Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 411: Nhất định phải tháo gỡ hiểu lầm

Cổ nhân có câu vô dục tắc cương, chính vì Hikigaya chẳng hề bận tâm đến chuyện bị đuổi học, nên cậu mới có thể dửng dưng trước lời đe dọa của Tsukishiro.

Nếu là một học sinh bình thường khác, dẫu đối phương chỉ là Chủ tịch tạm thời, thì cũng tuyệt đối chẳng dám cãi lại đâu nhỉ?

Dù sao thì có kẻ nào đó bị bóp cổ đến nơi mà còn chẳng dám hó hé phản kháng cơ mà~

“Hikigaya.”

“Chuyện gì?”

“Tuy tôi nghĩ là cậu biết rồi, nhưng vẫn nên nói trước một tiếng.” Ayanokouji dường như đã đọc vị được những suy nghĩ trong đầu cậu, “Kể cả khi Chủ tịch tạm thời Tsukishiro tuyên bố đã dùng đoạn băng giả để thay thế camera giám sát, nhưng nhỡ đâu đó chỉ là một lời nói dối, thì đến lúc tôi mạo hiểm ra tay sẽ bị chiếu tướng ngay. Đối phương hoàn toàn có khả năng cắt bỏ đoạn phim ông ta sử dụng bạo lực.”

Hikigaya đảo mắt một vòng: “Cậu nói với tôi chuyện này làm gì, tôi có cười chê cậu nhát gan đâu.”

“Nhưng vẻ mặt của cậu đâu có nói thế.”

“...Lộ liễu đến vậy sao?”

Nghe vậy, Hikigaya bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, rồi lại đưa ánh mắt dò hỏi sang phía Sakayanagi.

Cô nàng tủm tỉm cười đáp: “Tớ nghĩ Ayanokouji-kun chỉ đang dọa cậu thôi.”

“Không, chỉ là tôi bị Hikigaya gài bẫy mấy lần rồi nên về cơ bản đã hiểu được cậu ta đang nghĩ gì.” Ayanokouji điềm tĩnh trả lời.

“Thật không đấy... Ghê quá đi.”

Hikigaya bất giác nổi da gà, cái viễn cảnh bị một thằng con trai thấu hiểu từ trong ra ngoài thì xin kiếu.

Cơ mà, câu nói này cũng có thể hiểu theo một nghĩa khác, đó là hiện tại Ayanokouji không hề đề phòng cậu.

Thậm chí còn đang quay ngược lại để thăm dò thái độ của cậu.

Tức là thái độ về chuyện ‘Chủ tịch tạm thời Tsukishiro đang ép buộc một học sinh phải thôi học’.

Thật lòng mà nói... chuyện này phiền phức kinh khủng.

Một mặt, Hikigaya chẳng muốn giúp Ayanokouji, nhưng mặt khác cậu cũng thực sự chướng mắt với những hành động của Tsukishiro.

Đặc biệt là lần này, ngôi trường này vốn dĩ có mục ruỗng đến đâu, cũng chẳng đến mức tung ra một kỳ thi vô lý đến thế.

Thế nhưng chính vì sự nhúng tay của Tsukishiro, những học sinh vô tội khác cũng đã bị kéo vào cuộc.

Yamauchi, Yahiko và cả Tokitou đều đã bị hại đến mức phải cuốn gói khỏi trường rồi đấy! (Gằn giọng)

Thế mới nói tên Ayanokouji này đúng là một thứ tai họa.

Nếu biết xấu hổ thì cậu cũng tự giác nghỉ học đi cho khuất mắt tôi!

Tiếc là, Hikigaya thừa biết kiểu chỉ trích này chỉ là trò bắt cóc đạo đức, ít nhất thì trong chuyện này, Ayanokouji cũng được coi là một nạn nhân.

Thế nên cậu cũng chỉ đành rủa thầm trong bụng mà thôi.

