Giữa khu dân cư cũ kỹ, có hai căn nhà đứng kề bên nhau.
Cùng nằm trên một mảnh đất, một căn mới toanh theo kiến trúc hiện đại, còn căn kia lại là một công trình cổ kính đã nhuốm màu thời gian. Trên cánh cổng chung của cả hai nhà treo một tấm biển đề tên 「Kinosita」.
Có lẽ vì còn sớm nên gia chủ vẫn đang say giấc. Cả hai căn nhà đều không một ánh đèn, cũng chẳng nghe thấy tiếng động nào.
Kyuu chẳng ngần ngại bước vào sân, rồi đi thẳng tới căn nhà cũ. Tôi cũng lén lút nín thở, theo Kyuu vào nhà.
Dù biết cơ thể này người thường không nhìn thấy, nhưng việc đường hoàng xông vào nhà người khác vẫn khiến tôi hơi chột dạ. Kyuu chẳng thèm để ý đến tôi đang lúng túng, cứ thế băng băng đi sâu vào trong nhà.
Căn nhà cũ này, cả nội thất lẫn ngoại thất đều mang đậm dấu ấn thời gian. Không phải là đã xuống cấp, mà là một vẻ cũ kỹ được giữ gìn cẩn thận. Có lẽ gia chủ ở đây đã sống một cuộc đời ngăn nắp, tỉ mỉ.
Vừa đi vừa ngó nghiêng, tôi chợt nhận ra trong nhà trống trải lạ thường. Căn phòng nào cũng ít đồ đạc đến mức như thể vừa mới chuyển đến, hoặc sắp chuyển đi vậy.
「Ở đây rồi.」
Kyuu đi trước tôi lên tiếng, ánh mắt hướng về một căn phòng nằm đối diện với lối vào.
Đó là một căn phòng kiểu Nhật nhìn ra vườn. Giống như những căn phòng khác, nó trống hoác, chỉ có chút ánh sáng từ đèn đường gần đó lọt qua cửa sổ.
Cửa lùa mở toang một cách bất cẩn. Từ đó, một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi nhìn ra vườn, như thể đang ngắm những bông pansy nở rộ.
「Có phải ông là Kinoshita Ikuo không?」
Kyuu cất tiếng gọi, người đàn ông đó – ông Ikuo – quay lại.
Chắc ông ấy đã ngoài tám mươi, trông còn lớn tuổi hơn cả ông tôi. Ông có một khuôn mặt gầy gò nhưng hiền lành.
「Ồ, có lẽ người đến đón đã tới rồi nhỉ?」
「Đúng vậy. Kinoshita Ikuo, giờ tôi sẽ dẫn ông về nơi ông thuộc về.」
「Chà chà. Cứ tưởng sẽ thế nào, ai dè lại có cả cậu trai và cô gái đáng yêu thế này đến đón cơ chứ. Trông còn trẻ hơn cả cháu tôi nữa.」
Ông Ikuo nói bằng giọng khàn, rồi chậm rãi đứng dậy.
Người đã khuất… tức là ma, nhưng trong mắt tôi, ông ấy trông như một người bình thường. Từ cử chỉ cố gắng nhấc cơ thể nặng nề, đến từng biểu cảm, giọng nói, đều không có gì bất thường.
Chỉ duy nhất một điều, dưới chân ông không có bóng, đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy ông đã không còn ở thế giới này nữa.
「Ông còn điều gì vương vấn ở thế gian này không?」
「Tôi đã tám mươi bảy tuổi rồi. Vợ tôi cũng đã mất từ lâu, và tôi cũng đã kịp nói lời từ biệt với gia đình trong những ngày cuối đời. Chẳng có lý do gì để tôi phải chần chừ khi về thế giới bên kia cả.」
「Vậy sao. Vậy thì mời ông đi lối này.」
Kyuu chìa tay ra, ông Ikuo chẳng chút do dự nắm lấy.
Hai người đối mặt. Kyuu dùng cả hai tay nắm lấy hai tay của ông Ikuo. Ông Ikuo nhắm mắt lại, với một vẻ mặt quả thực là chẳng còn vương vấn điều gì.
Xung quanh tĩnh lặng lạ thường. Ngay cả tiếng gió khẽ lay cũng không nghe thấy.
Ông Ikuo sắp siêu thoát. Dù là chuyện của người khác, không hiểu sao tôi lại hơi căng thẳng, hai tay nắm chặt.
「…Ông.」
Kyuu khẽ thì thầm bằng giọng trầm.
「Ông còn vương vấn.」
Ông Ikuo mở mắt, chớp mắt vài lần.
「Tôi, vương vấn ư?」
「Đúng vậy.」
Kyuu thở dài rồi buông tay ra. Ông Ikuo đứng sững tại chỗ với vẻ mặt ngơ ngác.
「Kinoshita Ikuo, vương vấn của ông là gì?」
Kyuu hỏi.
Tôi nhớ là Kyuu từng nói nếu chỉ là một chút vương vấn thì vẫn cứ cho siêu thoát. Vậy thì ông Ikuo hẳn đang ôm ấp một nỗi niềm mạnh mẽ đến mức không thể siêu thoát được.
Thế nhưng, ông Ikuo lại chẳng thể nghĩ ra vương vấn của mình là gì, chỉ lắc đầu mà không trả lời. Vừa nãy ông cũng nói không còn điều gì vương vấn, và tôi không nghĩ lời nói của ông là giả dối.
「Không có gì sao? Nếu không, ông sẽ không thể rời khỏi thế gian này.」
「Ưm, nói vậy thì…」
「Căn nhà này sao?」
「Nhà ư?」
「Theo tình hình thì chắc là sắp bị phá bỏ rồi.」
Kyuu đảo mắt nhìn quanh phòng. Căn nhà này chẳng có đồ đạc gì, cũng không có hơi người. Có lẽ gia đình ông Ikuo giờ đang sống ở căn nhà mới bên cạnh.
Căn nhà cũ này, đã mất đi chủ nhân, chẳng mấy chốc sẽ không còn nữa. Tức là một nơi quan trọng sẽ biến mất. Chẳng lẽ đó là vương vấn của ông Ikuo, Kyuu nói.
「Không phải.」
Ông Ikuo lắc đầu.
「Đúng là căn nhà này có rất nhiều kỷ niệm, nhưng chính tôi là người đã quyết định phá bỏ nó. Thậm chí, tôi còn định dọn dẹp khi còn sống để không làm phiền con cái, nhưng các con tôi đã giữ lại cho tôi. Tôi đã vào viện dưỡng lão từ vài năm trước khi nhập viện, nên căn nhà này đã không có ai ở từ lâu rồi.」
Ông Ikuo đặt tay lên cột nhà đứng cạnh. Lòng bàn tay tiến gần đến vân gỗ đã sờn cũ, nhưng giờ ông không thể chạm vào được nữa.
「Vì đây là căn nhà của mẹ và tôi.」
Ánh mắt ông Ikuo hướng về góc phòng.
Trong căn phòng kiểu Nhật hầu như không có đồ đạc, có một chiếc bàn nhỏ nằm trơ trọi. Trên đó, năm bức ảnh được đặt trong khung ảnh.
Trong ảnh là hình ảnh một cặp nam nữ trông rất hạnh phúc. Có những bức ảnh chụp khi còn trẻ, có những bức chụp khi đã khoảng sáu mươi tuổi. Dù khác nhau về thời gian, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy tất cả các bức ảnh đều chụp cùng một cặp đôi.
「Tôi không những không có vương vấn gì ở thế gian này, mà còn mong muốn được sớm về thế giới bên kia để gặp vợ mình nữa là.」
Người đàn ông trong ảnh là ông Ikuo. Người phụ nữ chụp cùng chắc hẳn là vợ ông, người đã qua đời trước ông.
