Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 28

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta - Chapter 5: Quà tiễn đưa dành cho Thần Chết [HẾT]

Ngay khi vừa tỉnh giấc, tôi lại thiếp đi. Không phải là hôn mê trở lại, chỉ là một giấc ngủ nông thôi.

Khi tỉnh dậy thì đã hai tiếng trôi qua. Bác sĩ và y tá lẽ ra đã đến thăm bệnh, nhưng giờ đã đi hết, chỉ còn mẹ ngồi bên giường, nhìn tôi.

「Chào buổi sáng, Aoba」

Mẹ cười, đôi mắt hơi đỏ hoe.

Qua khung cửa sổ sau lưng mẹ, ánh sáng rực rỡ chiếu vào. Trời sáng rồi. Cảm giác như một đêm dài đằng đẵng... rất dài, cuối cùng cũng đã qua.

「Chào... buổi... sáng」

Tôi cố gắng lắm mới thốt ra được tiếng từ cổ họng khô khốc. Đến thở còn khó chứ đừng nói là nói chuyện, nhưng tôi vẫn cố gắng đáp lời mẹ và nở một nụ cười.

Mẹ run run môi, mắt ngấn lệ. Mặc dù nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, mẹ vẫn mỉm cười và nhẹ nhàng vuốt má phải của tôi.

Ấm áp quá.

Tôi cảm nhận được xúc giác và nhiệt độ từ lòng bàn tay mẹ. Tôi có thể chạm vào người ở ngay bên cạnh.

Tôi cảm thấy hạnh phúc vì những điều hiển nhiên như vậy, có thể coi những điều đó là đương nhiên. Người quan trọng ở bên cạnh, và mình cũng có thể ở bên cạnh người đó, lẽ thường ấy, thật ra, là một điều may mắn vô cùng.

「Mẹ... ơi... con... à...」

Mẹ ngăn tôi lại khi tôi cố gắng nói trong hơi thở gấp gáp.

「Đừng cố quá sức. Cứ ngoan ngoãn nằm yên đó. Con có biết mình đã ngủ bao lâu rồi không?」

「Con... biết... không... sao... mẹ... ơi... con...」

Tôi biết mình đã ngủ ở đây bao lâu. Tôi nhận ra mình đã khiến mẹ và Kyouya lo lắng đến mức nào, và tôi đã được yêu thương, trân trọng đến nhường nào.

Trong một tháng ngủ say, tôi đã tận mắt chứng kiến sự sống và cái chết.

Dù đã tiếp xúc với sự sống chết của bao nhiêu người, cuối cùng tôi vẫn không tìm ra câu trả lời cho câu hỏi "mình sống để làm gì?". Nhưng tôi chắc chắn là mình đang sống.

「Con...」

Dù không biết ý nghĩa của việc sống là gì, chúng ta vẫn sống cho đến khi chết.

Chắc chắn là để làm những việc mà khi chết đi rồi sẽ không thể làm được.

「Con... yêu... mẹ... lắm」

Những điều như thế này, tôi chỉ nói khi còn bé vì thấy ngại. Chắc là sau này tôi cũng không đủ can đảm để nói thường xuyên đâu.

Nhưng chỉ bây giờ thôi, tôi sẽ nói mà không hề ngại ngùng.

Những điều mà lẽ ra tôi phải nói sớm hơn, những điều mà tôi luôn nghĩ trong lòng.

「Cảm... ơn... vì... đã... nuôi... nấng... con」

Nghe cứ như là lời từ biệt vậy. Nhưng không phải, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đến giờ phút này, để sau này chúng ta vẫn có thể ở bên nhau. Và rồi.

「Sau... này... con... vẫn... sẽ... làm... phiền...」

「... Aoba」

「Mẹ... cũng... có... thể... dựa... dẫm... vào... con... mà」

Thật khó chịu khi không thể nói rõ ràng. Có rất nhiều điều tôi muốn nói. Dù có thể nói trôi chảy, chắc chắn tôi cũng không thể truyền tải hết những điều mà tôi phải nói với mẹ.

Con xin lỗi vì đã không thể đón nhận trọn vẹn tình cảm của mẹ. Con xin lỗi vì đã suy nghĩ quá nhiều và có những hiểu lầm ngớ ngẩn. Vì điều đó mà con luôn không thể thành thật, con xin lỗi. Nhưng con vẫn luôn cảm ơn mẹ vì đã bao bọc con.

Mẹ coi con như báu vật, và đối với con, mẹ cũng là một gia đình vô cùng quan trọng, không gì có thể thay thế.

「... Vì vậy」

Những điều muốn nói, mãi không thể thành lời.

Nhưng mẹ dường như hiểu hết mọi chuyện, vừa khóc vừa cười.

Chắc chắn là từ trước đến nay, mẹ đã luôn hiểu con.

Khác với con, người không dám đối mặt, mẹ luôn ôm trọn con từ phía trước.

「Cảm ơn Aoba. Mẹ xin lỗi vì đã khiến con lo lắng. Mẹ cũng sẽ dựa dẫm vào Aoba nhiều hơn, và sẽ than thở với con. Vì vậy, Aoba cũng hãy làm phiền mẹ thật nhiều vào」

「...」

「Chỉ cần Aoba còn sống, mẹ đã là người hạnh phúc nhất rồi」

Liệu từ giờ trở đi, tôi có thể đón nhận những lời đó một cách chân thành không? Chắc là được thôi.

Vì tôi đã nhận ra những điều quan trọng.

Những gì tôi có được trong một tháng này, chắc chắn tôi sẽ không buông tay cho đến tận giây phút cuối cùng.

Sau buổi trưa, mẹ về nhà lấy những thứ cần thiết cho cuộc sống nhập viện sau này.

Mẹ lo lắng khi phải rời xa tôi, người vừa mới tỉnh dậy, nhưng khi tôi nói "Con không sao đâu", mẹ vẫn rời khỏi phòng bệnh với vẻ lo lắng.

Lời nói "Không sao đâu" không hề gượng ép. Tôi thực sự tin rằng mình đã ổn.

Cơ thể nằm liệt giường một tháng đã suy yếu nhiều chỗ, không còn sức lực, và vẫn còn nhiều vết thương chưa lành hẳn. Tôi vẫn còn phải gắn nhiều ống và thậm chí không thể ngồi dậy. Nhưng dù vậy, tình trạng của tôi sẽ không xấu đi. Tôi sẽ dần hồi phục. Vì đó là định mệnh của tôi.

「...」

Tôi ngước nhìn trần nhà và suy nghĩ vu vơ.

Về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi ngủ say.

Cứ như là đang mơ vậy. Tôi đã trải qua những ngày kỳ lạ như thế.

Tôi không nghĩ là mình đã thực sự mơ. Đó chắc chắn là những sự việc mà tôi đã thực sự trải qua.

Kyuu, một tháng tiếp tục tiễn đưa những người đã khuất.

Việc tôi bị cuốn vào cái gọi là trục trặc của số phận, khoảng thời gian linh hồn tôi lang thang giữa ranh giới của sự sống và cái chết, những ngày tháng tôi đã trải qua cùng Kyuu, tất cả đều là những khoảnh khắc quan trọng, đậm nét. Đến mức dù có muốn quên đi cũng không thể.

Những cuộc gặp gỡ trong những ngày đó, dường như đều là những điều cần thiết để tôi tiếp tục sống sau này.

Nếu nói rằng có gì đó đã thay đổi sau những ngày đó, thì có lẽ là không có gì thay đổi cả. Tôi không nghĩ là mình đã trưởng thành hơn, và tôi cũng không cho rằng mình đã tích lũy được những kinh nghiệm sống quan trọng chỉ vì đã trải qua một trải nghiệm kỳ diệu.

Tôi vẫn không biết ý nghĩa của việc sống là gì. Tôi trân trọng sinh mạng và không muốn chết, nhưng tôi cũng không có ý định hét lên với ai đó rằng "Đừng nói là muốn chết!".

Tôi không muốn nói là mình đã học được điều gì đó. Tôi không muốn cảm thấy như mình đã biết lý do sâu xa của việc sống và chết, và thực tế là tôi cũng không biết gì cả.

Dù không biết, mọi người vẫn phải bước đi trên con đường đời của riêng mình. Vì không có cuộc đời nào giống nhau, nên không ai có thể hỏi lý do sống của người khác. Cũng không ai cho mình đáp án cả.

Vì vậy, tôi chỉ có thể tiếp tục bước đi. Cố gắng không làm rơi những thứ không được phép buông tay, cố gắng không bỏ lỡ những điều cần phải nhận ra.

Sống theo cách mình muốn, cho đến tận giây phút cuối cùng.

Vì tôi đang sống ở đây, ngay lúc này.

Không lâu sau khi mẹ rời đi, Kyouya đã đến phòng bệnh thay thế.

