Konna Kawaii Iinazuke ga Iru no ni, Hoka no Ko ga Suki nano?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

278 1081

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

10 36

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

528 912

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

9 42

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

29 123

Volume 2 - Chương 02: Kế Hoạch Chồng Kế Hoạch (Phản Kế)

Giờ giải lao.

Trong lớp học bừa bộn, Kouta đang làm thêm bằng cách kẹp tờ rơi vào khăn giấy bỏ túi. Cậu thích những công việc đơn giản như thế này vì nó giúp đầu óc trống rỗng. Ban đầu, cậu làm việc này để kiếm tiền hẹn hò, nhưng bây giờ cậu tiếp tục làm để có thêm tiền tiêu vặt và phụ giúp gia đình.

Ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, cậu thấy Hiusame đang đọc sách.

Cô ấy vẫn như thường lệ, ngồi một mình ở ghế cạnh cửa sổ, đọc một cuốn sách khó hiểu. Dáng vẻ cô ấy lật từng trang sách với tư thế thẳng tắp trông rất hợp. Cứ như thể chỉ quanh cô ấy mới có không khí trong lành vậy ── nghĩ đến đó, cậu khẽ thở dài.

Đúng như Chris nói.

Việc nhìn Hiusame đã gần như thành thói quen, khiến cậu vô thức liếc nhìn cô ấy. Dù có nhìn cô ấy bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ khiến cậu thêm đau khổ.

Tiếng cười chói tai "Kya ha ha" vang lên ngay bên cạnh Kouta.

Không cần phải quay đầu lại nhìn cũng biết. Đó là Chris đang ngồi cạnh cậu.

Trái ngược với Hiusame luôn ở một mình, Chris thường được bạn bè cùng lớp vây quanh.

Khi cậu đang chịu đựng sự ồn ào từ chỗ ngồi bên cạnh, vốn đã quá náo nhiệt...

"À đúng rồi. Tớ chưa làm xong bài tập Cổ văn." Chris đột ngột lên tiếng.

Chris nhanh nhẹn tách khỏi đám bạn cùng lớp và ôm lấy Kouta từ phía sau.

"Kouta~ Cho tớ xem bài tập Cổ văn đi."

"──Khựt!?" Bị bất ngờ, Kouta toàn thân cứng đờ.

Gáy cậu vùi vào một cảm giác mềm mại. Hai tay Chris vòng ra phía trước Kouta, giữ chặt cậu không cho cử động.

Né sát vào Kouta, Chris nũng nịu nói.

"Nhé, cho xem nha?"

"…………Không, cậu..."

Khi cậu định nói "đang chạm vào tớ đấy", Chris thì thầm với giọng chỉ đủ Kouta nghe thấy.

"──Quên mất rồi à, kế hoạch?"

Kế hoạch.

Là kế hoạch để Kouta thân mật với các cô gái khác, khiến Hiusame muốn hủy hôn ước. Cậu chưa quên.

(À, đúng rồi, đây chỉ là kế hoạch. Chris chỉ đang 'hy sinh thân mình' với tư cách đồng minh... Thật sao? Thật sự không có chút tư tâm nào sao!?)

Kouta đã biết tình cảm của Chris rồi. Cậu cảm thấy như Chris đang lợi dụng việc làm đồng minh để thân mật quá mức.

Chris thì thầm.

"...Có sao đâu, nếu kế hoạch và tư tâm là một. Kouta, trước đó cậu đã nói với tớ 'đừng chỉ mình cậu chịu đựng' mà?"

Cậu đã nói. Khi tái lập Liên Minh Giải Trừ Hôn Ước, Kouta chắc chắn đã nói như vậy.

(Nhưng mà, khoảng cách này gần quá rồi!)

Dù không muốn, cậu vẫn cảm nhận trực tiếp sự mềm mại của Chris. Ngón tay lướt nhẹ trên cổ, khiến sống lưng Kouta rùng mình vì khoái cảm.

"Ơ này, Chris-chan với Gouzanji-kun...?" Các bạn học gần đó bắt đầu chú ý đến Kouta và Chris. Ai cũng ngạc nhiên. Chris là tâm điểm của lớp, rạng rỡ, còn Kouta thì hầu như chẳng mấy khi nổi bật trong lớp. Sự kết hợp này chắc chắn rất bất ngờ.

Chris mỉm cười tươi tắn với các bạn cùng lớp.

"Tớ đang tấn công Kouta đấy."

Cả lớp xôn xao.

"C, Chris...! Chuyện đó là...!"

"Là thật mà, Kouta. Tớ không nói dối đâu."

(Đáng lẽ cậu nên nói dối để che đậy chứ──!)

Nếu chuyện Chris đang tấn công cậu mà bị lan truyền khắp trường thì rắc rối to. Cậu có thể sẽ bị ghét bỏ vì "Tại sao một thằng tẻ nhạt như thế lại được Chris-chan theo đuổi?".

"...Ừm, nói thế này có hơi tệ, nhưng tại sao lại là Gouzanji-kun...?"

Thấy chưa. Đến ngay rồi. Cô bạn vừa hỏi mặt hiện rõ chữ "Không thể tin được".

Chris vừa ôm chặt Kouta từ phía sau vừa nói.

"He he, đó là bí mật. Vì nếu biết thì ai cũng sẽ thích Kouta mất thôi."

Xin tha cho tớ đi, cậu nghĩ. Thế này chẳng khác nào bị Chris mê mệt rồi còn gì! Dù có thể sự thật đúng là thế thật!

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy một ánh mắt mãnh liệt từ phía cửa sổ, Kouta liền liếc nhìn.

"Khựt...!" Hiusame ngẩng mặt khỏi cuốn sách và nhìn về phía này. Mặt cô ấy không biểu cảm, nhưng áp lực từ ánh mắt thì đáng sợ. Cứ như tim cậu sắp đóng băng, Kouta vội vàng quay đi chỗ khác.

(Thế là đủ rồi. Mục đích của kế hoạch đã đạt được rồi còn gì...)

"Chris, là bài tập Cổ văn phải không. Tớ hiểu rồi, buông ra đi──" Kouta vươn tay về phía sau để đẩy Chris ra.

Phịch, tay cậu chạm phải một thứ mềm mại.

(Ừm...?)

Việc vươn tay mà không nhìn phía sau đã hại Kouta. Tay cậu chạm thẳng vào ngực Chris.

Mặt Chris đỏ bừng lên ngay lập tức.

"X, xin lỗi! Tớ không cố ý..." Kouta vội vàng rụt tay lại và đứng dậy khỏi chỗ. Cậu định giữ khoảng cách với Chris nhưng...

Chris siết chặt cổ tay Kouta.

"Chris...?"

"...Có sao đâu, nếu là Kouta." Cùng với lời nói, Chris kéo tay Kouta về phía mình. Lòng bàn tay cậu đặt thẳng lên ngực Chris.

"######$!%@#$#$~~~~~~~!!" Một tiếng thét không thành lời bật ra khỏi miệng Kouta.

Chris nhìn Kouta với đôi mắt ướt át.

"...Đ, đừng hoảng loạn vì chuyện cỏn con thế này chứ! Đây là một phần của kế hoạch!"

Chris thì thầm như vậy, mặt cũng bốc khói vì xấu hổ chăng. Có vẻ cô ấy cũng chẳng thoải mái chút nào. Việc thiếu kinh nghiệm với người khác giới, cả Kouta và Chris đều giống nhau.

Kouta cố rút tay lại nhưng Chris vẫn nắm chặt cổ tay cậu không buông.

"...Đủ rồi! Từ nãy Hiusame vẫn nhìn về phía này đấy!"

"...Chưa được. Tớ phải khiến cô ấy quyết định hủy hôn ước."

(Cái mớ hỗn độn gì thế này!)

Trước mặt là Chris đang đỏ mặt vì xấu hổ khi dẫn tay Kouta. Ở góc mắt, Hiusame như đang bao phủ bởi bão tuyết đang lướt qua.

Bỗng nhiên,

"Koo-kun, tớ đến chơi đây~" Ai đó bỗng dưng ôm chầm lấy cậu từ phía sau.

Quay đầu lại, Nia đang nép sát vào lưng Kouta, cười "Eh he he".

"Hả, sao cậu lại đến đây dù khác lớp chứ, Kitaooji Nia!" Chris biến sắc mặt.

Nia thò mặt ra từ phía lưng Kouta.

"À, Chris-chan kìa. Sau hôm qua, có chuyện gì với Koo-kun không?"

"C, cậu kia...!"

"Không có gì xảy ra cả à. Buồn cười ghê~" Nia cười khúc khích rồi nói,

"Nhà Koo-kun, tớ lại đến chơi được nha. Tớ đón chào Chris-chan đấy?"

"Tại sao tớ phải xin phép cậu chứ──!!" Chris nổi cơn tam bành.

Chris bám chặt vào áo Kouta, đối mặt với Nia.

"Tớ cảnh cáo cậu. Bỏ ngay thái độ bề trên đó đi. Nếu không, cậu sẽ phải xấu hổ đấy."

"Người chỉ là bạn của Koo-kun mà nói thế à."

"Bạn!? Cậu nói tớ là bạn của Kouta á!?"

