Anh Hoa là một thị nữ đang hầu hạ Sủng phi Ngọc Diệp. Hôm nay, cô quyết định sẽ toàn tâm toàn ý vào công việc. Một ngày nọ, cô đã phạm phải một lỗi rất đáng hổ thẹn, ngủ gật trong lúc làm việc, nhưng chủ nhân của cô, Ngọc Diệp quý phi không hề trách mắng cô.
Vì vậy, cô sẽ lấy mình làm gương, hầu hạ chủ nhân chu đáo, cũng như tỉ mỉ lau sạch hết từ song cửa sổ xuống đến lan can.
Lúc trước, thị nữ như Anh Hoa sẽ không phải làm mấy loại công việc này, nhưng hôm nay, Anh Hoa sẽ tự tay làm các công việc của một nô tỳ bậc thấp. Vì Ngọc Diệp quý phi đã nói rằng nàng rất thích những người siêng năng.
Khi vào phòng bếp để sắp xếp đống dụng cụ pha trà, cô nhìn thấy thị nữ mới đến đang chế biến cái gì đó. Thị nữ này là Miêu Miêu, rất ít khi nói chuyện, nên Anh Hoa không chắc Miêu Miêu là loại người gì.
Nhưng có một lần, nghe được thiếu nữ này có mấy vết sẹo trên tay do bị ngược đãi, rồi bị đem bán và bây giờ lại trở thành một người thử độc, Anh Hoa đã không thể chịu đựng nổi.
Anh Hoa muốn vỗ béo cơ thể gầy gò của Miêu Miêu, nên đã tăng cường các bữa ăn cho Miêu Miêu, cô còn không để cho Miêu Miêu làm mấy công việc quét dọn, vì làm thế sẽ khiến Anh Hoa cảm thấy rất chua xót mỗi lần nhìn thấy những vết sẹo bị lộ ra ngoài. Hai thị nữ còn lại cũng có cùng suy nghĩ với Anh Hoa. Kết quả, Miêu Miêu không có việc gì để làm. Thế là tốt, Anh Hoa nghĩ.
Thị nữ trưởng Hồng Nương nói rằng, “Như thế thì hơi quá rồi”, nên cô đã phân công Miêu Miêu làm công việc giặt giũ. Công việc đó chỉ yêu cầu Miêu Miêu mang giỏ đồ, nên những vết sẹo trên tay sẽ không bị lộ ra. Miêu Miêu còn được giao cho mấy công việc lặt vặt để làm.
“Em đang làm gì vậy?”
Thị nữ mới đến đang đun mấy loại cây cỏ gì đó trong nồi.
“Thuốc cảm.”
Miêu Miêu chỉ nói tối thiểu những từ cần nói. Phải rồi, do bị ảnh hưởng bởi sự ngược đãi, nên em ấy không thể giao tiếp tốt được, Anh Hoa nghĩ về điều đó mà không cầm được nước mắt.
Vì có kiến thức rất uyên bác về thuốc thang, nên thỉnh thoảng Miêu Miêu rất hay chế thuốc. Anh Hoa không có gì để nói vì thiếu nữ này luôn tự tay dọn dẹp sạch sẽ mỗi khi làm xong công việc chế thuốc. Một ngày kia, Anh Hoa mừng như vớ phải vàng khi được Miêu Miêu tặng cho thuốc trị rạn da. Có lúc Hồng Nương cũng nhờ Miêu Miêu bào chế cho mấy phương thuốc.
Anh Hoa lấy mấy tách trà bằng bạc ra, dùng vải khô cẩn thận đánh bóng chúng.
Miêu Miêu không nói nhiều, nhưng lại là người biết lắng nghe; một người rất thích hợp để hàn thuyên, tâm sự. Anh Hoa đã kể cho Miêu Miêu về một lời đồn kỳ lạ đang lưu truyền dạo gần đây.
Lời đồn về một nữ tử áo trắng nhảy múa giữa không trung.
○●○
Miêu Miêu đang trên đường đi tới dược phòng, mang theo giỏ đựng đồ giặt và thuốc cảm mà nàng vừa bào chế xong. Trong thời gian này, nàng muốn nhận được lời đánh giá của đại phu, nhưng chỉ là hình thức mà thôi.
(Một biến cố xuất hiện từ một tháng trước?)
Miêu Miêu nghiêng đầu suy nghĩ về câu chuyện kỳ quái.
Đó là một tin đồn mà nàng chưa bao giờ nghe được trước khi vào Phỉ Thúy cung. Hồi trước, Tiểu Lan thường kể cho Miêu Miêu nghe mọi lời đồn đang lưu truyền mà cô ta biết được, do đó nàng đoán rằng tin đồn này chỉ mới xuất hiện gần đây.
Hậu cung bị bao quanh bởi các bức tường. Bên ngoài các bức tường là thành hào rất sâu, chỉ có một cách duy nhất để ra vào Hậu cung, đó là đi qua bốn cánh cổng. Rất khó để chạy trốn hoặc đột nhập nơi này.
Nghe nói trước đây đã có một phi tần đã cố gắng trốn khỏi Hậu Cung, và giờ đây xác của cô ta vẫn còn nằm sâu dưới lòng thành hào.
(Gần cổng thành.)
Không có tòa nhà nào ở gần cổng thành, chỉ có một khu rừng thông rộng lớn.
(Từ cuối mùa hè à.)
Đó là mùa thu hoạch.
Khi tâm trí đang mải suy nghĩ về lời đồn đó, nàng bỗng nghe được một giọng nói đáng ghét như thể nó đang nhắm tới nàng vậy.
“Vất vả rồi.”