“Ayanokouji, tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng nghĩ ngợi lan man, trước đây tôi đã nói rồi, chuyện của các cậu không liên quan đến tôi.”

Hàm ý ở đây là dù Tsukishiro có lộng hành đến đâu, cậu cũng quyết định sẽ khoanh tay đứng nhìn cho đến cùng.

“Thay vì nghĩ chuyện đó, cậu cứ tận hưởng cho trọn vẹn những ngày tháng học đường ngắn ngủi còn lại đi.” Hikigaya nói với giọng pha chút mỉa mai, “Dù gì thì kẻ địch của cậu cũng là Chủ tịch tạm thời cơ mà. Nói khó nghe một chút, thì kể cả có đặt một con chó vào vị trí đó, nó vẫn có thể dễ dàng khiến cậu phải thôi học.”

Dĩ nhiên, với điều kiện là đối phương chịu chơi tới bến.

“Có lẽ vậy.”

Ayanokouji không bình luận gì thêm, nhưng có lẽ trong lòng cậu ta ít nhiều cũng cảm thấy bất an rồi.

Lần này không phải là một đối thủ có thể giải quyết bằng nắm đấm.

“Mà nhân tiện, tôi có một chuyện rất tò mò.”

Đúng lúc này, Sakayanagi bất ngờ lên tiếng và nhìn về phía này.

“Hikigaya-kun, những gì cậu nói ban nãy là thật cả chứ? Cậu có thật sự đã bật ghi âm không?”

“Cậu nghĩ sao?” Hikigaya hỏi vặn lại.

“Tôi không biết.” Sakayanagi thẳng thắn đáp, “Vả lại, nếu tôi có thể nhìn thấu được, thì lần trước đã chẳng sập bẫy của cậu rồi... Ayanokouji-kun thấy sao?”

“Rất tiếc, tôi cũng không thể phân biệt được.”

Hai người này cứ kẻ tung người hứng, khiến người khác có cảm giác mình là một tên đại lừa đảo vậy.

Cảm thấy cạn lời, Hikigaya đành phải nhắc nhở: “Nếu cậu định dùng thứ này để đối phó với Tsukishiro, thì tôi nghĩ nên bỏ ý định đó đi. Sẽ chẳng có hiệu quả thực tế nào đâu, cùng lắm chỉ khiến ông ta dè chừng hơn một chút... Quan trọng nhất là, tôi không muốn vì chuyện này mà bị để ý.”

“Nói cách khác, đoạn ghi âm đó thực sự tồn tại, đúng không?”

Vòng vo một hồi lâu, cảm giác như so với việc đối phó Tsukishiro, Sakayanagi lại càng hứng thú hơn với việc có tồn tại đoạn ghi âm đó hay không.

Dù sao thì trước đây cô nàng cũng từng ăn quả đắng tương tự... đúng là một kẻ hiếu thắng.

Còn sự thật thế nào, cứ để cô nàng tự mình đoán mò đi.

“Dù có hay không, tôi cũng không đời nào đưa cho cậu.” Hikigaya trả lời nước đôi.

“Cách nói này mập mờ thật đấy... Haizz, thôi được rồi.” Sakayanagi lắc đầu thở dài, “Vì Hikigaya-kun không chịu nói thật, vậy thì thay vào đó, cậu trả lời tôi một câu hỏi khác đi.”

“Cậu lấy đâu ra lắm câu hỏi thế?”

“Hihi, ai bảo con người Hikigaya-kun toàn là những điều bí ẩn cơ chứ.”

Sakayanagi mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò.

“Cuộc nói chuyện lúc nãy làm tôi nhận ra một điều, thái độ của Hikigaya-kun đối với Chủ tịch tạm thời Tsukishiro thật sự rất thú vị.”

“...Thú vị?”

Nghe thấy từ này, Hikigaya không khỏi ngẩn ra vài giây.

Cậu không ngờ Sakayanagi lại đột ngột đề cập đến chuyện này.

