Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 404: Yamauchi gào khóc thảm thiết

“...Hả?”

“Nói cách khác, cậu là học sinh có số phiếu chỉ trích cao nhất, tổng cộng hai mươi bảy phiếu. Thật đáng tiếc.”

Thấy Yamauchi còn đang sững sờ, Chabashira-sensei dường như sợ mình nói chưa đủ rõ, bèn giải thích cặn kẽ hơn.

Nhưng việc này chẳng khác nào đẩy Yamauchi ngã thêm lần nữa từ trên vách đá xuống.

Tiện thể nói luôn, người đứng thứ hai từ dưới lên là Sotomura, với hai mươi hai phiếu.

Còn người thứ ba từ dưới lên là Sudou, nhận mười chín phiếu.

Với Sotomura, có lẽ vụ chụp lén đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến đánh giá của cả lớp về cậu ta, đặc biệt là các bạn nữ, họ không đời nào dung thứ cho chuyện này.

Còn Sudou thì vẫn là do ấn tượng không tốt của các bạn học về cậu ta từ trước đến giờ.

Cũng đành chịu thôi, ai bảo cậu ta vừa vào học đã gây chuyện, suốt ngày tìm người gây gổ.

Có thể nói cả hai đều là gieo gió gặt bão.

Nhưng không giống Yamauchi, sự tiến bộ của hai người họ cũng rất rõ ràng, rồi sẽ có ngày được cả lớp công nhận và trở thành một phần không thể thiếu.

“Hai, hai mươi bảy phiếu?! Sao có thể nhiều thế được!” Yamauchi không kìm được mà hét lên.

Thực ra cũng không phải là quá nhiều.

Xét tới hàng loạt "chiến tích" gần đây của gã ta, dù có nhận đủ ba mươi tám phiếu chỉ trích cũng chẳng có gì lạ.

Điều này cũng cho thấy, gã ta ít nhiều cũng đã cố gắng vớt vát.

Vì kỳ thi này yêu cầu ghi tên ba người vào phiếu chỉ trích, dù mọi người đã thống nhất bỏ phiếu cho Hikigaya, nhưng có lẽ Yamauchi lo sợ có sự cố bất ngờ, nên chắc chắn đã ra sức vận động người khác bỏ phiếu tán thưởng cho mình, hoặc ít nhất là không bỏ phiếu chỉ trích.

Những người như Sudou, Hirata và đám bạn của gã ta, vì không muốn Yamauchi đội sổ nên chắc chắn sẽ hợp tác.

Vốn dĩ, chiêu này đáng ra phải có tác dụng, tính toán cũng coi như chu toàn.

Chỉ tiếc là, trước tám mươi tám phiếu tán thưởng của Hikigaya, mọi mưu mẹo đều trở nên vô nghĩa.

Cho nên... tại sao lại thành ra thế này?!

Lúc này, Hikigaya cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi cơn sốc.

Cậu thực sự đã bị dọa cho một phen hết hồn.

Tám mươi tám phiếu... A!

Lẽ nào vì sinh nhật mình vào ngày tám tháng tám, nên mới nhận được tám mươi tám phiếu tán thưởng ư?

Ra là thế, ra là thế— mới lạ đấy!

Giờ thì Hikigaya hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì nữa, cậu vội nhìn quanh một lượt, và thấy phần lớn mọi người cũng đang mang vẻ mặt ngơ ngác.

Nói cách khác, đây không phải là một bất ngờ nho nhỏ mà lớp D ngấm ngầm chuẩn bị cho cậu.

Bọn này đúng là đã bỏ phiếu chỉ trích cậu... ít nhất, đại đa số chắc chắn đã làm vậy.

Vậy thì, vấn đề ở đây là gì?

Sau khi trừ đi số phiếu chỉ trích từ lớp D mà vẫn còn tới tám mươi tám phiếu, có nghĩa là cậu đã nhận được hơn một trăm phiếu tán thưởng từ ba lớp còn lại?

Chuyện này... làm sao có thể?!

Dù nói ra nghe có vẻ tự mãn, nhưng Hikigaya nghĩ mình cũng có thể nhận được một hai phiếu tán thưởng từ các lớp khác, chuyện đó cũng bình thường thôi.

Nhưng vấn đề là... cả trăm phiếu ư?

