Chuyến tàu rung lắc lạch cạch.
Kouta bám lấy dây tay vịn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thị trấn nhuộm màu hoàng hôn trôi lướt qua, nhưng cảnh vật không đọng lại trong mắt cậu.
Bên cạnh là Hiusame. Cô cũng đang bám lấy dây tay vịn, giống như Kouta.
Hai bàn tay còn lại của họ hiện đang âm thầm đan vào nhau.
“……”
“……”
Dù tay đang đan vào nhau, hai người vẫn không nói gì.
Kouta khẽ liếc mắt nhìn Hiusame.
Cô thẳng lưng đầy khí chất, nhìn thẳng về phía trước. Má cô đỏ bừng, nhưng có lẽ là do ánh hoàng hôn chiếu vào. Chắc chắn Kouta cũng đang đỏ mặt, và điều đó chắc chắn không phải do ánh hoàng hôn.
Sau khi xác nhận xung quanh không có học sinh cùng trường, hai người cùng nhau về nhà.
Từ sau ngày thực hiện Chiến dịch Bento, Hiusame bắt đầu muốn về cùng Kouta. Theo lời Chris, đó là hiệu quả của chiến dịch. Đã gần ba tuần kể từ khi lập liên minh với Chris. Độ thân mật giữa Kouta và Hiusame đã tăng lên đáng kể.
(Bình tĩnh nào, mình…… Không sao đâu. Chris cũng bảo là không sao mà. Phải nói ra ngay bây giờ).
Hôm nay, Kouta có một nhiệm vụ quan trọng.
Đó là rủ Hiusame đi hẹn hò vào cuối tuần.
Tiền đã được tích góp nhờ làm thêm và tiết kiệm. Cuối tuần này nhất định phải hẹn hò bên ngoài với cô ấy. Vì thế, cậu cần phải rủ cô ấy ngay hôm nay, thứ Sáu.
“Kouta-kun, em có điều muốn nhờ ạ.”
Bị ra tay trước, cậu giật mình.
“Gì, gì thế……?”
Hiusame nắm chặt tay Kouta.
Vẻ mặt cô nghiêm túc như đang đối mặt với chuyện quốc gia đại sự. Kouta cũng vô thức nuốt nước bọt.
“……Shu…… shuu…… shuuu………!”
Hiusame nói gì đó lẫn vào tiếng tàu chạy. Kouta ghé mặt lại gần.
“Cu, Cuối tuần thì... em muốn, nhận được nhiều tin nhắn ạ……”
Vừa nói xong, Hiusame cúi mặt xuống. Hơi nước bốc lên từ đầu cô ấy, phụt phụt.
À, chỉ có vậy thôi à, Kouta thở phào nhẹ nhõm.
“Đương nhiên anh sẽ nhắn tin rồi. Dạo này chúng ta vẫn nhắn tin mỗi tối cho đến khi ngủ mà.”
Hiusame khẽ gật đầu.
“……Bởi vì buổi tối có một hồ ly tinh(Vixen) không tốt lành ở đó ạ.”
“Không tốt lành, cái gì cơ……?”
Hiusame lườm vào hư không.
“Chỉ là ví von thôi ạ.”
“À ha……”
“Ngày nghỉ đặc biệt nguy hiểm. Hồ ly tinh(Vixen) đó sẽ ở bên Kouta-kun suốt ngày suốt đêm.”
Hiusame nắm chặt tay Kouta. Hơi đau. Thông báo không rõ ràng của chuyến tàu báo hiệu ga cậu sắp xuống.
“À, này, Chủ Nhật ngày kia, em có rảnh không? Anh muốn rủ em đi hẹn hò.”
Cơ thể cô ấy khẽ nảy lên một cái.
Dù vậy, Hiusame vẫn nhìn thẳng về phía trước. Tai cô ấy dường như đỏ lên, nhưng không chắc có thật không.
Với giọng điệu đều đều, Hiusame nói.
“……Em rảnh ạ.”
“Thật á. Tốt quá. Anh sẽ nhắn tin địa điểm và thời gian gặp nhau nhé?”
“Vâng ạ.”
Dù Hiusame có chào đón buổi hẹn hò hay không thì vẫn là một ẩn số, nhưng cậu đã nhận được sự đồng ý. Tốc độ tàu chậm dần.
“Vậy thì, hẹn gặp lại vào Chủ Nhật nhé.”
Kouta vẫy tay với Hiusame và xuống tàu.
“Tuyệt vời quáaaaa──!”
Trên sân ga, Kouta một mình reo hò vui sướng.
Cuối cùng cũng chốt được buổi hẹn hò với Hiusame rồi. Mức độ phấn khích cũng trở nên bất thường.
“Chúc mừng nhé, cuối cùng cũng định được ngày cầu hôn rồi.”
Bị gọi từ phía sau, Kouta quay lại. Đồng minh của cậu, Chris, đang mỉm cười.
Kouta ‘Àー…’ gãi đầu.
“Có thật là, sẽ cầu hôn không……?”
“Em đã nói rồi mà Papa gọi điện tới rồi đúng không?” Chris chống tay vào hông.
“Việc chuẩn bị cho việc mở chi nhánh ở nước ngoài đang tiến triển cực kỳ thuận lợi. Papa của Kota sẽ về Nhật vào đầu tuần tới. Nếu muốn cầu hôn thì cuối tuần này là giới hạn cuối cùng đấy.”
“Hà, đây là lần đầu tiên hẹn hò vào ngày nghỉ, thế mà……”
“Đúng rồi, ngay từ đầu em đã biết lịch trình rất gấp rút rồi còn gì. Việc em chủ động thúc đẩy các chiến dịch cho đến bây giờ cũng là vì chúng ta hoàn toàn không có thời gian. ……Em đã nói địa điểm hẹn hò cho cô ấy chưa?”
“Chưa. Anh định nhắn tin bây giờ.”
“Vậy sao. Em muốn thấy phản ứng của cô ấy khi nghe địa điểm đó lắm, nhưng thôi cũng được.”
Địa điểm hẹn hò đã được quyết định là Công viên giải trí Hanabatake theo chỉ dẫn của Chris. Đây là công viên giải trí lớn nhất trong tỉnh. Trẻ con địa phương thường đến đó khi còn học mẫu giáo hoặc tiểu học, và bản thân Kouta cũng nhớ là đã đến đó hồi mẫu giáo.
Đúng lúc định nhắn tin cho Hiusame, Kouta chợt dừng tay lại.
“Này, địa điểm hẹn hò là Công viên giải trí Hanabatake thật sự ổn chứ? Anh nghĩ Hiusame sẽ thích một nơi nào đó trông ‘người lớn’ hơn một chút──”
“Kota có biết không? Cô Toujou có bút chì bấm hình nhân vật Poppy-kun của Công viên giải trí Hanabatake đấy.”
Kouta lắc đầu. Hoàn toàn không biết.
“Hơn nữa, trong túi của cô ấy có khăn tay hình Poppy-kun. Mặt sau ốp điện thoại có hình dán Poppy-kun. Tận sâu trong chiếc tủ lớn nhất trong phòng cô ấy có búp bê nhồi bông Poppy-kun──”
“Khoan, khoan đã! Sao em biết mấy chuyện đó!??”
“Em là đồng minh mà.”
Chris cười đắc thắng.
“Chuyện của bạn gái, chuyện của Kota, tất cả em đều biết hết.”
Kouta từ bỏ suy nghĩ.
Chỉ dẫn của Chris chưa bao giờ sai. Dù chỉ là một lần cũng không. Kể từ khi lập liên minh với Chris, Kouta chỉ cần làm theo lời cô ấy là đủ.
Sau khi nhắn tin xong, Chris nắm lấy tay Kouta. Các ngón tay đan vào nhau.
“Kota này, hai người trông giống người yêu thật rồi đấy nhỉ. Tay cũng nắm chặt rồi này. Tập luyện với em cũng có ích đấy nhỉ.”
Mặt Chris rất gần.
Từ cô ấy đang cười tinh nghịch, Kouta vô thức né tránh ánh nhìn.
Trước đây Kouta chưa từng nắm tay con gái. Khi thấy cậu không dám chạm dù chỉ một ngón tay vào Hiusame, Chris đã nói ‘Chúng ta tập luyện thôi’.
“Ừm, nhờ tập luyện với em, mà rào cản nắm tay Hiusame cũng giảm đi một chút, nói sao nhỉ……”
“Vậy thì lần này, bước tiếp theo nhé.”
“Tiếp theo?”
“Đúng vậy,” Chris thì thầm sát bên.
“Ví dụ, hôn chẳng hạn──”
“Cá…!!”
Cậu lập tức lùi lại khỏi Chris.
Ánh mắt cậu vô thức bị hút về phía môi cô ấy.
“……Làm sao mà làm thế được.”
Với giọng thấp, Kouta nói.
Thậm chí còn cảm thấy tức giận với Chris, người đang vô tư chu môi ra. Theo sự bốc đồng, Kouta lớn tiếng.
“Đó không phải là thứ để tập luyện chứ!? Đừng nói nhẹ nhàng thế! Dù là đồng minh thì cũng có việc được làm và việc không được làm chứ──!”
“Đùa thôi.”
Kouta ngậm miệng lại.
