Sau khi trình diễn cảnh hôn trước phòng giáo viên, bốn người vội vã rời khỏi tòa nhà trường. Chủ yếu là Kouta cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.
Tại sao lại làm thế?
Khi Kouta hỏi Nia, câu trả lời hồn nhiên không chút vướng bận đã vang lên.
“Có phải lần đầu đâu”
Con đường quê dẫn ra ga tàu gần nhất đã hoàn toàn sẵn sàng cho mùa đông. Nia bước nhanh nhẹn đi trước, quay đầu lại với nụ cười đắc thắng trên môi.
“Lần đầu Koo-kun hôn tớ đâu nha~. Còn Chris-chan với Hisame-chan thì tớ không biết đó nha.”
“Ể?”
“Cô nói cái gì?”
“Chuyện đó là thật sao ạ...?”
Trước phát ngôn gây sốc của Nia, cả Kouta, Chris và Hiusame đều thốt lên tiếng kinh ngạc.
Vừa lúc đó, Nia trợn mắt nhìn Kouta.
“Sao Koo-kun lại ngạc nhiên thế?”
Đồng tử của cô ấy giãn ra.
"Chết rồi," ngay khi Kouta nghĩ thế, cà vạt của cậu đã bị Nia túm lấy.
“Cậu không quên đâu đúng không? Lúc chúng mình đóng vai vợ chồng trong trò chơi quán mì ramen ấy, chúng mình hôn nhau nhiều mà. Kết hôn thì người ta hôn nhau, nên hồi đó có hôn cũng không có vấn đề gì hết, Koo-kun cũng vui lắm mà. Quên là chuyện không thể nào, tớ tin Koo-kun không phải loại tồi tệ như vậy đúng không? Cướp đi nụ hôn đầu quan trọng, cực kỳ quan trọng của con gái nhà người ta, rồi lại nói quên chuyện ngày xưa là không thể chấp nhận được đâu nhỉ?”
(Nghẹt thở...! Cổ nghẹt thở...!)
Nia dùng sức lực phi thường kéo cà vạt, siết chặt cổ áo Kouta. Cậu không thể thở được.
“Koo-kun, trả lời đi?”
“...CHƯA QUÊN.”
Nói dối.
Nhưng vì sự an toàn tính mạng, Kouta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói vậy.
Nghe thấy câu trả lời của Kouta, Nia lập tức buông cà vạt. Vẻ cuồng loạn ban nãy đã biến đi đâu mất. Cô ấy cười ngây thơ nói, “Ehehe, đúng rồi nhỉ. May quá~”.
Kouta ho sù sụ, lấy lại hơi thở. Cùng lúc oxy tràn về não, một sự thật nặng nề đè nén lên cậu.
(Trời ơi... Tao năm tuổi ơi, mày đã làm cái trò gì thế hảàààà!)
Thế mà cậu lại còn hôn cả Nia nữa.
Đó là nụ hôn đầu của cả hai.
Chuyện này không thể chối cãi được nữa. Tiếp theo hôn ước lại là nụ hôn. Lối thoát của Kouta đã hoàn toàn bị chặn lại từ năm năm tuổi rồi.
“Heeh, không ngờ Kouta lại có kinh nghiệm rồi đấy, thật bất ngờ.”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Chris đứng bên trái Kouta, khoanh tay vẻ khó chịu.
“K, kinh nghiệm rồi á, cách nói đó có vấn đề đấy chứ...!”
“Tớ không nghĩ có gì sai đâu? Trong khi chưa làm thế với tớ đâu nha~.”
“Cái đó thì...!”
“Nhân lúc hỗn loạn cô đang đòi hỏi cái gì vậy, con nữ cáo Vixen kia.”
Một giọng nói lạnh lùng từ bên phải chen vào. Hiusame lườm Chris một cái đầy cảnh cáo, rồi thở dài thườn thượt.
“Dù sao thì, tôi cũng rất sốc.”
“Hả?”
“Không ngờ đằng sau trò chơi quán mì ramen lại xảy ra hành động vô liêm sỉ đến thế.”
Ưm, Kouta nghẹn lời.
Nếu cả Chris và Hiusame đều quay lưng lại, cậu sẽ cô lập không ai giúp đỡ. Kouta mở miệng để biện minh.
“À, hồi đó bọn tớ còn rất bé──”
“Bé thế nào thì lời hứa vẫn là lời hứa nha.”
Nia xoay người lại. Dưới chân cô, đôi giày thể thao kêu ken két.
“Koo-kun nhất định phải kết hôn với tớ.”
Nia mỉm cười như một ác quỷ vừa đạt được thỏa thuận.
Đôi mắt Kouta bất giác nhìn vào đôi môi đó, và cậu phải quay mặt đi.
“Cô nghĩ chuyện đó có thể chấp nhận được sao?”
Người lên tiếng một cách bất ngờ lại là Hiusame.
Nắm chặt tay, cô bước tới, đối mặt với Nia.
“Người đính hôn với Kouta-kun không chỉ có mình cô. Khi đã có nhiều hơn một hôn ước, thì hôn ước đó đâu còn ý nghĩa gì nữa?”
“Nhưng, Hisame-chan đã giải trừ hôn ước rồi mà. Không còn là vị hôn thê nữa thì đâu có liên quan gì. Buồn cười quá~.”
“Bây giờ tôi đang cố gắng thuyết phục ông nội! Chỉ cần thuyết phục được ông nội, tôi chắc chắn có thể trở lại làm vị hôn thê...!”
“Chúc Hisame-chan may mắn nha~. Nhưng mà nè, Hisame-chan không nhớ à? Tớ đính hôn với chính bản thân Koo-kun đó nha? Koo-kun đã cầu hôn tớ đó nha? Cô nên chấp nhận sự thật là mình đã thua cuộc rồi thì hơn đấy──?”
Nia khiêu khích một cách ác ý.
Nhưng Hiusame không lùi bước.
“Thua cuộc ư? Cô muốn nói là Kitaooji-san được Kouta-kun yêu quý, còn tôi thì không sao?”
Ánh mắt đầy lý trí của Hiusame bắn thẳng vào Nia.
“Nếu vậy, đó là sự nhầm lẫn của Kitaooji-san rồi. Tôi đã từng được Kouta-kun tỏ tình, không liên quan đến hôn ước. Nếu Kouta-kun đã luôn giữ Kitaooji-san trong tim, cậu ấy đâu có lý nào lại tỏ tình với tôi. Ít nhất là vào thời điểm trước kỳ nghỉ hè năm nay, trái tim của Kouta-kun đã hướng về tôi rồi.”
“...Hisame-chan đã trở thành một cô bé nhàm chán rồi nha.”
“Nhàm chán là ý gì!?”
“Này, Koo-kun tỏ tình với Hisame-chan chỉ là đùa thôi. Đừng hiểu lầm được không?”
Làn gió mùa đông khô khốc thổi qua chân bốn người.
Với giọng nói trầm thấp không cho phép ai phản bác, Nia tuyên bố.
“Người mà Koo-kun cầu hôn chỉ có mình tớ thôi. Dù có được tỏ tình đi chăng nữa, Hisame-chan đâu có được cầu hôn đúng không?”
“Điều đó, quả thật là vậy ạ...”
Hiusame nhìn Kouta như cầu xin giúp đỡ.
Nhưng Kouta không thể nói gì. Việc cậu đã cầu hôn Nia và chưa cầu hôn Hiusame là sự thật.
Ánh mắt Nia dừng lại ở Kouta.
“...Koo-kun, có lẽ sắp tới cậu sẽ phải gặp bố mẹ tớ đó.”
“Hả!?”
“Bố tớ cứ cằn nhằn là làm gốm thì không sống được, nên là với tư cách hôn phu, Koo-kun phải thẳng thắn nói cho bố tớ hiểu nha. Cứ nói là cậu làm mì ramen, tớ làm bát thì hai đứa có thể sống được, không sao hết.”
“Này, là học sinh cấp ba như tớ thì nói thế làm gì có chút sức thuyết phục nào chứ!”
“Chỗ đó không phải là lúc để Koo-kun thể hiện bản lĩnh sao? Vì là để kết hôn với tớ, cậu sẽ cố gắng được đúng không?”
“Khoan đã. Đừng nói chuyện vô lý như thế chứ... Chuyện định hướng tương lai thì không phải là cậu phải nói chuyện với bố mẹ cậu sao, chứ không phải tớ à?”
“Tương lai của tớ liên quan rất lớn đến Koo-kun, nên việc Koo-kun nói chuyện là đương nhiên rồi đúng không? Không sao đâu, tớ cũng sẽ hỗ trợ mà.”
“Hỗ trợ gì chứ... Hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Đây là chuyện tương lai của cậu mà. Việc tớ sẽ kế thừa quán mì ramen của bố trong tương lai, và cậu sẽ làm bát ở đó. Với chuyện như vậy thì làm sao thuyết phục được bố mẹ cậu chứ!?”
“Bị bố mẹ phản đối kết hôn, nghe cũng khá kịch tính nhỉ? Koo-kun, cậu đã có một trải nghiệm quý giá đấy, tốt quá rồi còn gì.”
“Tốt gì mà tốt! Xin cậu đấy, nghĩ lại đi. Việc gặp bố mẹ cậu quá sức với tớ rồi...”
“Vì là hôn phu, nên cậu phải suy nghĩ kỹ để thuyết phục được bố tớ nha. Lần tới tớ sẽ hỏi lại đó.”
Nia, như mọi khi, đơn phương thông báo rồi chạy đi mất. Không biết cô ấy vội vã chuyện gì mà mái tóc đuôi ngựa màu đỏ nhạt nhanh chóng khuất dạng.
*
Sau khi Nia đi mất, một bầu không khí khó xử bao trùm. Tiếng bước chân lạch cạch của ba người hòa vào làn gió lạnh. Từ xa văng vẳng tiếng rao bán khoai nướng.
“Tôi có một chuyện muốn xác nhận.”
