Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 419: Tấm lòng thủ công

Rốt cuộc, khi từ biệt Shiina, Ichinose đã ra về với một trái tim loạn nhịp và cảm giác tội lỗi nặng trĩu.

“Nhưng mà… vốn dĩ chuyện này là do Shiina-san đề xuất, mình chỉ hùa theo lời cậu ấy thôi mà.”

Ichinose thầm biện minh cho mình như vậy.

“Hơn nữa, tặng sách nghe cũng hay mà, mình làm vậy đâu tính là cố ý chơi xấu… nhỉ?”

Ngay lúc cô đang băn khoăn về chuyện đó, đột nhiên có người bên cạnh chào cô.

“Chào cậu, Ichinose-san.”

“…Sakayanagi-san.”

Sau một thoáng ngỡ ngàng, Ichinose lại mỉm cười.

“Chào cậu, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

“Vậy sao? Tôi thì không ngạc nhiên lắm.” Sakayanagi mỉm cười, rồi đi thẳng vào vấn đề, “Ichinose-san, xem dáng vẻ của cậu, chắc là đến đây để mua sô-cô-la Valentine nhỉ?”

“Ừm, đúng vậy.”

Dù rất ngại khi phải thừa nhận chuyện này trước mặt người khác, nhưng Ichinose cảm thấy riêng với Sakayanagi thì không thể tỏ ra yếu thế. Làm vậy sẽ có cảm giác như mình đã thua cuộc…

Tiếc là, cô vẫn chọn sai đối thủ.

“Quả nhiên là vậy à. Chẳng lẽ cậu định tặng cho hội trưởng Nagumo sao?” Sakayanagi cười tủm tỉm hỏi.

Chỉ nhìn vẻ ngoài và nghe giọng điệu của cô ấy thì không hề cảm thấy có chút ác ý nào. Trông hệt như hai người bạn thân đang trò chuyện phiếm, nhưng nội dung thì lại sắc như dao đâm.

Tuy nhiên, Ichinose cũng không phải là người dễ bị lung lay. Nhất là sau khi trải qua hàng loạt cú sốc gần đây, khả năng chịu đựng áp lực của cô đã được tăng cường đáng kể.

Vì vậy, cô chỉ cười và nói: “Không phải đâu, tớ không định tặng cho Nagumo-senpai. Hơn nữa, anh ấy vốn cũng chẳng cần sô-cô-la từ một người như tớ, rồi sẽ có người khác tặng thôi.”

“Nếu là người khác nói câu này, tôi chắc chắn sẽ nghĩ là đang mỉa mai đấy.” Sakayanagi khẽ lắc đầu, “Nhưng mà, thấy Ichinose-san vẫn tràn đầy sức sống như vậy tôi cũng yên tâm rồi. Tôi còn lo lời nói hôm đó của tôi có hơi nặng lời, nếu làm cậu buồn đến mức không muốn đi học nữa thì tệ thật.”

“A ha ha, tớ không mỏng manh đến thế đâu.”

Nhắc đến chuyện hôm đó, Ichinose có hơi ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy biết ơn.

“Thú thật nhé… thực ra tớ khá cảm ơn Sakayanagi-san đấy.”

“Ồ? Vì sao vậy?” Sakayanagi tỏ vẻ không hiểu.

“Phải nói sao nhỉ… những người bạn xung quanh tớ, khi nói chuyện với tớ dường như luôn có chút e dè.” Ichinose ngập ngừng nói, “Nhưng tớ biết mình không phải là người tài giỏi, lại hay làm những chuyện ngốc nghếch… thế nên tớ rất biết ơn những người bạn như Sakayanagi-san và Hikigaya-kun, những người sẵn lòng thẳng thắn góp ý cho tớ.”

“…Bạn bè?” Sakayanagi lặp lại từ đó với một giọng điệu kỳ lạ.

Thấy vậy, Ichinose vội vàng xin lỗi.

“A, xin lỗi, đó chỉ là tớ tự cho là vậy, cậu đừng để tâm nhé.”

“Không đâu, tôi rất vui khi Ichinose-san coi tôi là bạn.”