Có tiếng cười khúc khích đáng yêu. Giọng soprano vang vọng trên sân ga hầu như không có người. Nó dần lớn hơn, và cuối cùng Chris ôm bụng cười.
“Mooー, đồ ngốc Kouta! Đừng giận thật chứ. Chắc chắn là đùa rồi mà.”
“Ôi, buồn cười quá,” Chris lau nước mắt đọng ở khóe mắt.
Kouta xấu hổ quay mặt đi.
“Đùa của em anh không hiểu……”
“Em cũng sẽ không dùng nụ hôn đầu để tập luyện đâu.”
“Nụ hôn đầu!??”
“Gì thế, sao anh lại hoảng loạn vậy? Anh tưởng trước đây em đã từng hôn ai đó rồi à?”
“Ya, không phải thế…… Vậy thì càng không nên đùa như lúc nãy! Nếu anh nghĩ là thật thì em định làm gì!?”
“Ừm? Vì là Kota nên em nghĩ anh sẽ không thể hôn ngay được đâu?”
“Aaah, đúng là thế thật……!”
Hoàn toàn bị đọc vị và bị trêu đùa. Cậu nghĩ ‘Không thể thắng được cô nàng này’.
Đúng lúc Kouta nghĩ như vậy.
Một chuyến tàu tốc hành lao vụt qua cạnh sân ga.
Lẫn trong tiếng ồn ào đó,
“……Haah,─hôn─muốn─hôn─quá……”
Chris nói gì đó. Tóc vàng dài bay lên bị gió lùa từ tàu tốc hành. Vì thế không nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cô ấy.
Chuyến tàu tốc hành biến mất, Chris nhìn về phía này. Với khuôn mặt rạng rỡ không chút gợn buồn.
“Kota, về cùng nhau thôi!”
“À,” Kouta trả lời.
Anh đi theo Chris, người đang tung vạt váy.
“Này, anh có rảnh không?”
Tối thứ Bảy. Khi Kouta đang chuẩn bị cho buổi hẹn hò ngày mai, Chris gọi.
“Kota, anh định cầu hôn bạn gái thế nào?”
“Định thế nào thì──”
“Cầu hôn em thử xem sao.”
“Ể!?” Kouta nghẹn lời.
Chris nhìn Kouta như muốn thử thách.
“……Không, cái đó, quá khó rồi……”
“Đùa thôi.”
Cô ấy cười khúc khích.
“Trong phim truyền hình hay có cảnh đó đúng không. Quỳ gối, mở hộp nhẫn ra ấy. Em chỉ tò mò không biết Kota có làm được không.”
“À, à,” Rồi cậu chợt nhận ra.
“Ấy, nhẫn!”
Cậu nghĩ ‘Sao mình lại quên mất chuyện đó được nhỉ’. Chris lắc đầu trước Kouta đang tái mặt.
“Trên thực tế, chuẩn bị nhẫn rất khó. Về mặt tài chính của Kota nữa.”
“Anh chỉ nghĩ đến chi phí hẹn hò thôi mà……”
“Đúng vậy, em nghĩ thế nên đã chuẩn bị một thứ thay thế rồi.”
Chris đưa một chiếc hộp nhỏ ra.
Mở ra, Kouta nín thở.
Một bông hồng đỏ thẫm duy nhất được đặt trong hộp. Màu đỏ rực rỡ hút lấy mắt cậu.
“Là hoa vĩnh cửu (preserved flower). Anh không nghĩ tặng hoa để bày tỏ tình cảm với đối phương là một ý tưởng hay sao?”
“Em đã chuẩn bị thứ này từ lúc nào vậy……?”
“Bởi vì, em là đồng minh mà,” Chris cười.
“Kota, anh có biết ý nghĩa của một bông hồng không?”
“Không……”
“Hoa hồng có ý nghĩa khác nhau tùy theo số lượng, nhưng một bông hồng nghĩa là ‘Chỉ có em mà thôi’.”
“‘Chỉ có em mà thôi’, ư……”
Cậu nghĩ ‘Thật là phù hợp’.
Người duy nhất để cầu hôn là Hiusame. Vì nghĩ thế nên Kouta và Chris đã làm đủ mọi cách cho đến giờ.
“Giờ thì, anh không hối hận gì nữa chứ?”
“Hối hận……?”
“Để buổi cầu hôn thành công, còn điều gì anh muốn làm thêm, hay có gì anh đã nghĩ ‘giá như làm thế kia’ không?”
Kouta chỉ suy nghĩ một thoáng.
“Không có.” Cậu khẳng định.
“Đã ba tuần kể từ khi lập Liên minh Giải trừ Hôn ước. Chúng ta đã làm được tất cả những gì có thể rồi. Anh và Hiusame, so với lúc ban đầu, anh nghĩ đã trở nên giống người yêu hơn rất nhiều.”
“Đúng vậy. Dù điểm xuất phát tệ thật.”
“Anh không biết phải đối xử với bạn gái thế nào. Thế là sau hai tháng hẹn hò, chẳng có tiến triển gì cả.”
Nhưng từ khi Chris đến, mọi thứ đột ngột bắt đầu thay đổi.
Việc đi học và về nhà cùng Hiusame, ăn trưa cùng nhau, và cả việc nắm tay nữa.
Tất cả là nhờ Chris đã dẫn dắt.
“Không thể nào hối hận được. Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi. Đúng không?”
Chris khẽ bật cười.
“Haha, ahahahaha──!”
Run rẩy cả người, Chris cười như điên. Có gì đáng cười thì Kouta hoàn toàn không hiểu. Câu nói của cậu có yếu tố gì khiến cô ấy cười chứ.
“Đúng vậy nhỉ, Kota. Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi. Cho nên vạn nhất có thất bại, đó cũng không phải lỗi của Kota.”
“Không phải lỗi của anh……?”
“Ừ,” Chris chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng.
“Lúc đó, người định mệnh của Kota không phải là cô ấy thôi.”
Định mệnh.
Cậu và Hiusame có được định mệnh kết nối không──? Không biết. Cậu chưa bao giờ cảm nhận được thứ gọi là định mệnh trong đời.
Với Kouta đang cau mày, Chris nói một cách tươi tỉnh.
“Nếu giả sử buổi cầu hôn của Kota thất bại, chúng ta hãy đi du lịch thất tình nhé.”
“Hả!?”
“Em sẽ đưa anh đến biệt thự trên đảo phía Nam bằng máy bay riêng.”
“Gì thế!? Khoan đã chứ. Nếu cầu hôn thất bại thì làm sao có tâm trạng đi như vậy được.”
“Dù em sẽ an ủi anh trong bộ đồ bơi sao?”
“Này……”
Lời ‘Này’ nghẹn lại, không thành tiếng.
Chris đang mỉm cười thật tươi.
“……Đùa thôi đúng không?”
Cậu nghĩ ‘Lại đang trêu mình rồi’.
Quả nhiên, Chris nói.
“Đùa thôi.”
Quay lưng lại, cô mở cửa shoji của phòng kiểu Nhật.
“Ngủ ngon, Kota.”
Cánh cửa shoji đóng lại mà không đợi Kouta trả lời.
Thật là lạnh nhạt một cách kỳ lạ. Có lẽ đồng minh Chris cũng đang căng thẳng chăng, Kouta nghĩ.
Sáng hôm sau, Chủ Nhật.
Tại cổng Công viên giải trí Hanabatake, Kouta đang đợi Hiusame.
Hiện tại là chín giờ năm mươi lăm phút. Giờ hẹn là mười giờ, nhưng Kouta đã đợi từ ba mươi phút trước. Vì Chris đã đuổi cậu ra khỏi nhà với lý do ‘Không được để con gái đợi’.
“Em cũng sẽ đến công viên giải trí sao?”
Khi ra khỏi nhà, Kouta hỏi Chris.
Chris cười vui vẻ.
“Kota cũng dần hiểu em rồi đấy nhỉ.”
“Em là đồng minh mà. Anh nghĩ em sẽ không bỏ mặc chiến dịch cuối cùng đâu.”
“Lần này, em chỉ đứng từ xa quan sát thôi. ……Không cần lo lắng đâu. Hôm nay ở công viên giải trí sẽ có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra đấy.”
“Gì thế kia.”
“Để buổi cầu hôn của Kota thành công, em đã cài đặt ‘cơ chế’ vào công viên giải trí rồi.”
“Cơ chế gì chứ. Làm gì có chuyện cài đặt gì vào công viên giải trí được!?”
“Anh quên rồi sao? Em là Christina Westwood của thế giới đấy.”
Cô ấy cười đắc ý.
“Kota chỉ cần phó mặc cho dòng chảy thôi. Như vậy buổi hẹn hò sẽ suôn sẻ.”
Cậu ngớ người, nhưng đồng thời cũng cảm thấy yên tâm. Đã bao lần cậu được cứu nhờ kế hoạch của Chris. Lần này cũng vậy, tin cô ấy là không sai đâu.
“Em xin lỗi vì đã để anh đợi ạ.”
Đột nhiên bị gọi, Kouta giật mình ngẩng mặt lên.
(Woa, Hiusame mặc thường phục……!)
Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô ấy mặc đồ thường. Khi mặc đồng phục thì trông rất chỉnh tề, nhưng khi mặc đồ thường, cô ấy rất nữ tính. Có thể thấy rõ ngực cô ấy rất lớn.
