Đã gần một tháng kể từ ngày tôi gặp tai nạn.
Dù đã là mùa đông, nhưng nhiệt độ vẫn chưa xuống thấp lắm, và thế giới xung quanh dường như chẳng có gì thay đổi. Mọi người trên phố vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày, trải qua một ngày hôm nay không khác gì ngày hôm qua.
Kết quả tái thẩm định sinh tử của tôi vẫn chưa có. Khi tôi hỏi Kyuu-san bao giờ thì có câu trả lời, anh ấy nói không chắc chắn lắm, nhưng có lẽ sẽ có thông báo trong vòng một tuần nữa. Tôi cảm thấy thật phức tạp, vừa muốn ngày đó đến nhanh, lại vừa không muốn.
Từ khi bắt đầu đồng hành cùng Kyuu-san, tôi đã chứng kiến hàng chục linh hồn siêu thoát.
Có người ra đi thanh thản, không chút vướng bận, nhưng cũng có người bám víu một cách đáng thương. Có những gương mặt tôi chẳng thể nhớ nổi, nhưng cũng có những người mà từng giọng nói, cử chỉ đều in đậm trong ký ức. Có người tôi tiễn biệt với lòng thanh thản, nhưng cũng có những người để lại gánh nặng trong lòng tôi mãi không thôi.
Tôi chẳng biết gì về cuộc đời họ khi còn sống.
Thế nhưng, khi chạm vào cái chết của họ, tôi dường như cũng thoáng nhìn thấy một phần cuộc đời họ. Cái chết đã được chuẩn bị. Cái chết không mong muốn. Cái chết bất ngờ ập đến. Cái chết từ từ ghé thăm. Tôi cảm thấy khoảnh khắc cuối đời và cảm xúc đối với khoảnh khắc đó dường như phản ánh cách mà người đó đã sống.
Nếu tôi chết. Tôi sẽ nghĩ gì đây?
Nếu chết ngay bây giờ, chắc chắn tôi sẽ chỉ toàn hối tiếc. Với bao nhiêu điều chưa kịp nói, tôi nghĩ mình sẽ chết không nhắm mắt được.
Vậy thì, phải sống thế nào mới có thể chết mà không hối tiếc?
Dù tự hỏi, tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
Những hạt sáng bay lên trời. Lại một linh hồn nữa, dưới tay Kyuu-san, đã siêu thoát. Tại một góc quán cà phê trên đồi cao nhìn xuống thành phố, nơi không một ai ngồi, tôi lơ đãng nhìn lên trần nhà, nơi ánh sáng đã tan biến. Liệu linh hồn đó có đến được thiên đường an toàn không?
Trước đây, tôi từng hỏi Kyuu-san: 「Thiên đường là nơi như thế nào?」. Anh ấy nói không biết vì anh ấy cũng chưa từng đến đó. Kyuu-san đang dẫn dắt linh hồn người chết đến một nơi mà chính anh ấy cũng không biết. Công việc này, hóa ra cũng có những điều mơ hồ.
「Tiếp theo… là một vụ tai nạn chết người à.」
Kyuu-san mở sổ tay. Dường như công việc tiếp theo đã đến ngay mà không có thời gian nghỉ ngơi.
「Tai nạn chết người?」
「Ừ. Khi đang chờ đèn tín hiệu, một chiếc ô tô mất lái, lao lên vỉa hè và đâm vào người đó, dẫn đến tử vong.」
「Hả…」
Đang chờ đèn tín hiệu. Bị xe đâm. Tình huống có hơi khác, nhưng những từ khóa này nghe quen quen.
「Sao mà giống tôi thế.」
Kyuu-san liếc mắt nhìn tôi.
「Nếu sợ gặp thì không đi nữa à?」
Tôi nhăn mặt.
「Nếu tôi nói không đi thì có thể không đi được à?」
「Không được. Tôi không từ chối công việc, và cô phải ở bên tôi.」
「Vậy thì đừng hỏi ngay từ đầu chứ.」
Tôi 「Hứ!」 một tiếng, quay lưng lại với Kyuu-san.
Hôm nay là ngày nghỉ, cửa sổ lớn dẫn ra ban công quán cà phê đã đóng kín. Tôi lướt nhẹ qua tấm kính và bước ra ngoài. Không biết địa điểm tiếp theo sẽ ở hướng nào. Hy vọng không quá xa.
「Nếu có thể không đi, thì cô có muốn không đi không?」
Kyuu-san cũng theo ra ngoài. Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời câu hỏi vô nghĩa đó.
「Tôi đi chứ. Tôi đã thấy nhiều người chết vì tai nạn rồi, nên tôi biết mình sẽ ổn thôi.」
「Vậy à.」
「Với lại, chỉ có mình Kyuu-san thì tôi lo lắm. Anh lạnh lùng và độc đoán thế, có tôi ở đây mọi người sẽ yên tâm hơn chứ.」
「Nói gì thế. Tôi vẫn luôn làm tốt một mình. Kinh nghiệm cũng đầy mình rồi.」
「Vâng vâng, tôi biết rồi.」
Kyuu-san bĩu môi một chút, rồi nhẹ nhàng nhảy qua lan can gỗ. Dường như anh ấy sẽ bay thay vì đi bộ trên mặt đất, một điều hiếm thấy. Tôi cũng bay theo sau.
「Nếu là chết vì tai nạn, thì chắc là đột ngột qua đời, có thể sẽ còn nhiều điều tiếc nuối nhỉ.」
Dù chết theo cách nào đi nữa, hiếm có ai ra đi mà không còn chút vướng bận nào. Trong số đó, những người mang trong mình nỗi tiếc nuối sâu đậm đến mức không thể siêu thoát, thường là những người ra đi mà chưa kịp chuẩn bị hay chấp nhận cái chết.
「Đúng vậy. Hy vọng có thể dẫn dắt họ một cách nhẹ nhàng. Những kẻ mang theo tiếc nuối thì phiền phức lắm.」
「Này, anh nói về cảm xúc của người khác như thế là không tốt đâu. Đúng là khó khăn thật, nhưng đây là chuyện quan trọng mà, chúng ta phải đối mặt một cách chân thành chứ.」
「Tôi lúc nào cũng chân thành. Không cần cô phải giáo huấn tôi.」
Kyuu-san nói cộc lốc, rồi liếc nhìn tôi.
Vì lý do nào đó, anh ấy cứ nhìn chằm chằm, khiến tôi nghiêng đầu không hiểu. Mắt Kyuu-san giống như những viên bi thủy tinh, tôi chẳng bao giờ đoán được anh ấy đang nghĩ gì.
「…Anh đang ngắm tôi đấy à? Hay đang lườm tôi đấy?」
「Không, tôi đang nghĩ, nếu cô chết, có lẽ cô cũng sẽ được giao công việc này.」
「Công việc?」
Kyuu-san gật đầu.
「Cô đã đi theo tôi và chứng kiến nhiều lần dẫn dắt người chết. Chắc cô đã quen thuộc rồi, và sẽ là một lực lượng tức thời.」
「Cái gì vậy, ý anh là tôi sẽ trở thành thần chết à?」
「Công việc của chúng tôi không có cái tên thần chết gì cả… nhưng đại khái là vậy. Vai trò này được chọn và bổ nhiệm từ những người chết có tố chất. Tôi cũng vậy.」
Đây là lần đầu tôi nghe chuyện này. Tôi cứ nghĩ Kyuu-san sinh ra đã là một tồn tại như thế. Vì cứ nghĩ vậy nên tôi chưa bao giờ hỏi về quá trình Kyuu-san đảm nhận công việc này.
