Miêu Miêu cảm thấy chán nản khi nghe Hồng Nương nói về các sự kiện sẽ diễn ra trong Tiệc hoa viên sắp tới.
Cô đã tham dự bữa Tiệc hoa viên mùa xuân năm trước,
“Tỷ sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn nếu không phải tham dự bữa tiệc này.”
Hồng Nương xúc động thở dài.
Ở đó các thị nữ không phải làm gì nhiều, chỉ việc đứng yên một chỗ.
Vì tất cả các phi tần lẫn thị nữ của họ đều có vai trò là khách, nên mọi việc đều thuận theo ý của Hoàng đế.
Cũng có vài tiết mục hay ho để xem, từ diễn võ đến nhảy múa, từ thơ ca đến biễu diễn đàn nhị, nhấm nháp đủ loại thức ăn được bày trên bàn, cười chào mấy vị tướng quân nếu như họ mở lời trước.
Trời bên ngoài buốt giá, gió khô thổi phần phật.
Hoa viên rộng lớn một cách vô ích vì đơn giản nó được xây dựng theo tỉ lệ thuận với quyền lực của Hoàng đế.
Phải mất 30 phút để ra khỏi hoa viên nếu muốn đi vệ sinh.
Nếu chủ khách Hoàng đế chưa rời khỏi chỗ ngồi, những phi tần cũng không được đứng lên.
(Chắc mình phải có bàng quang bằng thép quá.)
Nếu Tiệc hoa viên đầu xuân đã thế, thì Tiệc mùa đông như này sẽ còn đến mức nào nữa.
Vì vậy, nàng quyết định may thêm vài cái túi trên bộ đồ lót để thích hợp bỏ vài viên đá ấm vào. Với lại, nàng còn làm một viên kẹo từ nước hoa quả đun sôi, đường, gừng nghiền mịn và vỏ cam.
Khi Hồng Nương nhìn thấy bộ đồ lót và viên kẹo đó, cô đã nức nở xin nhờ nàng làm thêm cho mấy cô thị nữ kia.
Trong lúc nàng đang bận làm thêm chúng, một tên thái giám rãnh rỗi đã đến nhờ nàng làm cho hắn mấy món đó.
Tên tùy tùng đi cùng hắn ra vẻ như muốn nói điều gì đó, nên nàng cũng miễn cưỡng làm luôn cho hắn.
Hơn nữa, không biết trong lúc Hoàng đế ghé thăm đêm hôm, Quý phi Ngọc Diệp có nói gì đó với Hoàng đế không, mà sáng hôm sau, vị ngự trù [đầu bếp] lẫn nữ tài phùng [thợ may] trực thuộc Hoàng đế đã đến học nàng cách làm mấy món đồ đó.
Nàng thật sự cảm thấy hối hận.
Tạ trời, công việc làm thêm đó cũng đã hoàn thành trước khi Tiệc hoa viên diễn ra.
Đêm trước bữa tiệc nàng được phép nghỉ ngơi, nên nàng quyết định làm thêm vài viên thuốc từ những thảo dược sẵn có trong tay.
“Ngọc Diệp nương nương, Người thật là xinh đẹp.”
Những lời của Anh Hoa và các nữ kia không hề nịnh hót một chút nào.
(Không hổ danh là Sủng phi của Hoàng đế.)
Quý phi tỏa ra một thứ phong tình của ngoại bang, trên người mặc một bộ váy màu đỏ, y phục bên ngoài màu đỏ thẵm, tay áo dài được thêu thêm những sợi tơ màu vàng kim. Tóc của Quý phi được gài bằng hai cái vòng lớn có đính hai cây hoa trâm, ngay giữa đầu có đội đỉnh quan. Hoa trâm chính là cây trâm gài tóc dài làm bằng bạc, được trang trí bằng tua lụa đỏ và một viên Phỉ thúy được treo lủng lẳng ở phần đuôi trâm.
Mặc dù có thiết kế lộng lẫy nhưng bộ y phục này chưa bao giờ được mặc, nguyên nhân duy nhất chính là vì Quý phi Ngọc Diệp.
Quý phi có mái tóc đỏ rực được truyền tụng là người phù hợp với màu đỏ nhất. Hơn nữa, đôi mắt ngọc bích long lanh của Quý phi trong sắc đỏ cũng ẩn chứa một vẻ huyền bí.
Miêu Miêu và những thị nữ khác mặc y phục màu đỏ nhạt để biểu thị họ là người hầu hạ của Quý phi.
Họ đều buộc tóc cao và mặc cùng một loại y phục.
Quý phi Ngọc Diệp lấy ra một hộp trang sức từ trong ngăn tủ. Bên trong đó là một bộ dây chuyền lẫn đôi bông tai làm từ ngọc bích và một cây hoa trâm.
“Vì mấy em đều là thị nữ của ta, hơn nữa để tránh bị những tên “sâu bọ” lạ mặt ve vãn, ta sẽ để mọi người đeo những trang sức này để cho những kẻ đó biết rằng các em là người của ta.”
Sau khi nói xong, Quý phi tự tay đeo trang sức cho họ. Miêu Miêu được đeo chiếc dây chuyền ngọc bích. “Tạ ơn nương n—-”
(Ê!)
Chưa kịp nói xong lời cảm ơn, hai tay của nàng đã bị kéo ra và ghìm chặt ở phía sau lưng.
Anh Hoa cứng rắn vặn vẹo tay nàng. “Được rồi, đã đến lúc trang điểm.”
Hồng Nương cười trộm, tay cầm một cái bàn chải. Hai nàng thị nữ khác, một người cầm một vỏ sò chứa phấn hồng, một người cầm một cây cọ vẽ.
Lúc này nàng mới nhận ra nàng đã quên mất một điều rằng, các thị nữ tiền bối này đã tuyên bố sẽ trang điểm cho mình.
“He he, làm cho em ấy trở nên thật dễ thương nhé.” Quý phi Ngọc Diệp bật cười, giọng cười khanh khách như tiếng chuông bạc. Có vẻ như Quý phi cũng đã trở thành đồng phạm của bọn họ.
Miêu Miêu không thể che dấu được sự run rẩy của mình, cả bốn thị nữ kia cũng không thèm lưu tình.
“Đầu tiên, chúng ta sẽ lau mặt cho em ấy, rồi bôi lên một lớp dầu thơm lên mặt.”
Họ dứt khoát lau mặt cho Miêu Miêu bằng một tấm vải ướt.
“Hả?”
(Thôi xong…)
Các thị nữ hốt lên những âm thanh kinh ngạc khi nhìn lên tấm vải ướt.
(Bại lộ rồi.)
Nàng sẽ phải giải thích điều đó thôi.
Nguyên nhân Miêu Miêu không muốn trang điểm, không phải là vì nàng ghét trang điểm, cũng không phải nàng không biết trang điểm. Nếu điểm mạnh và điểm yếu là hai mốc của một đường thẳng, thì trang điểm sẽ là một điểm nghiêng phần lớn về phía mốc điểm mạnh của nàng.
Nói cách khác, khuôn mặt từ lúc vào cung của nàng đã được chính nàng trang điểm.
Những vết bẩn màu nâu xuất hiện trên tấm vải ướt.
Khuôn mặt mà mọi người nghĩ rằng chưa trang điểm, chính là khuôn mặt đã được trang điểm.