Konna Kawaii Iinazuke ga Iru no ni, Hoka no Ko ga Suki nano?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

247 3232

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

236 2912

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

60 480

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

413 2105

Tôi và những cô nàng cô đơn

(Đang ra)

Tôi và những cô nàng cô đơn

中高下零郎

Một câu chuyện tình yêu với mô típ kinh điển mà mọi người thích, nhân vật chính lần lượt cưa đổ những cô nàng tuy dễ thương nhưng lại cô đơn.

3 11

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Đang ra)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

2 11

Volume 1 - Chương 01: Liên minh Giải Trừ Hôn ước

Chỉ cần có người mình thích, sao thế giới lại trông rực rỡ đến vậy nhỉ──? Với suy nghĩ lâng lâng đó, Kouta đang chạy hết tốc lực trong sân trường sau giờ học.

"Uwaaaaaah, làm ơn kịp giờ đi màaaaaa─────!"

Lao tới như heo rừng. Trước dáng vẻ hung tợn như quỷ ám của Kouta, các học sinh khác đều nhìn với vẻ mặt "Cái gì thế thằng kia", rồi một lát sau lại trở về với nhịp sống thường ngày của mình.

Kouta là học sinh năm nhất cao trung, giữa tháng Chín. Trong khi các bạn cùng lớp cuối cùng cũng thoát khỏi tâm trạng nghỉ hè và tận hưởng cuộc sống cao trung, thì thứ Kouta đang nắm chặt lại là tờ rơi giảm giá của siêu thị. Trên mảnh giấy mỏng manh đó, dòng chữ 『Giờ vàng giảm giá buổi chiều! Vỉ trứng mười yên!! ※Số lượng có hạn』 đang nhảy múa.

(Nếu bắt chuyến tàu tiếp theo, sẽ mua được trứng trong giờ vàng giảm giá! Sau đó đến chỗ làm thêm ở quán cà phê, rồi sau khi tan ca làm thêm thì nhận công việc làm tại nhà là phát khăn giấy bỏ túi...)

Lập kế hoạch, Kouta nắm chặt tay và quyết định.

──Nếu cứ thế này, cuối tháng này mới có thể hẹn hò với bạn gái.

Đó là mục tiêu quan trọng và ưu tiên hàng đầu đối với Kouta.

Kouta tỏ tình với người mình thích, và có bạn gái đầu tiên trong đời cách đây khoảng hai tháng. Nhưng Kouta và cô ấy vẫn chưa hẹn hò lần nào. Lý do là Kouta không có tiền. Nhà Kouta là một quán mì ramen nghèo, đến cả tiền ăn cũng chật vật, nói gì đến tiền tiêu vặt.

Đã có bạn gái rồi, cậu muốn đến rạp chiếu phim hay công viên giải trí! Cũng muốn đi ăn ngoài cùng nhau, và muốn chơi game center hay karaoke như các cặp đôi khác! Để có thể có một buổi hẹn hò bình thường nhất với bạn gái, Kouta ngày ngày biến thành quỷ tiết kiệm và quỷ làm thêm.

Tốc độ đến cửa ra vào khá tốt. Thay giày với tốc độ không thể nhìn thấy, khi Kouta chạy thẳng đến cổng trường thì.

Kiii---!

Một chiếc limousine màu đen dừng lại, chắn ngang cổng trường.

"Cản đường──! Tránh ra──!"

Kouta đang chạy đua với giờ vàng giảm giá nên không dừng lại. Một người đàn ông mặc vest đen cung kính mở cửa chiếc limousine.

Bước xuống từ chiếc xe sang trọng là một tiểu thư đúng nghĩa. Việc mặc chiếc váy trắng tinh dễ bám bẩn là minh chứng cho sự giàu có của giới thượng lưu, những người có quần áo dư dả. Việc đi giày cao gót khó đi là minh chứng cho sự giàu có của giới thượng lưu, những người di chuyển bằng ô tô.

Mái tóc dài màu mật ong bay trong gió thu. Chắc hẳn nó suôn mượt nhờ loại dầu dưỡng tóc đắt tiền. Đôi mắt dịu dàng, sống mũi thẳng tắp. Khuôn mặt dễ thương có thể nhận ra từ xa toát lên vẻ cao quý.

Đứng trước cô gái khiến người ta cảm nhận được sự chênh lệch kinh tế rõ rệt── thế nhưng Kouta vẫn không dừng bước.

"Này, cô! Xe... cản đường!"

Thấy Kouta lao tới như tên bắn, cô gái lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

"Gì...?!"

Hả? Kouta nghĩ. Cô ấy phản ứng cứ như gặp người quen bất ngờ vậy. Nhưng Kouta không hề quen cô ấy. Cậu có cảm giác đã nhìn thấy khuôn mặt cô ấy ở đâu đó──. Khi Kouta nhìn chằm chằm, má cô gái đỏ lên. Cô ấy quay mặt đi,

"... Phư, vậy là cậu chạy ra đón tôi à. Mà, đương nhiên rồi nhỉ."