Miêu Miêu vẫn duy trì gương mặt vô cảm khi nhìn thấy nụ cười đẹp như hoa mẫu đơn kia.
“Không, không hẳn.”
Dược phòng nằm gần chính môn ở phía nam. Phòng chưởng quản của ba cơ quan thuộc Hậu cung đều được đặt ở đây. Nhâm Thị cũng thường xuyên xuất hiện ở đây.
Y là thái giám, y đáng lẽ phải thuộc về cơ quan Nội thị, nhưng nam tử này lại không thuộc bất kỳ cơ quan nào. Y trông nom mọi thứ trong Hậu cung như một người giám thị.
(Có vẻ như địa vị của y còn cao hơn cả Thượng cung quan.)
Có thể y là người giám hộ của Hoàng đế hiện tại, rất khó để tưởng tượng rằng thanh niên xấp xỉ 20 tuổi này lại có địa vị như vậy. Nếu giả sử y là con trai của Hoàng đế, thì không có lý do đặc biệt nào để y trở thành một thái giám như thế này cả.
Cũng có thể y là người giám hộ của Ngọc Diệp quý phi, nhìn họ thân thiết thế cơ mà. Hay là…
(Sủng nam của Hoàng đế?)
Trong những chuyến ghé thăm của Hoàng Đế, bình thường sẽ thấy y rất thân thiện với Ngọc Diệp quý phi, nhưng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Mấy suy nghĩ này rắc rối quá, thôi thì cứ tạm thời xem y là sủng nam của Hoàng đế một thời gian đi.
“Có vẻ như cô đang suy nghĩ điều gì đó rất dung tục.”
“Chắc là ngài đang tưởng tượng đấy thôi.”
Miêu Miêu thi lễ một cái rồi quay người lại. Bước vào dược phòng, nàng nhìn thấy lão đại phu lang băm có bộ ria mép cá chạch kia đang nghiền nghiền cái gì đó trong cối. Miêu Miêu nhìn là biết lão đại phu này không phải đang chế thuốc mà chỉ đang giết thời gian. Nếu không, ông ta đã không đưa nửa số thuốc để nhờ Miêu Miêu bào chế giúp rồi.
Lúc đầu, ông ta chỉ nghĩ nàng là một tiểu nha đầu không biết bản thân đang làm gì, nhưng thái độ của ông ta đã dần dần cởi mở hơn khi tận mắt nhìn thấy những vị thuốc mà Miêu Miêu đã bào chế ra.
Mấy ngày này, ông ta thường xuyên mang bánh trà cho nàng, thậm chí ông ta còn cho nàng những nguyên liệu mà nàng cần, nhưng đối với một đại phu, thì điều này không được tốt cho lắm.
Ông ta hoàn toàn không có sự tin cẩn.
“Ông có thể xem giúp tôi vị thuốc này được không?”
“Ồ, tiểu cô nương đó à? Đợi tôi một chút.”
Ông ta đã chuẩn bị một chút bánh và trà thô. Ông ta đem ra bánh rán thay vì bánh bao ngọt.
Miêu Miêu, một người rất thích uống, cảm thấy rất vui.
Dạo gần đây, nàng cảm giác như mình đang bị ép ăn nhiều thứ quá.
Dù là lang băm, nhưng ông ta lại là một người tốt bụng. Tính tình rất tốt nhưng năng lực làm việc thì quá tệ.
“Ta cũng muốn ăn nữa.”
Lại là giọng nói ôn nhu, ngọt ngào đó.
Ngay cả khi không quay lại nhìn, vì lý do nào đó, bầu không khí xung quanh nàng trở nên lấp lánh hơn.
Lão đại phu lang băm, với ánh mắt kinh ngạc và phấn khởi, mang ra bạch trà và bánh Trung thu, để thay cho bánh rán và trà thô mà ông ta đã vất vả lắm mới tự tay làm được.
(Bánh rán của tôi…)
Người có nụ cười tươi sáng kia ngồi đối diện nàng. Y từ chối ngồi cạnh nàng vì sự khác biệt về thân phận, nàng định đứng dậy nhưng bị y cưỡng chế nhấn hai vai xuống.
Miêu Miêu nhăn mặt. Hành động hống hách này hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài ôn nhu của y.
“Tiên sinh, xin lỗi đã làm phiền nhưng ông có thể vào trong lấy mấy thứ này cho ta được không?”
Nhâm Thị đưa cho lão đại phu một mẩu giấy.
Từ xa, Miêu Miêu có thể thấy một số lượng đáng kể các nguyên liệu được viết trên đó. Sẽ tốn không ít thời gian để thu gom đây.
Lão đại phu lang băm nheo mắt lại, đi vào trong phòng với vẻ tiếc nuối.
(Ngay từ đầu y đã có dự định làm như vậy rồi.)
“Rốt cuộc ngài muốn nói chuyện gì?”
Miêu Miêu rất giỏi nhìn mặt đoán ý, nàng hỏi y trong lúc lắc lắc tách trà của mình.
“Cô có biết câu chuyện Ma Loạn hay không?”
“Có nghe nói qua lời đồn đó.”
“Vậy, cô có biết gì về chứng mộng du không?”
Ánh mắt lóe sáng của Miêu Miêu đã bị Nhâm Thị nhìn thấy.
Hắn nở nụ cười xấu xa, một nụ cười tiên nữ xen lẫn sự tà ác.
Lòng bàn tay to lớn vuốt ve một bên má của Miêu Miêu
“Cô sẽ dùng cách nào để chữa trị chứng mộng du?”
Y hỏi nàng với một giọng nói ngọt như rượu trái cây.