Chắc là Kyouya đã nhận được tin từ mẹ rằng tôi đã tỉnh dậy, cậu ấy lao vào phòng bệnh với mồ hôi lấm tấm trên trán, và mở to mắt khi nhìn thấy tôi.

「... Aoba」

「Kyouya」

「Cậu... thực sự... tỉnh rồi...」

Cậu ấy thở hổn hển và lẩm bẩm như vậy, rồi đánh rơi chiếc cặp đang cầm trên tay xuống sàn.

Kyouya ngồi xổm xuống bên giường, vùi mặt vào má tôi. Mái tóc có nếp của Kyouya chạm vào da tôi, hơi ngứa. Có mùi dầu gội đầu không kiểu cách và một chút mồ hôi.

「May quá...」

Đầu ngón tay nắm chặt ga giường run rẩy.

Tôi cố gắng nhấc khuỷu tay phải lên và đặt tay lên đầu Kyouya.

「Tớ đã bảo là không sao rồi mà」

Kyouya từ từ ngẩng đầu lên. Bàn tay Kyouya nắm lấy bàn tay tôi đang trượt xuống.

「Tớ đã hứa rồi mà」

Tôi đã hứa là nhất định sẽ trở về. Đó là một lời hứa không chắc chắn, không hề chắc chắn rằng tôi có thể giữ lời, và tôi cũng biết rằng không có gì ở tôi có thể tác động đến sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết. Nhưng tôi nghĩ rằng lời hứa không chắc chắn mà tôi đã đưa ra vào lúc đó đã trở thành kim chỉ nam để tôi quay trở lại đây.

Tôi đã lần theo một sợi chỉ mỏng manh để trở về đây. Vì tôi luôn nghĩ rằng mình nhất định phải trở về bên cạnh mẹ... bên cạnh Kyouya, nên tôi đã không gục ngã ngay cả khi đứng trên cán cân chênh vênh.

Tôi, chắc chắn, đã trở về.

Bây giờ tôi đang sống, tôi có thể chạm vào cậu ấy, tôi có thể truyền đạt giọng nói của mình.

「Tớ về rồi, Kyouya」

「Ừ. Cậu về rồi, Aoba」

Kyouya thở ra và cười.

Từ lòng bàn tay đang nắm chặt, tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Kyouya. Tôi khẽ cử động các ngón tay và đan vào các ngón tay của Kyouya, và Kyouya nắm chặt tay tôi bằng cả hai tay, áp lên má mình.

「Kyouya... trường... thì sao?」

「Tớ nhận được tin từ dì là Aoba đã tỉnh dậy, nên tớ đã trốn tiết buổi chiều」

「Hì hì, hư đốn」

「Dù sao thì tớ cũng chẳng thể nghe giảng nghiêm túc nếu ở trong lớp」

Kyouya bĩu môi và nhìn đi chỗ khác.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng quen thuộc của người bạn thời thơ ấu. Chắc chắn là lần đầu tiên gặp nhau, Kyouya cũng đã phát huy khả năng ngại người lạ và quay mặt đi.

Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều kể từ đó. Sống mũi thẳng và đẹp, đường nét khuôn mặt cũng không còn tròn trịa mà trở nên trưởng thành hơn.

Cậu ấy sẽ tiếp tục thay đổi dần dần. Trưởng thành hơn, lớn hơn và già đi.

「Kyouya」

Chỉ có đôi mắt hướng về phía tôi như bị giọng nói gọi kéo lại, vẫn giống như khi còn nhỏ. Đôi mắt màu đậm.

「Này, ở bên tớ nhé」

「Hả? Tớ đang ở đây mà」

「Không phải, tớ đang nói về sau này」

Tôi muốn cậu ấy ở bên cạnh tôi với vẻ mặt bình thường như từ trước đến nay.

Tôi muốn ước những điều đáng xấu hổ như vậy.

「Cái gì vậy, cứ như là cầu hôn ấy」

「Nếu tớ nói là vậy thì sao?」

「... Thì sao chứ」

Tớ nên làm gì nhỉ, Kyouya lẩm bẩm và hơi nghiêng ánh mắt.

「Tớ sẽ ở bên cậu. Nhưng còn về câu trả lời cho lời cầu hôn thì bây giờ tớ không biết phải nói gì nữa. Chúng ta vẫn còn là học sinh cấp ba, tớ không thể suy nghĩ đơn giản về những chuyện như vậy」

Nếu tôi có sức, tôi đã hét lên "Hả?". Tôi muốn thở dài trước những lời vô vị của Kyouya.

「Tệ quá」

「Sao lại thế. Nói những điều vô trách nhiệm một cách tùy tiện còn tệ hơn chứ」

「Không biết ý tứ gì cả」

「Dù cậu có nói vậy thì... à không, nếu Aoba nghĩ về tớ như vậy」

Kyouya nắm chặt bàn tay đang nắm lấy tay tôi.

「Khi nào lớn lên, tớ sẽ là người nói điều đó」

Đó là một lời hứa mới.

Một lời hứa nhỏ, không biết liệu có thực hiện được hay không, giống như lời hứa mà tôi đã hứa.

Nhưng chúng ta sẽ bước đi với những dấu hiệu mong manh như vậy. Đến tương lai, nơi không biết điều gì đang chờ đợi.

「... Sao vậy?」

Đột nhiên Kyouya mím môi và cau mày nhìn chằm chằm vào tôi.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, cậu ấy hít một hơi và mở miệng.

「Không, tớ chỉ là...」

「Ừ」

「Tớ nghĩ rằng việc có thể nói về tương lai là một điều tuyệt vời」

Kyouya thở ra một hơi run rẩy. Tôi thấy nước mắt từ từ dâng lên qua hàng mi của đôi mắt đang cúi xuống.

Chúng ta có tương lai. Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì, chúng ta có thể trở thành bất cứ ai. Chúng ta, những người vẫn chưa biết nhiều về thế giới, khi lớn lên, sẽ có thể tự do đi bất cứ đâu, gặp gỡ bất cứ ai.

Tôi đã coi những ngày như vậy là điều hiển nhiên. Nhưng việc có tương lai không phải là điều hiển nhiên. Không ai có thể chắc chắn rằng mình sẽ có ngày mai.

Đó là lý do tại sao chúng ta hãy nói về một ngày nào đó trong tương lai, hãy thắp sáng nó và gửi gắm những mong ước vào đó.

Cùng với người mình muốn ở bên cạnh, hãy nói về một tương lai kỳ diệu.

「Ừ... đúng vậy」

「Aoba」

「Gì vậy?」

「Cảm ơn cậu vì đã sống」

Nước mắt trào ra khỏi cả hai mắt Kyouya. Vì Kyouya khóc mà không hề kìm nén, tôi cũng bị lây và khóc theo.

Chúng tôi đã khóc rất nhiều mà không hề xấu hổ.

Hai người chúng tôi đã khóc mãi.

Nửa tháng sau ngày tôi tỉnh dậy. Tôi đã hoàn thành việc điều trị và phục hồi chức năng và xuất viện an toàn.

Có lẽ việc tuổi thọ của tôi được kéo dài nhờ cuộc tái thẩm định vận mệnh đã có ảnh hưởng, tôi đã hồi phục một cách kỳ lạ, và có thể xuất viện trong hai tuần, một nửa thời gian so với thời gian ít nhất một tháng mà bác sĩ đã nói là cần thiết để nhập viện. Ngay cả bác sĩ cũng rất ngạc nhiên về khả năng phục hồi này.

Tôi vẫn cần phải đến bệnh viện một thời gian, nhưng may mắn là không có di chứng nào cả - có lẽ cũng là nhờ cái gọi là vận mệnh - cuộc sống hàng ngày của tôi đã trở lại như trước.

Tôi xuất viện vào cuối tuần và bắt đầu đi học ngay khi tuần mới bắt đầu.

Việc đến trường sau một tháng rưỡi khiến tôi cảm thấy hơi ngại ngùng hơn là vui mừng, tôi bước vào lớp với vẻ mặt ngớ ngẩn, nhưng ngay khi các bạn cùng lớp phát hiện ra tôi, họ đã ôm chầm lấy tôi, khóc lóc và vui mừng khôn xiết. Tôi đã nhận được một sự chào đón ngoài mong đợi, và sự xấu hổ và lo lắng của tôi đã tan biến trong giây lát, và tôi đã bật khóc vì vui sướng.

Sau đó, tôi đã đến chỗ làm thêm cùng với mẹ để chào hỏi. Vì tôi gặp tai nạn khi đang trên đường đi làm về, nên có vẻ như chủ và các nhân viên đã rất lo lắng cho tôi. Tôi xin lỗi vì đã khiến họ lo lắng và vì đã nghỉ làm trong một thời gian dài, và báo cáo rằng tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Một nhân viên đã được thuê để thay thế tôi trong thời gian tôi nghỉ việc. Tất nhiên, tôi đã biết điều đó, vì vậy tôi đã định nghỉ việc ở đây, nhưng chủ đã nói "Nếu Aoba muốn tiếp tục làm thêm thì cứ làm nhé", vì vậy tôi đã chiều theo lời nói đó và quyết định trở lại làm việc hai buổi một tuần.

