Mộng du là một chứng bệnh rất khó để lý giải.
Tuy họ đang ngủ say nhưng lại di chuyển như đang tỉnh táo.
Nếu muốn nói về nguyên nhân, thì rất có thể là do tâm lý không ổn định. Dù có dùng bao nhiêu thuốc để chữa, tất cả đều vô ích.
Một kỹ nữ nào đó đã bị mắc phải căn bệnh này. Cô ta là một cô gái rất vui tươi, lại giỏi văn thơ. Có một ngày, cô gái này được đề nghị chuộc thân.
Nhưng rồi lời đề nghị đó đột ngột bị hủy bỏ.
Hằng đêm, cô ta cứ đi lang thang khắp kỹ viện như thể bị ma ám vậy.
Khi những kỹ nữ khác đi ngang qua hoặc khi tú bà cố gắng ngăn cản, họ đều bị cô ta lấy móng tay đâm vào da thịt.
Ngày hôm sau, mọi người trong thanh lâu đều giữ khoảng cách với kỹ nữ đó. Cô ta nói với họ bằng giọng nói vui tươi của mình,
“Trời đất. Mọi người, có chuyện gì vậy?”
Đôi chân trần của cô gái mất trí này phủ đầy bụi đất và những dấu vết trầy xước.
“Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?”
Nhâm Thị và Miêu Miêu đang ở trong phòng khách. Cao Thuận và Ngọc Diệp quý phi cũng ở đây. Tiểu công chúa được giao cho Hồng Nương.
“Không có gì. Khi lời đề nghị chuộc thân kết thúc, cô ta cũng không còn đi lang thang nữa.
Miêu Miêu trả lời cộc lốc.
“Ý cô là kỹ nữ nó đó rất ghét lời đề nghị chuộc thân này?”
“Có lẽ. Người chuộc của cô ta là ông chủ của một cửa tiệm lớn, nhưng người đó đã có cả vợ con, thậm chí là cháu nội. Với lại, chỉ còn một năm nữa, thời hạn làm việc của cô ta sẽ kết thúc.”
Cô ta thà nhẫn nhịn làm việc thêm một năm nữa, còn hơn là bị chuộc thân bởi một người cô ta không thích. Cuối cùng, không còn lời đề nghị chuộc thân nào nữa, sau một thời gian, cô ta cũng được tự do.
“Có rất nhiều người đi lang thang vì tâm trạng của họ cực kỳ căng thẳng, có thể phối hợp việc dùng thuốc và mùi hương để giúp họ bình tĩnh lại, nhưng cũng chỉ là tác dụng xoa dịu chứ không thể chữa dứt được.”
Miêu Miêu đã từng thay cha kê đơn thuốc cho nhiều bệnh nhân.
“Hừm.”
Nhâm Thị chống cằm, cảm thấy chuyện này rất thú vị.
“Còn gì sau đó nữa không?”
Hướng về cái nhìn dai dẳng ấy, nàng phải nhẫn nhịn lắm mới không để lộ ra vẻ mặt khinh bỉ của mình. Cao Thuận vô cảm bên cạnh nàng cũng tỏ ý ủng hộ.
“Xin thất lễ, nô tỳ phải trở lại công việc của mình.”
Miêu Miêu thi lễ, rời khỏi phòng.
Quay trở lại một khoảng thời gian trước.
Sau cái ngày tận mắt nhìn thấy bóng ma, Miêu Miêu đã đi tới phía Đông, tìm thiếu nữ lắm mồm Tiểu Lan.
Ngay khi gặp được Tiểu Lan, Miêu Miêu đã bị tra hỏi triệt để về mấy câu chuyện của Ngọc Diệp quý phi, đổi lại nàng sẽ có được các thông tin về lời đồn Ma Loạn và một số tin tức cũ.
Chuyện Ma Loạn xuất hiện từ trước đêm bán nguyệt. Bóng ma lần đầu được nhìn thấy ở phía Bắc. Sau một khoảng thời gian, bóng ma đó lại được nhìn thấy ở phía Đông, và liên tục xuất hiện ở đây mỗi đêm.