"Ơ, không phải à? Là người quen dưới mức bạn bè ư? Buồn cười ghê~"

(Mớ hỗn độn chồng lên mớ hỗn độn...!)

Chris và Nia cứ thế cãi nhau, dính chặt trước sau Kouta. Thật mong họ nghĩ cho người bị kẹp ở giữa mà cãi nhau.

Các học sinh khác đều ngây người, không nói được lời nào.

Chuyện nữ sinh trung học làm gốm Kitaooji Nia chuyển đến trường chúng tôi từng là chủ đề bàn tán một thời gian. Dù không xuất hiện trên truyền thông nhiều như Chris, Nia cũng thuộc loại người nổi tiếng trên mạng xã hội.

Tại sao hai nữ sinh xinh đẹp nổi tiếng lại tranh giành Kouta bình thường thì các bạn cùng lớp hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Chris gân xanh nổi lên, nói như muốn cắn.

"Cút về đi, Kitaooji Nia. Kouta hẹn hò với ai chẳng được đúng không?"

"Ừm. Nhưng tớ sẽ không cút đi đâu. Bởi vì──" Nia dừng lời ở đó, rồi nói thẳng ra với giọng đủ cả lớp nghe thấy.

"Tớ là vị hôn thê của Koo-kun mà."

Ơ, khi các bạn cùng lớp ngạc nhiên thì, Rầm. Một tiếng ghế đổ mạnh vang lên từ phía cửa sổ. Ánh mắt mọi người đổ dồn về đó.

Hiusame đang đứng lên.

Một luồng áp lực đủ khiến cả lớp đóng băng. Toàn thân cô ấy tỏa ra khí lạnh trắng xóa, nhìn Kouta và những người khác với đôi mắt lạnh lẽo đến rợn người.

Không chỉ các bạn cùng lớp mà ngay cả Chris và Nia cũng im bặt.

Kouta bị ánh mắt của Hiusame nhìn vào, cứng đờ người.

(Chẳng lẽ... cậu sắp bị tuyên bố hủy hôn ước ngay tại đây sao...?)

Vì đó là kế hoạch, nên hoàn toàn không có vấn đề gì. Dù hôn ước với Hiusame sẽ bị lộ ra với các bạn cùng lớp, nhưng nếu là chuyện đã giải trừ thì chắc cũng không đến mức quá to tát.

Kouta nín thở chờ đợi lời Hiusame.

Trong khi cả lớp đều chăm chú nhìn, Hiusame mở miệng.

"...T, tớ cũng, k, k...của, ư, ưưưư..." Âm lượng đó chỉ ngang ngửa với tiếng quạt thông gió trong lớp.

Nói một giọng hầu như không ai nghe thấy, Hiusame siết chặt hai nắm đấm. Ánh mắt cô ấy đảo loạn, hơi thở dồn dập như cố kìm nén cảm xúc mãnh liệt.

Các bạn cùng lớp lo sợ, không biết có phải đã làm Hiusame mất hứng không.

Hiusame mấy lần mấp máy môi, rồi cuối cùng cũng nói ra.

"...K, không có gì ạ." Cô ấy ngồi xuống cái 'rụp'.

Các bạn cùng lớp thở phào nhẹ nhõm, Chris cười khẩy một tiếng. Nia thì ngớ ra.

Không khí kỳ lạ bị tiếng chuông và sự xuất hiện của giáo viên làm tan biến.

Nia "Koo-kun, tớ mượn sách Ngữ văn Hiện đại nhé," rồi tự ý lấy sách và ra khỏi lớp. Chris cũng về chỗ, giờ học bắt đầu như thường lệ.

Chris thì thầm với Kouta ở bên cạnh.

"Chỉ còn chút nữa là hủy hôn ước rồi. Cứ đà này chúng ta sẽ tiếp tục kế hoạch nhé."

"Kouta! Về cùng đi!" Ngay khi vừa tan học, Chris đã đến chỗ Kouta như thể muốn "tiên hạ thủ vi cường". Cô ấy đã chuẩn bị đồ về xong xuôi, hôm nay chiếc váy ngắn vẫn để lộ đôi chân dài.

"Đi ăn crepe ở ga đi."

"Crepe ư?" Kouta tỏ vẻ nghi ngờ. "Tớ không giỏi ăn đồ ngọt, với lại, cậu cũng biết tớ không có tiền mua mấy thứ đó mà──" Cậu không nói hết câu "mà cậu cũng biết đấy".

Chris lườm Kouta bằng ánh mắt sắc lẻm.

"──Kế hoạch. Cậu quên rồi à?"

"...Rồi rồi." Kouta liếc mắt sang phía cửa sổ xác nhận. Hiusame vẫn ngồi yên một mình. Giọng Chris rất vang nên chắc chắn cô ấy đã nghe thấy rồi.

"Tớ có phiếu miễn phí này~ Tặng Kouta một cái." Chris "Chà na!", đưa phiếu ra.

"Này Chris. Cái phiếu này hạn dùng đến hôm nay mà."

"Đúng vậy. Nên nếu không dùng hôm nay thì tiếc lắm."

"Miễn phí thì chỉ có nước dùng thôi." Vì tính "nghèo dai", hễ nghe thấy miễn phí là cậu không kìm được lòng. Chris cười tươi ôm lấy cánh tay Kouta.

"OK quyết định. Đã quyết rồi thì đi thôi." Chris dính sát vào Kouta và gần như cưỡng chế đẩy cậu đi.

"Sao cậu gấp thế...?"

"Rõ rồi còn gì. Trước khi kẻ gây rối xuất hiện ấy mà."

"Ước gì tớ cũng được ăn crepe nhỉ~" Nia bỗng dưng thò mặt ra.

Nụ cười của Chris biến mất. Nia ôm lấy cánh tay còn lại của Kouta, cười "Phư phư phư". Chris chỉ ngón tay vào Nia.

"C, cậu ở đấy từ lúc nào thế, Kitaooji Nia!?"

"Phiếu miễn phí đến hôm nay thì chỉ có nước dùng thôi nhỉ."

"Đáng tiếc cho cậu rồi nhỉ! Phiếu miễn phí chỉ có hai cái thôi. Không có phần cho cậu đâu, về đi."

"Crepe thì mua bình thường cũng được mà." Nia nắm lấy tay áo Kouta.

Cô ấy nhìn Kouta với ánh mắt hơi hếch lên, nói vẻ hơi ngượng.

"Chơi cùng Koo-kun sau giờ học, từ hồi mẫu giáo đến giờ nhỉ. Hai đứa mình đều thành học sinh cấp ba rồi, cứ như là người yêu vậy."

"Này! Cậu quên mất tớ đang ở đây rồi à──!?"

Bị Chris và Nia mỗi người giữ một bên tay, Kouta tiến về phía cửa lớp.

Bỗng nhiên, cậu nhìn về phía cửa sổ. Hiusame đang nhìn chằm chằm Kouta và những người khác bằng ánh mắt sắc bén liếc sang. Ánh mắt sắc bén đó mang theo sự lạnh lẽo gần như sát khí. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, Kouta lập tức quay đi.

Chris khẽ thì thầm.

"Kế hoạch đang tiến triển thuận lợi nhỉ."

Tại tiệm crepe ở ga, nơi mùi thơm ngọt ngào lan tỏa, ba người Kouta đang xem thực đơn.

"Oa, nhiều loại quá, phân vân ghê~" Nia mắt sáng lấp lánh, gần như độc chiếm cả bảng thực đơn. Kouta nghĩ, thấy cô ấy vui thế này thì đi cùng cũng tốt.

"Chọn cái nào đây nhỉ~. Socola chuối truyền thống ư? Dâu sữa cũng trông ngon quá~. Nhưng hay là chọn hẳn kiwi cheesecake?"

Bên cạnh Nia đang suy nghĩ nghiêm túc, Kouta đã nhanh chóng quyết định và gọi món.

"Cho tớ matcha shiratama."

"Koo-kun, lý do cậu chọn món đó là gì?"

"Vì trông có vẻ 'ăn đã'."

"Cách chọn món đúng là con trai~" Nia cười "Kê ra kê ra" trông rất vui vẻ.

Bên cạnh đó, Chris cũng gọi món.

"Tớ là muối caramel bơ."

"Oa~ Nghe sang ghê~"

"Ý thức cao thì có gì sai à?" Chris khịt mũi "Hừm".

"Giờ chỉ còn cậu thôi. Mau gọi món đi chứ?"

"Vậy thì, tớ là maple kem tươi!" Ba người cầm crepe và di chuyển đến băng ghế bên cạnh tiệm. Ngồi theo thứ tự Chris, Kouta, Nia.

"Oa~ Crepe mới nướng ngon quá~" Nia cắn ngập miệng vào crepe, trông rất hạnh phúc. Miệng và tay dính đầy kem tươi như trẻ con. Ăn uống tệ thế nhỉ.

"Kouta, đổi một chút đi." Chris đưa crepe của mình ra. Mùi caramel thơm thoang thoảng.

(Cái này là, gián tiếp...)

Thấy Kouta lưỡng lự, Chris bĩu môi.

"Đổi đi. Tớ cũng muốn ăn matcha shiratama mà."

