Kusuriya no Hitorigoto

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

18 39

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

320 15392

Nguyệt Thần

(Đang ra)

Nguyệt Thần

Toshiki Inoue

"Nguyệt Thần" được xuất bản vào ngày 6 tháng 11 năm 2015

12 390

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6972

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Phần 01: Hậu cung - Chương 11: Ma loạn (2)

“Nô tỳ không biết những thứ như vậy.”

Miêu Miêu trả lời như thế, không phải vì khiêm tốn, mà là nàng không muốn phỏng đoán.

Nàng cũng biết về chứng bệnh này, cũng đã từng gặp qua những bệnh nhân của nó.

Đó là lý do tại sao nàng nói:

“Đây không phải là một căn bệnh có thể dùng thuốc để chữa.”

Mộng du là một chứng bệnh thần kinh.

Rất nhiều kỹ nữ thanh lâu từng mắc chứng bệnh này, cha nàng đã không thể kê thuốc cho họ được.

Bởi vì, đây là chứng bệnh không thể chữa bằng thuốc.

“Nếu không có thuốc…”

Thế thì có thể chữa nó bằng thứ gì? Y hỏi

“Chuyên môn của nô tỳ là thuốc.”

Dù nàng định nói ra điều đó, nhưng thoáng nhìn về phía đối diện, nàng thấy khuôn mặt tiên tử kia đang ngập tràn sự ưu sầu.

(Không được, không thể để hai mắt nhìn nhau được.)

Miêu Miêu tránh cái nhìn chằm chằm của thanh niên kia, như thể nàng đang đối đầu với một con thú hoang. Nhưng cái nhìn chằm chằm đó vẫn không buông tha cho nàng. Y vòng qua bàn, đi tới chỗ của Miêu Miêu.

Y khá kiên trì, nhưng cũng khá phiền phức.

“…Được rồi, nô tỳ sẽ cố gắng.”

Nàng trả lời y với vẻ mặt đầy miễn cưỡng.

Đến đón nàng vào lúc nửa đêm là thái giám Cao Thuận.

Dù y là con người trầm mặc ít nói, hiếm khi biểu lộ cảm xúc, nhưng Miêu Miêu lại có một cảm giác thích thú đối với y.

(Y thực sự không giống một thái giám lắm.)

Có một điều rất phổ biến ở thái giám, đó là, do bộ phận dương khí của họ đã bị loại bỏ, nên họ trở nên nữ tính hơn. Lông trên cơ thể mỏng dần, tính tình trầm hơn, ham muốn tình dục giảm đi nhưng sự thèm ăn lại tăng lên, nên họ rất dễ tăng cân.

Lão đại phu lang băm kia là một ví dụ điển hình.

Nhưng đối với Cao Thuận, tuy lông trên cơ thể không dày cho lắm, nhưng y rất gan dạ đến nỗi nếu y không ở trong Hậu cung, thì chắc chắn ai đó cũng sẽ nhầm y là một quan võ.

(Tại sao y lại chọn con đường này nhỉ?)

Dù rất tò mò nhưng Miêu Miêu biết đây là điều không nên hỏi thẳng. Miêu Miêu im lặng, lắc đầu.

Cầm lồng đèn trên tay, Cao Thuận dẫn đường.

Hôm nay là đêm bán nguyệt, nhưng trời không có mây nên rất sáng. So với Hậu cung nàng nhìn thấy ban ngày, Hậu cung vào ban đêm cứ như là một nơi khác vậy.

Thỉnh thoảng, có mấy tiếng xào xạc ở đâu đó. Nàng nghe được những tiếng thở dốc dữ dội phát từ những bóng cây, nhưng nàng quyết định ngó lơ nó.

Chậc, trong Hậu cung ngoài trừ Hoàng đế ra, không có nam nhân nào khác, cho nên khó tránh khỏi hình thức yêu đương sẽ bị biến dạng.

“Miêu Miêu đại nhân.”

Cao Thuận nói với nàng.

“Không cần phải dùng kính ngữ đâu. Địa vị của Cao Thuận đại nhân cao hơn nô tỳ mà.”

“Vậy, gọi là Tiểu Miêu đi.”

(Tự nhiên thêm chữ “tiểu” vào làm gì?)

Không ngờ vị đại thúc này lại tự tiện như vậy, Miêu Miêu nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.

