Kusuriya no Hitorigoto

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Phần 01: Hậu cung - Chương 14: Điều dưỡng

Bệnh tình của Lê Hoa quý phi tệ hơn nàng nghĩ.

Mặc dù đã thay cháo ngũ cốc bằng cháo suông, nhưng vẫn không có biểu hiện nào cho thấy Quý phi có thể húp cháo từ muỗng được. Miêu Miêu phải mở miệng, từ từ đổ muỗng cháo vào thì nàng ta mới có thể nuốt xuống được.

Vấn đề lớn nhất là Quý phi không ăn được, phải kiên nhẫn và cương quyết lắm mới khiến nàng ta ăn được vài muỗng.

Khi Miêu Miêu mở cửa sổ để thông khí căn phòng, mùi nhang hương biến mất, thay vào đó là mùi đặc thù của người bệnh.

Có lẽ đám thị nữ đã đốt nhang hương để lấn áp mùi hôi của cơ thể. Quý phi chắc đã không tắm mấy bữa nay rồi. Đối với bọn thị nữ vô dụng này, Miêu Miêu càng thêm căm phẫn.

Kỷ luật dường như đã trở lại với đám thị nữ vừa bị nàng chửi mắng lúc nãy. Đống phấn thoa mặt này đã được lén lút đưa vào cung. Thật đáng tiếc, tên thái giám phụ trách thu thập đống phấn thoa mặt lại không bị trừng phạt. Hình phạt cũng bị ảnh hưởng bởi thân phận.

Mặc dù Miêu Miêu luôn trừng mắt khinh bỉ nhìn tên thái giám tổng quản như thể hắn là một “tên nô tài vô dụng”, nhưng nàng cũng cảm thấy điều này chẳng có nghĩa lý gì.

Nàng chuẩn bị thùng nước và khăn, gọi đám thị nữ tới, cùng nàng tắm rửa cho Quý phi. Những thị nữ đó ban đầu có ý phản đối, nhưng bị Miêu Miêu trừng mắt nhìn thì lại trở nên dễ bảo ngay.

Da của Quý phi rất khô, môi bị nứt nẻ nghiêm trọng vì thiếu nước. Nàng bôi mật ong lên môi Quý phi thay vì son môi, buộc kiểu tóc đơn giản cho Quý phi.

Khi có cơ hội, nàng sẽ để Quý phi uống trà. Thỉnh thoảng, nàng cũng thay trà bằng nước canh. Nhờ vậy mà số lần Quý phi đi tiểu tiện đã tăng lên.

Miêu Miêu tưởng rằng mình sẽ bị coi là kẻ thù, một kẻ mới đến đáng ngờ, nhưng không ngờ “con búp bê” Lê Hoa quý phi lại rất ngoan ngoãn nghe lời nàng. Có lẽ là vì đôi mắt trống rỗng ấy vẫn chưa thể phân biệt được ai là ai.

Nàng tăng khẩu phần cháo suông từ nửa chén thành một chén mỗi bữa, lượng gạo trong cháo cũng từ từ tăng lên từng chút một. Để Quý phi có thể tự mình nuốt được mà không cần phải lấy tay giữ cằm, Miêu Miêu đã thêm mùi hương của thịt và trái cây mài nhỏ vào thành phần của nước canh.

Trong lúc Lê Hoa quý phi đang đi tiểu mà không cần ai giúp đỡ, đôi môi của nàng ta bất ngờ cử động.

“Tại sao…, để ta…”

Miêu Miêu tiến lại bên cạnh Lê Hoa quý phi để nghe rõ những từ vừa thoát ra.

“Tại sao ngươi không để ta chết?”

Giọng của Quý phi nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Miêu Miêu nhướng mày.

“Có lẽ ăn vậy là đủ rồi, để nô tỳ mang chén bát đi. Nương nương đã ăn cháo, tức là nương nương không muốn chết, phải không?”

Nói xong, nàng đưa tách trà nóng vào miệng Lê Hoa quý phi.