Tôi đang dần trở lại cuộc sống cũ. Vết bầm tím trên cơ thể biến mất, vết khâu mờ dần, và mọi thứ xung quanh tôi đang hướng tới một cuộc sống hàng ngày như trước.

Những người chết đang chờ siêu thoát và những thần chết cau có không còn xuất hiện trong mắt tôi nữa.

Tôi đang trở lại thế giới của những người đang sống, tôi vừa bước đi trên mặt đất vừa ngước nhìn bầu trời.

「Đó là một phép màu. Việc cậu còn sống」

Kyouya đi bên cạnh tôi nói.

Đó là trên đường đi học về vào ngày mà miếng gạc cuối cùng dán trên cánh tay trái của tôi đã được gỡ bỏ, và vẻ ngoài của một người bị thương đã hoàn toàn biến mất.

「Ừ, chắc vậy. Chắc là chết cũng không có gì lạ」

Tôi đã bị xe tải tông và mất ý thức trong một tháng. Việc tôi đang sống bây giờ, cứ như là không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn là một phép màu.

「Đừng nói như thể không liên quan đến cậu vậy. Cậu có biết tớ đã lo lắng đến mức nào không?」

「Tớ đã xin lỗi cậu rất nhiều rồi mà. Cậu thật là thù dai. Đồ mít ướt」

「Tớ đang khuyên cậu một cách dai dẳng để cậu không bao giờ suýt chết nữa đấy. Tớ tốt bụng quá phải không?」

「Kyouya yêu tớ lắm mà. Cảm ơn cậu luôn nhé」

「... Sao tự nhiên thấy bực mình」

「Tớ nói thật mà, đó là sự thật」

Tôi đá một viên đá bên đường. Một chiếc xe tải lớn chạy vụt qua ngay bên cạnh viên đá lăn đến lề đường. Kyouya đi bên phía lòng đường, kéo tôi ra xa khỏi lòng đường hơn nữa. Thực ra tôi không sao cả. Có vẻ như Kyouya nhạy cảm hơn tôi.

Trước khi gặp tai nạn, tôi hiếm khi đi về cùng Kyouya. Nhưng kể từ khi tôi xuất viện và trở lại trường, Kyouya đã luôn đi cùng tôi đến trường và về nhà. Thành thật mà nói, tôi thấy hơi sốc vì cậu ấy bảo vệ tôi quá mức, hơn là cảm thấy vui hay biết ơn. Tuy nhiên, sự thật là tôi đã khiến cậu ấy lo lắng rất nhiều, vì vậy tôi đã quyết định để cậu ấy làm những gì cậu ấy muốn cho đến khi cậu ấy thấy thoải mái, như một lời xin lỗi.

Tôi lén nhìn khuôn mặt nghiêng của Kyouya.

Tôi chồng khuôn mặt quen thuộc của người bạn thời thơ ấu lên một khuôn mặt khác.

「Này, cậu có nhớ câu chuyện khi tớ ngủ không?」

Sau khi tỉnh dậy, trong khi tôi vẫn còn nằm viện, tôi đã kể cho Kyouya nghe về một tháng tôi đã trải qua cùng Kyuu.

Kyouya có tin hay không cũng không quan trọng. Tôi chỉ muốn ai đó ngoài tôi biết về sự việc đó.

Tôi cảm thấy rằng những ngày tháng đáng mơ ước chỉ có trong tôi sẽ trở thành hình dạng rõ ràng khi tôi nói ra.

「Tớ nhớ chứ. Chuyện cậu giúp thần chết và siêu thoát linh hồn của người chết ấy hả」

「Ừ, chuyện đó. Bây giờ thì hơi muộn rồi, nhưng cậu có tin không?」

「Hả? Chẳng lẽ là nói dối à?」

Kyouya cất cao giọng.

「Không phải là nói dối, nhưng vì đó là một câu chuyện xa rời thực tế, nên người bình thường sẽ không tin mà. Hơn nữa, cậu vốn ghét những câu chuyện huyền bí mà」

「Ừm... tớ cũng nghĩ là hay là tớ chỉ đang mơ thôi, nếu không có gì xảy ra」

Kyouya hếch mũi lên.

「Nhưng tớ tin cậu, tớ tin cậu」

「Vì tớ nói nên cậu mới tin à?」

「Không phải, cậu tự luyến quá đấy. Không phải vậy, mà là vì tớ đã tận mắt chứng kiến những chuyện thực tế không thể hiểu được」

Nhắc đến mới nhớ, tôi đã gây ra hiện tượng kỳ lạ trong phòng của Kyouya. Tôi đã để lại một bức thư để cố gắng truyền đạt thông điệp cho Kyouya, và cậu ấy đã nhìn thấy tôi đang viết nó.

「Lúc đó, tớ đã nghĩ Kyouya sẽ sốc đến mức ngất xỉu đấy」

「Chắc chắn là nếu tớ không nhận ra đó là chữ của cậu thì tớ đã ngất xỉu rồi」

「Kyuu đã nói rằng viết thư cho Kyouya thì sao」

Dù tôi vẫn chưa chết, nhưng nếu làm như vậy thì lẽ ra không được phép.

Có lẽ cậu ấy chỉ tùy hứng cho phép tôi làm như vậy, dù biết rằng đó là điều không nên làm. Hoặc có lẽ cậu ấy hiền lành hơn tôi nghĩ, bây giờ tôi mới nhận ra điều đó.

「Cái tên Kyuu đó, phụ trách khu vực này à? Vậy thì có lẽ bây giờ cậu ấy vẫn còn ở đâu đó quanh đây」

Kyouya vừa cười vừa đảo mắt nhìn xung quanh.

Khuôn mặt của Kyouya và Kyuu có hơi giống nhau. Nhưng tôi chưa từng thấy Kyuu cười như vậy. Trong suốt một tháng, tôi đã ở bên cạnh cậu ấy suốt ngày đêm, nhưng cuối cùng tôi chưa từng thấy nụ cười của Kyuu dù chỉ một lần.

——Nếu trái tim còn vương vấn nhiều, thì công việc sẽ rất khó khăn.

Kyuu đã nói như vậy.

Nếu trái tim của Kyuu có nhiều cảm xúc hơn, liệu cậu ấy có cười không?

Khi còn sống, Kyuu có cười không?

「Hửm?」

Đột nhiên, Kyouya lấy điện thoại thông minh ra khỏi cặp. Điện thoại thông minh đang ở chế độ im lặng, rung liên tục.

「Điện thoại à?」

「Ừ, mẹ tớ gọi」

「Dì à?」

Cậu ấy dừng lại bên đường và nhấn nút gọi. Khuôn mặt của Kyouya, người trả lời bằng một giọng điệu nhẹ nhàng "Alo", dần trở nên nghiêm trọng khi cậu ấy gật đầu đáp lại giọng của dì.

「Ổn không? Có chuyện gì à?」

Tôi khẽ hỏi, Kyouya nói "Đợi tớ một chút" vào điện thoại và ghé sát mặt vào tôi.

「Tớ xin lỗi. Có vẻ như ông tớ hơi nguy kịch. Tớ sẽ đến bệnh viện ngay」

「Hả... ông cậu à?」

Ông của Kyouya lẽ ra phải nhập viện cùng bệnh viện với tôi. Trước khi tôi xuất viện, tôi đã đến thăm ông vài lần. Lúc đó ông còn khỏe đến mức tôi tự hỏi tại sao ông lại phải nhập viện, và ông đã nói rằng ông sẽ sớm được xuất viện.

「Tớ không nói vì không muốn Aoba lo lắng khi cậu vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng sau khi Aoba xuất viện, tình trạng của ông đã trở nên tồi tệ hơn」

「Vậy à」

「Mấy ngày nay ông gần như không thể nói chuyện được nữa」

『Này, có lẽ Aoba cũng ở đó phải không?』

Giọng của dì Kyouya vang lên khe khẽ từ loa ngoài. Kyouya áp điện thoại vào tai.

「Aoba đang ở cùng tớ... Ừ, ừ, tớ hiểu rồi. Vậy thì lát nữa tớ đến ngay」

Cúp máy, Kyouya cau mày nhìn tôi.

「Này, nếu Aoba không phiền thì cậu có thể đến bệnh viện cùng tớ được không? Ông tớ coi Aoba như cháu ruột ấy... Có lẽ đây là lần cuối cùng」

「Lần cuối cùng...?」

「Ông tớ có vẻ như đang bất tỉnh. Họ bảo tớ chuẩn bị tinh thần đi」

Tôi không nói nên lời.

