Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 409: Chẳng lẽ là dân xã hội đen?

“Chào cậu, Hikigaya-kun.”

“…”

Nhìn Sakayanagi đang cười tủm tỉm trước mặt, Hikigaya đến sức để bực mình hay chấp nhặt cũng chẳng còn, chỉ thấy cõi lòng mệt rã rời.

Mãi mới chuẩn bị xong tâm lý để đối mặt với Kamuro, vậy mà cuối cùng… người đến lại là cô nàng rắc rối này ư?

Tại sao lại thế này!

Nhất là khi bây giờ nhìn thấy Sakayanagi, cậu cũng cảm thấy rất khó xử, mà cái sự khó xử ấy lại khác hẳn với khi đối diện Kamuro.

…Hết cách rồi.

Đành phải dùng chiêu đó thôi.

“Tôi về đây.”

“Hehe, biết ngay là cậu sẽ nói thế mà.”

Sakayanagi như đã lường trước được hết mọi chuyện, vừa cười vừa đưa tay ra định níu Hikigaya lại.

Tiếc thay, Hikigaya cũng đã đoán được ý đồ của cô, nhanh hơn một bước lách người né đi.

Hừ, đừng xem thường phản xạ của Hachiman này nhé!

Thế nhưng, cậu còn chưa kịp đắc ý được vài giây, Sakayanagi bên kia dường như dùng sức quá đà, không kịp thu tay lại, cả người cứ thế lao thẳng về phía trước.

“Này?!”

Hikigaya giật bắn cả mình, không kịp suy nghĩ đã lao tới đỡ lấy cô.

Dù có hơi loạng choạng, nhưng cuối cùng cậu cũng ngăn được cú ngã của Sakayanagi, rồi cẩn thận đỡ cô đứng vững lại.

Phù— may mình phản ứng nhanh, chứ không thì… khoan?

Chẳng ngờ vừa thở phào nhẹ nhõm, Hikigaya đột nhiên cảm thấy tay áo bị kéo giật lại.

Cậu cúi xuống nhìn, thấy bàn tay nhỏ nhắn của Sakayanagi đang nắm chặt lấy ống tay áo mình, gương mặt nở một nụ cười tinh quái, ranh mãnh tựa hồ ly con.

…Sao mình cứ có cảm giác quen quen thế nhỉ?

“Hehe, cậu lại mắc bẫy rồi nhé, ‘Hayama-kun’.”

“…Haizz, đúng là hết nói nổi.”

Nghe Sakayanagi đột nhiên gọi cái tên này, ban đầu Hikigaya còn hơi ngớ người, sau đó chính cậu cũng phải bật cười khổ.

Ngay lập tức, bao nhiêu chuyện cũ bất giác ùa về.

Thoắt cái mà đã gần một năm trôi qua rồi… cảm giác cứ như mới hôm qua thôi.

Mà cái cô này vẫn chẳng chịu rút kinh nghiệm gì cả.

“Này cậu, lần sau đừng làm mấy trò này nữa được không.” Hikigaya nói với vẻ mặt bất lực. “Lỡ tôi không phản ứng kịp thì sao, đây đâu phải chuyện đùa.”

“Không cần bận tâm đâu, chỉ là chuyện thường ngày thôi. Từ nhỏ đến lớn tôi ngã không biết bao nhiêu lần rồi, đã quen chịu đau rồi.”

Sakayanagi mỉm cười đáp, giọng điệu cứ như đang kể chuyện của người khác.

Điều này khiến lòng Hikigaya dấy lên một cảm xúc hơi phức tạp…

“Với lại, lần này tôi lỡ trớn thật mà, may là có Hikigaya-kun giúp tôi đấy.”

Nói rồi, Sakayanagi buông tay ra, khẽ cúi đầu cảm ơn.

…Đúng là chịu thua cô ta luôn. 

“Thôi được rồi, vậy lần này cậu cố tình lừa tôi ra đây là có chuyện gì?”

Bất lực với nhỏ loli tai quái này, Hikigaya đành đi vào vấn đề chính.