Nói một lời nghe chỉ như biện minh, Chris gần như cưỡng đoạt crepe từ tay Kouta. Nhìn chằm chằm vào matcha shiratama, Chris đỏ mặt.

"...Thế này là cuối cùng tớ cũng gián tiếp hôn Kouta rồi...!" Cậu nghe thấy nhưng giả vờ như không nghe.

Bên cạnh Chris đang ăn matcha shiratama, Kouta cũng cắn miếng muối caramel bơ.

"À, cái này ngon nhỉ! Vị mặn vừa phải."

"Phư phư, thế nên đổi có tốt không?"

"Ước gì tớ cũng được đổi với Koo-kun~" Nia chen vào.

"Koo-kun, đây, ăn của tớ đi." Nia đưa maple kem tươi ra. Cái mùi siro maple ngọt lịm khiến cậu hơi "Ư".

Kouta vô thức quay cả người đi, Nia nghiêng đầu.

"? Tại sao thế Koo-kun? Đổi mà, không cần ngại đâu?"

"...Không, nói là đổi thì đúng hơn là, nếu cậu muốn matcha shiratama thì cứ lấy đi──"

"Hả, chọn sai rồi nhé, Kitaooji Nia!" Chris reo lên giọng đắc thắng.

"Kouta ghét đồ ăn quá ngọt. Tất nhiên là cậu ấy sẽ không ăn maple kem tươi rồi. Nhân tiện, socola chuối thì tạm được. Dâu sữa thì loại bỏ hoàn toàn. Kiwi cheesecake thì ăn được đấy!"

"Sao cậu lại nắm rõ về tớ đến mức đó chứ...?" Như mọi lần, thật đáng sợ.

Chris cố ý nhún vai.

"Rốt cuộc cũng chỉ là tự xưng vị hôn thê thôi nhỉ. Đến cả sở thích của Kouta còn không nắm rõ thì mất tư cách vị hôn thê rồi──"

Tiếng "Gasha~n" vang lên. Nia đã đập chén trà xuống vệ đường. Chắc là chén trà tự làm. Cô ấy có vẻ hay mang theo. Nia dẫm lên những mảnh chén vỡ nhiều lần một cách điên cuồng. Không khí đáng sợ.

"..."

Cả Kouta lẫn Chris đều không nói được gì, chỉ nhìn chằm chằm.

Khi những mảnh chén trà đã vỡ thành bột, Nia dừng lại. Rồi cô ấy đưa maple kem tươi cho Chris.

"Tặng cậu."

"Hả...?"

"Dù sao thì cậu cũng chỉ mua món ít ngọt để hợp với Koo-kun thôi chứ gì." Nia cười cợt nhả. Nia dúi crepe vào tay Chris, rồi lại đi đến cửa hàng mua một cái kiwi cheesecake.

"Eh he he, cái này thì được rồi nhỉ. Koo-kun, đổi đi."

"À, ừm..."

"Khoan đã, cậu định dúi thứ không cần cho người khác rồi tự mình thân thiết với Kouta à──!? Mụg mụg, maple kem tươi, ngọt ngào đến ngất ngây...!"

Ăn xong crepe, Kouta đứng dậy khỏi ghế.

"Vậy, tớ có việc làm thêm rồi."

"Việc làm thêm ư?" Nia chớp mắt. "Koo-kun, cậu đang làm thêm à?"

"Ừm. Hôm nay ở nhà hàng gia đình bên cạnh quốc lộ."

"Tớ cũng đi~" Nia đứng dậy đầy năng lượng. "Đi xem Koo-kun làm việc nào. Nhà hàng gia đình trông vui mà."

"Cậu kia, cái đó thì──"

"Không được đâu. Ở nhà hàng gia đình, Kouta phụ trách bếp. Từ khi quản lý bị đau lưng hôm trước, giờ này chỉ có một mình Kouta làm việc sau bếp. Kouta sẽ không tiếp khách đâu."

"Thế nên tại sao cậu lại biết cả chuyện đó chứ...!" Cậu ta biết quá rõ nội tình. Có phải đã cài điệp viên vào không?

Nia bĩu môi.

"Thế à~. Chán ghê."

"À, tiếc thật, hôm nay đến đây thôi nhé. Kouta làm thêm đến mười giờ tối mà."

"Cả ca làm của tớ cũng nắm rõ rồi sao..."

"Tất nhiên rồi. Chúng ta là 'đồng minh' mà." Chris mỉm cười đắc ý.

"Mai gặp nhé," Kouta giơ tay chào và bắt đầu bước đi. Đi thẳng con phố là đến nhà hàng gia đình nơi cậu làm thêm.

Chris và Nia nhìn theo bóng lưng Kouta.

"Đồng minh là gì?" Nia lườm Chris.

Chris "Phư phư" cười.

"Ừm, đại loại như là một mối quan hệ bí mật ấy mà? Chỉ có Kouta và tớ, hai người thôi."

"Hả? Nói là quan hệ bí mật là định 'lên mặt' đấy à? Buồn cười ghê~. Chẳng có quân bài nào thắng được vị hôn thê đâu."

"Tớ biết chứ. Vị hôn thê chính là lá bài Joker." Chris méo mặt cay đắng, nói ra như nhổ toẹt.

Xác nhận bóng Kouta đã khuất vào nhà hàng gia đình, Chris quay người lại. Mái tóc vàng óng ánh trong nắng chiều ngả bóng bay lên.

"Tạm thời hôm nay kết thúc kế hoạch nhé."

Một nữ sinh tóc đen dài như cái bóng dính chặt vào hàng cây ven đường xa xa, đang nhìn chằm chằm về phía này. Nhìn thấy bóng dáng đó ở khóe mắt, Chris nhếch mép.

◆◆◆

(Tại sao mình lại không thể đến gần Kouta-kun được nhỉ...) Bước đi trên hành lang trường với khuôn mặt bình tĩnh, Hiusame cảm thấy chán nản.

Trái ngược với tâm trạng của Hiusame, khuôn viên trường buổi sáng tràn đầy sức sống. Những học sinh trao nhau lời chào buổi sáng với nụ cười, những học sinh vừa tập buổi sáng xong vội vã chạy đi. Giữa sự ồn ào náo nhiệt, cô ấy thậm chí còn cảm thấy mình như bị xóa nhòa đi.

Hiusame tự vực dậy bản thân, người đang có nguy cơ chìm sâu vào cảm giác tăm tối vô tận.

(Mình không thể yếu đuối như thế này được. Mình nhất định phải trở lại làm bạn gái của Kouta-kun. Ngay hôm nay, mình phải nói chuyện riêng với Kouta-kun và hỏi ra lý do cậu ấy chia tay mình──)

Cô ấy hình dung về cuộc sống trung học ngọt ngào, "tình bể bình" với Kouta.

Quyết tâm sắt đá, Hiusame mở cửa lớp. Khoảnh khắc đó, cảnh tượng đập vào mắt cô ấy là──

"Á, Kouta~, chỗ đó nữa đi...! Ưm~, sướng quá..." Đó là Kouta đang mát xa chân cho Chris.

Kouta đặt chân Chris lên đầu gối mình, xoa bóp bắp chân trắng nõn. Chris gò má ửng hồng, thỉnh thoảng lại rên lên những tiếng ngọt ngào. Hiusame không phân biệt được đó là khoái cảm do mát xa hay do thứ gì khác. Tóm lại, dù Chris mặc váy ngắn, cô ấy vẫn thoải mái đặt đôi chân dài lên người Kouta, quyến rũ cậu một cách lẳng lơ, đó là điều không thể nghi ngờ.

"...Này, Chris. Dừng chuyện này lại đi được không...?"

"Chưa xong đâu! Hôm qua tớ đi bộ nhiều lắm khi chụp ảnh mà." Chris nũng nịu nói, ghé môi vào tai Kouta.

Kouta bỗng ngẩng mặt lên. Suýt chút nữa thì hai người chạm mắt, Hiusame vội vàng đóng sập cửa lại. Loạng choạng lùi lại một bước.

Cô ấy thấy choáng váng. Quyết tâm vừa mới củng cố đã vỡ vụn một cách mong manh, đôi chân tự động bước đi vô định trên hành lang.

Lúc đó, cô ấy lướt qua một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa. Khi cô ấy giật mình thì đằng sau vang lên giọng nói ngây thơ "Koo-kun! Á, đang làm gì thế~?".

(Tại sao, tại sao mình lại chạy trốn chứ...?) Người làm chuyện đáng xấu hổ là họ. Mình chạy trốn thật là sai trái. Nghĩ thế nhưng bước chân Hiusame vẫn không dừng lại.

Gần đây, không hiểu sao động thái của mấy con hồ ly tinh thật quá đáng. Từ giờ giải lao đến sau giờ học. Hễ có kẽ hở là Chris và Nia lại cứ bám dính lấy Kouta, không thể chịu nổi khi nhìn.

(Mình cũng thích Kouta-kun mà. Là vị hôn thê nữa chứ! Không hiểu sao, mình không làm được như hai người họ. Kouta-kun trông cũng không tệ khi ở cùng hai người đó. Chẳng lẽ Kouta-kun lại thích kiểu phụ nữ lẳng lơ như vậy sao...?)