“A ha ha, lẽ nào mình đột nhiên bước vào thời kỳ được yêu thích rồi sao?”

Vừa ôm đầu, Hikigaya vừa lẩm bẩm một mình như để trốn tránh thực tại.

Thật trớ trêu, đúng lúc này, cô bạn Matsushita ngồi bàn bên cũng đã hết ngạc nhiên và lập tức chuyển sang chế độ cà khịa.

“Hehe, đúng thế thật, Hachiman-kun nổi tiếng ghê, không ngờ lại có nhiều người quý mến cậu đến vậy? Thích nhé.”

“...”

Thích cái gì mà thích, thích cái đầu cậu ấy!

Lạ thật... sao mình cứ có cảm giác dejà vu thế nhỉ?

“Này! Hikigaya!”

Ngay lúc Hikigaya đang thầm oán thán, Yamauchi đột nhiên quay sang, lớn tiếng chất vấn: “Chuyện này là thế nào! Rốt cuộc mày đã dùng âm mưu quỷ kế gì để hãm hại tao!”

“...Cậu đang muốn tôi giải thích à?”

“Hả?! Mày, mày có thái độ gì thế!”

Thực ra chuyện này chẳng liên quan gì đến thái độ, Hikigaya thật sự không biết chuyện quái gì đang xảy ra.

Nhưng Yamauchi dường như cảm thấy có gì đó không ổn, vội lôi cả lớp vào cuộc: “Không phải giải thích cho tao, mà là cho cả lớp! Chúng ta đã thỏa thuận hết rồi cơ mà! Tại sao cuối cùng người đội sổ lại là tao!”

“...Ai mà biết được.”

Hikigaya vẫn chống cằm, vẻ mặt uể oải.

Chuyện này khiến cậu đau đầu muốn nổ tung, hơi sức đâu mà đối phó với cái gã phiền phức này.

Mà khoan... thế này thì chắc chắn không đi được rồi còn gì?

Vậy món sô-cô-la mà mình hằng mong nhớ thì sao?!

Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào đã làm chuyện này, chỉ giỏi thêm phiền phức.

Thấy Hikigaya bơ mình, Yamauchi đang định nói tiếp thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tràng cười sảng khoái.

“Hehehe, tôi cứ ngỡ đây là một kỳ thi nhàm chán với một kết quả tẻ nhạt, không ngờ Mắt Cá Chết boy lại cho tôi xem một vở kịch hay thế này, không tồi, không tồi.”

“Kou, Kouenji! Mày nói thế là có ý gì!”

“Ý là kỳ thi kết thúc rồi, cậu có thể đi được rồi đấy.”

“Im đi! Mày đừng có nói năng vớ vẩn!”

Yamauchi gầm lên từ tận đáy lòng, rồi vội vàng tìm đến Hirata.

“Hi, Hirata! Và mọi người nữa, lúc đầu chúng ta đã thống nhất rồi mà! Bảo Hikigaya bỏ ra hai mươi triệu để hủy án đuổi học!”

“Hehe, hôm đó chẳng phải chính cậu đã nói, trong lớp chỉ riêng cậu là không cần cảm ơn Mắt Cá Chết boy sao,” Kouenji chen vào. “Cậu quên những gì mình đã nói rồi à? Mà cậu có quên cũng chẳng sao, vì Mắt Cá Chết boy có bao giờ nói sẽ bỏ tiền ra đâu.”

“Cái gì?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Cậu ta chỉ bảo mọi người bỏ phiếu chỉ trích cho cậu ta thôi mà.”

Bị Kouenji nhắc, những người khác cũng dần nhận ra.

Nghĩ lại thì đúng là vậy, trong ký ức hình như không ai nghe Hikigaya nhắc đến chuyện hai mươi triệu cả.

Mà thực ra, có muốn lấy ra cũng chẳng được.

Tài khoản của cậu vẫn đang bị khóa, mấy ngày nay cậu sống qua ngày là nhờ sự "viện trợ" của mấy cô gái.

Ủa... thế này có được coi là sớm bước vào cuộc sống của một tên trai bao không nhỉ?

“Nhưng, nhưng mà... Hirata! Cậu nói gì đi chứ! Chẳng lẽ cậu định trơ mắt nhìn bạn học bị đuổi học sao!”