Vừa nói, nụ cười trên môi Sakayanagi càng thêm rạng rỡ. Cô liếc nhìn chiếc túi Ichinose đang cầm, rồi cố tình nói: “Thật ra, tôi cũng muốn vun đắp mối quan hệ với Ichinose-san, chỉ là vẫn chưa tìm được dịp thích hợp.”

“Vậy thì, lần sau chúng ta cùng đi uống trà nhé?” Ichinose vui vẻ mời.

“Nghe hay đấy, chỉ có điều…” Giọng Sakayanagi đột nhiên thoáng chút tiếc nuối, “Tôi vốn định mời Ichinose-san cùng làm sô-cô-la cơ, dù sao thì chúng ta có vẻ như định tặng cho cùng một người mà. Nhưng vì cậu đã mua đồ làm sẵn rồi, nên đành chịu thôi.”

“Hả… hả?”

Ichinose như bị một cú sốc, đứng chết trân tại chỗ. Một lúc lâu sau, cô mới rụt rè hỏi: “Cái đó, Sakayanagi-san định tặng sô-cô-la tự làm sao?”

“Đúng vậy. Nếu muốn bày tỏ tấm lòng thì đương nhiên phải tặng đồ tự làm chứ, đúng không?”

“Bày, bày tỏ tấm lòng?!”

“Hì hì, có vấn đề gì sao?”

Trái ngược với một Ichinose hoảng hốt chỉ sau một câu nói, Sakayanagi lại vô cùng điềm tĩnh. Cô lại liếc nhìn chiếc túi, nói với giọng hơi khinh thường: “Dù sao theo tôi, đã không tặng thì thôi, còn đã tặng thì phải chọn cách thành tâm nhất… Dĩ nhiên, mỗi người một suy nghĩ, có lẽ vài người cho rằng tặng một hộp sô-cô-la vài trăm yên là đủ rồi, đó cũng là tự do của họ.”

“Ư…”

Không hiểu sao, Ichinose bỗng thấy xấu hổ, cô vô thức giấu chiếc túi đựng sô-cô-la ra sau lưng. Tiếc là, hành động này không chỉ vô ích mà còn để lộ sự chột dạ của cô.

“Đừng lo, Ichinose-san.” Sakayanagi ‘tốt bụng’ an ủi, “Dù chỉ là hàng rẻ tiền thôi, tôi nghĩ Hikigaya-kun cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, dù sao cậu ấy cũng thích đồ ngọt mà.”

“Không, không hề rẻ đâu!”

Hộp sô-cô-la này giá cả nghìn yên đấy!

Nhưng lời phản bác này ngay cả chính Ichinose cũng thấy thật trẻ con. Song cô lại không cam tâm bị Sakayanagi chế nhạo như vậy, bèn lẩm bẩm: “Đồ tự làm các thứ, không khiến người ta cảm thấy hơi nặng nề sao? Cẩn thận đến lúc đối phương không nhận đấy.”

Nếu là người khác, tặng thì cứ tặng, chẳng cần nghĩ nhiều. Nhưng chính vì là người mình để tâm… nên mới phải cân nhắc đủ mọi nhẽ.

Tuy nhiên, câu trả lời của Sakayanagi lại nằm ngoài dự đoán.

“Đúng vậy. Chính là phải để Hikigaya-kun nhận thức được sự nặng nề này. Còn về chuyện cậu ấy không nhận, lại càng không cần lo, hay nói đúng hơn là vấn đề đó vốn không tồn tại.”

“…Chưa chắc đâu nhỉ?” Ichinose có chút không phục.

“Rất tiếc, đó là điều chắc chắn.” Sakayanagi tự tin nói, “Cùng lắm thì, tôi chỉ cần giả vờ loạng choạng, Hikigaya-kun chắc chắn sẽ lao tới ôm lấy tôi. Lúc đó, tôi sẽ nhân cơ hội nhét sô-cô-la vào túi cậu ấy là xong.”

“Khoan… như vậy thì vô lý quá!”

Ichinose kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Hơn nữa nghe cái giọng này, có cảm giác Sakayanagi-san đã là dân chuyên rồi!

“Làm, làm mạnh tay như vậy sẽ bị ghét đó! Hơn nữa so với hình thức, tấm lòng mới là quan trọng nhất.” Ichinose khéo léo khuyên.