Hiusame nói với giọng đầy suy tư.
“Kouta-kun đã tỏ tình với tôi chỉ là đùa thôi sao?”
“Bây giờ là lúc hỏi chuyện đó à?”
Chris ngẩng mặt lên trời vẻ ngán ngẩm.
Hiusame không thèm nhìn Chris, mà lại nhìn chằm chằm vào Kouta.
“Kouta-kun đã không phủ nhận lời của Kitaooji-san. Phải chăng, việc hẹn hò với tôi chỉ là đùa giỡn──”
“Không phải đùa đâu...”
“Thật sao ạ?”
“Tớ đã rất nghiêm túc muốn hẹn hò!”
Không có một lời nói dối nào trong câu đó.
“Lúc tỏ tình, tớ đã không thể nghĩ đến ai khác ngoài Hiusame, và thậm chí còn nghiêm túc đến mức muốn kết hôn trong tương lai──”
Ể, Hiusame khẽ kêu lên. Má cô ấy lập tức đỏ bừng lên, Hiusame dùng hai tay ôm lấy má.
“K, Kouta-kun lại nghĩ về tôi đến mức đó sao, t, tôi... c, cảm động quá...”
“Bác ơi, hai củ khoai nướng!!”
Một tiếng hét lớn xé tai.
Chris, người vừa hét lên, chạy ào ào đến chiếc xe tải bán khoai nướng đá, và quay lại với cùng tốc độ.
“Trời lạnh thế này tự nhiên thèm khoai nướng quá nhỉ. Đây, chia cho Kouta này.”
Một củ khoai nướng được bẻ làm đôi. Chris dí nó vào má Kouta.
“Nóng! Nóng quá Chris!”
“Trời lạnh mà, nó sẽ nguội nhanh thôi.”
“Sao mà nguội nhanh thế được!”
Dù Kouta né tránh, Chris vẫn cố chấp dí củ khoai vào cậu.
“Ưm, thơm phức mùi khoai nướng. Tớ chỉ muốn thuê riêng một người bán khoai nướng chuyên phục vụ nhà mình thôi.”
“Tùy cậu đi, giới thượng lưu!”
Giật lấy củ khoai nướng từ tay Chris, cuối cùng Kouta cũng thoát khỏi cảm giác bỏng rát ở má.
Cậu liếc nhìn cô với ánh mắt khó chịu, nhưng Chris, người đang nhồm nhoàm nhai khoai, tỏ vẻ không biết gì. Hai má cô phồng lên, liệu có phải do khoai không nhỉ?
“À, đưa cho Hiusame nữa.”
Đây, Chris đưa cả túi giấy đựng khoai nướng cho Hiusame.
“...Thời điểm cô đi mua khoai chỉ toàn là ác ý thôi.”
“Khoai nướng cỏn con thôi mà, không cần khách sáo vậy đâu.”
“Vâng, vậy thì tôi xin nhận ạ.”
Nhận lấy túi giấy, Hiusame lấy củ khoai nướng ra.
“Vậy, Kouta-kun có ý định kết hôn với Kitaooji-san sao?”
Mùi thơm khoai nướng thoang thoảng bao quanh ba người.
Kouta lắc đầu.
“Không thể tưởng tượng nổi...”
“Vậy vì sao, cậu lại không nói điều đó với Kitaooji-san?”
“Với tính cách của Kouta, làm sao mà nói được chứ.”
Chris nuốt hết khoai trong miệng rồi nói tiếp.
“Hôn ước với Kitaooji Nia là do chính Kouta tự mình thực hiện. Không thể đổ lỗi cho ai được. Vi phạm một lời hứa đã đưa ra đi ngược lại với nguyên tắc của Kouta, một người quá đỗi nghiêm túc.”
“Quá đỗi nghiêm túc là gì? Nghiêm túc là ưu điểm của Kouta-kun mà.”
“Chính cái đó lại trở thành gót chân Achilles, khiến mọi chuyện thành ra thế này đây. Nghiêm túc đến mức này thì thành ngốc nghếch rồi. Bị Kitaooji Nia đè bẹp thế kia, đúng là ngốc thật.”
“Cô đang nói xấu Kouta-kun sao? Nếu Chris-san có ý đó thì tôi sẽ không im lặng đâu──”
“Không, Chris nói đúng đấy.”
Trước khi cuộc cãi vã leo thang, Kouta chen vào.
“Việc tớ nói với Nia 'giải trừ hôn ước đi' không phải là chuyện dễ dàng vậy đâu. Từ năm năm tuổi đến giờ, Nia đã luôn dốc sức vào làm gốm, suy nghĩ về tương lai với tớ. Bây giờ sao có thể nói hôn ước coi như không có được chứ...”
Vì muốn làm bát mì ramen cho Kouta, Nia đã theo đuổi nghề gốm suốt mười năm.
Thời điểm để nói rằng hôn ước chỉ là "trò chơi" lúc còn nhỏ đã trôi qua từ lâu.
“Vậy, sao ạ...”
“Chà, đúng là sẽ thành ra thế này thôi.”
Hiusame lộ vẻ thất vọng, còn Chris nhún vai. Kouta vội vàng nói.
“Nhưng, tớ cũng muốn kết hôn với người mình yêu. Dù không thể tự mình nói giải trừ hôn ước, nhưng tớ nghĩ hôn ước *có thể* được giải trừ!”
“Ý cậu là sao?”
“Chris.”
Bỏ lại Hiusame đang vặn vẹo đầu, Kouta quay lại nhìn cô gái tóc vàng.
“Nếu là chúng ta, chúng ta có thể giải trừ hôn ước với Nia. Đúng không?”
“──”
Chris, vẫn đang nhồm nhoàm ăn khoai nướng, nhìn đi rất xa.
Đối với Kouta, Chris là đồng minh. Cho đến giờ, hai người đã cùng nhau giải trừ những hôn ước không mong muốn. Tất cả là nhờ có sách lược của Chris.
“Chúng ta làm một cuộc họp cuối cùng của Liên Minh Giải Trừ Hôn Ước đi?”
Kouta lấy ra một cuốn sổ, chuẩn bị ghi biên bản.
“Ý cậu là vậy ạ.”
Hiusame nói với vẻ hiểu ra vấn đề.
“Quả thật sách lược lần trước của Chris-san rất tuyệt vời. Cô ấy đã giúp tôi và Kouta-kun giải trừ hôn ước một cách triệt để. Tôi rất mong được thấy tài năng đó lần này.”
“...Cô định lợi dụng tôi dễ thế sao, không được đâu.”
Chris khẽ lẩm bẩm.
“Đương nhiên là có cách để giải trừ hôn ước của Kouta và Kitaooji Nia rồi. Không có gì là không thể đối với Christina Westwood, người của cả thế giới này.”
Cuối cùng cũng nghe được lời tự tin từ Chris, Kouta thở phào nhẹ nhõm từ đáy lòng.
“Vậy, sách lược đó là gì?”
“Không làm gì cả.”
“...Hả?”
Đáp lại một câu trả lời không thể ngờ tới, Kouta ngớ người.
Chris giật lấy bút từ tay Kouta, viết thật to vào sổ biên bản.
『Không làm gì cả!』
“Lần này Kouta không cần làm gì cả. Nếu cậu tùy tiện làm gì đó, tình hình sẽ tệ hơn thôi. Chỉ chờ Kitaooji Nia tự mình hủy hoại bản thân thôi.”
“Khoan đã. Cô nói thật sao?”
Hiusame xen vào. Cô nhìn chằm chằm vào Chris.
“Nếu không làm gì, Kitaooji-san sẽ chỉ càng được nước làm tới với tư cách là vị hôn thê mà thôi. Kouta-kun gặp khó khăn vì Kitaooji-san vẫn là vị hôn thê nên mới nhờ Chris-san tư vấn mà.”
“Thế nên tôi đã đưa ra phương án tối ưu rồi còn gì.”
“Tối ưu ở chỗ nào? Với tôi thì nghe như là vô sách lược vậy.”
“À vâng. Đâu phải tôi đang đề xuất với cô đâu.”
“Kouta-kun!”
Hiusame quay sang phía Kouta.
“Không nói chuyện với Chris-san được rồi. Chúng ta nên tự mình suy nghĩ phương án.”
“Ờm, vậy, Hiusame nghĩ làm thế nào có thể giải trừ hôn ước với Nia?”
“Nếu Kouta-kun không thể tự mình nói lời giải trừ hôn ước, thì chỉ còn cách là khiến Kitaooji-san muốn tự mình giải trừ hôn ước. Chỉ có vậy thôi.”
“Cụ thể là làm thế nào?”
“Điều đó thì...”
Hiusame lộ vẻ khó xử, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh.
Trong lúc một con quạ bay ngang qua bầu trời hoàng hôn, Hiusame suy nghĩ thật kỹ và đưa ra kết luận.
“...Chiêu đãi cô ấy đồ ăn thật cay.”
“Hả?”
“Cứ tưởng nói cái gì...”
Chris bĩu môi trước Kouta đang ngớ người.
Hiusame nắm chặt tay, nhấn mạnh.
“Nếu hôn phu chiêu đãi tôi bằng đồ ăn cực cay thì tôi sẽ không chịu nổi. Chắc chắn tôi sẽ thất vọng về hôn phu đó. Xin lỗi Kitaooji-san, nhưng đây là vì để giải trừ hôn ước. Kouta-kun phải chuẩn bị đồ ăn cực cay khiến cô ấy phải bỏ chạy──”
“Chắc người bỏ chạy chỉ có Hiusame thôi nhỉ...”
“Đúng là vậy. Kitaooji Nia không có đặc điểm là 'không giỏi ăn cay'.”
“Vậy thì, chuẩn bị món ăn mà cô ấy ghét──”
“Chỉ cần bày món cô ấy ghét ra bàn là Hiusame chịu thua sao? Nếu vậy, lẽ ra tôi nên biết thông tin này sớm hơn mới phải.”
