Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 410: Quả nhiên là nội gián à?

“Chủ tịch tạm thời Tsukishiro, ông đang làm cái quái gì vậy?”

Hikigaya thực sự bị sốc, chủ yếu là cậu không ngờ người có liên quan đến White Room trong truyền thuyết lại hành xử như vậy, đuối lý là dùng bạo lực, còn vô nguyên tắc hơn cả tên du côn Ryuuen. 

Chẳng lẽ người của White Room ai cũng thế này sao?

Thảo nào Ayanokouji, cái gọi là Kiệt Tác Tối Cao kia, cũng có phần kỳ quặc…

“Không cần phải lo, camera giám sát ở đây đã bị thay thế bằng hình ảnh giả mạo hết rồi.”

Tsukishiro tỏ ra vô cùng tự tin, đồng thời bàn tay đang siết cổ Ayanokouji cũng từ từ tăng thêm lực.

“Xong rồi, đây là lời nhắn từ cha cậu đấy.” Ông ta nói với Ayanokouji bằng một giọng thản nhiên, “‘Bố không định chơi trò trẻ con với mày nữa, mau về đây.’ Đại loại là thế, nếu cậu đồng ý thì chớp mắt hai cái nhé?”

“…”

Ayanokouji không hề có phản ứng gì.

Xem ra cậu ta định im lặng đến cùng… mà cũng phải thôi, cổ họng bị người ta bóp chặt rồi còn gì.

Hikigaya thấy hơi chướng mắt, không kìm được mà lên tiếng khuyên: “Chủ tịch tạm thời, có cần phải làm đến mức này không? Dù tôi không rõ tại sao ông nhất quyết muốn Ayanokouji thôi học, nhưng nghe lời ông thì có vẻ đây là yêu cầu từ bố cậu ấy? Nhân tiện, lần trước tôi có tình cờ gặp bố cậu ấy trong trường, nhìn khí chất là biết ngay một nhân vật tầm cỡ.”

“Đúng vậy, đây chỉ là mâu thuẫn gia đình thôi, nên các cậu không cần xen vào, kẻo lại rước họa vào thân thì không hay đâu.”

Giọng Tsukishiro mang một chút ý cảnh cáo.

Nhưng những lời này lại càng khiến Hikigaya bực mình hơn.

Nếu ông nói vậy, thì tại sao lúc nãy lại đá tôi!

Dù đó có thể chỉ là một đòn nhử để khiến Ayanokouji mất tập trung, nhưng vẫn làm Hachiman vô tội này một phen hú vía đấy nhé!

“À, ra là vậy.” 

Hikigaya gật gù như vừa vỡ lẽ, rồi lại nói với vẻ mặt kỳ quặc: “Nhưng nếu theo lời Chủ tịch tạm thời, thì chuyện của họ nói cho cùng cũng chỉ là mâu thuẫn cha con. Còn ông… chỉ là một kẻ làm thuê, đã thế còn thích thể hiện, lại còn đè Thiếu chủ tương lai ra tường mà hành hung? Ông… đầu óc ông có vấn đề gì không vậy?”

“…”

Lần này đến lượt Tsukishiro cảm thấy như bị ai đó bóp cổ, cứng họng hồi lâu không nói được lời nào.

Ông ta thực sự chẳng biết phải phản bác ra sao. Quả thật, trong mắt người ngoài thì sự việc đúng là như vậy.

Đừng thấy Tsukishiro ra vẻ ta đây, nói toạc ra thì lại rất nực cười. Cũng giống như một vị giám đốc công ty lớn không trị được đứa con trai nổi loạn của mình, liền cử thuộc hạ đi dạy dỗ.

Vấn đề là, đến cả bố đẻ mà cậu ta còn chẳng coi ra gì, thì liệu có để ý đến một kẻ làm thuê quèn như ông không?

Cũng nên biết thân biết phận một chút chứ.