Ông của Kyouya cũng là một người như gia đình ruột thịt đối với tôi. Từ khi tôi còn nhỏ, ông đã yêu thương tôi giống như Kyouya, cháu ruột của ông.

「Cậu làm gì đây, Aoba. Nếu cậu không muốn thì cũng không cần phải gượng ép đâu」

「Tớ đi. Tớ cũng muốn gặp ông」

「... Tớ hiểu rồi」

Chúng tôi lên xe buýt từ trạm xe buýt gần đó và đi về phía bệnh viện. Lòng tôi bồn chồn và không thể nào bình tĩnh được.

Ông, người lẽ ra phải ở trong phòng bốn người, không biết từ lúc nào đã được chuyển đến phòng riêng. Đó là căn phòng gần trạm y tá, giống như căn phòng tôi đã ở ngay sau khi được chuyển đến khu điều trị tổng quát.

Cánh cửa đã mở, nhưng tôi đã gõ cửa trước khi bước vào. Dì của Kyouya, người đang ngồi bên giường, nhận ra chúng tôi và đứng dậy.

「Kyouya. Cả Aoba nữa, dì xin lỗi. Cảm ơn cháu đã đến」

「Không ạ, cháu muốn gặp ông」

「Bố cháu đâu?」

「Bố bảo là không đến được ngay. Nhưng bố bảo là sẽ cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất có thể」

Dì ra hiệu cho chúng tôi đến gần ông cùng với Kyouya.

Ông đang ngủ trên giường, được kết nối với máy truyền dịch và màn hình theo dõi.

Lần cuối cùng tôi gặp ông là vào ngày tôi xuất viện. Chỉ mới hai tuần trôi qua, nhưng vẻ ngoài của ông đã thay đổi hoàn toàn.

「... Ông ơi」

Dù tôi gọi, ông cũng không trả lời. Chỉ có tiếng thở khò khè, chậm rãi phát ra từ sâu trong lồng ngực.

Lòng tôi bồn chồn, nhưng tôi không biết phải làm gì. Những thứ mơ hồ tập trung lại ở trung tâm cơ thể, phình to ra, và có vẻ như trái tim tôi sắp vỡ tan.

「Tớ không thích điều này. Nó làm tớ nhớ đến chuyện của Aoba」

Kyouya cắn môi dưới.

「Bác sĩ nói rằng vài ngày tới là giai đoạn khó khăn」

「... Vậy là không qua được năm nay à?」

「Ừ, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần」

Sau đó, không ai nói gì nữa.

Ông đã cao tuổi và đã chiến đấu với bệnh tật trong nhiều năm, nhưng điều đó không có nghĩa là việc chuẩn bị cho thời khắc chia ly là dễ dàng. Bởi vì người ta không thể tưởng tượng được những gì sẽ xảy ra sau khi người đó ra đi, đặc biệt là nếu người đó quan trọng đối với mình.

Tôi đã chứng kiến nhiều cái chết. Nhưng tôi vẫn không quen được.

Đúng hơn, tôi sợ hãi vì đã chứng kiến quá nhiều. Nếu ông chết, tôi sẽ không còn có thể làm gì cho ông nữa. Giống như tôi lúc đó không thể chạm vào Kyouya hay mẹ, những người đang sống cũng không thể chạm vào người chết.

Tôi cũng không thể nghe thấy giọng nói của người đó. Tôi cũng không thể nhìn thấy hình dáng của người đó.

Dù có mong muốn hay không, cái chết vẫn sẽ đến.

「... Ông ơi?」

Kyouya lẩm bẩm. Nhìn kỹ thì thấy mí mắt của ông hé mở.

「...」

「Ông ơi, ông dậy rồi à? Ông có nhận ra cháu không? Aoba cũng đến thăm ông này」

Đôi mắt đục ngầu đảo sang phải rồi sang trái, và cuối cùng hướng về phía Kyouya.

「Yu...zuru」

Vừa nhìn Kyouya, nhưng ông lại gọi tên một người khác, không phải Kyouya.

Kyouya mở to mắt.

——Yuzuru.

Tôi không biết người đó. Nhưng tôi chỉ biết tên người đó.

「Yuzuru... à, thì ra là cháu đến đón ông à」

「... Ông ơi」

「Cháu là một đứa trẻ tốt bụng... nên cháu đến để ông không cô đơn phải không?」

Ông đưa tay phải về phía Kyouya. Kyouya nắm chặt bàn tay run rẩy đó bằng cả hai tay.

「Yuzuru. Ông cũng sắp đến đó rồi」

Đôi mắt trũng sâu chậm rãi khép lại.

Lồng ngực ông phập phồng, lặp lại những nhịp thở nông cạn, gần như ngừng hẳn, như đếm từng nhịp còn lại.

「...」

Kyouya không nói gì về việc ông đã nhầm cậu với người khác.

Cậu chỉ im lặng cúi đầu, nắm chặt tay ông.

「Dì chưa bao giờ kể cho Aoba nghe về Yuzuru nhỉ」

Trên đường về nhà, dì của Kyouya lẩm bẩm.

Kyouya ở lại bên ông một mình. Dì về nhà nghỉ ngơi một lát, và tôi cùng dì rời bệnh viện.

Vừa đi, dì vừa bắt đầu kể như đang trút bầu tâm sự.

「Có lý do khiến dì không kể. Không phải là dì không muốn kể cho Aoba nghe đâu」

「Vâng」

「Đúng hơn, dì rất muốn cháu biết về Yuzuru, một thành viên quan trọng trong gia đình dì」

Gia đình của Kyouya gồm có chú, dì và ông. Nhưng cho đến trước khi tôi gặp Kyouya và những người khác, Kyouya còn có một người thân nữa.

Đó là một người anh trai hơn Kyouya mười tuổi tên là Yuzuru.

Yuzuru bị ảnh hưởng bởi một căn bệnh bẩm sinh, và đã phải nhập viện và xuất viện nhiều lần từ khi còn nhỏ. Cậu đã sống một cuộc sống mà hầu như không thể đến trường, và đã qua đời khi Kyouya sáu tuổi... một thời gian ngắn trước khi gia đình tôi chuyển đến. Yuzuru mới mười sáu tuổi.

「Sau khi Yuzuru chết, Kyouya đã bị sốt cao. Sau ba ngày, khi nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống, cháu đã không nói gì nữa, cũng không còn cười nữa. Bác sĩ bảo rằng tình trạng đó kéo dài khoảng một tháng, đó là do vấn đề tâm lý」

Tôi đã nghe câu chuyện về Yuzuru từ mẹ.

Nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện đó với Kyouya. Dù gia đình chúng tôi rất thân thiết, tôi thậm chí còn không biết mặt Yuzuru.

Tôi cảm thấy rằng mình không nên chạm vào chuyện đó. Tôi đã cảm nhận được từ trái tim của một đứa trẻ rằng Kyouya đang tránh nhắc đến Yuzuru.

「Có vẻ như trước khi Yuzuru qua đời, cháu đã nói điều gì đó tồi tệ với Yuzuru. Sau đó, tình trạng của Yuzuru đột ngột trở nên tồi tệ hơn và qua đời. Sự hối hận lớn lao vì đã nói những điều không thật lòng và phải chia ly mà không thể xin lỗi đã trở nên quá sức đối với cơ thể và trái tim nhỏ bé của cháu」

「...」

「Vì vậy, cả gia đình đã quyết định. Dì xin lỗi Yuzuru, nhưng vì Kyouya, chúng ta sẽ không nói về Yuzuru trước mặt Kyouya trong một thời gian. Chúng ta cũng cất hết ảnh và đồ đạc của Yuzuru, để chúng không lọt vào mắt Kyouya. Tất nhiên, cả gia đình không ai quên Yuzuru, và bây giờ, và cả sau này, Yuzuru vẫn là thành viên trong gia đình dì」

Dì thở dài. Ánh mắt cúi xuống nhìn chằm chằm vào mũi chân đang bước chậm rãi.

「Kyouya cũng không còn nói gì về Yuzuru nữa, nhưng dì nghĩ rằng sự hối hận vào thời điểm đó chắc chắn vẫn còn nằm sâu trong trái tim cháu. Đó là lý do tại sao đến bây giờ cháu vẫn không muốn nói về Yuzuru」

Đã mười năm kể từ khi Yuzuru qua đời. Kyouya đã bằng tuổi anh trai mình.

Dù vậy, cháu vẫn luôn giấu kín sự hối hận vô vọng đó trong lòng, giống như lúc đó sao?

Giống như người chết không thể truyền đạt giọng nói của mình cho người đang sống, người đang sống cũng không thể truyền đạt cảm xúc của mình cho người đã chết.

