Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 408: Chó săn và đồng bọn

Cứ thế, Yahiko đã trở thành nạn nhân của kỳ thi lần này một cách không thể hiểu nổi.

Nhưng nói là nạn nhân cũng không hoàn toàn chính xác, vì thực tế chẳng có ai cố tình hãm hại cậu ta cả.

Người duy nhất có chút liên đới là Hikigaya, nhưng cậu cũng chẳng hề kêu gọi lớp B bỏ phiếu chống lại Yahiko.

Thay vì trách cậu, thà tự trách bản thân không được lòng người.

Cuối cùng, cũng chỉ đành tội nghiệp cho Yahiko mà thôi.

“Totsuka… Thầy đưa em đến văn phòng trước, hành lý cứ để đó thầy sẽ thu dọn sau.”

Mashima-sensei cố giấu đi nỗi đau mất đi học trò, dùng giọng điệu bình tĩnh để sắp xếp những việc cần làm tiếp theo.

Thầy cũng chẳng biết nói lời an ủi nào cho phải, chỉ có thể cố gắng hết sức để Yahiko cảm thấy khá hơn một chút.

“…”

Đáp lại, Yahiko chỉ ngây người gật đầu, dường như vẫn chưa thể thoát khỏi cú sốc vừa rồi.

Thực ra không chỉ riêng cậu ta, những người khác cũng bị kết quả này dọa cho một phen hú vía.

Đặc biệt là những người có số phiếu chống khá cao, ai nấy đều thót tim.

Bởi chỉ cần một chút sơ sẩy, người phải cuốn gói rời trường biết đâu lại chẳng phải Yahiko, mà chính là họ.

Ngoài ra, còn một chuyện khác khiến các học sinh lớp B quan tâm hơn cả.

Đó chính là về cái gọi là “kết quả hài lòng” của Hikigaya.

Sau khi Mashima-sensei đưa Yahiko rời khỏi lớp, mọi người lập tức xôn xao bàn tán.

Chủ yếu là họ sợ Hikigaya sẽ lật lọng, đến lúc đó lại giở trò câu chữ.

Tuy nhiên, hành động của một người đã nhanh chóng khiến cả lớp học phải im bặt.

Katsuragi không nói một lời, tiến thẳng đến bàn của Sakayanagi. Đôi mắt cậu ta hằn lên sự tức giận, nhìn cô chằm chằm với sắc mặt sa sầm đến độ tưởng chừng có thể vắt ra nước.

Thấy vậy, Hashimoto và Kitou ở gần đó vội vàng đứng dậy định can ngăn.

Họ làm thế để đề phòng trường hợp xảy ra bạo lực.

Vốn dĩ Hashimoto chẳng muốn xen vào. Cậu ta biết một người như Katsuragi không thể nào động thủ, mà kể cả có động thủ thật thì cũng chẳng liên quan đến mình.

Dù gì người ăn đòn cũng là Sakayanagi.

Mấy hôm trước, cậu ta thậm chí đã nghĩ đến việc vạch rõ ranh giới để tránh bị vạ lây.

Nhưng không ngờ Sakayanagi lại không bị đuổi học, hơn nữa còn là vì… tóm lại, đã vậy thì Hashimoto Masayoshi cậu đây lại xin được làm kỵ sĩ trung thành của công chúa đại nhân!

“Katsuragi-kun, xin hỏi cậu có chuyện gì vậy?”

Sakayanagi dường như chẳng hề để tâm đến vẻ mặt đằng đằng sát khí của đối phương, vẫn thản nhiên lên tiếng hỏi.

“……Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện.” Katsuragi hít một hơi thật sâu. “Chuyện lần này, có phải do cậu và Hikigaya ngầm sắp đặt không?”

“Sắp đặt gì cơ? Chẳng lẽ cậu đang nói đến việc để Totsuka-kun nghỉ học à?” Sakayanagi mỉm cười hỏi lại, giọng điệu không hề giấu giếm sự khinh thường.

Ngụ ý trong đó đã quá rõ ràng.

——Chỉ cậu ta mà cũng xứng sao?

Katsuragi đương nhiên hiểu, thực ra cậu ta đã lường trước được điều này.

Sở dĩ vẫn hỏi, chẳng qua là vì trong lòng vẫn còn canh cánh không yên.

Nếu tất cả chuyện này là do Sakayanagi đứng sau giật dây hãm hại Yahiko, có lẽ cậu ta vẫn còn có lý do để căm hận. Nhưng bây giờ thì… chính Katsuragi cũng không biết phải làm sao.