Những vệ binh rất sợ câu chuyện ma này, vì vậy họ không dám làm gì cả.
Hiện tại, dù không có tổn thất gì, nhưng cũng không có ai dám đứng ra xử lý chuyện này.
Một lũ vệ binh vô dụng.
Nơi tiếp theo nàng đến là chỗ của lão đại phu lang băm.
Thời điểm này vẫn chưa có khái niệm “thông tin cá nhân”, nên lão già không biết thế nào là giữ bí mật này, đã nói cho Miêu Miêu rất nhiều chuyện mà nàng chưa bao giờ được nghe.
Những câu chuyện gần đây về tiểu thư Phù Dung bất hạnh.
Dù thân phận là tam công chúa của một nước chư hầu, nhưng nước đó lại nhỏ đến mức thổi một hơi là bay, nên cô ta không thể trở thành một phi tần bậc cao được.
Cô ta ở trong một biệt viện nằm phía bắc Hậu cung, rất thích nhảy múa, nhưng tính tình lại nhút nhát và hay lo lắng, vì vậy trong lần biểu diễn trước mặt Hoàng đế, đã gặp phải thất bại.
Trừ nhảy múa ra, cô ta không hề có điều gì đặc biệt khác. Sau hai năm kể từ khi tiến cung, cô ta vẫn chưa được chọn đi thị tẩm một lần nào.
Sắp tới, cô ta sẽ được ban cho người bạn thanh mai trúc mã của mình, một tướng quân, chắc chắn cô ta sẽ tìm lại được hạnh phúc của mình.
(Hiểu rồi.)
Miêu Miêu kết nối những thứ trong đầu lại. Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra nếu nàng nói ra những phỏng đoán của mình?
(Cha đã từng dặn mình đừng nên nói ra những điều chỉ mới dự đoán.)
Đó là lý do tại sao nàng quyết định không nói ra.
○●○
Nàng công chúa ngoan ngoãn, nước da trắng ngần, hai má ửng hồng đi qua chính môn.
Mặc dù nàng không có dung mạo nổi bật, nhưng mọi người đều thở dài khi thấy khuôn mặt tươi sáng, hạnh phúc đó.
Ai cũng muốn mình được gả đi theo cách này.
Quang cảnh đẹp đẽ trải rộng trước mắt.
○●○
“Nói với ta chuyện này, có ổn không đấy?”
Ngọc Diệp quý phi cười duyên dáng, dù chưa quá hai mươi tuổi nhưng nàng ta đã có một đứa con. Một nụ cười hơi tinh nghịch xuất hiện trên môi nàng.
Miêu Miêu trầm tư một thoáng.
“Cũng chỉ là mới phỏng đoán. Với lại, nô tỳ không muốn chạm vào lòng tự ái của nương nương.”
“Chỉ mình ta nghe thôi. Ta sẽ không nổi giận đâu.”
(Ừm…)
“Đừng nói chuyện này với ai.”
“Miệng kín như bưng.”
Miêu Miêu kể cho Ngọc Diệp quý phi nghe chuyện một kỹ nữ bị mộng du.
Câu chuyện này khác với câu chuyện mà Miêu Miêu đã kể cho Nhâm Thị và người khác nghe mấy ngày trước.
Cũng như kỹ nữ trước, cô kỹ nữ này cũng vị mắc bệnh sau khi một lời đề nghị chuộc thân được đề ra nhưng rồi bị hủy bỏ.
Tuy nhiên, chứng mộng du không hề dừng lại sau đó. Giống như lần trước, thuốc kê đơn cũng không thể giúp cô ta bình tĩnh lại được.
Kỹ nữ này tiếp tục nhận được một lời đề nghị chuộc thân khác.