「Tất nhiên, cô có thể từ chối. Việc có đảm nhận vai trò này hay không tùy thuộc vào quyết định của mỗi người. Sau khi chết, chúng tôi cũng giống như những linh hồn khác, được chọn và tự nguyện gánh vác vai trò này.」
「Vậy là Kyuu-san cũng từng là con người à?」
「Đúng vậy. Chuyện từ rất lâu rồi.」
「Sao Kyuu-san lại quyết định làm công việc này?」
「À, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ là, hình như tôi cảm thấy mình có thể chạm vào nhiều cuộc đời. Còn tại sao tôi lại muốn chạm vào cuộc đời của người khác thì tôi đã quên rồi.」
Kyuu-san đứng trên cột điện một lát. Chắc là nơi có linh hồn ở gần, sau khi xác định phương hướng, anh ấy nói 「Đi thôi」 rồi hạ xuống đất.
Đó là một khu dân cư yên tĩnh. Một khu vực với những ngôi nhà phố nhỏ và căn hộ. Vì là giữa trưa ngày thường nên ít thấy người qua lại. Xe cộ cũng thưa thớt.
Kyuu-san đi dọc con đường không có vỉa hè. Tôi cũng bước theo sau Kyuu-san, chỉ dẫm lên vạch kẻ trắng.
「Này, anh có nhớ gì về lúc còn sống không?」
Tôi hỏi, và câu trả lời là 「Không.」
「Không nhớ. Đã quên rồi. Đó là cách mà mọi thứ được tạo ra. Nếu tâm trí còn quá mạnh mẽ, công việc sẽ khó làm, nên ký ức về thời còn sống sẽ dần phai nhạt. Bây giờ tôi không còn nhớ gì cả.」
「…Vậy à.」
「Tôi đã đảm nhận vai trò này được mười năm rồi. Tức là, đã mười năm kể từ khi tôi chết. Chắc vẫn còn nhiều người biết tôi khi tôi còn sống, nhưng cho đến khi nhiệm vụ được giải trừ, tôi sẽ không nhớ về những người đó, hay bản thân mình là ai.」
「Anh chưa bao giờ muốn nhớ lại à?」
「Khi đảm nhận vai trò này, tôi đã chấp nhận việc quên đi.」
Câu trả lời thật lạnh nhạt. Không có vẻ gì là cố tỏ ra mạnh mẽ hay lảng tránh, anh ấy dường như thực sự nghĩ như những gì đã nói.
「Chỉ là,」
Kyuu-san tiếp tục.
「Nếu có thể gặp lại những người biết tôi… những người mà tôi biết, thì có lẽ tôi cũng muốn gặp. Trước khi kết thúc nhiệm vụ.」
Khuôn mặt không biểu cảm của anh ấy nhìn về một nơi nào đó. Có lẽ chính Kyuu-san cũng không biết mình đang nhìn gì.
「Khi nào thì nhiệm vụ kết thúc?」
「Khi cuốn sổ tay đó được điền đầy. Một cuốn sổ tay đó chính là công việc được giao cho chúng tôi.」
「Vậy thì còn một chút nữa thôi mà.」
Tôi nhớ là anh ấy đã dùng đến những trang gần cuối rồi. Dù không phải là sẽ đầy trong vài ngày, nhưng cũng sẽ không mất nhiều năm.
「Đúng vậy. Nhiệm vụ của tôi sắp kết thúc rồi.」
「Sau khi kết thúc thì sao?」
「Giống như những linh hồn khác, tôi sẽ trở về nơi mình thuộc về.」
「Nơi mình thuộc về…」
Tức là, Kyuu-san cũng sẽ siêu thoát.
Tôi không thể tưởng tượng được cảnh đó. Kyuu-san tan biến vào ánh sáng, rồi bay lên trời và biến mất, giống như những người trước đây.
Khi ngày đó đến, Kyuu-san sẽ trở lại từ thần chết thành con người. Giống như những linh hồn mà anh ấy đã dẫn dắt, anh ấy sẽ trở về trời như một con người bình thường, không gánh vác bất kỳ gánh nặng nào.
Dù không thể tưởng tượng được, nhưng ngày đó chắc chắn sẽ đến, và tôi sẽ không còn ở bên Kyuu-san nữa. Dù số phận có xoay chuyển thế nào, việc chúng tôi ở bên nhau như thế này chỉ đến khi có kết quả tái thẩm định. Kyuu-san sẽ biến mất ở một nơi mà tôi không biết.
「Kyuu-san, hy vọng anh có thể siêu thoát mà không còn vướng bận gì nhé.」
「Vướng bận à.」
Tôi càng không thể tưởng tượng nổi anh ấy lại bị ràng buộc bởi tiếc nuối.
「Khi còn là người, tôi nghĩ là có.」
Đó là một câu trả lời bất ngờ.
Chúng tôi bước vào căn hộ tầng ba của một tòa chung cư. Đó là một căn phòng 1LDK với bố cục thông thường.
Đồ đạc cực kỳ ít. Có cảm giác như chỉ có những vật dụng cần thiết tối thiểu. Có thể đã được dọn dẹp sau khi chết, hoặc vốn dĩ cuộc sống của người đó đã như vậy.
Khi bước vào từ cửa chính, không thấy ai cả. Không thấy trong phòng khách, cũng không thấy trong căn phòng khoảng sáu chiếu bên cạnh. Tìm kiếm một lúc, thì thấy người đó đang đứng ở ban công nhìn ra đường.
「Cô là Mitsushima Nagisa, đúng không?」
Khi Kyuu-san cất tiếng gọi, người phụ nữ đang đứng ở ban công—Nagisa-san—quay lại.
「Vâng, đúng vậy.」
Trong số các linh hồn, không ít người ngạc nhiên khi thấy Kyuu-san biết mình và nhìn thấy mình. Nhưng Nagisa-san lại rất bình tĩnh. Có vẻ như cô ấy không phải là người biết Kyuu-san từ trước, mà vốn dĩ là người có tính cách như vậy.
Tôi nghe nói cô ấy 37 tuổi. Trẻ hơn mẹ tôi gần mười tuổi, nhưng nhìn vẻ ngoài thì trông bằng tuổi. Cô ấy không trang điểm, mái tóc dài quá vai được búi gọn gàng ngang tai. Dù có vẻ đẹp tiềm ẩn nếu được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng trang phục và khí chất của cô ấy lại giản dị, u tối, và có phần tẻ nhạt.
「Tôi đến đây để dẫn dắt cô. Cô có hiểu rằng mình đã chết không?」
「…Vâng. Ý anh là tôi sẽ siêu thoát, đúng không?」
「Đúng vậy. Nhưng nếu cô có nỗi lòng nào còn vướng bận ở thế gian này, tôi sẽ giúp cô giải tỏa nó trước khi rời đi.」
「Nỗi lòng còn vướng bận, sao?」
「Mitsushima Nagisa, cô có tiếc nuối gì không?」
Kyuu-san lại hỏi câu mà anh ấy luôn hỏi tất cả các linh hồn.
Lúc đó, không hiểu sao, mắt Nagisa-san lại hướng về phía tôi. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt vô cảm, không nói gì. Trong lúc tôi đang bối rối không biết phản ứng thế nào, cô ấy bỗng quay đi.
「Có ạ.」
Cô ấy trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ.
「Vậy à.」
Ngay cả khi trả lời là có tiếc nuối, nếu đó là điều có thể siêu thoát được, Kyuu-san vẫn sẽ không ngần ngại mà cho siêu thoát. Để xác nhận mức độ “tiếc nuối” của Nagisa-san, Kyuu-san nắm lấy hai tay cô ấy.