Hiusame vặn vẹo người vẻ không thoải mái.
“Cảm ơn anh vì đã mời em đi hẹn hò hôm nay ạ.”
“Không, không, anh mới phải xin lỗi vì mãi mới rủ em đi hẹn hò được……”
“Việc chọn nơi này làm địa điểm hẹn hò, có lý do gì không ạ?”
Hiusame ngước nhìn cổng vào công viên. Ánh nắng buổi sáng phản chiếu lên cổng được tạo hình bông hoa poppy.
Đương nhiên không thể nói là vì Chris quyết định. Kouta gãi đầu.
“Ừm, anh nghĩ, em sẽ thích……”
“……Vậy ạ.”
Giọng cô ấy có vẻ hơi không hài lòng. Kouta nín thở, sợ làm cô ấy giận.
“Em chắc chắn thích nhân vật của công viên giải trí này. Tuy nhiên, điều đó ban đầu là do Kouta-kun đã……”
Hiusame dừng lời.
Kouta nhìn vào Hiusame đang lưỡng lự.
“Ban đầu, anh đã……?”
Khi mắt họ chạm nhau, Hiusame đột ngột quay mặt đi.
“Chúng ta đi thôi. Thời gian hiện tại quan trọng hơn quá khứ.”
Mái tóc đen thẳng bay trong gió, Hiusame bước về phía cổng. Kouta vội vàng bước sát lại bên Hiusame. Đưa tay mình lướt vào tay cô ấy.
Hiusame quay mặt đi chỗ khác, nhưng đã nắm chặt lại tay Kouta.
Đúng lúc hai người bước qua cổng vào.
“Chúc mừnggg ạaa~!”
Tiếng kèn vang lên, và một quả bóng may mắn vỡ ra trên đầu.
Nhân viên công viên giải trí và các nhân vật mascot trong bộ đồ hóa trang tiến đến. Xung quanh các nhân viên khác cũng vỗ tay, Kouta và Hiusame chớp mắt ngạc nhiên.
“Quý khách chính là người thứ Mười Triệu đến tham quan! Chúc mừng quý khách!”
Nhân viên tươi cười bước tới, nói ‘Đây là kỷ niệm’, và dán sticker lên áo hai người. Đó là sticker hình Poppy-kun.
Nhìn thấy tấm băng rôn ‘Chúc mừng 10 Triệu Lượt Khách!’, Kouta xác nhận.
(Chuyện kỳ lạ là đây ư!)
Giọng Chris ‘Hôm nay ở công viên giải trí sẽ có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra đấy’ vọng lại. Đây chắc chắn là chiến dịch của Chris.
“Em ngạc nhiên thật. Chuyện thế này cũng có sao.”
Hiusame nhìn chăm chú vào sticker trên áo mình với vẻ mặt không biểu cảm.
“Hôm nay có vẻ sẽ có chuyện tốt xảy ra.”
Hiusame thì thầm, trông có vẻ vui. Kouta trong lòng giơ nắm đấm ăn mừng.
Một ngày Chủ Nhật trời rất đẹp.
Công viên giải trí có rất nhiều khách tham quan. Dễ thấy nhất là các gia đình và các cặp đôi. Thỉnh thoảng có tiếng hét từ tàu lượn siêu tốc vọng lại.
“Chúng ta đi từ đâu nhỉ.”
Kouta mở bản đồ công viên ra xem.
Địa điểm cầu hôn vào cuối buổi hẹn hò đã được quyết định. Quảng trường đài phun nước ở tận cuối công viên. Chris đã nói nơi đó sẽ được thắp sáng vào buổi tối, có không khí lãng mạn nhất.
Buổi trưa chơi bình thường, cậu muốn trở nên thân thiết hơn với Hiusame, nhưng──
“Kouta-kun, em có điều muốn nhờ ạ.”
“Gì thế?”
“Em thử thách trò bắn súng đó được không?”
Hiusame chỉ vào một chỗ có trò bắn súng lớn.
“Được chứ, đi thôi.”
“Cảm ơn anh.”
Hiusame lập tức trả một trăm yên ở chỗ bắn súng, nhận khẩu súng nút chai từ nhân viên. Cô ngắm vào mục tiêu.
Thật ngầu khi một cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng như Hiusame cầm súng. Kouta đang bị thu hút bởi nét quyến rũ mới của cô ấy thì,
“……Không được rồi. Hoàn toàn không đổ.”
Hiusame đã dùng hết đạn, vai cô ấy rũ xuống.
“Em đang ngắm vào cái gì?”
“Búp bê Mega Poppy-kun ạ.”
Trên bục trưng bày của chỗ bắn súng, có một con búp bê nhồi bông to bằng vòng ôm. Poppy màu đỏ thẫm làm mặt, nhưng với kích thước đó thì trông như mặt trời.
“Búp bê Mega Poppy-kun không bán ở cửa hàng lưu niệm. Chỉ có ở chỗ bắn súng này thôi ạ.”
“Em rành thế.”
“Vì em đến đây vài lần rồi ạ.”
Tiếng ‘Pan’ và tiếng trẻ con vang lên. Một gia đình đang ngắm vào con búp bê nhỏ hơn nhiều so với búp bê Mega Poppy-kun. Tuy nhiên, họ vẫn không bắn rơi được.
“Quả nhiên, với kích thước đó thì bắn rơi thật sự rất khó khăn.”
“Vâng. Nút chai bắn trúng nhưng không đổ.”
“Anh thử xem sao.”
Kouta trả một trăm yên cho nhân viên. Cậu nhận khẩu súng nút chai.
Ngắm vào con búp bê khổng lồ, Kouta nghĩ.
(Nếu mình có thể lấy được thứ đó cho cô ấy ở đây thì tốt quá, nhưng mình chưa từng bắn súng bao giờ……)
Với ý nghĩ ‘thử cho biết’, Kouta bóp cò. Pan, tiếng động lớn vang lên.
Ngay sau đó, con búp bê nghiêng đi.
““Ể!?””
Không chỉ Hiusame, mà cả Kouta cũng thốt lên.
Con búp bê Poppy-kun trông có vẻ không thể đổ được, lại bất ngờ ngã lật ra, rồi rơi xuống.
“Kouta-kun, anh tuyệt vời quáaa…!”
Giọng Hiusame đầy phấn khích.
“Em chưa từng thấy ai bắn rơi được lần đầu tiên! Anh làm được rồi!”
Cô ấy nắm chặt lấy cánh tay Kouta, reo hò. Cánh tay cảm nhận được sự mềm mại ‘khác biệt’. Kouta vội vàng rời khỏi Hiusame, nói ‘Anh đi lấy quà đây’.
(Thật sao…… Có chuyện thế này ư!?)
Không. Thường thì không thể nào.
Vậy thì, đây chắc chắn là chiến dịch của Chris rồi.
Để tăng hảo cảm của Hiusame, công viên giải trí chắc chắn đã được cài đặt ‘cơ chế’.
Khi Kouta đến chỗ nhân viên nhận búp bê nhồi bông.
“Oàaaa, búp bêeeeee!”
Có tiếng trẻ con khóc.
Một cậu bé cỡ tiểu học nhìn con búp bê trong tay Kouta và khóc nức nở. Gần đó có người mẹ đang an ủi cậu bé.
“Đừng khóc nữa! Mẹ sẽ mua cái khác cho con ở cửa hàng lưu niệm……”
“Không chịu không chịu, không phải cái lớn nhất! Con muốn cái đó!”
“Đừng mè nheo nữa. Lần tới đến đây thì lấy lại chẳng được sao.”
“Lần tới là bao giờ!? Ngày mai con phải đi máy bay rồi!?”
Phiền phức thật, Kouta nghĩ.
Nhưng cậu cũng không thể nhường cái này được. Con búp bê này là để tặng Hiusame. Là chiến dịch để tặng quà cho cô ấy và kiếm thêm hảo cảm──
“À, nếu được, xin mời.”
Kouta đưa con búp bê cho hai mẹ con.
Cậu bé đột ngột ngừng khóc, người mẹ nhìn Kouta với vẻ mặt ngạc nhiên.
……Cậu biết là mình đang phá hỏng chiến dịch công phu của Chris. Nhưng không thể làm ngơ trước đứa trẻ đang khóc. Huống chi, đây là thứ cậu lấy được bằng cách ‘gian lận’.
“Ơ, chuyện đó, chúng tôi không thể nhận được……” Người mẹ bối rối, nhưng Kouta lắc đầu.
“Tôi là người địa phương nên có thể đến đây bất cứ lúc nào. Lần tới tôi sẽ lấy lại con búp bê.”
Đây là chiến dịch của Chris nên mới lấy được. Lần tới đến đây, chắc chắn sẽ không lấy được. Cậu biết thế, nhưng vẫn nói.
Đưa con búp bê cho cậu bé. Cậu bé ôm lấy con búp bê khổng lồ, “……Cảm ơn ạ,” Rồi cười. “Xin lỗi,” Người mẹ cúi đầu lia lịa, cùng cậu bé rời đi.
Vừa tiễn họ đi, Kouta chạy vội đến chỗ Hiusame.
Cậu cúi đầu thật mạnh trước cô ấy đang nhìn vào giải thưởng bắn súng.
“Gomen, Hiusame! Con búp bê lúc nãy, đứa bé du khách muốn nó nên anh lỡ tay──!”