Ông Ikuo nhìn chiếc bàn với vẻ mặt hiền lành, rồi đưa tay ra chạm vào một trong những bức ảnh.
Tuy nhiên, ngón tay ông chợt dừng lại ngay trước khi chạm vào khung ảnh. Đôi mắt trũng sâu nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong khung.
「…À. Thì ra là vậy, có lẽ nào…」
Ông Ikuo thì thầm, rồi quay lại nhìn Kyuu và tôi.
Ông Ikuo đã nhìn vào bức ảnh ông và vợ mình, khi còn trẻ hơn bây giờ một chút, đang cười trên bãi biển.
◇
Trên chuyến tàu sớm hướng về vùng quê, hầu như không có hành khách nào.
Chúng tôi ngồi ba người cạnh nhau trên hàng ghế đầu tiên của toa tàu, Kyuu ngồi ở giữa.
Tôi mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ đang rung lắc. Cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn, nhưng con tàu vẫn tiếp tục lao đi xa tít tắp.
Sau khi nghe "vương vấn" của ông Ikuo, Kyuu lập tức nói với chúng tôi: "Đi theo tôi", rồi hướng về nhà ga gần nhất của ông Ikuo.
Khi chúng tôi đến nơi, tàu vẫn chưa chạy. Trong lúc chờ chuyến đầu tiên, chúng tôi đã tìm hiểu cách đi đến ga gần nhất của điểm đến, rồi lên tàu cùng với vài hành khách khác.
Ga đích khá xa, và tôi đã giật mình khi kiểm tra giá vé. Tuy nhiên, việc không phải trả tiền vé là một điểm tốt của cơ thể này. Ít nhất thì, tôi cũng đã cúi đầu chào nhân viên ga và lái tàu.
Trong suốt chuyến tàu dài, tôi đã nghe ông Ikuo kể về cuộc đời mình.
Ông đã sống sót qua thời kỳ hỗn loạn sau chiến tranh, cùng gia đình giúp đỡ lẫn nhau. Năm hai mươi hai tuổi, ông kết hôn với người bạn thanh mai trúc mã. Ông làm việc tại bưu điện thị trấn cho đến khi nghỉ hưu để nuôi sống gia đình, và cùng vợ nuôi dạy ba người con.
Vợ ông qua đời vì bệnh tật hai mươi lăm năm trước. Nhưng con cái và cháu chắt luôn ở bên cạnh, nên ông không cảm thấy cô đơn. Niềm vui lớn nhất trong cuộc đời ông là chứng kiến sự trưởng thành của gia đình.
「Một cuộc đời hạnh phúc.」
Sau khi nghe câu chuyện của ông Ikuo, Kyuu đã nói vậy.
Thật bất ngờ khi Kyuu, người đã đối xử lạnh nhạt với tôi, lại nói "hạnh phúc" về cuộc đời của ai đó. Tôi cứ nghĩ hắn là một kẻ máu lạnh, đáng ghét, vậy mà hắn lại là người có thể bày tỏ sự tôn trọng và dành những lời như vậy cho người khác.
Ánh mắt tôi liếc nhìn hắn, tự hỏi tại sao hắn lại không đối xử dịu dàng với tôi, nhưng hoàn toàn bị hắn phớt lờ.
Tôi đành bỏ cuộc, nhìn ra ngoài cửa sổ thay vì nhìn nghiêng mặt Kyuu.
Khi nghe câu chuyện đời của ông Ikuo, tôi không nghĩ đó là một cuộc đời hạnh phúc, mà là một cuộc đời vất vả. Sinh ra trong thời kỳ khó khăn hơn bây giờ rất nhiều, ông đã làm việc không ngừng để bảo vệ gia đình, mất vợ sớm, và sống những ngày còn lại.
Nếu tôi phải trải qua một cuộc đời như vậy, tôi không biết liệu mình có thể nói là hạnh phúc hay không. Và tôi cũng không biết cuộc sống như thế nào mới là hạnh phúc.
「À, tôi đã hạnh phúc.」
Ông Ikuo thực sự mãn nguyện với cuộc đời này. Một cuộc đời tốt đẹp, không còn vương vấn gì ngoài một nỗi niềm duy nhất.
Chuyến tàu này, là chuyến tàu hướng về nỗi niềm duy nhất đó.
Chúng tôi đang thực hiện chuyến đi cuối cùng, để nhặt nhạnh những gì ông Ikuo đã để lại trong cuộc đời mình.
「Mà này, chúng ta bay được mà, đâu cần phải đi tàu đâu nhỉ?」
Trong lúc tàu dừng ở một ga lạ hoắc, tôi chợt nghĩ ra và hỏi Kyuu.
Tôi mơ màng nhìn sân ga hiện ra từ cửa sổ phía trước, còn Kyuu cũng vậy, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.
「Tàu nhanh hơn.」
「Thật sao?」
「Cái gì dùng được thì cứ dùng.」
「Chẳng phải anh nhìn bản đồ tuyến tàu cũng dở, đổi tàu cũng không suôn sẻ sao?」
「Đâu phải thứ dùng thường xuyên nên đành chịu thôi. Vạch lá tìm sâu vui lắm à? Cô đúng là đồ xấu tính.」
「Không muốn bị anh nói đâu.」
Tiếng "phù" vang lên, cửa tàu đóng lại. Tàu bắt đầu chuyển động chậm rãi, hướng về ga tiếp theo.
Ngoài chúng tôi ra, còn có hai hành khách khác. Họ không nói chuyện, trong toa tàu yên tĩnh lạ thường. Tôi cũng bất giác hạ giọng, nhưng dù sao thì giọng nói của chúng tôi cũng chẳng vọng đến ai, ở đâu cả.
Ông Ikuo, người đã nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, khẽ cười "phì phì".
「Nhưng mà, đúng vậy, giờ thì tôi có thể tự do bay lượn trên trời rồi, nhưng được ngồi tàu lắc lư thế này vẫn vui hơn.」
Trong khi tàu dần tăng tốc, ông Ikuo nói như độc thoại.
「Tôi dần nhớ lại rồi. Hồi đó cũng đi chuyến tàu này, cũng đi qua chỗ này.」
Cửa sổ bên trái toa tàu… phía bên kia cửa sổ chúng tôi đang nhìn thẳng ra, là cảnh núi non trùng điệp. Ông Ikuo không nhìn về phía đó, mà đặt tay lên lưng ghế, quay lại nhìn ra cửa sổ phía sau lưng chúng tôi.
Nhìn nghiêng mặt ông Ikuo, tôi giật mình.
Đôi má hóp lại đã hơi đầy đặn hơn, nếp nhăn cũng giảm bớt. Đôi mắt đã trũng sâu giờ mở to, nhìn chằm chằm vào xa xăm.
Không phải là ảo giác. Ông ấy trông trẻ hơn ông Ikuo vừa nãy một chút. Khoảng sáu mươi tuổi chăng? Ông ấy trông giống hệt ông Ikuo trong bức ảnh ông đã chỉ – bức ảnh chụp cùng vợ trên bãi biển.
Tiếng thông báo trên tàu vang lên.
Giọng người soát vé thông báo ga tiếp theo, chính là tên ga chúng tôi muốn đến.
Tôi cũng quay đầu lại. Nơi ông Ikuo đang nhìn – phía bên kia cửa sổ chúng tôi đang quay lưng lại, biển rộng lớn trải dài xa tít tắp.
Ngồi trên đê chắn sóng, ông Ikuo ngắm biển.
Tôi đã đề nghị đi xuống bãi cát, nhưng ông Ikuo lặng lẽ lắc đầu nói 「Ở đây là được rồi」, không chịu đi xa hơn con đê.