“Tôi chỉ dùng những lý lẽ thông thường để nhắc nhở Tsukishiro rằng việc ông ta làm nó lố bịch đến mức nào thôi.”

“Không đúng đâu, tôi đang nói đến vấn đề thái độ thuần túy thôi.” Sakayanagi cứ bám riết lấy điểm này, “Ngay khoảnh khắc Chủ tịch tạm thời Tsukishiro ra tay, cậu dường như chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, mà lại rất dễ dàng chấp nhận tình huống đó.”

“Hả, cậu đang nói gì vậy? Tôi đã sợ hết cả hồn đấy.”

“Ý tôi là cậu không hề ngạc nhiên trước việc ‘một giáo viên dùng bạo lực với học sinh’, cảm giác như đã quá quen với chuyện đó rồi.”

“...”

Câu nói này khiến Hikigaya hoàn toàn câm nín.

Nói là quá quen... dĩ nhiên là cậu quen rồi!

Trong xã hội văn minh hiện đại, về cơ bản sẽ không có chuyện giáo viên dùng bạo lực với học sinh, cùng lắm chỉ là bạo lực ngôn từ.

Dù học sinh có bướng bỉnh đến đâu, thì cũng chỉ có thể báo cho phụ huynh, giáo viên không hề có tư cách dùng hình phạt thân thể.

Thế nên hành động của Tsukishiro rõ ràng là quá quắt, vậy mà chỉ vì không vừa ý đã ra tay đánh người.

Thế nhưng, hồi cấp hai Hikigaya cũng từng gặp phải một giáo viên bạo lực như vậy.

Tuy mọi người khá hợp tính nhau, nhưng bạo lực vẫn là bạo lực... cú đấm trời giáng đầu tiên đó đau kinh khủng.

...Không đúng, không đúng!

Trong thoáng chốc, Hikigaya đã tự mình bác bỏ suy nghĩ đó.

Hiratsuka-sensei đó là giáo dục bằng tình yêu thương, còn gã Tsukishiro vô liêm sỉ này... hình như cũng có dấu hiệu đang ngầm nhắc nhở Ayanokouji?

Nếu thật sự là vậy, thì chẳng phải sự khác biệt giữa hai người họ chỉ là một bên là một cô giáo xinh đẹp ế chồng, còn một bên là ông chú nham hiểm mắt híp hay sao.

Cái quái gì thế này...

Trong phút chốc, Hikigaya không khỏi cảm thấy rối bời.

Nếu cậu thừa nhận hành động của Hiratsuka-sensei, thì cũng đồng nghĩa với việc cậu không có tư cách để bình phẩm Tsukishiro, nhưng về mặt tình cảm cậu lại không tài nào chấp nhận được điều này.

...Xem ra có những chuyện đúng là không nên nghĩ sâu.

Cuối cùng, cậu cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận mang tính trốn tránh như vậy.

“Hihi, trông Hikigaya-kun có vẻ phiền não lắm nhỉ?”

Chẳng hiểu sao, Sakayanagi lại vui vẻ híp mắt lại... rốt cuộc thì có cái gì đáng cười chứ!

Sao lại thích nhìn người khác khổ sở đến thế!

“Có phải trước đây đã xảy ra chuyện gì không? Nếu không phiền, cậu có thể tâm sự với tôi đấy.”

“Miễn đi.” Hikigaya bực bội đáp, “Vả lại tôi còn chẳng biết cậu đang nói gì nữa... Hơn nữa, cậu và Ayanokouji chẳng phải cũng bình tĩnh như không đó sao, cớ gì cứ làm như một mình tôi phải làm ầm lên mới được vậy.”

“Ôi chao? Lẽ nào cậu cho rằng phản ứng của bọn tôi là bình thường sao?”

Vừa nói, Sakayanagi vừa giả vờ ngạc nhiên đưa tay lên che miệng.