Có lẽ biết rằng nói với Hikigaya cũng bằng thừa, Yamauchi lại giở trò ép buộc đạo đức với Hirata.

Làm vậy có khi còn lôi kéo được cả lớp cùng gây áp lực, buộc Hikigaya phải khuất phục.

“Tớ...”

Nhưng vấn đề là, ngay cả Hirata bây giờ cũng không biết phải nói gì.

Một mặt, cậu vốn đã cảm thấy vô cùng có lỗi với Hikigaya. Mặt khác... cậu đột nhiên cảm thấy con người Hikigaya này thật đáng sợ.

Tám mươi tám phiếu tán thưởng kia thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.

Bề ngoài, hôm đó Hikigaya có vẻ đã nhượng bộ, nhưng thực chất lại không hề lùi một bước, như thể đang dùng hành động để tuyên bố: ‘Dù có chống lại cả lớp, các người cũng chẳng làm gì được tôi’.

Kết quả này chính là bằng chứng hùng hồn nhất.

Một người như vậy... liệu có thể thuyết phục nổi không?

Nhưng đối diện với ánh mắt cầu khẩn của Yamauchi, Hirata không nỡ lòng từ chối.

Ngay khi cậu định liều mình mở lời cầu xin, Chabashira-sensei, người nãy giờ vẫn lặng lẽ quan sát, đột nhiên lên tiếng.

“Hirata, tôi biết em đang rất phiền lòng, nhưng nỗi phiền lòng của em vốn dĩ đã không tồn tại ngay từ đầu.”

“Xin, xin hỏi ý cô là sao ạ?” Hirata đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

“Ý rất đơn giản,” Chabashira-sensei nói rồi liếc nhìn Hikigaya, “Hai mươi triệu điểm cá nhân có thể dùng để cứu người, lớp này căn bản không có khoản tiền đó.”

“...Hả?”

Lần này không chỉ Hirata, mà gần như tất cả mọi người đều chết lặng.

Yamauchi là người phản ứng lại đầu tiên, vội la lên: “Không đúng đâu cô! Hikigaya chắc chắn có số tiền đó!”

“Nếu em đang nói về Hikigaya, thì câu trả lời của tôi là không, và tôi cũng vừa nói rồi, cả lớp cộng lại cũng không gom đủ hai mươi triệu.”

“Sao có thể như thế được! Sakayanagi đã nói rõ ràng là cậu ta có mà!”

Yamauchi không thể nào nghe lọt tai những lời của Chabashira-sensei.

Đến nước này, gã ta chỉ có thể bám víu vào niềm tin rằng Hikigaya có hai mươi triệu, chỉ là không chịu bỏ ra.

“Tại sao em lại tin một học sinh lớp khác đến vậy?” Chabashira-sensei hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu. “Em ấy nói Hikigaya có hai mươi triệu, và em cứ thế tin? Hay cô ta đã đưa ra bằng chứng xác thực nào?”

“Cái, cái đó...” Yamauchi cứng họng.

Nhìn bộ dạng của gã ta, Chabashira-sensei chỉ biết lắc đầu ngao ngán: “Tóm lại, lớp này không có cách nào cứu em được đâu. Hãy đối mặt với sự thật đi.”

“Em không muốn! Tại sao, tại sao em lại phải bị đuổi học chứ!”

Yamauchi hất văng cánh tay đang đưa tới của Chabashira-sensei.

Rồi cậu ta chĩa mũi dùi sang Hikigaya: “Tất cả là tại Hikigaya! Tại sao cậu ta không nói rõ từ đầu là không đủ điểm! Lẽ ra người phải chịu trách nhiệm và bị đuổi học là cậu ta mới đúng! Mọi người nói có đúng không!”

“...Haruki.”

Những lời điên cuồng này dĩ nhiên không được ai hưởng ứng, huống hồ nhiều người bây giờ cũng giống Hirata, đều cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ đối với Hikigaya.

Là bạn của Yamauchi, ngay cả Sudou cũng không thể chịu nổi bộ dạng khó coi này, bất giác cúi gằm mặt.

“Hehe, chẳng phải bây giờ Mắt Cá Chết boy đã dùng hành động để giải thích cho cậu rồi sao?”

Kouenji, sau khi kết quả được công bố, cứ liên tục đổ thêm dầu vào lửa.

