(Không ngờ nó cũng có ở đây.)
Miêu Miêu đang cầm giỏ giặt quần áo bằng một tay, hiện rõ vẻ mặt hớn hở.
Một cây thông đỏ đang sinh trưởng trong khu rừng thông gần cổng Đông.
Việc quản lý hoa viên trong Hậu cung nhìn chung rất là chu đáo. Khu rừng thông sẽ rụng lá và cành khô một năm một lần, điều đó tạo nên môi trường lý tưởng để một loại nấm sinh sôi.
Nàng đang cầm trên tay một cây nấm quý có mũ nấm hình nón, nấm Tùng Nhung.
Mặc dù có rất nhiều người không thích mùi vị của nó, nhưng nó lại là món ăn ưa thích của Miêu Miêu. Nàng thích xé nó ra làm bốn phần, đem nướng trên vĩ, rắc muối, vắt chanh rồi thưởng thức.
Tuy đây là một khu rừng nhỏ, nhưng những cây nấm Tùng Nhung lại thường mọc theo nhóm cho nên cũng thuận tiện để tìm ra nó. Bên trong giỏ của nàng đã có đến năm cây nấm Tùng Nhung rồi.
(Mình nên ăn nó ở chỗ của “đại thúc” hay là ở trong bếp nhỉ?)
Ăn ở trong Phỉ Thúy cung, e rằng nàng sẽ bị tra hỏi những nguyên liệu này ở đâu ra. Thu hoạch thực phẩm trong rừng là việc mà một cung nữ không được làm.
Vì vậy, nàng sẽ tới chỗ của lão đại phu đa cảm, tuy lão vô dụng trong công việc nhưng lại là một người tốt bụng. Ngay cả nếu lão có ghét loại nấm này đi nữa, lão cũng sẽ ngó lơ mà thôi.
Trên đường đi, nàng cũng không quên ghé qua chỗ của Tiểu Lan. Vì không có nhiều bạn nên Tiểu Lan chính là nguồn thông tin vô giá của Miêu Miêu.
Miêu Miêu bị giảm cân khá nhiều từ công việc điều dưỡng cho Lê Hoa quý phi, nhưng khi quay về, nàng đã được các thị nữ tiền bối giúp tăng cân trở lại. Mặc dù phải sang bên chỗ của vị Quý phi đối thủ khoảng hai tháng, nhưng nàng lại cảm thấy rất vui, tuy nhiên cũng có chút phiền hà.
Trong giỏ của nàng luôn đầy bánh trung thu và bánh quy mà nàng đã nhận được từ các tiệc trà.
Đôi mắt của Tiểu Lan lúc nào cũng rạng rực mỗi khi nhìn thấy đồ ngọt cho dù có nhiều hay ít. Cô luôn tán gẫu với Miêu Miêu trong suốt giờ nghỉ ngắn của mình.
Như thường lệ, cô kể cho Miêu Miêu rất nhiều câu chuyện ma kỳ quái, nhưng -
“Một nữ quan trong Triều đã sử dụng mị dược để gài bẫy một vị tướng quân ương ngạnh, không ưa đàn bà.
Không biết tại sao, nàng lại đổ mồ hôi lạnh khi nghe lời đồn mới này.
(Hừm, chuyện này có lẽ không liên quan gì đến mình đâu. Có lẽ là vậy.)
Nghĩ kỹ lại, nàng có cảm giác rằng nàng chưa từng nghe có ai đó đã sử dụng loại mị dược này.
Nếu là chuyện này ở trong Triều đình, thì đâu có liên quan gì đến Hậu cung.
Triều đình là nơi có những nam nhân vẫn còn nguyên vẹn, cho nên đấy là nơi có tính cạnh tranh chức nghiệp rất cao.
Còn Hậu cung, một nơi không có nam nhân thực sự, một nơi làm việc rất cô độc.
Tại dược phòng, ngoài trừ lão già có ria mép cá chạch ra, còn có một thái giám mặt mày nhợt nhạt khác mà nàng không quen biết.
“Ô, tiểu cô nương. Nếu đã ở đây thì quá tốt rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tay của lão thái giám này hình như đã phát ban. Không biết cô có thể bào chế một lọ thuốc mỡ giúp tôi được không?”
“Không đời nào” là cụm từ mà người đang quản lý thuốc thang trong Hậu cung không nên nói ra.
Hừm, chuyện này cũng bình thường, nàng đi vào căn phòng bên cạnh, nơi có chứa các tủ thuốc.
Trước đó, nàng đặt cái giỏ xuống và lấy những cây nấm Tùng Nhung ra.
“Ông có than củi hay mấy thứ đại loại như vậy không?”
