Sáng thứ Bảy.
Kouta đang ngồi ở ghế phụ trong chiếc xe wagon, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh vật nông thôn nhàm chán, chẳng có gì đáng chú ý. Khi cậu ngáp dài "phù a", Haruto, người đang ngồi ở ghế lái, lên tiếng.
"Kouta-kun, vẫn còn buồn ngủ à?"
"À, không ạ... Tại thường ngày nghỉ em toàn dậy muộn thôi."
"Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi."
"Vâng, em cảm ơn."
Nhưng, Kouta thoáng nhìn về phía ghế sau.
"Chắc cũng không phải là môi trường thuận lợi để ngủ lắm đâu ạ."
Ở ghế sau có Hisame, Chris, và Nia, nãy giờ đang ồn ào khủng khiếp. Có vẻ như Chris và Nia đang tranh giành kênh trên chiếc TV gắn trên xe.
"Ối, lại đổi kênh nữa rồi nhé, Kitaooji Nia! Vừa hay có cảnh tôi đang lên hình mà!"
"Tại tớ không muốn xem Chris-chan mà. Tớ muốn xem phim truyền hình cơ."
"Hảaa, không muốn xem tôi á!? Thế thì xuống xe đi!"
"Chris-chan xuống chẳng phải tốt hơn sao? Giới thượng lưu/Người nổi tiếng giàu có mà? Dùng taxi đi."
"Tại sao tôi lại phải xuống cái xe đang đi cùng Kouta chứ!? Người phải xuống là cậu đó, cậu!"
Chris và Nia vừa gào thét vừa liên tục đổi kênh trên TV, chẳng ai chịu nhường ai.
Cảm thấy chẳng đi đến đâu, Chris nói.
"Chúng ta biểu quyết đi. Hisame, cậu muốn xem cái nào?"
Kouta ngạc nhiên.
Cách Chris gọi Hisame đã thay đổi.
Bên cạnh hai người đang tranh giành kênh, Hisame đang nhấm nháp món snack dài và mỏng. Vẻ mặt cô hơi mơ màng, trông có vẻ buồn ngủ. Từ lúc đến đón Kouta sáng nay, cô đã trông như vậy rồi, có lẽ cô không phải là người quen dậy sớm. Thật bất ngờ.
"Hisame-chan, ăn gì đấy~? Cho tớ một miếng với."
Nia vươn tay, lấy một miếng snack.
Vừa cho vào miệng, Nia đã nhăn mặt khó coi.
"Cái gì thế này, cục đường à...?"
"Bổ sung đường buổi sáng ạ."
Hisame vừa nhấm nháp snack không cảm xúc vừa nói.
"Tôi thì cái nào cũng được cả, chỉ cần được yên tĩnh."
"Này," Chris ghé mặt lại gần Hisame. Cô nói bằng tiếng Anh.
"...Tại sao cậu lại không đứng về phía tôi chứ."
"Tôi không nhận được 'chỉ thị' như vậy."
"Chúng ta đã lập minh ước rồi cơ mà, đương nhiên cậu phải đứng về phía tôi chứ không phải cô ta rồi!? Sao lại không hiểu thế nhỉ!"
"Hả," Hisame đáp lại bằng giọng thờ ơ.
"Vậy, để tôi sửa lại, tôi muốn xem chương trình của Chris-san——"
"Gian lận! Vừa nãy rõ ràng đã nói chuyện để thao túng phiếu bầu của Hisame-chan rồi mà."
Chris khẽ tặc lưỡi "chậc".
"Koo-kun. Koo-kun muốn xem cái nào?"
"Tớ á? Cơ mà tớ có nhìn thấy TV đâu."
"Cái nào? Trả lời đi."
Một bàn tay lạnh buốt bò lên cổ, Kouta giật mình.
Nia đã vươn tay từ ngay phía sau Kouta. Hai bàn tay cô quấn quanh cổ Kouta cứ như thể đang bóp cổ vậy.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng Kouta.
"T-Tớ thì——"
"Gian lận, gian lận! Kitaooji Nia đang đe dọa Kouta để bắt cậu ấy bỏ phiếu cho mình kìa!"
"Ấy da~ Tớ có dọa nạt gì đâu. Phải không nào, Koo-kun?"
Bàn tay trên cổ hơi siết nhẹ lại.
À, àa... Kouta chỉ có thể đáp lại như vậy.
Haruto ở ghế lái bật cười.
"Haha, nổi tiếng nhỉ, Kouta-kun."
"Làm gì có chuyện đó ạ..."
Kouta co rúm lại.
Nếu nói nổi tiếng thì Haruto mới đúng là người nổi tiếng hơn nhiều. Ngay cả Kouta là con trai nhìn vào cũng thấy Haruto tỏa ra khí chất của một mỹ nam.
"Dù là thứ Bảy, nhưng xin lỗi anh nhé. Vì 'trại học tập' của em."
Theo kế hoạch của lò luyện thi, sẽ có một buổi trại học tập kéo dài hai ngày một đêm.
Khi Hisame nói vậy, Kouta đương nhiên đã từ chối. Trại học tập nghĩa là cậu sẽ ở lại một nơi nào đó cùng với Hisame. Dù chắc chắn không phải ở cùng phòng, nhưng việc đi du lịch riêng với người yêu cũ thì không thể nào.
Thế là Hisame đã đề nghị.
Liệu có ổn không nếu có cả Chris và Nia đi cùng.
Chris ở gần đó lập tức hứng thú hẳn lên, Nia cũng tham gia vào, và quyền từ chối của Kouta đã biến mất không còn dấu vết.
Và thế là giờ đây, Kouta và mọi người đang trên đường đến khu trại học tập, trên chiếc xe do Haruto lái.
"Không cần bận tâm đâu. Anh cũng mong được gặp ông lắm."
"...Ông ạ?"
Haruto tiếp tục lái xe mà không trả lời câu hỏi của Kouta.
Ở ghế sau, tiếng tranh giành kênh vẫn còn vọng lại.
***
"Rồi, đến nơi rồi."
Chiếc xe wagon dừng lại ở bãi đỗ.
Kouta và mọi người xuống xe, nhìn tòa nhà trước mặt.
"Nhà trọ suối nước nóng...?"
Nghe nói là khu trại học tập, cậu cứ nghĩ là một nơi tẻ nhạt, nhưng lại ngoài dự đoán. Đó là một nhà trọ khá phong cảnh hữu tình, nhìn ra được Thái Bình Dương.
"Vâng, là nhà trọ suối nước nóng. Hôm nay chúng ta sẽ ở đây ạ."
Hisame nói một cách thản nhiên rồi đi bộ về phía nhà trọ.
"Oa~ Suối nước nóng! Yay~!"
Nia reo hò với vẻ đầy phấn khích, chạy ào lên một mình. Chiếc đuôi ngựa của cô rung lên mạnh mẽ.
Chris nhún vai tỏ vẻ kinh ngạc.
"Con bé kia hào hứng quá nhỉ. Chỉ là suối nước nóng thôi mà."
"Cậu nói thế, thế nhà cậu cũng có suối nước nóng à?"
"Không có. Có hồ bơi nước nóng thôi."
"Àa, vâng vâng."
Dù nhà Chris có gì đi nữa, giờ Kouta cũng chẳng ngạc nhiên nữa rồi.
"Nghe nói nước ở đây giúp da mịn màng lắm. Từ suối nước nóng ngoài trời có thể ngắm nhìn toàn cảnh Thái Bình Dương, sóng biển vỗ ngay sát bên. Đặc biệt, cảnh hoàng hôn từ suối nước nóng ngoài trời có vẻ là tuyệt mỹ. Hôm nay thời tiết quang đãng. Giờ hoàng hôn là 16 giờ 38 phút. Hoàn hảo cho việc——"
"Rõ ràng là đang rất mong chờ mà!"
Cách tìm hiểu trước của Chris không phải dạng vừa đâu. Kouta tự hỏi có khi nào Chris không có tư cách chê Nia không?
"Đây là lần đầu tiên tôi đi du lịch cùng Kouta đó. Cậu nghĩ tôi không mong chờ sao?"
Chris chống tay vào eo, nhìn chằm chằm vào Kouta.
(Phải rồi, đúng là lần đầu đi du lịch thật...)
Với bộ đồ của Chris hôm nay, khi cô đến gần, người ta có thể thấy cả ngực cô. Kouta lảng mắt đi khỏi Chris và gãi má.
Lúc đó, Hisame đột nhiên xuất hiện.
"Xin mời di chuyển vào trong khách sạn."
Áp lực thật khủng khiếp.
"Vâng..." Kouta bắt đầu bước đi.
Tiễn Kouta đi rồi, Hisame nhìn Chris. Chris thì thầm bằng tiếng Anh.
"Tôi đã chuẩn bị khách sạn theo đúng chỉ thị của cậu."
"Làm tốt lắm. Phần còn lại cứ để tôi lo."
Chris nháy mắt và chạy về phía Kouta.
"Haa..." Hisame khẽ cau mày, rồi đuổi theo hai người họ.
***
Ở quầy lễ tân của nhà trọ, Hisame gần như được 'nhận diện' ngay lập tức. Cô nhận được chìa khóa phòng mà không cần thủ tục phiền phức hay hướng dẫn về nội bộ nhà trọ.
Haruto nói với Hisame.
"Thế nhé, anh đi gặp ông đây."
Hisame gật đầu một cái, và Haruto cứ thế đi nhanh vào phía trong nhà trọ. Trông anh có vẻ như đã quá quen thuộc nơi này.
Hisame chìa chìa khóa ra cho Kouta, người đang lộ vẻ mặt không hiểu gì.
"Đây là chìa khóa phòng của Kouta-kun. Phòng bên cạnh là phòng của ba chúng tôi."
"Ừm, vậy Toujou-san là khách quen của nhà trọ này à?"
"Xin lỗi vì đã giải thích chậm. Đây là nhà trọ do ông ngoại tôi làm chủ. Tôi cũng đã đến đây nhiều lần rồi."
"Àa, ra thế. Vậy nên mọi người ở nhà trọ đều biết Toujou-san."
Lúc đó, Kouta chợt nhận ra.
"Ể? Vậy thì, Haruto-san là..."
"...Anh trai tôi."
Àa, cậu kêu lên. Nghĩ kỹ lại, vì anh ấy ở nhà Hisame, nên đương nhiên là người nhà của Hisame rồi.
"Chúng ta đi đến phòng thôi. Tôi sẽ hướng dẫn."
Hisame đi đầu, Kouta và mọi người đi về phía trong nhà trọ.