May thay, đối phương đã ngay lập tức cho cậu ta một lý do.

“Katsuragi-kun, tôi biết cậu rất buồn, nhưng khoan hãy buồn vội.” Sakayanagi chế nhạo không chút nể nang. “Là bạn của Totsuka-kun, tôi thấy cậu rất lưu luyến không muốn cậu ấy rời đi. Chính vì vậy, cậu càng nên nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác. Với tư cách là người lãnh đạo lớp, giữ lại Totsuka-kun không hề có lợi cho lớp B. Có thể nhân kỳ thi này để loại bỏ một học sinh không cần thiết, cậu nên mừng mới phải chứ.”

“……Tôi đã rút khỏi cuộc đua giành vị trí lãnh đạo từ lâu rồi.”

Katsuragi kìm nén một hồi lâu, chỉ muốn tặng cho Sakayanagi một cú đấm.

May mà cuối cùng cậu ta cũng đã giữ được bình tĩnh.

Nhưng cái miệng nhỏ của Sakayanagi vẫn không ngừng oang oang: “Nếu cậu muốn hận tôi hay Hikigaya-kun thì thật vô lý đấy nhé. Tôi thì gần như đã bị hạ bệ, còn Hikigaya-kun cũng chưa bao giờ tỏ ý muốn nhắm vào Totsuka-kun. Không tin thì cậu cứ đi hỏi các bạn xung quanh xem.”

“……Chuyện này tôi biết.”

“Thế nên, Katsuragi-kun, cậu cũng vui lên đi. Lần này cứ coi như là trong cái rủi có cái may. Ít nhất thì những học sinh hữu dụng hơn Totsuka-kun đã không phải rời đi.”

Đôi khi, lời nói của Sakayanagi thật sự có thể khiến người ta tức chết.

Mà điều tức hơn nữa là, Katsuragi nghĩ mãi cũng không thể phản bác lại được câu nào.

Nếu không tính đến việc họ là bạn, cậu ta quả thực không dám nói rằng năng lực của Yahiko mạnh hơn những người khác, chưa kể cậu ta còn từng gây ra họa lớn.

Với một trái tim tan nát, Katsuragi lủi thủi rời khỏi lớp học.

Bây giờ cậu ta cần được yên tĩnh.

Trong khi đó, Sakayanagi, người vừa được dịp mỉa mai bạn học một phen, lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hehe, Katsuragi-kun quả nhiên rất giống Ichinose-san nhỉ? 

Chả trách bắt nạt cả hai đều giúp người ta xả stress và giải khuây đến thế.

Ngay lúc Sakayanagi đang vui vẻ với suy nghĩ đó, Hashimoto ngồi bên cạnh liền buông lời tâng bốc như thể đang cố tìm chuyện để nói: “Chà chà, không hổ là công chúa đại nhân, chỉ vài câu đã khiến Katsuragi cứng họng. Lớp chúng ta quả nhiên vẫn do ngài dẫn dắt là tuyệt nhất, nhìn xa trông rộng hơn người.”

Cậu ta đang thăm dò tình hình đây mà.

Chủ yếu là sau sự việc lần này, không ai biết lớp B sẽ đi về đâu.

Dù sao thì Sakayanagi cũng đã bị gần như cả lớp bỏ phiếu chống. Mặc dù kết quả cho thấy mọi người có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra và Sakayanagi vẫn có thể tiếp tục lãnh đạo, nhưng có những chuyện không tiện nói thẳng ra.

Nói ra thì mất mặt lắm.

Tiếc là, Sakayanagi chỉ mỉm cười đáp lại: “Kitou-kun, và cả Hashimoto-kun, lần này thực sự cảm ơn hai cậu đã đứng ra.”

“Không có gì đâu ạ, đó là việc tôi nên làm.” Hashimoto vội xua tay.

Cậu ta không ngốc, đương nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói đó.

Tuy nhiên, đúng như câu nói “chim khôn chọn cành mà đậu”, Sakayanagi cũng hiểu sâu sắc đạo lý này.

Hơn nữa, cô vốn đã biết Hashimoto là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, nên lúc này cũng không định so đo.

Dù sao thì giữa hai bên cũng chẳng có chút tin tưởng nào, đơn thuần chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

“So với chuyện đó, có một việc tôi muốn nghe ý kiến của hai cậu.” Sakayanagi đột nhiên hào hứng hỏi. “Trong kỳ thi lần này, hai cậu thấy tôi và Hikigaya-kun… thế nào?”