“Ư...” Hiusame nghẹn lời.
“Vậy, vậy thì, để Kitaooji-san từ bỏ, Kouta-kun nên đóng vai một người đàn ông vô dụng.”
“Người đàn ông vô dụng?”
“Ví dụ như, kết quả học tập không có tương lai, gặp vấn đề về kinh tế, hoặc đính hôn với nhiều cô gái.”
“Toàn sự thật...!”
“Này, dù vậy cô vẫn thích Kouta sao?”
“Đương nhiên rồi. Kouta-kun có những ưu điểm vượt trội hơn tất cả những điều đó.”
“Cậu tự bác bỏ ý kiến của mình thế thì làm sao!?”
Chris bực bội vò rối hai bím tóc đuôi ngựa.
“Nghiêm túc lắng nghe cũng chỉ là vô ích. À, nhưng thế cũng được thôi? Dù áp dụng phương án của Hiusame cũng chẳng thay đổi gì cả. Tôi nghĩ cô cứ tùy ý làm gì thì làm.”
“Cô nói chuyện đầy mỉa mai đấy. Tôi nghĩ nó mang tính xây dựng hơn là vô sách lược.”
“──Tớ tin cậu.”
Nghe giọng Kouta, hai người quay đầu lại.
Nhìn dòng chữ tròn trịa viết trong sổ, Kouta nói.
“Nếu Chris nói 'không làm gì cả', thì đó là điều đúng đắn rồi. Tớ tin Chris.”
“!” Chris hơi lùi lại.
“Kouta-kun, việc tin tưởng Chris-san là không sáng suốt đâu. Lần trước tôi đã bị Chris-san lừa rồi.”
“Tôi đâu có lừa. Chỉ là cô không đọc được ý đồ của tôi thôi.”
“Cậu lại tin tưởng người như vậy sao!?”
“Tin.”
Kouta trả lời không do dự.
“Chris cũng muốn giải trừ hôn ước của tớ và Nia. Đúng không?”
Vừa nghịch bím tóc đuôi ngựa, Chris chỉ nói, “...Đúng vậy.”
“Nếu vậy, thì trong Liên Minh Giải Trừ Hôn Ước, Chris sẽ không lừa tớ đâu. Theo kinh nghiệm từ trước đến giờ, sách lược của Chris chưa từng sai lần nào.”
Đó là sự tin tưởng tuyệt đối.
Với tư cách là đồng minh, Kouta tin tưởng Chris hơn bất kỳ ai khác.
Chắc là nhận ra ý định của Kouta đã kiên định, Hiusame thở dài “Haa...” rồi nhượng bộ. Nhưng mặt cô ấy vẫn lộ vẻ không cam tâm.
Chris đứng ngồi không yên, người hơi nhấp nhô. Chắc là đang ngượng, tai cô ấy đỏ lên.
“...Vậy sao. Nếu Kouta đã nói đến mức đó, thì tớ sẽ nói cho cậu biết một chuyện. Tại sao phương án của Hiusame lại không được.”
Trong lúc Hiusame và Kouta chăm chú lắng nghe, Chris giơ ngón trỏ lên.
“Kế sách của Hiusame là làm Kouta lộ ra điểm xấu để Kitaooji Nia thất vọng. Nhưng kế sách đó chỉ thành công nếu Kitaooji Nia thực sự yêu Kouta thôi.”
“Điều đó thì đúng nhưng...”
“Cô nói chuyện kỳ lạ thật đấy. Cứ như là Kitaooji-san không hề rung động trước Kouta-kun vậy.”
“Không phải 'cứ như là', mà là sự thật đấy. Thực tế, cô ấy không yêu Kouta.”
“Thật hoang đường. Nếu không thích thì vì sao lại đòi kết hôn với Kouta-kun?”
“Ai mà biết được?”
“'Ai mà biết được?' là sao?”
“Tớ cũng không hiểu hết mọi chuyện. Chỉ là, từ vài thông tin có được, tớ rút ra kết luận như vậy thôi.”
“Tôi yêu cầu bằng chứng.”
Hiusame có vẻ không tin chút nào lời Chris nói.
“Ví dụ một. Kitaooji Nia hoàn toàn thờ ơ khi Kouta hẹn hò với ai đó khác. Cô nghĩ sao về chuyện đó?”
“Đó có lẽ là sự tự tin của vị hôn thê chăng. Dù rất đáng tức giận.”
“Thế thì Hiusame, khi cô còn là vị hôn thê của Kouta, cô nói rằng dù có tôi ở bên cạnh Kouta cô cũng không hề nao núng sao?”
“Làm gì có chuyện đó được ạ!”
Hiusame trừng mắt nhìn Chris.
Chris dang rộng hai tay.
“Thấy chưa. Nếu thực sự yêu, dù có là vị hôn thê hay không, làm sao có thể chấp nhận để người con gái khác lại gần chứ?”
“...Có lý.”
“Ví dụ hai. Trường cấp ba Kitaooji Nia từng theo học trước đây là Tokiwa Daiichi đấy.”
“Ể, đó là trường cực giỏi mà.”
Đó là trường chuyên top đầu trong tỉnh. Không hiểu sao cô ấy lại chuyển trường.
“Tớ đã liên lạc được với một người bạn thân của cô ấy ở đó. Theo thông tin, Kitaooji Nia đã từng nói rõ ràng thế này.──'Vì gốm sứ là người yêu của tôi'“
Một khoảng im lặng bao trùm.
Cả Kouta và Hiusame đều suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói đó.
“Lời chứng thực rằng Kitaooji Nia hoàn toàn không có hứng thú với chuyện tình yêu cũng có được từ thời trung học của cô ấy. Cô ấy luôn nói vậy, và từ chối lời tỏ tình.”
“Khi đã có hôn phu là Kouta-kun, việc không có hứng thú với chuyện tình yêu là đương nhiên rồi. Huống chi là có người yêu.”
“Vậy thì vì sao, cô ấy lại không nói thẳng 'vì đã có hôn phu' nhỉ. Lý do cô ấy dùng lại là 'gốm sứ' là sao?”
“Vì ngại ngùng chăng ạ...? Việc có hôn phu, dù sao thì, cũng hơi ngượng ngùng mà...”
“Cô nghĩ Kitaooji Nia có sự tinh tế như vậy sao? Cô quên chuyện cô ấy vừa làm trước phòng giáo viên à?”
Hiusame im lặng.
“Đó là những bằng chứng tôi có thể đưa ra. Kitaooji Nia thực sự không có tình cảm lãng mạn với Kouta. Thế nên, cũng không thể khiến cô ấy thất vọng được.”
“Nghe có vẻ rắc rối nhỉ... Có lẽ được yêu còn có giải pháp hơn.”
“Cậu đã hiểu lý do tại sao tớ nói 'không làm gì cả' chưa?”
“Tớ hiểu là hành động như trước đây sẽ không có ý nghĩa gì rồi.”
Tình hình khác với lúc giải trừ hôn ước với Chris, hay với Hiusame. Đây là một kiểu mới.
Nhưng──, Kouta nhìn Chris.
('Không làm gì cả' liệu có phải là phương án tốt nhất?)
Tuy tin tưởng Chris, nhưng Kouta chưa nghe được ý định thực sự đằng sau việc chọn chiến lược 'không làm gì cả'. Chris nói Nia sẽ tự mình hủy hoại, nhưng Kouta không thấy được đường đi nước bước đó.
Chắc là không nhận ra ánh mắt của Kouta, Chris vẫn nhìn đi đâu đó xa xôi.
Bỗng Kouta lấy điện thoại ra.
“Chết tiệt, đến giờ làm thêm rồi!”
Không biết từ lúc nào, giờ làm thêm ở Famires đã đến gần. Nói “Vậy nha!” với hai người, Kouta chạy đi.
*
Kouta đi khuất, Chris và Hiusame còn lại nhìn nhau.
“Tôi không hề tin tưởng cô.”
Ánh mắt đầy địch ý. Ném lại câu đó, Hiusame quay bước đi về phía ga.
Chris khịt mũi.
“...Không cần cô tin tưởng cũng được.”
Chỉ còn một mình, Chris nheo mắt nhìn cảnh vật đỏ rực dưới ánh hoàng hôn. Làn gió chiều se lạnh thổi tung mái tóc vàng dài của cô.
──Đúng vậy, 'không làm gì cả' không phải là chiến lược tốt nhất. Nếu không hành động, hiện trạng sẽ chỉ được duy trì mà thôi.
Nhưng thế cũng không sao.
Lúc này, việc Liên Minh Giải Trừ Hôn Ước tan rã, việc cô không còn là đồng minh của Kouta nữa... mới là điều khiến Chris đau lòng hơn.
“Nếu mọi hôn ước đều bị hủy bỏ hết rồi, thì em sẽ là gì đây, Kouta...”
Giọng nói nghẹn ngào bị gió cuốn đi mất──.
*
Buổi tối. Ngồi thẳng lưng trên giường trong phòng mình, Hiusame nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cô đã ngồi như vậy gần một tiếng đồng hồ, để có thể bắt máy ngay lập tức khi có cuộc gọi đến.
Về đến nhà sau giờ học, Hiusame đã gọi điện cho Kouta. Cậu ấy đang làm thêm nên không nghe máy, nhưng chắc là khi nhận ra cuộc gọi nhỡ, cậu ấy sẽ gọi lại.
Dù có không gọi lại đi chăng nữa. Hiusame nghĩ một lát nữa sẽ gọi lại thử xem sao.
Cô muốn cuộc nói chuyện này diễn ra trong trạng thái tuyệt đối không có ai làm phiền.
Chính vì vậy, thay vì nói chuyện ở lớp, Hiusame đã đưa ra quyết định dũng cảm là gọi điện.
Điện thoại rung lên, Hiusame giật nảy mình.
Xác nhận tên hiển thị trên màn hình, cô nhấn vào nút nghe.
“...Kouta-kun, phải không ạ?”