Tiếng nuốt ừng ực có thể nghe rõ,

“Thì ra là vậy…”

Quý phi nở nụ cười yếu ớt.

Phản ứng của đám thị nữ đối với Miêu Miêu chia làm hai nhóm.

Một bên thật sự sợ nàng, một bên dù vẫn bất mãn nhưng vẫn sợ nàng.

(Mình hơi làm quá rồi nhỉ?)

Đành vậy thôi, nàng nghĩ. Nàng có một thói quen xấu, đó là luôn phản ứng quá khích bất cứ khi nào cảm xúc của nàng vượt ngưỡng.

Mặc dù tính cách lãnh đạm, nhưng nhìn chung Miêu Miêu rất dễ tính. Nàng cảm thấy có chút tổn thương khi bị người khác nhìn nàng như thể là yêu quái, bà chằn.

Nhưng trường hợp này cũng đành phải chịu vì nàng cần phải chữa bệnh cho Lê Hoa quý phi.

Không biết có phải do Hoàng đế hoặc Ngọc Diệp quý phi ra lệnh hay không, nhưng ngài Nhâm Thị lung linh kia thỉnh thoảng lại xuất hiện ở đây vì nàng. Y tận dụng mọi thứ trong phạm vi quyền hạn của mình, xây dựng cấp tốc một phòng tắm cho nàng tại Thủy Tinh cung. Một phòng tắm bình thường như bao phòng tắm khác, nhưng bên trong có thêm một phòng xông hơi.

“Tôi không cần gì ở ngài nữa, vui lòng đi cho”, Miêu Miêu dùng cách nói vòng vo để nói với y, nhưng Nhâm Thị, kẻ lúc nào Miêu Miêu cũng đối xử như quái vật này, cứ có cơ hội là vừa cười vừa tới tìm nàng.

Tên thái giám này thật là quá rãnh rỗi mà.

Nàng muốn y quan sát và học hỏi Cao Thuận, người mà mỗi lần tới thăm đều đem theo đồ ăn vặt cho nàng.

Cao Thuận có thể trở thành một người chồng vừa tốt bụng vừa siêng năng, nhưng tiếc thay y lại là thái giám.

Nàng tăng cường chất xơ và nước để đẩy mạnh khả năng bài tiết và đại tiện của Quý phi.

Hai tháng trôi qua kể từ khi Miêu Miêu suy tính làm sao để loại bỏ chất độc khỏi cơ thể, thì lúc này Lê Hoa quý phi đã có thể đi dạo một mình.

Lúc đầu, tình trạng yếu ớt do bệnh suy nhược cơ thể rất nghiêm trọng. Nhưng nếu Quý phi không còn nhận thêm chất độc nữa, thì mọi chuyện đã dễ thở hơn.

Vẫn còn cần nhiều thời gian để cơ thể khiêu gợi của Quý phi phục hồi lại như xưa, nhưng những sắc đỏ đã trở lại trên đôi má, cũng không còn bị rơi vào tình trạng vất vưởng trên bờ vực cái chết nữa.

Đêm trước khi trở về Phỉ Thúy cung, Miêu Miêu đến gặp Lê Hoa quý phi để nói lời tạm biệt.

Nếu như tình trạng của Quý phi đã được khôi phục, Miêu Miêu nghĩ rằng nàng sẽ bị mắng chửi là thứ hèn hạ, nhưng không hề có chuyện đó.

Mặc dù sự tự tôn vẫn còn, nhưng tính kiêu ngạo đã biến mất. Vì có Thái tử mà Miêu Miêu tưởng rằng Lê Hoa quý phi sẽ trở thành một vị Quý phi cộc cằn, khó tính, nhưng có vẻ, Lê Hoa quý phi thật sự có những nhân cách phù hợp với ngôi vị Hoàng Hậu.

“Được rồi, ngươi có thể trở về vào sáng sớm ngày mai.”

Miêu Miêu dự định sẽ rời khỏi phòng sau khi giải thích cho Quý phi về các liệu pháp ăn uống cũng như những điều quan trọng khác,

“Này, ta có còn mang thai được nữa không?”