“……Thế nào ạ?”

Kitou tỏ vẻ hoang mang, hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.

“Chà, ý là… hai cậu không thấy tôi và Hikigaya rất xứng đôi sao? Đương nhiên tôi chỉ đang nói về cách xử lý trong kỳ thi lần này thôi nhé.”

Dù lời giải thích của Sakayanagi có phần giống như “lạy ông tôi ở bụi này”, nhưng sự chú ý của Hashimoto lại không nằm ở đó.

Lại còn dám nói xứng đôi…

Dù là một Hashimoto luôn trơn tru khéo léo, khi nghe đến từ này cũng gần như không giữ nổi nụ cười giả lả trên mặt. Khóe miệng cậu ta giật giật liên hồi, trong lòng thì đang điên cuồng đảo mắt.

Hehe, còn xứng đôi… phải, ở cái khoản thần kinh có vấn đề thì đúng là xứng đôi thật!

Đặc biệt là cách làm của Hikigaya, khiến cậu ta cạn lời đến mức tột cùng.

Vật lộn cả buổi, trả một cái giá đắt như vậy, cuối cùng chỉ để dọa Sakayanagi một phen?

Thế thì ngài đến dọa tôi đi này!

Tôi cho cậu dọa miễn phí luôn!

Mỗi khi nghĩ đến hai bản hợp đồng mà Hikigaya đã mất, dù đó không phải là tiền của mình, Hashimoto vẫn cảm thấy đau lòng khôn xiết.

Cậu nói xem, cứ bóc lột bạn học không sướng hơn à?

Cứ thế đến lúc tốt nghiệp thì tích cóp được bao nhiêu cái hai mươi triệu chứ?

Việc quái gì phải bày ra cái trò lớn lối như vậy!

Đối với Hashimoto, tốt nghiệp từ lớp A là mục tiêu duy nhất khi cậu ta vào ngôi trường này.

Vì vậy, cậu ta luôn cố gắng chuẩn bị nhiều đường lui, tìm mọi cách để giữ quan hệ tốt với những nhân vật sừng sỏ ở các lớp khác.

Như Kanzaki, Ryuuen, và cả Ayanokouji, đều là những học sinh đáng gờm cần phải để mắt.

Tuy nhiên, trong lòng cậu ta, trọng lượng của tất cả những người đó cộng lại cũng không thể nào sánh bằng Hikigaya.

Nói cho cùng, họ chỉ có khả năng dẫn dắt lớp mình lên lớp A, trong khi Hikigaya đã có năng lực đưa người khác lên lớp A rồi.

Hai bên vốn không cùng đẳng cấp.

So với việc cùng cả lớp đánh cược vào một khả năng mờ mịt, Hashimoto cảm thấy làm chó săn cho Hikigaya còn có cơ hội lớn hơn… Dĩ nhiên, “chó săn” nghe có vẻ không hay cho lắm, có thể gọi là chân sai vặt hoặc đồng bọn chẳng hạn.

Tiếc thay, một con đường thăng tiến vững chắc như vậy.

Lại bị Hikigaya và Sakayanagi, hai kẻ này, đùa giỡn như trò trẻ con rồi vứt bỏ?!

“Haizz, hai người đúng là chẳng có chút thú vị nào cả.”

Sakayanagi còn dám ở đó than thở, tiện thể mê trai: “Quả nhiên vẫn là Hikigaya-kun thú vị nhất… hehe, hai cậu nói xem, đến lúc tôi và cậu ấy gặp nhau, Hikigaya-kun sẽ có biểu cảm gì nhỉ?”

“Chắc là mừng đến phát rồ rồi.”

Hashimoto thật sự không nhịn được mà nói kháy một câu.

Mừng hay không thì chưa chắc, nhưng rồ thì chắc chắn rồi.

Nhưng Sakayanagi dường như không nhận ra, lại tỏ ra rất vui với câu trả lời này, vẻ mặt hài lòng gật gù.

Đúng là chỉ có thể nói mặt dày thì thiên hạ vô địch…

“Này, đi với tôi một lát.”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên cạnh.

Hashimoto và Kitou quay lại nhìn, thì ra là Kamuro, và còn là một Kamuro đang tỏ rõ vẻ không vui.

Hai người họ đều rất biết điều, lập tức đứng dậy chuồn thẳng.

Nhưng Sakayanagi thì không biết điều như vậy, vẫn trêu chọc như mọi khi: “Sao thế Masumi-san, một ngày không gặp mà tính tình ghê gớm hơn rồi nhỉ?”