Mặc dù lúc lấy được cô ấy đã vui mừng đến thế, nhưng cậu lại tự tiện cho người khác mất rồi. Sẽ bị mắng đây, Kouta chuẩn bị tâm lý, nhưng,
“……Em nghĩ, điều đó rất giống Kouta-kun……”
Ể, Kouta ngẩng mặt lên.
Hiusame đang nhìn về phía xa xăm.
“Vậy là, chúng ta có lý do để đến đây chơi cùng Kouta-kun thêm một lần nữa rồi.”
“Ể, nghĩa là……?”
“Lần tới hãy lấy con búp bê đó cho em nhé.”
Vừa nói xong, cô ấy đã nhanh nhẹn bước đi.
(Có phải là, cô ấy muốn hẹn hò lần tới nữa không……?)
Trong lúc suy nghĩ, Hiusame dừng lại giữa đường. Cô ấy liếc nhìn về phía này, Kouta vội vàng chạy đến.
◆◆◆
Địa điểm chuyển sang, trung tâm công viên giải trí. Lối vào đài quan sát có thể nhìn toàn cảnh công viên, hôm nay chỉ riêng ngày hôm nay treo biển cấm vào.
Trên đỉnh đài quan sát,
“Aaaah đây đúng là Kota mà! Ưu tiên cảm xúc của đứa trẻ đang khóc hơn là chiến dịch của bản thân. Thật là dịu dàng quá đi mà! Haah, thích thích thích quáaa!”
Chris đang rên rỉ, nhìn qua ống nhòm. Cô ấy đeo tai nghe lớn, lắc lư mái tóc vàng búi hai bên.
Từ tai nghe phát ra cuộc trò chuyện của Kouta và Hiusame.
Sticker kỷ niệm được dán khi hai người vào cổng. Đó là nơi cài đặt máy nghe trộm và thiết bị định vị GPS. Việc ‘người thứ Mười Triệu’ đương nhiên là nói dối.
Chris đang giẫy nảy, phát ra những tiếng kêu chói tai, hầu gái mặc đồ đen tuyền an ủi.
“……Ojou-sama, nếu không giữ im lặng thì tôi không thể nghe rõ tín hiệu vô tuyến.”
Trên đỉnh đài quan sát, máy vô tuyến lớn, loa, màn hình hiển thị…… được xếp đầy, tạo ra bầu không khí nghiêm trọng. Hoozuki đang điều khiển tất cả.
Zaza, tiếng nhiễu sóng vang lên, rồi giọng phụ nữ phát ra từ loa.
『Đội 〇〇 hai mươi mốt, Chiến dịch B thành công rồi ạ.』
“……Đã hiểu.”
Hoozuki trả lời qua bộ đàm.
Chris nhìn hai mẹ con du khách qua ống nhòm. Đó là hai mẹ con mà Kouta đã cho con búp bê. Người mẹ đang cất bộ đàm vào túi xách.
“Phì phì, có bao nhiêu người được huy động cho chiến dịch này vậy?”
“……Năm nghìn không trăm ba mươi sáu người ạ.”
Hoozuki trả lời, nhìn màn hình hiển thị bản đồ công viên—nơi các tín hiệu GPS đang di chuyển.
“……Trừ Gouzanji Kouta và Toujou Hiusame, tất cả mọi người trong công viên hôm nay đều là ‘diễn viên đóng thế’.”
“Tuyệt vời,” Chris nhếch mép cười.
Kouta hẳn đã nhận ra việc con búp bê khổng lồ rơi xuống là chiến dịch của Chris. Tuy nhiên, cậu chắc chắn không nhận ra rằng cả hai mẹ con đó cũng là một phần của chiến dịch B.
Để buổi cầu hôn của Kouta diễn ra suôn sẻ, Chris đã thuê trọn công viên giải trí. Tất cả nhân viên và khách tham quan hôm nay đều là những người Chris thuê chỉ riêng cho chiến dịch này. Đây là chiêu trò chỉ có Chris, người sở hữu khối tài sản khổng lồ, mới có thể làm được.
Với điều này, dù Kouta và những người khác đi đến đâu trong công viên, Hoozuki đều có thể chỉ dẫn qua bộ đàm và cố ý tạo ra nhiều sự kiện khác nhau.
Nhìn Kouta đang ở phía xa qua ống nhòm, Chris cười một cách thách thức.
“Nào, Kota. Đây là Christina Westwood của thế giới đấy. Hãy chạy thẳng đến buổi cầu hôn đi nào!”
“……Thông báo cho toàn bộ nhân viên. Đối tượng đang di chuyển đến Poppy Land Adventure. Từ giờ sẽ bắt đầu Chiến dịch E.”
***
Kouta và Hiusame quyết định tham gia trò chơi giải trí. Họ xếp hàng ở Poppy Land Adventure ngay gần đó.
Trò chơi này là đi vòng quanh hang động bằng chiếc xe goòng nhỏ hai chỗ. Không phải trò cảm giác mạnh nên có thể yên tâm chơi.
“Ngạc nhiên thật, chúng ta được lên sớm nhỉ.”
“Đúng vậy. Nhìn lượng người xếp hàng, em nghĩ sẽ phải chờ thêm chút nữa.”
Dù trông có vẻ đông đúc, nhưng chỉ khoảng năm phút thì đến lượt Kouta và Hiusame.
Được nhân viên mời ‘Xin mời’, Hiusame bước lên xe goòng trước. Kouta cũng ngồi cạnh.
“Vì nguy hiểm, tuyệt đối không được ra khỏi xe goòng cho dù có chuyện gì xảy ra nhé.”
Sau khi nghe hướng dẫn an toàn, xe goòng chạy đi với tốc độ nhanh.
Hang động được bao phủ bởi hoa trên cả tường và trần. Giữa biển hoa, chỉ còn lại Kouta và Hiusame.
“Hiusame này, em có vẻ hay đến công viên này nhỉ.”
“Vâng ạ.”
“Em đến cùng ai thế?”
Kouta đã thắc mắc từ nãy.
Trong trường, cậu chưa từng thấy Hiusame thân thiết với ai. Cô ấy có bạn bè ngoài trường để đi chơi công viên không?
“Em đến cùng anh trai ạ.”
“Ồ, em có anh trai sao! Ngạc nhiên thật.”
“Ngạc nhiên ạ.”
“Không, ừm, chỉ là suy nghĩ chủ quan thôi, nhưng anh tưởng em là con một……”
Chắc là vì ở trong lớp cô ấy là một tồn tại ‘cô độc’, nên cậu mới nghĩ vậy.
“Anh trai của Hiusame cũng là thiên tài sao?”
“……Không ạ. Anh ấy khác em, bình thường thôi.”
Cách nói hơi khó hiểu.
Kouta nhìn sang bên. Hiusame nhìn vào bức tường đầy hoa với vẻ mặt không biểu cảm.
“Có khi nào Hiusame không thích bị gọi là ‘thiên tài’ không?”
Nhớ lại.
Thời gian ở bên cô ấy. Những cuộc trò chuyện đã có. Những biểu cảm đã thoáng qua.
Với câu hỏi đầy e dè của Kouta, Hiusame trả lời dứt khoát.
“Em ghét ạ.”
“Tại sao……”
“Vì nó ‘kỳ cục’ ạ.”
Với Kouta, một người bình thường, ý nghĩa đó không dễ hiểu ngay lập tức.
Giọng Hiusame lẫn vào tiếng xe goòng chạy lạch cạch.
“Thiên tài…… Khi bị nói như vậy, em cảm thấy có một bức tường mạnh mẽ với người khác. Thực tế, mọi người trong lớp luôn giữ khoảng cách và dè chừng em. Khi em tham gia vào cuộc trò chuyện, bầu không khí trở nên gượng gạo. Điều đó có lẽ là vì em khác với người khác ở đâu đó, ‘kỳ cục’.”
Cúi mắt xuống, Hiusame khẽ thở dài.
“Em chỉ muốn được bình thường thôi. Thiên tài gì chứ──”
“Không phải thế, Hiusame!”
Kouta nói một cách mạnh mẽ.
“Mọi người kiêng dè là vì họ nghĩ Hiusame rất giỏi! Không phải vì em ‘kỳ cục’. Mọi người, thật sự rất muốn nói chuyện với Hiusame đấy.”
“Có thật vậy không ạ. Em khó tin quá.”
“Thật đấy! Bởi vì, Hiusame được nhiều người tỏ tình đúng không. Đó chính là bằng chứng cho thấy có rất nhiều người muốn trở nên thân thiết hơn với Hiusame còn gì.”
Hiusame chớp mắt một cái.
“Chuyện đó, có ý nghĩa như vậy sao……”
“Còn có ý nghĩa nào khác nữa chứ!”
“Không, ừm…… em tưởng, họ hứng thú với cơ thể em……”
Hiusame cúi mặt xuống vẻ ngượng ngùng. Kouta nhìn theo ánh mắt đó, thấy bộ ngực ‘trọng lượng’.
“Đó, đó cũng là một phần sức hút của Hiusame mà!”
Cậu vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
“Nghĩ là ‘kỳ cục’ là hoàn toàn sai lầm. Hiusame vốn dĩ đã đủ sức hút rồi. Không cần phải tự ti về việc mình là thiên tài đâu!”
