Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 422: Lần sau đừng làm vậy nữa

Đối với đám con trai mà nói, Valentine thực ra chẳng có gì bất ngờ cả.

Mấy đứa con gái thân quen thường ngày liệu có tặng sô-cô-la vào ngày này hay không, trong lòng mỗi đứa ít nhiều cũng tự biết.

Dĩ nhiên, xét đến việc đám nam sinh cấp ba này thường mắc chứng ảo tưởng sức mạnh... nói đơn giản là, có một số lượng đáng kể không nhìn rõ được thực tại.

Hikigaya trước đây cũng từng mắc căn bệnh này, may mà giờ đã khỏi hẳn.

Cậu sẽ không còn ngốc nghếch trông chờ vào bất cứ điều gì, đặc biệt là thứ như sô-cô-la Valentine mà nếu nghĩ kỹ thì cũng chẳng quan trọng gì sất.

Nhưng vấn đề bây giờ là... 'bất ngờ' mà người ta dành cho cậu cũng hơi nhiều quá thì phải?

Nói một câu tự mãn một chút, việc Kushida lén tặng sô-cô-la cho mình, Hikigaya cũng không thấy ngạc nhiên lắm.

Cậu đã có linh cảm từ trước rồi, ngay cả sau khi cô nàng tuyên bố trước lớp rằng năm nay sẽ không tặng sô-cô-la thì vẫn vậy.

Bởi vì Kikyou-chan là một thánh nói dối mà.

Điều thực sự khiến Hikigaya bất ngờ là, cô nàng đó lại có thể mò đến tận nhà vào lúc nửa đêm...

Có cần phải làm quá lên thế không?

Không chỉ cô ấy, Kamuro và Horikita cũng nằm ngoài dự đoán của Hikigaya.

Đặc biệt là Horikita... cậu cứ ngỡ chỉ riêng cô ấy là tuyệt đối sẽ không dính dáng gì đến Valentine, thậm chí còn khinh bỉ cái ngày lễ ngu ngốc này từ tận đáy lòng.

Ấy thế mà cuối cùng ngay cả cô ấy cũng tặng sô-cô-la.

Dù không phải là không vui, nhưng quả thực vẫn khiến người ta phải tự hỏi liệu cô em Horikita có uống nhầm thuốc không.

Cuối cùng là chuyện của Ichinose... haizz.

Ngoài một tiếng thở dài, Hikigaya thật sự chẳng biết phải làm sao.

Ngay lúc này, cậu thà rằng mình chỉ đang tự đa tình, dù có phải ghi thêm một vệt đen vào lịch sử của bản thân cũng chẳng sao.

Nhưng tình hình hiện tại thì dù nhìn thế nào cũng là... không, không, không, chưa chắc đã phải vậy đâu nhỉ?

Hikigaya cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực nhất có thể, vì dù sao chuyện này vốn dĩ rất khó nói.

Kể cả có bị gọi riêng ra sau nhà thi đấu, cũng đâu có nghĩa chắc chắn là để tỏ tình.

Biết đâu Ichinose chỉ đang ngại, nên không tiện đưa sô-cô-la cho cậu trước mặt mọi người, và cậu đã tự mình hiểu lầm thôi.

Sự thật có khi lại đơn giản như vậy cũng nên...

Mang theo suy nghĩ tự lừa mình dối người... à không, tích cực này, Hikigaya cùng Ayanokouji đến trường.

Vừa bước vào sảnh chính của khu học xá, cậu liền thấy khắp nơi toàn là những gã đang kiểm tra đi kiểm tra lại tủ giày, hoặc đang cười hềnh hệch bắt chuyện với các bạn nữ.

Mà này, dù có kiểm tra đến mấy thì sô-cô-la cũng không thể tự dưng mọc ra được đâu nhé?

Dù vậy, Hikigaya cũng phần nào hiểu được tâm trạng của họ.

Valentine đối với con trai chính là một ngày phân định thắng thua.

Thế nhưng đám người này cũng chỉ vào đúng ngày này mới tỏ ra dịu dàng với con gái, chỉ thiếu điều xăm chữ "có mục đích" lên trán.

Thật lòng mà nói, điều này lại càng khiến người ta thấy ghét hơn.

Dù chỉ vì sĩ diện mà muốn nhận được sô-cô-la xã giao từ các bạn nữ, thì ngày thường cũng nên đối xử tốt với họ một chút, tìm cách ghi điểm thiện cảm hay gì đó đi chứ.