Biển không đẹp lắm. Nước không trong, khác hẳn với những rạn san hô tôi thường thấy trên TV.
Trên bãi biển nhỏ đầy vỏ sò lạo xạo, có người đang dắt chó đi dạo. Xa xa trên đê chắn sóng, cũng có người đang câu cá. Trời quang mây tạnh, nhưng bầu trời buổi sáng với mặt trời thấp lè tè thì xa vời với sự chói chang. Mặt biển yên ả, tiếng sóng vỗ cũng nhẹ nhàng. Mùi biển nồng nặc.
Biển lúc bình minh không tệ, nhưng để nói là đẹp đến mức gây xúc động thì bãi biển này hơi tầm thường.
Ông Ikuo cứ thế ngắm nhìn cảnh vật đó mãi. Không cười, không khóc, nên tôi chẳng thể hiểu ông đang nghĩ gì khi nhìn biển.
Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh Kyuu. Thời gian trôi đi vừa nhanh vừa chậm.
Cuối cùng, chống tay lên đầu gối, ông Ikuo đứng dậy, như thể cố gắng nhấc cơ thể nặng nề của mình. Trông ông đã trở lại dáng vẻ tám mươi bảy tuổi.
「Cảm ơn các cậu. Đủ rồi. Giờ thì tôi thực sự có thể tạm biệt thế gian này.」
「Không làm gì cả mà được sao?」
「Ừ. Tôi chỉ muốn đến đây thôi.」
Ông Ikuo mỉm cười, rồi một lần nữa nhìn ra biển.
「Nơi này, là nơi vợ tôi và tôi lần đầu tiên đi du lịch khi còn trẻ. Hồi đó không có thời gian và tiền bạc nên không đi xa được, chỉ đi về trong ngày thôi. Sau đó, chuyến du lịch cuối cùng của vợ tôi cũng là đến đây. Lúc đó cô ấy đã bệnh nặng, không còn sức đi xa nữa. Cả hai chúng tôi đều biết đây sẽ là lần cuối cùng.」
Biển này là một trong những nơi lưu giữ kỷ niệm của ông Ikuo và vợ.
Ngôi nhà đã sống bao năm, những nơi đã đi qua nhiều lần, và những thành phố chỉ đến một lần. Trong suốt hàng chục năm tháng tích lũy, những ký ức nhỏ nhặt nằm rải rác khắp nơi.
So với vô vàn kỷ niệm khác, nơi này chỉ đến hai lần, không thể nói là có duyên sâu đậm. Nhưng ông Ikuo đã nói với tôi rằng đó là một nơi đặc biệt.
「Không có chuyện gì đặc biệt đâu. Không có chuyện gì đáng để kể cho người khác nghe cả. Nhưng tôi đã ở đây cùng với người đó. Ngồi cạnh nhau, hít thở cùng một mùi hương, nhìn cùng một đám mây và những con sóng. Lần đầu đến đây, tôi đã ước rằng mình có thể hạnh phúc với người này. Và lần cuối cùng đến, tôi đã ước rằng người đó cũng cảm thấy hạnh phúc.」
Vì đây là nơi đã chọn cho chuyến đi đầu tiên và cuối cùng với người quan trọng nhất.
「Trước khi chết, tôi muốn đến đây một lần nữa. Tôi muốn nhìn lại cuộc đời mình, muốn cảm nhận những kỷ niệm với vợ. Dù đã chết rồi mới đến được, nhưng tôi rất vui.」
「Dù không có vợ, một mình đến đây có ý nghĩa gì không?」
「Tất nhiên.」
Ông Ikuo quay lại nhìn Kyuu.
「Kỷ niệm, là bằng chứng cho cuộc đời mà chúng ta đã sống. Tôi đã thực sự sống cùng cô ấy. Chúng tôi đã hạnh phúc, đã sống đủ đầy.」
Ông Ikuo chìa hai tay ra cho Kyuu.
Kyuu chậm rãi đứng dậy, đặt tay trái lên tay phải của ông Ikuo, rồi đặt tay phải lên tay trái của ông.
Cử chỉ đó như thể đang nói rằng đừng lo lắng gì cả. Sẽ không lạc lối trên con đường phía trước. Không còn lo âu. Sẽ đi thẳng đến nơi cần đến. Nên hãy yên tâm.
「Kinoshita Ikuo, ông còn vương vấn gì ở thế gian này không?」
Một câu hỏi đã hỏi vào đêm khuya, giờ lại hỏi lại khi mặt trời đã lên.
「Không.」
Ông Ikuo trả lời không chút do dự.
Tiếng sóng ngừng, gió lặng, ngay cả tiếng lá xào xạc cũng không nghe thấy, thế giới trở nên im lặng.
Ánh sáng dịu nhẹ tràn ra từ hai bàn tay đang nắm chặt. Ánh sáng đó dần bao bọc lấy cơ thể ông Ikuo, rồi từ từ xóa nhòa đi hình dáng của ông.
Vẻ mặt già nua của ông Ikuo trông thật thanh thản.
Lần này, thực sự không còn chút vương vấn nào, ông Ikuo rời bỏ thế gian.
「À, nhanh lên…」
Trong khoảnh khắc tất cả tan vào ánh sáng.
Một giọng nói như lời cầu nguyện vang lên.
「Anh muốn gặp em.」
Những hạt ánh sáng từ từ bay lên trời.
Khoảnh khắc đó – một cảnh tượng kỳ lạ hiện lên trong đầu tôi.
Mùi biển và tiếng sóng vỗ. Là biển. Một bãi biển giống hệt bãi biển tôi đang đứng.
Ở đó, có ông Ikuo khoảng sáu mươi tuổi, và vợ ông, người tôi đã thấy trong ảnh.
Đây có lẽ là ký ức của ông Ikuo.
Ông Ikuo đỡ vai vợ, cả hai cùng ngồi trên đê chắn sóng, ngắm nhìn biển trời bao la.
『Bố ơi, cảm ơn bố đã đưa con đến đây.』
『Không, anh mới phải xin lỗi vì chỉ đưa em đến được đây thôi. Ước gì có thể đưa em đến một bãi biển đẹp hơn.』
『Không, em thích ở đây. Được đến đây, thật tốt.』
Dù nói chuyện có vẻ hơi khó khăn, nhưng bà Ikuo vẫn mỉm cười hiền lành.
『Khi chúng ta lần đầu đến đây trong chuyến đi đầu tiên của mình, em đã quyết định rằng nếu em cảm thấy hạnh phúc với người này, em sẽ quay lại nơi này một lần nữa.』
『Thật vậy sao?』
『Vâng, vì vậy, em muốn đến đây.』
Bà Ikuo đưa tay phải về phía ông Ikuo. Bàn tay gầy gò, mảnh mai đó được ông Ikuo nắm lấy.
『Cùng anh ở đây. Cùng anh, sống một cuộc đời hạnh phúc như bây giờ.』
Những ngày tháng quan trọng nhưng không đặc biệt, họ đã sống, dệt nên từng ngày.
Khi nhìn lại, họ có thể không chút do dự mà nghĩ rằng mình đã hạnh phúc.
Ngay cả khoảnh khắc đơn giản này, chỉ cần cùng nhìn một cảnh vật, cũng yêu thương như một phép màu.
Đó là vì người ở bên cạnh, vẫn ở bên cạnh.
『Cảm ơn anh.』
Lời cuối cùng đó, tôi không biết là của ông Ikuo hay của vợ ông.
Khi cảnh vật trở lại như cũ, bóng dáng ông Ikuo đã không còn thấy nữa.