Lời lẩm bẩm của cô ấy không lọt vào tai Kouta.

Trước cổng trường, Kouta đành dừng lại. Chống tay vào gối, cậu thở hổn hển bằng vai, và nhìn thấy đôi chân thon thả của cô gái.

"Ô? Tôi cứ tưởng cậu sẽ chạy đến ôm tôi cơ. Không cần ngại đâu, vị hôn thê Kouta có quyền làm thế mà."

Giọng soprano dễ nghe. Kouta nghe thấy từ nào đó không quen thuộc, chắc do thiếu oxy nên nghe nhầm rồi.

"... Cái gì... Sao lại biết tên tôi...?"

"Làm sao lại không biết tên vị hôn thê của mình chứ. Thật tình, cậu còn định chỉnh hơi thở đến bao giờ nữa? Chào đón tôi đi chứ."

"Không phải nghe nhầm đâu. Vị hôn thê là cái gì vậy!?"

Kouta đột ngột ngẩng mặt lên. Mắt cậu chạm đúng mắt cô gái. Có lẽ vì cô ấy ngẩng cằm lên, cảm giác bị nhìn xuống thật rõ ràng.

"... Cậu nói thật đấy à? Có lẽ có sự nhầm lẫn nào đó chăng."

Với điệu bộ kịch tính, cô ấy hất bím tóc đôi.

"Tôi là Christina Westwood. Vị hôn thê của Kouta, đã được định sẵn từ mười năm trước rồi."

Với vẻ kiêu ngạo, bất kính. Cô gái nở nụ cười và tuyên bố.

***

Trước mặt một nam sinh cao trung bình thường, một cô gái xinh đẹp tự xưng là vị hôn thê đột ngột xuất hiện, ai mà tin được chứ?

"Cô nhầm người rồi."

Kouta gạt phăng ngay lập tức. Cậu mở lịch trình tàu điện trong đầu.

(Bị vướng vào chuyện phiền phức rồi. Chuyến tàu tiếp theo có kịp không ta...?)

Thấy Kouta cáu kỉnh, Christina trợn mắt.

"Gì, vừa rồi cậu nghĩ phiền phức đúng không! Lộ hết ra mặt rồi kìa!"

"Đang lúc gấp gáp mà bị nhầm người thì tất nhiên là thấy phiền rồi."

"Không phải nhầm người đâu. Vị hôn thê của tôi là Kouta Gouzanji, mười lăm tuổi. Thông tin là đang học ở trường trung học phổ thông Tokiwa Chuuou này."

(Cái gì đây... Một kiểu lừa đảo mới chăng...?)

"Không phải lừa đảo đâu! Thật sự quá thất lễ!"

Lần nữa, cô ấy lại đọc chính xác suy nghĩ của Kouta, bím tóc đôi rung lên vì tức giận. Có vẻ cô gái này nhạy bén lạ thường.

"Aizui, đã là vị hôn thê rồi thì đừng có lằng nhằng nữa, đưa tôi đến cổng chính của trường đi. Hãy run rẩy trước vinh dự được đi cạnh tôi đi."

"Khoan đã, cô là... vị hôn thê của tôi á? Tôi không tin đâu! Nếu là gia tộc danh giá thì còn nói, đằng này nhà tôi chỉ là quán mì ramen nghèo thôi. Làm gì có chuyện có hôn thê chứ!"

"Hà. Thế thì hỏi Ba của Kouta xem. Sự thật sẽ rõ ngay thôi."

Christina đưa điện thoại sát vào mũi Kouta.

Nghèo thật, nhưng Kouta cũng là người hiện đại. Cậu có điện thoại riêng, không cần phải mượn người khác.

"Đúng rồi, gọi hỏi Ba xem sao. Nếu lời cô là nói dối, tôi sẽ yêu cầu dẹp ngay cái xe này đi!"

"Rồi rồi, được thôi. Nếu là nói dối nhé."

Christina có vẻ chán nản, vẫy tay phẩy phẩy.

Giờ vàng giảm giá là một chiến trường. Chỉ những ai đến quầy hàng ngay khi bắt đầu mới giành được chiến thắng. Không có thời gian để nghe cô gái giàu có nói chuyện phiếm.

Để chiếc xe tránh đường sớm, Kouta gọi điện cho bố, Tetsushi.

Nhưng.

『Ồ, con nghe Chris-chan nói rồi à? Bố cũng quên béng mất cho đến tận hôm nay, nhưng đúng là vậy, con và Chris-chan đã đính hôn rồi.』

"Hả!?"

Kouta là con của một gia đình đơn thân. Cậu biết ơn và kính trọng người cha đã một mình nuôi dạy cậu. Nhưng lúc này, Kouta chỉ muốn hét vào mặt Tetsushi. Cậu co giật khóe miệng, hỏi.