Căn phòng được dẫn đến là một phòng kiểu Nhật rộng rãi, có thể ngủ được khoảng bốn người. Nghe nói Kouta có thể sử dụng một mình. Thật là lãng phí.
Nội thất tuy có vẻ đã cũ nhưng được dọn dẹp sạch sẽ.
Kouta đến gần ban công và kêu lên "Ồ".
Từ trong phòng có thể nhìn thấy biển xanh lấp lánh. Mở cửa ban công ra là nghe thấy tiếng sóng vỗ. Gần nhà Kouta cũng có biển, nhưng ngắm biển từ nhà trọ vẫn là đặc biệt. Cảm giác thật khác thường.
Đang ngắm cảnh và tận hưởng không khí du lịch, thì...
"À, là Koo-kun."
"Ưoa!"
Đột nhiên Nia xuất hiện ngay trước mặt.
Nia đang đứng trên tấm ván ngăn cách ban công, người hơi rướn ra ngoài. Đôi chân lộ ra từ chiếc quần short thật chói mắt, trông cô như thể sắp nhảy sang bên này vậy.
"Từ đây có thể sang phòng Koo-kun được nhỉ~. Hừm~."
"Này, Kitaooji Nia! Đừng có tự tiện nhìn vào phòng Kouta như thế!"
"Kitaooji-san, xin đừng đi lại từ đó."
Nghe thấy cả giọng Chris và Hisame.
Kouta đóng cửa ban công lại. Cậu cũng kéo rèm.
"Ể, Koo-kun. Có phải là người nhút nhát không?"
"Không phải! Bị nhìn trộm đương nhiên là khó chịu rồi còn gì!"
Thật là, cậu nghĩ.
Chuyến đi hai ngày một đêm nên Kouta không mang nhiều hành lý đến mức phải dỡ ra. Cậu pha trà túi lọc trên bàn, nhấp một ngụm lấy hơi, thì có tiếng gõ cửa "cốc cốc".
Mở cửa ra, Hisame đang đứng đó ôm một tập giấy dày. Cô mặc suit trông như một giảng viên. Phía sau cô là Chris và Nia.
"Kouta-kun, tôi vào phòng có được không ạ?"
"Àa, vâng, mời vào."
"Xin phép," Hisame và mọi người bước vào.
Ba người ngồi quanh bàn trên những chiếc nệm tọa. Họ cãi nhau một chút về chỗ ngồi, nhưng rồi cũng ổn định.
Hisame ngẩng đầu nhìn Kouta, người vẫn đang đứng đó.
"Kouta-kun, xin mời ngồi. Cậu quên mục đích đến đây rồi sao?"
"Mục đích?"
"Đây là 'trại học tập'."
Hisame làm một cử chỉ khoa trương, chỉnh gọng chiếc kính cận.
***
"Kỳ thi lại cũng sắp đến rồi, nên tôi đã làm thử một bộ đề thi thử."
"Đề thi thử!?"
"Tôi đã nghiên cứu xu hướng ra đề của từng môn để làm. Dù không đảm bảo sẽ có đề giống hệt, nhưng nếu cậu đạt điểm tuyệt đối với bộ đề này, thì ở kỳ thi lại chắc chắn cũng sẽ được điểm cao."
Xin mời, Hisame đang ngồi seiza trước mặt Kouta, chìa tập giấy ra.
Kouta nhận lấy và lật xem.
Có đủ sáu môn, trông giống hệt đề thi thật vậy.
"Cái này... Toujou-san tự làm thật sao?"
Kouta hơi cảm động khi Hisame đã cố công làm cả đề thi thử riêng cho mình. Dù Hisame có thông minh phi thường đến mấy, chắc hẳn cũng tốn không ít công sức.
"Hê, giỏi thật đấy, làm được cái này cơ à."
Chris ngồi chéo đối diện cũng rướn người ra nhìn. Có vẻ như cô thật sự ngạc nhiên.
"Ừm, đó là, nếu Kouta-kun bị lưu ban thì tôi cũng khó xử lắm ạ."
Hisame ngượng ngùng, vặn vẹo người.
"Không, thật sự là, nếu em có bị lưu ban thì cũng không phải lỗi của Toujou-san đâu, nên chị đừng lo lắng."
"Tôi lo chứ! Nếu không còn cùng khối với Kouta-kun nữa, thì tôi biết vì cái gì mà..."
"...Vì cái gì mà?"
Kouta hỏi lại khi Hisame đột ngột dừng lời.
Hisame đảo mắt nhìn quanh, rồi tiếp tục nói "K-Không có gì ạ..."
"Đề thi thử hữu ích lắm. Cảm ơn Toujou-san nhé."
"Không cần khách sáo đâu ạ."
"Cho tớ hỏi một câu được không?"
"Vâng, xin mời."
"Cái câu cuối cùng này là gì vậy?"
Ở cuối đề thi thử có một tờ giấy kẻ ô vuông, và một bài toán yêu cầu vẽ đồ thị.
Các công thức toán học được liệt kê dài dòng, Kouta vừa nhìn đã muốn có phản ứng từ chối ngay lập tức.
"Đó, đó là...!"
Hisame kêu lên với giọng run run. Mặt cô đỏ bừng, nhìn xuống.
"Đó, đó là... bài kiểm tra xem Kouta-kun đã tiến bộ đến đâu về mặt học lực ạ. Hãy thử giải nó cuối cùng nhé..."
Chris nhìn Hisame với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Kouta gật đầu nói đã hiểu.
Để hoàn thành mục đích ban đầu của trại học tập, Kouta bắt tay vào làm đề thi thử. Hisame chấm bài đã làm xong của Kouta bằng bút đỏ. Chris đang nghịch điện thoại, còn Nia thì ngồi cạnh Kouta vẽ vời.
Một lúc sau, khi trả bài làm cho Kouta, Hisame nói.
"Kouta-kun... 'Trăng đẹp nhỉ'."
"Trăng...?"
"Vâng. Trăng đẹp lắm ạ..."
Kouta nhìn Hisame. Má cô nhanh chóng đỏ bừng lên.
Bên cạnh Hisame, Chris ngừng nghịch điện thoại, nhướng mày.
Kouta nhìn ra ban công. Vẫn còn buổi trưa, trên bầu trời chỉ có màu xanh nhạt. Không thấy trăng.
"Gì thế gì thế~, thấy trăng à?"
Nia lại gần ban công, nhìn ra ngoài.
"Hisame-chan, trăng ở đâu thế? Không thấy gì cả?"
"K-Không có gì hết ạ!"
Hisame cúi gằm mặt, đầu bốc khói.
Chris nhún vai.
"Này, Hisame-chan, đây thật sự là suối nước nóng à?"
"Ý cậu là sao ạ?"
"Tại vì, hoàn toàn không ngửi thấy mùi trứng luộc gì cả."
"Suối nước nóng ở đây không phải là suối lưu huỳnh. Dù không có mùi lưu huỳnh thì——"
Á, Hisame lộ vẻ mặt như vừa nhận ra điều gì đó.
"Kouta-kun, Lưu huỳnh, Uranium, Kali, Iốt ạ."
"?"
Kouta hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Ừm... nói chuyện suối nước nóng à?"
"Không phải. Vì vậy, là Lưu huỳnh, Uranium, Kali, Iốt đó ạ...!"
Hisame nói như thể đang cố gắng nặn từng lời ra.
Chris lấy tay gõ gõ vào thái dương với vẻ khó chịu.
"Xin lỗi, Toujou-san. Nếu không phải chuyện suối nước nóng, thì là chuyện gì vậy?"
Ư ư ư ư, Hisame đỏ bừng mặt, rên lên.
"K-Không có gì hết ạ!"
Nói "Giải lao!", Hisame chạy trốn khỏi phòng Kouta.
Chris lắc đầu, Nia lại gần và nói "Oa~ Koo-kun chơi đi! Đi khám phá nhà trọ thôi."
***
Hisame tuyên bố giải lao rồi trở về phòng mình ở bên cạnh.
Ngồi trên nệm tọa, cô thở dài thật sâu.
(Ư ư ư ư, hoàn toàn không truyền đạt được gì cả... Tại sao mình lại thất bại chứ?)
"Thất bại là phải rồi. Sao cậu lại nghĩ Kouta có thể hiểu được chứ, cái đó mới là bí ẩn đó."
Không biết từ lúc nào, Chris đã đứng ở cửa phòng khách. Cô khoanh tay, vẻ mặt kinh ngạc.
"Tôi, trước mặt Kouta-kun thì không thể nói thẳng lòng mình ra được."
"Tôi biết rồi."
"Nhưng, tôi đã nghĩ rằng mình có thể nói những từ ngữ thay thế cho cảm xúc. Thực tế, tôi đã có thể nói những từ đó một cách rõ ràng."
"Vấn đề là, những từ thay thế đó không truyền đạt được đến Kouta nhỉ."
Chris quấn những lọn tóc dài quanh ngón tay.
"Câu chuyện giai thoại về Natsume Soseki khi được hỏi làm thế nào để dịch 'I love you', ông ấy nói chỉ cần viết 'Trăng đẹp nhỉ'. Cái này, có bao nhiêu người biết nhỉ. Ít nhất, những người chẳng liên quan gì đến văn học như Kouta thì chắc chắn không biết đâu."
Hisame gục vai trước lời nói chí lý đó.
"Còn nữa, Lưu huỳnh, Uranium, Kali, Iốt là gì thế?"
"Là ký hiệu nguyên tố. Lưu huỳnh là S, Uranium là U, Kali là K, Iốt là I——"
"Cái đó thì tôi đã biết từ lâu rồi! Không phải thế, sao cậu lại nghĩ Kouta sẽ nhận ra cái đó chứ!?"
"...Xin lỗi, tại tôi chợt nghĩ ra thôi ạ..."
Chris xoa xoa thái dương.
"Này nhé... Giả sử cậu ấy có hiểu được cảm xúc đi chăng nữa, thì một lời tỏ tình khô khan như thế, có tồn tại thật sao?"
"Nhưng, nhưng... tôi vẫn còn kế sách khác."
"Kế sách?"
"Ở cuối đề thi thử tôi đưa cho Kouta-kun, có một câu hỏi yêu cầu vẽ đồ thị."
"Cái đó là gì?"
"Đáp án đúng của bài toán đó sẽ ra thế này ạ."
Hisame vẽ đáp án lên tờ giấy kẻ ô vuông.
Bốn ô vuông được phân chia bằng trục X và trục Y. Trong mỗi ô có một chữ cái hiragana.