“Ai da, cô mang tới toàn là thứ tốt đấy. Nó sẽ rất ngon nếu chúng ta có xì dầu và muối.”
Thoáng một cái, một cuộc nói chuyện về các món ăn ưa thích nhanh chóng diễn ra. Dùng những bước chân nhẹ nhàng của mình, lão đi vào phòng ăn để lấy các món đồ gia vị cho nàng -
Thật đáng thương cho người bệnh nhân bị lão đại phu ngó lơ.
(Mình sẽ cho lão ta một miếng nếu lão ta không ghét nó.)
Nàng nghĩ về lão thái giám tội nghiệp kia trong lúc đang trộn đều các dược liệu.
Khi lão lang băm trở lại với các món đồ gia vị, than củi và vĩ nướng, thì nàng cũng đã hoàn thành công việc bào chế thuốc mỡ.
Cầm tay phải của lão thái giám, nàng cẩn thận bôi thuốc mỡ lên vết phát ban màu đỏ. Nàng phải cố chịu đựng cái mùi thuốc mỡ vì nó khá là hắc. Khi nàng đã bôi thuốc xong, có vẻ màu da trên tay đã trở lại giống như khuôn mặt trắng nhạt của lão.
“Ôi, một thị nữ tốt bụng làm sao.”
“Đúng vậy. Cô ta hay thường xuyên đến đây phụ giúp tôi lắm.”
Nàng không thèm để ý đến cuộc đối thoại của hai lão thái giám ấy.
Theo như những ghi chép của các thời đại khác nhau, thái giám thường được xem như là nhưng kẻ xấu ham mê quyền lực, nhưng sự thực thì cũng chỉ có ít người như vậy thôi. Hầu hết thì những thái giám này có những tính cách khá trầm.
(Nhưng cũng có ngoại lệ.)
Khuôn mặt nàng trở nên khó chịu nhưng ngay lập tức nàng đã bỏ ngay khuôn mặt đó.
Nàng cho than củi vào lò lửa, đặt vĩ nướng lên, để mớ nấm Tùng Nhung mà nàng vừa hái được lên trên vĩ. Nàng cắt những trái quất chua mà nàng vừa một lần nữa cố tình lấy trộm từ vườn cây ăn quả.
Nàng để chúng ra dĩa, chúng hơi bị cháy than một chút nhưng lại có một mùi thơm nức mũi. Rắc muối và vắt quất chua lên là chuẩn bài.
Một khi hai lão già kia đặt nó vào miệng thì nàng xem họ chính là đồng phạm với mình.
Miêu Miêu nhai ngấu nghiến, lão đại phu lang băm kia thì nhàn nhã nói chuyện phiếm.
“Tiểu cô nương này cái gì cũng làm được, quả là một thiếu nữ tháo vát. Ngoài thuốc mỡ ra, cô ta còn giúp tôi làm rất nhiều loại thuốc khác.”
“Hô, giỏi thật đấy.”
Nàng cảm thấy hơi khó xử vì cảm thấy lão đại phu kia đang đối xử với mình như con gái của lão vậy.
Bỗng nhiên, nàng chợt nhớ về người cha đã hơn nửa năm không gặp của mình.
Một chút bất ổn tự dưng xuất hiện bên trong cảm xúc đang dạt dào của nàng, tên lang băm kia không hổ danh là lang băm, nói ra một điều vô cùng ái ngại.
“À mà, không có loại thuốc nào mà cô không chế được, đúng không?”
“Hả?”
Trước khi nàng muốn lão dừng ngay những lời khoe khoang quá lời này, thì lão thái giám bỗng nhiên lên tiếng
“Cái gì cũng làm được?”
“Cái gì cũng làm được.”
Lão lang băm nở to lỗ mũi trong niềm tự hào. Aaa, đúng là chỉ có lang băm mới nói ra những điều này.
“Thế thì, cô có thể chế được thuốc giải lời nguyền không?”
Lão thái giám nói ra lời này trong lúc gãi gãi cánh tay phát ban của mình.
Khuôn mặt của lão lại trở lại màu trắng nhợt nhạt lúc nãy.
○●○
Câu chuyện xảy ra từ chiều hôm qua. Như thường lệ, đây là thời gian mà lão ta hoàn tất công việc dọn rác của mình.
Rác từ mọi nơi trong Hậu cung sẽ được gom nhặt bằng xe ngựa, sau đó đưa đến phía Tây để đốt.
Lúc đầu, sau chạng vạng tối thì việc châm lửa sẽ bị cấm. Nhưng chiều hôm đó không có gió, không khí lại ẩm ướt, nên việc châm lửa đã được cho phép vì không có vấn đề gì.
Nhóm hạ quan sẽ quăng các túi rác vào hố. Cũng muốn nghỉ sớm như bao người khác, cho nên lão thái giám này đã quyết tâm nhanh chóng hoàn thành công việc của mình.