"Ba... Cái gì 'đúng là vậy' chứ? Con có nghe gì đâu."

『Chuyện là mười năm trước. Tyrell Westwood, vua sòng bạc ở Las Vegas, ghé thăm quán của bố và cảm động vì món mì của bố. Ông ấy ngỏ ý muốn cùng nhau mở chi nhánh ở nước ngoài, nhưng bố từ chối vì không thể truyền lại bí quyết cho người ngoài gia đình. Thế là Tyrell nói rằng nếu con cái lấy nhau thì sẽ thành người nhà──』

"Đaaaaaa! Không cần nghe chuyện cũ đó! Con đang hỏi tại sao vị hôn thê của con lại được quyết định mà con không hề hay biết!"

Xung quanh Kouta đang gào thét, có những tiếng reo hò "Kyaa, Chris-chan!"

Kouta giật mình nhìn quanh, thấy cả nam lẫn nữ sinh đang đứng từ xa nhìn. Có cả học sinh đang giơ điện thoại lên chụp, Kouta nhìn lại Christina.

Cô gái có vẻ ngại ngùng, nhưng vẫn vẫy tay thân thiện. Thái độ kiêu căng vừa nãy đã biến đâu mất rồi. Đúng là đồ cáo già đội lốt mèo con. Mỗi lần cô ấy phản ứng, đám học sinh lại reo hò "Oa".

(Nhớ ra rồi! Cô ta, mình từng thấy trên chương trình truyền hình giải trí rồi. Con gái của một đại gia, còn làm người mẫu nữa, là siêu giới thượng lưu!)

Càng lúc cậu càng không hiểu tại sao cô ấy lại đính hôn với mình. Kouta chờ câu trả lời của bố.

『──Xin lỗi, Kouta.』

Nghe lời xin lỗi từ người bố cố chấp, bình thường không bao giờ nhận sai, lòng Kouta nghẹn lại.

『Tại vì quán nhà mình không làm ăn phát đạt nên con đã phải chịu khổ bấy lâu nay. Bố cảm thấy hổ thẹn làm bố.』

"Thôi đi, Ba. Con hiểu hoàn cảnh của quán nhà mình mà──"

『Nhưng từ bây giờ không cần lo nữa rồi. Nếu con cưới Chris-chan, vua sòng bạc sẽ đầu tư vào quán của bố!』

Giọng Tetsushi qua điện thoại tràn đầy hy vọng. Như thể đã tìm thấy câu trả lời duy nhất đúng đắn, Tetsushi nói.

『Bố sẽ dùng số vốn đó để mở chi nhánh ở nước ngoài. Cuộc sống nghèo khó sẽ chấm dứt. Con cũng không cần ngày nào cũng chạy đến giờ vàng giảm giá ở siêu thị, hay vùi đầu vào việc làm thêm nữa. Con không muốn tham gia câu lạc bộ sao? Tối nay cứ mua gì con thích về ăn đi. Thịt đấy, thịt!』

"... Này, Ba."

Kouta thấy chóng mặt. Mở chi nhánh ở nước ngoài, thoát nghèo, cuộc sống như học sinh cao trung bình thường. Bố có thực sự hiểu sẽ phải hy sinh gì để có được những điều đó không? Nhìn Christina, cô ấy trưng ra vẻ mặt tự mãn như muốn nói "Thấy chưa, tôi nói đúng rồi chứ".

『Kouta, con gặp Chris-chan rồi phải không. Con bé dễ thương quá còn gì. Nếu Chris-chan là vị hôn thê của con thì còn gì phải phàn nàn nữa.』

Câu nói đó khiến Kouta chạm đến giới hạn. Cạch, có gì đó đứt gãy trong Kouta.

"Nghe kỹ đây."

Nắm chặt điện thoại, Kouta hạ giọng. Ngước nhìn bầu trời bắt đầu nhuộm màu cam, Kouta hít một hơi sâu. Tetsushi đang phấn khích ở đầu dây bên kia. Và Christina, vị hôn thê đang nhìn cậu với vẻ mặt tự mãn không hiểu vì sao. Cậu tuyên bố với cả hai.

"──Cái hôn ước này hủy! Rồi, kết thúc!"

『Kouta!』 "Kouta!?" Tiếng hét của hai người chồng lên nhau.

『Này, có gì không vừa ý chứ!? Đúng là 'một bước lên mây' còn gì. Nếu con cưới, tất cả vấn đề tài chính của nhà mình sẽ được giải quyết!』

"Không thể nào, Kouta... Tại sao hôn ước của tôi lại phải bị hủy bỏ!?"

"Cái gì? Tại sao ư? Nghĩ tí đi thì cả thằng ngốc cũng hiểu. Tôi chỉ cưới người tôi yêu. Vị hôn thê do bố mẹ quyết định thì biết làm gì!"