Kyuu lại chẳng biết từ lúc nào, từ đâu lấy ra một cuốn sổ da cũ và đang xem. Tôi nhảy xuống từ đê chắn sóng, đặt chân lên bãi cát, rồi chạy đến mép sóng.
Dù đi giày lười xuống biển, tôi không cảm thấy ướt. Nước biển như xuyên qua chân tôi vậy.
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế đi ngược lại những con sóng đang vỗ bờ. Không có sức cản của nước, tôi có thể đi lại trong biển như đi bộ bình thường.
「Hino Aoba.」
Tôi bị gọi khi đã đi đến chỗ nước biển cao hơn đầu gối. Quay lại, Kyuu đang đứng ngay mép sóng.
「Đang chơi gì vậy?」
「Chán quá mà. Nhìn gần thì biển này cũng không đẹp lắm nhỉ.」
「Nếu nghĩ vậy thì đừng xuống. Đâu phải trẻ con nữa.」
Hắn ta trông cũng bằng tuổi tôi mà cứ nói như người lớn. Mà nói chung thì mười bảy tuổi vẫn còn là trẻ con mà nhỉ? Ít nhất thì tôi cảm thấy mình chưa trưởng thành. Chỉ là một đứa trẻ cứ tưởng mình đã trưởng thành thôi.
「Giờ làm gì tiếp?」
「Làm công việc tiếp theo.」
「Hừm.」
Trở lại bãi biển, Kyuu nhanh chóng quay lưng lại và đi về phía đê chắn sóng.
Tôi đuổi theo Kyuu, nhưng không để mình vượt qua. Vừa đi vừa ngắm tấm lưng gầy gò của hắn, tôi bước đi với tốc độ tương tự.
「Này Kyuu.」
Tôi gọi nhưng không có tiếng trả lời. Tôi không mong đợi ngay từ đầu nên cũng không bận tâm mà tiếp tục.
「Kyuu nói cuộc đời của ông Ikuo là hạnh phúc, nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt cuối cùng của ông ấy, tôi nghĩ ông ấy thực sự đã hạnh phúc.」
Tôi, nếu nói đến một cuộc đời viên mãn, sẽ tưởng tượng ra những điều rực rỡ và chói chang hơn. Nhưng cuộc đời của ông Ikuo, chắc chắn không phải là điều mà ai cũng ao ước.
「Hạnh phúc là gì nhỉ?」
「Ai biết.」
Kyuu nói mà không nhìn tôi.
「Hạnh phúc là gì, không có định nghĩa nào cho nó, và người khác không thể quyết định hạnh phúc của mình. Ngay cả hạnh phúc của bản thân là gì, nhiều người cũng chết mà không hề biết.」
「…」
「Tóm lại, là có mãn nguyện hay không. Kinoshita Ikuo, dù trong một cuộc đời không có gì đặc biệt trong mắt người khác, đã tìm thấy sự mãn nguyện. Cho đến lúc chết, vẫn có những điều gắn bó trong lòng. Nếu không gọi đó là hạnh phúc, thì gọi là gì?」
Đi qua bãi cát không dấu chân, chúng tôi leo lên bậc thang của đê chắn sóng. Khi lên đến đỉnh, Kyuu dừng lại và quay đầu.
Tôi đứng dưới hai bậc thang, ngước nhìn Kyuu.
「Mẹ tôi cũng vậy sao?」
Kyuu nghiêng đầu.
「Chuyện gì?」
「Tôi từng nghĩ rằng mẹ sẽ hạnh phúc hơn nếu không có tôi. Không phải là bị ghét bỏ, nhưng có lẽ tôi đã trở thành gánh nặng cho mẹ. Nhưng điều đó, có lẽ tôi đã sai rồi.」
Nhìn mẹ khóc nức nở trong bệnh viện, tôi chợt nghĩ rằng suy nghĩ của mình chỉ là sự tự huyễn hoặc.
Chắc chắn có những lúc vất vả, mệt mỏi. Nhưng có lẽ, có những lúc tôi ở bên cạnh cũng khiến mẹ mãn nguyện. Có lẽ, cũng có những lúc tôi không thể vắng mặt.
「Ai biết. Chuyện đó, cô phải biết rõ hơn tôi chứ.」
Kyuu nhìn tôi với ánh mắt không chút cảm xúc.
「Cuộc đời cô thì sao? Có thể nói là mãn nguyện không?」
「Cuộc đời tôi ư?」
「Ừ.」
「…Không biết nữa.」
「Vậy sao.」
Dù tự hỏi, Kyuu trả lời với vẻ không quan tâm.
「Mong là cô sẽ biết trước khi chết.」
「…Đó là lời mỉa mai à? Kyuu đúng là đồ xấu tính mà.」
「Tính tôi không xấu.」
Kyuu quay người lại và đi dọc theo đê chắn sóng.
「Đi làm công việc tiếp theo thôi, Hino Aoba.」
Tôi bước một bước lên hai bậc còn lại. Chạy vút lên con đê hẹp, tôi lặng lẽ đuổi theo Kyuu.
Bầu trời ngước nhìn, chói chang lạ thường.
◇
Đương nhiên, Kyuu không phải là người duy nhất đưa hàng nghìn người chết mỗi ngày siêu thoát. Có rất nhiều tồn tại giống Kyuu, và họ dường như có khu vực phụ trách riêng.
Chúng tôi trở về địa phương bằng tàu hỏa như khi đến, rồi tiếp tục công việc của Kyuu theo chỉ dẫn của Thần hay Diêm Vương.
Chi tiết về những người cần siêu thoát được ghi trong cuốn sổ da Kyuu thỉnh thoảng xem. Dù không bị cấm xem, nhưng tôi cảm thấy không nên nhìn, nên cố gắng không liếc trộm.
Tôi đã chứng kiến vài người siêu thoát.
Trong số đó, có người làm loạn, có người cố gắng bỏ trốn, tôi cứ nghĩ không biết sẽ xử lý thế nào, ai ngờ, chẳng cần hỏi han gì, cứ thế cho siêu thoát thôi.
Kyuu nói, nếu có vương vấn sâu đậm như ông Ikuo thì không thể siêu thoát được. Vì vậy, những kẻ làm loạn mà vẫn bị siêu thoát thì chẳng có ý chí gì đáng kể cả.
「Tiếp theo… là một đứa trẻ.」
Kyuu lẩm bẩm sau khi kiểm tra cuốn sổ.
「Một đứa trẻ ư?」
「Tám tuổi. Mắc bệnh bẩm sinh, cả đời phải chiến đấu với bệnh tật.」
「Ồ, tám tuổi à… học sinh lớp hai nhỉ.」
「Hình như hầu như không được đi học. Suốt năm chỉ ở bệnh viện.」
「Hừm.」
Kyuu "pạt" một tiếng đóng cuốn sổ lại. Trong chớp mắt, cuốn sổ biến mất.
「Thôi, đi thôi.」
Từ trên đỉnh tháp sắt cao, Kyuu xác định vị trí linh hồn tiếp theo. Tôi, đang ngồi vắt vẻo chân, đứng dậy và theo sau Kyuu, người đã bay vút khỏi tháp sắt.
Đứa trẻ đó ở trong một căn hộ chung cư.
Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cậu bé mỉm cười rạng rỡ nhìn mẹ đang ở trong bếp phía sau quầy bar.
Cảnh tượng này trông như một khung cảnh bình dị của một gia đình bình thường. Một đứa trẻ chờ mẹ nấu ăn.
Nếu không phải bức ảnh được đặt trên chiếc bàn thờ nhỏ màu trắng mềm mại trong phòng khách, và khuôn mặt của đứa trẻ đang ngồi trên ghế, lại giống hệt nhau.