“Hehe, nói là lừa thì nghe mất tình cảm quá.” Sakayanagi cười nhẹ. “Thật ra, tôi muốn hỏi cậu một chút về những uẩn khúc đằng sau kỳ thi lần này.”

“…Nhảm nhí, có gì đáng để hỏi chứ.” Hikigaya bất giác nhìn đi chỗ khác.

Đây là chủ đề cậu không muốn nhắc tới nhất lúc này.

Thấy bộ dạng của cậu, nụ cười trên môi Sakayanagi càng tươi hơn: “Đừng phũ phàng thế chứ. Với lại tôi biết đấy nhé, tuy miệng cậu nói vậy, nhưng vẫn khéo léo tác động đến các bạn lớp D để họ bỏ phiếu tán thưởng cho tôi, đúng không nào.”

“Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó.”

“Chuyện này chỉ cần hỏi bừa một bạn lớp D là ra ngay thôi, phải không? Cậu không chối được đâu.”

“…”

Dù Hikigaya chẳng hề muốn thừa nhận, nhưng đúng như lời Sakayanagi nói, muốn chối cũng chẳng được… haizz haizz haizz haizz haizz.

Nghĩ đến đây, cậu lại không kìm được mà thở dài.

Nói cho cùng, đây vốn là một nỗi phiền muộn không nên tồn tại mới phải!

Cơ mà… nói đi cũng phải nói lại.

Được người khác dụng tâm bỏ cho nhiều phiếu tán thưởng như vậy, tuy chỉ là chuyện bao đồng, nhưng cũng thật sự khiến người ta, ít nhiều, có một chút, vui, phải không?

…Chậc!

Hachiman này không có vui đâu nhé!

“Thế còn cậu thì sao.” Hikigaya càng nghĩ càng bực, liền lập tức phản pháo. “Mấy người lớp cậu tự dưng đi bỏ phiếu cho tôi, chắc chắn là do cậu giật dây sau lưng đúng không.”

Tiếc là cậu đã quên mất người đứng đối diện mình là ai.

“Ừm, là tôi đó.”

Sakayanagi gần như không do dự, cười tủm tỉm gật đầu: “Dù sao thì trước giờ tôi cũng gây cho Hikigaya-kun nhiều phiền phức rồi, nên tôi nghĩ trước khi đi nên bù đắp một chút. Chỉ là hình như có người cũng có cùng suy nghĩ với tôi thì phải… hehe, đây có được gọi là tâm đầu ý hợp không nhỉ?”

“Ư…!” 

Dù đã quen với cảnh này, nhưng lần nào Hikigaya cũng phải kinh ngạc.

Sao cậu ta có thể nói ra những lời sến súa như vậy mà không hề đỏ mặt chứ!

“T-Tóm lại, chuyện đó không liên quan đến tôi.”

Thấy mình sắp thua, Hikigaya cũng chẳng buồn quan tâm sau này ra sao nữa.

Dù gì thì nhỏ tóc trắng này cũng không thể chạy đi hỏi người khác ngay bây giờ được!

“Tôi cũng không biết sao đám lớp D lại bỏ phiếu cho cậu, nếu bắt phải nói thì… chắc là họ đột nhiên bộc phát gen lolicon rồi.”

“…”

Nghe vậy, Sakayanagi không nói gì, chỉ chống gậy tiến thêm vài bước, rút ngắn khoảng cách với Hikigaya.

Ủa? Hình như hơi gần quá thì phải.

Đúng lúc cậu đang thắc mắc, thì thấy trán Sakayanagi khẽ nổi gân xanh.

“Hikigaya-kun.”

“T-Tôi đây…”

“Lần sau mà cậu còn dám nói thế, tôi sẽ la lên là bị sàm sỡ đấy.”

“Tại sao chứ?!”

Mà chủ đề cũng nhảy nhanh quá rồi đấy!

Chưa kịp phản đối, Sakayanagi đã nói trước với giọng hờn dỗi: “Tôi đã nhấn mạnh bao nhiêu lần rồi, tôi là nữ sinh trung học, không phải con nít!”