Kouta cũng hiểu. Hôn ước này là điều kiện cực tốt. Là cơ hội ngàn năm có một cho quán của Ba, cuộc sống của Kouta chắc chắn sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa, đối phương lại là một cô gái xinh đẹp, nổi tiếng. Chắc chắn có vô số kẻ muốn đính hôn với cô ấy.

Chỉ một điều duy nhất phải hy sinh, đó là tình cảm của Kouta. Muốn được ở bên người mình yêu── còn gì quan trọng hơn điều đó chứ. Hiện tại, Kouta đang có bạn gái. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng đã hẹn hò thì kết hôn cũng là một mục tiêu.

Cho dù có được bao nhiêu tiền đi chăng nữa, cậu cũng không thể nào đính hôn với một cô gái không yêu, bỏ mặc bạn gái của mình.

"Tôi tuyệt đối không cưới Christina! Đừng bao giờ mang cái chuyện vớ vẩn này đến nữa!"

『Kou──』

Ngắt lời Ba Tetsushi, Kouta chạm vào nút kết thúc cuộc gọi. Cậu tắt nguồn điện thoại để không bị gọi lại.

Kouta trừng mắt nhìn Christina.

"Rồi, giờ tôi và cô không còn là vị hôn thê nữa. Dẹp xe đi thôi."

Cô gái đứng sững sờ, há hốc mồm. Vẻ mặt như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Rồi, hai nắm tay cô bắt đầu run rẩy bần bật.

"... Tôi, không chấp nhận đâu. Cô nghĩ tôi là ai chứ...!"

Kíttt, cô gái nghiến răng. Má cô ấy đỏ bừng, không rõ là vì tức giận hay nhục nhã. Cô ấy đốt cháy đôi mắt to, nhìn chằm chằm Kouta.

"Tôi là Christina Westwood của thế giới! Cậu nghĩ cậu được phép đơn phương hủy hôn ước với tôi à──"

"À, vậy à. Thế thì đột phá mạnh bạo thôi."

Không hơi đâu mà đôi co với cô gái siêu giới thượng lưu kiêu ngạo. Kouta tặc lưỡi một tiếng nhỏ, lấy đà chạy. Cậu nhắm mục tiêu và phóng đi.

"Gì, liều lĩnh thế! Không thể nhảy qua ô tô được đâu!"

Christina hoảng hốt, nhưng mục tiêu của Kouta không phải là chiếc xe sang trọng có thể đòi bồi thường cao nếu làm xước.

Kouta dùng sức đạp mạnh xuống đất, nhảy lên hàng rào bao quanh trường. Nếu không ra được cổng, thì trèo qua hàng rào bên cạnh thôi.

Kouta vất vả leo lên hàng rào, rồi lăn xuống bãi cây cảnh bên ngoài.

"Áaaaaa Giờ vàng giảm giá đợi taoooooo─────!!"

"Hảaa!? Đợi đã, Kouta──!"

Kouta chạy, bỏ lại tiếng hét của cô gái phía sau. Đầu cậu lúc này chỉ toàn là vỉ trứng mười yên thôi.

***

Cuối cùng, Kouta đã không mua được vỉ trứng giờ vàng giảm giá.

"Hà, đúng là bị chặn ở cổng trường là nguyên nhân thất bại rồi..."

Kouta lê bước trên con đường tối mịt. Một tay xách túi đồ siêu thị, tay còn lại vác thùng carton đựng khăn giấy bỏ túi làm tại nhà.

(Về nhà phải nấu bữa tối... Món chính hôm nay chắc là giá đỗ rồi. Ăn xong còn việc làm thêm, còn bài tập nữa...)

Cả ngày đi học, đi làm thêm, Kouta mệt mỏi rã rời.

Nhưng tất cả là vì để hẹn hò với bạn gái. Dù ngày nào cũng vùi đầu vào làm thêm, dù bữa tối chỉ có giá đỗ, nghĩ đến bạn gái là cậu lại có sức cố gắng. Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.

Nhà Kouta là một căn phòng trong khu chung cư cũ hai tầng. Bước lên cầu thang đầy rỉ sét, cậu tra chìa khóa vào ổ.

"Con về rồi đây──!?"

Bước vào nhà, Kouta cứng đờ.

Nhà Kouta là căn hộ 1DK hình chữ nhật, gồm cửa vào, bếp, rồi đến phòng kiểu Nhật. Ở căn phòng kiểu Nhật trong cùng, có một người không ngờ tới đang ở đó.

Thùng carton trượt khỏi tay Kouta đang cứng đờ, rơi xuống đất tạo tiếng "Độp".

"À, về rồi đấy à, Kouta."

Cô gái tóc vàng đang nằm dài trên chiếu tatami xem TV. Xung quanh cô là những túi khoai tây chiên rỗng nằm rải rác. Cô ấy thoải mái như thể đang ở nhà mình vậy. Thấy Kouta kinh ngạc, cô gái cười "Phư phư" với vẻ tự mãn.

Christina Westwood đã giáng lâm xuống nhà Kouta.