『Hiusame? Thấy có cuộc gọi nhỡ, có chuyện gì thế?』
Nghe thấy giọng nói dịu dàng như thường lệ, Hiusame thấy nhẹ nhõm.
“T, tôi đột nhiên gọi điện, có làm phiền cậu không ạ?”
『Ừm, không sao. Hiếm khi Hiusame gọi điện nhỉ.』
Không chỉ hiếm khi. Đây là lần đầu tiên Hiusame gọi điện cho Kouta. Bình thường, họ chỉ liên lạc qua tin nhắn.
“Vâng, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Sau khi điều hòa hơi thở, Hiusame hạ quyết tâm và bắt đầu.
“Kouta-kun, cuối tuần này cậu có rảnh không ạ?”
『Ừm, nếu là Chủ Nhật thì tớ rảnh cả ngày, có chuyện gì thế?』
“V, vậy thì ạ, tớ, mình với cậu, đê... đê...!”
Đến đó, Hiusame lại nghẹn lời. Sở dĩ cô ấy gọi điện thay vì nhắn tin cũng vì không thể viết ra những chữ đó.
(Ư ư ư ư, không nói được...! Lần trước là 'đền ơn' nên mình có thể đòi hỏi một buổi hẹn hò, nhưng vốn dĩ đó là chuyện của các cặp đôi. Chưa quay lại làm người yêu mà lại muốn hẹn hò nữa, Kouta-kun sẽ nghĩ sao đây. Nếu bị nghĩ là mặt dày thì sao... A a a a, không thể mạo hiểm như thế được. Đúng là không nên rủ đi hẹn hò rồi!)
『Hiusame? Sau chữ 'đê' là gì thế?』
“Đê, đê đê đê mình muốn cậu đi chơi cùng!”
"Mình đã vượt qua rồi," Hiusame thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Kouta lại tỏ vẻ ngờ vực, “Đi chơi cùng ư?”. Từ phía đầu dây bên kia, một sự căng thẳng khó tả lan tỏa.
『...Chuyện đó, có lẽ nào là hẹn hò──』
“Không phải ạ!”
Hiusame trả lời dứt khoát, ngắt lời cậu.
“V, việc tôi nói muốn đi chơi cùng là vì có chuyện cần điều tra ạ.”
『Điều tra?』
“Vâng, điều tra. Kouta-kun không thấy kỳ lạ sao? Tại sao Kitaooji-san lại khăng khăng muốn tiếp tục là vị hôn thê của cậu.”
『Chuyện đó thì, vì đã hứa lúc năm tuổi...』
“Nếu Kitaooji-san yêu Kouta-kun say đắm thì tôi hiểu. Nhưng Chris-san đã nói Kitaooji-san không có tình cảm lãng mạn. Việc tiếp tục hôn ước khi không yêu là mâu thuẫn. Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng phán đoán của Chris-san là đúng.”
『Không, nhận định của Chris chắc là không sai đâu. Chuyện đó tớ có thể tin được.』
Một cảm giác khó chịu lan tỏa trong lòng Hiusame.
(Cái con nữ cáo Vixen đó... rốt cuộc đã giành được lòng tin của Kouta-kun đến mức nào vậy hả. Chuyện Kouta-kun nghe lời cô ta như thế... không thể nào chấp nhận được...!)
“Cậu thật sự có ý định làm theo chỉ dẫn 'không làm gì cả' của Chris-san sao?”
『À, nếu Chris nói vậy thì...』
“Kouta-kun, hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Rõ ràng là Kitaooji-san có những bí ẩn. Nhưng tôi thì hầu như không biết gì về Kitaooji-san. Kouta-kun chắc cũng không nhớ nhiều về cô ấy, chỉ nhớ hồi chơi với nhau ở mẫu giáo thôi phải không ạ?”
『Ừm, thật ra tớ không nhớ nhiều lắm...』
Khi Kouta, Chris và Hiusame nói chuyện, chỉ có Chris là có thông tin về Nia. Cái con nữ cáo Vixen đó rốt cuộc đã thu thập thông tin bằng cách nào vậy...
Dù sao đi nữa, Hiusame nghĩ nếu không biết về Nia, thì sẽ không tìm được manh mối để giải trừ hôn ước của Kouta và Nia.
“Tôi đã tìm được trên mạng lò gốm nơi Kitaooji-san đã học làm gốm. Nếu đến đó, chắc là có người thân thiết với Kitaooji-san và sẽ biết thông tin về cô ấy.”
『Đúng là Nia đã theo đuổi nghề gốm rất lâu rồi. Đến thăm lò gốm có lẽ sẽ tìm được manh mối để hiểu về Nia.』
Tuy nhiên, Kouta lại ngập ngừng.
『Nếu hành động khi đã được dặn là 'không làm gì cả', không biết Chris sẽ nói gì...』
“Chris-san không liên quan!”
Hiusame khẳng định.
“Việc tìm hiểu về Kitaooji-san là tự do mà. Kouta-kun chắc cũng tò mò đúng không. Cô ấy dù sao cũng là vị hôn thê của cậu đấy? Kouta-kun cũng thấy khó xử với cách cô ấy đối xử mà đúng không? Nếu biết rõ về đối phương, có lẽ sẽ tìm được cách đối phó.”
『Chuyện đó thì tớ thực sự rất muốn biết.』
“Vậy, vậy thì...?”
『Chủ Nhật, chúng ta đi thử lò gốm xem sao?』
“Vâng, chúng ta cùng đi ạ.”
Nhận được câu trả lời mong muốn, lòng Hiusame hân hoan.
Tuy nhiên, từ phía đầu dây bên kia lại có dấu hiệu do dự.
“Kouta-kun...?”
『Ờm, này, việc Hiusame muốn tìm hiểu về Nia, có nghĩa là cậu muốn hợp tác giải trừ hôn ước của tớ và Nia... à?』
“Đương nhiên rồi ạ.”
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
“Nếu Kouta-kun có vị hôn thê, việc hẹn hò cũng sẽ bị cản trở. Kouta-kun cũng không muốn bị nghĩ là bắt cá hai tay đúng không ạ?”
『Điều đó thì đúng nhưng...』
Giọng cậu ấy có vẻ kỳ lạ, không dứt khoát. Có vẻ như đang bối rối.
『...Không, tớ chỉ nghĩ là, Hiusame đang suy nghĩ tích cực về việc hẹn hò với tớ đấy...』
“!!”
(Mình lại lỡ lời nói cái gì vậy hả! Chưa quay lại làm người yêu của Kouta-kun mà mình lại nói chuyện dựa trên tiền đề là hẹn hò mất rồi...)
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Từ điện thoại truyền đến một bầu không khí khó xử.
Hiusame chỉ muốn biến mất ngay lập tức. Vì quá xấu hổ, cô ấy quằn quại trên giường, úp mặt vào gối.
(Đã làm được, mình đã làm được rồi...! Mình đã hứa hẹn đi chơi cùng Kouta-kun vào cuối tuần rồi. Tuy nói không phải hẹn hò, nhưng đây thực chất là một buổi hẹn hò! Là cơ hội để thân thiết hơn với Kouta-kun. Từ bây giờ, mình rất mong chờ đến Chủ Nhật.)
Từ phòng Hiusame, một lúc sau, có tiếng chân đập bịch bịch.
*
Và rồi, Chủ Nhật đã đến.
Trong chiếc áo len dài ôm sát cơ thể, quần tất đen. Với chiếc mũ beret tạo thêm vẻ thanh lịch, Hiusame đang đi đến nhà ga nơi hẹn gặp Kouta.
(Liệu Kouta-kun có thích bộ trang phục hôm nay của mình không nhỉ...?)
Cô đã cố gắng ăn diện thật đẹp hết sức có thể.
Cảm giác như ánh mắt của những người đi đường hôm nay nhiều hơn bình thường. Vì muốn gặp Kouta sớm, bước chân Hiusame tự nhiên nhanh hơn.
Đến nhà ga, cô đảo mắt tìm kiếm.
Nhận ra dáng cậu bên cạnh một cây cột, Hiusame vội chạy tới.
“Kouta-kun──!?”
Bước chân dừng lại.
Nhận ra tiếng Hiusame, Kouta quay đầu lại.
“Chào buổi sáng, Hiusame.”
Kouta mỉm cười chào cô, nhưng Hiusame lại chết lặng.
Bên cạnh Kouta, con nữ cáo Vixen đáng ghét đó, à không, Chris, đang đứng tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
(Tại sao...! Tại sao, trong buổi hẹn hò của chúng mình lại có con nữ cáo Vixen đó!? )
Áo len nữ tính, kết hợp với quần short và tất dài đến gối. Trang phục bắt kịp xu hướng, đồng thời tôn lên đôi chân dài của Chris. Với tư cách con gái, Hiusame nhìn là biết ngay Chris đã đầu tư cho bộ này.
Nhìn Hiusame đang sững sờ, Chris khẽ khịt mũi.
“Kouta, cậu chưa nói với Hiusame là cậu đã mời tớ đi 'điều tra' hôm nay à? Hiusame đang ngạc nhiên kìa.”
“Mời...? Kouta-kun, ý cậu là sao ạ?”
Kouta lộ vẻ bối rối.
“Ể, thì là, Hiusame muốn tìm hiểu về Nia để giải trừ hôn ước, nên mới rủ tớ đi đúng không?”
“Vâng.”
“Nếu là chuyện liên quan đến giải trừ hôn ước thì có Chris đi cùng cũng tốt hơn mà. Mục đích giống nhau, đâu cần tách riêng nhỉ?”
“...”
“Kouta với em là đồng minh mà nhỉ ☆”
“............Đồng minh gì chứ...”
Vô thức, một tiếng lẩm bẩm oán giận thoát ra.
Có vẻ Kouta không nghe thấy, cậu hoàn toàn không nhận ra sự thất vọng của Hiusame.