Hiusame khẽ cau mày, những học sinh lướt qua lại 'Hơ' lên rồi thở dài. Thậm chí còn nghe thấy tiếng xì xào "Toujou-san hôm nay cũng thật ngầu".

(Vì mình ngầu quá chăng? Vì mình là đứa kỳ lạ chăng? Mình không thể đến gần Kouta-kun như hai người họ. Ưưưưư, thế này thì không được rồi. Để quay lại làm bạn gái của Kouta-kun, mình phải nói chuyện riêng với cậu ấy──)

"Toujou-san." Nhận ra thì cô ấy đã đứng trước phòng giáo viên rồi. Người gọi Hiusame dừng lại là giáo viên chủ nhiệm.

"...Chào buổi sáng ạ, thầy/cô."

"Chào buổi sáng. Tốt quá. Cái này, thầy/cô muốn em dán lên bảng thông báo của lớp. Nhờ em được không?" Giáo viên chủ nhiệm đưa cho Hiusame mấy tờ giấy.

(Đây là...!) Sắc mặt Hiusame thay đổi.

Cô ấy bỗng nghĩ ra. Đây là cơ hội, cô ấy nghĩ. Nếu suôn sẻ, cô ấy có thể tạo ra khoảng thời gian chỉ có hai người với Kouta.

Hiusame đáp "Vâng" và bước đi với bước chân vững vàng. Cô ấy vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ. Đây là cơ hội ngàn năm có một. Không thể để tuột mất.

Đến chỗ không có học sinh khác, Hiusame lấy điện thoại ra. Cô ấy gọi. Đối phương bắt máy ngay.

"Hii-tan? Có chuyện gì thế, em đang ở trường mà."

"Em cần anh giúp. Anh có biết địa chỉ tiệm mì ramen Gouzanji không?"

Sao tự nhiên thế, Haruto không nói. Anh ấy trả lời không chút chậm trễ "À, anh nghĩ tìm là ra thôi".

"Trưa nay trước giờ ăn trưa, anh hãy đến tiệm mì ramen Gouzanji. Rồi, anh muốn anh nói với bố của Kouta-kun thế này──"

Đưa ra chỉ thị, Hiusame cúp máy.

"──Từ đây là kế hoạch của em."

***

Sau giờ học. Chris như thường lệ đến bên bàn của Kouta.

"Kouta, hôm nay tớ sẽ thể hiện giọng hát của mình ở karaoke cho cậu nghe nhé. Kouta cũng── Sao thế?" Chris chớp mắt nhìn Kouta đang úp mặt xuống bàn.

"Chết rồi...! Giờ không phải lúc đi karaoke. Có chuyện tệ rồi...!"

"Có chuyện gì thế?"

"...Cậu không xem bảng thông báo đằng sau à?" Kouta chỉ vào bảng thông báo của lớp.

"Đâu chỉ dán kết quả thi cuối kỳ vừa rồi. Ai cũng biết Toujou-san được điểm tuyệt đối tất cả các môn, đứng nhất khối rồi, không cần xem đâu."

"Không phải chỗ đó. Không phải mục điểm cao đâu, nhìn vào cột danh sách những người phải thi lại ở dưới kìa." Ở trường Kouta, nếu điểm thi dưới mức quy định sẽ phải thi lại. Nhờ đó mới tránh được điểm liệt.

"Ngữ văn Hiện đại, Cổ văn, Toán I, Tiếng Anh, Sinh học, Lịch sử Thế giới... Ơ, Kouta, cậu phải thi lại hầu hết các môn à?" Chris nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc.

Đúng thế. Kouta đã cắm đầu làm thêm từ kỳ nghỉ hè. Vì dành cả thời gian lẽ ra phải học để làm thêm, nên việc điểm số sụt giảm là điều hiển nhiên.

"Hừm, ờ, Ngữ văn Hiện đại, Cổ văn, Sinh học, Lịch sử Thế giới điểm hai mươi mấy, còn Toán I với Tiếng Anh điểm mười mấy nhỉ..."

"Thế nên tại sao cậu lại biết điểm của tớ chứ!?"

"Ngồi cạnh thì nhìn thấy thôi mà." Chris nói như thể đó là chuyện hiển nhiên.

"Có vẻ số môn thi lại nhiều quá nên bố tớ cũng được liên lạc, từ giờ đến khi điểm số khá hơn thì cấm làm thêm. Rồi bảo tớ đi học thêm ở một trung tâm tư nhân."

"Trung tâm tư nhân ư?"

"Ừm, nghe nói có một thầy giáo dạy thêm rất giỏi, bố nhắn tin bảo tớ đến nhà thầy ấy để được dạy."

"Ồ... Có lẽ hơi thất lễ, nhưng nhà Kouta có tiền cho cậu đi học thêm à?"

"Nghe nói là miễn phí."

"Cái gì cơ?"

"Nghe nói có người của trung tâm dạy thêm đến tiệm của bố tớ, bảo là nếu học sinh nào có nguy cơ ở lại lớp thì sẽ dạy miễn phí."

Nếu miễn phí thì chẳng có lựa chọn nào khác ngoài đi. Kouta cũng không muốn ở lại lớp. Để làm được thế, cậu phải học hành tử tế và đạt điểm đậu ở kỳ thi lại.

"Thế nên, xin lỗi. Vụ karaoke theo kế hoạch thì bỏ qua nhé."

"Vậy thì, tớ cũng đi học thêm ở trung tâm đó được không nhỉ~?"

Hả, Kouta ngạc nhiên nhìn Chris.

"Tớ đi cùng cũng có sao đâu. Tất nhiên là tớ không phải thi lại, nhưng cũng không phải giỏi học hành gì."

Chris ôm lấy cánh tay Kouta.

"Nếu đi cùng Kouta thì học thêm có lẽ cũng vui đấy. Đi thôi."

"À..." vừa nói, Kouta vừa liếc nhìn phía cửa sổ.

(Ơ? Lạ thật, Hiusame không còn ở đó nữa...)

Hiusame, người mà mỗi lần cậu ở cùng Chris đều nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lẽo, hôm nay lại vắng mặt ở chỗ ngồi của cô ấy.

"Ừm, theo tin nhắn của bố thì có vẻ là căn nhà này..." Kouta cùng Chris đã đến trung tâm dạy thêm tư nhân.

Trước mắt là một cánh cổng vững chãi lợp ngói. Hai bên là bức tường cao bao quanh. Đó là một ngôi nhà kiểu Nhật mang vẻ uy nghiêm, như một ngôi chùa vậy.

"Nhà to thật đấy. Đúng là trông có vẻ sẽ có thầy giáo dạy thêm rất giỏi bước ra..."

"So với nhà tớ thì nhỏ lắm. Hình như không có sân golf trong khuôn viên."

"Đừng lấy việc có sân golf hay không để đánh giá nhà to hay nhỏ chứ. Thế thì nhà khắp Nhật Bản đều thành nhỏ hết!"

Kouta dù sao cũng bấm chuông cửa. Khi cậu nói tên, cánh cổng mở ra với tiếng động nặng nề.

"Tôi đã chờ cậu, Gouzanji-kun." Người bước ra là một thanh niên ăn mặc đơn giản.

Khoảng hai mươi tuổi chăng. Trông như sinh viên đại học. Vóc dáng mảnh khảnh, nụ cười hiền lành. ...Nói sao nhỉ, không giống với không khí của một "thầy giáo dạy thêm rất giỏi" chút nào.

"Ừm, đây là trung tâm dạy thêm tư nhân ạ...?"

"Vâng, đúng rồi. Kouta-kun phải không? Tôi nghe bố cậu nói là cậu phải thi lại sáu môn. Mời vào ạ."

Nghe nói trôi chảy như vậy, Kouta 'Haa' một tiếng, rũ vai. Có vẻ đúng là chỗ này rồi.

"...Tôi xin phép làm phiền."

"Tôi xin phép làm phiền~" Khi Chris định theo sau Kouta vào thì,

"Mời bạn học đó quay về cho." Anh ta nhanh chóng đứng chắn trước đường đi của Chris.

Chris lườm thanh niên.

"Tại sao? Tớ cũng muốn học mà."

"Chỗ chúng tôi chỉ nhận học sinh được giới thiệu thôi ạ."

"À~ Nếu là học sinh có nguy cơ ở lại lớp thì dạy miễn phí đúng không? Tớ tất nhiên sẽ đóng học phí chính thức. Bao nhiêu?" Chris lấy ví ra, để lộ cọc tiền dày cộp.

Nhưng thanh niên đó không hề nao núng trước cọc tiền. Vẫn giữ nụ cười hiền lành, anh ta nói.

"Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Mời bạn quay về cho."

"...Hả?" Chris lên tiếng với giọng trầm.

"Ý gì đây!? Tớ nói là sẽ đóng học phí rồi mà. Chẳng lẽ không phải là chỉ nhận mỗi học sinh miễn phí chứ?"

"Đúng là như thế đấy ạ. Chỗ chúng tôi không hoạt động vì lợi nhuận."

"Trung tâm dạy thêm kiểu từ thiện như thế làm sao mà tồn tại được── Á, khoan đã! Cậu định tống khứ tớ sao──!"

Nhận thấy thanh niên định đóng cổng, Chris cố luồn người vào. Nhưng vô ích. Thanh niên đó không chút thương tiếc đóng sập cánh cổng lại. Tiếng Chris đập cửa "Đùng đùng" vang lên.

