Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 417: Bị ả đàn bà xấu xa lừa rồi!

Ngoài mấy chuyện vớ vẩn của Nagumo ra, điều khiến đám học sinh cấp ba canh cánh trong lòng những ngày gần đây, đương nhiên chính là Lễ Tình nhân thường niên.

Đặc biệt là hội con trai, vừa mong chờ lại vừa thấp thỏm lo âu.

Thậm chí chẳng cần đợi đến đúng ngày, ngay từ 13 tháng 2, tức là một ngày trước Lễ Tình nhân, cảm giác nôn nao này đã lên đến đỉnh điểm.

Bầu không khí bồn chồn, náo nức len lỏi vào từng ngóc ngách của lớp học.

"Này, cậu biết mai là ngày gì không?"

"Chà, chả phải ngày đó sao, có gì to tát đâu."

Những cuộc hội thoại ngớ ngẩn kiểu này nhiều vô số kể.

Điều còn ngớ ngẩn hơn là, họ vừa nói vừa liếc mắt về phía hội con gái... này, lộ liễu quá rồi đấy?

Cứ đến độ này hằng năm, Hikigaya lại có một cảm giác rất ung dung.

Nói đến đây phải cảm ơn bố và mẹ cậu, nhờ công lao của hai người mà cậu chưa bao giờ phải bận tâm dù chỉ một chút về Lễ Tình nhân.

Dù sao thì cậu còn có Komachi, cô em gái số một thiên hạ cơ mà!

Sao cơ? Có người bảo chỉ nhận được sô-cô-la từ em gái thì thảm hại lắm à?

Hừ, thật ngu ngốc...

Đối với anh em nhà Chiba, đó hoàn toàn là một phần thưởng, rõ chưa!

Tuy năm nay vì cái trường chết tiệt này mà cậu không nhận được "Komala", nhưng chí ít cũng đã có của đàn chị Tachibana và Kamuro... Masumi... chậc.

Vừa nghĩ đến đây, Hikigaya bất giác thở dài não ruột.

Kể từ sau kỳ thi đó, cậu không hề gặp lại Kamuro, cũng chẳng liên lạc gì.

Cứ có cảm giác cô ấy đang tránh mặt mình... dĩ nhiên, đây rất có thể chỉ là ảo giác.

Bởi lẽ Kamuro vốn dĩ như một con sói đơn độc, chẳng mấy thân quen với bạn cùng lớp, cùng lắm cũng chỉ đi dạo loanh quanh với Sakayanagi.

Việc Hikigaya có khi cả nửa tháng chẳng nói với cô câu nào là chuyện thường, và nó cũng không hề ảnh hưởng đến tình bạn của cả hai.

Chỉ là, lần này tình hình có chút đặc biệt.

Lần trước cậu đã hạ quyết tâm cho Kamuro một câu trả lời... Haizz, đều tại cái con nhỏ Sakayanagi đó!

Đúng lúc Hikigaya đang thở dài, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tràng ai oán.

"K-Kushida-chan, cậu nói thật đấy à!"

"A ha ha, không... không phải là đang đùa đấy chứ?"

Quay đầu nhìn lại, hai cậu bạn đang bắt chuyện với Kushida có vẻ mặt như thể tận thế đến nơi.

Những cậu con trai gần đó đang lẳng lặng nghe lén cũng mang vẻ mặt u ám.

Gì thế... Chẳng lẽ họ đã phát hiện ra bộ mặt thật của Kikyou-chan nên mới sốc nặng thế kia?

Nhưng nhìn bề ngoài, Kushida bây giờ vẫn đang trong hình thái thiên thần.

Xem ra không phải do bản chất bị bại lộ.

"Mình thật sự xin lỗi, đã làm các cậu thất vọng rồi."

Chỉ thấy Kushida chắp tay lại, vẻ mặt đầy hối lỗi nói: "Vốn dĩ mình định chuẩn bị sô-cô-la cho tất cả các bạn năm nhất, để cảm ơn sự quan tâm của mọi người dạo gần đây, nhưng... việc Yamauchi-kun bị đuổi học lần này đã làm mình thay đổi suy nghĩ. Mình đã nghĩ rằng, nếu mình có thêm một chút điểm, có phải là đã cứu được cậu ấy không. Vì vậy mình quyết định từ nay về sau sẽ tiết kiệm từng điểm cá nhân, biết đâu một ngày nào đó có thể giúp được mọi người."