『す き で す』 (Su Ki De Su - Thích em)
Àa àa àa, Chris vò đầu bứt tóc. Chiếc đuôi tóc đôi của cô rối tung lên, mặt cô co giật.
"Cả cậu lẫn Kouta đều có chỉ số thông minh lãng mạn thấp quá rồi còn gì!? Sao lại nghĩ ra cái ý tưởng đó được cơ chứ? Đúng là thiên tài và kẻ ngốc chỉ cách nhau một sợi tóc mà!"
"Kouta-kun cũng thấp sao ạ? Tôi hơi yên tâm rồi."
"Yên tâm để làm gì chứ?"
Chris ghé sát mặt vào Hisame.
"Cậu nghĩ Kouta sẽ giải được bài toán đó không?"
"Tôi đã làm nó trong phạm vi kiến thức cậu ấy đã học."
"Kouta rất dở toán. Lần trước được mười tám điểm. Dù là trong phạm vi đã học đi chăng nữa, tôi không nghĩ cậu ấy có thể tìm ra đáp án đúng của một bài toán đồ thị phức tạp như thế."
Hisame cúi gằm mặt.
(Tôi đã nghĩ rằng mình làm cái gì đó mà Kouta-kun nếu học hành đàng hoàng thì sẽ giải được, nhưng vậy sao... Có lẽ học lực của Kouta-kun chưa tiến bộ đến mức đó.)
"Cậu không tin tôi sao?"
Chris hỏi với vẻ khó chịu.
"Dù không làm thế, tôi cũng sẽ giúp cậu bày tỏ tình cảm. Đó lẽ ra là minh ước của chúng ta mà."
"Tôi nghĩ việc tin ngay lập tức là không thể ạ."
Chris "Hả", rồi run vai.
"Tôi không biết toàn bộ kế hoạch của Chris-san. Chỉ thị của Chris-san chỉ là mời Kouta-kun tham gia trại học tập, và đặt hai phòng ở nhà trọ này, chỉ có thế thôi. Tôi lo lắng liệu điều ước của mình có thực sự thành hiện thực được không."
"Để bày tỏ tình cảm cần có sự bốc đồng. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra, thì đâu còn sự bốc đồng nữa?"
Hisame nhìn ra ban công.
Biển dưới ánh nắng buổi sáng rực rỡ màu xanh, trải dài vô tận.
"Dù sao đây cũng là cơ hội được ở bên Kouta-kun cả ngày. Tôi muốn tự mình cố gắng."
"Tùy cậu," Chris nói rồi rời khỏi phòng.
Hisame thở ra một hơi nhỏ. Cô chạm tay vào má, kiểm tra xem còn nóng không, rồi cũng đứng dậy.
Trại học tập vẫn chỉ mới bắt đầu thôi.
Không phải lúc để nản lòng chỉ vì vài lần thất bại.
***
"Hê~ Nhà trọ này có cả bồn tắm công cộng lớn và suối nước nóng ngoài trời nhỉ."
Chắc đã chán vẽ vời, Nia nằm dài ra xem tờ hướng dẫn của nhà trọ. Cô khua khua chân.
"Vâng, bồn tắm công cộng lớn là bồn tắm trong nhà. Từ suối nước nóng ngoài trời có thể nhìn thấy biển. Cả hai đều là suối nước nóng chảy tràn từ nguồn."
"Giờ tắm là từ hai giờ chiều... Thế là quá giờ rồi còn gì!"
Nia nhìn đồng hồ rồi bật dậy ngay lập tức.
"Nè~ Koo-kun, đi tắm đi~"
"Gì!?"
Nia ôm lấy Kouta từ phía sau.
Hơi thở của cô làm nhột tai, Kouta không thể động đậy được.
Chris ho khan một tiếng thật to.
Hisame tỏa ra khí lạnh màu trắng. Kouta cảm thấy nhiệt độ trong phòng dường như đã hạ xuống.
"Kitaooji-san, Kouta-kun đang học. Xin đừng làm phiền cậu ấy."
"Ể~ Đến suối nước nóng mà không tắm sao? Ngốc à?"
"Tôi không nói là không tắm suối nước nóng. Tôi đang nói xin hãy buông Kouta-kun ra."
"Koo-kun, bồn tắm công cộng lớn và suối nước nóng ngoài trời, cái nào hơn?"
"Suối nước nóng ngoài trời thì lúc hoàng hôn là đẹp nhất. Bây giờ đi thì là bồn tắm công cộng lớn."
"Đến cả Chris-san nữa..."
Hisame liếc nhìn Chris bên cạnh.
Kouta nói "Thôi nào, thôi nào" để làm dịu mọi người.
"Em nghĩ đi tắm để nghỉ ngơi cũng được mà."
"...Nếu Kouta-kun đã nói thế thì."
"Oa~ Yay~ Koo-kun, chúng ta kỳ lưng cho nhau nhé."
"Kỳ lưng!?"
"Thật là dâm tục...!"
"Không đời nào tôi cho phép——!?"
Ba tiếng hét khác nhau cùng vang lên.
Nia ngạc nhiên trố mắt.
"Tại sao? Koo-kun không thích kỳ lưng à?"
"Không phải vấn đề thích hay không thích!"
"Bồn tắm công cộng lớn và suối nước nóng ngoài trời đều không phải là tắm chung nam nữ. Bồn tắm công cộng lớn thì tách riêng nam nữ, còn suối nước nóng ngoài trời thì có giờ luân phiên nam nữ."
"Ểee~ Thế thì không thể tắm cùng Koo-kun được sao!"
Nia hét lên như thể đó là chuyện cực kỳ quan trọng.
"Tớ đã định âu yếm với Koo-kun trong suối nước nóng mà!"
"Này."
"Tại sao cậu lại nghĩ có thể hành động như thế khi có tôi và Hisame ở đây chứ?"
Chris nổi gân xanh trên trán. Bên cạnh Chris, Hisame cũng gật đầu đồng ý.
"Ể, nhưng mà, tớ là vị hôn thê mà?"
Nia siết chặt vòng tay ôm Kouta.
"Không phải mối quan hệ mập mờ như Chris-chan hay các cậu đâu."
Chris nghe thấy tiếng "bựt" như dây đàn đứt.
"Này cậu——"
"T-Tớ cũng...!"
Hisame cất tiếng như thể không chịu nổi nữa.
Cả Nia, Chris, và Kouta đều nhìn cô. Tay Hisame đặt trên bàn run rẩy, cô mở miệng.
"...T-Tớ cũng, ư-ưm, là vị hôn thê..."
"Hả?"
Giọng Nia vang lên đầy khinh bạc.
Nia buông tay khỏi Kouta, đến gần Hisame, nhìn thẳng vào mặt cô.
"Hisame-chan, cậu đính hôn với Koo-kun từ bao giờ thế?"
"...Lúc năm tuổi ạ."
"Nói gì thế? Lúc đó người lúc nào cũng ở cùng Koo-kun là tớ mà?"
"M-Mối hôn ước của tôi, là mẹ tôi quyết định."
"Hê~"
Trước Hisame đang co rúm lại, Nia nở nụ cười đầy độc ác.
"Biết tớ và Koo-kun thân thiết, nên đã giật dây từ phía sau à?"
"Ư, không phải, tôi..."
"Àa àa, tớ cứ tưởng Hisame-chan không phải là người xảo quyệt như thế chứ. Không giành được trực tiếp từ tớ nên đành nhờ cậy bố mẹ à——"
"Xảo quyệt thì sao? Chúng ta ngay từ đầu có phải là đang đấu với nhau theo luật lệ nào đâu?"
Ánh mắt Nia đâm thẳng vào Chris.
Chris cười khẩy.
"Dùng thủ đoạn nào cũng được thôi. Quan trọng là làm sao để Kouta quay lại nhìn mình là được."
"...Cậu sẽ phải hối hận với lời nói đó đấy, Chris-chan."
"Ưm..."
Kouta rụt rè giơ tay.
"Em khá là muốn đi tắm thật đấy."
Cảnh chiến trường chỉ để cho các cô gái làm thôi.
***
Bước ra từ bồn tắm công cộng lớn, Kouta lấy trà lúa mạch tự phục vụ ở khu giải khát sau tắm.
Ly trà lúa mạch lạnh buốt. Uống vào, cái lạnh ngấm vào cơ thể đang nóng ran, thật dễ chịu.
"Phù..."
Bồn tắm công cộng lớn đang trống không.
Nhà trọ này nổi tiếng với suối nước nóng ngoài trời, nhưng được độc chiếm một bồn tắm rộng lớn thế này cũng là một sự xa xỉ. Dù không thấy cảnh vật, Kouta vẫn tận hưởng trọn vẹn suối nước nóng.
Khi đang uống thêm trà để giải khát, thì...
Từ phía cuối hành lang, một mỹ nam đi tới.
"À, Haruto-san."
"Kouta-kun, tắm suối nước nóng rồi à. Bồn tắm công cộng lớn không tệ nhỉ?"
"Vâng, vừa hay không có ai khác, nên em đã tận hưởng suối nước nóng một mình."
"Giờ này thì hầu như chưa có khách nào đến nên dễ độc chiếm đấy."
Nói rồi, anh ấy cũng cầm theo túi đựng đồ tắm. Chắc là đến tắm bồn tắm công cộng lớn.
"À, Haruto-san là anh trai của Hisame-san nhỉ."
"Àa," mỹ nam đó cười một cách vô tư.
"Hii-tan kể cho em nghe rồi à."
"Hii-tan..."
"Lúc đầu không giới thiệu tên đàng hoàng, xin lỗi nhé. Anh là Toujou Haruto."
"Không có gì đâu ạ," Kouta đáp lại.
Nếu lúc đó cậu biết anh ấy là người nhà của Hisame, và nhận ra đó là nhà của Hisame, có lẽ Kouta đã chạy về ngay lập tức rồi. Ai biết được lúc đó việc ôn thi lại sẽ ra sao.
"Anh nghe Hii-tan kể nhiều về Kouta-kun đấy."
"Ể. Nghe gì thế ạ?"
"Chuyện ở trường ấy mà. Chẳng có gì to tát đâu nên đừng lo."
"Sao lại không lo được ạ..."
"Haha. Dù sao thì, anh rất vui khi được gặp em, người đã từng hẹn hò với Hii-tan."
Kouta lảng mắt đi.
Thật là, cảm thấy khó xử. Nhưng, Kouta có chuyện muốn hỏi người nhà của Hisame.
"Haruto-san... có biết về hôn ước giữa em và Hisame không ạ?"
"——Đương nhiên."
"Anh nghĩ sao về hôn ước của chúng em?"
"Nghĩ sao à?"