「…Thì ra là vậy.」
Anh ấy buông tay ra. Điều đó có nghĩa là nỗi tiếc nuối của Nagisa-san đủ lớn đến mức không thể rời bỏ thế gian này.
「Mitsushima Nagisa. Nỗi tiếc nuối của cô là gì?」
Nagisa-san cắn môi, im lặng một lúc, rồi nhìn vào mắt Kyuu-san.
「…Là được gặp em gái ạ.」
「Em gái?」
「Vâng. Đã mười năm rồi kể từ khi em ấy bỏ nhà đi, tôi không gặp lại em ấy nữa. Tôi cũng không biết em ấy đang ở đâu.」
「Việc gặp lại em gái đó là nỗi lòng còn vướng bận của cô à?」
「Chỉ cần được nhìn thấy em ấy một lần thôi. Tôi muốn biết em ấy có đang sống khỏe mạnh không.」
「Hiểu rồi.」
Kyuu-san lấy cuốn sổ tay da ra. Anh ấy rút cây bút cài trong đó, mở đến trang cuối.
「Tên em gái cô là gì?」
「Là Misaki ạ. Viết chữ Misaki trong từ mũi đất nhô ra biển, Mitsushima Misaki.」
Kyuu-san viết chữ vào sổ tay. Sau khi dừng tay vài giây, tôi tò mò lén nhìn sang thì thấy dưới dòng chữ 【Địa chỉ của em gái Mitsushima Nagisa, Mitsushima Misaki】, những chữ cái dần hiện lên như mực đang thấm.
「Mitsushima Misaki vẫn còn sống. Địa chỉ hiện tại cũng đã được xác định. Có vẻ như bây giờ cô ấy đã đổi tên thành Takamura Misaki.」
Khi Kyuu-san thông báo thông tin hiện ra trên sổ tay, Nagisa-san lộ vẻ mặt kinh ngạc.
「Takamura…」
「Cô có biết cái họ đó không?」
「Vâng… nghe thấy cái tên đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.」
Nagisa-san, dù chỉ rất nhỏ, lần đầu tiên mỉm cười trước mặt chúng tôi. Cô ấy nhắm mắt như đang tìm kiếm ký ức, rồi từ từ mở ra.
「Trước khi siêu thoát, tôi có thể đi gặp Misaki được không?」
Giọng nói yếu ớt. Nhưng Nagisa-san đã nói rõ ràng như vậy.
「Ngay từ đầu tôi đã có ý định tìm địa chỉ để cô đi gặp. Nào, đi nhanh thôi.」
Kyuu-san bay ra khỏi ban công. Tôi nắm tay Nagisa-san và theo sau Kyuu-san.
Nơi em gái của Nagisa-san, Takamura Misaki, đang sống là một thị trấn nhỏ ở vùng quê, cách thị trấn của Nagisa-san vài giờ đi tàu, phải chuyển tàu thường và tàu cao tốc. Từ ga tàu cao tốc, phải đi thêm ba mươi phút tàu nữa mới đến ga gần nhất. Chúng tôi, ngồi vào những chỗ trống và tránh vào những khe hẹp, đã có một chuyến đi dài đến một thị trấn xa lạ.
「Em gái tôi và tôi cách nhau mười tuổi.」
Nagisa-san bắt đầu kể chuyện khi chúng tôi đến ga gần nhất và đang đi bộ đến nhà Misaki-san.
Trong chuyến đi tàu dài, Nagisa-san ít nói, nhưng khi đến gần Misaki-san, có lẽ cô ấy đã có nhiều suy nghĩ, nên bắt đầu kể lể về quá khứ từng chút một.
「Mẹ tôi mất vì bệnh khi tôi 15 tuổi và em gái tôi 5 tuổi. Bố tôi là người yêu thương gia đình và hiền lành, nhưng ông ấy bận công việc nên thường xuyên không có nhà. Vì vậy, tôi đã thay cha mẹ nuôi dạy em gái tôi khi em ấy còn nhỏ.」
Bầu trời đã hết hoàng hôn và những ngôi sao bắt đầu xuất hiện. Dưới ánh đèn đường vừa bật sáng, Kyuu-san đi trước, tôi và Nagisa-san đi song song phía sau.
「Tôi từ nhỏ đã không giỏi giao tiếp và là một đứa trẻ nhút nhát. Em gái tôi… Misaki, tính cách hoàn toàn trái ngược với tôi, em ấy hòa đồng, vui vẻ, luôn là trung tâm của bạn bè.」
Nagisa-san tiếp tục, nói rằng em ấy giống mẹ. Mẹ của Nagisa-san, người đã mất sớm, là một người lạc quan và vui vẻ.
「Sau khi mẹ mất, tôi phải lo việc nhà và chăm sóc Misaki rất vất vả. Nhưng bố tôi vẫn cho tôi học đại học mà tôi muốn. Vì vậy, tôi muốn Misaki cũng có thể làm những gì mình thích, nên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã đi làm ở một nơi có thể đi lại từ nhà, vừa làm vừa gánh vác gia đình.」
Mặt Nagisa-san dần cúi xuống. Bước chân cũng chậm lại, khoảng cách với Kyuu-san đi trước dần mở rộng.
「Đúng mười năm trước… khi tôi 27 tuổi và Misaki học cấp ba, Misaki bất ngờ nói rằng em ấy có thai. Cha của đứa bé là một cậu bạn trai hơn em ấy một tuổi. Misaki nói rằng em ấy sẽ kết hôn với cậu ấy và sinh con.」
Tôi 「Hả」 một tiếng kinh ngạc. Học sinh cấp ba thì bằng tuổi tôi bây giờ. Nếu nghĩ đến việc mình sẽ sinh con và nuôi dạy con ngay bây giờ, tôi nghĩ mình không thể làm được. Tôi không có trách nhiệm hay sự chuẩn bị nào cả.
「Tôi đã phản đối. Bởi vì, cả Misaki và cậu bé kia đều là học sinh cấp ba. Cả hai đều vẫn còn là trẻ con, làm sao có thể nuôi dạy một đứa bé được.」
Có lẽ những cảm xúc của ngày đó đang trỗi dậy, Nagisa-san hơi nhấn giọng.
「Cậu bạn trai kia cũng có suy nghĩ giống Misaki. Nhưng, dường như bố mẹ của cậu ấy cũng phản đối kịch liệt. Tôi đã thuyết phục Misaki. Dù sự sống của đứa bé trong bụng Misaki là quan trọng, nhưng nuôi dạy một đứa trẻ rất vất vả. Cần phải có sự chuẩn bị về tâm lý và tài chính, nếu không có thì có thể sẽ bỏ bê đứa bé sinh ra.」
Nagisa-san vẫn cúi gằm mặt.
Hai tay cô ấy nắm chặt gấu áo cardigan.
「Thế nhưng cuối cùng, Misaki đã không nghe lời tôi. Cùng lúc với việc bạn trai em ấy tốt nghiệp, cả hai đã bỏ nhà đi. Không nói cho tôi hay gia đình bên kia biết sẽ đi đâu.」
Đây có lẽ là cái gọi là bỏ trốn. Misaki và bạn trai, những người không được gia đình thấu hiểu, đã quyết định tự mình sinh con và nuôi dạy, rồi rời bỏ gia đình.