Không chỉ người chết mới mang trong mình những tiếc nuối không thể giải tỏa.

「Này, dì ơi」

「Hửm?」

「Vừa nãy ông đã nhầm Kyouya với Yuzuru, nhưng hai người họ có giống nhau đến vậy không?」

Khi tôi hỏi, dì nghiêng đầu và nói "Để dì xem nào...".

「Nếu cháu nói vậy thì có lẽ là họ đã giống nhau hơn. Yuzuru hay ốm yếu và gầy gò, nên vóc dáng và không khí khác hẳn với Kyouya, nhưng đặc biệt là góc nghiêng khuôn mặt thì có lẽ là giống nhau」

「Vậy à... góc nghiêng khuôn mặt à」

「Nếu cháu so sánh những bức ảnh thời còn nhỏ thì họ giống hệt nhau. Ừm, dù sao thì họ cũng là anh em mà」

Trong khi chúng tôi nói chuyện, chúng tôi đã đến trước nhà. Chúng tôi chào tạm biệt nhau, tôi về căn hộ, còn dì về ngôi nhà bên cạnh.

「À này」

Tôi dừng chân trên cầu thang và gọi dì, người đang chuẩn bị bước qua cổng nhà bên cạnh.

「Cháu có thể xem ảnh của Yuzuru được không?」

Dì ngơ ngác nhìn tôi, nhưng vẫn gật đầu.

「Đây. Đây là nơi dì cất giữ ảnh của Yuzuru」

Tôi đợi một lúc trong phòng khách, và dì mang đến một cuốn album. Đó là một cuốn album dày với bìa màu xanh đậm.

「Dì chia album của Yuzuru với album của Kyouya, để Kyouya không nhìn thấy ảnh của Yuzuru. Dì còn có vài cuốn album khác của Yuzuru, nhưng cuốn này có tất cả ảnh từ khi Yuzuru còn nhỏ đến năm mười sáu tuổi, nên dì nghĩ là cuốn này dễ xem nhất」

Dì ngồi đối diện tôi qua bàn và đặt album trước mặt tôi.

Trong căn nhà rộng lớn chỉ có dì và tôi. Trong căn phòng yên tĩnh có ánh hoàng hôn chiếu vào, tôi lật trang bìa hơi sờn ở góc.

Những bức ảnh của Yuzuru từ khi sinh ra được sắp xếp theo thứ tự thời gian và kẹp vào.

Hầu hết đều được chụp trên giường hoặc ngồi trên xe lăn. Không có bức ảnh nào chụp cậu ở trường mẫu giáo hay trường học.

So với những đứa trẻ cùng tuổi, cậu phát triển kém, mũi và cánh tay được cắm ống, hầu hết thời gian cậu đều ở bệnh viện và ở nhà, và cậu không thể tự do di chuyển. Yuzuru đã sống một cuộc sống như vậy từ khi sinh ra, nhưng dù vậy, cậu vẫn hướng về phía máy ảnh với một nụ cười rạng rỡ.

「Cháu là một đứa trẻ vui vẻ và tốt bụng. Cuộc sống chiến đấu với bệnh tật hẳn là rất khó khăn và có nhiều điều đáng tiếc, nhưng cháu hiếm khi than thở. Đúng hơn, cháu là một đứa trẻ quan tâm đến gia đình」

Dì cũng mỉm cười dịu dàng đáp lại nụ cười trong ảnh.

「Cháu cũng rất yêu quý Kyouya. Yuzuru luôn muốn có anh em, và khi Kyouya ra đời, người vui mừng hơn ai hết chính là Yuzuru. Kyouya cũng rất quý Yuzuru」

「Vậy ạ?」

「Khi Yuzuru khỏe hơn, ông cũng thường đưa cháu đi dạo. Kyouya rất thích điều đó. Cháu bảo là vì được chơi với anh trai」

Tôi đã nghĩ rằng Kyouya và Yuzuru không hòa thuận với nhau. Vì vậy, tôi nghĩ rằng Kyouya không muốn nói về Yuzuru. Không phải vậy, Kyouya không thể nhớ về Yuzuru vì cậu rất yêu quý Yuzuru.

Sự hối hận về người anh trai yêu quý vẫn tiếp tục trói buộc Kyouya. Và có lẽ đó cũng là điều mà Yuzuru vẫn còn tiếc nuối.

Yuzuru đã qua đời mười năm trước, và chắc hẳn đã siêu thoát từ lâu rồi.

「...」

Tôi lật từng trang một, vừa ngắm nhìn những bức ảnh được dán vào. Yuzuru từ từ lớn lên, và lớn lên thành năm tuổi, mười tuổi.

Cuối cùng tôi cũng đến trang cuối cùng.

Sáu bức ảnh, ba bức ở mỗi bên, được dán vào trang đôi, được chụp ngay trước khi Yuzuru qua đời, trong khoảng thời gian từ mười lăm đến mười sáu tuổi.

Đ

Người phụ nữ chỉ tay về phía con đường đối diện, bên kia đường cái.

Qua dòng người tấp nập, giữa hai tòa nhà với biển hiệu quán nhậu sáng đèn, hiện ra một con hẻm nhỏ hun hút.

「Kyuu ở đó… à, cảm ơn anh. Này, anh… có thể cùng tôi đi tìm cậu ấy được không?」

「Không được. Hôm nay tôi nghỉ rồi.」

「Vâng, vậy ạ.」

「Sao, cô cũng định trừ cái ác linh đó à?」

「Không, không phải ạ…」

Tôi cụp mắt xuống, thất vọng. Nhưng dù sao có được thông tin cũng đã là một thành quả đáng kể rồi.

「Này, cô là ai vậy?」

Người phụ nữ nói khi tôi đứng dậy.

「Lúc thì ác linh, lúc thì con người, đúng là một đứa trẻ kỳ lạ.」

「Kỳ lạ ư, tôi không muốn bị cô nói vậy đâu… À, đúng rồi, thằng bé đó không phải là linh hồn xấu đâu, lần tới nếu có gặp thì đừng có trừ ma nó nhé.」

Tôi cúi đầu chào người phụ nữ rồi chạy đi. Người phụ nữ nhếch môi, nghiêng đầu nhìn theo.

Trong con hẻm không một bóng người. Mặc dù sự ồn ào của đại lộ ngay sát bên, nhưng chỉ cần bước chân vào con hẻm này, không khí đã thay đổi hoàn toàn, cứ như thể đang ở một nơi khác vậy.

Bầu trời mùa đông, với ngày ngắn ngủi, đã ngả màu đêm từ lâu. Ánh trăng không thể chiếu tới nơi này, tôi đành nương theo ánh đèn mờ ảo từ biển hiệu quán bar để tiến sâu vào con hẻm tối.

「… Kyuu, có ở đây không?」

Vừa đi, tôi vừa hỏi vọng vào bóng tối. Đương nhiên không có tiếng trả lời.

Một làn gió lạnh buốt lướt qua, tôi bất giác rụt cổ lại.

「Kyuu, nếu có ở đây, có chuyện tôi muốn nói.」

Tôi không biết Kyuu có ở đây không. Có lẽ cậu ấy đã đi đến một nơi khác từ lâu rồi. Cũng không chắc người phụ nữ kia nhìn thấy có phải là Kyuu thật hay không.

Thế nhưng, tôi chỉ có thể tin rằng cậu ấy đang ở ngay gần đây.

「Làm ơn, có người muốn gặp Kyuu. Có một người tôi rất muốn Kyuu gặp.」

Nếu Kyuu thực sự đang ở đây. Và nếu tôi có thể đưa Kyuu đến gặp Kyouya, thì với Kyuu lúc này, Kyouya chỉ là một người bạn thuở nhỏ của tôi mà thôi. Với Kyuu, người không còn nhớ gì về quá khứ, Kyouya là một người hoàn toàn xa lạ.

Thế nhưng.

「Kyuu đã từng nói phải không? Rằng nếu có thể, cậu ấy muốn gặp gia đình. Rằng hình như có điều gì đó còn vương vấn. Liệu điều vương vấn của Kyuu có phải liên quan đến gia đình đó không? Kyuu đã lắng nghe biết bao nỗi vương vấn của người khác và giúp đỡ họ, vậy mà bản thân lại siêu thoát với một nỗi vương vấn còn đó, điều đó chắc chắn là vô lý.」

—— Mitsushima Nagisa và Takanami Misaki chưa chắc đã được đền đáp. Có lẽ còn sinh ra những hối tiếc mới. Nhưng chắc chắn nó có ý nghĩa.

Người nói câu đó là Kyuu. Tôi cũng muốn tin rằng hành động này có ý nghĩa.