「Có phải Uchikawa Nozomu không?」
Cậu bé Nozomu không hề ngạc nhiên khi chúng tôi đột ngột xuất hiện từ ban công tầng năm. Cậu bé quay lại với vẻ mặt vẫn hướng về mẹ, rồi gật đầu.
「Đúng vậy. Các anh chị là thiên thần sao?」
Tôi muốn nói không phải, nhưng tôi không phải là kẻ xấu tính đến mức phá vỡ suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ tám tuổi. Tôi mỉm cười không nói lời nào với ánh mắt tò mò của cậu bé.
「Đại loại vậy. Tôi đến để dẫn dắt con.」
「Con sẽ lên thiên đường sao?」
「Con sẽ về nơi linh hồn thuộc về. Tôi không biết nơi đó có giống thiên đường mà con nghĩ hay không.」
「Vậy sao. Không biết nơi đó sẽ thế nào nhỉ.」
Như thể đang nghĩ về điểm đến của một chuyến dã ngoại, cậu bé Nozomu chống cằm và nhắm mắt lại.
Tôi cảm thấy cậu bé này rất điềm tĩnh so với tuổi. Da trắng bệch như chưa từng biết nắng, tay chân gầy gò, thân hình nhỏ bé. Nhưng nội tâm lại bình tĩnh và già dặn. Từ những lời nói vừa rồi, có lẽ cậu bé cũng hiểu rằng mình đã chết. Trong số những người chết mà tôi từng gặp, có cả người lớn mà vẫn chưa chấp nhận được cái chết của mình.
「Thiên đường mà con nghĩ, là một nơi tươi sáng và đẹp đẽ.」
Cậu bé Nozomu nói mà không ngừng cười.
Tôi liếc nhìn mẹ của Nozomu. Từ nãy đến giờ vẫn nghe tiếng nước chảy. Tò mò không biết đang làm gì, tôi nhìn vào trong quầy bar thì thấy bà đang rửa những củ khoai tây đã sạch bùn đất. Ánh mắt bà hướng về tay mình, nhưng dường như không nhìn thấy gì cả.
Tôi nghe Kyuu nói Nozomu mất cách đây một tuần. Tôi không thể tưởng tượng được gia đình Nozomu đã trải qua một tuần đó như thế nào.
「Mẹ con rất vui tính, luôn cười, nhưng hơi hậu đậu.」
Cậu bé Nozomu nhảy nhót như thể đang nói chuyện vui vẻ, đến bên cạnh tôi đang đứng cạnh quầy bar.
「Có mấy lần mẹ nhầm đồ ngủ của con với đồ ngủ của anh trai. Con có nói cẩn thận rồi mà mẹ vẫn không sửa được.」
Này, cậu bé Nozomu gọi mẹ. Mẹ cậu bé không trả lời.
Mẹ cậu bé không nhận ra sự hiện diện của chúng tôi. Và cũng không nhận ra Nozomu đang ở ngay bên cạnh.
「Bố rất tốt bụng và biết mọi thứ. Bố còn giải thích tại sao bầu trời lại xanh nữa. Anh trai đá bóng rất giỏi. Anh ấy thông minh, đẹp trai và luôn bảo vệ con.」
Cậu bé Nozomu chống hai tay lên quầy bar, nói như thể đang kể một chuyện vui.
Mẹ cậu bé vẫn tiếp tục rửa cùng một củ khoai tây. Rửa đến mức vỏ khoai tây sắp bong ra.
「Uchikawa Nozomu.」
Bị gọi tên, cậu bé Nozomu ngước nhìn Kyuu với vẻ mặt ngây thơ.
「Con có điều gì vương vấn ở thế gian này không?」
Kyuu hỏi cậu bé Nozomu một cách lạnh nhạt, như đã từng hỏi những người khác trước đây.
「Vương vấn là gì ạ?」
「Là những điều con muốn làm, hoặc chưa kịp làm.」
「Nếu có thì sao ạ?」
「Tùy trường hợp mà con sẽ không thể rời khỏi trần gian này. Nói tóm lại, con sẽ không thể lên thiên đường. Vì vậy, nếu con có vương vấn đủ mạnh để trói buộc linh hồn con ở thế gian này, thì phải tìm cách giải quyết nó.」
「Hừm.」
Cậu bé Nozomu ngậm miệng và cúi đầu.
Có vương vấn không ư? Chắc chắn là có, không cần hỏi cũng biết. Một đứa trẻ tám tuổi đã dành phần lớn cuộc đời để chiến đấu với bệnh tật, thì chẳng những có vô vàn điều chưa làm được, mà những điều đã làm được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu hỏi, thì nên hỏi là có bao nhiêu điều.
Không biết sẽ có bao nhiêu câu trả lời.
Phải giải quyết bao nhiêu vương vấn thì cậu bé Nozomu mới có thể yên lòng lên thiên đường?
「Những điều muốn làm, à.」
Cậu bé Nozomu lẩm bẩm, rồi im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên và mỉm cười.
「Có nhiều lắm… nhưng có lẽ là không.」
「Hả?」
Tôi bất giác lên tiếng hỏi lại 「Không có sao?」, cậu bé Nozomu gật đầu.
「Con có rất nhiều điều muốn làm. Đi học, chơi với bạn bè, đá bóng với anh trai. Đi cắm trại, đi biển. Chạy nhảy, đu xích đu, thỉnh thoảng ngã, rồi lại có sẹo.」
Vừa đếm ngón tay, cậu bé Nozomu vừa nói 「Nhưng mà…」
「Có lẽ, không sao đâu. Vì con thực sự, cảm thấy mình đã may mắn được sinh ra.」
—Ta đã thực sự sống cùng nàng. Chúng ta đã hạnh phúc, đã sống đủ đầy.
Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến lời của ông Ikuo, người tôi vừa tiễn biệt cách đây không lâu. Ông Ikuo sống đến tám mươi bảy tuổi, trải qua nhiều điều rồi mới mất. Cách sống và tuổi thọ của ông hoàn toàn khác với Nozomu.
Thế nhưng, lại giống nhau. Nozomu cũng như ông Ikuo, đã sống những ngày tháng mãn nguyện. Cuộc đời của đứa trẻ này, chắc chắn, đã thực sự hạnh phúc.
「Vì vậy, không sao đâu. Con sẽ lên thiên đường.」
「…Vậy sao. Tôi hiểu rồi.」
「À, nhưng con có một điều muốn nói với mẹ và mọi người. Con muốn nói lời xin lỗi vì đã không thể sống lâu như mọi người mong muốn.」
Cậu bé Nozomu nhíu mày, ngước nhìn mẹ qua quầy bar.
「Làm cho những người quan trọng phải buồn, là điều không tốt phải không ạ?」
Trước nỗi niềm nhỏ nhoi duy nhất của cậu bé Nozomu, Kyuu lắc đầu nói 「Không.」
「Chết trước cha mẹ thì sao gọi là bất hiếu? Nỗi buồn của những người ở lại chắc chắn sẽ kéo dài mãi, nhưng điều đó không có nghĩa là những gì con đã cho đi sẽ biến mất. Con đã trao tình yêu cho gia đình đến mức họ phải đau buồn khi mất con, và con cũng đã nhận được chừng đó tình yêu.」
「…」
「Không chỉ riêng con, mà mọi người cũng cảm thấy con đã may mắn được sinh ra.」
Cậu bé Nozomu mở to đôi mắt tròn xoe. Một lần, hai lần, cậu bé chớp mắt chậm rãi, rồi cắn chặt môi như muốn kìm nén điều gì đó.
「Mẹ.」
Cậu bé Nozomu chạy đến bên mẹ. Với cơ thể chỉ là linh hồn, cậu bé không thể ôm mẹ được.