「Lúc đó tôi giận không thể tả được. Cảm thấy như bị phản bội. Bởi vì tôi đã yêu thương và nuôi nấng Misaki cẩn thận, nhưng em ấy lại không nghe lời và bỏ đi. Nhưng, Misaki mà tôi nghĩ sẽ sớm quay về lại không liên lạc gì. Khi thời gian trôi qua, tôi dần nghĩ rằng: có lẽ tôi cũng nên có cách suy nghĩ khác. Có lẽ tôi đã chỉ biết áp đặt suy nghĩ của mình mà không lắng nghe cảm xúc thật của Misaki.」
Nagisa-san từ từ ngẩng mặt lên.
Bóng lưng của Kyuu-san phía trước đã ở rất xa. Chắc anh ấy biết chúng tôi đang đi chậm lại, nhưng Kyuu-san vẫn tiếp tục đi theo tốc độ của mình mà không quan tâm.
「Sau đó bố tôi cũng qua đời, căn nhà cũ không thể duy trì một mình nên tôi đã bán đi. Nhưng để Misaki có thể quay về bất cứ lúc nào, tôi đã chuyển đến căn hộ đối diện nhà cũ, và mỗi khi có thời gian, tôi lại đứng ở ban công nhìn ra ngoài, chờ Misaki quay về. Cuối cùng, con bé ấy đã không quay về dù chỉ một lần.」
Tôi đã biết lý do Nagisa-san đứng ở ban công. Nơi đó chính là nơi thể hiện nỗi tiếc nuối của Nagisa-san.
「Nhìn bạn, tôi lại nhớ đến Misaki.」
Mắt Nagisa-san hướng về phía tôi.
「Bây giờ con bé ấy cũng đã 27 tuổi. Nhưng Misaki trong tôi vẫn dừng lại ở tuổi học sinh cấp ba.」
Nghe vậy, tôi nhớ lại lúc Kyuu-san hỏi có tiếc nuối hay không, Nagisa-san đã nhìn tôi chằm chằm. Nagisa-san chắc đã nhìn thấy hình bóng em gái mình trong tôi, một học sinh cấp ba.
「Hình như là Aoba-san nhỉ. Thật kỳ lạ khi một tồn tại như thiên thần lại mặc đồng phục học sinh. Trong khi Kyuu-san lại mặc đồ bình thường.」
「À, ừm, cái đó, là sở thích…」
「Tuổi tác vẻ ngoài cũng khoảng học sinh cấp ba. Tôi nghĩ rất hợp.」
「À ha ha, cảm ơn…」
Nói thật thì sự tồn tại của tôi hơi phiền phức, nên tôi quyết định lảng tránh một cách qua loa.
「À, mà Nagisa-san, hình như cô có biết cái họ Takamura nhỉ, có phải đó là…」
「Vâng. Đó là tên của bạn trai Misaki lúc bấy giờ. Cậu ấy tên là Takamura Yuuya-kun. Vì vậy, khi nghe tên hiện tại của Misaki, tôi đã yên tâm rằng con bé đã kết hôn với Yuuya-kun và vẫn đang ở bên nhau.」
「…Thì ra là vậy. Hy vọng cô có thể thấy cảnh họ sống hạnh phúc.」
「Vâng. Nếu có thể xác nhận điều đó, tôi sẽ có thể ra đi mà không còn vướng bận gì.」
Nagisa-san khẽ mỉm cười.
Tôi thì không thể cười được.
Tôi không biết Misaki-san nghĩ gì về Nagisa-san. Có lẽ cô ấy còn hận.
Nhưng, tôi cảm thấy thật buồn khi Misaki-san không thể biết rằng người chị duy nhất đã nuôi nấng mình như mẹ, và đã sống cùng mình cho đến khi bỏ nhà đi, đã qua đời. Misaki-san sẽ không bao giờ có thể gặp lại Nagisa-san nữa.
「Chậm quá.」
Kyuu-san dừng lại ở cuối con đường. Tôi cứ nghĩ anh ấy chờ chúng tôi, nhưng hóa ra là đã đến đích rồi.
Bên cạnh Kyuu-san là một chung cư năm tầng. Đúng lúc bữa tối nên có mùi thơm thoang thoảng từ đâu đó bay tới. Dù thân xác này không cần ăn uống nữa, nhưng ngửi thấy mùi thơm ngon, tôi lại cảm thấy hơi đói bụng.
「Căn phòng 402 của tòa nhà này là nơi Takamura Misaki sống.」
Kyuu-san chỉ tay từ bên ngoài, nói 「Chỗ đó kìa.」 Cửa sổ lớn dẫn ra ban công dường như không kéo rèm chống nắng, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ từ bên trong.
「Cô đã chuẩn bị tâm lý chưa?」
Kyuu-san hỏi Nagisa-san. Nagisa-san khẽ gật đầu.
Chúng tôi leo lên ban công của căn hộ 402. Ánh đèn sáng từ phòng khách, nơi một người cha trẻ, một người mẹ trẻ, một bé gái khoảng cấp hai tiểu học và một bé trai khoảng bốn tuổi đang ngồi quanh bàn ăn tối.
Họ trò chuyện vui vẻ, lấy thức ăn từ cùng một đĩa, người mẹ la mắng cô bé vì kén ăn, và người cha nhặt rau mà cậu bé làm rơi.
Cảnh gia đình quây quần bên bàn ăn thật hòa thuận, đúng là một gia đình hạnh phúc. Nếu hình dung một gia đình ấm áp, chắc hẳn sẽ là hình ảnh như thế này.
「…Misaki.」
Nagisa-san thì thầm.
Như nhìn thấy một thứ gì đó chói mắt, Nagisa-san nheo mắt, nhìn chằm chằm vào bên trong ngôi nhà qua một tấm kính.
「Người đó là Misaki-san ạ?」
「Vâng… Chồng em ấy cũng chính là Yuuya-kun. Dựa vào tuổi tác, cô bé kia chắc là đứa con trong bụng Misaki lúc đó. Đứa bé nhỏ hơn cũng đã chào đời rồi.」
「…Cả chị và em trai đều giống mẹ nhỉ.」
Misaki-san là người cười rất tươi, dùng cả khuôn mặt để cười. Một nụ cười mà Nagisa-san không có. Vui vẻ, giọng nói cũng lớn, Misaki-san hoàn toàn khác với Nagisa-san.
Thế nhưng, vẻ ngoài của cô ấy lại rất giống Nagisa-san. Đến mức chỉ cần nhìn một lần là biết ngay là hai chị em.
「Em ấy đã sống hạnh phúc nhỉ.」
Nagisa-san đưa tay chạm vào cửa kính. Chúng tôi dễ dàng đi xuyên qua tấm kính đóng kín đó. Thế nhưng, Nagisa-san đã không vượt qua nó.
「Xin lỗi em, Misaki. Chị đã áp đặt hình mẫu hạnh phúc của mình lên em. Hạnh phúc của mỗi người mỗi khác mà.」
Tấm kính, vốn dường như vô nghĩa đối với thân xác chúng tôi, lại như một ranh giới cao và dày. Những lời được nói qua đó không thể đến được. Không, ngay cả khi giọng nói này được hét vào tai, mắt Misaki-san cũng sẽ không hướng về Nagisa-san, và cả hai cũng không thể nói chuyện được nữa.
「Rồi rồi, trong lúc mẹ dọn dẹp, Chi-chan, Akkun và bố đi tắm đi nhé.」
Sau khi ăn xong, Misaki-san hô một tiếng, lũ trẻ lập tức chạy vào sâu trong phòng khách. Yuuya-san cũng đứng dậy, vươn vai rồi đuổi theo lũ trẻ.
Misaki-san mỉm cười tiễn mọi người, rồi vào bếp rửa bát. Trong phòng khách náo nhiệt, giờ chỉ còn tiếng Misaki-san ngân nga hát.