"Cái, cái gì...? Sao con bé siêu giới thượng lưu này lại ở nhà mình!?"

Như sét đánh ngang tai. Nhìn thấy cô gái mà cậu nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, Kouta hét lên.

Christina nhón khoai tây chiên, vẻ mặt khó hiểu.

"Sao ư? Vì là vị hôn thê của cậu chứ sao?"

"Tôi từ chối rồi mà! Chuyện gì đang xảy ra thế hả, cái lão Ba khốn kiếp đó...!"

Chắc chắn là Tetsushi đã cho cô ấy vào nhà.

Kouta bật nguồn điện thoại vốn nãy giờ tắt. Cậu gọi cho Tetsushi, người lẽ ra giờ này đã về nhà, nhưng.

"Tôi nghĩ không gọi được cho Ba của Kouta đâu. Giờ này ông ấy đang trên máy bay rồi."

Christina vừa ăn khoai tây chiên vừa nói. Đúng là điện thoại báo 『Không thể kết nối do sóng yếu hoặc máy đã tắt nguồn』, một câu thông báo chuẩn.

"Máy bay...?"

"Để chuẩn bị mở chi nhánh ở nước ngoài nên ông ấy sang Mỹ rồi."

"Sang Mỹ á!?"

"Với lại, trong lúc Ba của Kouta không có ở đây, tôi sẽ ở nhà này sống cùng Kouta."

Christina vừa nói "Mong cậu giúp đỡ" vừa liếm ngón tay.

Kouta chết lặng.

Christina phồng má lên nhìn Kouta đang há hốc mồm không nói nên lời.

"Này, đáng lẽ cậu phải vui mừng đến rơi nước mắt chứ nhỉ? Cậu được sống chung với tôi đấy, người được gọi là người mẫu lai ngàn năm có một. May mắn thế này, chắc là lần đầu tiên trong đời Kouta rồi nhỉ?"

(May mắn cái nỗi gì! Đúng là tai họa!)

"Tai họa á!? Cậu nói thật đấy à!?"

"Tôi đâu có nói!"

Kouta ôm ngực lùi lại.

(Cái gì thế này... Con bé này đang đọc suy nghĩ của mình à...?)

Quá nhạy bén. Nghĩ lại, ở cổng trường cũng có chuyện tương tự. Christina hừ mũi nhìn Kouta đang cảnh giác.

"Đừng có coi thường con gái của vua sòng bạc chứ. Như đọc bài trên tay đối thủ khi chơi poker vậy, tôi có thể đọc được tiếng lòng của Kouta chỉ qua biểu cảm trên mặt."

Nghĩ bụng, "Thật không đấy..."

"Nếu cô đọc được suy nghĩ của tôi thì nhanh gọn lẹ đi. Nếu cô ở nhà tôi, tôi sẽ ra ngoài! Ngày mai xin cô hãy đi khỏi đây."

Bố mẹ đi nước ngoài, sống chung với một cô gái là vị hôn thê (lại còn xinh đẹp!) chỉ có hai người. Với một nam sinh cao trung bình thường thì đúng là cảnh trong mơ.

Nhưng Kouta có bạn gái. Đây không phải là tình huống đáng mừng chút nào.

Kouta định bỏ đi khỏi nhà sau khi nói xong, nhưng cậu dừng bước trước lời nói thờ ơ của Christina:

"Hàa~, cậu không hiểu rằng chạy trốn lúc này cũng vô ích à?"

"Vô ích, sao...?"

"Hôn ước giữa tôi và Kouta là chuyện đã được quyết định rồi. Bây giờ cậu có trốn đi đâu thì khi Ba của Kouta về cũng sẽ bị kéo về thôi."

"... Tại sao chứ. Tôi đã nói với cả Ba lẫn cô rồi. Cái hôn ước này là hủy bỏ rồi."

"Cậu nghĩ một lời nói của cậu có thể lật ngược hôn ước đã quyết định từ mười năm trước à? Hôn ước của chúng ta có liên quan đến việc làm ăn của hai người Ba đấy."

"Cô nói là chuyện của người lớn à. Dù đó là chuyện của chúng tôi!"

"Sự thật là Ba của Kouta nghĩ rằng Kouta chỉ đang bối rối vì chuyện đột ngột nên mới nói vậy thôi. Ông ấy nghĩ rằng theo thời gian, Kouta sẽ bình tĩnh lại và chấp nhận hôn ước."

"Tôi không hề bối rối hay mất trí! Chuyện không muốn kết hôn với người không yêu là chân lý tuyệt đối. Ý kiến của tôi sẽ không thay đổi!"

"Không muốn kết hôn với người không yêu, ư..." Christina lặp lại một cách đầy ẩn ý.

"──Kouta, cậu thật sự không thích tôi sao?"

Từ "Hả?" không thốt nên lời.