Thế nhưng, cậu bé Nozomu vẫn cố hết sức vòng tay ôm eo mẹ, áp má vào như tìm kiếm hơi ấm.
「Con yêu mẹ nhiều lắm. Yêu bố và anh trai nữa, mãi mãi. Này, lần sau con sinh ra, con cũng muốn là con của mẹ. Mẹ hãy sinh con nhé. Hãy làm mẹ của con nhé.」
Tiếng nói không đến. Nhưng tôi muốn tin rằng tình cảm đã đến.
Một ngày nào đó, khi thời gian chữa lành trái tim mẹ, mẹ có nhận ra tình cảm này của Nozomu không? Dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cậu bé đã được yêu và yêu thương. Nhờ đó, cậu bé đã sống một cuộc đời mà từ tận đáy lòng có thể nghĩ rằng mình đã may mắn được sinh ra. Tôi mong rằng sẽ đến một ngày, không phải bây giờ, mẹ sẽ nhận ra rằng Nozomu đã sống một con đường đáng tự hào.
「Khi nhớ về con, hãy nhớ về nụ cười của con nhé.」
Vì Nozomu. Và vì những người thân yêu của Nozomu.
Tôi muốn họ biết rằng cuộc đời của Nozomu không hề buồn bã.
「Mẹ…」
Cuối cùng, cậu bé Nozomu vùi mặt thật chặt, rồi ngước nhìn mẹ với vẻ tiếc nuối trước khi rời đi.
Tự mình, cậu bé đi đến bên Kyuu, rồi đối mặt với hắn.
「Đủ rồi sao?」
「Vâng. Cảm ơn anh đã đợi con.」
「Vậy thì, Uchikawa Nozomu, hãy đặt hai bàn tay của con vào tay tôi.」
Kyuu chìa hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên. Từ ống tay áo dài, tôi thấy cổ tay hắn mảnh mai hơn cả tôi.
Nozomu định đặt tay mình lên đó. Nhưng rồi, cậu bé chợt nhìn chằm chằm vào tay Kyuu, rồi hỏi:
「Anh thiên thần, có lẽ nào, anh cũng giống con?」
Kyuu nhíu mày.
「Giống là sao?」
「…Ưm, thôi, không có gì đâu.」
Nozomu lắc đầu, rồi đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên tay Kyuu. Kyuu nghiêng đầu nhưng vẫn bao bọc lấy tay Nozomu.
Cả hai cùng nhắm mắt lại.
"Xình", âm thanh biến mất.
Tiếng nước đáng lẽ phải chảy, tiếng động cơ xe chạy bên ngoài, tiếng tàu hỏa ở đâu đó đều biến mất, chúng tôi bị tách biệt khỏi thế giới sống.
Ánh sáng tràn ra từ hai bàn tay đang nắm chặt.
Cơ thể của Nozomu dần tan chảy cùng ánh sáng đó, biến mất vào một nơi nào đó khác.
Trong ánh sáng, ký ức của Nozomu hiện lên.
Nozomu nằm trên giường bệnh. Cơ thể nhỏ bé của cậu bé được nối với nhiều ống truyền dịch, không thể ngồi dậy được.
Bên cạnh Nozomu, luôn có ai đó.
『Nghe này Nozomu, mẹ lại làm mất chìa khóa xe đạp rồi!』
『Lại nữa hả? Chẳng phải mới làm mất lần trước sao?』
『Đúng vậy. Nhưng lần đó anh trai đã tìm thấy. Không biết lần này anh ấy có tìm thấy không nhỉ.』
『Không được ỷ lại vào người khác đâu, mẹ.』
『Ưm, con xin lỗi…』
Người mẹ vui tính kể về những sai lầm mình đã mắc phải hôm nay như một câu chuyện cười, người anh trai giỏi thể thao kể về cầu thủ bóng đá yêu thích của mình, và người bố thích đọc sách đọc những câu chuyện yêu thích của Nozomu cho cậu bé nghe.
Bệnh tật mang lại vô vàn đau khổ. Có những lúc khóc, có những lúc đau đớn đến mức không thể khóc được. Cũng có những lúc phải chịu đựng. Cũng có những lúc phải từ bỏ.
Thế nhưng, cậu bé chưa bao giờ nghĩ mình bất hạnh.
Vì có một gia đình yêu thương mình đến vậy ở bên cạnh. Ngay cả khi Thần hỏi có điều gì mong muốn không, cậu bé cũng sẽ không thể trả lời được.
Vì chỉ cần có mọi người ở bên là đủ rồi.
Chỉ vậy thôi, cậu bé đã cảm thấy mình may mắn được sinh ra.
『Mọi người, con yêu mọi người.』
Cười như vậy, những người cũng trả lời như vậy, chỉ cần họ mãi mãi mỉm cười, tương lai chẳng có gì đáng sợ cả—
「Mẹ.」
Đứa trẻ đã chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng một cách bình yên, tĩnh lặng, nhưng ngay trước khi mọi thứ tan biến, cậu bé mở đôi mắt đang nhắm, cười với vẻ mặt như muốn khóc.
「Cảm ơn mẹ. Hẹn gặp lại.」
Hình dáng biến mất, tia sáng cuối cùng lấp lánh.
Nozomu biến mất, âm thanh trở lại.
Khoảnh khắc đó,
「…Nozomu?」
Một tiếng nói vang lên.
Mắt mẹ của Nozomu hướng về nơi Nozomu đã ở. Không có gì ở đó. Không còn ai ở đó nữa. Thế nhưng.
Từ đôi mắt mở to, nước mắt dần tuôn trào. Mẹ của Nozomu che mặt bằng bàn tay ướt, khóc nức nở không thành tiếng trong một thời gian dài.
Ngồi trên mép sân thượng của tòa chung cư, tôi ngắm nhìn chiếc trực thăng bay đi.
Việc vắt vẻo chân ở nơi cao thế này là điều không thể làm được khi còn sống. Khi trở thành thân phận này, ban đầu tôi rất sợ, nhưng chẳng mấy chốc đã quen. Thật đáng kinh ngạc khi con người có thể thích nghi.
Kyuu đứng cạnh tôi, nhìn vào cuốn sổ da. Hắn đang xác nhận rằng vụ của Nozomu đã xong xuôi chăng? Hay đã chuyển sang công việc tiếp theo rồi?
「Này Kyuu, anh cũng nói những điều hay ho phết đấy nhỉ.」
Chiếc trực thăng đã biến mất. Phía nó bay đi, có một đám mây hình thù kỳ lạ trôi lơ lửng.
「Chuyện gì?」
「Chuyện anh nói với Nozomu, rằng chết trước cha mẹ không phải là bất hiếu.」
Dù Kyuu tỏ ra chẳng mấy quan tâm đến sinh mạng hay cuộc đời con người – chắc hẳn nếu cứ quan tâm thì hắn không thể làm công việc này được – nhưng hắn lại có những suy nghĩ khá chắc chắn về cuộc sống.
Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về việc mình sống như thế nào, tương tác với ai, cho đi và nhận lại những gì. Dù đang sống, lẽ ra tôi không thể không biết.
「Hồi ông Ikuo thì anh cũng nói về hạnh phúc nữa. Dù là thần chết, tôi thấy anh đối mặt với cuộc sống một cách đàng hoàng hơn tôi nhiều.」
「Ai biết. Tôi chỉ nói những gì mình nghĩ thôi. Việc cô hiểu nó như thế nào là tùy cô.」
「Thật vậy sao?」
「Vì vậy tôi không có ý nói điều gì hay ho cả. Nhưng nếu cô nghĩ vậy, thì khi cô chết, tôi cũng sẽ nói điều đó.」
「Thôi đi, đừng nói những điều xui xẻo như vậy chứ… Kyuu đúng là chẳng bao giờ dịu dàng với tôi cả.」
「Tôi nói là tôi sẽ nói những điều tốt đẹp khi cô chết vì tôi dịu dàng mà.」
Tôi "ừ ừ" rồi bĩu môi, mặc kệ Kyuu đang nói thật.