「Vì vậy, tôi muốn giúp Kyuu giải tỏa nỗi vương vấn. Tôi muốn Kyuu có thể an lòng về cõi trời khi hoàn thành nhiệm vụ. Và còn một người nữa… tôi muốn thúc đẩy họ.」

Kyuu… Yuzuru-san đã qua đời rồi. Người chết và người sống vốn dĩ không nên can thiệp vào nhau. Có lẽ việc Kyouya cứ mãi ôm giữ nỗi hối tiếc về Yuzuru-san là số phận của cậu ấy.

Nhưng tôi không thể nào giảng giải về cái gọi là “số phận” được. Bởi vì tôi đã tự mình bẻ cong nó, và đang sống ở đây lúc này.

「Vì vậy, Kyuu!」

Tiếng tôi vang vọng vào các tòa nhà rồi dội lại.

Âm thanh tan biến, một sự tĩnh lặng bao trùm, rồi sau đó,

「Đúng là đứa phiền phức.」

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi giật mình ngước nhìn.

Trên cục nóng điều hòa của quán cà phê đang đóng cửa, một cậu bé đang ngồi khoanh tay, cau mày. Đôi mắt như thủy tinh nhìn chằm chằm vào đám cỏ dại ven đường, vẻ mặt chán nản.

「Ta đã chết mười năm rồi, vậy mà lại nói về những nỗi vương vấn không còn nhớ. Rốt cuộc cô định làm gì? Mà cô có nhìn thấy ta đâu mà.」

「Không, tôi nhìn thấy mà… Kyuu.」

Khi tôi gọi tên, vai Kyuu khẽ run lên.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Kyuu lộ vẻ ngạc nhiên.

「… Aoba. Gì chứ, lẽ nào cô nhìn thấy ta?」

「Ừ, nhìn thấy. Thật không, tại sao lại vậy?」

「Tại sao ư, ta mới là người muốn hỏi câu đó.」

Kyuu nhíu chặt mày, thở dài thườn thượt. Cậu ấy buông tay đang khoanh, gãi thái dương.

「Chắc là do ảnh hưởng của việc can thiệp một tháng qua. Có lẽ vì lại đến gần nên cô mới có thể nhận thức được ta.」

「Có chuyện đó sao?」

「Ai biết. Nhưng vốn dĩ người có thể nhìn thấy thì sẽ nhìn thấy.」

Suy nghĩ cũng không ra câu trả lời. Bản thân sự tồn tại của tôi, lơ lửng giữa sống và chết, đã là một điều bất thường, nên Kyuu cũng không thể biết nó sẽ gây ra ảnh hưởng gì.

Hơn nữa, lý do thế nào cũng không quan trọng.

Tôi có thể nhìn thấy Kyuu, có thể nghe thấy giọng nói của cậu ấy. Chỉ riêng sự thật đó thôi đã đủ rồi.

「Vậy, cô có chuyện gì cần ta?」

「Đúng rồi. Kyuu, đi với tôi đi. Có người tôi muốn Kyuu gặp.」

「Ta bận lắm. Vừa hoàn thành một công việc, lại có công việc khác rồi.」

「Nếu không gấp thì dành ra một chút thời gian cũng được mà. Tôi đã đi theo anh một tháng rồi, nên biết rõ là không cần phải vội vã chạy đến ngay khi có việc đâu.」

Kyuu bĩu môi, nheo mắt nhìn tôi.

「… Người muốn gặp là ai?」

Sau một thoáng im lặng, Kyuu khẽ thì thầm.

「Gia đình của Kyuu.」

「Ta không phải con người nên không có gia đình.」

「Có chứ, gia đình khi Kyuu còn là người mà.」

「Ta không nhớ nên không biết. Ta còn không biết tên mình là gì nữa.」

「Tôi biết mà. Tôi biết tên Kyuu đó.」

「… Cái gì cơ?」

Giọng điệu của cậu ấy nghi ngờ hơn là ngạc nhiên.

Tôi đưa cho Kyuu xem bức ảnh mượn từ dì của Kyouya.

「Đây là bằng chứng.」

Kyuu nhíu mày nhìn vào bức ảnh.

「Đây… là ta sao?」

「Đúng vậy. Là ảnh Kyuu khi còn sống.」

「Tại sao cô lại có ảnh của ta khi còn sống?」

「Vì cậu bé nhỏ này là Kyouya.」

「Kyouya là… hình như là bạn thuở nhỏ của cô mà.」

「Đúng vậy. Là bạn thuở nhỏ của tôi mà Kyuu cũng đã từng gặp. Kyouya là em trai của Kyuu đó.」

「Em trai của ta ư?」

Mắt Kyuu mở to. Trong đôi mắt thủy tinh ấy, không có chút ánh sáng nào phản chiếu.

「Đúng vậy. Này Kyuu, tên của anh khi còn sống là Miyazawa Yuzuru.」

「Yuzuru…」

「Yuzuru-san… Kyuu là anh trai của Kyouya, đã mất mười năm trước đó.」

Việc để Kyuu và Kyouya gặp nhau có lẽ là đang thách thức số phận. Nhưng tôi tin rằng chính việc tôi gặp Kyouya, rồi sau đó gặp Kyuu, mới là số phận thật sự.

Không, đây không phải số phận. Chắc chắn là một phép màu.

「Kyouya.」

Khi Kyuu thốt lên cái tên đó.

Tôi suýt chút nữa đã bật thành tiếng.

Nước mắt Kyuu đang lăn dài.

「… Kyuu.」

Người ngạc nhiên hơn cả tôi là Kyuu. Kyuu chớp mắt liên tục, rồi tò mò nhìn giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay mình.

「Cái gì vậy. Nước mắt ư? Tại sao ta lại khóc?」

「Tại sao ư, vì Kyuu có trái tim mà. Kyuu chắc chắn là không quên những chuyện khi còn sống đâu. Thực ra, trong sâu thẳm trái tim, Kyuu vẫn còn nhớ mà.」

「Trái tim ư?」

「Này Kyuu, làm ơn. Đi với tôi đi.」

Tôi đưa tay về phía Kyuu.

Dù bàn tay đối diện không nắm lấy tay tôi, tôi vẫn sẽ kéo cậu ấy đi. Bởi vì đôi mắt ướt lệ đó đã cho tôi câu trả lời rồi.

「Trước khi anh siêu thoát, tôi sẽ giúp Kyuu và Kyouya giải tỏa nỗi vương vấn.」

Quầy tiếp tân đã đóng cửa từ lâu, và thời gian thăm bệnh nhân nội trú cũng sắp kết thúc, nên gần như không có người ra vào, sân bệnh viện cũng không một bóng người.

Tôi cùng Kyuu đợi bên cạnh cái ao nhỏ giữa bãi cỏ.

Ánh đèn dưới chân chỉ chiếu sáng xung quanh chúng tôi. Kyuu từ nãy đến giờ không nói gì, chỉ cúi đầu.

「Aoba.」

Nghe tiếng gọi, tôi quay lại. Kyouya đang bước qua những viên đá lát đường, tiến về phía tôi.

「Sao vậy, tự nhiên gọi gấp thế. Lại còn đến bệnh viện giờ này nữa… Nếu em nói trước thì anh đã đến nhà em rồi.」

「Xin lỗi. Có chuyện gấp muốn nói với anh. Ông nội sao rồi?」

「Bố đang ở bên cạnh nên không sao đâu.」

「Vậy à.」

「Thế, có chuyện gì?」

Kyouya hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của Kyuu.

Đôi mắt cậu ấy chỉ nhìn tôi, không hề có linh cảm gì về câu chuyện sắp tới, chỉ nghiêng đầu khó hiểu.

「Anh biết không, Kyuu đang ở đây này.」

Kyouya có vẻ hơi ngạc nhiên. Cậu ấy nhìn về phía tôi chỉ, nheo mắt dò xét trong khoảng không tối đen không có gì.

「Kyuu là cái người mà em nói, giống như tử thần ấy hả?」

「Ừ, đúng vậy.」

「Sao, em không nhìn thấy nữa rồi mà.」

「Đáng lẽ là vậy, nhưng không hiểu sao lại nhìn thấy được nữa. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Chuyện tôi muốn nói không phải là vậy.」

Tôi đưa bức ảnh cho Kyouya.

Kyouya chăm chú nhìn bức ảnh cuối cùng của Yuzuru-san, có lẽ là lần đầu tiên Kyouya nhìn thấy, rồi run rẩy đầu ngón tay nhận lấy.

「Đây là của anh hai.」

「Anh biết không, người trong ảnh đó chính là Kyuu.」

「… Hả?」

「Người đang ở đó, bây giờ đang ở đây. Anh trai của Kyouya… Yuzuru-san, chính là Kyuu đó.」

Kyouya mở to mắt nhìn tôi.

Sau ba nhịp thở, một khoảng lặng.

「Em nói gì vậy. Đừng đùa nữa.」

Kyouya nói với giọng khản đặc.