Nghe vậy, ai nấy đều vỡ lẽ ra, sau đó rối rít khen ngợi.

"Vậy mà lại vì một đứa như Yamauchi... Kushida-chan đúng là thiên thần mà."

"Đúng thế, nghĩ kỹ lại thì sô-cô-la Valentine vốn là chiêu trò của bọn thương gia, thà tiết kiệm điểm cá nhân còn hơn."

"Chuẩn luôn, vẫn là Kushida nghĩ chu đáo."

Nói thì nói vậy, nhưng chắc trong lòng họ ít nhiều vẫn có chút hụt hẫng.

Đặc biệt là những kẻ không mấy nổi bật trong lớp, vốn tưởng sẽ nhận được sô-cô-la an ủi từ Kushida, giờ thì tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại... đám não đơn bào này lại tin sái cổ lời bịa đặt đó sao?

Hikigaya nghe mà cạn lời, độ tín nhiệm của họ dành cho Kushida rốt cuộc cao đến mức nào vậy?

Lời này rõ ràng là sơ hở đầy rẫy!

Đừng chỉ vì đối phương là một mỹ thiếu nữ mà lười suy nghĩ chứ!

Hay nói đúng hơn, chính vì đối phương là mỹ thiếu nữ nên càng phải đề cao cảnh giác mới phải!

Tuy nhiên, vẻ mặt "hận sắt không thành thép" của cậu dường như đã khiến ai đó hiểu lầm.

"Ể—— Hachiman-kun sao lại đột nhiên thở dài thế? Lẽ nào cậu cũng thất vọng vì lần này không nhận được sô-cô-la của Kushida-san à?"

"...Tớ thở dài đâu phải vì cậu ấy."

Hikigaya quay sang nhìn Matsushita bàn bên với vẻ mặt khó hiểu.

Cô bạn này lại đang nói linh tinh gì vậy...

Vả lại, cái loại sô-cô-la xã giao cực phẩm mà mọi thằng con trai năm nhất đều có phần như của Kushida, vốn dĩ nhận được cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, đúng không?

Muốn ăn sô-cô-la thì tự đi mà mua!

"Hì hì, ra là vậy à." Trên mặt Matsushita mang theo một nụ cười giả lả, "Nhân tiện, lần này tớ cũng không định đón Valentine đâu nhé, dù sao điểm của tớ cũng chẳng còn lại bao nhiêu."

"Ừ, không cần thiết lãng phí tiền bạc."

Hikigaya gật đầu, hoàn toàn đồng tình.

Điều kỳ lạ là, dù cậu đã đồng ý với quan điểm của cô, Matsushita lại tỏ ra không vui ngay lập tức.

"..."

"S-sao vậy?"

Matsushita không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Hikigaya không chớp mắt.

Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến người ta thấy rờn rợn rồi.

"Ờm, này..."

Ngay lúc Hikigaya định phá vỡ sự im lặng, Matsushita đột nhiên giơ hai ngón tay thon dài, rồi bất ngờ dùng ngón tay như họng súng, chọc thẳng vào hông cậu.

Hít——!

Bị tấn công bất ngờ, Hikigaya giật nảy mình suýt thì bay ra ngoài.

May là có bức tường bên cạnh chặn lại, nếu không thì mất mặt chết.

"Này... tiểu thư Matsushita?"

Hikigaya nhìn cô bạn với vẻ mặt không thể hiểu nổi.

Lại lên cơn gì nữa đây...

Hơn nữa, eo của nam sinh không phải chỗ để tùy tiện chạm vào đâu!

Nhưng Matsushita chẳng thèm đếm xỉa đến cậu, quay đầu nhìn về phía Horikita.

Bị ảnh hưởng, Hikigaya cũng vô thức nhìn theo.

"Yo, Suzune, à, cả Ayanokouji nữa, hai người vừa nghe Kushida nói rồi chứ?"

Thì ra là Sudou đang tấn công Horikita.

Ý đồ của cậu ta lộ liễu đến mức dù có kéo thêm Ayanokouji vào cũng không che giấu nổi.

"Muốn không nghe thấy có khi còn khó hơn ấy chứ?" Horikita ngẩng đầu đáp.