Christina đứng đối diện Kouta. Khoảng cách gần đến mức mũi chân chạm nhau. Chiếc váy ngủ hở hang khiến làn da trắng ngần như trong suốt cứ đập vào mắt dù Kouta không muốn.

Kề đôi môi bóng mượt thoa son bóng lại gần, cô ấy thì thầm đầy mời gọi.

"Có vẻ cậu không biết, nên tôi sẽ nói cho cậu nghe. Ba của tôi, năm nào cũng có mặt trong danh sách người giàu nhất thế giới. Tổng tài sản năm ngoái là tám nghìn năm trăm tỷ yên. Ông ấy kinh doanh sòng bạc trên khắp thế giới, và có hơn mười căn biệt thự."

──

"Hiện tại, tôi đang làm người mẫu, có năm mươi triệu người theo dõi trên MXH. Tháng nào cũng xuất hiện trên trang bìa tạp chí, và được giới truyền thông gọi là người mẫu lai ngàn năm có một. Chắc Kouta cũng biết chuyện này rồi nhỉ?"

──

Nhìn Kouta đang im lặng, Christina khẽ cười. Nụ cười tràn đầy tự tin vào chiến thắng.

"Nghe đến đây, chắc Kouta cũng đổi ý rồi chứ? Cậu chắc chắn là người may mắn nhất thế giới rồi. Vì cậu sẽ được cưới tôi mà."

"... Sao mà đổi ý được."

"Hả──?"

"Cô, cô tưởng khoe khoang về sự giàu có của giới thượng lưu vừa rồi là tự giới thiệu bản thân à? Nếu nghĩ thế mà tôi sẽ muốn đính hôn thì lầm to rồi!"

"Hả!?"

"Cô nghĩ cứ giàu có và xinh đẹp thì tất cả đàn ông trên đời đều sẽ mê mẩn chắc? Cô coi thường quá rồi đấy!"

Christina hít một hơi.

Thừa dịp đó, Kouta lùi ra xa cô ấy. Cậu đứng dựa vào bồn rửa, đối diện với cô gái.

"Này, có chuyện tôi thực sự không hiểu, hỏi cô được không?"

"... Chuyện gì?"

"Cô đính hôn với tôi có được không?"

"Cậu nói gì tôi không hiểu. Chẳng lẽ phía tôi có yếu tố nào khiến không thể đính hôn sao?"

"Không phải thế! Tôi và cô có cùng thân phận mà. Là nạn nhân bị cuốn vào hôn ước do Ba tự ý quyết định. Vậy mà, cô lại không phản đối hôn ước này. Tại sao?"

Đúng vậy, không hiểu sao người duy nhất phản đối hôn ước này lại là Kouta. Trong khi xét về "thông số", Kouta thua xa cô ấy.

"Tôi hiểu rồi, cô là siêu giới thượng lưu và thật tuyệt vời. Vậy thì vị hôn thê của cô cũng nên là một chàng trai đẹp trai, giàu có tương xứng chứ?"

"Tôi đây, nhà giàu sụ nên không quan tâm đến tình hình kinh tế của đối phương đâu."

"Cũng có thể là thế thật...!?"

"Hẹn hò với trai đẹp cũng không hẳn chỉ có lợi. Người ta nói trai đào hoa thì dễ lăng nhăng."

"Cũng có thể là thế thật...!?"

"Tôi đã được nghe nói về Kouta là vị hôn thê của mình từ mười năm trước. Để chuẩn bị cho chuyện đó, tôi còn được giáo dục đặc biệt về tiếng Nhật nữa. Ba đã thuê cho tôi những gia sư giỏi nhất."

"Thế là theo lời Ba à! Cô, cô chấp nhận điều đó sao!?"

"Đúng vậy. Để thu hút một quán mì ramen ngon đến sòng bạc của Ba tôi mà. Tôi cũng rất mong chờ."

"Cảm ơn đã chiếu cố quán mì nhà tôi. Nhưng vì chuyện đó mà cô bị gả cho một người không yêu sao!? Việc thu hút quán mì và kết hôn. Cái nào quan trọng hơn trong cuộc đời cô!?"

"Câu hỏi này thật vô nghĩa. Hai thứ đó hoặc là cùng tồn tại, hoặc là cả hai đều thất bại thôi."

"Tại sao không thể trả lời là kết hôn!? Thật vô lý!"

Quá ư là kiểu làm ăn. Vì sự nghiệp của Ba mà cô ấy có thể dứt khoát gạt bỏ chuyện kết hôn của mình như vậy sao?

"Áaaa, sao tôi không thể nào chấp nhận được! Tại sao lại chấp nhận ngoan ngoãn khi bị Ba quyết định vị hôn thê chứ? Người kết hôn là cô đấy chứ? Cô cũng muốn kết hôn với người mình yêu đúng không!? Cô không có ý kiến của mình sao!? Cô là──"

"Phiền phức quá đi. Thôi đủ rồi!"

Giọng nói cáu kỉnh ngắt lời Kouta.

