ở đây là Hikigaya… tóm lại, Ichinose không hề nghĩ cậu là người như thế.
"Không, cậu nhầm rồi. Tớ hoàn toàn không có ý định hy sinh bản thân." Hikigaya lắc đầu quả quyết.
"Nhưng! Nhưng chỉ riêng hành động đó, rõ ràng là giống như lời tớ nói, đúng không?"
Ichinose dường như muốn nói đến quan điểm "xét hành động, không xét tâm ý", nhưng vấn đề không nằm ở đó.
"Không phải vậy, tớ chỉ đang tuân theo bản chất của kỳ thi này." Giọng Hikigaya không một chút do dự, "Dù kỳ thi này có bất hợp lý đến đâu, nhưng chúng ta là học sinh, và chỉ có thể tuân thủ. Vì vậy, tớ đã suy nghĩ rất nghiêm túc."
"Và kết luận là…?"
"Nếu xem cả lớp là một tập thể, thì trong kỳ thi này, có hai loại học sinh chính đáng bị đuổi học: một là những người không có thực lực, hai là những người không hòa đồng."
"...Ể?"
"Tớ tự nhận mình thuộc loại thứ hai."
Hikigaya không để tâm đến Ichinose đang chết lặng, tiếp tục nói: "Tất nhiên, 'không hòa đồng' chỉ là một cách nói chung chung. Thực tế, nó chỉ những học sinh không sẵn lòng cống hiến cho lớp. Như vậy, việc tớ bị đuổi học cũng là hợp tình hợp lý, bởi vì tớ chính là học sinh mà lớp này không cần đến."
"Đ-đợi đã! Suy nghĩ đó quá kỳ quặc!"
"Kỳ quặc chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng kỳ quặc!"
Trước câu hỏi ngược của Hikigaya, Ichinose lại trả lời bằng một thái độ dỗi hờn khác thường.
"Tớ không cho rằng việc Hikigaya-kun bị đuổi học là bình thường! Phải nói rằng, Hikigaya-kun mới là học sinh giá trị nhất của ngôi trường này!"
"...Đó chỉ là vì tớ từng giúp cậu, nên cậu mới nghĩ vậy." Hikigaya không hề cảm kích.
"Không phải vậy!" Ichinose ra sức lắc đầu. "H-hơn nữa! Cậu không thấy việc này quá tự tung tự tác sao! Kể cả khi phải quyết định một người ra đi, cũng nên để cả lớp cùng bàn bạc chứ! Tại sao lại tự ý kết luận rằng mình không được cần đến!"
"Nhưng cậu cũng gần như vậy mà…"
Hikigaya thở dài, rồi nhìn thẳng vào Ichinose với vẻ chắc chắn.
"Giả sử trong kỳ thi này không ai cho cậu vay tiền, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ đến việc tự mình rút lui sao?"
"Tớ… tớ có nghĩ như vậy."
Trước ánh nhìn của Hikigaya, Ichinose khó lòng nói dối, và cô cũng không muốn nói dối người mình thích.
Nhưng ngay sau đó, cô bổ sung: "Nhưng đó là vì tớ đã làm sai! Chính tớ đã làm lớp mất hai triệu điểm, nên mới không đủ. Hơn nữa tớ còn… nên tớ phải chịu trách nhiệm, đúng không."
"Vậy giả sử cậu không làm sai điều gì cả thì sao?" Hikigaya dồn ép. "Chỉ đơn giản là lớp không gom đủ hai mươi triệu, và không có ai phạm lỗi. Cậu sẽ làm gì?"
Khi có người phạm lỗi, trong tình huống cực đoan, việc đưa ra lựa chọn loại bỏ ai đó khá đơn giản.
Nhưng nếu không ai phạm lỗi mà vẫn phải loại bỏ một người, thì người lãnh đạo phải gạt bỏ mọi cảm xúc, chỉ dùng lý trí mới có thể đưa ra quyết định đúng đắn.
Tuy nhiên, câu trả lời của Ichinose khiến Hikigaya vô cùng thất vọng.
"Chuyện đó bọn tớ đã bàn bạc xong rồi. Bọn tớ sẽ rút thăm. Nếu đến ngày thi mà vẫn không có cách nào để tránh việc bị đuổi học, thì sẽ viết tên ba người được rút thăm vào phiếu chỉ trích. Còn phiếu tán thưởng sẽ tùy cơ ứng biến… Đó là chiến lược của bọn tớ."
"Hóa ra là vậy…"
Hikigaya im lặng vài giây, rồi không kìm được cảm thán: "Đó đúng là một cách làm rất phù hợp với không khí lớp các cậu, trông có vẻ công bằng nhưng thực chất lại giả nhân giả nghĩa… Hừm, may mà tớ không vào lớp A, nếu không chắc nôn tại chỗ mất."
"...Ể?"
Sau một thoáng kinh ngạc, Ichinose chìm vào sự hoài nghi không thể tin nổi.
Lời nhận xét này quả thực không chút nể nang… Tại sao lại nói những lời quá đáng như vậy?
Thấy cô như sắp khóc, Hikigaya lại thở dài.
"Tớ chỉ ví dụ thôi, giả sử cậu, Kanzaki và Shiranami bị rút trúng, cậu nghĩ cuối cùng ai sẽ bị đuổi học?"
"C-chuyện đó…"
"Không cần nghi ngờ, chính cậu cũng biết đó chắc chắn sẽ là Shiranami, đúng không." Hikigaya quả quyết. "Thấy chưa, dù cậu nghĩ biện pháp này công bằng, trông có vẻ không dựa trên năng lực của học sinh để phán xét, nhưng một khi tình huống như tớ nói xảy ra, kết quả là điều hiển nhiên, ngay cả chính cậu cũng biết rõ điều đó."
"Nhưng…!"
"Không cần nhưng, tớ biết đây là biện pháp chẳng đặng đừng."
Hikigaya lại một lần nữa ngắt lời biện hộ của Ichinose.
"Nếu chỉ muốn trông cậy vào vận may, vậy thì cứ gộp cả cậu vào, rồi cho cả lớp bốc thăm một người bị đuổi học là xong, đúng không? Nếu đến cuối cùng vẫn phải dựa vào năng lực để quyết định, tại sao không làm thế ngay từ đầu? Nói cho cùng, đây vốn là trách nhiệm và gánh nặng tội lỗi mà một người lãnh đạo phải mang. Nhưng những học sinh được kính trọng như cậu và Kanzaki, lúc này lại chọn cách đùn đẩy nó cho cả lớp, chỉ để duy trì sự hòa thuận giả tạo trên bề mặt."
Nói một cách đơn giản, biện pháp này có thể công bằng với tất cả học sinh, nhưng với một số học sinh, nó lại càng công bằng hơn.
Ichinose và lớp A có lẽ tự cho rằng mình đã có đủ sự giác ngộ, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là nửa vời.