Nước đến chân mới nhảy thì có ích gì.

Vừa thầm mặc sức chế giễu, Hikigaya vừa mở tủ giày của mình ra, rồi đứng hình tại chỗ.

Bên trong là một chiếc hộp nhỏ được gói cẩn thận.

Cái này lẽ nào là...

"Ồ, Hikigaya, cậu lại nhận được sô-cô-la Valentine nữa à."

Không biết từ lúc nào, Ayanokouji đã thò đầu qua từ bên cạnh.

Tên này... đừng có nhìn trộm lung tung chứ!

"Tôi không có nhìn trộm, chỉ là vô tình thấy thôi."

Chẳng cần Hikigaya ca cẩm, Ayanokouji đã chủ động giải thích.

Và lời cậu ta nói cũng lọt vào tai mấy cậu con trai gần đó, lập tức từng cặp mắt chẳng mấy thiện cảm liền phóng tới.

"Nghe thấy chưa, nó vừa bảo là 'lại' đấy."

"Hê hê... chết đi cho rồi."

"Sao lại là cái thằng ba phải đó chứ..."

Những lời ghen tị của đám con trai liên tục dội vào tai, đặc biệt là từ những kẻ chưa nhận được một mẩu sô-cô-la nào.

...Khó chịu thật.

Cái tên Kiệt Tác Tối Cao chết tiệt này không phải là cố tình đấy chứ!

Hikigaya tức sôi máu, định bụng trả đũa ngay lập tức, bèn cố tình nói lớn: "À phải rồi Ayanokouji! Thế còn cậu thì sao! Chắc là nhận được sô-cô-la từ Sakura và Hasebe rồi nhỉ! Ồ, phải rồi, phải rồi, còn Karuizawa nữa! Cậu ấy có tặng cậu không!"

Lần này thì đến lượt Ayanokouji trở thành tâm điểm chú ý.

"Cậu đừng có nói to thế... tôi có điếc đâu."

"Yên tâm đi, tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn sẽ tặng!"

Tiếc là, Hikigaya vờ như không nghe thấy, tiếp tục la lớn: "Dù gì thì cậu cũng đã diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân cực ngầu trên sân thượng mà! Con gái thường là thích mấy kiểu tình tiết này lắm đúng không! Tôi nghe nói vì chuyện đó mà Karuizawa còn chia tay Hirata rồi đấy!"

"Rồi, rồi, tôi biết rồi." Ayanokouji dứt khoát giơ tay đầu hàng, "Là tôi sai, tôi không nên trêu cậu, nên làm ơn đừng hét nữa... mà này, cậu không xem xem là ai tặng à?"

"...Hừ."

Dù thừa biết đối phương đang đánh trống lảng, nhưng quả thực Hikigaya cũng rất tò mò.

Cậu quay lưng đi, lén mở hộp ra xem.

Nhưng không ngờ bên trong chỉ có một viên sô-cô-la, không hề có thiệp hay bất cứ thứ gì cho biết danh tính người gửi.

Thậm chí một chữ cũng không có.

Lạ thật... rốt cuộc là ai tặng vậy nhỉ?

...

Mãi đến giờ nghỉ trưa, Hikigaya vẫn chưa tìm ra người đã đặt sô-cô-la vào tủ giày của mình.

Nói cho đúng thì, cậu chẳng hề đi tìm.

Vì cậu không biết phải tìm thế nào, chẳng lẽ lại đi hỏi từng người một?

Tuy vậy, cậu cũng có nghi ngờ Matsushita.

Bởi vì trong số những bạn nữ quen biết trong lớp, Kushida và Horikita đã tặng rồi, người còn lại là... Dĩ nhiên, không phải là cậu chắc chắn Matsushita sẽ tặng, Hikigaya chưa ảo tưởng đến mức đó.

Đây chỉ là đáp án có được sau khi dùng phép loại trừ mà thôi.

Nhưng nghĩ lại thì, Matsushita cũng đâu cần phải làm rắc rối như vậy?

Phải biết là hai người họ ngồi cạnh nhau, nếu thật sự muốn tặng sô-cô-la, chỉ cần vươn tay một cái là đưa được, chẳng cần phải cố tình bỏ vào tủ giày làm gì.