"Vậy, tôi sẽ dẫn cậu vào. À, cậu cứ gọi tôi là Haruto nhé." Haruto mỉm cười nhìn về phía Kouta.

"V, vâng..." Dù lo lắng cho Chris, Kouta vẫn đi theo anh ta.

◆◆◆

"Này, mở cổng ra đi! Cậu nghĩ tớ là ai!? Tớ là Christina Westwood của thế giới đấy! Chứ đừng nói tiền học, tớ sẽ mua lại cả trung tâm dạy thêm này luôn! Đừng có đuổi tớ đi như thế chứ──!!"

Chris thở hổn hển, buông tay đang đập vào cánh cổng xuống. Vô ích. Không có dấu hiệu cổng sẽ mở.

Lườm cánh cổng đóng kín, Chris gọi vào bóng tối nhá nhem tối.

"Hoozuki."

"...Cô chủ bị mắc kế rồi." Con hẻm nhỏ đối diện trung tâm dạy thêm. Trong bóng tối đó, một hầu gái toàn thân đen kịt đang đứng lặng.

Kính gọng đen, tóc đen cắt ngang vai. Hoozuki ẩn mình vào bóng tối, nhìn chủ nhân bằng đôi mắt đỏ.

Chris liếc nhìn người hầu gái mà cô hoàn toàn tin tưởng.

"Bị mắc kế à? Kệ đi, tìm cho tớ người có thể giới thiệu tớ vào trung tâm dạy thêm này. Trả thù lao thì chắc là họ sẽ viết giấy giới thiệu thôi."

Cứ tưởng sẽ được ở cùng Kouta cơ. Hơn nữa không chỉ hôm nay. Những ngày Kouta đi học thêm, cô ấy sẽ không được ở cùng cậu sau giờ học. Đối với Chris, đó là điều cô ấy muốn tránh.

"...Cô chủ vẫn chưa nhận ra sao. Đây không phải là trung tâm dạy thêm."

"Ơ. Vậy là gì──"

"...Là cửa sau nhà Toujou."

Chris đột ngột ngẩng đầu nhìn cánh cổng. Chắc là cửa sau nên không có bảng tên. Cô ấy biết địa chỉ nhà Hiusame nhưng chưa từng đến nên không nhận ra.

(Thật là sơ suất...! Không ngờ Kouta lại bị cướp trắng trợn ngay trước mắt như thế──)

"...Trung tâm dạy thêm tư nhân chỉ là cái cớ thôi. Chúng tôi có thông tin là trưa nay, Haruto Toujou đã đến tiệm mì ramen Gouzanji. Có lẽ lúc đó, Haruto Toujou đã giả làm nhân viên trung tâm dạy thêm, tiếp thị với Tetsushi Gouzanji. Nói là nếu học sinh nào có nguy cơ ở lại lớp thì học phí miễn phí."

Chris run rẩy siết chặt nắm đấm, hét lên thật to.

"Làm tốt lắm nhé, Toujou Hiusameeee───!!"

***

"Ừm...?" Kouta, ngồi một mình lẻ loi trong căn phòng kiểu Nhật rộng thênh thang, quay cổ.

(Vừa rồi hình như nghe thấy tiếng Chris. Chắc là do mình tưởng tượng...)

Cứ tưởng Haruto là "thầy giáo dạy thêm rất giỏi", hóa ra không phải. Ngay sau khi dẫn Kouta vào phòng, anh ta nói "Thầy sẽ đến ngay, cậu đợi một chút nhé" rồi biến mất.

Khi cậu đang thổi phù phù ly trà nóng Haruto đưa,

"Xin phép." Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ sau cánh cửa kéo, Kouta vội vàng đặt tách trà về chỗ cũ.

Cánh cửa kéo phía trước, vẽ hoa mai đỏ, nhẹ nhàng mở ra.

"Em xin được làm gia sư. Rất mong được anh giúp đỡ." Người xuất hiện là một Yamato Nadeshiko đẹp như búp bê. Cô gái cất lời chào với giọng đều đều, cúi đầu thật sâu. Mái tóc đen mượt mà chảy xuống thật duyên dáng.

"H, Hiusame...!?" Cậu suýt khuỵu chân. Ai mà chẳng bất ngờ. Bạn cùng lớp lại xuất hiện với vai trò gia sư.

Bỏ qua sự ngạc nhiên của Kouta, Hiusame bước đến, chiếc váy xếp ly của đồng phục lay động, rồi cô ấy ngồi quỳ trước mặt cậu.

"T, tại sao, Hiusame lại làm gia sư...?"

"Đó là, anh đang lo ngại về năng lực gia sư của em chăng?" Đôi mắt không cảm xúc của Hiusame nhìn chằm chằm Kouta.

"Gia sư trung tâm dạy thêm đôi khi cũng là sinh viên đại học. Chẳng có lý do gì mà em, người tốt nghiệp Đại học Harvard, lại không thể dạy nội dung cấp ba được cả. Hơn nữa, vì học cùng trường, em nắm rõ khuynh hướng ra đề của giáo viên một cách hoàn hảo. Có lẽ không có gia sư nào phù hợp hơn em để ôn thi lại đâu ạ."

Hoàn toàn đúng là như vậy. Đúng thế đấy, nhưng Kouta vẫn muốn tránh việc được Hiusame dạy.

"Chúng ta bắt đầu bằng môn nào đây ạ. Kouta-kun hãy quyết định đi. Vì đây là để Kouta-kun ôn thi lại mà."

'Aaa', một tiếng vô nghĩa thoát ra khỏi miệng Kouta. Sau khi suy nghĩ một chút, cậu nói.

"Này, tớ về đây."

Hả, Hiusame tái mặt.

"T, tại sao...?"

"Khó xử mà, cả hai." Chỉ mới cách đây một tuần, Kouta và Hiusame còn hẹn hò. Dù chỉ tiến triển đến mức nắm tay, nhưng dù sao họ cũng từng là người yêu.

Việc đó giờ đã tan vỡ, Kouta không biết phải đối xử với Hiusame thế nào, khó xác định khoảng cách.

"Người yêu cũ làm gia sư, học sinh thế này không kỳ quặc sao? Tớ không thích."

"E, em thì...!"

"Hiusame dạy học sinh khác có lẽ sẽ thoải mái hơn đúng không? Là 'thầy giáo dạy thêm rất giỏi' thì chắc có nhiều học sinh muốn được dạy mà."

"Chuyện đó, thì..." Hiusame bồn chồn nói lấp lửng.

Kouta nhổm người dậy.

"Đ, đợi đã! Không thể để Kouta-kun về được!" Nghe giọng nói tuyệt vọng, Kouta dừng lại.

"Em được cha của Kouta-kun giao nhiệm vụ giúp cậu ấy cải thiện điểm số. Kouta-kun bỏ về mà không học thì thật phiền ạ. Danh tiếng 'thầy giáo dạy thêm rất giỏi' sẽ bị hủy hoại mất..."

Hiusame nhìn Kouta với vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt cầu xin.

Kouta cũng không muốn làm Hiusame khó xử. Nhưng, khó xử vẫn cứ là khó xử.

"Miễn phí đúng không? Tớ sẽ nói với bố là đừng kỳ vọng quá mức vào thứ miễn phí."

"Vậy thì, Kouta-kun định vượt qua kỳ thi lại bằng cách nào ạ?" Ừm, Kouta nghẹn lại.

"Cậu có thể vượt qua kỳ thi lại tới sáu môn chỉ bằng cách tự học sao? Chẳng phải cậu phải thi lại là vì hoàn toàn không hiểu nội dung học à? Ngay từ đầu nếu tự mình hiểu được nội dung sách giáo khoa, chẳng phải đã không phải thi lại sao?"

Không nói được câu nào phản bác, Kouta ngồi xuống.

"Từ giờ trở đi, mỗi ngày, sau giờ học, Kouta-kun hãy đến đây để học bài."

"Thật sao...?"

"Đó là phần bù cho khoảng thời gian cậu lười học. Nghe nói, gần đây Kouta-kun toàn đi làm thêm nên chẳng học hành gì cả đúng không ạ."

"Bố tớ nói à?"

"Vâng. Nhiệm vụ chính của học sinh là học tập. Chuyên tâm vào việc làm thêm là sai lầm bản chất rồi."

"...Ừm, thì, để đi chơi cần một ít tiền mà."

"Anh đã đi chơi ở đâu ạ?"

"...Đi cùng nhau rồi còn gì, công viên giải trí."

Hiusame nín thở.

Kouta quay mặt đi. Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa kéo trông đắt tiền.

"Ch, chuyện đó tức là, Kouta-kun làm thêm, là để hẹn hò với em sao──"

"Không. Không phải. Không phải thế. Thật sự, hãy quên cái vừa rồi đi."

Mồ hôi lạnh túa ra.

(Mình đang nói cái gì thế này! Đây là thứ không được nói với Hiusame mà...)

Việc Kouta làm thêm để hẹn hò với Hiusame là sự thật. Nếu không làm thêm, cậu đã không thể trả tiền vé công viên giải trí, tiền đi lại, tiền ăn uống. Nhưng, nói điều đó với chính Hiusame thì không được.