"Có đồng ý không, hay phản đối không. Có ý kiến gì không..."
Hôn ước được quyết định lúc năm tuổi. Lúc đó, cả Hisame và Kouta chắc hẳn chưa biết mình sẽ trưởng thành thế nào.
Nhưng, bây giờ đã mười lăm tuổi, Hisame tài sắc vẹn toàn còn Kouta bình thường tẻ nhạt. Việc họ không xứng đôi là điều hiển nhiên trong mắt bất kỳ ai.
Nhà Hisame nghĩ gì về chuyện đó——.
"Kouta-kun, nói chuyện cũ một chút nhé."
Haruto ngồi xuống băng ghế ở khu giải khát sau tắm. Kouta cũng được mời ngồi xuống cạnh đó.
"Hii-tan từ nhỏ đã là thiên tài rồi. Anh và Hii-tan cách nhau sáu tuổi, nhưng lúc Hii-tan ba tuổi, em ấy đã giải được bài tập toán lớp ba của anh rồi. Học sinh lớp ba thua một đứa ba tuổi về toán thì đúng là không thể tin được nhỉ?"
"Haha, thật giỏi quá ạ..."
"Ừm, em ấy thật sự là một đứa trẻ phi thường. Hii-tan có tốc độ học tập và cách nhìn nhận sự vật khác với những đứa trẻ bình thường. Ở nhà, cả anh và bố mẹ đều hiểu rõ đặc điểm của Hii-tan, và vì là gia đình, nên có thể chấp nhận tài năng của em ấy."
Nhưng, Haruto nói tiếp.
"Ở trường mẫu giáo thì không được."
Không khí nặng nề bao trùm khu giải khát sau tắm.
Hành lang trước bồn tắm công cộng lớn chỉ có vài người phục vụ đi qua. Không gian im lặng.
"Hii-tan đi học mẫu giáo, và dần dần trở nên ít nói. Có lẽ vì những gì em ấy nói ra chẳng ai hiểu. Biểu cảm cũng ít đi, hầu như không còn cười nữa."
"Ư, cái đó giờ cũng còn——"
"Đúng vậy. Hii-tan để tự bảo vệ mình, chỉ nói những gì cần thiết nhất, và không bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Vì bị trêu chọc nên em ấy không thích."
À ra thế, đó là lý do ở lớp Hisame lại có thái độ như vậy, Kouta chợt hiểu ra.
Có lẽ Hisame cố tình lạnh nhạt với những học sinh đến nói chuyện.
Không nói chuyện dài dòng, không bộc lộ cảm xúc, là để không bị coi là "khác thường". Nếu người khác không biết mình khác biệt, thì sẽ không bị coi là "khác thường".
Hisame đã chọn giết chết bản thân mình, thay vì bị cô lập vì thể hiện bản thân.
"Thật không may, trường mẫu giáo đối với Hii-tan chỉ là một nơi đầy đau khổ. Nhưng, từ một lúc nào đó, Hii-tan không còn ghét đi học mẫu giáo nữa. Nghe nói em ấy đã có một người bạn cùng chơi. Tên của người bạn đó là 'Kouta-kun'."
"——"
"Hii-tan có bạn, bố mẹ anh mừng lắm. Với tư cách là bố mẹ, đương nhiên muốn con gái có cuộc sống học đường vui vẻ. Khoảng thời gian đó, vừa hay mẹ của em đến nhà anh để thuê một căn nhà. Lúc đó Hii-tan nói 'thích Kouta-kun' đó. Mẹ của em đáp lại 'Thế thì, con có muốn làm con dâu nhà bác không?', và chuyện hôn ước được quyết định như một nửa câu nói đùa. Mẹ anh cũng cảm ơn em, nên cũng vui vẻ đồng ý cho thuê căn nhà với giá ưu đãi dành cho người nhà."
"Chuyện đính hôn với Hisame lại có câu chuyện như vậy sao...!"
Đó là một sự thật mới.
Cuối cùng Kouta cũng hiểu tại sao hôn ước đó lại chỉ có lợi cho gia đình Gouzanji. Không ngờ hành động của mình hồi mẫu giáo lại liên quan lớn đến thế——.
"Vì vậy nhé, Kouta-kun, anh không phản đối hôn ước của hai đứa đâu. Việc Kouta-kun đã cứu Hii-tan là sự thật không thể chối cãi."
"Cứu, sao ạ..."
"Đúng vậy," Haruto thở ra.
"Em đã chìa tay giúp đỡ một cô bé cô đơn. Đối với Hii-tan, em là một anh hùng."
Kouta lộ vẻ mặt khó xử.
"Anh hùng" không phải là cái mác hợp với cậu. Đó là sự nhầm lẫn của Hisame.
Về chuyện của bản thân, cậu hiểu rõ. Kouta hồi nhỏ không phải vì tinh thần chính nghĩa mà mời Hisame chơi đâu. Có lẽ vì Hisame đang ở một mình, dễ dàng rủ chơi thôi. Chắc hẳn là lý do đơn giản như vậy.
(Có lẽ, việc Hisame không muốn hủy hôn ước với mình là vì——)
Bí ẩn đó vẫn chưa được giải đáp.
Tuy nhiên, Kouta cảm thấy mình đã nắm được manh mối rồi.
***
Một lúc sau khi Haruto đi vào bồn tắm công cộng lớn,
"Ha~ Tắm suối nước nóng sướng thật đó~"
"Nước rất tuyệt ạ..."
"Hisame-chan, lần tới nói ông gắn tượng Merlion vào nhé."
Ba người bước ra từ bồn tắm nữ.
Kouta giật mình. Ba người đã thay bộ yukata của nhà trọ. Yukata nữ có nhiều kiểu khác nhau, nên cả ba người đều mặc màu khác nhau.
"Kouta, bồn tắm nam thế nào?"
Chris mặc bộ yukata màu đỏ sẫm. Mái tóc vàng của cô nổi bật trên nền đỏ đậm. Đúng là một người mẫu, sự rạng rỡ của cô không thua kém bất kỳ ai.
"Kouta-kun, đã đợi lâu rồi nhé."
Hisame mặc màu xanh navy đậm. Màu sắc trầm ổn thật hợp với cô gái trưởng thành này. Mái tóc đen vừa gội xong được buộc lệch sang một bên, toát lên vẻ quyến rũ nào đó.
"Bồn tắm nam có Merlion không?"
Nia mặc màu xanh lá cây vàng. Tóc búi cao trên đỉnh đầu. Kiểu tóc năng động đúng phong cách của cô. Mà này, Merlion là cái quái gì vậy. Làm sao có cái đó ở một suối nước nóng thuần Nhật chứ.
Bị vây quanh bởi những cô gái mặc yukata, Kouta lúng túng. Sau khi tắm xong, họ tỏa ra mùi xà phòng thơm ngát, da hơi hồng hào. Kouta không thể trả lời trôi chảy, ba người họ nắm lấy cánh tay cậu.
"Đằng kia có bàn bóng bàn đó. Chơi đi."
"Oa~ Chơi bóng bàn chơi bóng bàn~"
"Dù là trại học tập, nhưng đành vậy thôi nhỉ..."
Bị ba người kéo đi, Kouta hướng về phía bàn bóng bàn.
***
"Đã rất lâu rồi tôi không chơi bóng bàn."
Đứng đối diện qua bàn là Chris và Hisame.
Hisame đang mở đóng tay như thể đang thử cảm giác cầm vợt.
Kouta và Nia đứng bên cạnh bàn bóng bàn. Vị trí của trọng tài.
"Cậu ít đến đây à?"
"Tôi có tắm suối nước nóng, nhưng bóng bàn thì..."
"Tôi từng được một vận động viên Olympic dạy bóng bàn đó. Từ Hisame trước là được rồi."
"Đúng là giới thượng lưu. Mối quan hệ bí ẩn..."
"Được vận động viên Olympic dạy và trở thành vận động viên Olympic là hoàn toàn khác nhau đấy nhé."
Chris lườm Nia một cái.
Hisame cầm quả bóng bàn lên.
"Vậy, tôi bắt đầu đây."
Chris vào tư thế sẵn sàng.
Hisame tung bóng bàn lên, vung vợt thật mạnh.
Cốc, cốc... Quả bóng bàn lăn trên sàn nhà. Hisame chớp mắt.
"...Ơ?"
"Đánh hụt rồi."
Chris nói với vẻ kinh ngạc.
"Được rồi. Giao bóng lại đi."
"Xin lỗi. Vậy, tôi sẽ thử lại lần nữa."
Chris vào tư thế sẵn sàng.
Hisame lại tung bóng bàn lên, vung vợt thật mạnh—— và lại đánh hụt. Quả bóng bàn lăn trên sàn nhà.
"...Ơ?"
"Àaa àaa, đã định thể hiện cho Kouta thấy điểm tốt của mình mà, thế này thì hoàn toàn không thể hiện được gì cả!"
Chris hét lên một cách bực bội.
"Cậu, định chơi bóng bàn với mục đích đó à..."
"Đúng vậy. Có gì sai à?"
Không, cậu ấy lại còn làm mặt vênh váo nữa chứ...
Hisame đánh hụt hai lần liên tiếp, có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn quả bóng bàn trên sàn nhà với vẻ khó hiểu. Kouta chợt nghĩ hình như mình chưa từng nghe chuyện Hisame giỏi thể thao bao giờ.
"À~ Thôi rồi, đổi người đi. Kouta đấu với tôi."
Kouta nhận vợt từ Hisame, đối mặt với Chris.
Cô nhìn Kouta đầy tự tin.
"Kouta giao bóng trước cũng được."
"Okay."
Kouta tung bóng, đánh vào.
Quả bóng bàn bay đúng vào phần sân của Chris. Ngay lập tức, Chris đánh trả lại.
(Nói thế mà cũng không phải là mạnh khủng khiếp...?)
Trong lúc đánh qua đánh lại, Kouta nghĩ vậy.
(Nếu chênh lệch lớn thì lẽ ra đã kết thúc ngay lập tức rồi... Chris cũng có sơ hở.)
"Rồi, cậu nghĩ vậy đúng không?"
"Ư!?"
Chris cười khẩy. Kouta đã định nhắm vào chỗ cô không với tới, nhưng lại bị trả lại một cách chính xác.
Không lẽ nào, Kouta nghĩ.
Kouta biết đặc điểm của Chris.
Dù người bình thường không thể, nhưng với cô thì không phải là không thể.
(Chris, không lẽ lại nắm bắt được chính xác mình sẽ đánh vào đâu và lực mạnh đến mức nào sao...!?)