“Bớt nói nhảm đi, đi với tôi là được.”

“Được thôi, được thôi, tôi đương nhiên sẽ ngoan ngoãn đi với cậu rồi, Ma~su~mi~”

“……”

Hai chữ cuối cùng khiến Kamuro cau mày.

Không hiểu sao… cô luôn cảm thấy nghe nó cứ là lạ thế nào ấy.

Nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm những chuyện đó. Hai người họ rời khỏi lớp, đi theo Kamuro đến một góc vắng người ở hành lang gần đó. Sau đó, cô không nói lời nào, lôi điện thoại ra và chĩa màn hình về phía Sakayanagi.

“Nói đi, cậu có ý gì đây!”

“Ý gì là ý gì cơ?” Sakayanagi nghiêng đầu giả vờ không hiểu.

“Cậu đừng có giả ngốc với tôi.” Kamuro mất kiên nhẫn nói. “Tôi hỏi, tại sao cậu lại chuyển điểm của cậu cho tôi? Mà còn chuyển hẳn hai triệu… cậu điên rồi à?”

Nói đến đây, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng cô.

Chỉ một phút trước khi kỳ thi bỏ phiếu bắt đầu, điện thoại của Kamuro mới nhận được thông báo chuyển khoản.

Thế nên cô vừa định hỏi Sakayanagi thì Mashima-sensei đã bước vào lớp, đành phải tạm gác lại.

Cô đã tưởng Sakayanagi định nghỉ học nên mới để lại điểm cho mình, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác… Điều này khiến đầu óc Kamuro có chút rối loạn.

“Hehe, chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao?”

Sakayanagi mỉm cười, nói ra những lời sáo rỗng chỉ khiến người khác thêm bực mình.

“Vì tớ sắp rời đi rồi, giữ tiền lại cũng vô dụng, nên tặng cho Masumi-san thôi.”

“Bớt nói vớ vẩn đi.” Kamuro càng cau mày chặt hơn. “Đến nước này rồi còn giả ngốc gì nữa, chắc chắn là cậu đã lên kế hoạch hết cả rồi đúng không.”

“Rất tiếc, không có đâu nhé.”

“Vậy sao lại…”

“Nếu phải so sánh, thì tớ và Hikigaya-kun giống như nhân vật chính trong truyện 《The Gift of the Magi》 vậy.” (Một cặp vợ chồng nghèo bán đi tài sản quý giá nhất của mình để mua quà cho nhau, và nhận ra rằng tình yêu chính là món quà lớn nhất.)

Sakayanagi cố tình đưa ra một ví dụ có phần gượng ép, chỉ để chọc tức Kamuro một chút.

Ngay khi cô đang đầy mong đợi phản ứng của đối phương, thì chỉ thấy Kamuro vừa gãi gãi gáy, vừa cố tỏ ra bình tĩnh: “Ồ, ra cậu đang nói về Magi à, là cái món quà đắt tiền đó đúng không… ừm, ra là vậy.”

“……Masumi-san.”

“S-sao thế?”

“Lần sau có thời gian, tớ bổ túc văn hóa cho cậu nhé?”

“……Làm phiền cậu rồi.”

Dù rất ngượng, nhưng lúc này cũng chỉ đành… Khoan đã!

Kamuro đột nhiên tỉnh ngộ, rồi tức tối nói: “Ai cần cậu lo chuyện bao đồng! Dù sao cậu cũng không còn nắm được thóp của tôi nữa, sau này cô muốn làm gì thì làm, tất cả đều không liên quan đến tôi! Còn nữa, cầm lại tiền bẩn của cậu đi!”

“Hehe, đừng nói những lời vô tình như vậy chứ.”

Sakayanagi vẫn cười tủm tỉm, chống gậy tiến lại gần Kamuro.

“Dù sao đi nữa, tớ đã giúp ‘Hachiman’ mà ‘Masumi’ yêu thích nhất không bị đuổi học đấy. Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ chứng tỏ tớ là bạn tốt của cậu rồi, đúng không? Nên cậu cũng đừng nhỏ mọn thế chứ.”

“Ai là bạn của cậu… khoan đã?!” Kamuro đột ngột nhìn sang.

Vẻ mặt cô lộ rõ sự kinh ngạc và không thể tin nổi.

“Cậu đang nói linh tinh cái gì thế!”