"Thế, thế thì, tại sao Kouta-kun lại làm thêm...?"

"C, chuyện đó có gì quan trọng đâu... Không liên quan đến Hiusame đâu."

Vô thức cậu nói ra một cách cộc lốc. Khi cậu đang cúi đầu đếm vân chiếu tatami, tiếng "Bang" đập bàn vang lên.

"E, em! Nhất định sẽ giúp Kouta-kun cải thiện điểm số...!" Hiusame với vẻ mặt cương nghị, thể hiện quyết tâm ngời ngời. Nước mắt lưng tròng, đôi mắt to lớn lấp lánh như trăng tròn.

"Nếu Kouta-kun làm thêm vì em mà phải thi lại──"

"Không, nói là không phải mà. Thật sự, hãy quên cái đó đi..."

"Ôn thi lại chẳng phải là trách nhiệm của em sao! Đúng vậy. Em sẽ có trách nhiệm giám sát việc học của Kouta-kun!"

Có vẻ như cậu đã châm lửa cho sự nhiệt huyết của Hiusame. Kouta gãi đầu.

"Thời gian có hạn, Kouta-kun. Trước tiên hãy bắt đầu với môn Toán. Em hãy làm lại bài tập từ đầu phạm vi thi."

Được Hiusame thúc giục, Kouta miễn cưỡng lấy sách giáo khoa và vở ra.

(Cuối cùng thì cũng phải học Hiusame rồi...)

Việc phải học để thi lại là sự thật. Điểm số của Kouta đã không còn ở mức tự mình xoay sở được nữa, có Hiusame điểm tuyệt đối tất cả các môn dạy thì đáng mừng thật đấy, nhưng──.

Kouta khẽ thở dài, để cô ấy đối diện không nhận ra.

(Kế hoạch của Liên Minh Giải Trừ Hôn Ước sẽ thế nào đây...?) Nếu Chris biết cậu từ giờ sẽ học Hiusame mỗi ngày, cô ấy sẽ nói gì đây? Kế hoạch với Chris là 'giữ khoảng cách' với Hiusame. Học Hiusame mỗi ngày thế này thì làm sao mà giữ khoảng cách được.

Đang suy nghĩ lung tung như vậy mà giải bài tập, cậu bị tắc tịt. Thấy Kouta dừng tay, Hiusame nghiêng người về phía trước.

"Bài tập này thì là──"

Bỗng nhiên Kouta ngẩng đầu lên.

"Khựt!?!?" Ngay lập tức, cậu bị cảnh tượng đập vào mắt mình hút hồn.

Do nghiêng người về phía trước, bộ ngực cỡ G ước tính của Hiusame đã đặt lên bàn. Đôi gò bồng đảo ẩn dưới chiếc áo sơ mi trắng. Càng nhìn càng choáng ngợp trước kích cỡ đó.

Nghe giọng nói nghi ngờ của Hiusame "Kouta-kun, cậu có nghe không?", Kouta vội vàng quay mặt sang một bên. Nếu không cố ý quay cả cổ, thì việc dứt ánh mắt ra khỏi đó là không thể.

"Kouta-kun...?" Thấy Kouta quay mặt hoàn toàn sang một bên, Hiusame cố gắng nhìn vào mắt cậu.

Kouta "À~" một tiếng mơ hồ.

"Thì, thì tớ nghĩ bạn cùng lớp làm gia sư thế này thật là không ổn, ừm..."

"Tại sao ạ? Cách dạy của em không tốt sao?"

"Nói là cách dạy thì không hẳn... ừm, là không khí ấy...?"

"Xin hãy nói rõ ràng đi ạ. Em sẵn lòng làm bất cứ điều gì để giúp Kouta-kun cải thiện điểm số."

"N, nói sao nhỉ, ở cùng Hiusame thì, không thể nhập vai thầy giáo và học sinh được, kiểu như, không tập trung được ấy..."

"Không thể nhập vai thầy giáo và học sinh, sao." Hiusame trầm ngâm cúi mắt.

"...Em hiểu rồi. Vậy em xin phép ra ngoài một lát." Hiusame lặng lẽ đứng dậy, ra khỏi phòng qua cánh cửa kéo vẽ hoa mai đỏ.

Nhìn theo bóng lưng mái tóc đen mượt mà của cô ấy, Kouta 'Phù...' một tiếng thở phào. Cậu thấy nhẹ nhõm khi cô ấy đi ra ngoài. Quả thật ở riêng với Hiusame thật khó khăn. Kouta chưa đủ quen với chuyện tình cảm đến mức không để ý đến bạn gái cũ vừa chia tay.

Lúc cậu vừa uống ngụm trà đã nguội hẳn thì...

"X, xin phép ạ!" Một giọng nói đầy khí thế vang lên, cánh cửa kéo "Supan" mở ra.

"Thế này được không ạ!?" Nhìn Hiusame vừa xuất hiện, Kouta suýt phun cả trà ra ngoài.

Hiusame trông như một cô nhân viên văn phòng với bộ suit. Áo sơ mi trắng cổ chữ V, váy bút chì màu đen, lại còn đeo cả kính thời trang. Chỉ có quần tất đen là giống lúc mặc đồng phục, nhưng diện tích phần lộ ra từ váy rõ ràng nhiều hơn hẳn.

Nói đúng hơn, cả áo sơ mi lẫn váy bút chì đều bó sát kỳ lạ, như thể chọn nhầm size vậy. Sự đầy đặn của vòng ngực, độ cong của eo, và phần thân dưới đầy đặn thịt da đều làm nổi bật đường cong cơ thể Hiusame.

(Tại sao lại thành ra thế này──!!) Kouta cứng đờ, hét lên trong lòng.

Hiusame kéo gấu chiếc váy ngắn một cách xấu hổ. Có vẻ cô ấy cũng nhận thức được là nó không vừa size.

"K, Kouta-kun, thế này được không ạ? Hãy trả lời đi..."

"...Ừm, vâng, em nghĩ, rất tốt..." Ngoài ra còn có thể nói gì nữa đây.

Vốn dĩ, Hiusame đã có khí chất điềm tĩnh và vẻ ngoài trưởng thành. Việc mặc suit càng tôn lên điều đó, giúp cô ấy phát huy trọn vẹn sức hút kiểu chị gái lớn tuổi.

Trước câu trả lời của Kouta, Hiusame khẽ mở to mắt. Cô ấy ngọ nguậy chân mang quần tất đen một cách ngượng ngùng.

"Đ, được Kouta-kun khen... ư ưm..."

"Không, ừm..."

"Thế này thì Kouta-kun sẽ tập trung nghe em giải thích rồi nhé."

Hả? Cậu nghĩ.

(Tớ tự tin là chắc chắn sẽ không tập trung được đâu?) Kouta hiện dấu chấm hỏi trên đầu.

Hiusame ngồi xuống trước mặt Kouta, cầm bút lên. Chỉ riêng điều đó đã tạo ra không khí như chị gia sư rồi. Kouta nhận thức được trái tim mình đang đập nhanh khi thấy Hiusame trong bộ dạng khác lạ.

Cô ấy đẩy gọng kính thời trang lên một cái.

"Chúng ta bắt đầu từ việc giải thích bài tập vừa nãy nhé."

"Đ, đợi đã! Trước đó, tại sao lại ăn mặc thế...?"

Hiusame hơi nghiêng đầu.

"Anh nói không thể nhập vai thầy giáo và học sinh, nên em nghĩ là do em mặc đồng phục học sinh cấp ba thì không được. Nếu em ăn mặc giống gia sư hơn, Kouta-kun hẳn sẽ tập trung được."

Ra là nghĩ như thế à..., Kouta lấy tay giữ trán.

"Kouta-kun cũng nói là rất tốt mà. Cậu ấy sẽ rất tập trung học bài đúng không?"

(Tớ thì không thể tập trung học bài nổi đâu...)

"K, không có bộ nào khác sao...? Này, cái bộ suit đó trông như không vừa size ấy, với lại..."

Lập tức mặt Hiusame đỏ bừng lên. Cô ấy dè dặt giữ lấy ngực áo sơ mi. Nhưng, đôi gò bồng đảo của cô ấy hoàn toàn không dè dặt chút nào, nên càng giữ lại càng lộ rõ hình dáng vòng một.

"Chuyện, chuyện này thì, em đã tìm đồ giống của gia sư, nhưng chỉ tìm thấy quần áo từ mấy năm trước thôi ạ. Nhất định ngày mai em sẽ chuẩn bị bộ suit mới."

"Hồi cấp hai cậu cũng đã ăn mặc kiểu người lớn rồi nhỉ."

"Khi học đại học, vì xung quanh đều là người lớn tuổi hơn, nên em cố ý ăn mặc già dặn hơn. Nếu không sẽ bị lạc lõng."

Ra vậy, Kouta nghĩ. Khi cậu còn học cấp hai, Hiusame đã đi học đại học ở Mỹ. Cậu lại càng nhận ra cô ấy giỏi đến mức nào.

"Chúng ta tiếp tục buổi học được không ạ?"

"À, vâng..."

"Vậy thì bài tập này là──" Hiusame lại nghiêng người về phía trước. Khe ngực suýt lộ ra từ chiếc áo sơ mi cổ chữ V, Kouta vội vàng quay mặt đi.