"Trúng phóc☆"
Quả bóng bàn lướt qua bên cạnh Kouta.
Cốc, cốc, bóng nảy trên sàn. Kouta đã bị mất một điểm.
Chris cầm lấy một quả bóng bàn mới.
"Lần giao bóng này là từ tôi——"
"Khoan đã, đợi chút."
Kouta giơ tay lên.
"Đổi người. Kết quả đã rõ ràng rồi mà."
Không thể thắng được khi tâm trí mình hoàn toàn bị đọc thấu. Chris có thể đọc trước mọi hành động của Kouta. Kouta dễ dàng giương cờ trắng.
"Ể~ Koo-kun thua rồi sao? Vậy thì, tớ sẽ báo thù giúp cậu nhé."
Nia lấy vợt từ Kouta, đứng trước bàn bóng bàn.
"Hừ, cậu có báo thù được không đây?"
"Chưa thử sao biết được nhỉ."
"Quyền giao bóng nhường cho cậu đó. Lúc nào cũng có thể tấn công."
"Vậy thì, không khách sáo đâu——"
Nia tung bóng lên, rồi...
"Hừ!"
Vung vợt hết sức.
Khoảnh khắc đó, quả bóng bàn gầm lên "gào". Quả bóng đạt tốc độ kinh hoàng. Nó bay như viên đạn ngang mặt Chris đang trố mắt kinh ngạc, rồi đập vào bức tường phía sau.
Bóng "pọt" xuống sàn.
Thật đáng sợ, quả bóng bàn đã bị bẹp đi một nửa do va đập.
Một lúc im lặng, Chris nói với giọng trầm thấp.
"...Cậu, không biết luật bóng bàn à? Phải nảy lên một lần trên bàn chứ."
"Vậy sao. Tớ không biết. Lần sau sẽ làm thế nhé."
Chris nheo mắt lại.
"Vì cậu đã đánh hỏng, lần sau là lượt tôi giao bóng."
Chris giao bóng.
Nia nhận lấy nó,
"Tới đây!"
Quả bóng với tốc độ kinh hoàng được trả lại.
"Hừ, dễ đọc quá!"
Chris đã đọc được hành động của Nia, nên đã lùi về phía sau. Đọc quỹ đạo bóng, Chris nhận bóng an toàn. Nhưng,
"Ư..."
Như thể đỡ một cú đánh nặng nề vậy. Chris nhăn mặt, dùng hết sức vung tay. Quả bóng bàn lại bay sang sân Nia.
"Chris-chan, cậu ổn không~? Hừm! Hết hơi rồi đấy nhé, với một người mới chơi như tớ."
"Tớ không có dự định đấu với một người có sức mạnh phi thường như cậu! Àaa àaa!"
(Mình rốt cuộc đang chứng kiến cái gì thế này...?)
Đáng lẽ chỉ là bóng bàn suối nước nóng thôi, nhưng cả Chris và Nia đều không phải đang chơi đùa. Cứ như là một trận tử chiến đặt cược cả sinh mạng vậy.
Chris có thể đọc được suy nghĩ đối thủ, còn Nia thì dùng sức mạnh áp đảo. Trận đấu giữa hai người đã vượt ra ngoài phạm vi bóng bàn rồi.
Kouta liếc sang bên cạnh.
Hisame vẫn giữ vẻ mặt vô cảm thường ngày, xem trận đấu của Chris và Nia. Cô ấy cũng dường như bị bỏ lại phía sau, trước một "thứ gì đó vượt ngoài bóng bàn suối nước nóng".
Suốt chuyến trại học tập, họ hầu như luôn đi cùng nhau cả bốn người. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất để nói chuyện riêng với Hisame.
"...Này, Toujou-san."
Hisame từ từ quay đầu lại.
"Có cái này muốn cho Toujou-san xem."
Kouta lấy điện thoại ra. Mở Line lên, cho cô xem màn hình.
"Cái này là, Line đến lúc Toujou-san ăn trưa cùng bọn tớ ở lớp——"
Lần đó, khi bốn người cùng ăn trưa gồm cả Chris và Nia. Điện thoại của Kouta đã nhận được một lượng lớn tin nhắn.
Người gửi là các bạn nam trong lớp.
『Sao mày lại được Toujou-san mời ăn cùng vậy (khóc)』 『Làm ơn cho tao tham gia với!』 『Riêng Toujou-san thì tao không nhường cho mày đâu!』 vân vân...
"Đây là đánh giá về Toujou-san hiện tại. Mọi người đều ngưỡng mộ Toujou-san, và nghĩ rằng chị rất tuyệt. Không có ai coi thường cả. À, dù có được nam sinh trong lớp yêu thích thì có lẽ với Toujou-san cũng chẳng có gì đáng mừng cả."
"Ý cậu là gì ạ?"
Hisame trả điện thoại cho Kouta.
"Em muốn Toujou-san tự tin hơn!"
Hisame đã bỏ chạy khi bị Nia gợi lại chuyện cũ.
Đó là bằng chứng Hisame vẫn còn bị ám ảnh bởi quá khứ và thiếu tự tin. Nếu tự tin, cô ấy sẽ không nao núng khi bị gợi lại chuyện cũ.
Và, nếu Hisame không tự tin. Thì lý do tại sao cô ấy không muốn hủy hôn ước với Kouta cũng có lời giải thích.
Nếu hủy hôn ước với Kouta, có lẽ cô ấy sẽ không kết hôn với ai cả.
Không lẽ Hisame đang lo sợ điều đó sao——.
"Lúc năm tuổi, mọi người còn nhỏ nên không nhận ra sự tuyệt vời của Toujou-san thôi. Giờ đây, không ai coi thường Toujou-san cả, mọi người thật sự đều muốn hẹn hò với Toujou-san. Toujou-san nên tự nhận thức hơn về sự quyến rũ của bản thân."
"...Tôi không bận tâm. 'Mọi người' không quan trọng."
Đôi mắt to tròn phản chiếu hình ảnh Kouta.
"Tôi muốn nghe ý kiến của Kouta-kun."
"——"
"Kouta-kun nghĩ gì về tôi ạ?"
Một mảnh giấy ghi kế hoạch của Chris vụt qua tâm trí Kouta. Trên đó ghi rõ ràng 'Không được tỏ thái độ có ý với Toujou-san'.
Tỏ thái độ có ý chắc hẳn bao gồm cả việc thể hiện tình cảm.
——Thế thì sao?
Hisame nhìn Kouta như đang cầu nguyện.
Kế hoạch của Liên Minh Giải Trừ Hôn Ước có thể tính lại sau. Đồng minh đáng tin cậy chắc chắn sẽ xử lý được.
Quan trọng hơn lúc này.
Nếu những lời nói của một người bình thường tẻ nhạt như cậu có thể giúp cô ấy xua tan ám ảnh quá khứ. Nếu có thể giúp Hisame tự tin hơn. Thì đây không phải lúc để do dự.
"Em, ngưỡng mộ Toujou-san."
Đó là lời nói suýt soát một lời tỏ tình.
Nhưng, vì đó là cảm xúc chân thành của Kouta, nên đành vậy thôi.
"Em ngốc lắm, nên ngưỡng mộ trí tuệ thiên tài của Toujou-san, và việc chị ấy có thể say mê giải những bài toán khó thì chỉ có sự kính trọng thôi. ...Không chỉ có thế. Lần đầu em nhìn thấy Toujou-san ở lễ khai giảng, em đã bị sốc vì có một người con gái xinh đẹp đến thế."
Lẽ ra cậu phải nói những điều này khi tỏ tình với Hisame.
Lần đầu tiên tỏ tình trong đời, Kouta đã quá căng thẳng đến mức chỉ nói được "Xin hãy hẹn hò với em...!". Sau đó, cậu không hề biết rằng điều đó sẽ dẫn đến bi kịch.
"Em nghĩ rằng, trong số những người em đã gặp, Toujou-san là người phụ nữ tuyệt vời nhất."
Cậu đã nói ra.
Lúc đó, Kouta nhận ra mình không hề ngượng ngùng như cậu tưởng.
Nhưng Hisame thì khác. Người đứng bên cạnh cậu, đầu đang bốc khói nghi ngút.
"...Không ngờ Kouta-kun lại nghĩ như vậy..."
Giọng nói nhỏ xíu như sắp tan biến khiến Kouta giật mình.
"Kh-Không phải đâu! Không phải là còn vương vấn gì Toujou-san đâu, em chỉ là, muốn Toujou-san tự tin hơn thôi..."
Nghĩ bình thường thì, bị người yêu cũ nói những lời gần như tỏ tình thì chỉ tổ bối rối. Kouta chọn từ ngữ cẩn thận, rồi nói ra.
"...Em nghĩ rằng, Toujou-san nên tự hào về việc mình là thiên tài."
Hisame vẫn cúi gằm mặt.
Ở ngoài, cuộc đối đầu nảy lửa của bóng bàn vẫn tiếp diễn.
Một lúc sau, đầu Hisame khẽ gật gật. Kouta đã không bỏ lỡ điều đó.
"Kouta-kun."
Hisame gọi bằng giọng khẽ khàng.
Gáy cô lộ ra từ mái tóc đen dài, đỏ bừng. Những ngón tay cô liên tục nghịch vạt áo yukata. Dù không vận động gì, hơi thở của Hisame dường như đang gấp gáp.
Cuối cùng cô hạ quyết tâm, mở miệng.
"T-Tôi... Kouta-kun, th... th... th——"
Pang!
Một vật thể màu cam bay đến giữa Kouta và Hisame. Là quả bóng bàn.
Quay lại nhìn trận bóng bàn, Chris và Nia đang thở hổn hển.
"Thắng rồi... hà hà, tôi, thắng rồi..."
"Chỉ có sức mạnh phi thường... mà cũng làm được đấy chứ..."
Chris và Nia đi về phía Kouta.
"Kouta, có xem cảnh dũng mãnh của tôi không?"
"Ể. À, àa..."
"Koo-kun, tớ lợi hại hơn Chris-chan đúng không?"
Kouta quay lại nhìn Hisame.
Hisame đang cúi đầu, lông mày hạ xuống.
"Toujou-san, lúc nãy định nói gì thế...?"
Bị cả Kouta, Chris và Nia nhìn vào, Hisame càng co rúm người lại.
"K-Không có gì hết ạ!"
***
Chris và Nia đã mồ hôi nhễ nhại sau trận bóng bàn.
Đương nhiên, câu chuyện tiếp theo là "đi tắm lại". Và vì đã gần hoàng hôn, lần này họ quyết định đi suối nước nóng ngoài trời.