“Thật tình, Hikigaya-kun từ bao giờ lại trở nên thiếu thường thức thế này.”

“Rốt cuộc là ai thiếu thường thức đây...”

Hikigaya nghe mà mặt nghệt ra, nhưng lại chẳng biết phản bác thế nào.

Một học sinh bình thường khi gặp cảnh giáo viên đánh người, hoặc là sợ đến cứng họng, hoặc nếu gan dạ hơn một chút thì sẽ lên tiếng chỉ trích.

Nhưng cả ba người có mặt tại đây chẳng ai có phản ứng của một học sinh bình thường, Hikigaya thậm chí còn rảnh hơi đến mức phân tích lợi hại giúp Tsukishiro... khoan, không đúng!

Dù thế nào đi nữa, mình tuyệt đối không thể nào cùng một giuộc với hai kẻ này được!

Mà này, rốt cuộc Sakayanagi đang muốn làm gì?!

Lẽ ra mọi người phải đang bàn về chuyện Ayanokouji bị bóp cổ mới đúng chứ!

Hikigaya có cảm giác cô nàng tóc trắng đáng ghét này đang tìm cơ hội để moi móc quá khứ của cậu... không lẽ cô ta thật sự muốn trở thành một kẻ theo dõi cuồng nhiệt?

“Hừm, chúng ta nên quay lại chuyện chính đi.”

Dù chẳng hề hứng thú với chuyện của Ayanokouji, nhưng để ngăn Sakayanagi tiếp tục hỏi tới, cậu đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà chuyển chủ đề.

“Lần này Tsukishiro cố tình tìm tôi và Sakayanagi, chứng tỏ ông ta không thể tự mình ra tay để Ayanokouji nghỉ học được, vì làm vậy quá lộ liễu. Nói cách khác, e là sau này ông ta vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi phương châm này, chỉ là sẽ đổi đối tượng mua chuộc mà thôi.”

Nói cho đúng thì Hikigaya chẳng hề bị mua chuộc.

Người ta Sakayanagi ít ra còn có mười triệu điểm làm thù lao, còn cậu thì hoàn toàn bị người ta chơi trò tay không bắt sói.

Thế mới nói lão già Tsukishiro đó đúng là chẳng quân tử chút nào.

“Vậy Hikigaya-kun nghĩ ai có thể bị mua chuộc?” 

Miệng thì hỏi vậy, nhưng ánh mắt của Sakayanagi lại liếc nhìn Hikigaya đầy ẩn ý.

Cứ mỗi lần đụng đến quá khứ là cậu ta lại lảng tránh như vậy... nhưng cũng chẳng cần phải vội.

“Đầu tiên, khối năm nhất chúng ta có thể loại trừ.” Hikigaya đáp không cần suy nghĩ, “Ichinose chắc chắn sẽ không đồng ý, còn Ryuuen thì tuy rất muốn hạ Ayanokouji, nhưng lòng tự tôn của gã ta sẽ không cho phép gã ta nhận sự thiên vị từ loại người như Tsukishiro. Những học sinh còn lại thì không cần phải bàn tới.”

Nói trắng ra là, những người còn lại không đủ tầm để Tsukishiro phải ra tay mua chuộc.

Sakayanagi gật đầu hài lòng: “Giống hệt như tôi nghĩ. Hiện tại ứng cử viên thích hợp nhất chỉ có thể là người đó thôi nhỉ?”

“Ừm, chính là tên Nagumo đó. Gã là hội trưởng hội học sinh, lại có chút mâu thuẫn với Ayanokouji. Nếu tôi là Tsukishiro, chắc chắn tôi sẽ tìm đến gã ta.”

Thực tế, đừng thấy Hikigaya tỏ ra cứng rắn, thẳng thừng từ chối yêu cầu của Tsukishiro.

Chứ đổi lại là một học sinh bình thường thì làm gì có lá gan đó.