Dĩ nhiên, trường hợp của Ayanokouji phức tạp hơn nhiều. Nhưng đạo lý thì vẫn vậy.

Kể cả giữa hai cha con họ không có tình thân, thì năng lực của Ayanokouji vẫn sờ sờ ra đó, thái độ và hành động của bố cậu ta cũng đã gián tiếp cho thấy ông ta coi trọng cậu đến mức nào.

Chưa cần nói đâu xa, ít nhất trong tương lai cậu ta rất có thể sẽ tiếp quản sự nghiệp White Room.

Nếu Tsukishiro là một người lớn khôn ngoan, thì không nên đắc tội quá sâu với sếp tương lai của mình. Tiếc thay, tình hình hiện tại có vẻ không phải vậy.

“Hikigaya-kun, cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng như cậu nói đấy, tôi cũng chỉ làm theo lệnh người khác thôi.”

Tsukishiro thẳng thắn thừa nhận mình chỉ là con rối, nhưng rồi lại đột ngột đổi giọng.

“Nhưng nếu cậu thực sự ngứa mắt đến vậy, thì cứ tìm cách ngăn cản tôi đi. Hai đánh một cũng được.”

Vừa nói, ông ta vừa nhìn lại Ayanokouji: “Nào, cậu cũng chống cự cho tôi xem đi chứ, hãy cho tôi thấy cái khía cạnh phi thường của cậu. Tôi thực sự rất muốn xem cậu lợi hại đến đâu.”

“…Này, ông bóp cổ người ta như thế thì chống cự kiểu gì?” Hikigaya nhìn cảnh đó mà cạn lời.

“Hehe, thế nên tôi mới bảo hai cậu có thể hợp sức đánh tôi mà?”

Tsukishiro cười khẩy, lại một lần nữa khiêu khích Hikigaya.

“Hay là hai nam sinh cấp ba các cậu hợp lại cũng không đánh thắng nổi một người trung niên như tôi sao?”

“Ờ, việc này thì có liên quan gì đến chuyện thắng thua đâu?” Hikigaya đáp với vẻ mặt bất lực.

“Cậu cứ thừa nhận mình nhát gan là được rồi.”

“…Được thôi, là ông tự tìm đến đấy.”

Bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, đến cả Hikigaya cũng sắp không chịu nổi.

Vốn dĩ cậu chỉ định đứng ngoài xem kịch vui, dù sao người bị Tsukishiro khóa cổ là Ayanokouji chứ đâu phải mình. Nhưng gã chú này đã ngông cuồng đến thế, nếu không đáp lễ một cách tử tế thì thật quá thiệt thòi cho bản thân.

“Tôi khuyên ông đừng có coi thường tôi. Về khoản này, tôi cũng được huấn luyện chuyên nghiệp đấy.”

Nói rồi, Hikigaya có vẻ thực sự định ra tay.

Tsukishiro thấy vậy, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ. Ông ta chỉ mong đối phương mất bình tĩnh.

Xem ra, cậu ta quả nhiên vẫn thua Kiệt Tác Tối Cao của nhà mình. Dù gì cũng chỉ là một học sinh bình thường thôi mà.

“Hikigaya-kun, đừng mắc bẫy của ông ta… A.”

Sakayanagi đứng cạnh vừa định lên tiếng can ngăn thì đã thấy Hikigaya rút điện thoại từ trong túi ra, chĩa camera về phía Tsukishiro.

Gần như ngay lập tức, Tsukishiro vội vàng buông tay ra như thể phải bỏng.

Đúng là người của White Room có khác. Không chỉ ra tay tàn độc, mà lúc cần hèn cũng rất quyết đoán, y hệt như Ayanokouji.

Đây có lẽ gọi là đại trượng phu co được duỗi được.

“Này này, không phải ông gan lắm sao? Thế thì đừng buông tay chứ.”