「Anh cũng, anh cũng sẽ giận đấy.」

「Nếu anh nghĩ đó là trò đùa thì cứ vậy đi. Nếu anh nghĩ tôi là người hay nói đùa như vậy.」

「Dừng lại đi, Aoba… Nói là đùa đi mà.」

「Kyouya. Cứ coi như là nói dối cũng được. Hãy nhìn Kyuu đi.」

Tôi đã lớn tiếng nói với Kyuu rằng sẽ giúp hai người giải tỏa nỗi vương vấn, nhưng thực ra, tôi chẳng thể làm được gì nhiều.

Chỉ cần đưa Kyuu đến gặp Kyouya, còn những chuyện sau đó… việc Kyouya nói ra những điều muốn nói với anh trai, hay Kyuu nói ra những lời muốn để lại cho Kyouya, không phải tôi mà chỉ có hai người họ mới làm được.

「…」

Kyouya hít một hơi ngắn, từ từ quay ánh mắt về khoảng không tối tăm.

Cao hơn Kyuu, gương mặt trưởng thành và cương nghị hơn Kyuu, nhưng lại mang vẻ mặt như một đứa trẻ nhỏ sắp khóc.

Dù không thể nhìn thấy, nhưng ánh mắt cậu ấy lại nhìn thẳng vào Kyuu.

「Anh hai?」

Kyuu đã nghe thấy tiếng thốt ra đó.

Tôi bất giác nuốt ngược tiếng thốt lên của mình.

Bởi vì đôi mắt Kyuu, đang lặng lẽ nhìn Kyouya, chợt sáng lấp lánh như những vì sao.

Đó không phải là đôi mắt như những viên bi thủy tinh giả tạo. Đó là đôi mắt của một con người có trái tim, với những cảm xúc rực rỡ hiện lên.

Không cần phải xác nhận, tôi đã nhận ra. Kyuu đã nhớ lại những điều đã quên.

Những ký ức và trái tim khi còn sống.

「Kyuu.」

「Aoba, hãy nắm tay ta.」

Kyuu đưa lòng bàn tay trái về phía tôi. Tôi đặt tay phải lên theo lời cậu ấy nói, nắm lấy bàn tay Kyuu, to bằng tay mình.

「Tay kia, nắm tay Kyouya.」

Tôi gật đầu, đưa tay trái còn trống về phía Kyouya.

「Kyouya, cho tôi mượn tay.」

「… Cái gì?」

「Không biết.」

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng tôi biết.

Chắc chắn từ bây giờ, một phép màu lớn nhất sẽ xảy ra.

「Kyouya.」

Bàn tay lớn hơn tôi một chút bao lấy tay trái của tôi, nhẹ nhàng nắm chặt.

Ngay lúc đó.

Từ hai điểm nối, ánh sáng bắt đầu tuôn trào.

Một thứ ánh sáng giống như khi Kyuu dẫn dắt linh hồn, nhưng dịu dàng hơn, trào ra từ lòng bàn tay chúng tôi, tràn ngập, bao bọc toàn thân.

Ánh sáng tràn ngập màn đêm.

Vì quá chói mắt, tôi khẽ nhắm mắt lại.

Và khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt của hai người đang đối diện, kẹp giữa tôi, đã chạm nhau.

「Anh hai.」

「À, Kyouya.」

Kyuu khẽ nheo mắt dịu dàng, Kyouya mở to mắt.

「Không, không thể nào. Thật sự là anh hai sao?」

「Kyouya, em lớn nhanh thật đó. Giờ cao hơn anh nhiều rồi.」

「… Bởi vì, em sắp mười bảy rồi mà.」

「Vậy sao. Sẽ lớn hơn anh nữa à.」

Trong mười năm, Kyouya đã thay đổi hoàn toàn về ngoại hình, còn Kyuu vẫn giữ nguyên dáng vẻ. Kyouya sẽ tiếp tục già đi, trở thành một người lớn hơn nhiều so với người anh đã mất năm mười sáu tuổi.

Thế nhưng, Kyouya vẫn mãi là em trai của Yuzuru-san.

「Anh hai, em xin lỗi.」

Giọng nói run rẩy, cầu xin như vậy.

「Kyouya?」

「Xin lỗi, anh ghét em đúng không, xin lỗi…!」

Nước mắt Kyouya ứ đọng ở mi dưới. Một cái chớp mắt khiến chúng tràn ra, chảy xuống khóe môi cong queo.

「Bởi vì em đã nói những lời tàn nhẫn với anh hai mà. Em luôn muốn xin lỗi, nhưng xin lỗi cũng đâu có được tha thứ.」

「…」

「Mặc dù em biết anh hai là người đau khổ hơn ai hết, nhưng em lại ghen tị khi mọi người quan tâm đến anh hai, ghen tuông một cách ngu ngốc. Tại sao lúc nào cũng là anh hai, em đã từng ước gì anh hai không tồn tại.」

Đó là nỗi vương vấn đã tồn tại trong lòng Kyouya suốt mười năm. Cậu ấy đã nói những lời vô tâm với Yuzuru-san. Và Yuzuru-san đã qua đời mà không thể xin lỗi.

Những cảm xúc không thể truyền đạt lại, đã trở thành hối tiếc, trói buộc trái tim Kyouya.

「Thực ra em không hề có ý định nói những lời đó. Em chưa bao giờ nghĩ rằng anh hai không nên tồn tại.」

「À.」

「Em muốn anh hai mãi mãi ở bên em. Dù không thể cùng nhau chơi bóng đá, không thể cùng nhau đi du lịch cũng được. Chỉ cần có anh hai ở bên là đủ rồi.」

「… À.」

Kyuu khẽ thì thầm, đưa bàn tay phải còn trống lên má Kyouya đang cúi đầu.

「Anh biết mà, Kyouya.」

Kyouya ngẩng mặt lên. Đầu ngón tay Kyuu lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy.

「Anh biết em là một đứa trẻ kiên nhẫn và chu đáo đến nhường nào. Anh đã ỷ lại vào sự tử tế của em. Là anh trai, anh lẽ ra phải để em được tùy tiện hơn nữa. Chính anh mới là người có lỗi. Kyouya, tha lỗi cho anh nhé.」

「Không, không thể nào. Tại sao anh hai lại… Anh hai không có lỗi gì cả.」

「Không. Anh là một người anh trai tệ. Nhưng nếu em vẫn công nhận anh là anh trai, thì anh sẽ tha thứ cho em, và em cũng tha thứ cho anh hai nhé. Rồi chúng ta làm hòa.」

Kyouya không trả lời lời Kyuu hỏi. Thay vì khép môi đang thổn thức khẽ khàng, Kyouya đặt tay lên bàn tay đang chạm vào má mình.

「… Em trai quý giá của anh. Kyouya, anh chưa bao giờ ghét em. Ngay cả bây giờ cũng vậy. Từ giây phút em ra đời, anh chỉ mong em được hạnh phúc.」

Kyuu nói với giọng điệu điềm tĩnh, điều mà tôi không thể tưởng tượng được khi lần đầu gặp cậu ấy.

「Anh luôn muốn có anh em. Anh nghĩ rằng sẽ có người đỡ đần bố mẹ thay anh, khi anh sắp không còn nữa. Vì vậy, khi mẹ mang thai em trai, anh đã rất vui. Nhưng khi nhìn em bé mới sinh, anh nhận ra em không phải là người thay thế anh.」

「…」

「Anh chỉ đơn thuần yêu quý em. Một đứa trẻ đáng yêu, ngưỡng mộ anh và cười tươi. Anh muốn Kyouya có một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, chứ không phải là người thay thế anh.」

Kyuu… Yuzuru-san, chắc hẳn đã nhận ra những suy nghĩ mà Kyouya đang ôm ấp. Rằng những lời nói cậu bé buông ra không phải là thật lòng, và cậu bé đang hối hận vì điều đó. Nhưng anh ấy đã không thể nói rằng mình không hề bận tâm. Anh ấy hối tiếc vì đứa em trai hiền lành có thể không thể nhìn về phía trước vì mình.

Đó là nỗi vương vấn duy nhất mà Yuzuru-san để lại trong cuộc đời mười sáu năm của mình.

「Cuộc đời của anh hai, có hạnh phúc không?」

Trước câu hỏi đó, Kyuu gật đầu không chút do dự.

「Hạnh phúc lắm. Anh được những người quan trọng yêu thương. Đó chính là hạnh phúc của anh.」

Kyouya chắc hẳn cũng biết đó là lời nói thật lòng.

Dù không được tự do, dù ngắn ngủi, Yuzuru-san quả thật đã sống một cuộc đời trọn vẹn.

「Kyouya. Giờ không sao rồi. Vì vậy em cứ thẳng tiến về phía trước mà bước đi.」

Chỉ cần truyền đạt được những lời đó, anh ấy có thể rời khỏi thế giới này mà không còn gì vương vấn.