"──Kouta-kun." Giọng nói không rõ là giận hay thất vọng. Hiusame bĩu môi nhẹ, như đang dỗi.

"...Này, Hiusame. Cậu sang đây dạy tớ được không?" Đó là một biện pháp bất đắc dĩ.

Vì Hiusame ngồi đối diện nên cứ lọt vào tầm mắt cậu. Nếu cô ấy ngồi bên cạnh, chắc chắn cậu sẽ không nhìn cô ấy nữa.

"Ở, ở cạnh Kouta-kun sao ạ...?" Giọng Hiusame run lên.

"Đ, đó là một lời đề nghị tuyệt vời, nhưng nếu đến gần Kouta-kun hơn nữa, t, tim em sẽ... ư ưm..."

"Xin lỗi. Nếu là yêu cầu quá đáng thì thôi vậy."

"Không ạ!" Hiusame nói to rồi đứng dậy. Cô ấy nắm chặt chiếc đệm ngồi với vẻ mặt như thể sắp "nhảy từ đài Kiyomizu xuống".

"Đây cũng là để giúp Kouta-kun cải thiện điểm số. Em xin phép ngồi cạnh!" Hiusame đặt chiếc đệm ngồi bên cạnh Kouta. "Xin phép," rồi ngồi xuống đó.

"Em xin phép, giải thích ạ."

"Nhờ cậu."

Hiusame đưa tay về phía vở của Kouta.

"Giá trị ở đây thì là──"

(Ơ...? Có lẽ mình đã tự đào mồ chôn mình rồi chăng...?) Hiusame và Kouta ở gần đến mức suýt chạm vào nhau. Ngay bên cạnh Kouta là cái đầu nhỏ của cô ấy, mái tóc đen mượt tỏa ra mùi dầu gội thơm dịu. Chỉ cần vươn tay ra một chút là có thể ôm lấy cô ấy...

"..." Bỗng nhiên Hiusame im bặt.

Kouta giật mình, không biết có phải bị phát hiện không tập trung không. Nhưng, người không nhìn vào vở lại là Hiusame.

"...Xin lỗi. Kouta-kun ở gần quá nên em lại nhớ đến lúc mình còn hẹn hò."

Một cảm giác cay đắng lan tỏa trong lòng Kouta.

"Chuyện đó, cậu quên đi được không... Tớ cũng đang cố quên đây."

"Không thể quên được!" Hiusame nhìn xuống đầu gối, cất tiếng nói đau khổ. Trên khuôn mặt nhìn nghiêng của cô ấy khắc họa nét mặt buồn bã như một cái bóng.

"Em đã cùng Kouta-kun đi học về, nắm tay, hẹn hò... tất cả đều thật sự, ư... vu... ư ưưm..."

Hiusame ôm chặt ngực, trông rất khổ sở.

Cảm giác tội lỗi không thể nào gột rửa, sự áy náy trào dâng trong lòng Kouta. Cậu lùi ra xa Hiusame, ngồi quỳ ở chỗ không còn mùi dầu gội.

"...Xin lỗi. Lúc hẹn hò, tớ đã khiến Hiusame phải cố gắng rồi nhỉ."

"Ơ...?"

"Hẹn hò với người mình không thích thì Hiusame khổ sở cũng là lẽ đương nhiên thôi. Dù tớ không biết, nhưng thật sự rất xin lỗi."

"Kh, không thích sao...? A, ai, không thích ai...?"

"Không cần cố giấu nữa đâu, Hiusame. ──Không, Toujou-san." Vì là người yêu nên cậu mới gọi bằng tên. Đã chia tay rồi thì chắc nên quay lại cách gọi cũ.

Sắc mặt Hiusame trắng bệch như tờ giấy.

"Dù vì lý do gì đi nữa, Toujou-san đã cố gắng thích tớ, điều đó tớ cũng mừng. Nhưng tớ nghĩ như thế vẫn sai. Bắt ép bản thân thích ai đó, chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Tớ cũng không muốn mối quan hệ như thế."

"Đã, đợi đã! Em không hiểu anh nói gì cả..." Hiusame cau mày trông rất bối rối.

Hôn ước do bố mẹ quyết định. Chắc Hiusame đã được giáo dục để chấp nhận điều đó suốt bấy lâu. Nhưng, điều quan trọng là tình cảm của người trong cuộc. Để cô ấy hiểu điều đó, Kouta nói rõ ràng.

"Toujou-san thật sự cũng không vui khi ở cùng tớ đúng không? Thế nên mới nhớ lại chuyện lúc ở cùng tớ mà trông khổ sở như vậy đúng không?"

Hiu, một tiếng nín thở nhỏ vang lên. Hiusame mở to mắt nhìn Kouta chằm chằm.

"Không, từ lúc hẹn hò tớ đã lờ mờ nhận ra rồi. Toujou-san không cười khi ở cùng tớ, cũng không có vẻ gì là vui lắm. Cậu không nhiệt tình lắm trong việc hẹn hò với tớ đúng không. Khi nghe nói là đã đính hôn, tớ kiểu như là 'À, thì ra là vậy'."

Nói đến đó, cậu cảm thấy cay đắng. Việc trở thành người yêu đã tạo ra những cảm xúc cay đắng như thế này, nên đối với cả Kouta lẫn Hiusame, việc hẹn hò là một sai lầm.

"Ước gì tớ là người phù hợp hơn với Toujou-san, nhưng xin lỗi, tớ chỉ có thế này thôi... Cậu không thích tớ cũng đành chịu. Hôn nhân nhất định phải là với người mình yêu mới tốt. Như thế, cả hai mới hạnh phúc, tớ nghĩ vậy."

"Ơ, à, ừm, Kouta-kun, em hỏi một câu được không ạ...?" Giọng nói khản đặc. Hiusame hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

"──Tại sao anh lại chia tay với em ạ?"

"Vì, Toujou-san... không thích tớ đúng không?"

Môi Hiusame run rẩy bần bật.

"E, e, em! Em thích anh!" Hiusame hét lên đầy mạnh mẽ. Giọng cô ấy bị vỡ ra.

Hiusame co mình lại vì xấu hổ.

"Không thể nào, không ngờ... Kouta-kun lại nghĩ như thế..."

"Tớ nghĩ thái độ của Toujou-san khá dễ hiểu. Sau này nghĩ lại, tớ mới nhận ra là tớ chỉ được Toujou-san 'chiều' thôi."

"Không phải đâu ạ! Kouta-kun, chuyện đó sai rồi...!" Hiusame đứng bật dậy.

Khi đó, ánh mắt cậu lại vô thức hướng về đùi dưới lớp quần tất đen. Kouta cúi đầu xuống.

"Đó là hiểu lầm ạ. E, em, với Kouta-kun thì──" Giọng nói tuyệt vọng nghẹn lại ở đó. Tiếng hơi thở hổn hển vang lên, như sau khi chạy đường dài.

"...V, vậy thì, em, với Kouta-kun thì... th...thích...!" Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Tiếng hít mũi "Gusu" vọng lại.

Có vẻ cô ấy đang rất khó khăn, thậm chí còn rên rỉ. Ai nhìn cũng thấy rõ Hiusame đang cố gắng nói điều gì đó một cách khó nhọc.

Kouta nói như đưa tay giúp đỡ.

"Không cần cố nói dối đâu, Toujou-san."

Thịch, Hiusame khuỵu gối xuống. Cô ấy ngồi sụp xuống như thể hồn đã bay đi mất. Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.

Bỏ Hiusame, người đã bất động như một pho tượng, lại đó, Kouta một mình quay lại với sách giáo khoa và vở. Hiusame sau đó không mở miệng nói một lời nào cho đến khi buổi học kết thúc.

◆◆◆

Đêm đã khuya, nên Kouta chuẩn bị về.

"Ừm, Kouta-kun. Nếu tiện, sau đây anh có muốn ăn tối cùng em không ạ?" Hiusame vừa đuổi theo cậu đang bước nhanh trên hành lang, vừa tuyệt vọng nói.

(Cuối cùng, vì quá sốc nên mình chẳng nói được gì với Kouta-kun cả... Ưưưưư, giá mà có thể ở cùng Kouta-kun thêm chút nữa, mình nghĩ sẽ có cơ hội giải thích hiểu lầm...)

"Em có món thịt hầm rau củ em tự nấu. Rất mong Kouta-kun nếm thử ạ..."

"Không, thật sự không cần đâu! Tớ không đói bụng!" Kouta xua tay và lắc đầu lia lịa. Mặt cậu có vẻ hơi tái mét. Thấy cậu thật sự không muốn ăn, Hiusame cụp mày xuống.

"Thế, thế thì, ít nhất để em đưa anh ra ga──"

Đến cửa sau, Kouta quay phắt người lại.

"Nếu tiễn thì bình thường phải ngược lại chứ. Tớ một mình được rồi."

Nói như muốn đẩy cô ấy ra, Kouta sải bước đi ra ngoài. Hiusame chỉ còn biết đứng lặng bên cạnh cánh cổng, nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần.

Khi Kouta khuất bóng, Hiusame tựa vào cột cổng một cách yếu ớt.