"Cũng đúng nhỉ?" Sudou trông bồn chồn thấy rõ, "Không ngờ Kushida lại quyết định không đón Valentine, phen này khối thằng thất vọng cho xem, dĩ nhiên tớ thì sao cũng được... Ayanokouji cậu thấy sao?"

"Tớ cũng thấy không có vấn đề gì."

Dù Sudou chẳng hề nhìn mình, Ayanokouji vẫn lịch sự trả lời.

"Ừm ừm, biết rồi."

Sudou đáp lại một cách qua loa, mắt vẫn dán chặt vào Horikita, rồi lại hỏi: "Thế còn Suzune? Cậu... nghĩ thế nào?"

"Tôi tán thành ý kiến của Kushida-san." Horikita đáp không chút do dự, "Vốn dĩ Lễ Tình nhân chẳng có ý nghĩa gì, kinh tế của lớp ta cũng chẳng dư dả, không có lý do gì để lãng phí điểm cá nhân quý giá vào việc này."

"V-vậy à..."

Chưa đầy năm giây, con tàu mang tên Sudou đã bị đánh chìm xuống đáy biển.

Đấy, ý đồ lộ liễu quá mà... tâm trạng muốn có sô-cô-la thì ai cũng hiểu, nhưng làm thế chỉ khiến con gái thêm phản cảm thôi, hiểu chưa?

Vì thế, cách tốt nhất là ngay từ đầu đừng có mà nuôi hy vọng!

Nhìn Sudou thất thểu bỏ đi, Matsushita buông một câu cảm thán bâng quơ: "Haizz, nhìn phản ứng của người ta kìa, chỉ mong ai đó học hỏi được chút ít."

"Cậu muốn tớ học ai?" Hikigaya ngạc nhiên hỏi.

Là Horikita hay Ayanokouji?

Chẳng lẽ lại là Sudou!

Dù Hikigaya cũng từng có một thời như cậu ta, điên cuồng tìm cách thu hút sự chú ý của con gái, nhưng đó đã là dĩ vãng xa xôi lắm rồi.

Hachiman của ngày hôm nay không làm một kẻ lụy tình đâu nhé!

...

Không chỉ lớp D đau đầu vì Lễ Tình nhân sắp tới, mà đám con trai các lớp khác cũng chung cảnh ngộ.

Dĩ nhiên, trừ mấy tên Riajuu đáng ghét ra.

Nhưng quy luật này lại không đúng với lớp A. Shibata, người luôn là cây hài của lớp, lần này lại ủ rũ than thở với bạn bè.

"Chà, có vẻ năm nay lớp mình hết hy vọng có sô-cô-la rồi."

"Biết sao được." Kanzaki đáp lời, "Để cứu bạn bè, hy sinh bao nhiêu điểm cũng đáng."

Dù sau khi chi ra hai mươi triệu, tài khoản chung của lớp vẫn còn một ít, nhưng chia đều cho mỗi người thì chưa đến mười nghìn điểm, nhiều nhất chỉ đủ cải thiện một bữa ăn mỗi ngày.

Còn chuyện tặng sô-cô-la, hội con gái vốn đã nhiều khoản phải chi, giờ lại càng chẳng có hơi sức đâu mà lo.

"Tớ đồng ý chuyện đó... nhưng tớ vẫn muốn có sô-cô-la." Shibata uể oải gục mặt xuống bàn.

Kanzaki nhìn mà thấy buồn cười, bèn an ủi: "Cậu lo gì chứ, lớp mình không có thì lớp khác kiểu gì chẳng có một hai bạn nữ tặng cho cậu?"

"Phải ha!"

Shibata vui vẻ trở lại ngay.

Dù sao cậu ta cũng là át chủ bài của câu lạc bộ điền kinh, tuy có hơi vô tư như Sudou, nhưng bình thường rất nhiệt tình cởi mở, nên cũng khá nổi tiếng trong khối.

Nhưng bộ dạng này đương nhiên bị các bạn nữ cùng lớp lườm cho một cái.

"Chán thật, đám con trai đúng là ấu trĩ."

"A ha ha, dù sao một năm cũng chỉ có một ngày Valentine thôi mà."

Ichinose như thường lệ cười xòa giảng hòa.

Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, đặc biệt là sau khi điều kiện của Nagumo bị phanh phui... ban đầu Ichinose có chút lo sợ bị mọi người coi thường, nhưng không ngờ ai cũng đến quan tâm cô, thậm chí vài cậu bạn nóng tính còn định đi tìm Nagumo hỏi cho ra nhẽ.

Điều này khiến Ichinose vừa mừng vừa cảm động, và cảm thấy vô cùng may mắn khi được vào lớp này.

Nhiều người còn khuyên cô nên rút khỏi hội học sinh cho xong.

Chỉ là... nghĩ đến sự phát triển của lớp sau này, Ichinose vẫn quyết định ở lại.

Quan trọng nhất là, cô thích công việc trong hội học sinh, và cũng thích giúp đỡ người khác.

Hơn nữa, nếu cứ thế mà dễ dàng rút lui thì chẳng khác nào phụ lại sự giúp đỡ mà mình đã nhận được bấy lâu nay.

"À phải rồi, hay là chúng ta cùng nhau tặng cho mọi người đi." Ichinose đề nghị, "Sô-cô-la thành phẩm trong tiệm hơi đắt, mình có thể mua sô-cô-la vụn về tự làm, mua nhiều chia ra cũng rẻ lắm, mỗi người chỉ cần góp một chút thôi."

Tiếc là, đề nghị này lập tức bị bác bỏ.

"Thôi đi, tớ không muốn lãng phí thời gian cho đám con trai."

"Không sao đâu, cũng không phải là ép buộc tham..."

"Có tặng thì tớ cũng chỉ tặng cho Honami-chan thôi."

Ichinose còn chưa kịp giải thích, đã bị Shiranami cắt ngang.

Nghe rõ câu nói và ngẫm nghĩ về hàm ý bên trong, cả người cô bỗng đông cứng lại.

C-c-c-cái gì, con gái tặng sô-cô-la cho con gái...

Chẳng lẽ Chihiro-chan vẫn còn... với mình?

Dù Ichinose đã từ chối một lần, nhưng xem ra Shiranami vẫn còn thích cô... hay đúng hơn, phản ứng này chính là thích còn gì!

"A, đúng rồi! Tớ có việc, đi trước đây!"

Không biết phải đối mặt thế nào, Ichinose theo bản năng chọn cách chạy trốn.

Nhìn bóng lưng vội vã của cô, Shiranami và Amikura nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu ngán ngẩm.

"Đúng là, chỉ đùa một chút thôi mà, với lại con gái tặng sô-cô-la cho nhau cũng bình thường thôi."

Shiranami càu nhàu tỏ vẻ bất mãn, dù điều cô thật sự bất mãn không phải là chuyện này.

Amikura không vạch trần, chỉ cười nói: "Sao hả Chihiro-chan, chúng ta có muốn đi theo xem thử không?"

"...Không đi."

Trong lòng họ đều biết Ichinose sắp đi đâu.

Dù không định ngăn cản, nhưng Shiranami cũng không muốn phải chứng kiến cảnh người mình thích đi chọn quà cho tình địch.

Nhưng Amikura lại rất hứng thú, bèn xúi giục: "Đi xem một chút cũng có sao đâu... hơn nữa, biết đâu lại có cơ hội để Honami-chan tặng sô-cô-la cho cậu thì sao."

Câu nói này lập tức thuyết phục được Shiranami.

Hai người vội vàng thu dọn cặp sách, rời khỏi lớp và lặng lẽ bám theo.

Mặt khác, đúng như họ nghĩ, đích đến của Ichinose chính là trung tâm thương mại Keyaki.

Do sắp đến Lễ Tình nhân, cửa hàng sô-cô-la cũng đã chuẩn bị chu đáo, dành riêng một góc đặc biệt cho dịp này.

Học sinh qua lại tấp nập.

"Ưm... hơi khó lại gần."

Bình thường Ichinose không đời nào lại có sự rụt rè của hội chứng sợ xã hội như thế này, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao, ngay cả việc đến gần kệ hàng cô cũng do dự, chỉ giả vờ đi loanh quanh, trơ mắt nhìn từng cô gái chọn được món sô-cô-la ưng ý.

Thôi, kệ đi, mua đại một cái là được... nhưng làm vậy thì thật thất lễ với Hikigaya-kun.