"──Thực ra, kết hôn với ai mà chẳng thế."

Câu nói đó đâm vào trái tim Kouta từ một góc không ngờ tới.

Christina nhìn chằm chằm vào bức tường cũ kỹ của nhà Gouzanji. Bóng đèn lờ mờ ở lối vào làm nổi bật hình dáng cô ấy.

"Cho đến giờ có bao nhiêu người... không, hàng chục người đã cầu hôn tôi rồi. Từ diễn viên điển trai đến doanh nhân trẻ tuổi, con trai nghị viên quốc hội, phi công, sinh viên y khoa nữa. Đàn ông ai cũng thì thầm những lời ngọt ngào, đối xử với tôi rất lịch thiệp. Cậu biết tại sao không?"

"Là vì tôi là con gái của vua sòng bạc."

Đó không phải là lời khoe khoang, mà là lời tự chế giễu.

"Kết hôn với tôi là sẽ có được tài sản của Ba tôi. Chắc điều đó hấp dẫn lắm nhỉ. Họ thì thầm lời yêu thương với tôi đấy, nhưng tính cách tôi thế nào, tôi thích gì, bình thường tôi nghĩ gì... những điều đó họ không quan tâm. Thật sự không quan tâm..."

Hai nắm tay Christina đang nắm chặt run rẩy. Đôi mắt như ngọc bích bùng lên lửa giận, cô ấy nói như phun ra.

"Vị hôn thê là ai cũng được! Đằng nào đàn ông cũng chỉ nhìn vào tài sản của Ba thôi. Ai cũng như ai, dù chọn ai thì tương lai của tôi cũng không thay đổi, vậy tôi có cần phải chọn sao?"

"Này cô, chắc cô chưa yêu ai bao giờ đâu."

Hả!? Christina thốt lên bằng giọng gay gắt.

"Sao tự dưng lại nói thế?"

"Vì cô chỉ biết đến những gã tồi như vậy thôi đúng không? Chắc chưa từng có người mình thích à?"

"... Đúng vậy. Thế thì sao? Tôi đã nói rồi mà. Đàn ông ai cũng nhắm vào tài sản của Ba tôi. Chắc chắn không thể nào có chuyện tôi thích ai được!"

"Lời cô nói có một điểm sai chết người đấy."

Christina trừng mắt nhìn Kouta. Kouta bình thản đón nhận ánh mắt sắc bén, mạnh mẽ đó.

"Đàn ông ai cũng chỉ nhìn vào tài sản của Ba cô à? Đó là nói dối. Tôi vừa nói rồi mà. Cô nghĩ khoe khoang giàu có là tôi sẽ muốn đính hôn thì lầm to rồi."

"Ư! Kì quái... không thể nào. Chỉ có Kouta thôi, là thằng ngốc từ chối hôn ước khi biết tôi là Christina Westwood của thế giới!"

"Thằng ngốc là tôi, hay là những gã đàn ông từng tiếp cận cô từ trước đến nay. Dù sao thì, cái thuyết cho rằng tất cả đàn ông trên đời đều là những gã tồi như cô nói đã bị bác bỏ rồi đấy."

Christina chợt mở to mắt.

"Trên cơ sở đó, tôi muốn hỏi cô! Cô vẫn có thể nói rằng vị hôn thê là ai cũng được sao!?"

Bụp, Kouta đập tay vào bồn rửa.

"Bây giờ cô chưa có người mình thích. Nhưng chắc chắn sẽ có người nhìn nhận cô mà không liên quan đến tài sản. Tôi là bằng chứng đấy. Từ giờ trở đi, làm sao cô dám đảm bảo mình sẽ không yêu ai?"

"Đó là──"

"Còn quá sớm để từ bỏ tình yêu đấy. Một ngày nào đó, cô sẽ yêu một chàng trai thực sự nhìn nhận con người cô."

Có lẽ Christina từ trước đến nay chỉ là không may mắn, dù cô ấy được ưu ái. Những kẻ chỉ biết tính toán đã vây quanh cô ấy.

Nhưng trên đời không phải ai cũng như vậy.

"Nếu cô yêu mà lại có một vị hôn thê đã được quyết định một cách tùy tiện, cô nhất định sẽ hối hận. Tôi biết cô sẽ hối hận nên tôi sẽ không đính hôn. Hôn ước như thế chỉ khiến cả hai bất hạnh thôi. Tôi muốn cô cũng được hạnh phúc."

Đó chắc chắn là lời nói thật lòng của Kouta. Dù đối phương là cô gái siêu giới thượng lưu, điều Kouta mong muốn vẫn không thay đổi.

"Cô cũng nên giận Ba mình đi chứ. Đó là cuộc đời của cô mà. Có quyền nói rằng không muốn kết hôn với người không yêu! Ba cô đáng sợ à? Nếu không dám một mình phản kháng thì đưa số điện thoại của Ba cho tôi đây. Kẻ đó là đại gia thì sao chứ. Tôi cũng sẽ phản đối, nói rằng đừng có quyết định vị hôn thê của con cái chỉ vì dụ dỗ một quán mì ramen!"