Suối nước nóng ngoài trời có giờ luân phiên nam nữ. Kouta không thể vào.
"Em thì không đổ mồ hôi. Em quay về phòng học đây."
Nói rồi, cậu bước đi dọc hành lang.
Hisame chỉ có thể nhìn theo bóng lưng đó.
(Kouta-kun... Từ năm tuổi đến giờ chẳng thay đổi gì cả. Quả nhiên cậu vẫn chấp nhận mình.)
Vui quá.
Trái tim lâng lâng.
(So với đó, mình thật là vô dụng. Có cơ hội rồi mà lại không thể bày tỏ cảm xúc với Kouta-kun...)
"Hisame, cậu cũng đi suối nước nóng ngoài trời chứ? Nhanh lên kẻo lỡ mất cảnh hoàng hôn đấy."
"......Vâng."
Được Chris thúc giục, Hisame đuổi theo hai người họ.
***
Trong phòng thay đồ của suối nước nóng ngoài trời, Hisame vừa cởi yukata vừa nói.
"À này, Chris-san. Về chuyện minh ước——"
"Tôi biết rồi, cậu đang mất kiên nhẫn đúng không."
Hisame nhíu mày.
"Nếu đã biết, xin hãy hành động nhanh chóng."
"Đừng có thúc giục. Vẫn chưa phải hoàng hôn mà. Cái gì cũng cần có thời điểm và sân khấu phù hợp chứ."
Thật đáng ngờ. Vẫn chưa hoàng hôn chứ không phải là đã hoàng hôn rồi. Cứ như đang nói chuyện với một kẻ lừa đảo vậy.
Thoáng nhìn sang bên cạnh, Chris đang tỉ mỉ búi mái tóc vàng dài của mình lại. Chắc là để tóc không bị ướt khi ngâm mình trong nước nóng.
"Hừm~ Hisame-chan là cỡ G à."
"Gì!?"
Không ngờ Nia lại ở ngay bên cạnh. Cô ấy tự tiện kiểm tra đồ lót của Hisame.
"Cái áo ngực to thế này bán ở đâu vậy? Chắc không có ở mấy cửa hàng nội y trong ga tàu đâu nhỉ?"
"T-Trả lại cho tôi!"
Hisame giật lại đồ lót. Dù là cùng giới, bị nhìn chằm chằm vào đồ lót cũng thật xấu hổ.
Chris cười khẩy.
"Đến mấy cửa hàng nội y đắt tiền là có size lớn mà."
"Oa~ Ghét thật đó! Size F thì thỉnh thoảng có ở ga tàu đấy. Mừng cho Chris-chan nhé."
"Im đi! Từ bao giờ mà cậu kiểm tra cả size của tôi vậy!?"
Nia mở cánh cửa dẫn ra suối nước nóng ngoài trời.
Vừa bước ra ngoài, Nia và Chris đồng loạt reo hò "Oa".
Hisame cũng nheo mắt trước cảnh đẹp tuyệt vời.
Từ suối nước nóng ngoài trời nằm trên tầng thượng, có thể nhìn thấy biển trải rộng khắp tầm mắt. Bầu trời xanh thẳm được tô điểm bởi vô số màu sắc do mặt trời sắp lặn.
"Cảnh đẹp tuyệt vời. Đến đây thật đáng giá."
Chris tiến lại gần suối nước nóng.
Bỗng, Nia nhặt được thứ gì đó.
"Nè~ Bắt được cái này rồi."
"Gìiiiii!?"
Chris hét toáng lên và nhảy ra xa.
Nia đã bắt được một con côn trùng màu đen. Nó có râu dài và nhiều chân, đang ngọ nguậy.
"G-Go kì——"
"Chris-san, không phải đâu. Đó là con bọ biển. Không có hại đâu."
"Cái nào cũng được! Kitaooji Nia, mau vứt nó đi!"
"Ể~ Chris-chan sợ côn trùng à? Buồn cười ghê~"
"Àaa àaa đừng có lại gần đây Kitaooji Niaaaaaa——!"
Chris vung khăn loạn xạ, chạy quanh suối nước nóng ngoài trời.
Nia cười khúc khích, cầm con bọ biển đuổi theo Chris.
"Hahaha, tìm được điểm yếu của Chris-chan rồi. Lần tới tớ sẽ làm tượng bọ biển tặng cậu nhé."
"Mày dám——! Tao không tha cho mày đâu, Kitaooji Nia! ——Hoozuki!"
Khoảnh khắc tiếp theo, con bọ biển biến mất khỏi tay Nia.
"Ể?"
Nia chớp mắt, nhìn bàn tay trống rỗng.
Nhìn xuống dưới, có xác con bọ biển bị ghim bởi một con dao nhỏ. Con dao từ đâu bay tới đã đoạt lấy con bọ biển từ tay Nia.
"...?"
"À~ Tốn công vô ích. Suối nước nóng, suối nước nóng thôi."
Chris nói như không có chuyện gì xảy ra, ung dung bước đi. Nia ngạc nhiên một lúc, nhưng rồi sự chú ý của cô nhanh chóng chuyển sang suối nước nóng.
"Phù~ Đúng là suối nước nóng ngoài trời đặc biệt thật."
"Rất thư giãn ạ."
"Dù không biết bơi, nhưng nhìn cảnh vật cũng thấy vui."
Ba người nói ba lời cảm nhận khác nhau rồi ngâm mình trong nước.
Suối nước nóng ngoài trời có kích thước vừa đủ cho ba người. Hisame nghĩ rằng ngày xưa có vẻ rộng hơn, và chú ý đến hàng rào tre dựng ở phía trước.
Nó được đặt để ngăn cách suối nước nóng ngoài trời.
(Có lẽ ông ngoại và các nhân viên đã sửa lại để cả nam giới cũng có thể vào tắm.)
Hisame kết luận như vậy, rồi nhìn lại cảnh đẹp tuyệt vời.
"Nè, dù sao cũng chỉ có con gái, chúng ta nói chuyện con gái đi?"
Chris duỗi thẳng đôi chân dài trong suối nước nóng. Vóc dáng cân đối của cô khiến ngay cả Hisame là con gái cũng cảm thấy tim đập nhanh.
"Nói chuyện con gái là gì? Nói chuyện gì?"
Nia rướn người ra nhìn biển như một đứa trẻ. Dù vóc dáng nhỏ nhắn, vòng một cũng khiêm tốn hơn Hisame và Chris, nhưng đường cong cơ thể cô vẫn đủ nữ tính.
"Nói chuyện con gái là chuyện bí mật của hội con gái ấy mà. Chủ đề là, về mấy chàng trai mình thích chẳng hạn."
"Cái đó thì đương nhiên là Koo-kun rồi."
Nia nói thẳng thừng ngay lập tức. Giọng điệu cô còn như thể hỏi "Sao giờ mới nói chuyện này?".
"Chủ đề thì, ví dụ vậy thôi. Nhưng Kitaooji Nia. Cậu thật sự thích Kouta sao?"
"...Hả? Nói gì thế?"
Giọng Nia không còn vẻ đùa cợt thường ngày nữa.
Chris nhe răng cười.
"Người ta khi bị nói trúng tim đen thì sẽ tức giận đấy."
"Không hiểu gì cả. Chris-chan nói lung tung nhỉ."
"Vậy thì, không nghi ngờ gì nữa là cậu đang yêu Kouta——?"
"Đương nhiên rồi còn gì. Koo-kun là định mệnh của tớ mà!?"
Câu nói đó khắc sâu vào trái tim Hisame.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy ngực để không ai nhận ra. Nhưng dù làm vậy, máu chảy từ trái tim cũng không ngừng lại được.
"Koo-kun đã cầu hôn tớ mà! Tương lai hai đứa sẽ cùng mở tiệm mì ramen. Vì Koo-kun mà tớ đã trở thành nghệ nhân gốm, sao tớ lại có thể không thích Koo-kun được chứ?"
(Có thể nói thẳng thừng cảm xúc như thế sao...)
Thật sự cô không thể bắt chước được. Hisame xấu hổ vì sự yếu đuối của bản thân, cúi mặt xuống.
"Còn Chris-chan thì sao? Là người nổi tiếng, chắc hẳn gặp gỡ toàn diễn viên đẹp trai nhỉ?"
"Đúng vậy. Nhưng, người khiến tôi rung động chỉ có Kouta."
(Đến cả Chris-san nữa...)
Hisame suýt nữa thở dài.
"Hê~ Thế Chris-chan thích Koo-kun từ bao giờ thế?"
"Khoảng một tháng trước thôi."
Nia "phụt" cười.
"Thế mà cũng dám nói thích Koo-kun thật lòng à? Tớ thích từ lúc năm tuổi cơ đấy."
"Thích từ lâu thì sao chứ?"
Ánh mắt Chris sắc bén như diều hâu săn mồi.
"Khi yêu thì chỉ là một khoảnh khắc thôi. Thích từ rất lâu rồi chỉ là sự tự mãn của bản thân người đó thôi. Tình yêu của một giây trước và tình yêu của mười năm trước, cả hai đều là tình yêu như nhau. Có sự hơn thua nào ở đây sao?"
"Thích lâu chứng tỏ sẽ còn thích lâu nữa chứ. Sao cậu lại không hiểu điều đơn giản đó?"
"Tôi không hiểu. Việc có thể thích lâu dài không có gì đảm bảo cả."
Hơn nữa, Chris ưỡn ngực nói.
"Người tôi rung động lần đầu tiên sau mười lăm năm sống trên đời là Kouta. Cậu nghĩ tôi sẽ buông tay mối tình vừa tìm thấy sao?"
"Mối tình đầu muộn quá."
Chris vẫn giữ vẻ mặt bình thản trước câu nói châm chọc của Nia.
Chris chuyển mục tiêu sang Hisame.
"Thế, Hisame. Còn cậu?"
Hisame bất giác nuốt nước bọt.
Cả Chris và Nia đều nhìn cô. Cô phải nói gì đó.
"T-Tôi thì..."
"Hisame-chan thích chàng trai nào, tớ muốn biết~"
Ể, Hisame kêu lên.
Nia nở nụ cười ngây thơ.
"Tớ muốn biết Hisame-chan thích kiểu con trai nào mà. Koo-kun là hôn phu được bố mẹ quyết định lúc mẫu giáo rồi. Bây giờ, cậu có người nào đang quan tâm không?"
"Không đời nào——" Hisame như muốn sụp đổ.
(Ý của Kitaooji-san là, tôi không nằm trong tầm mắt của cô ấy sao...?)