“Không chỉ mình cậu đâu, tất cả các cậu đều tưởng bở rằng chút mưu hèn kế bẩn đó có thể trị được người khác, nhưng kết quả là từ đầu đến cuối đều bị Mắt Cá Chết boy xoay như chong chóng. Vừa đáng thương, lại vừa nực cười.”

“Này, này...”

Nghe vậy, Hikigaya không khỏi sững người.

Khoan đã... ngài Kouenji?

Xin đừng nói về người khác như thể một tên trùm cuối phản diện được không?

Hachiman này thật sự không biết gì hết!

“Phiền chết đi được!”

Yamauchi gầm lên với Kouenji, rồi mặt gã ta đột nhiên sáng lên như vớ được cọc.

“Đúng rồi! Thưa cô, cô đi hỏi Sak, Sakayanagi đi ạ! Cô ta đã hứa sẽ bỏ phiếu tán thưởng cho em mà! Dám không giữ lời, chuyện này có thể bỏ qua được sao!”

“Chà, đúng là hết lời để nói. Đầu óc cậu còn tỉnh táo không vậy?”

Chưa cần Chabashira-sensei lên tiếng, Kouenji đã nhanh nhảu cướp lời, buông lời chế nhạo không chút kiêng nể: “Little-girl còn đang phải chật vật dựa vào Mắt Cá Chết boy kéo phiếu để không bị đuổi học, trong tình cảnh đó thì cô ta còn hơi sức đâu mà kêu gọi người khác bỏ phiếu cho cậu? Vả lại, kể cả không có chuyện đó, little-girl cũng chẳng bao giờ giữ một lời hứa suông như vậy đâu, cô ta đâu có tốt bụng đến thế.”

Thực ra, chính Yamauchi cũng biết điều này, nếu không thì mấy ngày qua gã ta đã chẳng phải chạy vạy khắp nơi.

Tiếc là tất cả chỉ như muối bỏ bể.

“Tại sao! Tại sao, tại sao chứ! Tại sao lại có cái kỳ thi vô lý này, và trong cái kỳ thi vô lý này, tôi lại là người phải ra đi!”

Dưới những đòn công kích dồn dập của Kouenji, tinh thần Yamauchi cuối cùng cũng sụp đổ, gã ta rú lên một tiếng tuyệt vọng.

Chỉ là... nói sao nhỉ?

Có cần phải làm quá lên thế không?

Thay vì đồng cảm, Hikigaya cảm thấy cạn lời thì đúng hơn.

Cùng lắm thì bị đuổi học thôi mà.

Tuy sẽ không được hưởng những ưu đãi của ngôi trường này nữa, nhưng chỉ cần mình còn muốn học, thì chuyển sang một trường cấp ba bình thường khác là được chứ sao?

Có phải là tận thế đâu...

Cơ mà, có lẽ Yamauchi không thể chấp nhận sự thật rằng mình là kẻ không cần thiết trong lớp này, và cũng chẳng được ai ưa.

...Haiz.

Chuyện này cứ quen dần là được thôi.

Dù sao thì Hachiman này đã sớm quen rồi!

“Thôi đi, có làm loạn cũng vô ích. Cậu muốn nghĩ sao thì tùy, nhưng quyết định này không thể thay đổi được đâu, Yamauchi.”

Chabashira-sensei bị gã ta làm cho đau cả đầu, đưa tay định kéo gã ta đi.

Nhưng Yamauchi lại bám chặt lấy bàn, miệng vẫn gào lên: “Quá đáng, quá đáng lắm! Tôi không thể chấp nhận chuyện này!”

“Chà chà, đến cuối cùng vẫn khó coi như vậy.”

Ngay cả một người luôn tao nhã như Kouenji cũng phải lộ vẻ không chịu nổi.

“Từ đầu năm đến giờ cậu chẳng tiến bộ chút nào, vẫn là một thứ phế phẩm thảm hại, xấu xí và hết thuốc chữa.”

“Á á á á á á á!”

Dưới sự kích động và khiêu khích không ngừng của Kouenji, cơn thịnh nộ của Yamauchi cuối cùng cũng bùng nổ.

Gã ta vơ lấy chiếc ghế của mình, lao thẳng về phía Kouenji, dường như định phang vào đầu.

Đòn này mà trúng thì không phải chuyện đùa.