“Ờ, cái đó thì tôi biết.” Hikigaya gãi đầu, hơi lúng túng không biết phải đáp lại thế nào.

Nên mới nói… này Sakayanagi ơi?

Khi cậu nhấn mạnh điểm này, bản thân nó đã là vấn đề rồi đấy.

“Hikigaya-kun, tôi không quan tâm cậu có muốn đuổi học tôi không, nhưng cậu tuyệt đối không được học theo cái gã lập dị Kouenji đó!” Sakayanagi nghiêm giọng răn đe.

“…Cậu có tư cách nói người khác chắc?”

Xét về độ lập dị, hai người này đúng là một chín một mười.

Chỉ là mỗi người một kiểu, nên cảm giác mang lại cho người khác không giống nhau lắm.

Nhưng bản chất thì y hệt.

Đều là đám rỗi hơi, ăn no không có việc gì làm!

Cộc… cộc…

Đúng lúc này, tiếng bước chân khẽ vang lên từ phía cầu thang.

Hikigaya ngoảnh lại nhìn, thì ra người đến là Ayanokouji.

Đây là tầng ba của khu nhà học đặc biệt. Thi xong là được về thẳng, thường chẳng có học sinh nào mò lên đây.

Nói cách khác, cậu ta cũng bị Sakayanagi gọi đến…

“Hikigaya… cậu cũng bị Sakayanagi gọi đến à?” Ayanokouji hỏi câu tương tự.

“Không phải.”

Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, Hikigaya lắc đầu không chút do dự.

“Tôi chỉ đi ngang qua thôi, nếu hai người có chuyện cần bàn thì tôi xin phép đi trước— á đau?!”

Nói chưa dứt lời, cậu đã bị Sakayanagi vươn tay véo một cái đau điếng vào má.

“Hehehe, Hikigaya-kun vẫn thích đùa ghê.”

“Ai đùa với cậu chứ!”

“Thôi được rồi, đùa đến đây là hết.” Sakayanagi tự mình chuyển chủ đề. “Vừa hay Ayanokouji-kun cũng đến rồi. Cậu còn nhớ lời tôi nói trước đây không? Kỳ thi lần này đúng là một sân khấu được dựng nên để khiến cậu bị đuổi học đấy… mặc dù vì Hikigaya-kun đây mà mọi chuyện thành ra một mớ hỗn độn rồi.”

Nghe vậy, Hikigaya lập tức thấy có điềm chẳng lành, vội nói chen vào: “Sakayanagi cậu đừng nói bậy! Aya-, Ayanokouji tốt tính, tốt bụng như vậy, làm sao có người muốn cậu ta bị đuổi học được!”

“…”

Vẻ mặt Ayanokouji bỗng trở nên vô cùng khó tả.

Còn Sakayanagi thì liếc cậu một cái kỳ quặc: “Hikigaya-kun, cậu nói câu này… không thấy ngượng mồm à?”

“…Có hơi buồn nôn.”

Chịu thôi, cảm giác ghét một người thì không thể lừa dối được.

Mà khoan, Sakayanagi đột nhiên nhắc đến chuyện này… chẳng lẽ cô ta cũng nhận được tin tương tự?

Trong lúc Hikigaya đang suy tư, Sakayanagi quả nhiên rút điện thoại ra: “Vào chuyện chính đi, thực ra đã có người gửi tin nhắn cho tôi, yêu cầu tôi phải đẩy Ayanokouji-kun đến chỗ bị đuổi học.”

“Tin nhắn?”

“Đúng vậy. Hẳn là người có liên quan đến vụ đình chỉ chức vụ của cha tôi. Vốn dĩ trong kỳ thi phụ này, phiếu bầu giữa các lớp phải là phiếu chỉ trích chứ không phải phiếu tán thưởng. Nếu vậy thì đúng là một kỳ thi quá vô lý.”

Nói đến đây, Sakayanagi không hiểu sao lại nhìn về phía Hikigaya.

Nhìn kiểu gì cũng thấy là cố ý.