Chris lặng lẽ nhìn hoàng hôn. Cô hẳn biết tình cảm của Hisame, tình yêu của Hisame dành cho Kouta, nhưng lại cố tình làm ngơ.
Cuối cùng, Hisame đã cảm nhận được ý nghĩa của việc bị gọi là "tôm tép".
Hai người này không hề coi cô là đối thủ.
Dòng nước đang ngâm mình như đột ngột mất đi nhiệt độ.
"Hả~ Hisame-chan không có người thích à. Tớ muốn nghe chuyện tình cảm quá~"
"Tình yêu không đến dễ dàng như thế đâu. Dù không có người thích cũng chẳng có gì kỳ lạ cả."
Nia và Chris tiếp tục nói chuyện như thể Hisame không có ai mình thích. Im lặng có nghĩa là như vậy. Xung quanh tự tiện phán xét và cho qua.
(Tình cảm của mình, tình cảm dành cho Kouta-kun, đang bị coi như không tồn tại...)
Khoảnh khắc đó, ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực.
Không thể chấp nhận chuyện đó.
Nia nói thích từ năm tuổi. Chris nói đó là mối tình đầu. Tất cả. Nếu vậy thì mình cũng vậy.
Không thua kém gì.
Tình cảm của mình không hề thua kém tình yêu của hai người đó——.
"Tôi, có người tôi thích!"
Hisame bật dậy khỏi suối nước nóng.
Chris và Nia nhìn về phía cô.
Gió biển lạnh lẽo thổi vào cơ thể trần trụi bị ướt.
Nhưng, cơn gió ấm áp như thế không thể dập tắt ngọn lửa đang cháy trong lòng Hisame.
"Luôn luôn... Từ lúc năm tuổi đến giờ, tôi luôn thích. Chỉ một người duy nhất, người đã chấp nhận tôi... Người anh hùng của tôi... Tôi chưa từng quên dù chỉ một lần. Tôi——"
Không muốn thua.
Muốn ở bên cạnh Kouta.
Người cùng cậu trải qua một câu chuyện hài lãng mạn là mình.
Hisame hét lên với tất cả sức lực để tuyên chiến với các tình địch.
"——Tôi, tôi rất thích Kouta-kun!!"
"Nói tốt lắm, Hisame."
Chris mỉm cười.
Khoảnh khắc tiếp theo, hàng rào tre trước mặt Hisame rung lên.
***
Kouta, sau khi chia tay ba cô gái ở phòng chơi bóng bàn, đã trở về phòng mình.
Cậu giải bộ đề thi thử do Hisame làm. Dù biết cô cảm thấy có trách nhiệm vì cậu phải thi lại, nhưng cậu không ngờ cô lại làm đến mức này. Cậu phải giải cho đàng hoàng, nếu không thì thật có lỗi với lòng tốt của Hisame.
"Ưm..."
Thế nhưng, cũng có vài câu hỏi cậu không hiểu. Dù đã thử giải, nhưng cũng có những câu hỏi cậu nghi ngờ liệu mình có làm đúng hay không.
(...Cái này, chắc phải đợi Hisame chấm bài thôi...)
Cốc cốc, tiếng gõ cửa.
Kouta nhìn về phía cửa phòng.
(Ai vậy nhỉ? Chris và mọi người đã đi suối nước nóng ngoài trời rồi mà...?)
Vừa thắc mắc, Kouta vừa mở cửa.
"...Xin lỗi đã làm phiền lúc quý khách đang nghỉ ngơi ạ."
Người đứng đó là một cô phục vụ trẻ.
Cô mặc bộ kimono màu hồng nhạt, trông như đồng phục của nhà trọ. Tóc đen cắt ngang vai, đeo kính gọng đen. Cô phục vụ với vẻ ngoài đặc biệt nói mà không hề mỉm cười.
"...Hôm nọ, nhà trọ chúng tôi đã được cải tạo lại, suối nước nóng ngoài trời giờ có thể sử dụng đồng thời cho cả nam và nữ. Thông tin chưa được ghi trong hướng dẫn của nhà trọ, nên chúng tôi đang đến từng phòng để thông báo ạ."
"À, vậy sao ạ..."
Kouta nghĩ nên làm gì đây.
Về việc tắm rửa thì lúc nãy cậu vừa tắm ở bồn tắm công cộng lớn rồi. Kouta khác với các cô gái, không hứng thú lắm với suối nước nóng. Khi cậu đang nghĩ, đi tắm lại cũng... thì.
Đôi mắt đỏ của cô phục vụ hướng về phía Kouta.
"...Hoàng hôn nhìn từ suối nước nóng ngoài trời của nhà trọ chúng tôi là một cảnh đẹp tuyệt vời ạ. Người ta nói cảnh này có giá trị hơn một triệu yên đấy."
"Thật sao ạ!?"
"...Rất khuyến khích quý khách đi tắm suối nước nóng ngoài trời ạ."
Cô phục vụ cúi chào thật lễ phép rồi rời đi. Kouta nhìn theo cô phục vụ đi xa mà không hề gây ra tiếng động nào.
(Nếu tuyệt vời đến thế thì đã đến đây rồi nên đi thôi... Vả lại bài thi thử cũng xong một phần rồi.)
Cầm theo khăn tắm, Kouta bước ra hành lang.
***
Phòng thay đồ nam của suối nước nóng ngoài trời chỉ có một mình Kouta. Lại là cơ hội được độc chiếm bồn tắm.
Cởi quần áo và mở cánh cửa dẫn ra suối nước nóng ngoài trời, một cơn gió lạnh đột ngột thổi tới.
(Lạnh thế...!)
Kouta vội vàng đi về phía bồn tắm. Đúng là cảnh đẹp tuyệt vời. Giờ đây, biển đã nhuộm màu đỏ hoàng hôn, mặt trời lặn đỏ rực như bốc cháy. Ngâm mình trong suối nước nóng ngoài trời và nhìn cảnh này quả là một điều xa xỉ.
Khoảnh khắc Kouta đặt chân xuống nước nóng.
"Đương nhiên rồi còn gì. Koo-kun là định mệnh của tớ mà!?"
Giọng Nia vang lên, Kouta giật mình.
(À ra thế. Đằng sau hàng rào tre này là khu dành cho nữ...)
Cô phục vụ nói rằng đã sửa lại để nam nữ có thể sử dụng đồng thời. Chắc là họ đã lắp hàng rào này để phân chia nam nữ.
"Koo-kun đã cầu hôn tớ mà! Tương lai hai đứa sẽ cùng mở tiệm mì ramen. Vì Koo-kun mà tớ đã trở thành nghệ nhân gốm, sao tớ lại có thể không thích Koo-kun được chứ?"
Nghe Nia nói vậy, Kouta nghĩ, thật là phiền phức...
Ngay lúc này, chủ đề nói chuyện của các cô gái có vẻ là về Kouta. Cậu muốn nói cho họ biết là giọng nói của họ mình nghe rõ mồn một, nhưng nếu nói vậy thì sẽ lộ ra việc mình đã nghe lén lời của Nia. Đang do dự không biết làm thế nào, thì lại nghe thấy giọng Chris.
"Người tôi rung động lần đầu tiên sau mười lăm năm sống trên đời là Kouta."
Kouta lặn xuống nước, nửa mặt chìm dưới suối nước nóng.
Thật ngại ngùng. Cậu biết cảm xúc của Nia và Chris, nhưng nghe trực tiếp thế này vẫn thấy hơi xấu hổ.
Thời điểm để nói cho họ biết mình đang ở đây đã qua mất rồi.
Cậu sẽ giả vờ như không nghe thấy gì cả, đợi cơ thể ấm lên thì lẳng lặng rời khỏi suối nước nóng. Khi Kouta đang nghĩ như vậy,
"Hisame-chan thích chàng trai nào, tớ muốn biết~"
Chủ đề đã chuyển sang Hisame.
(Hisame thích chàng trai nào... có thật không?)
Dù có đi nữa thì cũng chẳng còn liên quan nữa, cậu nghĩ.
Mối quan hệ người yêu đã chấm dứt, hôn ước cũng định hủy rồi. Kouta đã bị từ chối, nên không nên liên quan gì đến Hisame nữa.
(À, somehow, cuối cùng mình cũng đã sắp xếp được cảm xúc rồi...)
Ngồi ngắm hoàng hôn đỏ rực với tiếng sóng biển làm nhạc nền, Kouta cảm nhận điều đó.
Cậu cảm thấy tình cảm dành cho Hisame đã được tiêu hóa một cách sạch sẽ trong lòng.
Lúc nãy cậu đã nói những lời suýt soát tỏ tình với Hisame, nhưng lạ thay lại không thấy ngượng ngùng. Lúc tỏ tình lần đầu thì chỉ nói được một câu là đã hết sức rồi.
Việc có thể nói ra mà không căng thẳng, không gượng ép, có lẽ là vì tình cảm dành cho Hisame đang dần trở thành quá khứ.
Thất tình đau lắm. Nhưng đó không phải là vết thương không thể lành.
Trên thế giới này có vô số mối tình không thành, và mọi người đều vượt qua nỗi đau đó.
Khi đang đắm chìm trong cảm xúc có phần sướt mướt, thì.
"Tôi, có người tôi thích!"
Giọng Hisame vang lên.
"Thật sao," Kouta nghĩ.
Không biết ai là gã may mắn đã chiếm được trái tim của Hisame đây.
Từ sự tò mò đơn thuần, Kouta lại gần hàng rào.
Đằng sau hàng rào tre, Hisame đang lẩm bẩm gì đó. Biển gần cũng là một vấn đề. Tiếng sóng làm tiếng cô ấy khó nghe.
Nhưng, giọng nói to tiếp theo thì dù không muốn cũng lọt vào tai Kouta.
"——Tôi, tôi rất thích Kouta-kun!!"
(Hả...?)
Không hiểu gì cả. Có lẽ nghe nhầm?
Kouta cứng đờ, nhìn chằm chằm vào hàng rào tre. Chuyện khó hiểu nối tiếp nhau xảy ra. Hàng rào tre trước mặt Kouta đột nhiên đổ sập.
(Ưoa...!?)
Cậu cố gắng giữ hàng rào lại, nhưng có lẽ dây nối tre bị đứt, hàng rào vỡ tan tành rồi rơi xuống. Suối nước nóng ngoài trời vốn chia nam nữ giờ đây đã trở thành một khối, Kouta đối mặt với họ.
"Ể...?"
Người nói là Hisame.
Cô đứng dậy khỏi suối nước nóng, để lộ thân thể không một mảnh vải che thân. Trước một cô gái tuyệt sắc đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời đỏ rực, Kouta phản xạ tự nhiên, quay mặt đi.