「Kyuu-san, Aoba-san, cảm ơn hai người rất nhiều.」
Nagisa-san, người nãy giờ vẫn nhìn cảnh gia đình, quay lại nhìn chúng tôi.
「Tôi ổn rồi. Bây giờ tôi có thể siêu thoát.」
「Cô đã hài lòng khi thấy em gái mình sống hạnh phúc rồi à?」
「Vâng. Tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại em ấy nữa, nên tôi thực sự biết ơn vô cùng. Nhờ được gặp em gái, tôi cảm thấy chết cũng đáng.」
「…Vậy à. Vậy thì, Mitsushima Nagisa, đưa tay đây.」
Nagisa-san đặt tay lên lòng bàn tay Kyuu-san đang chìa ra.
Giữa hai bàn tay đang chạm vào nhau, một luồng ánh sáng dịu nhẹ dần lan tỏa.
「Khoan… khoan đã!」
Tôi nhanh chóng giật mạnh tay xuống, tách hai bàn tay họ ra.
Nagisa-san tròn mắt kinh ngạc, còn Kyuu-san, người bị tôi đấm mạnh vào cổ tay, lộ rõ vẻ mặt khó chịu.
「Cô làm cái trò gì thế? Tùy lý do mà tôi sẽ trói cô vào máy bay phản lực đấy.」
「À, không, xin lỗi. Tôi hoàn toàn không có ý định cản trở Nagisa-san siêu thoát đâu. Chỉ là…」
「Chỉ là?」
「Chỉ là, trước đó, không cho Nagisa-san truyền đạt cảm xúc của mình cho Misaki-san có được không?」
Nếu Nagisa-san đã hài lòng, thì quả thật cô ấy có thể siêu thoát. Nhưng, liệu có thực sự ổn khi kết thúc mọi chuyện ở đây không?
Misaki-san sẽ sống cả đời mà không biết được tình cảm của Nagisa-san. Nagisa-san có thể đã biết được hiện tại của Misaki-san và có thể đã giải quyết được quá khứ, nhưng Misaki-san sẽ phải sống mãi trong sự hiểu lầm với Nagisa-san.
Liệu điều đó có thực sự giúp Nagisa-san tiêu hóa được nỗi tiếc nuối của mình—tình cảm dành cho em gái quý giá của mình không?
「Truyền đạt cảm xúc của tôi cho Misaki à?」
「Đúng vậy, đúng rồi. Giọng nói không thể đến được, nhưng có thể viết thư mà, đúng không?」
「Ngốc nghếch. Mitsushima Nagisa đã chết hoàn toàn, nên không giống cô, cô ấy không thể can thiệp vào bất cứ thứ gì ở thế gian này.」
「Tôi sẽ viết thay cô ấy. À, hay là, tôi cầm bút chì, rồi Nagisa-san nắm tay tôi từ trên xuống.」
Chắc sẽ không viết đẹp được. Nhưng sẽ là nét chữ của Nagisa-san.
Nếu Misaki-san vẫn còn nhớ chữ viết của Nagisa-san, cô ấy sẽ nhận ra đó là thư của chị mình.
「Này, Nagisa-san. Hãy truyền đạt đi. Tôi nghĩ cứ như thế này thì chắc chắn không được đâu.」
「…Nhưng, làm như vậy có lẽ không được phép.」
「Không sao đâu ạ. Kyuu-san là người có kinh nghiệm mà, chắc anh ấy sẽ chiều lòng một chút thôi.」
Tôi hỏi Kyuu-san, anh ấy thở dài một tiếng, khoanh tay.
「Cô tính sao, Mitsushima Nagisa. Chuyện của cô, cô tự quyết định đi. Tôi thấy sao cũng được, dù cô làm theo lời của kẻ ngốc kia, hay siêu thoát mà không làm gì cả.」
Bị Kyuu-san hỏi, Nagisa-san im lặng một lúc.
Một lúc sau, cô ấy ngẩng mặt lên như thể đã hạ quyết tâm, rồi mở miệng.
「…Làm ơn. Cuối cùng, xin hãy để tôi nói lời với con bé.」
Bên cạnh phòng khách là phòng của trẻ em, thông ra ban công. Chúng tôi lẻn vào đó, mượn một cuốn sổ từ bàn học của cô bé.
Từ phòng tắm vọng ra tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ. Chắc còn lâu mới ra.
Tôi xé trang cuối cùng của cuốn sổ, lấy một cây bút bi từ hộp bút. Có lẽ là lần thứ hai nên tôi chạm vào đồ vật mượt mà hơn so với lần viết tin nhắn cho Kyouya-kun.
Tôi đặt tay Nagisa-san lên tay tôi đang cầm bút bi. Đưa đầu bút gần trang giấy, chuẩn bị viết.
Tuy nhiên, Nagisa-san không bắt đầu viết. Đầu bút bi vẫn dừng ở góc trên bên trái của trang giấy.
「Nagisa-san? Cô ổn chứ?」
「…Xin lỗi. Đã quyết định truyền đạt rồi, nhưng đến lúc này lại không biết phải viết gì. Không biết dù có truyền đạt thế nào, Misaki có tha thứ cho tôi không.」
Bàn tay phải của Nagisa-san hơi run rẩy. Có lẽ nỗi sợ hãi phản ứng của Misaki-san đang khiến Nagisa-san do dự.
「Không sao đâu. Đừng lo lắng.」
Kyuu-san, người đang đứng ở góc phòng nhìn, nói.
「Các cô sẽ hiểu nhau thôi. Các cô là chị em mà.」
Không có căn cứ nào cả. Là chị em thì sao chứ. Dù là gia đình cũng không phải lúc nào cũng hiểu nhau hoàn toàn. Chính vì vậy mà Nagisa-san và Misaki-san đã sống xa nhau mười năm.
Thế nhưng, không hiểu sao, lúc này tôi lại cảm thấy có thể tin vào những lời vô trách nhiệm đó của Kyuu-san.
「Nagisa-san.」
「…Vâng.」
Nagisa-san gật đầu, và thông qua bàn tay tôi, cô ấy bắt đầu viết những dòng chữ một cách vụng về.
Những lời muốn truyền đạt là lời xin lỗi gửi đến Misaki-san, lời chúc phúc cho cuộc sống hiện tại, và hy vọng vào tương lai.
Lá thư gói gọn trong một trang giấy, không hoa mỹ, nhưng chứa đựng những tình cảm sâu sắc, kết thúc bằng câu: 【Chị cầu chúc cho các em mãi mãi hạnh phúc.】
Việc Nagisa-san đã qua đời không được viết trong thư. Nagisa-san cho rằng điều đó không cần thiết.
「Thế này là được rồi. Aoba-san, cảm ơn bạn rất nhiều.」
「Không có gì. Hy vọng Misaki-san sẽ nhận ra đây là thư của Nagisa-san.」
「Nếu bị coi là trò đùa thì cũng không sao cả.」
Tôi đặt bút bi trở lại hộp bút. Tôi đang nghĩ xem nên đặt lá thư này ở đâu thì đèn trong phòng bỗng bật sáng.
「Thôi rồi, lại quên dọn dẹp nữa.」
Không kịp giấu thư, Misaki-san bước vào phòng trẻ em. Chúng tôi bất giác im lặng, theo dõi động tĩnh của Misaki-san đang dọn dẹp phòng.
Một lúc sau, Misaki-san vừa lẩm bẩm than phiền vừa sắp xếp đồ chơi và sách vở lộn xộn. Thế nhưng, cô ấy bỗng nhận ra điều gì đó và vươn tay lên bàn học.