“Ban đầu tôi định nhân dịp này đáp trả một chút, nhưng vì vài lý do mà về sau tôi hoàn toàn bó tay… nên tôi mới nghĩ, đối phương chắc sẽ không đặt hết hy vọng vào một mình tôi đâu nhỉ? Dù sao thì trong khối năm nhất vẫn còn những học sinh lợi hại hơn, có năng lực làm được việc này hơn cơ mà.”

“Ra là vậy.”

Gợi ý rõ như ban ngày, Ayanokouji nghe là hiểu ngay, cũng quay sang nhìn Hikigaya với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Hai người nhìn tôi làm gì?”

Hikigaya vốn định giả ngơ đến cùng, nhưng bị hai người họ nhìn chằm chằm đến khó chịu, đành thú nhận.

“Được rồi, tôi đúng là có nhận được tin nhắn yêu cầu đuổi học Ayanokouji, nhưng tôi coi đó là tin nhắn lừa đảo nên xóa rồi. Ngoài ra tôi không biết gì hết.”

“Xem ra tôi đoán không sai, đối phương quả nhiên đã tìm đến Hikigaya-kun.”

Giọng Sakayanagi có chút cảm thán, nhưng lại thấy điều này là lẽ dĩ nhiên.

Trong kỳ thi này, nếu muốn đuổi học Ayanokouji, thì người bạn cùng lớp Hikigaya không nghi ngờ gì là đối tượng dễ ra tay nhất, lại còn có đủ năng lực để làm việc đó.

Hơn nữa trong mắt người ngoài, cậu cũng có động cơ để làm vậy.

“Nếu cậu chỉ muốn nhắc nhở Ayanokouji, vậy giờ tôi về được chưa?” Hikigaya chán nản ngáp một cái.

Tối qua mất ngủ, giờ cậu chỉ muốn về đánh một giấc, chẳng muốn bận tâm chuyện gì nữa.

“Đừng vội.” Sakayanagi mỉm cười trấn an. “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, đối phương đã ra điều kiện gì với cậu?”

“…Điều kiện?”

“Ừm, với tôi thì họ hứa sau khi xong việc sẽ cho mười triệu…”

“Khoan khoan khoan! Cậu dừng lại đã!”

Hikigaya đột nhiên kích động, ngắt lời Sakayanagi ngay tắp lự.

“Cậu nói cậu được mười triệu 10.000.000? Điều kiện ông ta đưa ra là mười triệu điểm cá nhân?!”

“Ừm, của Hikigaya-kun là bao nhiêu?” Sakayanagi tò mò hỏi.

“Ông ta… tôi… lúc đó tôi không nhìn kỹ đã xóa rồi. Dù sao tôi cũng chẳng định dính vào mấy chuyện vớ vẩn này.”

Ngập ngừng mãi, Hikigaya vẫn không nói ra sự thật.

Chủ yếu là vì tức quá.

Dựa vào đâu mà Sakayanagi được những mười triệu, còn cậu thì một xu cũng không có!

Đã thế còn bị người ta lợi dụng không công, bắt làm việc không lương.

Đây chẳng phải là kỳ thị trắng trợn sao!

“Ya, chào các em.”

Đúng lúc Hikigaya đang thầm rủa gã keo kiệt Tsukishiro, thì ông ta lại đột ngột xuất hiện.

Ông ta còn mặt mũi mà xuất hiện cơ đấy! 

“Nói mới nhớ, hình như tôi đã gặp cả ba em rồi thì phải.” Tsukishiro nở nụ cười hiền hậu. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì là ở văn phòng Hội học sinh… chẳng lẽ các em lại có xích mích gì à?” 

“Cảm ơn ngài đã quan tâm, chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm thôi.”

Sakayanagi đáp lại rất lễ phép, rồi hỏi tiếp: “Nhưng xin thất lễ, tôi nhớ ngài là thầy Tsukishiro phải không ạ? Xin hỏi ngài là giáo viên mới của trường ạ?”

“Không, ta đến đây để đảm nhận vị trí Chủ tịch tạm thời.”

Nói đúng ra, đây là lần đầu tiên Tsukishiro công khai thân phận của mình.