Hikigaya giơ điện thoại lên, cười nhạo không chút nể nang: “Tôi còn tưởng Chủ tịch tạm thời đường đường có quyền lực ghê gớm lắm, nói khóa tài khoản là khóa ngay, còn dọa khóa đến tận lúc tôi tốt nghiệp. Hóa ra ông cũng có lúc biết sợ à?”

“…”

Tsukishiro mặt mo đỏ bừng, nhất thời không biết nói gì, chỉ đành giả vờ bình tĩnh sửa lại áo vest.

Một lúc sau, ông ta dường như đã lấy lại được vẻ thong dong, gương mặt lại trở về nụ cười tủm tỉm.

“Hikigaya-kun, tôi phải thừa nhận, đối với một học sinh năm nhất, cậu đúng là có chút khôn vặt.”

“Phải, tôi biết ông không sợ mà, nên mới bảo ông đừng buông tay đấy thôi.”

Nói đoạn, Hikigaya còn huých nhẹ vào người Ayanokouji.

“Hay là ông khóa cổ cậu ta thêm lần nữa đi? Chịu không?”

“…Cậu là thành viên Hội học sinh, cậu phải biết rằng quy định của trường này rất nghiêm ngặt.”

Tsukishiro khôn ngoan lờ đi từ “khóa cổ”, nói giọng trầm xuống: “Kể cả có bị chụp được, cậu làm gì được tôi? Dù cậu định dùng mạng xã hội, tin hay không, tôi có thể khiến cậu chẳng đăng được cái gì hết?”

“Tin chứ, sao lại không tin.”

Đây không phải là lời dọa suông. Dù chỉ là Chủ tịch tạm thời, nhưng dù sao cũng là một chức vụ lớn, chút quyền hạn đó chắc chắn là có.

Tiếc là, Hikigaya từ hồi cấp hai đã quá quen với bộ mặt của đám hiệu trưởng, giám thị rồi. Chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

“Nếu vậy thì, đến lúc đó tôi đành phải in ảnh ra vậy.” Hikigaya hùng hồn tuyên bố, “Sau đó đi phát cho từng lớp, có khi còn phải ra quảng trường ở trung tâm thương mại phát tờ rơi nữa. Coi như là hoạt động trải nghiệm xã hội sớm cũng được.”

“…”

Nghe xong những lời này, Tsukishiro suýt nữa thì nghẹn thở.

Một khi chuyện này vỡ lở ra, đừng nói đến việc ép Ayanokouji thôi học, mà đánh giá của ông ta trước mặt cấp trên cũng sẽ tụt dốc không phanh. Tương lai sau này coi như chấm hết, chỉ có nước ngồi chơi xơi nước… Chết tiệt!

Sao trên đời lại có đứa học trò đáng ghét đến thế này!

Điều chết người nhất là, ông ta có cảm giác tên này thật sự dám làm những chuyện đó, không hề có chút gì là khoa trương cả.

“À phải rồi, còn một chuyện tôi quên nói.”

Hikigaya giơ chiếc điện thoại lên, trên mặt không hiểu sao lại thoáng chút thương hại.

“Toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi, tôi đã lỡ tay ghi âm lại cả rồi.”

“…Hờ, cậu nghĩ tôi sẽ tin à?” Tsukishiro cười khẩy.

“Tôi biết ông không tin, nhưng vốn dĩ tôi cũng đâu có nhắm vào ông, Chủ tịch tạm thời ạ.” Hikigaya vừa nói vừa chỉ về phía Sakayanagi, “Là do tôi bị cô nàng ranh ma này lừa ra đây, nên mới lén bật ghi âm để phòng thân… Ai ngờ lại câu được con cá lớn là ngài, hay phải nói là, chính ngài tự dâng mình đến tận cửa.”

“Hikigaya-kun, cậu nói thế thì hơi quá rồi đấy, tôi tìm cậu là để bàn chuyện nghiêm túc mà.” Sakayanagi kinh ngạc nhìn sang.

“Hừ, ai bảo cậu dùng điện thoại của Kamuro để lừa tôi.”