Dù sao thì cậu cũng không nghĩ một kẻ như Nagumo sẽ giữ vững nguyên tắc của mình.

“Sao nào, cậu có muốn tìm cách xử lý hội trưởng Nagumo trước không?”

Hikigaya vừa nói vừa nhìn về phía Ayanokouji.

“Tsukishiro chẳng phải đã nói, ông ta phải đợi đến tháng tư mới chính thức nhậm chức sao? Hay là nhân khoảng thời gian này hạ bệ Nagumo đi, đến lúc đó cậu cũng đỡ phải mệt mỏi hơn nhiều.”

“Đúng là một đề nghị hấp dẫn.” Ayanokouji chậm rãi đáp, “Tiếc là, chuyện không thể làm được thì vẫn là không thể. Vốn dĩ cơ hội để năm nhất và năm hai đọ sức với nhau đã rất ít, tháng sau sẽ là kỳ thi đặc biệt cuối cùng của năm học, tôi không nghĩ lần này hai khối lại được xếp chung với nhau đâu.”

Dù sao thì trại huấn luyện liên khối cũng mới kết thúc chưa lâu, muốn có dịp giao lưu thân mật với các anh chị khóa trên chắc phải đợi đến năm học sau.

Ngừng một lát, Ayanokouji nói tiếp: “Nhưng như cậu nói, đây đúng là một cơ hội tốt để đả kích Nagumo, ít nhất cũng hy vọng có thể làm suy giảm tầm ảnh hưởng của gã.”

“...Ý cậu là muốn tôi nghĩ kế?”

“Cậu có kế nào không?”

“Làm quái gì có.” Hikigaya không nhịn được mà liếc xéo cậu ta, “Mấy trò hãm hại người khác này là sở trường của cậu mà, cậu không thể tự mình vận động một chút sao? Nên nhớ người bị nhắm đến là cậu đấy... Mau phát huy tính chủ động của mình đi xem nào.”

“Đừng nói những lời làm khó nhau như vậy, hơn nữa tôi không nghĩ là ở phương diện này cậu lại thua tôi đâu.”

Dù được Kiệt Tác Tối Cao khen ngợi, nghe cũng không có vẻ gì là mỉa mai, nhưng Hikigaya đâu phải người của White Room, nên chẳng thể nào vui nổi.

Với lại, nội dung của lời khen này cũng chẳng có gì đáng để vui mừng cả.

“Haizz, vậy thì chịu thôi, dù sao tôi cũng chẳng nghĩ ra cách nào đối phó với Nagumo...”

Nói đến đây, giọng của Hikigaya nhỏ dần.

Cậu cũng không hiểu tại sao, cứ như thể có một tia sáng vừa lóe lên trong đầu, và nó thật sự giúp cậu nghĩ ra một cách để đối phó với Nagumo.

Không, phải nói là cái âm mưu này đã tồn tại sẵn trong đầu cậu từ lâu rồi.

Chỉ là mấy ngày nay cậu cứ mải nghĩ đến chuyện nghỉ học, mà một khi đã nghỉ học thì cũng chẳng cần phải gặp lại Nagumo nữa, nên chiêu này tự nhiên bị phong ấn.

Bây giờ lại bị buộc phải phá bỏ phong ấn.

Sakayanagi vẫn luôn quan sát trạng thái của cậu, thấy vậy liền hỏi: “Sao thế Hikigaya-kun, cậu nghĩ ra... cách gì hay rồi à?”

“...Cũng không hẳn là cách gì hay ho.”

Hikigaya đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy hơi do dự.

Không phải cậu không nỡ ra tay với Nagumo, mà là cách cậu nghĩ ra, rất có khả năng sẽ làm tổn thương đến... nhưng, biết đâu như vậy lại tốt.

“Hạ bệ Nagumo là chuyện không thể.” Hikigaya hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói, “Cùng lắm chỉ có thể làm cho danh tiếng của gã thối hơn một chút, tiện thể hạ thấp thêm uy tín của gã trong trường mà thôi.”