“Kouta-kun……”
Bốp, tất cả đèn vụt tắt.
Hiusame khẽ kêu lên một tiếng. Bỗng dưng tối om, và xe goòng dừng lại.
“Gì thế……?”
Giọng Kouta đầy căng thẳng vọng lại trong hang động.
Rồi, có tiếng nói từ loa trong hang động.
『Quý khách đang trên tàu. Thành thật xin lỗi vì sự cố mất điện. Xin vui lòng chờ một lát để khắc phục』
“Mất điện à……,” Vừa nói, Kouta vừa nghĩ.
(Đây cũng là chiến dịch của Chris rồi).
Những sự cố thế này ở những nơi như thế này chắc hiếm khi xảy ra. Nghĩ là chiến dịch của Chris là điều tự nhiên.
Muốn lấy điện thoại ra để lấy ánh sáng, nhưng xui xẻo thay, tất cả hành lý đều đã gửi ở tủ đồ trước khi lên xe goòng.
“Hiusame, em có sao không……?”
Kouta hỏi vào bóng tối bên cạnh.
“Vâng,” có tiếng trả lời.
“Em…… không sao ạ……”
Có thật không? Cậu nghĩ. Giọng Hiusame nghe có vẻ lo lắng.
Tầm nhìn hoàn toàn là bóng tối, không thấy gì cả.
“Hiusame, đưa tay sang bên cạnh.”
“……Thế này ạ?”
Đầu ngón tay Hiusame chạm vào vai Kouta. Cậu nắm lấy bàn tay đó. Cậu cảm nhận được cơ thể Hiusame giật mình.
“Anh nghĩ nắm tay thế này thì em sẽ không cảm thấy cô đơn.”
“……Đúng vậy ạ.”
Giọng cô ấy hơi lạnh nhạt, nhưng Hiusame nắm chặt lại tay Kouta.
“Tay Kouta-kun ấm thật đấy ạ.”
Bàn tay Hiusame đang nói điều đó lại lạnh ngắt.
Từ nãy trong hang động có luồng gió lạnh thổi qua, vù vù. Giống như gió điều hòa bị điều chỉnh sai nhiệt độ.
“Lạnh à? Anh cho em mượn áo khoác nhé?”
“Không, như vậy Kouta-kun sẽ bị lạnh mất. Không cần đâu ạ.”
Bị từ chối, nhưng Hiusame có vẻ lạnh.
(Đây chẳng lẽ là, để làm ấm Hiusame thì mình nên ôm cô ấy vào lòng sao? Có phải đây là chiến dịch, cơn gió này!?)
Muốn hỏi Chris cho rõ, nhưng xung quanh tối om và không có ‘chỉ dẫn’ nào.
Sau một hồi phân vân, Kouta thu hẹp khoảng cách với Hiusame. Kéo tay cô ấy lại gần.
“Kouta-kun……?”
Có tiếng hỏi đầy nghi ngờ.
Cậu đặt tay lên vai Hiusame, nhưng cô ấy không tỏ vẻ khó chịu.
Tim đập thình thịch. Chưa từng ôm con gái bao giờ. Cảm nhận hơi thở của Hiusame rất gần.
Kouta hạ quyết tâm, kéo cô ấy vào lòng──
Đột nhiên, đèn bật sáng. Hình dáng hai người hiện ra.
Trong xe goòng, Kouta và Hiusame gần như đang ôm nhau. Ở khoảng cách mà chỉ cần ghé mặt gần hơn một chút là môi có thể chạm nhau.
““~~~~~~~!!!””
Hai người mắt trắng bóc, vội vàng tách nhau ra.
『Chúng tôi xin lỗi đã để quý khách chờ đợi. Xe sẽ khởi hành ngay bây giờ.』
Tiếng nói phát ra từ loa, xe goòng bắt đầu chuyển động. Tiếng chạy lạch cạch vang lên, hai người với khuôn mặt đỏ bừng, cứng đờ người ở hai đầu xe goòng.
◆◆◆
Trên màn hình ở đài quan sát, hình ảnh hai người đang đỏ mặt trong xe goòng được hiển thị. Hoozuki đẩy gọng kính lên một chút.
“…………Ojou-sama, tín hiệu bật đèn có vẻ hơi sớm ạ?”
“Làm gì có chuyện đó! Tuyệt đối không được để hai người đó gần nhau hơn nữa! Mà rốt cuộc chiến dịch này là gì vậy? Suýt chút nữa thì họ đã hôn nhau rồi!”
“……Tất cả các chiến dịch đều theo chỉ thị của Ojou-sama ạ.”
Chris nghiến răng, giậm chân thùm thùm.
“Em biết rồi mà! Chuyển sang chiến dịch tiếp theo đi!”
***
Đến giờ trưa, Kouta và Hiusame đi về khu nhà hàng. Bất chợt Hiusame dừng lại.
“Ôi, nhà hàng này……”
“Có chuyện gì à?”
“Nó thành quán mì ramen rồi ạ.”
Hiusame ngước nhìn biển hiệu tòa nhà.
“Trước đây khác à?”
“Vâng, trước đây là quán ăn phương Tây bán hamburger và omurice.”
Xét về đối tượng khách đến công viên, quán ăn phương Tây có lẽ phù hợp nhu cầu hơn. Tòa nhà cũng trông giống nhà hàng gia đình, biển hiệu ghi chữ ‘Ramen’ trông có vẻ lạc lõng.
“Làm thế nào đây? Nhà hàng kiểu Nhật có vẻ ở đằng kia.”
“À, Kouta-kun.”
Hiusame giữ Kouta lại khi cậu định đi ngang qua quán ramen.
Nắm chặt tay Kouta, Hiusame thú nhận như đang thú tội đã mười năm rồi.
“Em, xấu hổ thay, chưa từng vào quán mì ramen bao giờ ạ……!”
“Không, không cần xấu hổ đâu. Anh nghĩ con gái đã từng vào quán ramen là số ít đấy.”
Kouta thỉnh thoảng giúp quán, nhưng ít khi thấy khách nữ.
“Tuy nhiên, em vẫn nghĩ mình nên biết về quán mì ramen ạ.”
“Ừm, ừm? Tại sao lại thế……?”
“Chuyện đó──,” Hiusame nói, rồi nghẹn lại.
“……Đó, đó là ạ, ừm, chuyện đó……”
Mắt cô ấy đảo quanh, cô ấy thốt ra những từ vô nghĩa.
Trước Hiusame đột nhiên có vẻ khác thường, Kouta nghiêng đầu.
“……Em, là…… của Kouta-kun…… ko…… ko………!”
Với khuôn mặt đỏ bừng, Hiusame định nói gì đó. Nhưng giọng quá nhỏ, không nghe rõ.
Một nhóm học sinh tiểu học hào hứng chạy qua bên cạnh Kouta và Hiusame, một gia đình đi ngang qua vừa nói chuyện ‘Trưa nay ăn gì nhỉ’.
(Có khi nào hôm nay cô ấy muốn ăn ramen không nhỉ……?)
Nghe nói vào quán ramen khá khó khăn đối với con gái. Có khi nào Hiusame không thể tự mình nói muốn ăn ramen không──?
“Buổi trưa, ăn ramen nhé?”
Trước câu hỏi của Kouta, miệng Hiusame há hốc.
Giây lát sau, cô ấy lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị.
“Vâng ạ! Xin hãy chỉ giáo cho em.”
Kouta nghĩ ‘Hẹn hò mà ăn ramen là không ổn rồi’, nhưng nếu Hiusame muốn thì không có lý do gì để từ chối. Kouta và Hiusame đi về phía quán ramen.
Giờ ăn trưa, nhưng trong quán khách thưa thớt. Được dẫn đến bàn bốn người cạnh cửa sổ giống như nhà hàng gia đình, Kouta và Hiusame ngồi đối diện nhau.
“Xin lỗi, bây giờ em mới để ý ạ.”
Hiusame nhìn menu, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Kouta-kun, ăn ramen có ổn không ạ……?”
“Ể, anh thì ổn mà?”
“Có phải anh ăn ramen mỗi ngày nên ngán rồi không?”
“Không không. Ở nhà anh hầu như không bao giờ ăn ramen.”
Kouta cười khổ, lật menu.
“Hiusame mới là người có ổn với ramen không……? Ramen đó…… không ngọt đâu……”
“Hôm nay trước hết, em muốn được dạy ‘cách ăn’ ở quán ramen ạ.”
“Làm gì có ‘cách ăn’ nào!? Em hiểu sai về ramen rồi!”
Gọi món xong, nói với nhân viên. Khi đang bàn với Hiusame về thứ tự các trò chơi sau đó,
“Trong số các quý khách ở đây, có ai là chủ quán mì ramen không ạ~?”
“!?”
Suýt nữa thì phun cả nước vừa uống.
Nhìn quanh, vài nhân viên đang đi lại lặp lại câu nói tương tự. Họ cần tìm ‘chủ quán mì ramen’ chứ không phải ‘bác sĩ’. Không nghe nhầm đâu.
(C, chuyện gì thế này!? Ngớ ngẩn quá rồi, Chris──!)
Đây chắc chắn là chiến dịch của Chris. Không thể có chuyện thế này xảy ra trong thực tế.
Nhân viên với vẻ mặt mệt mỏi tiến đến bàn Kouta và Hiusame.