Thiệt tình... sao phải làm to chuyện đến thế.

Tuy nhiên, Hikigaya lại chẳng mảy may lo lắng, bởi cậu đã từng tận mắt chứng kiến thực lực của Kouenji, người có thể tay không chặn đứng cú đấm của Albert.

Có thể nói là ngang ngửa với Kiệt Tác Tối Cao.

Quả nhiên, Kouenji nhẹ nhàng tóm lấy lưng ghế, rồi như diều hâu vồ gà con, thuận tay kéo giật Yamauchi về phía mình.

“Là cậu ra tay với tôi trước, bị tôi xử lý thế nào cũng đừng có oán thán nhé?”

“A... a!”

Chưa kịp để Yamauchi phản ứng, Kouenji đã vung tay tát một cái, đánh bay cả người gã ta văng ra ngoài.

Ngay bên cạnh lại là Ayanokouji.

Tuy với thân thủ của Kiệt Tác Tối Cao, việc né tránh là dễ như bỡn, nhưng khổ nỗi trước sau đều bị bàn ghế chặn cứng. Yamauchi bay tới từ bên phải, còn bên trái là cửa sổ...

Cùng với tiếng hét thảm của Yamauchi, gã ta ngã chúi đầu vào lòng Ayanokouji.

Thứ chất lỏng hỗn tạp gồm máu mũi, nước mắt và nước bọt đã làm ướt sũng vạt áo của Ayanokouji.

Ặc... nhìn thôi đã thấy tởm rồi.

Hikigaya vừa thầm mừng vì mình đứng xa, vừa thấy hành động của Kouenji có chút kỳ lạ.

Lẽ ra gã ta đâu cần phải làm vậy.

Trông cứ như thể đang cố tình kéo sự thù hận của Yamauchi về phía mình... mà thôi, gã này vốn dĩ đã khó lường rồi.

Có khi chỉ là một phút ngẫu hứng.

“Được rồi, dừng lại ở đây.”

Dường như lo sợ Kouenji sẽ có hành động quá khích hơn, Chabashira-sensei lập tức lên tiếng can ngăn.

Nhưng, sự lo lắng này có vẻ hơi thừa.

“Teacher, đây là tôi tự vệ chính đáng mà phải không?” Kouenji khẽ cười. “Hehe, dù sao đối với tôi, chuyện này cũng chỉ như phủi đi một con côn trùng phiền phức thôi.”

“...Phải, đúng là Yamauchi đã quá bốc đồng.”

Chabashira-sensei thở dài, rồi nhìn về phía Yamauchi vẫn đang nằm sõng soài trong lòng Ayanokouji.

“Đừng quậy nữa, chuyện vừa rồi tôi coi như không thấy. Đây cũng là vì tốt cho em.”

Cùng lúc, các bạn trong lớp cũng nhìn gã ta với ánh mắt vừa xót xa vừa thương hại.

Ngay khoảnh khắc đó, dường như có thứ gì đó bên trong Yamauchi đã hoàn toàn vỡ vụn.

“Huhu, oa oa oa oa!”

Gã ta xụi lơ trong lòng Ayanokouji, bật khóc nức nở như một đứa trẻ sơ sinh.

Còn về phần Ayanokouji...

Có lẽ để tránh bị các bạn học coi là kẻ vô tình, lúc này cậu cũng không thể đẩy ra, càng không thể vứt Yamauchi xuống đất.

Nhưng trông cậu ta lại có vẻ như đang vô cùng chán đời.

Chỉ có thể nói, cảnh tượng này thật là đẹp như một bức tranh... chắc vậy.

Dù sao thì nó cũng khiến Hikigaya bắt đầu thấy hơi tội nghiệp cho cậu ta.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại...

Này, đây chỉ là bị đuổi học thôi mà?

Có cần phải diễn sâu đến thế không!

Nói đúng hơn, người thật sự muốn khóc phải là cậu đây này, hành lý cũng đã xếp sẵn rồi, giờ chẳng phải công cốc hay sao!

Đã thế cảnh đó còn bị Kamuro nhìn thấy... Grừ.

Nghĩ đến chuyện sắp tới, dạ dày của Hikigaya lại bắt đầu quặn đau.

Đến lúc đó, cậu biết phải dùng bộ mặt nào để đối diện với bạn học Masumi đây...