Đúng lúc cô đang loay hoay không biết làm sao, sau lưng bỗng có người vỗ nhẹ.

"Đây không phải là Ichinose-san sao, chào cậu."

"Hả? Kushida-san."

Ichinose ngạc nhiên quay lại, rồi mỉm cười: "Sao cậu lại ở đây? Đến mua sô-cô-la à?"

"Không phải đâu."

Kushida chỉ tay về phía Wang Meiyu đang chọn sô-cô-la gần đó, cười giải thích: "Tớ đi cùng Mii-chan... nói nhỏ cậu nghe nhé, cậu ấy không chịu nói cho tớ biết là tặng ai đâu."

"Chuyện này... tớ đoán chắc là Hirata-kun?" Ichinose phỏng đoán.

"A, không ngờ các lớp khác cũng biết chuyện này rồi cơ à."

"A ha ha, tại cậu ấy thể hiện rõ quá mà, hồi ở trại hè trong rừng, cứ nhắc đến Hirata-kun là mặt cậu ấy lại đỏ bừng lên."

Hai người trò chuyện vài câu, sau đó Ichinose thăm dò: "À này, Kushida-san?"

"Hửm? Sao thế?"

"Lần này, cậu không định tặng sô-cô-la cho ai à?"

Nói xong, Ichinose vội xua tay.

"Tất nhiên, tớ không có ý hỏi chuyện riêng tư, nếu không tiện thì không cần trả lời đâu."

"Không có gì không tiện cả đâu." Kushida vẫn giữ nụ cười xã giao, "Vốn dĩ tớ định tặng cho tất cả các bạn năm nhất một phần, nhưng nghĩ lại rồi thôi, dù sao khoản này cũng tốn kém phết."

"Vậy à... Xin lỗi cậu."

Ichinose hơi cúi đầu, giọng đầy áy náy, âm lượng cũng nhỏ đi: "Tại tớ mà Kushida-san gặp phiền phức, tớ sẽ trả lại điểm cho cậu sớm nhất có thể."

"Không không, là do tớ tự thấy nên dùng điểm cá nhân vào việc quan trọng hơn, không liên quan gì đến Ichinose-san đâu." Kushida vội lắc đầu.

Sau đó cô mỉm cười nói thêm: "Dù việc bày tỏ lòng biết ơn với người khác cũng quan trọng, nhưng kỳ thi lần này đã giúp tớ nhận ra rằng, ở ngôi trường này tuyệt đối không thể có suy nghĩ ngây thơ như vậy, dù chỉ một điểm cá nhân thôi cũng có thể ảnh hưởng đến cả cục diện."

"Đúng vậy, lần này suýt nữa thì toang rồi..." Ichinose nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

"Nhưng mà, nếu là tặng sô-cô-la cho người mình thích thì lại là chuyện khác."

"...Hả?"

"Ichinose-san, cậu định... tặng cho Hikigaya-kun, phải không?"

"Không... ờm..."

Ichinose theo bản năng định phủ nhận, nhưng nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm đó, cô do dự một hồi rồi khẽ gật đầu.

"Hì hì, vậy thì cậu phải cố lên nhé." Nụ cười của Kushida vẫn không thay đổi, "Thật ra, Hikigaya-kun cũng nổi tiếng phết đấy... dù lớp bọn tớ hình như không có ai, nhưng các lớp khác chắc sẽ có bạn nữ tặng sô-cô-la cho cậu ấy đó."

"Hả? L-là ai vậy?"

Vừa dứt lời, Ichinose đã thấy hối hận.

Câu hỏi này thật sự quá bất lịch sự, sao lại có thể tùy tiện hỏi chuyện người khác như thế.

Nhưng Kushida dường như chẳng hề bận tâm, cô làm ra vẻ lo lắng và trả lời: "Là Sakayanagi-san của lớp B đấy, cậu chắc cũng nghe về mâu thuẫn giữa cậu ấy và Hikigaya-kun rồi nhỉ?"

"...Ừm."

Ichinose khẽ gật đầu.

Dù biết không nên nghe tiếp, nhưng cô thực sự quá tò mò về chuyện này.