“Thưa quý khách, thành thật xin lỗi. Vừa rồi, người phụ trách nấu ăn đột ngột lên cơn bệnh mãn tính, và nếu không tìm được người có thể luộc mì ramen thì chúng tôi không thể phục vụ món ăn cho quý khách được ạ.”
(Tình huống thì vớ vẩn, nhưng lý do lại nặng nề thế!)
Hiusame đưa tay lên miệng như nói ‘Ồ’. Cô ấy có vẻ tin hoàn toàn lời nhân viên.
“Trong trường hợp đó, xin lỗi quý khách, nhưng quý khách sẽ phải ăn ở nơi khác ạ……”
(Trời ơi. Mình sẽ phải tham gia vào cái trò giả tạo rẻ tiền này sao……)
Thất vọng, nhưng đó là chiến dịch của Chris. Không thể không làm được.
“À, ừm, nhà tôi làm quán mì ramen ạ.”
Kouta nói, nhân viên sáng mắt lên. “Xin mời đi vào bếp ạ!” Họ mời cậu đi. Diễn xuất đỉnh thật. Chris thuê cả diễn viên kịch à.
Có lẽ kịch bản của chiến dịch này là Kouta sẽ nấu mì ramen hợp khẩu vị của Hiusame ở đây.
Cam chịu số phận, Kouta đứng dậy khỏi ghế.
“Kouta-kun,” có tiếng gọi.
“Lần đầu tiên ăn ramen, em rất mong chờ ạ.”
Hiusame đỏ mặt, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Nếu bị nhìn bằng ánh mắt lấp lánh như vậy, không thể làm cho có được. Kouta quyết định sẽ nấu hết sức mình vì cô ấy.
◆◆◆
Chris chống tay vào hông, nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt khó chịu.
Trên đó, Kouta và Hiusame đang ăn ramen rất thân thiết.
“Này, ramen của em đâu? Em cũng muốn gọi món ramen do Kota làm.”
“……Gouzanji Kouta chỉ nấu hai bát thôi ạ.”
“Tại sao!? Tại sao chỉ nấu có bấy nhiêu thôi!?”
“……Theo tiến trình chiến dịch, Gouzanji Kouta không có thời gian để nấu thêm ramen──”
“Eeeeeee, em cũng muốn ăn ramen của Kotaaa lắm màaaaa……!!”
***
“Hôm nay công viên giải trí thật sự có nhiều sự cố thiết bị nhỉ.”
Hiusame khẽ thì thầm.
Kouta giật mình.
“À, à, đúng thế……”
(Chris, lần cuối cùng rồi em không làm quá lên đấy chứ……?)
Sau bữa ăn, họ đã chơi tàu lượn siêu tốc, đu quay trên không, vòng quay ngựa gỗ……, nhưng tất cả đều gặp sự cố như dừng đột ngột giữa chừng. Công viên giải trí này rõ ràng có vấn đề.
“Nhưng mà, Kouta-kun trông thật đáng tin cậy.”
“Ể……”
“Em rất kính trọng việc anh không hề hoảng loạn khi tàu lượn siêu tốc dừng lại.”
──
Không hoảng loạn là vì cậu biết đó là chiến dịch của Chris. Kouta nghẹn lời, không biết trả lời sao.
(Hiusame có vẻ đang vui nhỉ……)
Kouta liếc nhìn cô ấy. Từ nãy tay Kouta và Hiusame đang nắm kiểu người yêu. Chiến dịch của Chris đã thành công. Khoảng cách giữa hai người đã gần nhất từ trước đến nay.
Kouta và Hiusame đã đi đến tận cuối công viên.
Phía trước là ‘chiến trường cuối cùng’, quảng trường đài phun nước.
Kouta nắm tay Hiusame, dẫn cô ấy về phía quảng trường. Khi cô ấy bước chân lên bậc thang dẫn đến quảng trường,
Tách, đèn hai bên cầu thang bật sáng.
Lấy đó làm tín hiệu, ánh sáng lần lượt bật dọc theo cầu thang. Quảng trường đài phun nước chìm trong ánh sáng, như đang chào đón Kouta và Hiusame.
Hiusame thở dài.
“Đẹp, thật đấy ạ……”
“Đây là lần đầu tiên em thấy quảng trường vào buổi tối à?”
“Vâng. Em luôn về vào lúc chiều tối.”
Ở trung tâm quảng trường hình tròn là đài phun nước lớn được chiếu sáng.
Xung quanh là vỉa hè lát đá, và các ghế dài xếp thành vòng tròn để ngắm đài phun nước. Đằng sau ghế dài là vườn hoa trải rộng, với những bông hoa chocolate cosmos màu đỏ thẫm nở rộ.
Nơi lãng mạn như vậy, nhưng không có khách tham quan nào cả. Chắc chắn là Chris đã sắp xếp rồi.
Kouta và Hiusame ngồi cạnh nhau trên ghế dài.
Đài phun nước kêu ào ào.
(Bây giờ…… Bây giờ, mình sẽ cầu hôn sao……? Chết tiệt, đến lúc này lại thấy hồi hộp……)
Đến mức này rồi mà cậu vẫn cảm thấy chùn bước.
Kouta nhìn quanh tìm kiếm sự hỗ trợ từ Chris, nhưng không thấy gì giống như vậy ở đài phun nước hay vườn hoa. Mồ hôi thấm ướt lưng Kouta.
“Em cảm thấy như đang mơ vậy.”
Bị nói đột ngột, Kouta giật mình.
“S, sao, em thích cảnh này đến vậy sao?”
“Không,” Hiusame lắc đầu một cái.
“Việc em đang hẹn hò thế này với Kouta-kun ấy ạ.”
Đùng, tim cậu nhảy lên một nhịp.
“……Kouta-kun không nhớ đâu nhỉ. Chúng ta từng học cùng một trường mẫu giáo đấy ạ.”
“Ể!?”
Kouta vô thức nhìn Hiusame.
Mái tóc dài che khuất khuôn mặt nghiêng đang nhìn đài phun nước.
“Người đầu tiên dạy em về nhân vật của công viên giải trí này là Kouta-kun đấy ạ.”
“Ểé!?”
“Kouta-kun đã tặng em quà lưu niệm từ công viên đấy.”
“……Xin lỗi, anh kém khoản trí nhớ……”
“Xin đừng xin lỗi ạ,” Hiusame cúi mặt.
“Và, trò chơi quán mì ramen.”
“!?”
“Chúng ta thường chơi cùng nhau.”
Những ngày thơ ấu vụt qua trong tâm trí cậu.
(Không thể nào. Không thể nào, Hiusame lại là người ‘đóng vai cô dâu’ lúc đó……?)
Cô bé tóc dài.
Ký ức của Kouta chỉ có thế.
Dù cô bé đó là Hiusame đi chăng nữa── cũng không có gì lạ.
“Em, từ hồi đó đã kém ăn nói, không thể thân thiết với những đứa trẻ khác. Bị nói là ‘kỳ cục’, không được cho chơi cùng.”
Hiusame siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối.
“Nhưng, chỉ có Kouta-kun đã rủ em chơi trò quán mì ramen.”
“Em thật sự rất vui,” cô ấy thì thầm.
(Cô ấy nhớ ư──. Cái ‘lời hứa’ lúc đó. Cái lời thề ‘Chúng ta sẽ kết hôn’.)
Nếu vậy thì, đó là định mệnh.
Nếu đây không phải là định mệnh thì là gì chứ.
Họ đã ‘đính hôn’ từ hồi mẫu giáo, tình cờ gặp lại ở cấp ba, và Kouta lại thích cô ấy.
Như thể không chịu nổi ánh nhìn của Kouta, Hiusame đứng dậy khỏi ghế. Cô ấy đi về phía đài phun nước.
“Vào cấp ba, em nhận ra ngay đó là Kouta-kun lúc đó. Dù lên cấp ba, anh vẫn không thay đổi. Anh vẫn chơi cùng em, người không hòa đồng với mọi người xung quanh. Anh nói em đủ sức hút như chính con người em. Em thì──”
Nhìn lên đài phun nước, lời nói của cô ấy ngắt quãng.
“……E, em, trở thành người yêu của Kouta-kun rồi, h…… h…… h………!”
Hiusame kiên quyết quay lưng lại. Để nghe giọng nói đó, Kouta đứng dậy.
Trong sâu thẳm trái tim, cậu luôn cảm thấy bất an.
Hiusame thực sự nghĩ gì về mối quan hệ với Kouta.
Có phải cô ấy chỉ nhận lời tỏ tình vì bị sự nhiệt tình của Kouta thúc đẩy không.
Dù vậy, Hiusame có chút thiện cảm nào với Kouta không. Kô ấy có hối hận khi hẹn hò với Kouta không.
Tiếng nước ào ào nhấn chìm mọi âm thanh khác. Ngay cả tiếng bước chân của Kouta.
Hiusame nhận ra Kouta không nghe thấy, khẽ thổ lộ nỗi lòng.
“……Em hạnh phúc lắm. Vì được làm người yêu của Kouta-kun.”
“Anh cũng thế, Hiusame.”
!! Cơ thể Hiusame giật nảy lên.
Cô ấy quay phắt lại, mặt đỏ bừng như gấc. Nhận ra Kouta, Hiusame há miệng, đóng miệng liên tục.