Chủ thanh lâu đã không đành lòng để người ta chuộc một người bệnh, nhưng người đó vẫn kiên quyết muốn được chuộc cô kỹ nữ này. Không còn cách nào, một bản khế ước chuộc thân được ký kết với giá chỉ bằng một nửa so với lần chuộc thân trước.
“Ta biết chuyện gì đã xảy ra, là lừa gạt phải không?”
“Lừa gạt?”
Người đàn ông đề nghị trước quen biết với người đàn ông đề nghị sau. Người đàn ông trước giả bộ hủy đi lời đề nghị chuộc thân, kỹ nữ đó cũng giả bộ mắc bệnh. Rồi sau đó, người đàn ông định mệnh đến chuộc thân cho kỹ nữ đó chỉ với nửa giá tiền.
“Cô kỹ nữ vẫn còn thời hạn làm việc. Người đàn ông đến sau không đủ tiền để chuộc thân cho cô kỹ nữ.”
“Ý ngươi nói trường hợp của tiểu thư Phù Dung cũng giống với cô kỹ nữ đó?”
Vị tướng quân thanh mai trúc mã không đủ địa vị để cầu hôn nàng công chúa của nước chư hầu, vì vậy chàng đã quyết ra trận lập nhiều chiến công, với hy vọng một ngày nào đó sẽ được sánh bước cùng nàng công chúa.
Tuy nhiên, nàng công chúa lại bị đưa vào Hậu cung vì hôn nhân chính trị. Công chúa, người lúc nào cũng nghĩ về vị tướng quân, đã thất bại trong việc thu hút sự chú ý của Hoàng đế bằng điệu nhảy của mình.
Quả nhiên, sau hai năm không được chọn đi thị tẩm, cô ta vẫn giữ được tấm thân trong trắng của mình.
Người bạn thanh mai trúc mã đã lập rất nhiều chiến công, khi biết tin mình được gả cho vị tướng quân đó như một phần thưởng, Phù Dung tiểu thư đã bắt đầu đi lang thang một cách đáng nghi.
Không quan tâm những gì đang xảy ra, Hoàng đế cảm thấy không hề tiếc nuối một chút nào về tiểu thư Phù Dung, cho nên cô ta đã tránh được việc đi thị tẩm.
Nếu như cô ta được chọn, việc ban hôn sẽ bị dời đi. Với lại, tiểu thư Phù Dung rất coi trọng trinh tiết của mình, cho nên nếu phải qua đêm với Hoàng đế, cô ta sẽ không dám đối mặt với người bạn thanh mai trúc mã ấy.
Cô ta đã nhảy múa ở cổng Đông như một lời cầu nguyện đến người bạn thanh mai trúc mã, người sẽ quay về với cô. Lời cầu nguyện mong muốn chàng sẽ bình yên trở về.
“Cuối cùng cũng là lừa gạt.”
“Nói sao nhỉ. Câu chuyện này có liên quan đến Hoàng đế, vì vậy người không nên nói bất cứ điều gì.”
Sủng phi lộ ra một chút bối rối.
Nàng không dám chắc vị Hoàng đế háo sắc kia có hứng thú với nàng công chúa đang khao khát chờ mong vị tướng quân hay không.
“Nếu ta nói ta ghen tỵ với tiểu thư Phù Dung, thì nó có quá trớn không nhỉ?”
“Nô tỳ không nghĩ vậy đâu.”
Dù Miêu Miêu nghĩ rằng giả thiết này là chặt chẽ nhất rồi, nhưng nàng cảm thấy mình không nên nói với Nhâm Thị.
Vì chuyện này khiến Miêu Miêu cũng vui lây.
Miêu Miêu muốn tiếp tục giữ nụ cười dịu dàng, đơn giản của mình lúc này.
Có vẻ như vấn đề này đã hoàn toàn được giải quyết, nhưng…
Vẫn còn một điều bí ẩn nữa.
“Làm sao cô ta có thể trèo được lên đó?”
Miêu Miêu ngẩng đầu, nhìn bức tường cao gấp bốn lần nàng.