Mặc dù ngoài Ayanokouji ra, hai người còn lại đã biết từ lâu.

“Hehe, ra là vậy. Nhưng tại sao Chủ tịch tạm thời lại xuất hiện ở đây ạ? Hay là… ngài đã dùng camera để tìm chúng tôi rồi chạy đến đây xem tình hình? Xem ra ngài vẫn luôn theo dõi động tĩnh của chúng tôi nhỉ?”

“Em nói một câu thú vị thật đấy. Chẳng lẽ ngôi trường này toàn những học sinh như em sao? Quả đúng như lời đồn.”

Tsukishiro cười tươi nói vài câu, nhưng lại lảng tránh câu hỏi của Sakayanagi.

Sau đó, ông ta nhìn sang Hikigaya. 

“Đây là lần thứ hai ta nói chuyện với cậu nhỉ, Hikigaya. Chúc mừng cậu trong kỳ thi vừa rồi nhé, cậu đã gây ấn tượng mạnh trong toàn khối đấy.”

“…Tôi nói này, Chủ tịch tạm thời Tsukishiro.”

Hikigaya im lặng một lát rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Trông ngài có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ, hay là đi tìm việc gì đó chính đáng mà làm đi?”

“Đừng thấy ta thế này, ta bận lắm đấy.”

“Thế à? Trông không giống lắm.”

“Hehe, vậy để ta ví dụ nhé, ví dụ như… chuyện của cậu đó, Hikigaya.”

Vừa nói, nụ cười trên mặt Tsukishiro dần tắt, giọng điệu cũng ẩn chứa sự đe dọa.

“Về chuyện tài khoản của cậu bị khóa, đến giờ ta vẫn đang đau đầu không biết nên xử lý thế nào cho phải đây.”

“Thưa Chủ tịch tạm thời, nếu tôi không nhầm thì học sinh lớp B đã rút đơn kiện rồi cơ mà?” Sakayanagi đứng bên cạnh đột nhiên xen vào.

“Đó là hai chuyện khác nhau. Ngoài vấn đề tố cáo của học sinh lớp các cậu, qua điều tra chúng ta còn bất ngờ phát hiện trong tài khoản của Hikigaya có một lượng điểm cá nhân không rõ nguồn gốc.”

Nói đến nước này, xem ra Tsukishiro không định giả vờ nữa.

Ngay sau đó, ông ta quả thực đã nói thẳng: “Hikigaya, ta nghĩ ta đã ra chỉ thị rồi chứ nhỉ? Bảo cậu phải đẩy Ayanokouji đến chỗ bị đuổi học.”

Lời này nghe thật khó hiểu.

“Thì sao? Ông nói thì tôi phải làm à? Ông nghĩ ông là ai?” Hikigaya hỏi vặn lại với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

“…”

Có lẽ không ngờ đối phương lại trả lời thẳng thừng đến vậy, ngay cả Tsukishiro cũng phải sững người mất vài giây.

Rồi ông ta bật cười thành tiếng: “Xem ra cậu vẫn chưa hiểu vị trí của mình rồi… Có lẽ cậu hơi có tiếng tăm trong khối, nhưng tốt nhất đừng quên, cậu xét cho cùng cũng chỉ là một học sinh mà thôi.”

“Ra là ông cũng biết tôi chỉ là một học sinh cơ đấy.” Hikigaya nói không chút kiêng nể. “Nếu đã biết, sao ông không tự xem lại mình đang làm những trò hạ cấp gì? Đi uy hiếp một học sinh để đuổi học một học sinh khác? Ông mà cũng xứng tự xưng là nhà giáo dục à? Có biết viết hai chữ ‘liêm sỉ’ không?”

“…Xem ra cậu không cần cái tài khoản đó nữa rồi.” Gương mặt Tsukishiro lạnh đi.

“Tùy ông, có giỏi thì bỏ đói tôi đi.”

Hikigaya thực sự chẳng thèm để tâm đến trò đe dọa trẻ con này.

Quan trọng nhất là, kể từ khi kỳ thi vô lý này được công bố, cậu đã dồn một bụng tức.