「Cái gì đây nhỉ.」
Misaki-san nhặt mảnh giấy ghi chú nằm bất thường trên bàn—lá thư của Nagisa-san—cô ấy nhíu mày, rồi trợn tròn mắt.
Cô ấy tiếp tục đọc những dòng chữ mà không nói một lời nào, rồi đột nhiên ngẩng mặt lên.
「Chị hai?」
Cô ấy nhìn quanh quất. Mắt Misaki-san không thấy ai. Không thể thấy được.
Thế nhưng, Misaki-san dường như đã nhận ra điều gì đó. Rằng lá thư tưởng chừng như một trò đùa đó là của ai, và tại sao nó lại ở đây.
「Chị hai? Chị có ở đây không? Cái gì thế này, chuyện gì vậy?」
Ánh mắt Misaki-san đang tìm kiếm khắp phòng dừng lại. Nagisa-san không ở đó. Mắt Misaki-san chắc chắn không thể tìm thấy Nagisa-san.
「Chị… hai…」
Hơi thở nặng nề vang vọng trong phòng. Và rồi, nước mắt đong đầy trong đôi mắt có hình dáng rất giống Nagisa-san, rồi chảy ra.
「Tại sao… tại sao chứ. Tại sao chị hai lại phải xin lỗi? Người phải xin lỗi là em mới đúng. Em đã quá ích kỷ, hoàn toàn không nhận ra chị hai đã nghĩ cho em nhiều đến thế nào. Chị hai đã luôn bảo vệ em mà.」
Misaki-san quỳ xuống. Nắm chặt lá thư, cô ấy ngẩng mặt đầy nước mắt và tiếp tục hét lên.
「Em đã nhiều lần muốn về nhà. Em muốn các con của em được gặp chị hai. Em muốn nói với chị rằng em đang sống hạnh phúc. Nhưng em sợ. Sợ chị hai sẽ coi thường em, sợ chị hai thực sự từ chối em. Nghĩ đến đó, em sợ quá, không thể về được…!」
「…Misaki.」
「Đáng lẽ em nên về, trước khi không thể gặp lại. Đáng lẽ em nên đến gặp chị. Chị hai, em xin lỗi. Em xin lỗi. Tha thứ cho em. Chị hai, em yêu chị. Em vẫn yêu chị hai rất nhiều.」
「…」
「Chị hai… Aaaa, oa oa oa!」
Misaki-san gục xuống khóc. Nagisa-san cũng khóc theo, như thể đang an ủi em.
Hai chị em khóc cũng giống nhau đến lạ. Giống nhau đến mức cả hai đều sợ bị đối phương ghét bỏ, không dám tiến thêm một bước.
Tôi cảm thấy đáng thương. Thế nhưng tôi không muốn kết thúc của hai chị em này lại được gói gọn trong một từ như vậy.
「Mẹ ơi?」
Từ bên ngoài phòng, cậu bé lo lắng nhìn vào. Vừa tắm xong nên mặt cậu bé đỏ bừng, tóc vẫn còn ướt.
Sau đó, cô bé cũng chạy đến.
「Bố ơi! Mẹ đang khóc!」
Lũ trẻ lo lắng nhìn vào Misaki-san. Misaki-san ôm lấy lũ trẻ nhưng không thể trả lời, chỉ biết tiếp tục khóc.
「Sao vậy, Misaki?」
Mắt Yuuya-san, người đang bối rối trước cảnh Misaki-san, nhìn thấy lá thư bị nắm chặt và nhăn nheo. Anh ấy không thể đọc hết nội dung, và chắc chắn không biết đó là gì, ai đã viết.
Thế nhưng, dường như cảm nhận được điều gì đó, Yuuya-san không nói gì mà ôm chặt Misaki-san cùng lũ trẻ.
Ngay bên cạnh bốn thành viên trong gia đình, Nagisa-san cũng tiếp tục khóc.
◇
Nếu được hỏi bảo vật quý giá nhất thế giới là gì, tôi sẽ không ngần ngại trả lời là em gái.
Một cô em gái tinh nghịch, vui vẻ, đáng yêu và hiền lành.
Tôi đã quyết định sẽ dành trọn vẹn tình yêu thương bù đắp cho phần thiếu thốn tình mẹ mà em ấy không được biết.
Hạnh phúc của Misaki là hạnh phúc của tôi. Dù cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận lợi, tôi vẫn luôn mong Misaki được sống tự do, theo ý mình.
『Chị hai, quà tặng này. Em nghĩ màu son này hợp với chị hai đấy.』
『Thật sao? Màu sáng thế này có kỳ không nhỉ?』
『Không hề đâu. Chị hai xinh đẹp thế này, trang điểm lên chắc chắn sẽ rất đẹp.』
『Chỉ có Misaki mới nói thế thôi.』
『Lúc nào cũng vẻ mặt lo lắng thế này cũng không tốt. Nào, cười lên đi. Khi cười, chị đẹp lắm.』
Thỏi son môi được tặng lúc đó, cuối cùng tôi chỉ dùng đúng một lần. Misaki nói nó hợp với tôi, nhưng tôi cứ thấy nó quá nổi bật và ngại ngùng, nên đã cất nó vào túi mỹ phẩm.
Bây giờ, tôi vẫn cất giữ nó cẩn thận.
『Chị hai à, em có chuyện quan trọng muốn nói.』
Tôi muốn Misaki được sống hạnh phúc.
Học những gì em muốn học, làm công việc em muốn làm, và một ngày nào đó kết hôn với người mà em yêu thương, xây dựng một gia đình ấm áp. Tôi muốn em đi trên con đường không có khó khăn.
Dù khi tôi nhận ra đó chỉ là một suy nghĩ ích kỷ của mình, Misaki đã không còn ở bên nữa.
À, em đã thực sự hạnh phúc rồi nhỉ.
Tốt quá. Bây giờ tôi không còn gì phải lo lắng nữa.
Vậy thì, cười lên đi.
Vì khi cười, chúng ta đẹp giống nhau mà.
◇
Chúng tôi tiễn Nagisa-san trên sân thượng của chung cư.
Dù khuôn mặt sưng húp vì khóc, nhưng cô ấy trông có vẻ nhẹ nhõm. Nagisa-san được Kyuu-san dẫn dắt, bay lên trời.
Tôi vẫn dõi theo những hạt sáng cuối cùng, ngay cả khi chúng đã biến mất. Nhìn ánh sáng khi siêu thoát, tôi có thể tin vào câu chuyện rằng mỗi ngôi sao là một linh hồn của người đã chết. Nếu nói với Kyuu-san, anh ấy chắc chắn sẽ gạt phăng đi với câu 「Làm gì có chuyện đó」, nên tôi tuyệt đối sẽ không nói.
「Thật ra, nếu có thể như thế này trước khi chết thì tốt quá nhỉ.」
Tôi không có ý nói với Kyuu-san, chỉ là một lời tự nhủ.
Tôi không nghĩ mình đã cứu rỗi trái tim của Nagisa-san và Misaki-san. Thậm chí, tôi có thể đã mang đến cho họ nỗi đau mà họ không cần phải biết.
Dù họ đã truyền đạt cảm xúc cho nhau, Nagisa-san đã là người đã chết. Câu chuyện này, ngay từ đầu, đã không có sự cứu rỗi nào cả.
「Sống mà không hối tiếc là điều khó khăn. Chính vì vậy, con người sống để tiếp tục kết nối, để không có hồi kết.」
Tôi quay lại nhìn Kyuu-san.
Trong đêm tối, đôi mắt không có ánh sáng của anh ấy lờ mờ hiện lên.