“Ối? Không phải gọi thế à?” Sakayanagi khẽ che miệng, nhưng không giấu được nụ cười nơi khóe mắt. “Hôm qua trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ mỹ thuật, hai người không phải đã gọi nhau thân mật là ‘Masumi’ và ‘Hachiman’ sao? Hehehe, nghe mà người khác nổi hết cả da gà.”

“Cậu cậu cậu cậu cậu cậu—!”

Kamuro run rẩy chỉ tay vào Sakayanagi, hai má đỏ bừng lên trông thấy.

“Cậu dám nghe lén!!!”

“Không có đâu nhé, tớ chỉ tình cờ đứng ngay ngoài cửa thôi.” Sakayanagi lý sự.

“Cậu… tôi… oaaa!”

Kamuro, người thường ngày luôn tỏ ra lạnh lùng, lúc này không thể kìm nén được sự xấu hổ, liền ngồi thụp xuống đất, vùi mặt vào đầu gối.

Đừng hiểu lầm, cô chỉ đang bắt chước mấy con đà điểu thôi.

“Hehehe, không ngờ Masumi-san cũng có một trái tim thiếu nữ nhỉ?”

Sakayanagi vừa cười lớn thích thú, vừa đưa tay xoa đầu Kamuro: “Nhưng bây giờ vẫn còn hơi sớm đấy. Biết đâu lát nữa cậu sẽ gặp Hikigaya-kun, lúc đó hãy xấu hổ cũng chưa muộn mà.”

“Ưm ưm ưm…”

Nghe vậy, Kamuro chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa.

Đây là vấn đề mà cô không muốn đối mặt nhất lúc này.

“Hừm… thôi được rồi, chuyện của cậu tớ không can thiệp nữa.”

Thấy Kamuro cứ im lặng mãi, Sakayanagi dường như cũng bỏ cuộc.

Rồi cô chìa tay ra: “Nhưng nếu cậu đã định trả lại điểm cho tớ, vậy thì tớ xin nhận. Cho tớ mượn điện thoại một lát.”

“Hừ… cầm lấy.”

Kamuro lúc đầu không nghĩ nhiều, cứ thế ném điện thoại qua mà không ngẩng đầu lên.

Nhưng một lúc sau, thấy đối phương mãi không trả lại, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, liền vội vàng ngẩng đầu.

“Này, Sakayanagi! Rốt cuộc cô đang làm gì với điện thoại của tôi thế!”

“Đương nhiên là chuyển khoản rồi, chứ còn làm gì được nữa?”

Sakayanagi đáp lại với vẻ mặt kỳ quái.

Chưa kịp để Kamuro thở phào, cô lại nói tiếp: “Tiện thể tớ cũng hẹn Hikigaya-kun gặp mặt ở tòa nhà đặc biệt luôn rồi.”

“Aaaa!”

Câu nói này khiến Kamuro hoảng hồn, gần như nhảy dựng lên, giật phắt lấy điện thoại từ tay Sakayanagi.

“Cậu đã làm cái quái gì thế! Hủy ngay! Hủy ngay!”

“Hehe, rất tiếc, tin nhắn đã được đọc rồi nhé.” Sakayanagi cười đến mức gập cả người. “Thật tình, tớ chưa bao giờ nghĩ Masumi-san lại có thể giàu cảm xúc đến vậy. Nhưng không sao đâu, cậu cứ đi gặp Hikigaya-kun đi, rồi hi sinh oanh liệt… à ý tớ là thành đôi với cậu ấy.”

“Phiền chết đi được! Tôi có kế hoạch của riêng mình! Cậu đừng có xía vào chuyện của tôi!”

Kamuro hét lớn một tiếng, rồi như thể không thể chịu đựng thêm được nữa, cô vội vàng bỏ chạy.

Nhìn theo bóng lưng đang xa dần, Sakayanagi mỉm cười lẩm bẩm: “Chà chà, hình như mình trêu cô ấy hơi quá rồi. Nhưng ai bảo một Masumi-san như vậy lại hiếm thấy đến thế chứ, làm mình không nhịn được.”

Tóm lại, nhỏ tóc trắng khốn nạn nào đó hoàn toàn không có ý định hối lỗi.

“Nhưng nếu Masumi-san không thể ra mặt, vậy thì để mình thay thế vậy… hehehe, mình cũng đang muốn gặp Hikigaya-kun một chút đây.”

Với lại, còn chuyện kỳ thi lần này nữa… cũng cần phải thảo luận cho ra ngô ra khoai.

Mười phút sau, Sakayanagi đã được toại nguyện khi gặp được một Hikigaya với vẻ mặt đầy chán ghét.