Quý phi nói với giọng điệu buồn nản.

“Nô tỳ không biết. Nương nương cũng sẽ không biết nếu như nương nương không thử.”

“Ta có còn được Hoàng đế sủng ái nữa không?”

Những điều Quý phi nói ra cũng dễ hiểu thôi.

Việc nàng ta ngủ với Hoàng đế để sinh ra thái tử vốn là vì muốn tranh đấu với vị Sủng phi còn lại, Ngọc Diệp quý phi.

Chuyện công chúa và thái tử chêch lệch nhau ba tháng tuổi cũng đã đủ để nói lên điều đó.

“Nô tỳ là do Hoàng đế ra lệnh đến đây. Khi nô tỳ trở về, cũng không có nghĩa ngài ấy sẽ đến chỗ của Lê Hoa nương nương.”

Vấn đề không phải nằm ở tình cảm hay chính trị.

Cách nó được thực hiện đều như nhau.

“Không thèm nghe lời cảnh báo của Ngọc Diệp quý phi, một phụ nữ tự tay giết chết đứa con của mình như ta, liệu có cơ hội nào để thắng cô ta hay không?”

“Nô tỳ nghĩ rằng chuyện kẻ thắng người thua không phải là vấn đề, điều quan trọng là nương nương có rút ra được bài học gì từ sai lầm này không.”

Miêu Miêu cầm lấy một bình hoa nhỏ được trang trí gần vách tường. Cắm trong bình là một bông hoa năm cánh hình sao đang nở rộ, hoa cát cánh.

“Thiên hạ này có hàng trăm, hàng ngàn loài hoa. Nếu phải chọn giữa hoa mẫu đơn và hoa diên vĩ xem loại nào đẹp nhất, nô tỳ nghĩ rằng đây là điều rất khó để quyết định, phải không?”

“Ta không có đôi mắt ngọc bích và mái tóc màu nhạt của công chúa tộc Hồ.”

“Chuyện đó không thành vấn đề nếu nương nương sở hữu cho mình những thứ khác.”

Nói xong, Miêu Miêu lướt nhìn Lê Hoa quý phi từ mặt xuống dưới thân.

Bình thường, đây là bộ phận sẽ giảm cân đầu tiên, nhưng vị Quý phi này vẫn còn giữ được hai quả dưa hấu quá cỡ trước ngực.

“Không chỉ là kích cỡ, mà hình dạng của nó phải gọi là báu vật trời cho.”

Miêu Miêu rất chắc chắn điều đó, vì trong thanh lâu nàng đã quen mắt với mấy thứ này rồi. Có một bí mật, đó là nàng rất mê mẩn nó mỗi lần tắm cho Quý phi.

Vì là thị nữ đang hầu hạ Ngọc Diệp quý phi, nàng không muốn làm bất cứ điều gì để ủng hộ Lê Hoa quý phi, nhưng nàng vẫn quyết định tặng cho nàng ta một món quà cuối cùng.

“Nô tỳ có thể mượn lỗ tai của nương nương một chút được không?’

Thì thầm nhỏ tiếng để không ai nghe được, nàng dạy cho Lê Hoa quý phi một điều nào đó.

Đây là bí thuật “không mất mát mà còn được nhớ” của các kỹ nữ ở phường trăng hoa.

Bí thuật này đã trở thành chủ đề bàn tán của đám thị nữ trong một khoảng thời gian. Còn về Lê Hoa quý phi, mỗi lần nàng nghe về điều này, khuôn mặt lại đỏ lên như một quả táo.

Kể từ lúc đó, các chuyến thăm của Hoàng đế tới Phỉ Thúy cung giảm đến mức kỷ lục. 

“Phù, ta được giải thoát khỏi những đêm thiếu ngủ rồi.”

Một câu nói đầy tính mỉa mai của Ngọc Diệp quý phi; Đôi mắt nhìn vẩn vơ của Miêu Miêu lại là một câu chuyện khác.