(Ư ư ư ư, không thể nào như thế này được... Lẽ ra mình không nên nói 'điều tra' qua điện thoại... Kẻ ngáng đường lớn nhất ở đây thì làm sao mà thành buổi hẹn hò được chứ!)
Chris cười như nhìn thấu ý đồ của Hiusame.
“Đây là 'điều tra' chứ không phải 'hẹn hò' mà. Đông người hơn thì có sao đâu nhỉ?”
“~~~~っ”
“Đông người hơn chắc cũng biết được nhiều chuyện hơn thôi.”
“Đúng vậy, chỉ có Kouta và Hiusame thì trông không đáng tin cậy chút nào.”
“Tớ thì không nói, chứ Hiusame chắc không sao đâu. Cô ấy làm việc rất cẩn thận mà. ...Hiusame?”
Chắc thấy lạ vì cô ấy im lặng, Kouta nhìn sát vào mặt Hiusame.
Hiusame cố gắng hết sức kìm nén để không hét lên, rồi quay mặt đi.
“Đi thôi. Chúng ta sắp lỡ chuyến tàu tốc hành rồi.”
Kouta và Chris theo sau Hiusame, người đã bắt đầu bước đi.
Thế là, ba người bắt đầu chuyến hành trình tìm hiểu về Nia.
*
“Tôi đã thử tìm hiểu về nghệ nhân gốm sứ mà Kitaooji-san đang theo đuổi. Để trở thành nghệ nhân gốm, đại khái có hai phương pháp.”
Trong chuyến tàu tốc hành, Hiusame mở tờ tài liệu mà cô ấy đã chuẩn bị.
Kouta ngồi bên cạnh nhìn vào tay cô ấy.
“Cậu còn cất công điều tra sao...!”
“Vâng, về nghề gốm thì tôi hoàn toàn không biết gì. Nếu không có kiến thức nền, dù đến tận nơi cũng khó mà hiểu sâu được ạ.”
“Sự cẩn thận đó đúng là phong cách của cô.”
Ngồi đối diện Hiusame, Chris đang mở túi đồ ăn vặt.
Đây là loại tàu tốc hành có thể xoay ghế trước sau. Ba người họ đang ngồi thành một khoang riêng. Hai cô gái ngồi cạnh cửa sổ, Kouta ngồi phía lối đi.
“Một là theo học ở các trường mỹ thuật hoặc trường nghề có khóa đào tạo gốm sứ. Ở đó có thể học những kiến thức cơ bản về nghề gốm ạ.”
“Nhưng Nia đã nói là không định học đại học mà.”
“Chắc là vì cậu ấy đã nắm vững những kiến thức cơ bản rồi. Ở đại học thường có nhiều người mới bắt đầu, một người đã hoạt động với tư cách nghệ nhân gốm như cậu ấy thì...”
“Đúng vậy ạ. Một phương pháp khác là bái sư học nghề. Cách này không có giới hạn tuổi tác như đi học. Kitaooji-san hình như đã học nghề theo phương pháp này.”
“Tức là bái sư một nghệ nhân gốm...”
Kouta nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có vẻ như họ đang tiến gần hơn đến khu vực núi, rừng cây xuất hiện ngày càng nhiều.
“Dù là phương pháp nào, thì đó cũng chỉ là cách để có thể làm gốm mà thôi. Để sống được bằng nghề gốm, phải bán được tác phẩm.”
“Nia đã từng đưa tác phẩm của mình lên sàn đấu giá trực tuyến mà.”
“Nếu tự bán thì đó là một phương pháp tiện lợi. Tuy nhiên, đấu giá trực tuyến có khả năng không bán được──”
“Không không, một chiếc đĩa bán được cả triệu yên thì đủ rồi còn gì.”
Kouta, người ngày nào cũng đi làm thêm, không khỏi so sánh với thu nhập hàng tháng của mình.
“Nếu tất cả tác phẩm làm ra đều bán được giá cao thì chắc là không gặp khó khăn về thu nhập. Nhưng có vẻ không phải vậy ạ.”
“Thật sao?”
“Tôi đã tra cứu lịch sử đấu giá của Kitaooji-san, có rất nhiều giao dịch không có người đấu giá, không thành công. À không, nói là hầu hết không thành công cũng không quá lời ạ.”
“Là nghệ nhân gốm sứ nổi tiếng trên MXH mà?”
Thật bất ngờ.
Kouta cứ nghĩ làm ra bao nhiêu thì bán được bấy nhiêu.
“Dù nổi tiếng trên MXH cũng không có nghĩa là tác phẩm sẽ bán được. Quả thật những người mua đồ gốm sứ đắt tiền là có hạn.”
“Đúng là chỉ có người cực kỳ giàu mới có thể bỏ ra hàng trăm ngàn yên cho một chiếc đĩa. Có lẽ bán được giá cao chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
“Có vẻ là vậy ạ.”
Nhớ lại thì, Nia thường làm vỡ những chiếc đĩa tự làm. Nếu tất cả đều bán được giá cao thì cô ấy đâu có làm thế.
“Ngoài đấu giá trực tuyến, phương pháp bán tác phẩm gốm sứ còn có mở triển lãm cá nhân và bán tại chỗ, hoặc bán buôn cho các nhà hàng, lữ quán.”
Hiusame lật trang tài liệu.
“Nhưng thực tế, việc kiếm sống chỉ bằng nghề gốm là khá khó khăn. Rất nhiều người vừa làm nhân viên văn phòng vừa làm gốm như nghề phụ. Cũng có người kiêm cả giảng viên dạy gốm. Cha mẹ của Kitaooji-san khuyên cô ấy học đại học cũng dễ hiểu thôi ạ. Đó không phải là nghề nghiệp ổn định. ...Chris-san, cô đang làm cái gì vậy?”
Hiusame ngẩng mặt khỏi tài liệu, nhìn chằm chằm về phía trước.
Trên cái bàn nhỏ trước mặt Chris, những túi đồ ăn vặt vương vãi khắp nơi. Không khí hoàn toàn giống như đi dã ngoại.
“Gì chứ, đang ăn bánh kẹo đây. Nhìn không thấy sao?”
“Tôi thấy chứ, nhưng ý tôi không phải là chuyện đó!”
“Kouta, há miệng nào~”
“Xin cô đừng cho Kouta-kun ăn như thể cậu ấy là động vật cảnh nữa!”
Hiusame đập mạnh vào chỗ dựa tay.
Với ánh mắt lạnh lẽo như băng giá, Hiusame nhìn Chris và Kouta đang nhồm nhoàm ăn khoai tây chiên.
“Đang trong tâm trạng đi dã ngoại thế này thì không được rồi. Bên này đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”
“Không muốn bị nói bởi người đang coi đây là buổi hẹn hò đâu nha.”
“! Cái gói bánh này tịch thu!”
Hiusame giật lấy gói bánh từ tay Chris.
Cô ấy cho chỗ khoai tây chiên còn lại vào miệng.
“À, đó là──”
Kouta định ngăn lại, nhưng đã muộn.
Vừa ăn khoai tây chiên xong, mặt Hiusame lập tức đỏ bừng lên. Cô ấy nhanh chóng rơm rớm nước mắt, mắt đảo vòng vòng.
“N, n, n, cái bánh này là cái gì!?”
“Khoai tây chiên vị Habanero đấy.”
“Vì sao lại tồn tại thứ nguy hiểm như vậy!?”
“Cô đi nói với nhà sản xuất ấy.”
Ư ư ư, Hiusame rên rỉ rồi đột nhiên đứng dậy, đi về phía cửa toa tàu.
“Hiusame...!?”
“Mình đi mua đồ uống đây ạ!”
Với mái tóc đen rối bời, cô ấy chạy đi.
*
“Cuối cùng kẻ ngáng đường cũng đi rồi nhỉ.”
“Kẻ ngáng đường...?”
Chris chuyển sang ngồi vào chỗ Hiusame vừa ngồi. Đó là cạnh Kouta.
“Giờ thì có thể thoải mái ăn bánh kẹo rồi.”
Mở thêm một hộp bánh chocolate mới, Chris nhón một thanh dài. Cô ấy đưa hộp bánh cho Kouta. Kouta không khách sáo nhận lấy.
“...Có lẽ cậu đang giận à?”
Vừa cắn một miếng chocolate, Kouta hỏi.
“Giận? Vì sao?”
“Chiến lược lần này của cậu là 'không làm gì cả' đúng không. Việc hành động để tìm hiểu về Nia là vi phạm chiến lược... không phải sao?”
Sau khi nhắn tin cho Chris biết đã quyết định đi lò gốm với Hiusame, cô ấy chỉ trả lời đơn giản là 『Tớ cũng đi』. Kouta không đọc được sự bất bình hay chỉ trích nào trong tin nhắn, nhưng cậu vẫn cảm thấy áy náy.
“Đúng vậy, là vi phạm chiến lược.”
“Quả nhiên...! Đừng hiểu lầm nhé, Chris.”
Kouta quay sang nhìn Chris đang ngồi cạnh.
Cô ấy ngậm một que chocolate hình que, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không phải là không tin chiến lược của Chris đâu. Chỉ là, tớ nghĩ nếu tớ cũng tìm hiểu về Nia thì khi cậu ấy ép buộc, tớ mới có thể đối phó được chăng...?”
“Không cần biện minh. Tớ không giận đâu.”
“...Thật không?”
“Đùa thôi.”
“!, Cuối cùng là thế nào!?”
“Fufu, Kouta đúng là dễ tin người nhỉ.”
Chris bật cười vẻ thích thú.
“Biết sao được, nếu Kouta nói muốn tìm hiểu về Kitaooji Nia thì. Việc tớ phản đối cũng không đúng nhỉ.”
“Ừm, thì...”
“Hơn nữa lần này cậu đã mời tớ đi cùng nên tớ không giận đâu. Như vậy là đã được đi du lịch trong ngày với Kouta rồi còn gì.”
“Ừm, nếu tớ đi hai người với Hiusame thì sao?”