“Cái, cái, cái……!”
Cô ấy như bị hỏng vậy. Phát ra tiếng giống như tiếng rên rỉ “Ưưưưư~~~~~” và vặn vẹo người, mặt méo mó như sắp khóc.
“Hic, anh, anh chơi xấu quá……! Rình rập từ phía sau……!”
“Anh đi bộ bình thường thôi mà,” Kouta cười khổ.
“Anh nghe lời Hiusame nói nên yên tâm rồi. Anh cứ lo Hiusame ở bên anh sẽ thấy chán.”
“……K, không, không có…… đâu……”
Hiusame đảo mắt liên tục, cố gắng nặn ra tiếng nói.
Bây giờ thì được rồi, cậu nghĩ.
Nếu quyết định cầu hôn thì chỉ có bây giờ thôi.
(Cái này sẽ thành công đúng không, Chris!?)
Hiusame thật sự thích Kouta.
Hơn nữa Kouta và cô ấy đã hứa hẹn KẾT HÔN từ hồi mẫu giáo. Hiusame chính là người ‘đóng vai cô dâu’.
Hiusame chớp mắt trước Kouta đang quỳ gối.
“……Kouta-kun?”
Giữa những hạt nước li ti phản chiếu ánh sáng, Kouta đưa tay vào túi xách. Lấy ra bông hoa vĩnh cửu.
Một bông hồng duy nhất. ‘Chỉ có em mà thôi’.
“Hiusame──”
Đúng lúc Kouta định nói lời cầu hôn,
Cốc, có tiếng giày cao gót vang lên.
◆◆◆
Thời gian quay ngược lại một chút.
Để chứng kiến trực tiếp buổi cầu hôn của Kouta, Chris cùng Hoozuki đã di chuyển địa điểm từ đài quan sát.
Chris và những người khác ẩn mình trong vườn hoa chocolate cosmos. Trước mắt họ là Kouta và Hiusame đang ngồi cạnh nhau trên ghế dài.
“Không khí hoàn hảo. Kota đã chiếm được trái tim cô ấy rồi.”
Từ tai nghe phát ra cuộc trò chuyện về chuyện hồi mẫu giáo.
(Ồ, hóa ra câu chuyện về nhân vật đó là thế……)
Việc Poppy-kun là thứ quan trọng đối với Hiusame đã được Hoozuki điều tra ra. Vì thế nên mới chọn công viên giải trí này làm địa điểm cầu hôn.
Không ngờ rằng, chuyện đó lại liên quan đến Kota hồi mẫu giáo.
(Thật ngoài dự đoán. Nhưng tại sao cô ấy lại trân trọng những ký ức tuổi thơ đến vậy nhỉ──?)
Chris cũng còn nhớ rõ ký ức chơi trò quán mì ramen với Kouta. Nhưng đó là vì cha cô ấy đã nói với cô ấy rằng Kouta là hôn phu.
Cô ấy hẳn không có gì đảm bảo rằng sẽ gặp lại Kota ở cấp ba. Huống chi là trở thành người yêu. Tại sao lại bám víu vào ký ức tuổi thơ như vậy, đến mức có cả đồ dùng hình nhân vật……?
Trong lúc Chris suy nghĩ, cuộc trò chuyện của Kouta và Hiusame vẫn tiếp diễn.
“……Ojou-sama, tình huống khẩn cấp ạ.”
“Gì thế.”
Nhìn về phía Hoozuki.
Hầu gái đang ngồi xổm trong vườn hoa cosmos giống như Chris, có vẻ mặt căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Cô hoảng hốt thế à. Chắc mười giây nữa nơi này sẽ bị nổ tung nhỉ.”
“……Hôn phu của Toujou Hiusame vừa được xác định ạ.”
“Đã mất khá nhiều thời gian để có thông tin đó nhỉ. Thế là ai?”
Hoozuki ghé miệng vào tai Chris.
Nghe cái tên đó, một dòng điện chạy qua cơ thể Chris.
Cô ấy nhận ra rằng nụ cười đã hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt mình. Hoozuki ngập ngừng “……Thông tin chính xác ạ,” nói tiếp.
『……Em hạnh phúc lắm. Vì được làm người yêu của Kouta-kun』『Anh cũng thế, Hiusame』
Từ tai nghe vọng ra cuộc trò chuyện ngọt ngào của hai người.
Họ đang đứng trước đài phun nước được thắp sáng. Kouta quỳ xuống trước cô ấy──.
──Không.
Chris đứng dậy trong vườn hoa cosmos.
“Ojou-sama,” có tiếng gọi nhỏ phía sau, nhưng cô ấy không để ý. Vứt bỏ tai nghe, Chris chạy. Thô bạo rẽ hoa cosmos sang một bên, làm bẩn giày bằng đất, chạy thẳng về phía hai người.
(Không được. Nếu Kota cầu hôn thì chiến dịch của mình sẽ thất bại!)
Nhìn thấy biểu cảm của hai người. Ánh mắt chân thành của Kouta đang hướng về bạn gái.
Không muốn. Không muốn không muốn không muốn! Tuyệt đối không muốn anh ấy thuộc về người con gái khác──.
Cốc, tiếng giày cao gót của Chris gõ lên vỉa hè.
Đã đến quảng trường.
Chris nở một nụ cười rạng rỡ nhất, và hét lên.
“Kota!”
Giọng cô ấy rõ ràng, xé tan thế giới của hai người.
Kota đang quỳ gối run rẩy cả người. Hiusame nhìn về phía này.
Cốc, cốc, tiếng giày cao gót vang lên, Chris đường hoàng tiến lại gần hai người. Hơi thở nhanh. Mồ hôi thấm khắp người. Dù vậy, trên mặt vẫn giữ nụ cười tự tin.
“Chris……?”
Kouta vẻ mặt nghi ngờ.
“Ôi, Kota. Anh ở đây à? Chúng ta đã hẹn đi du lịch cùng nhau rồi mà. Em đã tìm anh đấy.”
“Hả……?”
Kouta không hiểu tình hình. Đương nhiên rồi. Đây khác với kế hoạch ban đầu.
Hiusame nhìn Chris với vẻ cảnh giác.
“Westwood-sa──”
“Này Kota. Em nghĩ nên cho cô Toujou biết về mối quan hệ của chúng ta.”
Chris nói chen vào, át đi giọng Hiusame.
Chris ôm lấy cánh tay Kouta đang bối rối tột độ. Cô ấy áp sát người vào cậu như một cặp đôi thân mật.
“Thật ra chúng em là hôn phu/hôn thê. Do bố mẹ hai bên quyết định đấy ạ.”
“Khoan đã──!?”
Kouta hoảng loạn. Thái độ đó càng làm tăng tính đáng tin của lời nói của Chris.
Hiusame toát ra khí lạnh.
“Ý cô là sao ạ……?”
“Có lẽ cô không nghe rõ nhỉ. Kota và tôi là hôn phu/hôn thê từ mười năm trước rồi. Vì thế nên hai người mới bắt đầu sống chung đấy. À, chuyện trước đây tôi nói là sống chung ba người là nói dối, nói dối đấy.”
“Chris, chuyện đó──!”
“Nói dối đấy! Bởi vì, em──”
“Không phải nói dối!!”
Tiếng hét đó át đi cả giọng của Kouta và Hiusame.
“Chúng tôi là hôn phu/hôn thê từ mười năm trước rồi! Kẻ nên rút lui là cô đấy, miêu tặc!”
(Không nhường. Tuyệt đối không nhường. Không nhường Kota……!)
Trong lồng ngực, núi lửa magma đỏ rực đang cuộn trào. Đó là thứ đã tích tụ bên trong Chris suốt thời gian qua.
Nắm lấy cánh tay Kouta, Chris hét lên hết sức.
“Hôn phu của Kota là tôi!! Hoozuki, Chiến dịch Z!”
Đột nhiên, quảng trường trở nên ồn ào, xôn xao. Những người ‘diễn viên đóng thế’ khách tham quan kéo đến rất đông.
Một người trong số họ chỉ vào Chris.
“À, Chris-chan kìa!”
Lấy đó làm tín hiệu, những người hâm mộ reo hò kéo đến như thác lũ.
Chris kéo tay Kouta.
“Chạy thôi! Bị báo chí nhìn thấy thì phiền phức lắm.”
“Hả!? Khoan đã chứ! Hiusame──”
Kouta nhìn về phía Hiusame, nhưng cô ấy đã bị nuốt chửng vào đám đông. Chiến dịch Z là chiến dịch khẩn cấp dành cho Chris. Một chiến dịch sử dụng đám đông để tách Chris khỏi đối tượng.
Kouta choáng váng trước bức tường người đang tiến lại gần, chĩa điện thoại vào.
“Đi thôi, đằng này.”
Chris kéo Kouta đi một cách thô bạo.
Và thế là hai người bị đám đông đuổi theo, chạy trốn khỏi quảng trường.
***
Bị những kẻ tò mò đuổi theo một lúc lâu.
Ngoài khuôn viên công viên giải trí. Trên con đường đêm không một bóng người, Kouta chạy theo sự kéo đi của Chris. Mái tóc vàng búi hai bên lay động trong bóng tối.
“……Chrisっ……”
Kouta thở dốc gọi.