“Tôi chỉ nghĩ là nếu dùng số của mình, cậu chắc chắn sẽ vờ như không thấy.”

“Sao cậu lại nói thế, tôi không phải người như vậy.”

Hikigaya quả quyết mình trong sạch… Dù sao cũng chẳng ai biết, cậu ta muốn nói sao cũng được.

Hai người này vẫn còn tâm trí để đấu khẩu, nhưng lòng Tsukishiro thì đã lạnh ngắt.

Đến nước này, ông ta cũng không dám chắc chuyện này là thật hay giả. Nhất là khi Hikigaya đúng là đã dùng chiêu này để gài Sakayanagi, mà chuyện đó mới chỉ xảy ra gần đây.

Điều này khiến độ tin cậy tăng vọt.

Tuy nhiên, Tsukishiro dù sao cũng là người có thể ngồi vào ghế Chủ tịch tạm thời, dù trong lòng có hoảng loạn đến đâu, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không.

“Nếu đã vậy, phiền Hikigaya-kun bật đoạn ghi âm lên được không?”

“Tại sao tôi phải nghe lời ông?”

“Nếu thật sự có ghi âm, thì bật lên nghe một chút cũng có sao đâu? Hay đây chỉ là lời nói dối của cậu thôi?”

Tsukishiro nhìn chằm chằm vào mặt Hikigaya, cố gắng tìm kiếm điều gì đó. Tiếc là, đôi mắt cá chết kia không hề để lộ một chút sơ hở nào.

“Tôi đã nói rồi, vấn đề là ‘tại sao tôi phải nghe lời ông’.” Hikigaya nhấn mạnh lại, “Vả lại, ông tin hay không cũng chẳng sao, tôi vốn không định dùng nó để uy hiếp ông… Nhưng nếu phải nói, thì tôi có một lời muốn nhắn đến Chủ tịch tạm thời.”

“…Xin rửa tai lắng nghe.”

Ban đầu Tsukishiro đúng là có thái độ coi thường, nhưng bây giờ ông ta đã hiểu rõ đối phương khó xơi đến mức nào. Thế nhưng, diễn biến tiếp theo lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của ông ta.

“Thẳng thắn mà nói, tôi không có chút hứng thú nào với mâu thuẫn giữa ông và Ayanokouji. Ông muốn cậu ta thôi học thì tự nghĩ cách đi, chỉ cần đừng kéo tôi vào những chuyện vô cớ này nữa, thì giữa tôi và ông sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song.”

“Ý cậu là… cậu sẽ không giúp Ayanokouji-kun?”

“Vô lý, mắc gì tôi phải giúp cậu ta.”

Hikigaya đáp không chút do dự, rồi nói thêm: “Nhưng nói trước, nếu ông còn định làm như lần này, tùy tiện gửi một tin nhắn là muốn sai vặt tôi, thì tôi cũng không ngại để toàn bộ thầy trò trong trường cùng thưởng thức đoạn đối thoại của chúng ta đâu.”

“…”

Dù Tsukishiro vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng vẻ mặt ông ta rõ ràng đã cứng lại.

Bị một học sinh uy hiếp… mà lại chẳng làm gì được. Ông ta cũng không thể đánh cược. Chưa nói đến việc cược thắng cũng chẳng được lợi lộc gì, cùng lắm chỉ để chế nhạo tên nhóc đáng ghét này một chút.

Nhỡ mà cược thua, lúc đó Hikigaya thật sự công khai đoạn ghi âm… Thì phiền toái sẽ lớn lắm đây.

“…Tôi sẽ chính thức nhậm chức từ tháng Tư. Xin hãy cứ chờ xem.”

Cạn lời, Tsukishiro chỉ có thể cứng nhắc chuyển chủ đề, rồi tự mình nói một câu như vậy. Sau đó, không đợi ba người kia phản ứng, ông ta vội vã bước đi.

Chậc, vậy thì hà tất phải làm thế?