Bỗng nhiên, lão ta nhìn thấy thứ gì đó trong xe ngựa.
Một bộ y phục của nữ nhân.
Không phải tơ lụa nhưng chất lượng khá tốt. Thật phí phạm khi vứt bỏ nó như vậy.
Lão ta cầm nó trên tay, suy nghĩ, “Làm gì với nó bây giờ?” Thì lão ta lại thấy một số thẻ tre đang được bọc bên trong bộ y phục này.
Có một vết cháy lớn ở cổ tay áo.
Chuyện này là sao nhỉ?
Công việc của lão ta sẽ không hoàn thành nếu lão ta cứ mải suy nghĩ như thế này.
Lão ta đem tất cả đống thẻ tre quăng vào hố lửa.
○●○
“Và thế là, ngọn lửa cháy bùng lên rất mãnh liệt và còn có màu rất lạ nữa.”
“A.”
Đôi vai của lão thái giám rung lên bần bật khi phải hồi tưởng lại ký ức đáng sợ đó.
“Là màu đỏ, tím và xanh lá đúng không?”
“Đúng vậy.”
Miêu Miêu gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Lời đồn mà nàng nghe được từ Tiểu Lan đã truyền đến nơi này sao?
(Lời đồn thật sự đang lan truyền đến tận đây dù nó được bắt nguồn từ phía tây.)
Đúng là tin đồn của một cung nữ lan truyền còn nhanh hơn cả Vi Đà thiên nữa. [Vi Đà thiên là một vị thiên tướng hộ pháp của Phật giáo]
“Đây là lời nguyền của một vị phi tần đã chết cháy ở khoảng thời gian trước. Tôi biết mình đã sai lầm khi châm lửa vào ban đêm. Đó là lý do tại sao tôi lại trở nên như vậy.”
Có vẻ như bàn tay phát ban của lão thái giam này là do đứng cạnh đống lửa đó.
“Này, cô nương. Giúp tôi chế thuốc phá giải lời nguyền này đi.”
“Trên đời này không có thứ thuốc đó.”
Tuyên bố lạnh lùng, nàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới các tủ thuốc phòng bên lục lọi thứ gì đó.
Quay trở lại chỗ của lão lang băm đang hoảng hốt và lão thái giám, nàng đặt thứ gì đó trên bàn. Rất nhiều loại bột và những mảnh thẻ tre.
“Ngọn lửa đó có màu giống vậy, phải không?”
Nàng bỏ thẻ tre phía trên than củi, sau khi chúng bốc cháy, nàng dùng muỗng thuốc múc một chút bột trắng bỏ vào trong lửa.
Lửa cam biến thành đỏ.
“Nếu không phải, thì đây.”
Khi nàng bỏ loại bột khác vào, lửa chuyển sang xanh lá.
“Ông cũng có thể làm như vậy nữa.”
Nàng bỏ vào lửa chút muối còn dính trên nấm Tùng Nhung, lửa chuyển sang vàng.
“Cô nương, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Lão lang băm trông rất kinh ngạc, hỏi nàng.
“Cái này giống như pháo hoa nhuộm màu vậy. Lửa sẽ đổi màu theo những thứ được đốt bên trong nó.”
Có rất nhiều thợ làm pháo hoa trong số những vị khách ở lâu các. Một kỹ thuật bí mật cũng có thể trở thành đầu đề cho câu chuyện phiếm bên trong các khuê phòng. Họ còn không biết rằng cuộc trò chuyện của họ ồn ào đến mức đánh thức cả những đứa trẻ ở phòng bên.
“Vậy cánh tay này không phải do lời nguyền đúng không?”
Miêu Miêu đưa ra loại bột màu trắng.
“Nếu như tay không đụng vào thứ này, rất có khả năng sẽ dẫn đến phát ban. Nếu không phải, thì là do sơn mài trên các thẻ tre. Dù cách nào đi nữa, thì cũng là do da của ông quá yếu nhược”
“…Thì ra là vậy”
Lão ta nhũng người như thế bị mất hết xương cốt vậy. Gương mặt của lão ta pha lẫn sự kinh ngạc và an tâm.
Thứ đó bám vào thẻ tre, đốt lên sẽ sinh ra lửa đa sắc.
Chỉ đơn giản là như vậy.
(Nhưng tại sao thứ như này lại -)
Dòng suy nghĩ của Miêu Miêu bị giáng đoạn.
Nàng nghe thấy tiếng vỗ tay.
“Giỏi lắm.”
Không biết từ lúc nào vị khách đáng ghét kia lại đứng ở đó.
Y đang nở nụ cười tuyệt trần không bao giờ đổi thay của mình.