Giờ Tsukishiro còn chủ động cà khịa, tiện thể xả ra hết luôn.

Cùng lắm thì bị đuổi học thôi!

“Hehehe, không hổ là Hikigaya-kun, nói hay lắm.”

Sakayanagi như thể chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn, đứng bên cạnh ra sức châm dầu vào lửa.

Nhưng mà… chắc đó cũng là lời thật lòng của cô.

Đối phương không chỉ gài bẫy cha cô phải từ chức, mà còn cậy Chủ tịch tạm thời để chèn ép học sinh, hoàn toàn không có điểm nào đáng kính trọng.

“Cậu không cần lo về sinh hoạt hàng ngày đâu, cứ để tôi lo chuyện ăn ở cho cậu là được.”

“Không cần.”

Hikigaya lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng từ chối.

Đùa chắc… cậu thà chết đói, thà nhảy lầu từ đây xuống, chứ nhất quyết không bao giờ để Sakayanagi bao ăn nữa!

“Chà chà, không ngờ học sinh bây giờ lại vô lễ hơn mình tưởng.”

Nói rồi, Tsukishiro lại quay về với vẻ mặt tươi cười.

“Xem ra cuộc nói chuyện không thể tiếp tục được rồi. Vậy, ta xin thất lễ đi trước.”

Ông ta khẽ cúi đầu chào, đúng lúc mọi người tưởng ông ta sắp rời đi.

Tsukishiro đột nhiên tung một cước mà không hề báo trước.

Này này?! 

Trước hành động bất ngờ này, Hikigaya theo phản xạ định né, nhưng nghĩ đến Sakayanagi chân cẳng bất tiện đang đứng cạnh, cậu đành đứng im tại chỗ, giơ hai tay lên trước ngực chuẩn bị đỡ đòn.

Thế nhưng, cú va chạm trời giáng lại không xảy ra.

Hóa ra Ayanokouji đã ra tay chặn Tsukishiro lại.

Ồ ồ! Quả không hổ là Kiệt Tác Tối Cao——

Nhưng Hikigaya còn chưa kịp mừng, đã thấy Ayanokouji như bị ngớ ngẩn, gần như không chống cự gì trước những đòn tấn công tiếp theo của Tsukishiro.

Cuối cùng bị hạ gục chỉ sau vài ba đòn.

Kèm theo một tiếng ‘rầm’, Tsukishiro dùng một sức mạnh phi thường không hợp với vẻ ngoài của mình, một tay bóp cổ Ayanokouji, ấn chặt cậu ta vào tường.

“Không lợi hại như lời đồn nhỉ, Ayanokouji.”

Giọng Tsukishiro đầy vẻ khiêu khích, chắc là muốn chọc tức Ayanokouji ra tay.

Dù người ra tay trước là ông ta, nhưng với thân phận Chủ tịch tạm thời, việc chỉnh sửa lại đoạn phim camera giám sát hẳn không phải là chuyện khó.

Chắc Ayanokouji cũng nghĩ đến điều này nên mới không phản kháng.

Nếu không, lỡ không may trúng kế bị đuổi học thì đúng là công cốc.

Chỉ có một điều, Hikigaya nghĩ mãi không ra.

Chủ yếu là… ngài Tsukishiro, ngài có thật sự cần phải động tay động chân không?

Dù gì cũng là Chủ tịch tạm thời đường đường chính chính cơ mà!

Đừng có hành xử như tên du côn Ryuuen, động một tí là đánh nhau có được không!

Ngay cả Ryuuen bình thường cũng toàn chỉ đạo Albert ra tay thôi đó!

Đây thật sự không phải Hikigaya bé xé ra to, càng không phải cậu ít trải sự đời.

Mà là vì cậu thực sự chưa bao giờ thấy một người lớn có địa vị mà lại hành xử lộm thộm đến thế.

Nếu Tsukishiro là dân xã hội đen thì còn dễ hiểu… mà khoan đã.

Chẳng lẽ cái gọi là White Room, lại là một tổ chức xã hội đen sao?

…Thế thì đổi quách tên thành Black Room cho rồi!