“Tuyệt đối không tha thứ ☆”
Kouta thật lòng nghĩ, may mà đã nói với Chris.
“Nhưng nếu Kouta thấy áy náy thì an ủi tớ một chút cũng được đấy nha.”
“An ủi, là...?”
“Tự mình nghĩ đi!”
Bộp, đầu Chris đập vào vai Kouta. Đột nhiên ngả người dựa vào cậu, cô ấy nói với giọng hơi cao.
“Tớ sắp vui rồi, lẽ ra đến giờ cậu phải hiểu chứー?”
Vừa ăn bánh chocolate, Chris vừa liếc nhìn Kouta. Rõ ràng là cô ấy đang đòi hỏi điều gì đó.
(Chuyện khiến Chris vui...)
Ước gì cậu không tự mình đa tình, Kouta đưa tay lên đầu Chris. Cậu vuốt tóc cô ấy. Cảm giác mái tóc mềm mượt thật dễ chịu.
“C, thế này được không ạ?”
“...Đồ quá nghiêm túc.”
Giọng nói có vẻ bất mãn, nhưng không có dấu hiệu ghét bỏ.
“Này, Kouta.”
“Ừm?”
“Nếu cậu nghĩ rằng hành động này đi ngược lại chiến lược của tớ, nếu cậu nghĩ rằng tớ sẽ giận, thì vì sao cậu lại mời tớ đi điều tra này?”
Nếu Kouta không nói, Chris thậm chí còn không biết việc Kouta và Hiusame đi điều tra. Cậu hoàn toàn có thể giấu Chris.
Thế nhưng Kouta lại lễ phép thông báo là vì──
“Vì là đồng minh.”
“──”
“Giải trừ hôn ước là vấn đề mà chúng ta đã cùng nhau đối mặt suốt bấy lâu nay mà. Không thể tự mình tiến hành mà thiếu Chris được.”
Ngay cả khi Chris có cáu kỉnh đi chăng nữa.
Hành động mà không hỏi ý kiến đồng minh là điều không thể chấp nhận được.
“...Vậy sao. Đúng là vì là đồng minh thôi nhỉ.”
Giọng Chris nghe có vẻ trùng xuống.
Kouta cảm thấy kỳ lạ.
“Chris...?”
“Aaa, lẽ ra mạnh dạn hơn chút cũng được mà~.”
Đột nhiên Chris nói lớn.
“Mạnh dạn hơn là gì thế?”
“Gợi ý là cái này đây!”
Chris giơ hộp bánh chocolate lên.
Ngậm một que, cô ấy nhìn Kouta. Ừm, rồi chìa mặt ra.
Đến mức đó thì, Kouta cũng nhận ra ý đồ của Chris. Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng.
“Không, Chris, chuyện đó thì...”
Không phải sẽ thành hôn sao? Kouta nghĩ.
Nhưng Chris dường như không có ý định lùi bước. Với ánh mắt đầy chân thành, với gò má ửng hồng, cô ấy nhìn chằm chằm vào Kouta.
(Dừng lại giữa chừng chắc không sao đâu nhỉ...)
Kouta quyết định như vậy.
Cắn một đầu que bánh dài. Ngay trước mặt là khuôn mặt thanh tú của Chris. Như thể sắp hôn, mí mắt cô ấy cụp xuống.
!, Kouta bất giác nín thở.
Dù đã quyết định dừng lại giữa chừng, cậu cảm thấy chuyện này có vẻ nguy hiểm.
Trước mặt một cô gái dễ thương đang thể hiện tình cảm với mình, liệu cái phanh hãm tự chủ có hoạt động không nhỉ?
Trong lúc Kouta đang suy nghĩ, khuôn mặt Chris tiến lại gần hơn.
Như thể bị hấp dẫn bởi trọng lực, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại──
“──Hai người đang làm gì vậy?”
Một luồng hơi lạnh ập tới khiến cơ thể Kouta giật nảy lên. Chiếc bánh vì thế mà gãy đôi.
Bên cạnh chỗ ngồi của Kouta và Chris, bão tuyết đang gào thét. Hiusame, với luồng khí lạnh trắng xóa bốc lên từ toàn thân, nhìn chằm chằm vào Chris và Kouta.
“Trong lúc tôi không có ở đây, hai người đang làm gì?”
“Đang ăn bánh kẹo thôi.”
“Cô nghĩ có thể lấp liếm bằng chuyện đó sao?”
“Đúng là sự thật mà. Đây, chia cho Hiusame này. Lần này chắc chắn ngọt đấy.”
“Không cần ạ! Hơn nữa, vì sao cô lại ngồi ở đó!? Chỗ ngồi bên cạnh Kouta-kun trên chuyến đi là của tôi đã được định rồi mà!”
“Thì, vì chỗ đó còn trống thôi mà. Ai ngồi vào ghế trống mà chẳng được.”
“~~~~っ, cái con nữ cáo Vixen này!”
Nhìn hai người ồn ào, Kouta nghĩ chuyến đi này chắc sẽ không nhàm chán đâu.
*
Xuống tàu tốc hành theo sự hướng dẫn của Hiusame.
Dù cùng tỉnh, đây là lần đầu tiên Kouta đặt chân đến nhà ga này. Trong nhà ga lạnh lẽo, hầu như không có hành khách lên xuống. Chris cũng đã bỏ kính râm.
Vừa ra khỏi cổng soát vé, Hiusame đã xem bản đồ trên bảng thông tin.
Chris chỉ vào một tấm biển đứng và nói.
“Đây là đường ra bến xe buýt đấy.”
“Không, không phải xe buýt. Chúng ta sẽ đi bộ.”
“Đi bộ?”
Chris nhướng mày.
“Tôi muốn đến lò gốm Gohonmatsu này.”
Hiusame đưa điện thoại ra.
“À à...” Chris phát ra một tiếng mơ hồ.
“Sao thế, Chris?”
Cô ấy nhìn quanh vẻ không yên. Kouta hỏi, Chris quay mặt đi.
“...Không có gì đâu.”
“Tôi tìm thấy đường rồi. Đi thôi.”
Hiusame dẫn đường. Kouta đi theo cô ấy, Chris cũng ngoan ngoãn đi sau.
“Kitaooji-san đã học nghề từ năm năm tuổi dưới sự hướng dẫn của ông Gohonmatsu, chủ lò gốm. Điều đó được ghi trong lý lịch của cô ấy.”
“Tức là sẽ gặp được sư phụ của Nia.”
“Vâng, chắc chắn ông ấy biết rất rõ về Kitaooji-san.”
Đến nơi rồi ạ, Hiusame dừng lại.
Trông giống như một ngôi nhà cổ bình thường. Nhưng có một lá cờ treo chữ 『Gốm sứ』, cho thấy đó là một lò gốm.
“Xin hỏi có ai ở nhà không ạ?”
Mở cửa trượt bước vào trong.
Trong ngôi nhà cổ có một chiếc bàn lớn. Dọc tường là những chiếc kệ. Tất cả đều bày đầy đồ gốm.
Bên cạnh Kouta và những người khác đang nhìn ngó vẻ tò mò, một giọng nói vang lên.
“Chào mừng quý khách. Nếu quý khách có hứng thú với sản phẩm nào, hãy gọi tôi nhé.”
Một cô chị khoảng hai mươi mấy tuổi trông rất hoạt bát. Kouta đang nghĩ liệu cô ấy có phải là sư phụ của Nia không thì Hiusame đã hỏi.
“Xin lỗi, ông Gohonmatsu Kiyomasa, chủ ở đây có nhà không ạ?”
“À, bố tôi...” Cô chị nói rồi vẻ mặt hơi buồn đi.
“Xin lỗi nhé, bố tôi bị bệnh từ hai năm trước rồi, chỉ khi nào thấy rất khỏe mới đến xưởng thôi.”
Ể, cả Kouta và Hiusame đều kêu lên.
“Hôm nay chắc là không được đâu. Sáng nay ông ấy còn chưa dậy ăn sáng nữa.”
Có lẽ thấy Kouta và những người khác đang tỏ vẻ thất vọng, cô chị vội nói.
“À, nhưng, nếu các em muốn biết về tác phẩm của bố tôi, cứ hỏi nhé. Hầu hết đồ gốm ở đây đều là của bố tôi, và tôi đã hỏi bố rất nhiều để có thể giải thích chi tiết cho khách hàng.”
Kouta và Hiusame bất giác nhìn nhau.
“...Ừm, hình như bố của chị có một đệ tử tên là Kitaooji Nia thì phải ạ.”
“Đệ tử?”
“Chúng tôi đang tìm hiểu về Kitaooji Nia ạ.”
Cô chị gãi đầu với vẻ khó xử.
“Ừm, xin lỗi nhé, tôi không biết gì về các đệ tử đâu...”
*
“Xin lỗi, kế hoạch bị đổ bể rồi...”
Trên đường về ga, Hiusame rũ vai xuống.
“Không sao đâu, chúng ta đâu biết sư phụ của Nia bị bệnh mà.”
“Đáng lẽ tôi không nên tin hoàn toàn thông tin trên mạng, mà nên gọi điện xác nhận. Như vậy đã tránh được việc đi vô ích rồi.”
“Đâu thể nói là hoàn toàn vô ích. Chúng ta đã xem được tác phẩm của sư phụ Nia mà.”
“Không hề giúp ích gì cho việc hiểu về Kitaooji-san cả. Cứ thế này thì làm sao Kouta-kun giải trừ hôn ước được chứ!”
Hiusame nắm chặt tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
Chắc là cô ấy cảm thấy có trách nhiệm vì đã rủ mọi người đến đây. Kouta nói để an ủi Hiusame.
“Đừng bận tâm. Tớ thấy vui vì đã được đi chơi với Hiusame và mọi người rồi.”
“Kouta-kun...”
“...Còn chỗ nào khác có thể tìm manh mối về Kitaooji Nia không?”
Chris chen vào.