「Kết nối với ai đó, để cảm xúc của mình được lan tỏa và lưu giữ, mà sống.」
「…Liệu cảm xúc của Nagisa-san có kết nối được với Misaki-san không?」
「Mitsushima Nagisa và Takamura Misaki không nhất thiết phải được đền đáp. Có thể còn tạo ra những hối tiếc mới. Tuy nhiên, điều đó chắc chắn có ý nghĩa.」
Kyuu-san nói vậy, rồi mở sổ tay ra.
Anh ấy đọc những trang cuối còn lại, dành nhiều thời gian hơn một chút so với bình thường.
Bụp, anh ấy đóng bìa da lại.
「Công việc hôm nay kết thúc rồi.」
「Chúng ta đã đi khá xa rồi nên phải quay về. Nhưng giờ này chắc không đi tàu cao tốc được nữa đâu. Mai sáng về nhé?」
「…Không, trời trong xanh, chúng ta cứ đi dạo trên trời mà về đi.」
Kyuu-san không đợi tôi trả lời, nhẹ nhàng bay khỏi sân thượng. Tôi nghĩ thật hiếm có chuyện này, rồi cũng quen thuộc bật lên không trung.
Dù nhanh hơn đi bộ trên mặt đất, nhưng Kyuu-san không vội vã mà tiến về phía trước với tốc độ chậm rãi. Có lẽ sẽ đến nơi vào lúc bình minh. Đó là một cuộc dạo chơi dài chỉ có thể thực hiện được với thân xác không biết mệt mỏi hay buồn ngủ này.
Thành phố vẫn còn sáng, chỉ thấy lác đác vài ngôi sao. Chắc khi đến gần vùng núi sẽ thấy đẹp hơn.
Kyuu-san im lặng suốt. Tôi cũng lơ đãng nhìn bầu trời rộng lớn.
「Này Kyuu-san.」
Sau một lúc, tôi bất giác cất tiếng gọi. 「Ừm」, một câu trả lời ngắn gọn vọng lại.
「Anh từng hỏi tôi tại sao tôi không muốn chết, đúng không?」
Vào ngày đầu tiên tôi gặp Kyuu-san, khi tôi hoảng loạn nói không muốn chết, Kyuu-san đã hỏi tôi một cách bình tĩnh như một cỗ máy.
Tại sao không muốn chết, cuộc sống có ý nghĩa gì không?
「À, hình như tôi đã nói vậy.」
「Tôi đã chứng kiến cái chết của nhiều người, và tôi đã tự mình suy nghĩ về ý nghĩa của việc sống và chết. Trước đây, cái chết không gần gũi với tôi, nên tôi chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.」
Không ai sống mà cái chết lại không gần gũi. Thế nhưng tôi lại coi đó là chuyện của người khác. Sống là điều hiển nhiên, có ngày mai là điều hiển nhiên, ngày tháng trôi qua tẻ nhạt, và tôi chẳng bao giờ cố gắng tìm hiểu ý nghĩa sự tồn tại của mình ở đây.
「Cô đã sắp xếp được suy nghĩ của mình chưa?」
Kyuu-san nói mà không nhìn tôi. Tôi trả lời 「Không.」
「Dù có suy nghĩ bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn không thể tìm ra câu trả lời cho việc mình sống để làm gì. Có lẽ tôi đã nhận ra những điều hiển nhiên như phải trân trọng những người ở bên cạnh mình, hay phải nói những điều muốn nói khi còn có thể.」
Tôi nghĩ đó là điều quan trọng. Vì tôi đã bỏ qua những điều đơn giản như vậy. Nếu có cơ hội được sống lại, tôi muốn không đánh mất những điều quý giá, và sau đó, tôi cũng muốn trân trọng bản thân mình.
Tôi nghĩ mình nên sống thật lòng hơn một chút. Với tình yêu thương và sự tử tế mà người bên cạnh dành cho tôi, và với chính trái tim mình.
Thế nhưng, nếu tự hỏi ý nghĩa cuộc sống của tôi là gì, thì ngay cả bây giờ tôi vẫn không tìm thấy câu trả lời nào có thể tự hào nói ra.
Nếu là để hạnh phúc, vậy định nghĩa hạnh phúc đó là gì? Nếu có những điều đau khổ đến mức chết đi còn hạnh phúc hơn, thì có nên chết không? Nếu nói không được chết, vậy thì tại sao? Nếu chết là điều không tốt, thì chết là bất hạnh sao? Vậy thì ai cũng sẽ kết thúc trong bất hạnh. Nhưng, chắc chắn không phải vậy.
Sống là gì?
Sống vì những người sẽ khóc khi tôi chết? Tôi nghĩ đó cũng là một phần. Nếu là vì ai đó, có lúc tôi có thể trân trọng bản thân. Nhưng, với cách sống của tôi, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Vậy thì tôi muốn sống như thế nào? Sống như thế nào thì mới có thể đón nhận một cái chết trọn vẹn? Dù tôi sống hay chết, thế giới cũng chẳng thay đổi. Dù vậy, liệu có thực sự có ý nghĩa nào để sống không?
Càng suy nghĩ, câu trả lời dường như càng xa vời.
「Thế là được rồi.」
Kyuu-san nói.
「Nếu chỉ suy nghĩ một chút mà có thể tìm ra câu trả lời, thì các nhà triết học trên thế giới đã không phải khổ sở. Tại sao phải sống, ý nghĩa cuộc sống là gì, tại sao không được chết. Những kẻ sống mà cứ nghĩ mình đã hiểu những điều đó mới là kẻ kỳ quặc.」
「…」
「Dù chẳng biết lý do, nhưng chúng ta đã thực sự được ban cho sự sống. Sự sống vốn không công bằng, song cái chết lại ghé thăm mọi sinh linh như nhau. Chẳng ai sống mà không hối tiếc, mà cuộc đời không hối tiếc chưa chắc đã là một cuộc đời tốt đẹp. Chúng ta chỉ có thể sống ở nơi mình cảm thấy dễ thở nhất, vừa sống vừa suy nghĩ về ý nghĩa và lý do tồn tại. Sống, và rồi khi chết đi, những gì ta nghĩ lúc ấy, chắc chắn sẽ trở thành ý nghĩa của cuộc đời mình.”
Cái chết của bao người đã cho tôi thấy cuộc đời của họ.
Khi rời bỏ cõi đời này, mỗi người lại có những suy nghĩ khác nhau, và chẳng có ai sống một cuộc đời giống hệt người khác. Con đường họ đã đi, điều họ tìm thấy hạnh phúc, cách họ cảm thấy đủ đầy và vui sướng, tất cả đều khác biệt.
Chính vì lẽ đó, về chuyện sống, có hỏi ai đi nữa cũng chẳng tìm được câu trả lời. Chúng ta chỉ có thể tự mình suy nghĩ và trải nghiệm. Nghiêm túc, thẳng thắn, nhưng đôi khi cũng nên đi đường vòng, thả lỏng vai một chút. Chỉ có thể sống cho đến khi chết mà thôi.
「Dù thế giới này không cần mình, thì nhân vật chính của cuộc đời mình, cũng chỉ có thể là chính mình mà thôi.”
「Nhân vật chính của cuộc đời em, chỉ có mình em thôi sao?”
「Đúng vậy. Nhưng câu chuyện của em không thể thành hình nếu chỉ có một mình em. Và em cũng vậy, em chắc hẳn cũng là một nhân vật phụ quan trọng, góp phần làm nên câu chuyện của ai đó.”
「Khó hiểu quá. Em vẫn chưa hiểu rõ lắm.”
