Tiệc Hoa viên là một bữa tiệc rượu được tổ chức ở khu sân trong ngự hoa viên. Một tấm thảm đỏ trải dài trong một tòa vọng lâu bề thế. Những chiếc bàn dài được xếp song song thành hai hàng, thượng tọa sẽ đặt phía cuối hai dãy bàn.
Hoàng đế sẽ ngồi ghế thượng tọa, Hoàng Thái hậu và Hoàng đệ của Hoàng đế sẽ ngồi hai bên. Phía đông là chỗ ngồi của Quý phi và Hiền phi, phía tây là chỗ ngồi của Đức phi và Thục phi. Sau cái chết yểu của Thái tử, vị Hoàng đệ kia chính là người thừa kế ngôi vị sáng giá nhất.
Nàng nghĩ rằng sự thù địch của Tứ Phu nhân chắc chắn sẽ bị kích động theo cách sắp xếp này. Có vẻ như bọn họ bị cố tình sắp xếp như vậy là để châm mồi các cuộc chiến giữa họ.
Dù mẫu thân là Hoàng thái hậu đương triều nhưng vị Hoàng đệ này lại có một cuộc sống rất bí ẩn.
Ngài ta vốn được sắp một chỗ ở ghế thượng tọa, nhưng giờ chỗ đó lại để trống. Vì thể chất ốm yếu, nên ngài ta hầu như chưa bao giờ rời khỏi phòng, cũng như chưa bao giờ làm các công việc của một Hoàng đệ.
Có rất nhiều loại tin đồn lưu truyền về ngài ta. Có vài người nói rằng Hoàng đế rất nuông chiều người em kém mình nhiều tuổi này. Ngược lại, cũng có người nói rằng ngài ta bị giam giữ trong phòng. Hoặc có tin đồn nói rằng vì được Hoàng thái hậu vô cùng yêu thương cho nên đã không cho ngài ta ra ngoài.
Dù là gì đi nữa, thì điều này cũng chả liên quan đến Miêu Miêu.
Trời đến quá trưa, thức ăn mới được bày ra bàn. Nàng hiện giờ đang theo dõi các tiết mục nhào lộn và ca múa.
Chỉ có thị nữ trưởng Hồng Nương đứng hầu Ngọc Diệp quý phi, còn những thị nữ khác vẫn chưa cần đến, cho nên họ đang đứng phía sau bức rèm để chờ chỉ thị.
Hoàng thái hậu đang bồng tiểu công chúa. Phong thái sang trọng cùng vẻ đẹp không phai khiến bà không hề kém cạnh một chút nào khi so sánh với Tứ Phu nhân.
(Họ nên chuẩn bị thêm lều vải chứ.)
Mặc dù đứng trong rèm, nhưng rèm thì chỉ cho bóng mát chứ không thể nào chắn gió được.
Miêu Miêu và hai thị nữ tiền bối dù có đá ấm trong người mà vẫn còn cảm thấy rét lạnh thế này, huống chi là những phi tần khác và thị nữ của họ.
Như dự đoán, các thị nữ cùng đứng trong rèm với nàng đều đang run lên cầm cập, có những người đã chuyển sang tư thế đứng hình chữ bát. Chỉ có mình nàng nghĩ rằng đây chính là thời gian tốt để đi nhà xí, nhưng theo quan điểm của các thị nữ kia, thì họ lại không thể đi vào lúc này được.
Thật khốn khổ thay, các thị nữ của Tứ Phu nhân hiện giờ đều đang mong muốn có một cuộc chiến mà họ sẽ đứng ra đại diện cho chủ nhân.
Các thị nữ trưởng cảnh báo họ làm gì thì làm nhưng phải luôn nghiêng về quan điểm của chủ nhân.
Nếu cuộc chiến xảy ra, không ai có thể đứng ra ngăn cản được họ.
Lúc này, viễn cảnh của cuộc chiến sẽ xảy ra như sau: “Quân của Quý phi Ngọc Diệp đối đầu với quân của Hiền phi Lê Hoa”, “Quân của Thục phi đối đầu với quân của Đức phi”.
Mà toàn quân của Quý phi chỉ có bốn người, chưa bằng một nửa số thị nữ của phe khác. Mặc dù ở thế bất lợi, nhưng Anh Hoa đã quyết sẽ làm hết sức mình.