“Đối với Nhâm Thị đại nhân, Tiểu Miêu đừng nhìn ngài ấy như một loại sâu bệnh nữa, được không?”

(Bị bại lộ rồi à?)

Dạo gần đây, các biểu cảm trên gương mặt Miêu Miêu rất dễ bị nhìn thấy, có vẻ như nàng đã không hoàn toàn che giấu được thái độ bất nhã của mình.

Dù nàng nghĩ, lúc này nàng sẽ không bị đem ra chém đầu đâu, nhưng nàng vẫn nên tiết chế lại một chút. Đối với tên thanh niên đó, Miêu Miêu mới là một con côn trùng đúng nghĩa.

“Hôm nay, lúc tôi quay trở về thì nghe ngài ấy báo cáo ‘Ta bị người khác nhìn như một con ốc sên đấy’.”

(Chứ còn gì nữa, y là một tên đã dính vào rồi thì rất khó gỡ, cái cách y đeo bám người khác trông thật thô tục.)

Cái cách y báo cáo cũng nhơm nhớp nữa.

“Ngài ấy cười với đôi mắt long lanh, thân thể thì run rẩy. Cái này gọi là thích thú, đúng không nhỉ?”

Vì Cao Thuận sử dụng những từ ngữ rất dễ gây hiểu lầm, nên nàng trả lời thật dứt khoát. Hơn nữa, nàng cũng muốn làm giảm sinh khí của tên sâu bọ đó xuống.

“…Được rồi, từ giờ về sau, nô tỳ sẽ chú ý hơn.”

“Ừ. Nếu như người nào không có sức miễn nhiễm, lỡ mà nhìn thấy ngài ấy trong bộ dạng đó là ngất xỉu ngay. Xử lý mấy chuyện đó cũng rất vất vả.”

Cao Thuận hít thở thật sâu khi nghĩ về sự vất vả của mình.

Trong khi đang hàn thuyên với nhau về những khó khăn khủng khiếp của bản thân, họ đã đến được cổng phía Tây.

Tường thành cao gấp bốn lần chiều cao của Miêu Miêu. Bên ngoài có một thành hào rất sâu, cầu sẽ được hạ xuống trong quá trình vận chuyển đồ ăn và vật liệu, hoặc thỉnh thoảng, là để thay đổi cung nữ.

Trốn khỏi Hậu cung đồng nghĩa với việc phạm tội tử hình.

Mỗi cổng đều có vệ binh canh gác. Bên trong là hai thái giám, bên ngoài là hai võ binh. Mỗi cổng có hai lớp; phòng vệ binh có thể ra vào từ phía trong và phía ngoài.

Có hai con bò đực được nuôi nấng để nâng hạ cầu, vì sức người không đủ để làm việc đó.

Bất thình lình, Miêu Miêu có cảm giác như bị thôi thúc muốn đi vào rừng thông rộng lớn kia tìm kiếm thứ gì đó, nhưng có Cao Thuận ở đây, nên nàng không thể làm điều đó được, vì vậy nàng ngồi xuống tại một mái đình nằm ở trong vườn.

Xuất hiện với hình ảnh trăng bán nguyệt làm phong nền.

Hình ảnh của nữ tử áo trắng nhảy múa giữa không trung.

Nữ tử đó mặc một bộ áo dài, khoác một cái khăn quàng vai, đứng trên tường thành với dáng điệu của một vũ nữ.

Y phục lay động, khăn quàng vai lượn lên lượn xuống như một sinh vật sống. Mái tóc đen dài tỏa sáng, những đường nét mờ mờ của nữ tử đó nổi bật giữa màn đêm.

Một vẻ đẹp không thể tưởng tượng, như thể cô ta bị lạc lối từ thiên đường vậy. Một cảnh tượng rất kỳ diệu.

“Phù Dung dưới ánh trăng.” [*Chỗ này chơi chữ, Phù Dung là hoa phù dung, nhưng cũng là tên của nhân vật.]

Lời nói đó đột nhiên lướt qua đầu nàng.

Cao Thuận lộ vẻ ngạc nhiên, lẩm bẩm.

“Cô ta có một trực giác rất tốt.”

Nữ tử đó tên là “Phù Dung”, một phi tần bậc trung.

Tháng sau, nàng công chúa này sẽ bị đem tặng cho một người vừa lập công lớn.