「Nếu không hiểu, thì hãy tiếp tục suy nghĩ. Suốt cả cuộc đời này. Đưa ra câu trả lời không phải là điều vĩ đại. Điều quan trọng là không ngừng suy nghĩ.”
「Anh lại nói móc em rồi. Em còn chẳng biết mình có sống được không nữa.”
「Em sẽ sống được. Vẫn còn một thời gian nữa.”
「Ơ?”
「Hino Aoba.”
Kyuu quay người lại.
Trời đã bắt đầu hửng sáng.
Chẳng biết từ lúc nào, chúng tôi đã trở về từ một vùng đất xa xôi, quay lại con phố quen thuộc. Một con phố bình dị, không có gì đặc biệt, nơi tôi đang sống.
Và đây là tầng trên của bệnh viện, nơi thân thể tôi đang nằm.
「Kết quả tái thẩm định sinh tử của em đã có rồi. Số phận mới của Hino Aoba đã được định đoạt là sống.”
Bình minh đang đến.
Mọi người sẽ thức giấc, một buổi sáng mới bắt đầu.
「…Vậy là…”
「Tuổi thọ của em vẫn còn tiếp tục. Em đã sống sót. Và công việc chăm sóc em của anh cũng cuối cùng đã kết thúc. Ngay tại đây, anh sẽ đưa linh hồn em trở về thể xác.”
Mặt trời đang ló dạng từ phía sau lưng Kyuu.
Đôi mắt thủy tinh của Kyuu, ẩn hiện trong ánh sáng ngược dịu dàng, nhìn thẳng vào tôi.
「Cái vẻ mặt đờ đẫn đó là sao. Em không vui à?”
「…Vui chứ. Vì em không muốn chết mà. Dù đã được cho nhiều thời gian như vậy, em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để chết. Nhưng mà, chuyện này xảy ra quá đột ngột, em hơi khó mà chấp nhận được.”
「Anh đã nói trước là em sẽ sớm biết mà.”
「Đúng là vậy nhưng mà…”
Tôi đưa tay lên thái dương. Vẫn chưa thể tiếp nhận được hoàn toàn.
「Em sẽ trở về cơ thể ngay bây giờ sao?”
「Anh đã nói là vậy mà. Tuy nhiên, cơ thể em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, và em đã ngủ suốt một tháng, nên dù có trở về, em cũng sẽ không thể cử động bình thường trong một thời gian đâu.”
「Nếu trở lại bình thường, em sẽ không còn nhìn thấy Kyuu nữa sao?”
「Nếu em không có linh cảm thì đúng là như vậy. Chúng ta không thể bị người thường nhìn thấy.”
「Vậy là em sẽ không gặp lại anh nữa sao?”
「Anh không biết khi nào cái chết của em sẽ đến lần nữa, nhưng chắc chắn sẽ còn rất lâu nữa. Đến lúc đó, anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi. Người đến đón em sẽ không phải là anh.”
Nghĩa là, sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Đây là lần cuối cùng. Một tháng ở bên nhau vì một lý do ngớ ngẩn như “sự cố vận mệnh” đã kết thúc.
「Đừng nghĩ những điều thừa thãi như “mạng sống được ban tặng” gì đó. Ngay từ đầu, đó là mạng sống của em, không thuộc về ai khác. Em cứ sống theo ý mình đi.”
Kyuu nắm lấy hai tay tôi. Ánh sáng lọt ra từ kẽ tay.
Ánh sáng này khác với ánh sáng của những người đã được siêu thoát trước đây. Nó không bay lên, mà lại đi xuống.
Ánh sáng để đưa linh hồn về trần gian – về thể xác, và gắn kết lại.
Ánh sáng đó bao trùm lấy cơ thể tôi.
「Kyuu, đợi đã.”
「Cứ cố gắng sống thật tốt nhé.”
「Kyuu!”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Ngay từ đầu, Kyuu đã không mở sổ tay kể từ khi siêu thoát cho Nagisa-san. Vậy thì lúc đó anh ấy đã biết kết quả của tôi rồi. Vậy tại sao anh ấy không nói cho tôi biết trên đường về dài dằng dặc đó?
Tại sao anh ấy không cho tôi thời gian để nói lời tạm biệt?
Đến tận cuối cùng vẫn thật là độc ác.
「Kyuu, anh nghe này.”
Trong tình huống bất ngờ, đầu óc tôi quay cuồng không biết nên nói gì.
Có vẻ như có rất nhiều điều cần nói, nhưng lại chẳng có gì cả.
「Thôi, thời gian qua cũng không tệ.”
Tôi đã biết từ lâu rằng chia ly luôn đến bất ngờ.
「Anh nghe này, em…”
Em ghét cái tính độc ác của anh. Ghét cái tính ích kỷ của anh. Ghét cả việc anh không dịu dàng với em, thỉnh thoảng lại thích lên giọng giáo huấn, và cả cái vẻ hơi tự luyến của anh nữa.
Nhưng em muốn nói rằng, em mừng vì thần chết của em là Kyuu.
「…ưm…”
Thị giác nhòe đi. Cảnh vật, âm thanh, dần biến mất. Không phải, là tôi đang biến mất. Giống như bị một lực mạnh kéo cả người đến một nơi nào đó không phải ở đây… như thể đang bị đưa trở về nơi mình thuộc về.
Ý thức mờ dần.
Thay cho những tạp âm xung quanh, một âm thanh như tiếng sóng vỗ gầm gào vang lên bên tai.
Trong khoảng trống của âm thanh đó,
「Tạm biệt, Aoba.”
Tiếng nói quen thuộc, tiếng nói cuối cùng, vang lên.
◇
Cơ thể nặng trĩu. Cứ như thể toàn thân bị một lực mạnh đè nén. Hơi thở cũng có chút khó khăn. Không thể hít sâu, chỉ có thể thở nông và chậm rãi.
Dù cố gắng cử động cánh tay nhưng lại không thể dùng chút sức lực nào. Cứ như thể quên mất mình đã từng cử động cơ thể như thế nào, khắp nơi đều không thể tự do.
Chỉ duy nhất mí mắt là có thể động đậy được.
Khi tôi khẽ mở mí mắt, như bóc tách từng lớp, tôi nhìn thấy một bức tường trắng toát. Không, không phải tường, mà là trần nhà. Tôi biết. Đây không phải một nơi xa lạ. Đây là nơi tôi đã từng đến vài lần.
「…」
Tôi khẽ quay đầu, nhìn sang bên trái. Ở đó, mẹ tôi đang ngồi trên ghế, viết nhật ký.
「…mẹ… ơi…”
Dù cố gọi, nhưng không thể phát ra tiếng.
Thế nhưng, mẹ tôi vẫn giật mình quay lại, đôi mắt mở to nhìn tôi.
「Aoba…?”
「Mẹ… ơi…”
「Aoba!”
Mẹ tôi cúi người xuống, ôm chặt lấy tôi qua lớp chăn. Dù muốn ôm lại nhưng cơ thể không nhúc nhích. Những giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt, tôi cũng không thể tự mình lau đi.
Dù chuông gọi y tá đã được bấm và y tá đã đến, tôi vẫn tiếp tục khóc. Không biết là vì vui mừng khi được sống sót trở về, vì vui mừng khi lại được chạm vào mẹ, hay vì một lý do nào khác. Không hiểu rõ bản thân, tôi cứ thế khóc mãi.
Đúng một tháng kể từ ngày xảy ra tai nạn và tôi rơi vào trạng thái hôn mê.
Tôi – linh hồn tôi – đã trở về cơ thể và tỉnh lại.