Nhưng Sakayanagi chẳng hề thấy việc đó có gì quá đáng, cô tiếp tục vênh mặt đắc ý: “Đối phó với Hikigaya-kun thì vốn phải mạnh tay một chút. Nếu cần, tôi còn định nhờ Masumi-san giữ cậu ấy lại nữa… A, cậu ấy đến rồi kìa.”

Nói được nửa chừng, Kamuro từ siêu thị bên cạnh bước ra, tay xách mấy túi đồ lớn.

“Cậu kia…”

Vừa thấy Sakayanagi, cô liền phàn nàn: “Sai người ta đi mua đồ, còn mình thì đứng trước cửa hàng buôn chuyện với người khác? Cậu không biết ra giúp một tay à!”

“Xin lỗi, xin lỗi. Vậy để tôi xách một túi nhé.”

Sakayanagi nói rồi định bước tới nhận lấy túi đồ từ tay Kamuro. Nhưng lại bị cô né đi.

“Thôi, không cần đâu… Cậu đang nói gì với Ichinose thế?” Ánh mắt Kamuro có vẻ hơi lo lắng.

“Không có gì, chỉ đang bàn về sô-cô-la tự làm thôi.”

“Hả?! Không phải đã bảo cậu—”

“Ichinose-san có vẻ không muốn tôi tặng sô-cô-la cho Hikigaya-kun.” Sakayanagi mỉm cười ngắt lời Kamuro, “Tiếc là, chuyện tôi đã quyết thì sẽ không thay đổi. Ai khuyên cũng vô ích.”

Nghe vậy, Kamuro lại im bặt.

Ngay lúc Ichinose đang thấy lạ, Sakayanagi hỏi tiếp: “Masumi-san, nguyên liệu tôi nhờ cậu mua đủ cả chưa?”

“…À à.”

“Vậy thì không nên chậm trễ, chúng ta về làm sô-cô-la ngay thôi.”

Nói rồi, Sakayanagi còn liếc nhìn Ichinose một cách đầy khiêu khích.

“Đúng rồi Masumi-san, cậu có muốn nhân dịp này tham gia cho vui không? Biết đâu sang năm, Hikigaya-kun sẽ không nhận sô-cô-la của cô gái nào khác nữa đâu.”

“…”

Dù bề ngoài là nói với Kamuro, nhưng Ichinose cảm nhận rõ ràng Sakayanagi đang cố tình nhắm vào mình. Và cả… sang năm không nhận sô-cô-la của cô gái nào khác nữa…? Nghĩa là, sao?

Thực ra, câu trả lời đã chực trào từ sâu trong lòng Ichinose, chỉ là cô không muốn đối mặt. Lẽ nào những gì Kushida-san nói là thật… Sakayanagi-san thực sự định…

“Haizz, nói ngớ ngẩn gì vậy.”

Kamuro lắc đầu với vẻ mặt bó tay. Cô biết tật xấu của Sakayanagi lại tái phát rồi… cái cô này thật sự rất thích bắt nạt Ichinose.

“Biết điểm dừng đi. Không phải cậu bảo về sao, đi nhanh lên.”

“Hì hì, cũng phải. Bây giờ tôi không có thời gian để lãng phí. Vậy nhé Ichinose-san, chúng tôi xin phép đi trước.”

Có lẽ đã thấy thỏa mãn, Sakayanagi rút lui rất dứt khoát.

Trước khi đi, Kamuro đột nhiên quay đầu lại, nhìn Ichinose bằng ánh mắt đầy thông cảm, vẻ như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì, cùng Sakayanagi rời đi.

“Kamuro-san… cô ấy định nói gì với mình sao?”

Dù vẫn còn mông lung, nhưng Ichinose có linh cảm rằng chuyện đó chắc chắn liên quan đến Sakayanagi.

Không lẽ cậu ấy định tỏ tình thật sao…

Nghĩ đến đây, một bóng mây u ám bao trùm lấy tâm trí Ichinose. Hơn nữa, sự chuẩn bị của hai người chênh lệch một trời một vực. Một bên là sô-cô-la tự làm tinh xảo, một bên chỉ là sô-cô-la đại trà mua ở cửa hàng.

Huhu… bây giờ trả lại hàng còn kịp không?