Dù cô ấy vẫn không dừng lại, cậu gọi mạnh tên cô ấy.
“Chris……!”
Khi Kouta dừng lại, cô ấy cũng dừng bước.
Ha…… ha……, tiếng thở dốc của hai người vang vọng trên con đường đêm.
Xung quanh không một bóng người. Thỉnh thoảng chỉ có chiếc xe ô tô chạy ngang qua. Những kẻ tò mò theo Chris đã hoàn toàn biến mất.
“Làm, làm sao thế……”
Kouta hoàn toàn không hiểu ý nghĩa.
Ngay trước khi định cầu hôn Hiusame, Chris đột ngột xông vào. Rồi bắt đầu tiết lộ những chuyện tuyệt đối không được nói ra.
“Nếu cứ thế cầu hôn thì có khi đã thành công rồi…… Tại sao……?”
Với mái tóc rối bời, Chris cúi mặt xuống.
Đôi vai mảnh mai rung lên. Cô ấy hít vào bóng đêm rồi thở ra, cuối cùng giọng nói trống rỗng vang lên.
“……Em đã, yêu rồi.”
Không hiểu ý nghĩa.
Kouta lắc đầu.
“Tại sao em lại phá đám buổi cầu hôn của anh? Em đã làm cho tất cả công sức của chúng ta suốt ba tuần qua, trở thành công cốc──!”
“Em đã yêu Kota rồi!” Giọng nói đau đớn bật ra.
Sự im lặng bao trùm hai người trong bóng tối. Không khí xung quanh nặng nề như bông gòn thấm đầy nước, Kouta thậm chí cảm thấy khó thở.
“Này…… đùa, đúng không……?”
Đùa thôi.
Đúng vậy, đùa thôi! Cô ấy luôn trêu Kouta mà. ‘Đùa thôi mà’, cô ấy nói vậy. Lần này cũng chắc chắn như vậy.
“Bây giờ, trò đùa đó, không buồn cười đâu──”
“……Khi nào em nói đùa vậy.” Giọng run rẩy đập tan ước vọng của Kouta.
“Việc em muốn hẹn hò với Kota cũng, việc muốn đi du lịch với Kota cũng, việc muốn hôn Kota cũng, tất cả tất cả, không phải đùa! Em không nói đùa đâu!!”
Chris ngẩng mặt lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy nước mắt của cô ấy, Kouta cuối cùng cũng nhận ra sự nhầm lẫn của mình. Khi Kouta mắng Chris vào ngày đầu tiên. Ngay từ lúc đó, hai người đã hoàn toàn hiểu lầm nhau rồi.
Giọt nước mắt này, đã từng thấy trước đây.
Nó chảy dài trên má cô ấy, mãnh liệt như cơn mưa rào giữa ngày hè, thuần khiết như dòng nước tuyết tan chảy vào đầu xuân──.
“Sự thật là em đã thích Kota.”
Cậu choáng váng.
(Chris, thích mình……? Cái gì thế này).
Vượt quá phạm trù hiểu biết.
Bởi vì, chuyện đó tuyệt đối không được xảy ra.
Mối hôn ước do hai người cha tự ý quyết định. Một cuộc hôn nhân chính trị hoàn toàn bỏ qua ý muốn của người trong cuộc. Kouta và Chris đều bị ép đính hôn với người khác ngoài người mình thích. Không phải vì nghĩ vậy nên hai người mới lập liên minh sao?
“……Tại sao…… em, liên minh với anh là……”
“Kota, Liên minh Giải trừ Hôn ước, chúng ta chấm dứt đi nhé.”
Chris nói bằng giọng nhẹ nhàng.
Từ lúc nào cô ấy đã cầm nó nhỉ. Trong tay Chris là bản ghi chép cuộc họp lẽ ra phải dán trên tủ lạnh.
『Liên minh Giải trừ Hôn ước Kota & Chris』
“Việc cầu hôn cô Toujou, giờ không cần em nữa cũng sẽ thành công thôi nhỉ. Chúng ta không còn lý do để lập liên minh nữa rồi.”
Xoẹt, có tiếng động.
Bản ghi chép cuộc họp mà hai người đã thảo luận bị xé nát trong tay Chris. Những mảnh giấy vụn bị gió đêm cuốn đi, và biến mất ngay lập tức.
“……Chris……”
“Lần cuối cùng, hãy cho em hỏi một điều. Đây là câu hỏi của một cô gái, không phải đồng minh.”
Cô gái không còn là đồng minh hỏi.
“Kota, em làm vị hôn thê thật sự không được sao?”
Kouta không thể trả lời.
Lời tỏ tình của Chris quá sốc, đầu Kouta vẫn còn rối bời.
Đối với cậu, Chris luôn là đồng minh.
Có thể nói cậu đã cố ý loại bỏ cô ấy khỏi đối tượng hẹn hò. Bởi vì tiền đề lớn nhất là phải hủy bỏ hôn ước với cô ấy.
Cơn gió ẩm thổi làm mái tóc vàng búi hai bên của Chris bay nhẹ. Cô ấy nhìn Kouta như đang cầu nguyện.
Tí tách, có tiếng động.
Trời mưa rồi. Lúc nào không hay, bầu trời đã bị mây đen bao phủ. Những giọt nước tí tách làm ướt đầu và vai Chris.
“……Vậy à.”
Môi Chris run lên.
Với khuôn mặt ướt đẫm, cô ấy cười chế giễu.
“Ai đã nói rằng khi cố gắng hết sức thì sẽ có thể từ bỏ được nhỉ.”
Cơn mưa trút xuống mặt cô gái.
Chris để lộ vẻ mặt của một người thất bại mà Kouta chưa từng thấy bao giờ.
“──Tạm biệt, Kota.”
Tóc vàng tung bay.
Chris đã chạy đi mất rồi. Định gọi lại theo bóng lưng đó, nhưng cậu dừng lại.
(Gọi lại, mình định nói gì đây……?)
Giống như một cuộn chỉ rối không thể gỡ. Không có gì hiện ra cả. Hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dưới cơn mưa lạnh, Kouta đứng sững lại.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn.
Kéo lê cơ thể và trái tim rối bời, Kouta về đến nhà.
Chris chắc đã về nhà rồi. Dưới cơn mưa xối xả, Kouta ngước nhìn căn hộ cũ kỹ, thở dài nặng nề. Gặp mặt Chris thật khó xử.
Nhưng không thể đứng ngoài dưới trời mưa mãi được, nên Kouta hạ quyết tâm mở cửa.
“Con về rồi đây──!?”
Trong nhà có một cảnh tượng không ngờ tới.
Người đang xem TV ở bàn ăn là bố cậu, Tetsushi. Trên bàn bày la liệt mấy lon bia.
Trước Kouta đang ngạc nhiên, Tetsushi liếc mắt nhìn.
“Ồ, về rồi à.”
“Oyaji……? Ơ, không phải bố nói tuần sau mới về sao……?”
Theo lời Chris nói thì phải là thế.
“Làm sao có thể cứ mãi đi theo sở thích nhất thời của gã tỷ phú được! Kouta, từ ngày mai chúng ta sẽ chăm chỉ kiếm tiền đấy.”
“Ể, chuyện mở chi nhánh ở nước ngoài……? Không phải đang suôn sẻ sao?”
“Suôn sẻ? Ai nói cái chuyện vớ vẩn đó?”
“Chuyện vớ vẩn á?”
“Cuộc nói chuyện với gã tỷ phú ngay từ đầu đã đi vào ngõ cụt rồi.”
Tetsushi uống một ngụm bia lớn, rồi bóp nát lon.
“Chuyện mở chi nhánh ở nước ngoài hủy rồi! Dù có nói chuyện bao nhiêu cũng chẳng đi đến đâu. Bố bỏ cuộc rồi.”
Lon bia bị bóp méo bị vứt xuống, kêu ‘Cạch’. Thật sao, Kouta nhìn vào phòng kiểu Nhật. Chiếc giường khổng lồ đã biến mất.
“Chris thì sao……?”
“Đương nhiên là về nhà với bố nó rồi.”
Nhìn quanh, hành lý của cô ấy cũng không còn một thứ gì. Cứ như Chris chưa từng tồn tại trong ngôi nhà này vậy.
“Chắc con cũng hiểu rồi, hôn ước của hai đứa cũng không còn nữa. Hãy quên hết chuyện mở chi nhánh ở nước ngoài và hôn ước đi.”
“Bố đi ngủ đây,” Nói rồi Tetsushi tắt tivi phụt một cái. Bước vào phòng kiểu Nhật, ông đóng cửa shoji lại, kêu ‘Cạch’.
Bị bỏ lại một mình trong bếp, Kouta ngớ người.
“Quên hết đi á…… Vô lý thật đấy.”
Suốt ba tuần qua, Kouta và những người khác đã cố gắng, suy nghĩ về hôn ước này đến mức nào.
Lôi cả Chris và Hiusame vào, mối quan hệ đã bị xáo trộn đến mức nào.
Rồi bảo quên hết đi ư.
“Cái quái gì thế hảaaaaa──!!”
“Ồn ào quá!” Tetsushi gắt lên từ phòng kiểu Nhật.
Bị quay cuồng đến mức này rồi. Kouta nghĩ ‘Dù có hét cả đêm chắc cũng chẳng sao đâu’.