“Ồ? Vậy sẽ hạ thấp đến mức nào?” Sakayanagi hỏi đầy hứng thú.

“Hạ thấp đến mức...”

Hikigaya suy nghĩ một lát, rồi đưa ra một câu trả lời dễ hiểu.

“Đến lúc đó, danh tiếng của gã có lẽ còn thối hơn cả cậu và Ayanokouji cộng lại.”

“...Hihihi, không hổ danh là cậu.”

Nghe vậy, Sakayanagi không những không giận, mà ngược lại còn cười lên đầy thích thú.

Ayanokouji đứng bên cạnh cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng đứng nghe.

Thế mới nói mặt da của hai kẻ này đúng là dày thật...

Đúng lúc Hikigaya đang thầm oán trong lòng, Sakayanagi đột nhiên cất giọng nhàn nhạt: “Nếu tôi đoán không lầm, Hikigaya-kun, cậu định lấy chuyện của Ichinose-san ra để làm mồi nhử, đúng không.”

“...”

Hikigaya khựng lại một chút, nhưng cũng không quá ngạc nhiên khi Sakayanagi có thể đoán ra.

Hơn nữa, dù cô nàng không đoán ra, thì đến lúc đó cô ta cũng... hay nói đúng hơn là cả trường đều sẽ biết chuyện này.

“Đúng vậy.” Giọng Hikigaya bình thản, “Nhân cơ hội này, cũng đến lúc để Ichinose biết ai là người tốt, và ai mới thực sự là kẻ xấu.”

“Hihi, tuy tôi cũng thấy Ichinose-san có hơi ngây thơ, nhưng cô ấy cũng đâu đến nỗi ngốc đến mức xem hội trưởng Nagumo là người tốt chứ?” Sakayanagi che miệng cười khúc khích.

“Không, tôi không nói Nagumo.”

“...Ể?”

Hikigaya lờ đi vẻ mặt có phần ngạc nhiên của Sakayanagi, quay đầu nhìn sang Ayanokouji.

Sau đó cậu không chút khách khí mà yêu cầu được giúp đỡ.

“Đúng là tôi tự mình muốn đối phó Nagumo, nhưng kết quả đó lại có lợi rất lớn cho cậu, nên cậu cũng phải chung một tay vào.”

“Nếu không quá khó khăn.” 

Ayanokouji không hề do dự mà lập tức đồng ý.

Đối với cậu ta, Hikigaya là một trong số ít những học sinh dám thẳng thừng chống đối Tsukishiro, nghĩ thế nào cũng thấy đây là một người rất có giá trị để lôi kéo, biết đâu sau này còn có thể giúp được nhiều việc lớn.

Quan trọng nhất là, không cần phải lo lắng về chuyện bị đâm sau lưng.

Còn những gì Hikigaya suy tính thì còn nhiều hơn thế.

Đối phó với Nagumo chỉ là chuyện phụ, mấu chốt là... cậu không muốn sự hiểu lầm của Ichinose đối với mình ngày càng sâu sắc thêm.

Dĩ nhiên, đây cũng có thể chỉ là do cậu tự mình đa tình.

Biết đâu Ichinose chẳng hề có suy nghĩ đặc biệt gì về cậu cả.

Đây chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm điển hình nữa được sinh ra từ cái tôi quá lớn của cậu mà thôi, cũng giống như trước đây.

Chỉ là... bây giờ cũng không thể loại trừ khả năng đó là sự thật.

Chính vì vậy, trước khi có chuyện không hay xảy ra giữa hai người, tốt hơn hết là nên tìm cách tháo gỡ nó càng sớm càng tốt.

Dù có bị Ichinose ghét cũng chẳng sao cả, vì Hikigaya vốn dĩ đã luôn cô độc một mình.

Kể từ khi đến ngôi trường này, thỉnh thoảng cậu lại quên mất điều đó...