(Không thể nào, không ngờ Kouta-kun lại hiểu lầm rằng mình không thích cậu ấy...) Thật sốc. Chuyện đó làm sao có thể xảy ra. Từ năm năm tuổi đến giờ, mình chỉ nhìn mỗi Kouta thôi mà.

(Mình thật ngốc làm sao. Chỉ vì mình không thể thể hiện rõ ràng bằng lời nói hay hành động, mà đã khiến Kouta-kun hiểu lầm rồi.)

Hiusame áp hai tay lên má. Khuôn mặt gần như không biểu cảm. Cái thói quen kìm nén cảm xúc từ nhỏ vẫn khó bỏ.

(Mình phải nói tình cảm của mình cho Kouta-kun biết. Vì hiểu lầm tình cảm của mình, Kouta-kun đã chia tay mình và bắt đầu tiến hành hủy hôn ước. Nếu tình cảm của mình được truyền tải, chắc chắn mình có thể quay lại với Kouta-kun.)

Nhận ra điều đó là một thu hoạch lớn. Chắc chắn đã tiến một bước, nhưng──

(Ưưưưư, nhưng mà, mình có thể nói 'thích' với Kouta-kun được không...? Mỗi khi đứng trước cậu ấy, tim mình đập thình thịch không ngừng. Để cậu ấy biết tình cảm này của mình, thật là, chuyện đáng xấu hổ──)

"Ưưưưư, nhưng mà, mình có thể nói 'thích' với Kouta-kun được không...? Mỗi khi đứng trước cậu ấy, tim mình đập thình thịch không ngừng. Để cậu ấy biết tình cảm này của mình, thật là, chuyện đáng xấu hổ──" Tiếng lòng cô ấy vọng ra ngoài, Hiusame giật mình.

"Ai đó!?" Từ hướng ngược lại với phía Kouta vừa đi mất. Người xuất hiện từ con đường ban đêm là cô gái tóc vàng.

Chris nở nụ cười thách thức.

"──Chắc là tâm trạng cậu lúc này rồi đấy, với cái vẻ mặt đó."

Một cơn gió lạnh thoảng qua. Tóc vàng và tóc đen bay trong gió đêm. Hai người im lặng nhìn nhau đầy đối đầu.

"...Nếu là Kouta-kun, cậu ấy vừa về rồi."

"Tớ biết chứ," Chris nhướn cằm nói.

Vậy thì, Hiusame định đóng cổng lại.

"Đợi đã. Tớ đến đây có chuyện muốn nói với cậu."

"Chuyện ạ?"

"Cậu đang gặp khó khăn vì không nói được tình cảm của mình cho Kouta biết đúng không? Tớ hiểu rõ lòng cậu lắm. Như thể cầm được trong tay ấy."

Hiusame cau mày.

(Mình phải cảnh giác. Đúng là hồ ly tinh, chắc chắn đang âm mưu chuyện gì đó xấu xa.)

"Đừng cảnh giác thế chứ. Chuyện xấu xa gì chứ, bị tổn thương quá." Chris "Phư phư" cười đầy vẻ tự tin.

Biểu cảm của mình bị người ngoài gia đình đọc được. Chuyện đó khiến Hiusame kinh ngạc từ nãy đến giờ. Cô ấy tự tin rằng mình luôn giữ được vẻ mặt bình thản trong mọi hoàn cảnh. Thực tế, chính vì thế mà Kouta đã hiểu lầm dẫn đến sự việc vừa rồi.

"Tớ đến đây để lập liên minh với cậu."

"Liên minh. Em không nghĩ giữa em và chị có thể xây dựng một mối quan hệ hữu nghị."

"Đúng vậy. Cách đây không lâu, nếu cậu còn là bạn gái của Kouta, tớ cũng nghĩ thế."

"Chị muốn nói gì? Em không có ý định nói chuyện lâu với chị."

"Tớ nói thẳng nhé," Chris hất tóc ra khỏi vai.

"Chúng ta lập liên minh, để cậu có thể nói tình cảm của mình cho Kouta biết nhé? Tớ sẽ lên kế hoạch và hợp tác toàn diện."

"Đó là, liên minh sao...?"

"Đúng vậy. Mối quan hệ giữa Kouta và cậu trở nên rắc rối là vì cậu không thể nói 'thích' với Kouta đúng không? Thế thì, nếu cậu có thể truyền tải tình cảm của mình cho Kouta, không nghĩ là tình hình sẽ tốt lên chút sao?"

"Chị nói đúng." Nhưng, Hiusame làm ánh mắt sắc bén hơn. "Chính vì đúng nên em mới thắc mắc. Tại sao, chị lại muốn làm người hòa giải giữa em và cậu ấy?"

Việc Chris thích Kouta là rõ ràng. Nếu Kouta và Hiusame quay lại, người gặp rắc rối là Chris cơ mà. Tại sao chị ấy lại làm chuyện như "gửi muối cho kẻ thù" vậy chứ.

"Phư phư, cậu, giờ dù có nói tình cảm cho Kouta biết, cậu nghĩ là có thể quay lại làm người yêu sao? Như thế thì hơi ngây thơ đấy."

"Khựt...!"

"Hiện tại, cục diện đã thay đổi lớn rồi. Cậu cũng nhận ra rồi chứ? Một vị hôn thê khác, Kitaooji Nia. Là người đã đính hôn với chính bản thân Kouta đấy. Chỉ riêng điều đó đã mạnh lắm rồi. Bởi vì, Kouta nói sẽ không kết hôn với ai ngoài người mình yêu. Việc đính hôn với chính bản thân Kouta tức là Kouta năm tuổi đã thích cô bé đó rồi còn gì."

Hiusame cảm thấy trái tim mình thắt lại. Khác với hôn ước gượng ép do hai người mẹ quyết định. Cô gái là mối tình đầu của Kouta không phải là mình, mà là cô bé đó.

"Có lẽ cậu chưa tiếp xúc với Kitaooji Nia nên chưa cảm nhận được, nhưng cô bé đó cực kỳ phiền phức. Đến tớ còn phải bó tay. Về phần mình, tớ muốn một vị hôn thê cùng đẳng cấp như cậu phải phản kháng lại một chút chứ──"

Nhận ra thì Chris đã đứng ngay trước mặt Hiusame. Đôi mắt khinh miệt nhìn vào cô ấy.

"Cậu lúc này thì không đấu lại ai đâu. Cậu, chỉ là tép riu thôi."

"──" Hiusame cắn môi, cúi đầu.

Lời Chris nói không thể phủ nhận. Thực tế, vừa nãy dù có cơ hội ở riêng với Kouta, Hiusame vẫn không thể nói ra tình cảm của mình. Ngay từ đầu, nếu cô ấy thể hiện tình cảm của mình cho Kouta nhiều hơn từ lúc còn hẹn hò, hẳn đã không xảy ra hiểu lầm thế này. Nếu ngay từ đầu có thể nói ra tình cảm, đã không rơi vào tình cảnh hiện tại.

(Mình lúc này, không đấu lại ai được cả...) Cô ấy tự tin rằng cường độ tình cảm chôn giấu trong lòng không thua kém ai. Nhưng, nếu không thể thể hiện cho Kouta thấy, thì nó cũng như không tồn tại.

"Tớ muốn làm cho sức mạnh của cậu lớn hơn, để kiềm chế Kitaooji Nia. Nếu hợp tác, tớ sẽ chọn cậu hơn là Kitaooji Nia. Dù cậu có mạnh hơn một chút, cũng không thể trở thành rào cản đối với tớ."

"...Nếu lập liên minh, em sẽ có thể nói tình cảm của mình cho Kouta-kun biết sao ạ?"

"Tuyệt đối. Tớ đảm bảo đấy. Kế hoạch của Christina Westwood của thế giới lúc nào cũng hoàn hảo."

Chris nhìn xuống Hiusame, như thể đang ban ơn cho kẻ thất bại.

Hiusame siết chặt nắm đấm.

"Khựt, em xin từ chối... liên minh."

Chris nhướn mày.

"Không sáng suốt chút nào. Cậu định từ bỏ Kouta sao?"

"Em không từ bỏ! Nhưng mà, nghe theo lời đường mật của hồ ly tinh thì quá nguy hiểm." Nói rồi, Hiusame "Bụp", đóng sập cổng lại. Cô ấy tựa lưng vào cánh cổng, thở 'Haa haa'.

Việc lòng cô ấy đã dao động trước lời đề nghị liên minh của Chris là sự thật. Nhưng, thật khó mà coi Chris là người đáng tin.

(Nếu nhờ tay hồ ly tinh giúp, không biết sau này mình sẽ bị đòi hỏi gì. Đúng là hồ ly tinh, chắc chắn sẽ ban ơn rồi đòi trả lại.)

Hơn nữa, Hiusame ôm ngực. Cô ấy nhắm mắt lại.

(Em muốn có thể nói "thích" với Kouta-kun một cách chân thật──)

Ngước nhìn bầu trời đêm, cô gái nhút nhát khẽ thầm ước trong lòng.

Nhìn cánh cổng đóng kín, Chris khịt mũi. Khóe miệng cô ấy cong lên.

"Xem nào, cậu sẽ chịu đựng được đến bao giờ đây? Thật đáng xem."