Chính vì thế, dù Hikigaya đã mấy lần định hỏi Matsushita, nhưng cuối cùng vẫn không sao hạ được quyết tâm.

Nhỡ không phải là cô ấy thì sao, chẳng phải mình sẽ biến thành một tên hề à?

...Thôi, thôi, tốt nhất là không hỏi nữa.

Ra khỏi lớp, Hikigaya định bụng như mọi khi, sẽ đến quầy hàng trong căng tin mua bánh mì trước, rồi ra nhà hàng "xịn" của mình ngồi một mình từ từ thưởng thức.

Thế nhưng, đi được nửa đường, trời bỗng đổ mưa lất phất.

Thật không đấy... sao lại mưa đúng lúc này?

Từ sáng trời đã u ám rồi, mà mãi chẳng thấy mưa đâu.

Đến đúng giờ ăn cơm thì lại đổ mưa... đây rõ ràng là cố tình phá đám mà!

Hết cách, xem ra đành phải ăn trong lớp thôi.

Dù hai hôm nay không khí trong lớp có hơi căng thẳng và ồn ào, nhưng Hikigaya thà chết chứ không muốn gặm bánh mì dưới mưa.

Bánh mì mà dính nước thì sẽ nhũn ra, ăn mất cả ngon.

Tóm lại, hôm nay đành ngồi trong lớp tận hưởng "cao lương mỹ vị" vậy.

"Xin lỗi cháu, bánh mì yakisoba hết rồi nhé."

"...Hả?"

Hikigaya ngơ ngác nhìn cô bán hàng.

Khoan đã, sao hôm nay lại hết hàng nhanh thế?!

Lẽ nào có kẻ nào đó lạm dụng chức quyền... không, chỉ là bánh mì yakisoba thôi mà, không thể nào.

Dù vẫn còn những loại bánh mì ngon khác, nhưng cảm giác vẫn thiếu thiếu một chút gì đó.

Có lẽ, thứ mà ta khao khát có được đầu tiên mới chính là thứ tuyệt vời nhất trong lòng.

"...Chỉ là chọn một cái bánh mì thôi mà, sao mình phải xoắn xuýt thế này nhỉ?"

Ngay lúc Hikigaya định bụng vơ đại một cái cho xong, thì sau lưng có người vỗ nhẹ vào vai cậu.

"Ai thế?"

Quay lại nhìn, thì ra là Manabe lớp C... hả?

Sao cô ta lại tới tìm mình?

"Cậu... có chuyện gì không?" Hikigaya hỏi với vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Có cần phải cảnh giác thế không." Manabe bĩu môi, "Chẳng qua là tình cờ thấy cậu nên qua chào một tiếng thôi, cậu có thể đừng tỏ ra ngạc nhiên thái quá như thế được không?"

"Không, tôi chỉ hơi bất ngờ... mà khoan đã."

Hikigaya đang nói thì bỗng thấy có gì đó sai sai.

"Cậu mà cũng dám vác mặt đến trước tôi à?"

"Hả? Cậu nói thế là có ý gì?" Manabe trừng mắt.

"Hừ... đừng nói là cậu quên vụ tôi nhờ cậu mua bánh mì lần trước rồi nhé... đừng quên, tôi nhờ cậu đi 'mua' đấy."

Cứ nghĩ đến chuyện đó là Hikigaya lại sôi máu.

Cô không muốn mua thì thôi, tại sao lại phải đi giật của người ta!

Làm lương tâm tôi cũng bị vạ lây! 

"À, không phải thế đâu."

Manabe cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói của cậu, gãi đầu, trông có vẻ hơi lúng túng: "Hôm đó tôi tình cờ gặp Ishizaki-kun, nên hỏi mượn cậu ta cái bánh mì yakisoba... sau đó tôi chuyển điểm cho cậu ta rồi mà!"

Mượn bánh mì rồi mượn luôn vào bụng chứ gì.

Hikigaya lười đôi co, xua tay nói: "Thôi bỏ đi, chuyện cũ đáng xấu hổ tôi cũng không muốn nhắc lại, nếu cậu không bị đuổi học thì chúng ta coi như huề, được chứ?"

"Ừm, ừm, dĩ nhiên rồi."

Nhưng Manabe dường như không nhận ra ý định muốn kết thúc cuộc trò chuyện của đối phương, vẫn hào hứng hỏi tới.

"Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu cũng ghê thật đấy, Tokitou-kun đúng là đâm đầu vào tường y như cậu tính, mà cậu còn khiến cho cả ông hội trưởng hội học sinh kia ngã một vố đau nữa, tôi nghe nói khối năm hai đang bàn tán về cậu nhiều lắm đấy."

"...Nhưng tôi cứ có cảm giác họ đang nói xấu tôi thì phải." Hikigaya không nhịn được mà buột miệng phàn nàn.

"Thế thì có sao đâu, dù gì cậu cũng chẳng sợ họ... à mà, thật ra tôi có thứ này muốn đưa cho cậu."

Nói rồi, Manabe cho tay vào túi áo khoác.

Nhưng ngay sau đó, động tác của cô chợt khựng lại, vẻ mặt cũng lộ rõ sự do dự.

Một lúc sau, bàn tay đó lại rút ra, rồi lại cho vào.

Cứ thế lặp đi lặp lại đến mấy lần.

...Cô nàng này đang làm gì vậy?

"Ờ, cô không sao chứ?" Hikigaya dè dặt hỏi.

Chủ yếu là bộ dạng này trông hơi đáng sợ, cứ như bị nhập ấy.

Manabe nghe vậy thì chần chừ một lát, rồi đột ngột chìa cái túi trong tay kia ra.

"Cái này cho cậu."

"Gì thế?"

"Chẳng phải cậu định mua bánh mì sao, vừa hay sáng nay tôi mua một cái mà chưa kịp ăn." Manabe giả vờ thản nhiên giải thích, "Vốn định để ăn trưa, nhưng thấy bộ dạng đáng thương không mua được bánh mì của cậu, nên tặng luôn cho cậu, dù sao kỳ thi vừa rồi cũng là nhờ cậu cả."

"...Không cần đâu, tôi không đói."

"Đừng lằng nhằng nữa, cầm đi."

Manabe nói là làm, dúi thẳng cái túi vào lòng Hikigaya.

Sau đó, cô quay người đi thẳng một mạch không thèm chào hỏi.

Đúng là hết nói nổi, bày trò gì không biết... nhưng mà cũng tốt.

Hừm hừm, coi như cô ta cũng còn chút lương tâm.

Hikigaya vui vẻ mở túi ra xem, nhưng rồi nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại.

Trong này... sao lại là bánh mì sô-cô-la?

Mà cái thứ này thì, tự tôi không đi mua được hay sao! Ai cần cô tặng chứ!

Cứ ngỡ là bánh mì yakisoba hằng ao ước, ai ngờ lại là cái này?

Dù có thôi thúc muốn ném nó đi, nhưng dù sao cũng là đồ ăn, không thể lãng phí được.

Bất đắc dĩ, Hikigaya đành cầm chiếc bánh mì sô-cô-la về lớp, ngồi vào chỗ của mình và lẳng lặng gặm.

Ừm, vị cũng không tệ lắm.

Đây là lần đầu tiên cậu ăn món này, trước đây chỉ nghe Matsushita nhắc qua, bảo là nó ngọt khé cổ.

Ai ngờ lại hợp khẩu vị của cậu một cách bất ngờ.

Quả nhiên đồ ngọt là chân ái.

À mà nhắc đến Matsushita, hình như cô ấy cũng đang ở trong lớp.

Chắc là vì trời mưa, nên hôm nay số học sinh ở lại lớp rõ ràng đông hơn mọi khi.

Họ tụm năm tụm ba, rải rác khắp các góc lớp, còn ghép mấy cái bàn lại với nhau để bày bữa trưa.

Mỗi lần thấy cảnh này, Hikigaya lại rất muốn hỏi một câu.

Trước khi làm vậy, mấy người đã hỏi ý kiến chủ nhân của mấy cái bàn đó chưa? Biết đâu lại làm phiền người ta thì sao?

Như Hikigaya đây cũng từng gặp phải rắc rối tương tự.

Hồi cấp hai, có một dạo cả lớp cứ coi chỗ ngồi của cậu như nơi chứa túi ni lông và đồ đạc linh tinh.

Nếu không phải lo trong lớp mà thiếu đi một bãi tập kết rác thì sẽ rất bất tiện, thì Hachiman chắc chắn đã đi kháng nghị rồi!

May là lên cấp ba, mọi người đều đã hiểu chuyện hơn nhiều.