“Haha, ngươi dám nói bọn ta thô kệch? Ngươi có bị đần không? Thị nữ là phải hầu hạ chủ nhân đúng không? Thế mà các ngươi ăn mặc cái kiểu vô nghĩa gì thế kia?”
Có vẻ như họ đang có một cuộc đấu khẩu về y phục. Y phục của thị nữ các phe sẽ khác nhau, ví dụ như thị nữ của Hiền phi Lê Hoa sẽ mặc màu xanh chủ đạo, kết hợp với nhiều họa tiết trang trí và khăn choàng cổ. Trông có vẻ lộng lẫy hơn phe Quý phi.
“Ngươi đang nói cái gì vậy? Chủ nhân của ngươi chắc là đang xấu hổ vì sự xấu xí của các ngươi lắm đấy. Lại còn đi thuê con ả xấu xí kia nữa chứ.”
(Hừm, có vẻ như mình bị biến thành một kẻ ngốc trước mặt người khác.)
Miêu Miêu thử cảm nhận suy nghĩ của người khác. Không cần phải nói, “ả xấu xí” đó chính là nàng.
Ả cung nữ đang dương dương tự đắc kia là một trong những người đã từng chống đối Miêu Miêu trước đây. Ả ta có tính cách hung hăng, nhưng lại rất nhát gan, dù có chuyện gì xảy ra, ả ta cũng sẽ nói, “Ta sẽ mách cha ta.” Ả ta rất lớn lối, lại thích dùng lời lẽ để sỉ nhục người khác. Nhưng khi Miêu Miêu nói với ả ta rằng, “Vậy thì ta sẽ làm cô không thể nói bằng lời, mà chỉ có thể dùng cơ thể để nói”, thì ả ta trở nên sợ hãi và không dám gây sự với nàng nữa.
(Cô ta không hiểu đây là trò đùa kiểu kỹ nữ à?)
Có lẽ trò đùa này không thích hợp lắm với một đại tiểu thư không hiểu thế sự như ả ta.
“Nếu ngươi không muốn nhìn thứ gì, thì người sẽ vứt nó đi phải không? Thật xấu hổ khi đem theo một ả nữ nhân xấu xí như vậy. Thậm chí còn cho nó đeo trang sức nữa chứ.”
Có vẻ như ả ta đã chưa nhận ra Miêu Miêu cũng đang ở đây.
(Đã ở cùng nhau hai tháng trời, vậy mà cô ta vẫn nói đến mình bằng những điều thô lỗ.)
Anh Hoa đã vượt ngưỡng cảm xúc và sắp sửa sử dụng những hành động bạo lực thì hai thị nữ khác đã đến giữ cô ta lại. Nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng nghĩ đã đến lúc khiến bọn họ im lặng lại.
Miêu Miêu đang đứng phía sau Anh Hoa và hai thị nữ kia, đưa tay che mũi và nhìn thẳng về phía các thị nữ mặc y phục màu lam.
Một thị nữ lộ ra ánh mắt kinh ngạc vì đã nhận thấy điều gì đó, liền thì thầm vào tai một ả thị nữ bên cạnh.
Giống như trò chơi Truyền lời, lời nhắn cứ lần lượt truyền từ thị nữ này đến thị nữ khác, cho đến người cuối cùng thì các thị nữ này đều bị dọa chết khiếp, ngón tay run run, miệng há hốc bối rối.
(Cuối cùng bọn họ cũng chú ý đến mình rồi sao?)
Miêu Miêu nở nụ cười đặc trưng, cứ như một con sói đang nhìn về phía con mồi của nó vậy.
“A, aa, aaaaa.”
“Cái gì vậy?” Miêu Miêu đang cười trộm phía sau Anh Hoa, cô không hề biết việc đó, tự hỏi không biết tại sao đối thủ của cô lại đột nhiên run lên như những loài động vật bé nhỏ đáng thương.
“Được rồi. Lần này bọn ta để các ngươi thắng. Không cần phải cảm ơn đâu.” Ả thị nữ phun ra một câu từ biệt vô nghĩa, sau đó liền di chuyển ra sau mép rèm. Bên trong rèm còn rất nhiều chỗ, nhưng bọn họ quyết định chọn nơi cách xa nhóm Miêu Miêu nhất.
Anh Hoa và hai thị nữa kia ngẩn ngươi,
(Bọn họ chắc là đau lắm đây…)
Miêu Miêu nghĩ.