Bên phải Hisame, Chris đang ngâm mình trong nước, dùng hai tay che chặt bộ ngực đầy đặn. Có lẽ tò mò về phía Kouta, cô ấy cứ nhìn trộm. Bên trái là Nia, đang nhìn Kouta với vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn không có ý định che cơ thể mình lại.
Tiếng sóng biển vang lên một cách kỳ lạ, thật lớn.
Kouta cố gắng tìm lời nói trong cái đầu đang hoảng loạn.
"............Ừm, em không thấy gì cả, đây thật sự là một tai nạn——"
"Khônggggggg——!!!"
Tiếng hét của Hisame vang vọng khắp nhà trọ.
***
"Ai đã bảo cô làm chuyện này?"
Ở sảnh nhà trọ, Hisame đang giận dữ.
Bị khí thế của cô áp đảo, từ nãy đến giờ các khách trọ khác không dám lại gần sảnh. Hisame giận đến mức không còn bận tâm đến chuyện đó nữa.
"Nhưng đó là minh ước mà."
Chris nói một cách thản nhiên. Giọng điệu cô như thể đang thích thú nhìn Hisame nổi giận.
"Giúp cậu có thể nói cảm xúc của mình với Kouta. Vì điều đó, cậu phải làm theo chỉ thị của tôi. Đó là minh ước của chúng ta đúng không. Và thực tế, cậu đã nói cảm xúc của mình với Kouta. Mong ước của cậu hẳn đã thành hiện thực rồi."
"Tôi không hề nói là sẽ truyền đạt cảm xúc của mình theo cách đó!"
"Đương nhiên rồi. Nếu cậu biết Kouta đang ở cạnh đó, cậu đâu có nói thật lòng được."
Grừ, Hisame nghiến răng.
Hai tay cô run run. Lời nói của Chris là đúng lý, nhưng không phải là làm gì cũng được chỉ vì đúng.
"Dù vậy đi chăng nữa, cách này cũng quá đáng. Chris-san không thấy Kouta-kun đáng thương sao?"
Sau khi Hisame hét lên. Các cô phục vụ nghe thấy tiếng hét đã chạy đến suối nước nóng ngoài trời. Ở đó, Kouta đã trở thành kẻ bất lương lẻn vào bồn tắm nữ.
Sự thật là, suối nước nóng ngoài trời có giờ luân phiên nam nữ, và Kouta là nam giới, không được phép vào.
Kouta cố gắng biện minh "Nhưng cô phục vụ nói là đã sửa lại rồi mà...!" nhưng không ai nghe lọt tai. Hiện tại, cậu đang bị ông ngoại của Hisame, chủ nhà trọ, thẩm vấn. Nghe nói ông ấy đang rất tức giận.
"Đáng thương? Không, đây mới chính là điều Kouta mong muốn."
Chris nở nụ cười xảo quyệt.
"Kouta muốn hủy hôn ước với cậu. Nhưng, hôn ước do mẹ cậu quyết định, và hợp đồng thuê mặt bằng thì do ông ngoại cậu ký. Vậy thì, chỉ cần khiến một trong hai người nghĩ rằng Kouta không xứng đáng làm hôn phu của cậu là được."
"Vì vậy Chris-san đã lập minh ước với tôi, và đặt phòng ở nhà trọ do ông ngoại tôi làm chủ sao."
"Để đưa cậu đến đây, minh ước cũng cần thiết. Nếu vẫn cứ cãi nhau với tôi, cậu chắc chắn sẽ không đến dù tôi mời đi du lịch đúng không. Cậu sẽ nghĩ 'Chắc chắn con hồ ly tinh (Vixen) đó đang âm mưu gì đây'."
Ngay từ đầu, Hisame đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Chris.
Lý do thực sự Chris cứ thân mật với Kouta ở trường là để kích thích cảm giác khủng hoảng của Hisame. Nếu Hisame nhận ra mình vô dụng trong chuyện tình cảm, cô ấy sẽ muốn lập minh ước với Chris.
Sau khi lập minh ước, dưới danh nghĩa giúp Hisame đạt được nguyện vọng, Chris sẽ sắp đặt sân khấu cần thiết để hủy hôn ước. Và thế là Chris đã phá vỡ hôn ước đó.
Minh ước chỉ là để lợi dụng Hisame.
Chris ngay từ đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để Kouta và Hisame hủy hôn ước.
(Tại sao, tại sao mình lại không nhận ra ý đồ của cô ấy chứ. Dù biết rõ đối thủ là một con hồ ly tinh (Vixen) dối trá và xảo quyệt...)
"Hôn phu/hôn thê là quân bài mạnh nhất. Nói là con Joker. Cậu nghĩ tôi sẽ để đối thủ mạnh nhất là cậu tiếp tục là hôn phu/hôn thê sao?"
"Cái con hồ ly tinh (Vixen) này——!"
Từ hành lang vọng lại tiếng bước chân.
Quay lại nhìn, Haruto và Kouta đang bước ra từ phòng của chủ nhà trọ.
"Ôi~ Không được rồi. Ông ấy máu dồn lên não rồi, hoàn toàn không nghe lời gì cả."
Haruto nhún vai tỏ vẻ bất lực.
"Tại người bị hại là Hii-tan mà. Ông ấy đặc biệt thương Hii-tan nữa chứ."
"Tôi sẽ đi! Tôi sẽ giải thích Kouta-kun không có lỗi——"
"Ừm~ Nhưng vào bồn tắm nữ là sự thật rồi, nói không có lỗi hoàn toàn thì hơi khó..."
Bên cạnh Haruto, Kouta trông tiều tụy hẳn.
"Thật mà, có cô phục vụ đeo kính đến phòng em đó. Rồi nói là suối nước nóng ngoài trời đã sửa lại nên nam nữ tắm chung được."
"Nhưng cô phục vụ đó không có ở đây đúng không. Anh đã xem hết tất cả những người đang làm việc hôm nay rồi mà."
"Vâng ạ..."
"Giờ chiều, phòng thay đồ nam của suối nước nóng ngoài trời lẽ ra phải đóng cửa cơ mà. Cô phục vụ đến đó cũng nói là có bảng cấm vào phòng thay đồ nam nữa."
"Lúc em đến thì không có cái đó ạ... Không phải nói dối đâu. Em vào bình thường..."
Kouta ngại ngùng nhìn về phía Hisame.
"Xin lỗi. Thật sự là, em không định nhìn trộm đâu. Em không biết đó là khu riêng của nữ——"
"Tôi hiểu mà."
Hisame đáp lại.
Tất cả đều là kế hoạch của con cáo cái. Việc Kouta không có tội là điều hiển nhiên.
Kouta lộ vẻ mặt hơi nhẹ nhõm.
"Rồi, ông ngoại còn nói là tuyệt đối không cho phép hôn ước nữa. Không gả cháu gái cho loại bất lương dám lẻn vào bồn tắm nữ."
"——"
"Em nghĩ thế cũng tốt thôi. Hôn ước do bố mẹ quyết định lúc năm tuổi chắc chắn chẳng ra đâu vào đâu. Toujou-san không nên bị hôn ước chi phối, mà nên tìm được tình yêu thực sự, kết hôn với người mình thích."
(Không... Tình cảm của mình, không truyền đạt được sao...?)
Ở suối nước nóng ngoài trời, cô đã nghĩ rằng cảm xúc của mình đã đến được với Kouta.
Đã nói to đến thế cơ mà. Đứng ngay bên cạnh, không lẽ Kouta-kun không nghe thấy?
(Bị con cáo cái lợi dụng, thậm chí còn bị hủy hôn ước, mà điều quan trọng nhất là tình cảm của mình lại không truyền đạt được——)
Kouta lảng mắt đi khỏi Hisame đang ngơ ngác.
"Em muốn Toujou-san tìm được người mình thích. Em chúc cho Toujou-san được hạnh phúc."
"Vậy thì," Kouta quay lưng lại. Cứ thế bước đi về phía hành lang.
Hisame đứng bất động.
(Tất cả đều vô ích sao? Bây giờ mình không còn là người yêu hay hôn thê nữa, mình và Kouta-kun——)
"Khoan đã!"
Không ngờ lời nói lại bật ra.
Bước chân cậu dừng lại. Hisame chạy tới.
"Kouta-kun, tôi——"
Cô nhớ lại những gì cậu vừa nói.
『Em muốn Toujou-san tự tin hơn!』
『...Em nghĩ rằng, Toujou-san nên tự hào về việc mình là thiên tài.』
Tự tin thì không có.
Chẳng có gì để tự hào.
Nhưng, nếu chính Kouta nói cô là "người phụ nữ tuyệt vời nhất", nếu cậu ngưỡng mộ một thiên tài như cô, thì có lẽ mình như thế này cũng được. Cô đã cảm thấy vậy.
"Từ lúc năm tuổi, về Kouta-kun——"
Đến đó, lời nói của Hisame bị ngắt quãng.
Kouta đang nuốt nước bọt, nhìn cô. Cảm giác xấu hổ đột nhiên dâng lên.
(Ư ư ư ư, tại sao bây giờ mình lại xấu hổ chứ...! Lúc nãy còn bị nhìn thấy khỏa thân cơ mà!? So với đó, cái này hoàn toàn không tính là xấu hổ!)
Tự trách bản thân, nhưng mặt Hisame đỏ bừng như lửa, không thể kiềm chế được. Cô mở rồi đóng miệng vài lần, cố nặn ra tiếng nói.
"Ừm... vậy thì, th... th——"
"À này, tớ giải xong bài thi thử rồi. Muốn nhờ chấm điểm."
"Ch-Chấm điểm, sao ạ...? Vâng, vâng, đương nhiên rồi..."
Kouta đưa tập giấy ra.
Nhìn thấy nó, Hisame nín thở.
Trên tờ giấy kẻ ô vuông có vẽ đồ thị.
『す き で す』 (Thích em)
Dường như mọi âm thanh trong sảnh nhà trọ đều biến mất.
Kouta gãi má một cách ngại ngùng.
"...À, có lẽ sai rồi. Nếu sai thì đừng để ý nhé. Tớ cũng không tự tin là đúng——"
"Không."
Hisame nói, gần như sắp khóc. Cô chấm một bông hoa tròn lớn bằng bút đỏ và trả lại bài thi thử cho cậu.
"Đáp án đúng rồi ạ. ——Kouta-kun, tôi thích cậu."
Cô tự hỏi, liệu mình có đang mỉm cười không?
Nhìn đôi mắt cậu mở to vì ngạc nhiên, Hisame nghĩ vậy.