Dù lúc đầu vẫn có tình trạng tự ý mượn bàn, nhưng từ khi vào học kỳ ba, thì không một ai dám động đến bàn học của cậu nữa.

Thậm chí còn chẳng ai dám lại gần khu vực này.

Cảm giác xung quanh như thể có thêm một lớp trường lực AT vậy... ừm, đây đương nhiên là chuyện tốt.

Ít nhất thì cậu có thể yên ổn thưởng thức bữa trưa mà không bị làm phiền như bây giờ.

"Hikigaya-kun, có đó không?"

Ngay lúc cậu đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói vang lên từ phía cửa lớp.

Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Asahina-senpai... hả?

Hikigaya đứng hình tại chỗ, và cả lớp cũng bắt đầu có chút xôn xao.

Đặc biệt là ba ánh nhìn như dao găm không biết từ đâu phóng tới, dường như muốn xuyên thủng dạ dày của cậu.

Ngược lại, Asahina lại tỏ ra rất tự nhiên.

Cô lờ đi mọi ánh mắt, đảo nhanh một vòng quanh lớp, và chẳng mấy chốc đã phát hiện ra Hikigaya đang ngồi trong góc.

"Hikigaya-kun cũng thật là." Asahina hờn dỗi trách, "Tôi đã gọi tên rồi, ít nhất cũng phải lên tiếng chứ, sao lại giả vờ không có ở đây thế?"

"...Xin lỗi, tôi không nghe rõ."

Sự đã rồi, Hikigaya chỉ có thể chịu đựng ánh mắt của mọi người, cứng đờ bước lên phía trước.

Asahina cũng không so đo, cô lấy từ trong túi ra một túi ni lông nhỏ đựng vài chiếc bánh quy sô-cô-la.

"Đây, quà Valentine. Đây là tác phẩm tâm đắc của chị đấy, lát nữa nhớ cho chị biết cảm nhận nhé."

"Ể, ể?!"

Chẳng đợi Hikigaya kịp phản ứng, Asahina đã dúi thẳng gói bánh vào tay cậu.

Lần này, sự xôn xao trong lớp càng lớn hơn.

Này, này, Asahina-senpai ơi?

Dù có tặng thì cũng tìm chỗ nào vắng người chứ... à không, phải là tại sao lại tặng tôi?!

Đầu óc Hikigaya rối như tơ vò, cậu không thể nào ngờ được Asahina cũng tặng quà Valentine cho mình.

Đừng coi Nagumo là không khí chứ!

"À, vâng, tôi cảm ơn."

Dù sao đi nữa, cứ cảm ơn trước đã.

Sau đó, Hikigaya hạ giọng, nói nhỏ: "Nhưng làm vậy có ổn không ạ? Nếu Nagumo... hội trưởng... biết đâu lại gây phiền phức cho senpai thì sao."

"Hi hi, không sao đâu, chị có là gì của Miyabi đâu mà."

Asahina tủm tỉm cười, cũng ghé sát vào tai Hikigaya và thì thầm.

"Với lại nhé, nói thật lòng thì, chị rất vui khi có người dạy cho Miyabi một bài học đấy, cậu ta vênh váo quá rồi, nên đây coi như là món quà khích lệ của chị dành cho cậu nhé."

"...Tóm lại, tôi cảm ơn quà của senpai." Hikigaya khẽ lùi lại một bước, "Đến Valentine Trắng, tôi sẽ chuẩn bị quà đáp lễ ạ."

"Ừm, vậy chị sẽ mong chờ. Bai bai."

Vẫy tay chào, Asahina mỉm cười rời đi.

À, quả là một nụ cười có sức mạnh xoa dịu tâm hồn.

Chị ấy trông có vẻ là một gyaru, nhưng độ nữ tính lại cao bất ngờ, nhìn mấy cái bánh quy này thôi đã thấy ngon rồi.

Ít nhất cũng hơn mấy cục than của một người nào đó đến vài trăm lần.

Có điều, chị senpai này cũng biết chọn thời điểm ghê.

Cảm nhận đủ loại ánh mắt đang chiếu vào lưng mình từ phía sau, Hikigaya bỗng dâng lên một khao khát mãnh liệt được về nhà.

Thật đấy, lần sau đừng làm vậy nữa... không, phải là tuyệt đối đừng có lần sau.