Từ lúc ra khỏi ga, cô ấy luôn đi cuối cùng. Ít nói, thái độ hơi lùi lại.
Hiusame lắc đầu.
“Kitaooji-san đã bái sư ông Gohonmatsu Kiyomasa. Tôi chỉ nắm được thông tin đó thôi ạ.”
“Thất bại thảm hại...”
“Cô nói cái gì?”
“Không có gì đâu.”
Chris khoanh tay, vẻ mặt suy tư.
Đến ga, ba người mua vé về. Còn khoảng một tiếng nữa tàu tốc hành mới đến. Ngoài trời lạnh nên họ ngồi đợi trong phòng chờ của ga.
Kouta nhìn vào tấm bản đồ du lịch dán ở phía trước.
“Cùng tỉnh mà đặc điểm khác hẳn nhỉ. Gần nhà tớ thì là cảng cá.”
“Khu vực này có vẻ có nhiều xưởng gốm sứ ạ.”
Trong phòng chờ chỉ có ba người Kouta. Kouta ngồi dựa lưng vào chiếc ghế cứng cáp một cách uể oải, Hiusame đang phủi bụi trên chiếc mũ beret.
“Sau đó thì làm gì?”
“Vâng ạ, ngồi đây mục đích của chúng ta cũng không đạt được, nên trước hết chúng ta về thôi ạ.”
“Tỉnh táo không đấy?”
Chris đang tìm kiếm thông tin trong tập tài liệu du lịch, quay lại nói.
“Đã cất công đến tận đây, chỉ đến thăm lò gốm rồi về thôi sao?”
“Dù cô nói 'chỉ' đến lò gốm, nhưng đó là manh mối duy nhất. Mục đích của chuyến đi này là điều tra chứ không phải dã ngoại. Về là hợp lý rồi ạ.”
“...Không có lựa chọn tìm hiểu kỹ hơn sao?”
“Điều tra cái gì ạ?”
“Điều tra cái gì thì...”
“Nếu có ý kiến không hài lòng thì xin đưa ra phương án khác.”
Cả Hiusame và Kouta đều nhìn Chris.
Bị hai người nhìn chằm chằm, vẻ do dự hiện lên trên mặt Chris. Cô ấy mở rồi khép miệng hai, ba lần như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng, cô ấy trả lời với giọng kiên quyết.
“...Không có gì.”
Hiusame nhìn xuống với vẻ suy tư.
“Những nơi liên quan đến Kitaooji-san thì, còn có Trường Trung học Tokiwa Daiichi nữa chăng.”
“À, nhớ ra rồi, có thằng bạn cùng lớp hồi cấp hai vào Tokiwa Daiichi đấy. Thử hỏi nó xem sao, dù không hy vọng nhiều.”
Kouta lấy điện thoại ra.
“Đó là một ý hay ạ. Nếu bạn của Kouta-kun biết thì mọi chuyện sẽ nhanh hơn.”
“Đâu thân đến mức gọi là bạn bè đâu. Đột nhiên nhắn tin hỏi chuyện về Nia thì cũng kỳ, nhưng chỉ có mỗi manh mối đó thôi.”
Nhắn tin thì nhanh thôi. Sau đó chỉ còn cách chờ hồi âm.
Bỏ điện thoại vào túi, Kouta lẩm bẩm.
“Khó khăn thật đấy. Không ngờ việc tìm hiểu về Nia lại khó đến mức này.”
Cậu cứ nghĩ chỉ cần đến lò gốm là nhất định sẽ tìm thấy gì đó. Nhận định đó đã quá ngây thơ rồi.
Hiusame hơi nhoài người từ ghế bên cạnh.
“Kouta-kun, xin đừng nản lòng. Cuộc điều tra mới chỉ bắt đầu thôi. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể.”
“Ừm... cậu giúp được nhiều lắm.”
Đúng lúc Kouta mỉm cười đáp lại Hiusame.
Tầm nhìn bỗng nhiên bị che khuất bởi một tập tài liệu du lịch.
“!?”
Chris kẹp tập tài liệu vào giữa mặt Kouta và Hiusame. Cô ấy phồng má nhìn xuống Kouta.
“Chris...?”
“...Cậu muốn biết về Kitaooji Nia đến thế sao?”
Hả, Kouta bối rối. Cậu nghĩ sao lại hỏi điều hiển nhiên như vậy.
“Việc không gặp được người liên quan đến gốm của Kitaooji Nia khiến cậu thất vọng đến vậy sao?”
“Ừm, thì là...”
Đã cất công đi tàu tốc hành vào ngày nghỉ. Nếu có thể, cậu muốn có thu hoạch gì đó.
Chris do dự vài giây, rồi thở dài thườn thượt như chấp nhận.
“...Kouta, đi trải nghiệm làm gốm thôi.”
“Trải nghiệm làm gốm?”
Nhìn Chris chằm chằm, cô ấy quay mặt đi vẻ khó chịu. Tập tài liệu du lịch được dí sát vào mặt Kouta.
“Ở Xưởng gốm Yuyama này có thể trải nghiệm làm gốm đấy. Đã cất công đến nơi có nghề gốm phát triển như thế này, không làm lấy một chiếc đĩa rồi về thì phí quá đúng không?”
“Cậu muốn làm à?”
“Hả? Làm gì có chuyện đó. Đĩa là để dùng chứ không phải để làm!”
“Đúng vậy...”
Kouta đã nghĩ Chris sẽ nói thế.
Bên cạnh Kouta đang ngờ vực, Hiusame lấy một tập tài liệu khác.
“Nếu là trải nghiệm làm gốm, lò gốm bên này cũng có vẻ như đang tổ chức──”
“Aaaaaa nữa rồi, đi chỗ đó thì chẳng có ích gì đâu. Chỉ có Xưởng gốm Yuyama là lựa chọn duy nhất, không thể là chỗ khác được!”
Chris nói với vẻ bực bội rồi nắm lấy cổ tay Kouta.
“Đừng cằn nhằn nữa, đi thôi. Sắp có chuyến xe buýt đến rồi. Nếu lỡ chuyến này thì chuyến tiếp theo phải một tiếng nữa, hơn nữa còn phải đổi tuyến nữa đấy!”
“Sao cậu lại nắm rõ cả chuyện xe buýt thế?”
“Vì tớ là Christina Westwood, người của cả thế giới này!”
“Cái gì chứ... Này!”
Không hiểu gì cả, Kouta vẫn bị Chris kéo đi chạy.
Từ phía sau, Hiusame chạy theo, “Xin cô đừng tùy tiện lôi Kouta-kun đi, Chris-san!”.
*
Ngồi trên xe buýt khoảng vài chục phút.
Ba người Kouta đã đến Xưởng gốm Yuyama.
Khác với lò gốm Gohonmatsu ban nãy, đây là một tòa nhà lớn như bảo tàng dân gian. Bên trong rộng rãi, có những gia đình đang nặn đồ gốm bằng đất sét, và những nhóm phụ nữ đang vẽ lên bát đĩa.
“Haa, cuối cùng cũng đến đây...”
Chris khẽ lẩm bẩm với giọng buồn bã.
Kouta nghiêng đầu.
“Cậu lôi tớ đến đây mà? Còn nói chỗ này tốt nữa.”
“~~~っ, Đúng vậy. Chính tớ đã lôi cậu đến đây. Aaa, mình đúng là quá ngây thơ mà.”
Chris nói với vẻ tự giễu rồi đi thẳng đến góc xưởng mà không do dự. Cô ấy gọi một người anh đang làm việc ở đó.
“Xin lỗi ạー, ba người chúng tôi muốn 'trải nghiệm làm gốm bằng bàn xoay' ạ.”
Người anh nói “Để tôi chuẩn bị nhé” rồi nhanh chóng đi vào trong.
“Trải nghiệm làm gốm bằng bàn xoay ạ. Có vẻ như trải nghiệm vẽ lên gốm sẽ dễ hơn.”
Hiusame nhìn vào bảng menu các khóa học ở quầy lễ tân và nói.
Trải nghiệm làm gốm có ba loại khóa học. Nặn đồ gốm bằng tay (tebineri), làm đồ gốm bằng bàn xoay (rokuro), và vẽ tự do lên đĩa (etsuke).
“Chọn cái dễ hơn để làm gì chứ. Nếu không có người hướng dẫn kèm sát thì đâu có ý nghĩa.”
“Nếu mục đích là trải nghiệm làm gốm, thì trải nghiệm vẽ lên gốm là đủ rồi ạ.”
“...Thôi đủ rồi cô.”
Chris trợn mắt.
Trong tủ kính ở xưởng gốm bày rất nhiều tác phẩm. Hình như là của các nghệ nhân gốm địa phương.
Kouta vô tình nhìn vào đó, bỗng nhận ra một cái tên quen thuộc và kêu lên.
“Này, ở đây có tác phẩm của Nia này!”
Ở một góc tủ kính, một chiếc chum lớn cao gần một mét được trưng bày. Ở đó có tấm bảng ghi tên 『Kitaooji Nia』.
“Thật vậy. Vì sao lại có tác phẩm của Kitaooji-san ở đây nhỉ?”
“Chuyện đó là vì Kitaooji Nia đã từng trực thuộc xưởng này một thời gian đấy.”
Kouta và Hiusame quay lại trước câu trả lời đột ngột.
Đó là người anh mà Chris vừa gọi. Anh ấy thúc giục Kouta và những người khác.
“Bàn xoay đã chuẩn bị xong rồi, mời các bạn sang bên này.”
*
“Khó quá! Hoàn toàn không ra hình dạng như mình nghĩ...”
“Aaa vừa nãy trông đẹp lắm rồi mà...!”
“Kỳ lạ thật đấy. Đáng lẽ chỉ cần cố định tay ở góc độ này là được rồi chứ.”
Sau khi được người anh hướng dẫn cách sử dụng bàn xoay cơ bản, Kouta và những người khác đã thử nặn đồ gốm.