"Ban đầu ai cũng nghĩ lần này cậu ấy sẽ bị đuổi học." Giọng Kushida nghe có vẻ phức tạp, "Nhưng đến ngày thi, Hikigaya-kun đột nhiên lại vận động phiếu bầu giúp cậu ấy trong lớp, nên kết quả là lớp B lại thành Totsuka-kun phải ra đi."

"Ra là vậy..."

Chuyện này Ichinose chỉ nghe loáng thoáng.

Lúc đó cô còn không tin lắm, nhưng bây giờ xem ra... tại sao Hikigaya-kun lại làm vậy?

Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu cô, mãi không dứt.

"Thế nên, tớ mới đang nghĩ, không biết có phải Hikigaya-kun đã bị Sakayanagi-san lừa rồi không." Kushida nói với vẻ đầy quả quyết.

"...Bị lừa?"

Ichinose nghe vậy thì sững người, ngẩng phắt đầu lên.

Cô chợt có một dự cảm chẳng lành.

"Đúng vậy, cậu nghĩ mà xem, Sakayanagi-san đi lại không tiện, mà con người Hikigaya-kun thì... cậu cũng biết cậu ấy là người mềm lòng, chỉ cần Sakayanagi-san tỏ ra đáng thương một chút, thì cảm giác như dù cô ấy có phạm lỗi lớn đến đâu cũng sẽ được tha thứ thôi."

"Chắc là... vậy?"

Dù Kushida nói nghe rất hợp lý, Ichinose vẫn không dám vội kết luận.

Thế nhưng, một cái gai đã được gieo vào lòng cô.

"Tất nhiên, Hikigaya kết bạn với ai cũng không sao cả." Kushida nói tiếp, "Chỉ là tớ lo Sakayanagi-san đang tìm cách lợi dụng cậu ấy, muốn lừa gạt tình cảm của cậu ấy... nói vậy có lẽ hơi võ đoán, cũng không nên nói xấu sau lưng người khác, nhưng tớ chỉ cảm thấy cái đồ... Sakayanagi-san đó có thể làm ra chuyện như vậy."

"Chuyện này..."

Điều này thì Ichinose cũng không thể phủ nhận.

Dù không ghét Sakayanagi, cô cũng không cho rằng đối phương là người tốt.

Kushida tiếp tục tung tin sốc: "Hơn nữa đây không hoàn toàn là suy nghĩ chủ quan của tớ đâu nhé, không sợ nói cho cậu biết, Yamauchi-kun lớp chúng tớ bị đuổi học lần này, chính là do Sakayanagi-san đứng sau giật dây... cô ta đã lừa gạt, đùa giỡn tình cảm của Yamauchi-kun, định biến cậu ấy thành gián điệp, và chuyện này đã bị bạn Horikita vạch trần tại trận, nên mọi người mới bỏ phiếu chỉ trích Yamauchi-kun."

"Lại còn có chuyện như vậy sao." Ichinose càng nghe càng kinh ngạc.

"Chính vì thế, bây giờ tớ lo Hikigaya-kun sẽ đi vào vết xe đổ." Kushida nói với vẻ đầy lo lắng.

"Chắc không thể nào đâu, Hikigaya-kun thông minh như vậy mà..."

"Nhưng thông minh đâu có nghĩa là không bị lừa gạt tình cảm, đúng không?"

"...Đúng vậy."

Lúc này, Ichinose bị Kushida nói cho tâm trí rối bời.

Cô chỉ ước có thể chạy ngay đến nhắc nhở Hikigaya... nhưng chuyện này thì biết nói thế nào đây?

Không thể nói thẳng ra là phải cẩn thận Sakayanagi được.

"Cho nên, tớ đang nghĩ không biết Sakayanagi-san có định nhân dịp Lễ Tình nhân này mà hành động gì không."

Kushida vừa nói, vừa liếc mắt quan sát phản ứng của Ichinose.

"Thật ra tớ có nghe các bạn lớp B bàn tán... hình như Sakayanagi-san định tỏ tình hay sao ấy."

"Tỏ-tỏ tình?!"

Giọng Ichinose vút lên cao, ngay sau đó cô vội vàng bịt miệng lại.

May là xung quanh cũng ồn ào, nên không ai để ý.

Nhưng mà... Sakayanagi-san lại định tỏ tình với Hikigaya-kun...

A, a ha ha, chuyện này không thể nào... phải không?