Kyuu, đã hạnh phúc.

「Vâng.」

Kyuu không còn lau nước mắt Kyouya đang chảy nhiều hơn nữa.

Kyouya cũng khóc òa như một đứa trẻ nhỏ, khóc cho đến khi thỏa lòng.

Tôi lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt khóc lóc của người bạn thuở nhỏ, người mà có lẽ sẽ không bao giờ khóc như vậy nữa.

Thời gian thăm bệnh đã trôi qua một chút, nhưng không có y tá nào nói gì khi chúng tôi đi ngang qua.

Khi bước vào phòng bệnh, chú của Kyouya đang ngủ gật, Kyouya thở dài thườn thượt như thể chán nản.

「Bố, bố cũng hay ngủ trong phòng bệnh của con mà.」

Kyuu định đưa tay ra chạm vào chú, nhưng lại dừng lại trước khi chạm vào, rồi bước đến bên giường ông nội đang nằm ngủ.

Ông nội đang ngủ yên bình. Nhịp đập trên màn hình theo dõi cho thấy linh hồn ông vẫn còn ở đây.

「Ông nội.」

Tiếng gọi khẽ khàng đó, bình thường sẽ không thể đến được.

Nhưng lạ thay, như thể đã chờ đợi, mi mắt ông nội đang nhắm nghiền mở ra.

「… Yuzuru?」

「À. Ông nội, lâu rồi không gặp.」

Kyuu đặt hai tay mình lên tay ông nội.

Tay ông nội gầy guộc và nhăn nheo, còn tay Kyuu thì trắng trẻo và đẹp đẽ như tay con gái.

「Gì chứ, Yuzuru đến đón nghĩa là ông nội chết rồi sao?」

「Không, ông vẫn còn sống. Nhưng sinh mệnh đó sắp cạn rồi. Tuổi thọ của ông đã đến.」

「Vậy sao. Chà, cũng sống đủ rồi.」

「À, ông đã sống một cuộc đời đáng tự hào.」

Những nếp nhăn trên mặt, những năm tháng tuổi tác chồng chất, sự hiện diện của gia đình bên cạnh lúc lâm chung… tất cả đều là minh chứng cho việc ông nội đã sống hết mình, gìn giữ sự sống, và trân trọng những điều quý giá.

Đó là một cuộc đời mà ông có thể tự hào nói rằng mình đã sống.

「Khi cuộc đời trọn vẹn của ông kết thúc, và ông chấp nhận cái chết, chắc chắn, cháu sẽ đến đón.」

「Yuzuru à?」

「À. Chúng ta cùng đi đến nơi cần đến.」

Kyuu nói.

Ông nội chớp mắt ba lần, rồi nở nụ cười méo mó nhưng rạng rỡ.

「Vậy thì, an tâm rồi.」

Bốn ngày sau đó, ông nội của Kyouya trút hơi thở cuối cùng.

Đám tang của ông nội được tổ chức vào một ngày đông nắng đẹp, yên bình.

Mặc dù không phải là thành viên trong gia đình, nhưng theo lời đề nghị của gia đình Kyouya, tôi cũng được phép đi cùng đến lò hỏa táng, và chứng kiến quan tài của ông nội được đưa vào lò.

Trong lúc chờ hỏa táng xong, tôi một mình ra ngoài lò hỏa táng, tựa vào hàng rào và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Khu vực xung quanh lò hỏa táng này, được xây dựng cách xa khu dân cư, chỉ toàn là cảnh đồng quê yên bình.

「Aoba.」

Tôi không quay lại, thì bên cạnh tôi, một tử thần mặc chiếc áo sơ mi cổ bẻ kiểu cũ đứng cạnh.

「Một mình à. Cô không có bạn bè sao?」

「Tôi không muốn bị anh nói vậy đâu. Này, tình hình ông nội thế nào rồi?」

「Hiện tại đang ở bên gia đình. Hình như cũng không có nỗi vương vấn nào ràng buộc ở thế gian này nữa. Vài ngày nữa ta sẽ đến đón.」

「Vậy à. Nếu Kyuu đưa đi thì an tâm rồi.」

Tôi nhìn cánh đồng không có gì được trồng.

Kyuu thì quay mặt về hướng ngược lại với tôi.

Hôm nay trời nắng đẹp nên không cần khăn quàng cổ cũng không thấy lạnh. Ngay cả trên bộ đồng phục thay thế đồ tang, tôi cũng không cần khoác thêm gì, thời tiết thật ấm áp, đẹp đẽ.

「Miyazawa Touji… Dẫn dắt ông nội là công việc cuối cùng của ta.」

Kyuu nói với giọng điệu vô cảm như mọi khi.

「Nhiệm vụ kết thúc rồi sao?」

「À.」

「Vậy Kyuu có thể siêu thoát cùng ông nội rồi nhỉ?」

Sau khi lặp lại câu trả lời “À” tương tự, Kyuu im lặng một chút rồi nói tiếp.

「… Cuối cùng cũng được gặp gia đình, thật tốt quá. Chuyện đó, ta cảm ơn cô.」

Tôi quay lại nhìn Kyuu. Kyuu không nhìn tôi, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn đi đâu đó.

「Không ngờ có ngày tôi được anh cảm ơn đấy.」

「Cô nghĩ ta là ai chứ. Việc được giúp đỡ thì phải nói lời cảm ơn chứ. À… còn nữa, nhờ cô trông chừng Kyouya. Thằng bé nhìn vậy mà mít ướt, nhút nhát lắm đấy.」

「Tôi biết mà. Còn hay lo chuyện bao đồng và lo lắng thái quá nữa.」

「Với một đứa vô tư như cô, thằng bé đó chắc sẽ gặp nhiều khó khăn đây.」

「Anh nói gì vậy. Lúc nào tôi cũng bị cuốn vào mấy chuyện bao đồng của Kyouya mà.」

Kyuu khẽ nói “Vậy sao”.

Khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm rõ ràng. Nhưng nhìn khuôn mặt đó, tôi không còn nghĩ đó là một con búp bê giả tạo nữa.

「Chỉ muốn nói vậy thôi. Ta đi làm việc khác đây. Tạm biệt.」

Kyuu bước đi.

Cái lưng gầy gò mà tôi đã dõi theo suốt một tháng đang dần xa.

Này, tôi gọi với theo lưng cậu ấy.

「Tôi mừng vì Kyuu là tử thần của tôi.」

Tôi cuối cùng cũng có thể nói ra điều mình đã bỏ lỡ.

「Tôi sẽ cố gắng sống hết mình cho cuộc đời của riêng tôi.」

Không biết những ngày tháng sắp tới sẽ ra sao. Vẫn chưa rõ.

Tương lai mịt mờ, dù vụng về, dù không hoàn hảo, dù xấu xí, tôi cũng chỉ có thể cố gắng bước đi theo cách của riêng mình.

Con người có thể sống và nên sống ngay cả khi không có ý nghĩa cuộc sống. Dù không thể tự hào với ai, đó vẫn là cuộc đời của riêng mình, không thể so sánh với ai khác, và nếu mình thấy tốt, thì đó chính là một cuộc đời tốt đẹp có một không hai.

Tôi vẫn chưa thể nói rằng cuộc đời mình đã trọn vẹn. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ mình sẽ bước đi những ngày tháng để đến ngày cuối cùng, tôi có thể tự hào nói điều đó.

Tôi nghĩ rằng vào cái ngày cuối cùng sắp đến, nếu tôi hét lên rằng cuộc đời mình thật tuyệt vời, thì ngay cả anh cũng sẽ khen tôi. Lúc đó, dù người đến đón không phải là anh, tôi cũng sẽ kể cho người đó nghe về cuộc đời mình và câu chuyện về tử thần của tôi.

Đó sẽ là một câu chuyện về một cuộc đời trọn vẹn, đến mức khiến người ta phải chán ghét.

「Vậy sao.」

Kyuu quay lại.

「Cố gắng hết sức nhé.」

Nói rồi, Kyuu mỉm cười.

「Aoba.」

Kyouya đang gọi.

Tôi nhìn về phía đó, rồi quay lại một lần nữa, Kyuu đã biến mất.

Gió thổi.

Không phải gió bắc, mà là một làn gió ấm áp, khiến người ta muốn hít thở thật sâu.

「Aoba… có chuyện gì vậy?」

「Không, không có gì đâu.」

「Lẽ nào, anh hai có ở đó?」

「Nhưng có lẽ, tôi cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.」

「Vậy à.」

Gió thổi từ đâu đó và đi về đâu đó. Nơi đến của nó, không ai biết.

「Đi thôi, Aoba.」

「Ừ.」

Hướng về nơi mình muốn đến.

Hướng về tương lai tiếp diễn đến tận cùng.

Chúng tôi, bước đi.

------HẾT------