Dù gì cũng là Chủ tịch tạm thời, rảnh rỗi lại đi ra oai trước mặt mấy đứa học sinh, để rồi biến mình thành một thằng ngốc. Thiệt tình, rốt cuộc ông ta đến đây để làm gì cơ chứ…

Hikigaya vừa cảm thấy khó hiểu, vừa có những suy đoán khác trong đầu.

Cậu luôn cảm thấy hành động của Tsukishiro rất kỳ quặc. Dù là ra tay đánh người hay cố tình đến khiêu khích, chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ lại, sẽ thấy những việc này hoàn toàn không liên quan gì đến mục đích của Tsukishiro khi đến ngôi trường này.

Lấy chính Hikigaya làm ví dụ, trước đây cậu cũng từng muốn ép Ayanokouji thôi học. Và trong suốt quá trình đó, cậu chỉ làm đúng hai việc.

Âm thầm thu thập bằng chứng, rồi âm thầm báo cáo cho nhà trường.

Hoàn toàn không có những hành động màu mè hoa lá cành nào khác, cậu thậm chí còn chẳng buồn nói chuyện với Ayanokouji, chỉ một lòng muốn tống khứ tên đó đi.

Vì vậy, theo Hikigaya, hành động của Tsukishiro có vấn đề rất lớn. Cố tình chạy đến báo cho Ayanokouji biết ‘bố cậu cử tôi đến để bắt cậu thôi học’, nghĩ kiểu gì cũng thấy vô nghĩa.

Đã là thích khách, thì cứ im lặng mà hành động trong bóng tối đi chứ!

Hơn nữa, với tư cách là Chủ tịch tạm thời, Tsukishiro vốn dĩ không có nhiều tiếp xúc với học sinh. Chỉ cần hành động khéo léo, có lẽ đến lúc thôi học Ayanokouji cũng chẳng biết ai đã hại mình.

Nhưng giờ đây, Tsukishiro lại gần như đã vứt bỏ lợi thế lớn nhất của mình, còn khiến Ayanokouji nâng cao cảnh giác tối đa.

Nếu loại trừ khả năng ‘gã này vốn đã ngông cuồng như vậy’, thì có lẽ… quả nhiên là nội gián à?

…Thôi kệ.

Hikigaya lắc đầu, gạt phăng những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu. Suy cho cùng, tất cả những chuyện đó chẳng liên quan một xu đến cậu.

“Ồ? Hikigaya-kun, cậu sao thế?” Sakayanagi đứng bên tò mò nhìn hành động của cậu.

“…Không có gì, hơi nhức đầu thôi.”

“Hihi, cậu đang lo lắng không biết sau này phải làm gì sao?”

“Đừng có nói bậy.” Hikigaya cau mày, “Người mà Tsukishiro muốn đối phó là Ayanokouji, chứ không phải tôi. Tôi có gì phải lo chứ.”

“Nhưng lần này cậu đã đắc tội với ông ta rồi còn gì?” Sakayanagi chỉ ra sự thật.

“Thì đã sao, cùng lắm thì thôi học.” Hikigaya đáp một cách thờ ơ.

Thực ra, chuyện đó gần như là không thể. Dù gì thì bố của Ayanokouji, để cài cắm Tsukishiro vào trường Koudo Ikusei, hẳn đã phải tốn không ít công sức mới hạ bệ được Trưởng lý sự Sakayanagi.

Nếu Hikigaya là một học sinh dễ dàng xử lý, thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Nhưng tình hình hiện tại rõ ràng không phải vậy.

Nếu tốn quá nhiều công sức vào Hikigaya, một người ngoài cuộc, thì đó chính là bỏ gốc lấy ngọn. Khi đó, e là Tsukishiro cũng khó mà ăn nói với cấp trên.

Nhưng trên hết, Hikigaya và Ayanokouji có một điểm khác biệt cơ bản.

Cậu chẳng hề quan tâm đến lời đe dọa thôi học!