Anh Hoa chấn chỉnh tinh thần, nhìn thẳng vào mắt Miêu Miêu, nói lời xin lỗi với nàng, “Thiệt tình, cái đám thị nữ đó. Xin lỗi vì đã làm em cảm thấy không thoải mái. Nhưng mà trông em đáng yêu ghê.”
“Không sao đâu, mặc kệ họ đi. Tỉ có muốn thay đá ấm không?”
“Không sao, nó vẫn còn ấm lắm. Lúc nãy sao bọn chúng tự nhiên run lên vậy nhỉ?”
Miêu Miêu lúng túng trả lời, “Ai mà biết chứ. Có lẽ bọn họ muốn đi hái hoa chăng?”
Miêu Miêu hiện tại luôn được người khác coi như một cô gái nhỏ, một kẻ thử độc “dùng một lần rồi bỏ”, bị cha ngược đãi, sau đó lại bị vào Hậu cung, qua bên Thủy Tinh cung hai tháng thì bị đám thị nữ bên đó hành hạ, và sau khi biết được bí mật trang điểm của Miêu Miêu, họ còn nghĩ rằng nàng đã từng rơi vào tay nhiều gã đàn ông độc ác đến nỗi phải tự tay làm bẩn mặt mình.
Khả năng ảo tưởng của Anh Hoa và hai thị nữ tiền bối thật đáng ấn tượng, đặc biệt là ở độ tuổi của họ.
Anh Hoa cũng rất phiền não với hình ảnh Nhâm Thị, một người có địa vị với nụ cười tiên nữ, đang quan tâm đến một cô gái thấp hèn đáng thương.
Dù là lý do nào đi nữa thì chuyện này cũng thật khó có thể tưởng tượng nỗi.
Ở phía bên kia, một cuộc chiến khác của những người đại diện cho chủ nhân đang diễn ra.
Quân số là 7 đấu 7.
Bảy thị nữ của Đức phi mặc y phục màu trắng đối đầu với bảy thị nữ của Thục phi mặc y phục màu đen.
“Hai phu nhân bên kia cũng có mối quan hệ không tốt.” Anh Hoa nghiêm túc nói. “Một người 14 tuổi, một người 35 tuổi. Tuy cả hai đều là phi tần, nhưng lại nhìn độ tuổi của họ thì giống như hai mẹ con vậy, đã thế họ còn là đối thủ của nhau nữa chứ.”
“Đức phi là người mới vào cung, còn Thục phi thì đã ở trong cung được một thời gian dài. Chuyện này, chà, rất nhiều điều để nói đấy.” Quý Viên lên tiếng, cô là một thị nữ điềm đạm ít nói.
Thị nữ dáng người cao ráo, Ái Lam gật đầu đồng tình, “Đúng vậy. Họ từng có mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đấy.”
“Mẹ chồng nàng dâu?” Miêu Miêu nghiêng đầu, nàng vừa nghe một câu chuyện mà nàng không tin rằng nó có thể xảy ra trong Hậu cung.
“Chuyện này có chút phức tạp.”
Một người là phi tần của Tiên đế, một người là phi tần của Thái tử, tức là Hoàng đế hiện nay.
Khi Tiên đế qua đời, vị phi tần ấy trở thành một đạo sĩ để chịu tang ngài suốt đời.
Tuy nhiên, đó chỉ là bề ngoài, vì nàng ta không vẫn chưa thể dứt bỏ thế tục, cho nên nàng ta quyết không thờ phụng Tiên đế nữa, mà trở lại để gả mình cho Thái tử.
(Thời kỳ của Tiên đế là 5 năm trước.)
Lúc đó, Đức phi trở thành phi tần vào năm 9 tuổi. Dù không biết có liên quan đến chính trị hay không, nhưng quả thật nàng ta trở thành một phi tần vào năm 9 tuổi.
(Mình chưa bao giờ nghe cái thứ háo sắc nào lại đi đến mức này cả.)
Nàng hồi tưởng lại vị Hoàng đế có bộ râu đẹp đẽ kia. Nhưng lúc này nàng mới thật sự chấn động khi nghe Ái Lam nói ra một điều cực kỳ khó tin.
“Người mẹ chồng chính là vị phi tần 9 tuổi đấy. Khó tin lắm phải không?”