Hướng ánh mắt xuống những tiếng nói ồn ào, tôi thấy bóng dáng những học sinh tiểu học đang tan trường. Những đứa trẻ tươi sáng, mang cặp sách đầy màu sắc, bước đi mà không hề nghi ngờ rằng sẽ có ngày mai.
Nozomu cũng từng mơ ước được đi học bình thường như vậy. Ước mơ không thành đó, thế nhưng, là điều cậu bé có thể bỏ lại ở thế gian này. Vì cậu bé biết mình đã nhận được những điều quý giá hơn, nên chỉ vậy thôi là đủ, cậu bé đã chấp nhận cuộc đời mình.
…Còn tôi thì sao?
Nếu tương lai chuyển biến xấu, liệu tôi có thể mỉm cười nói không còn vương vấn gì mà siêu thoát như Nozomu không?
「Tôi thì không được rồi. Giờ mà chết thì toàn là vương vấn thôi.」
Nhìn Nozomu và những đứa trẻ khác, tôi chợt muốn gặp mẹ. Tôi muốn đối mặt và nói chuyện thẳng thắn với mẹ. Nhưng nếu cứ thế mà chết đi, tôi sẽ không thể làm được điều đó nữa.
「Nhưng có lẽ, những nỗi niềm của tôi chẳng đáng kể gì đối với các anh, và dù có kháng cự thì cũng sẽ bị cho siêu thoát dễ dàng thôi nhỉ.」
Kyuu không nói lời nào trước những lời than vãn của tôi.
Dù không mong đợi gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn thật bạc bẽo, thì bỗng nhiên,
「Có muốn trở lại cơ thể cô một lần không?」
Hắn đột ngột nói, tôi ngẩng phắt mặt lên.
「Ơ, được sao?」
「Đâu có bị cấm. Trong phạm vi không ảnh hưởng đến công việc của tôi, thì tự do như vậy cũng được phép.」
Kyuu đứng yên lặng không bị gió thổi, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt.
Tôi lập tức đứng dậy, không chút do dự gật đầu.
Đã ba ngày kể từ ngày tôi gặp tai nạn. Cơ thể tôi đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường. Đó là một phòng riêng gần khu vực y tá. Dù là phòng bệnh thường, nhưng chắc hẳn là phòng dành cho những người bệnh nặng.
Trong phòng bệnh, vẫn là cơ thể tôi đang được nối với đủ thứ dây truyền dịch và máy móc, và mẹ tôi đang ngồi trên ghế cạnh giường, viết gì đó.
Một phần băng của cơ thể tôi đã được tháo ra, để lộ những vết thương. Những vết sẹo do tai nạn còn mới trên cơ thể mình, tôi thực sự không thể nhìn nổi.
Tuy nhiên, việc băng được tháo ra cũng có nghĩa là vết thương đang lành lại. Cơ thể đang dần hồi phục. Thế nhưng tôi vẫn chưa tỉnh dậy.
Đương nhiên rồi, cơ thể này trống rỗng. Linh hồn vẫn chưa thể trở về cơ thể, cứ thế đứng ngoài nhìn mình.
「Đang viết nhật ký sao?」
Kyuu nhìn vào cuốn sổ mẹ tôi đang mở ra.
Mẹ tôi đang ghi lại những sự việc xảy ra trong ngày vào một cuốn sổ mới. Nội dung toàn là những chuyện vặt vãnh. Thời tiết, nhiệt độ, tin tức, những chuyện nhỏ nhặt xảy ra với mẹ, và cuối cùng là 「Aoba vẫn chưa tỉnh lại」.
「…Mẹ.」
Khuôn mặt hốc hác của mẹ sau ba ngày, tôi bất giác liên tưởng đến khuôn mặt của mẹ Nozomu mà tôi vừa thấy.
Nếu tôi chết, mẹ tôi cũng sẽ có khuôn mặt như vậy sao? Nghĩ đến đó, trái tim vốn không tồn tại trong cơ thể này của tôi như bị bóp chặt lại.
「Ưm, mẹ… Mẹ ơi!」
Tôi vô thức lao tới ôm chầm lấy mẹ. Nhưng tôi lại xuyên qua người mẹ mà không chạm được vào.
Tôi ôm lấy mình bằng hai cánh tay vung hụt rồi quay lại. Nhìn mẹ không hề hay biết tôi đang làm trò ngớ ngẩn này, nước mắt tôi dần tuôn ra.
「…Chờ con nha mẹ. Con nhất định sẽ sống lại. Rồi con sẽ nói con yêu mẹ rất nhiều, và cảm ơn mẹ vì tất cả」
「Sống hay không không phải là chuyện ngươi có thể quyết định」
「Thôi đi, biết điều chút đi chứ! Nếu không an ủi được thì ít nhất cũng im miệng đi」
Tôi gắt lên, Kyuu hơi nhăn mặt. Tôi lườm hắn, hít hít mũi, ý muốn nói tôi mới là người muốn làm cái mặt đó.
Lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên từ lối vào phòng bệnh.
Mẹ nói 「Mời vào」 và cánh cửa mở ra. Ở hành lang phía sau cánh cửa trượt, một khuôn mặt quen thuộc đang đứng đó.
「Ể… Kyouya?」
Tiếng gọi nhỏ của tôi không lọt đến tai người đó.
Kyouya cúi đầu chào mẹ rồi bước vào phòng bệnh. Chắc là vừa đi học về, cậu ấy vẫn mặc nguyên bộ đồng phục.
「Kyouya-kun, hôm qua cháu đã đến rồi, hôm nay lại đến nữa sao?」
「Cháu xin lỗi dì, đã làm phiền liên tục」
「Không đâu. Dì và Aoba đều vui lắm. Chỉ là dì lo Kyouya-kun có vất vả không thôi」
「Không, cháu không sao đâu ạ. Cháu tiện thăm ông nữa mà」
Kyouya đặt cặp sách lên cái kệ ở góc phòng.
「À, đúng rồi, ông của Kyouya-kun cũng nhập viện từ mấy hôm trước nhỉ. Lần tới dì cũng sẽ ghé thăm ông nhé」
「Không cần đâu ạ, dì đừng khách sáo. Ông cháu vẫn còn khỏe lắm」
Kyouya nói xong, cúi xuống nhìn mặt tôi đang ngủ. Đương nhiên tôi không hề có phản ứng gì.
「Aoba, vẫn chưa tỉnh dậy sao?」
「Ừm. Khó lắm. Con bé này, từ nhỏ đã ham ngủ rồi mà」
「Haha, đúng là vậy thật」
「Thật là phiền phức」
Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua. Mẹ và Kyouya, tưởng chừng đang cười, nhưng lại không hề cười chút nào.
Kyouya ngẩng mặt lên.
「Mà dì ơi, dì trông mệt mỏi quá. Dì nghỉ ngơi một chút đi? Hôm nay, cháu sẽ trông Aoba cho」
「Nhưng mà, Kyouya-kun cũng vừa đi học về chắc cũng mệt rồi, lại còn có việc phải làm nữa chứ?」
「Cháu vừa nghỉ làm thêm nên dạo này sau giờ học rảnh lắm. Nên không sao đâu ạ」
「Vậy sao…」
Mẹ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
「…Vậy thì, dì xin phép làm phiền cháu nhé. Cảm ơn cháu. Dì về nhà một lát, Aoba nhờ cháu nhé」
「Vâng」
Mẹ thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng bệnh.