Ichinose càng nghĩ càng thấy khó chịu, bắt đầu hối hận vì sao mình lại làm qua loa cho xong chuyện. Rõ ràng tự mình làm cũng không tốn bao nhiêu thời gian… lại còn tiết kiệm tiền… quan trọng nhất là còn có thể…

“Này, Honami-chan.”

“Hả?!”

Đột nhiên, có người vỗ mạnh vào vai cô từ phía sau. Quay lại nhìn, thì ra là Amikura và Shiranami cùng lớp… ủa?

“Mako-chan?! Chihiro-chan?! Sao hai cậu lại ở đây?!”

“A ha ha, thật ra bọn tớ đi theo sau cậu suốt đấy.” Amikura cười hì hì đáp.

“Quá đáng, sao lại làm thế!” Ichinose phản đối ngay tắp lự, “Ít ra cũng phải chào mình một tiếng chứ! Tự dưng đi theo người khác là không tốt đâu!”

“Thôi nào, đừng nói khó nghe vậy chứ.”

Amikura đặt tay lên vai Ichinose, nhẹ nhàng dỗ dành. “Bọn tớ chỉ nghĩ Honami-chan đang chọn sô-cô-la cho Hikigaya-kun nên mới không làm phiền, mà chọn cách lặng lẽ dõi theo ủng hộ cậu thôi.”

“Ừm, cảm… Mako-chan?!”

Ichinose sực tỉnh, vội vàng xua tay giải thích: “Không, không phải! Tớ chưa có ý định đó!”

“Vậy ý cậu là không tặng à?” Amikura giả vờ ngạc nhiên, “Thế thì, tớ đi báo trước cho Hikigaya-kun nhé? Kẻo ngày mai cậu ấy lại mừng hụt.”

“Ư… Tớ, tớ chỉ cảm kích cậu ấy thôi, chứ không nhất thiết phải tặng sô-cô-la.”

Hết cách, Ichinose đành phải nói tránh đi. Cô vốn định tặng một cách bí mật, không ngờ lại bị bạn bè nói thẳng ra… đúng là xấu tính!

“Thế tay cậu đang cầm gì kia?” Amikura chẳng nể nang chỉ về phía sau lưng cô.

“Ơ, cái đó là… A đúng rồi! Chihiro-chan!”

Ichinose bèn đưa chiếc túi ra trước mặt Shiranami đang ủ rũ, cười nói: “Không phải cậu nói muốn tặng tớ sô-cô-la sao? Hay là đổi lại tớ tặng cậu nhé.”

“Honami-chan…”

Shiranami nhìn hộp sô-cô-la với vẻ mặt phức tạp, rồi thở dài thườn thượt. “Thôi đi, tớ cảm thấy có nhận thì cũng chỉ toàn là bi thương thôi.”

“Bi thương?! Có cần phải khoa trương thế không!” Ichinose cười khổ.

Nhưng Shiranami không cho cô cơ hội nói đùa, bực bội nói: “Với lại, nếu cậu đưa cho tớ thật, thì Hikigaya-kun thì sao? Không tặng nữa à? Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn cảm ơn sự quan tâm của cậu ấy sao?”

“Không, cái đó…”

Ichinose ấp úng không biết nói gì.

Lúc này, Amikura cũng đẩy nhẹ vào lưng cô từ phía sau: “Hay là thế này đi, vì Honami-chan không có ý định đó, vậy để tớ tặng sô-cô-la cho Hikigaya-kun nhé.”

“…Hả?”

“Dù sao tớ cũng rất biết ơn cậu ấy đã chăm sóc Honami-chan mà.”

Amikura vừa nói vừa nháy mắt với Ichinose. Bình thường ở lớp cô cũng là một cô gái dễ thương, nhưng lúc này Ichinose chẳng thấy vậy chút nào. Rõ ràng là một tiểu ác ma!

“Đợi đã! Chuyện, chuyện này sẽ làm phiền Hikigaya-kun đó! Cậu còn chưa nói chuyện với cậu ấy lần nào mà!”

“Có sao đâu.” Amikura cười hì hì, “Dù sao cứ là sô-cô-la con gái tặng thì con trai nhận được đều sẽ vui thôi, ai bảo có người không thành thật như vậy chứ.”