Đất sét đã được chuẩn bị sẵn. Chỉ cần dùng nó để làm ra món đồ mình thích, nhưng...
“Ối, không được rồi! Lại méo rồi!”
“Cái cốc uống trà của Kouta trông giống tác phẩm nghệ thuật tiền vệ nhỉ?”
“Không phải nghệ thuật đâu... Cái đĩa méo mó của cậu cũng nói là nghệ thuật là được rồi đấy?”
“Cái này lát nữa sẽ sửa lại mà!”
“Chỉ có Hiusame làm ra được hình dáng tử tế thôi nhỉ. Cái bát nhỏ đó chắc dùng được đấy.”
“............Đó không phải là bát nhỏ ạ.”
“Hả?”
“Đây không phải là bát nhỏ, mà là bình hoa ạ!”
“Gì chứ, xin lỗi...”
“Hay là làm thành bát nhỏ luôn đi cho rồi.”
Người anh thỉnh thoảng giúp đỡ Kouta và những người khác đang vật lộn. Nhờ vậy, cuối cùng cũng làm ra được hình dạng có thể gọi là đồ gốm.
“Khó thật đấy nhỉ. Mình chỉ muốn làm một chiếc cốc uống trà đơn giản thôi mà.”
Kouta nói, nhìn chiếc cốc uống trà cuối cùng cũng nặn xong.
Người anh cười sảng khoái.
“Khó là đương nhiên thôi. Để thành thạo kỹ thuật bàn xoay, người ta nói phải mất sáu đến mười năm đấy.”
“Lâu thế sao!?”
“Nhào đất ba năm, xoay bàn gốm sáu năm. Đó là một câu nói cổ về nghề gốm. Có nghĩa là mất ba năm để nhào đất đạt trạng thái thích hợp, và sáu năm để dùng bàn xoay tạo hình theo ý muốn.”
“Mất tổng cộng chín năm để trở thành nghệ nhân gốm...”
Kouta lẩm bẩm ngây người.
Đúng vậy, người anh nói rồi bắt đầu sửa lại chiếc đĩa của Chris.
“Ừm, chuyện Kitaooji-san từng ở xưởng này là thật sao ạ?”
Hiusame nhoài người hỏi.
“Khoảng hai năm nhỉ, Nia-chan đã làm gốm ở đây đấy. Giờ cậu ấy tự làm lò nung riêng rồi nên không đến đây nữa.”
Kouta và Hiusame nhìn nhau. Khuôn mặt họ lộ vẻ "đã làm được".
“Các bạn là fan của Nia-chan à?”
“Không phải fan ạ, nhưng chúng tôi đang tìm hiểu về cô ấy.”
“Lạ thật đấy. Đặc biệt là những cô gái cùng tuổi lại có hứng thú với Nia-chan thì hiếm lắm. Nia-chan chắc cũng vui đấy.”
“Người anh có thân với Kitaooji-san không ạ?”
“Tôi và Nia-chan bái sư cùng một nghệ nhân gốm. Cô ấy nói nôm na là em gái đồng môn đấy.”
“Là đệ tử của ông Gohonmatsu Kiyomasa...!”
“Cùng lò gốm, thỉnh thoảng cũng có lúc xoay bàn gốm cạnh nhau.”
Người anh chuyển sang sửa chiếc bình hoa của Hiusame.
“Có câu chuyện nào liên quan đến Kitaooji-san không ạ? Chuyện gì cũng được. Những chuyện kiểu cô ấy mất kiểm soát và mọi người phải ngăn lại thì rất đáng tham khảo──”
Cuối cùng cũng tìm được manh mối về Nia, Hiusame áp sát dồn dập.
Người anh lẩm bẩm “Mất kiểm soát...”.
“Con bé đó lúc nào cũng mất kiểm soát cả. Chắc là chẳng ai cản được đâu nhỉ.”
“Hả...?”
“Thỉnh thoảng cũng có học sinh tiểu học được bố mẹ đưa đến học làm gốm đấy. Lúc đầu tôi cũng nghĩ Nia-chan cũng vậy thôi. Nghĩ là chắc cậu ấy bị bố mẹ bắt đi học như một lớp ngoại khóa.”
“Giống như lớp piano của tôi vậy nhỉ...”
“Thế nhưng, điều đó là sai. Nia-chan đã tự xin bố mẹ cho đi học đấy. Khi bố mẹ bận công việc, cậu ấy một mình mất mấy tiếng đồng hồ để đến đây. Là học sinh tiểu học đấy nhé. Bình thường sẽ nghỉ chứ.”
“Đúng vậy ạ. Nếu bị ép buộc thì sẽ không tự giác đi học đâu ạ.”
“Hầu như ngày nào Nia-chan cũng ở xưởng đấy. Với sự tập trung không tưởng đối với một học sinh tiểu học, cứ thế làm những gì mình muốn làm thôi...”
Những gì mình muốn làm.
Đó chắc là bát mì ramen nhỉ.
“Tôi nghĩ thật đáng kinh ngạc khi cậu ấy có thể kiên trì theo đuổi nghề gốm đến thế mà không chán. Những đứa trẻ bình thường thì chỉ học một năm là bỏ rồi.”
“Vậy, Nia đã luôn làm bát mì ramen sao?”
“Bát mì?”
Người anh nhìn Kouta với vẻ kỳ lạ.
“Ừm, Nia không phải là hay làm bát mì ramen sao ạ...?”
Theo lời cô ấy thì phải là thế chứ.
Kouta làm mì ramen, Nia làm bát mì. Chẳng phải hai người đính hôn để duy trì chuyện đó đến tương lai sao.
“Không, thứ mà cậu ấy thích và hay làm là, như cái đang trưng bày ở kia kìa, là bình trang trí đấy. Ngoài ra còn có đĩa lớn các loại.”
Bị người anh kéo theo, Kouta cũng nhìn vào tủ kính.
Trong tủ kính, một chiếc chum đồ sộ không hề phù hợp với quán mì ramen đang ngự trị.
*
『Triển lãm cá nhân Nghệ nhân gốm sứ nữ sinh trung học Kitaooji Nia
※Có bán tác phẩm ngay tại chỗ.
Thời gian: Thứ Bảy, ngày 3 tháng 12 và Chủ Nhật, ngày 4 tháng 12, từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều
Địa điểm: Tầng 1, Phòng trưng bày F, Tokiwa Mori Plaza』
Trong chuyến tàu tốc hành về, Kouta nhìn vào tờ rơi.
Đó là tờ rơi về triển lãm cá nhân của Nia. Thấy Kouta và những người khác tỏ vẻ băn khoăn, người anh ở Xưởng gốm Yuyama đã đưa cho.
“Nếu các bạn muốn biết về tác phẩm của Nia-chan, tuần tới có triển lãm cá nhân đấy, thử đi xem sao. Xem triển lãm sẽ biết được cậu ấy làm những gì.”
Trên tờ rơi có ảnh chân dung và ảnh tác phẩm của Nia. Tác phẩm được giới thiệu ở đó cũng là một chiếc chum lớn.
“Tôi tò mò về ý định thực sự của Kitaooji-san quá.”
Không biết từ lúc nào, Hiusame cũng đang nhìn vào tờ rơi trên tay Kouta.
“Không phải cô ấy muốn làm đồ gốm vì Kouta-kun sao?”
“Chính bản thân cậu ấy đã nói thế mà.”
Kouta rời mắt khỏi tờ rơi.
Bầu trời nhìn qua cửa sổ đã tối đen. Phong cảnh nông thôn chìm trong màn đêm, chẳng nhìn thấy gì cả.
“Chỉ còn cách đi xem thôi nhỉ.”
“Hả?”
“Triển lãm cá nhân của Kitaooji-san. Tuần sau, chúng ta cùng đi nhé.”
“Tuần sau cậu cũng đi cùng sao?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Hiusame nhìn Kouta với ánh mắt đầy áp lực.
“Nếu là đi chơi cùng Kouta-kun, tôi sẽ bất chấp hủy bỏ mọi kế hoạch khác để đi.”
“Hủy bỏ...? Thật sự đừng gắng sức quá đấy.”
“'Hủy bỏ' chỉ là giả định thôi ạ. Ưu tiên hàng đầu hiện tại của tôi là giải trừ hôn ước của Kouta-kun. Không có kế hoạch nào khác cả.”
“...À à, cảm ơn cậu.”
“Trước mắt, hôm nay thật may mắn vì đã được nói chuyện với sư huynh của Kitaooji-san. Chuyến đi đến đây đã có ý nghĩa.”
Chắc là yên tâm vì đã có thu hoạch, vẻ mặt Hiusame đã dịu đi.
(May mắn, ư...)
Kouta liếc nhìn sang ghế bên cạnh.
Trên chuyến tàu về, họ đổi chỗ ngồi. Đúng theo thỏa thuận, Chris đang ngồi cạnh Kouta. Chắc là mệt mỏi vì chuyến đi lạ lẫm, cô ấy tựa vào khung cửa sổ như đang ngủ.
(Chuyện Chris nói muốn đi Xưởng gốm Yuyama, chuyện người anh làm ở đó mà mình bắt chuyện lại là sư huynh của Nia... liệu có thực sự chỉ là may mắn không nhỉ──?)
“...Vậy thì, Kouta-kun.”
Một giọng nói hạ thấp cắt ngang suy nghĩ của Kouta. Hiusame nhìn cậu vẻ ngượng ngùng, rụt rè.
“Triển lãm cá nhân tuần sau, ừm, Chris-san thì sao ạ──”
“À, tớ cũng mời Chris đi. Vì là đồng minh mà.”
“Không phải thế ạ...! Ư ư ư, haaaa...”
Hiusame thất vọng rũ vai xuống.
Kouta nhìn sang bên cạnh. Khuôn mặt Chris hướng ra cửa sổ nên không nhìn thấy. Chỉ là, cậu cảm giác như vai cô ấy khẽ nhấp nhô như vừa thở dài.