Trong căn phòng trống trải trở nên tĩnh lặng, Kyouya ngồi xuống chiếc ghế mà mẹ vừa ngồi. Cậu ấy khom lưng yếu ớt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi đang ngủ say.
「Tên đàn ông này là ai?」
Kyuu chỉ Kyouya bằng cằm.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của người bạn thuở nhỏ mà tôi đã nhìn đến phát chán.
「Miyasawa Kyouya. Bạn cùng lớp」
「Hình như hắn cũng quen biết mẹ ngươi, là bạn thân sao?」
「Ừm, thì là bạn thanh mai trúc mã mà. Nhà gần nhau, hai gia đình cũng thân thiết. Cậu ấy hay lo chuyện bao đồng, và luôn chiều theo những yêu sách của tôi mà không hề nản lòng」
「Hừm, là một tên tốt bụng đấy chứ」
「Nhưng mà, cãi nhau thì đúng hơn, tôi đã có thái độ khó chịu một cách đơn phương, và đó là lần cuối cùng… tôi không nghĩ cậu ấy sẽ đến thăm」
Kyouya không phải là người có nhiều bạn bè. Dù không đến mức khó gần, nhưng cậu ấy chọn lọc người để kết thân. Cậu ấy là kiểu người xây dựng mối quan hệ rộng nhưng nông, nhưng thực ra lại hẹp và sâu.
Và trong số những người bạn thân hạn chế đó, không hiểu sao tôi luôn được đưa vào.
Bạn bè đôi khi cũng thắc mắc tại sao chúng tôi lại hợp nhau đến vậy, dù tính cách hoàn toàn khác biệt. Tại sao ư? Đơn giản là vì Kyouya luôn chiều theo tôi.
Khi còn nhỏ, tôi đương nhiên chấp nhận điều đó. Tôi nghĩ việc chúng tôi thân thiết, và việc Kyouya coi tôi đặc biệt hơn những người bạn khác, là điều hiển nhiên, không cần lý do.
Khi lớn lên, mọi thứ dần thay đổi. Không phải Kyouya, mà là tôi. Có lẽ một phần là do đến tuổi dậy thì, tôi khó mà thành thật được, nhưng không chỉ có vậy.
Tôi bắt đầu cảm thấy ngại ngùng khi nhận lấy tình yêu vô điều kiện từ mẹ, từ Kyouya… từ bất cứ ai.
Vì tôi không tự tin rằng mình có thể cho đi một lượng tình cảm tương đương.
「Tại sao Kyouya lại quý trọng tôi đến vậy chứ?」
Tôi luôn tự hỏi, tại sao cậu ấy lại muốn ở bên một người như tôi mãi mãi.
「Yêu một người cần có lý do sao?」
Tôi quay lại, Kyuu đang khoanh tay, vẻ mặt điềm tĩnh.
「Ngay cả bản thân hắn cũng không biết được, tại sao hắn lại thích ngươi. Nhưng chắc chắn ngươi rất quan trọng đối với hắn. Và việc ngươi cảm thấy ngại ngùng với hắn cũng là vì điều đó. Vì hắn quan trọng nên ngươi không muốn bị hắn ghét bỏ. Ngươi đang có cùng cảm xúc với hắn mà, phải không?」
Tôi chớp mắt ba lần. Tôi chưa từng nghĩ theo cách đó.
Không muốn bị ghét. Đúng vậy, có lẽ là như vậy. Việc tôi giữ khoảng cách với Kyouya, việc tôi không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ, là vì tôi sợ bị cả hai bỏ rơi. Tôi không muốn bị họ ghét. Bởi vì họ là những người quan trọng đối với tôi đến vậy.
「Aoba」
Kyouya gọi tên tôi bằng một giọng nói gần như không thể nghe thấy.
「Mau, tỉnh dậy đi」
「…」
「Chúng ta nói chuyện đi. Mọi yêu sách của cậu, tớ đều nghe. Cậu có giận cũng được, dù cậu có quay lưng bao nhiêu lần, tớ cũng sẽ không nản lòng đâu」
Nếu tôi có thể nói gì đó với khuôn mặt cúi gằm đó, tôi nên nói gì đây?
Có rất nhiều điều tôi cần phải nói. Tôi cần phải nói chuyện nhiều hơn.
「Vì vậy, dậy đi, Aoba」
Đáng lẽ tôi không nên cố chấp một cách ngớ ngẩn, mà nên đối mặt một cách đàng hoàng với những người luôn ở bên cạnh tôi. Nếu đó là điều quý giá, tôi phải trân trọng nó mãi mãi.
「Tớ không muốn chia tay theo cách này nữa đâu」
Kyouya nói, như thể đang lẩm bẩm.
Tôi nắm chặt hai lòng bàn tay.
「Gì vậy, nghe cứ như chuyện này đã từng xảy ra rồi ấy nhỉ」
「Ừm… chắc là cậu ấy đang nói về chuyện hồi sáu tuổi」
「Khoảng mười năm trước à?」
Kyuu nghiêng đầu.
「Kyouya đã từng mất đi một người quan trọng khi còn nhỏ」
Tôi không biết nhiều về chuyện đó. Bởi vì đó là chuyện trước khi tôi gặp Kyouya.
Kyouya không bao giờ nói với tôi về người đó, hay về chuyện xảy ra lúc đó. Nhưng tôi cảm nhận được Kyouya đang mang trong lòng điều gì đó liên quan đến cái chết của người đó, nên tôi cũng không cố gắng hỏi.
「Kyouya」
Tôi đưa ngón tay chạm vào mái tóc xoăn của cậu ấy. Dù ở gần đến mức có thể chạm vào dễ dàng, nhưng tôi lại không thể chạm vào Kyouya.
Người bạn thuở nhỏ đã ở bên tôi nhiều năm, bỗng nhiên lại cảm thấy thật xa vời.
「…Ừm?」
Bất chợt. Nhìn Kyouya, có điều gì đó khiến tôi băn khoăn. Tôi nhìn Kyuu một lần, rồi lại nhìn Kyouya, rồi lại nhìn Kyuu.
「Sao vậy?」
「…Này, Kyuu và Kyouya, hai người có hơi giống nhau không?」
「Tôi và hắn sao?」
「Ừm, chỉ là cảm giác thôi」
Nhìn kỹ thì, đôi mắt hơi xếch và đường nét khuôn mặt nghiêng có vẻ giống nhau. Không đến mức nhìn thoáng qua đã thấy giống nên trước giờ tôi không để ý, nhưng giờ so sánh thì thấy khá tương đồng.
「Đâu」
Kyuu thô lỗ cúi xuống nhìn mặt Kyouya. Kyouya là người có không gian riêng tư rộng, nếu cậu ấy nhìn thấy Kyuu, chắc chắn sẽ giật lùi ngay lập tức.
「Không, không giống chút nào. Tôi tao nhã hơn nhiều」
「…Tự mình nói điều đó sao?」
「Nếu là sự thật thì tôi nói」
「À, vậy sao」
Thay vì nói ra câu "tên này tự đánh giá bản thân cao quá", tôi chỉ thể hiện vẻ mặt chán nản. Kyuu đương nhiên không để ý, và có lẽ đã mất hứng thú với Kyouya, hắn bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
「Tôi thấy khá giống mà…」
Tuy nhiên, điều đó cũng không có gì đặc biệt, không cần phải đào sâu thêm.
Tôi ngồi trên giường – chính xác hơn là lơ lửng ở đó như thể đang ngồi – dựa vào Kyouya, và nhìn ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ một lúc lâu.