“Huhu…”

“Đúng đó, chưa nói chuyện khác, sao chúng ta có thể thua Sakayanagi-san đáng ghét kia được!”

So với người trong cuộc là Ichinose, Shiranami lại còn ghét Sakayanagi hơn. “Lúc nãy nhìn bộ dạng vênh váo của cậu ta, nếu không phải Mako-chan giữ lại, tớ chỉ muốn xông lên mắng cho một trận.”

“Biết sao được, ai bảo lúc đó cậu kích động thế làm gì.” Amikura cười bất đắc dĩ.

Shiranami lờ đi, tiếp tục nhìn chằm chằm Ichinose: “Honami-chan, đây không còn là vấn đề của riêng cậu nữa rồi, chuyện này liên quan đến danh dự của lớp A chúng ta!”

“Ể? Có nghiêm trọng đến thế không?”

“Tất nhiên rồi, từ trước đến giờ Sakayanagi-san đã gây ra cho cậu bao nhiêu chuyện rồi, lần này nhất định phải đánh bại cậu ta… bằng vũ khí của con gái!”

Nói rồi, cô nắm lấy cổ tay Ichinose. “Sô-cô-la tự làm thì có gì to tát chứ, tớ biết làm bánh từ nhỏ rồi. Đi thôi Honami-chan, chúng ta đi mua nguyên liệu ngay bây giờ.”

“Hả, hả? Nhưng mà…”

Ichinose vẫn chưa thể quyết tâm.

“Có gì mà phải do dự.” Amikura hùa theo, “Hay là, cậu muốn Hikigaya-kun bị Sakayanagi-san cướp mất à? Hai người đó cứ trêu chọc nhau suốt, biết đâu ngày nào đó lại thành một cặp đấy, cậu muốn vậy sao?”

“…Không muốn.”

“Thế thì được rồi còn gì.”

Hai cô gái mỗi người một bên, kéo Ichinose vào trong siêu thị.

Thiệt tình, hai người này trở nên quyết đoán như vậy từ khi nào thế?

Nhưng trong lúc cười khổ, Ichinose cũng thấy buồn vì sự vô dụng của mình. Mình lúc nào cũng thế, toàn để mọi người phải lo lắng… Không được, không thể thế này mãi được.

Chuyện khác thì sao cũng được, nhưng lần này tuyệt đối không thể thua Sakayanagi-san.

Hơn nữa… còn có Kushida-san, Matsushita-san, Chihiro-chan và Mako-chan. Có bao nhiêu người đang ở sau lưng ủng hộ cô, chắc chắn sẽ ổn thôi.

Ngày mai, nhất định phải thành công!

“Oáp––”

Đêm khuya, dù kim đồng hồ đã sắp chỉ mười hai giờ, Hikigaya vẫn nằm trên giường mắt mở thao láo.

Không phải vì mất ngủ, chủ yếu là… cuốn tiểu thuyết này hay quá đi mất!

——Đọc thêm năm phút nữa thôi.

Câu này đã lặp đi lặp lại từ hai tiếng trước, và nói thật có lặp lại thêm hai tiếng nữa cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ có điều…

Cúc cu——

Tiếng chuông báo giờ vang lên, báo hiệu đã chính thức sang ngày mới.

“Không ngủ là mai toang thật rồi.”

Dù theo quan sát của Hikigaya, trường chỉ siết chặt kỷ luật trong lớp vào học kỳ đầu, những lúc khác sẽ không bị trừ điểm lớp vì chuyện này. Nhưng không khí học tập của lớp D hiện tại cũng khá tốt, ít nhất là không có học sinh nào dám công khai đi muộn hay ngủ gật trong lớp.

Thế nên, cậu cũng không nỡ làm kẻ phá đám.

“Haizz… ở trường Sobu vẫn thoải mái hơn hẳn.”

Hồi đó, Hikigaya muốn đi muộn lúc nào thì đi, nhưng thi cử vẫn nằm trong top đầu. Hậu quả cùng lắm là ăn một cú đấm của cô Hiratsuka và nghe một bài thuyết giáo, đâu có phiền phức chết đi được như ở đây.

Cốc cốc cốc——

Nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị tắt đèn, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ nhẹ.

Lạ thật… muộn thế này rồi còn ai nữa nhỉ?