Christina ngỡ ngàng nhìn Kouta đang hùng hồn thuyết giảng.

Không có lời phản bác. Nghĩ rằng cô ấy đã hiểu, Kouta tổng kết lại.

"Chuyện của cô thì cô tự quyết đi. Tôi cũng sẽ làm thế. Hôn ước của chúng ta, tạm thời trong lòng chúng ta là không có gì. Thế được không──?"

Đôi mắt cô gái rung động. Như bị trọng lực kéo xuống, Christina cúi đầu thật sâu.

Một giọt nước rơi xuống sàn. Nó đột ngột như cơn mưa rào giữa ngày hè nóng bức, và trong trẻo như dòng nước tan tuyết đầu xuân.

Kouta hơi bối rối khi thấy cô ấy bắt đầu nức nở như vỡ đê.

(Chắc con bé này cũng vô thức cảm thấy bất an khi đính hôn với người lạ...)

Kouta thở dài, dựa vào bồn rửa. Cậu đã hiểu được ý của Christina, nhưng vấn đề vẫn chưa có gì được giải quyết.

***

"Bắt đầu họp bàn tác chiến!"

Kouta tuyên bố như vậy tại bàn ăn.

Cô gái tóc vàng ngồi đối diện đã ngừng khóc. Có vẻ cô ấy đã bình tĩnh lại sau khi uống trà nóng do Kouta pha. Thấy Christina gật đầu, Kouta tiếp tục.

"Chúng ta muốn hủy bỏ hôn ước do hai người Ba quyết định. Tôi muốn thu thập ý kiến về cách làm sao để Ba của chúng ta chấp nhận việc hủy hôn."

"Vâng ạ," Christina lập tức giơ tay.

Thái độ của cô ấy đã thay đổi hoàn toàn, trở nên nghiêm túc. Kouta cũng nói một cách nghiêm túc.

"Mời Westwood-san."

"Hôn ước này liên quan đến tính toán và tham vọng của hai người Ba. Việc cầu xin Ba của chúng ta rằng 'chúng tôi muốn hủy hôn' là vô ích, điều đó hôm nay Kouta đã tự mình chứng minh rồi."

Kouta không kìm được thở dài. Tetsushi đã không xem lời tuyên bố không đính hôn của Kouta là thật. Cậu không nghĩ ra cách nào để thuyết phục người Ba đang hoàn toàn say sưa với kế hoạch mở chi nhánh ở nước ngoài. Vì vậy mới có cuộc họp bàn tác chiến này.

"Thế cầu xin Ba cô cũng không được à? Nói là gặp tôi rồi nhưng không ưng chẳng hạn."

"Kouta, hôn ước này là một phần của việc làm ăn. Cậu có biết Hôn nhân chính trị không? Chuyện sẽ không thay đổi chỉ bằng cảm xúc của chúng ta đâu."

"Hôn nhân chính trị! Tôi cứ nghĩ đó là từ ngữ không liên quan gì đến cuộc đời mình nhất đấy..."

Đại đa số người trên đời chắc sẽ sống mà chẳng liên quan gì đến hôn nhân chính trị. Christina vừa nghịch chén trà vừa nói,

"Cách để ngăn cản Hôn nhân chính trị... có đấy."

Kouta ngẩng phắt mặt lên.

"Kouta chỉ cần đính hôn với người khác là được."

"Hả!?"

Không hiểu gì cả. Nhìn Kouta đang kêu lên đầy ngạc nhiên, Christina mỉm cười như muốn nói "Ý kiến hay đúng không?"

"Chúng ta sẽ giả vờ Kouta đã có vị hôn thê khác rồi. Đến hôm nay Kouta mới biết mình có hôn thê là tôi, nên có đính hôn với ai khác cũng không có gì lạ."

"Khoan đã. Tôi không có vị hôn thê nào cả."

"Nếu không có thì tạo ra thôi!"

Christina nói nhanh và đầy tự tin.

"Kịch bản là thế này. Kouta đã có người đính hôn từ trước rồi. Nói rằng 'bị đưa chuyện đính hôn với tôi ra đột ngột thế này thì khó xử', rồi cùng với 'vị hôn thê' đó phản đối. Nếu Ba của chúng ta chấp nhận thì OK. Nếu không chấp nhận, thì khi Kouta mười tám tuổi, hai người cứ bỏ trốn hay làm gì đó cũng được. Nếu nói chuyện không có tác dụng thì chỉ còn cách dùng hành động thôi."

"Bỏ trốn á... Tôi cực kỳ lo lắng về tình hình tài chính của mình đấy..."

"Kouta, cậu nghĩ ai đang hỗ trợ cho cậu?"

Christina nhìn chằm chằm Kouta. Đúng là người mẫu, đôi mắt cô ấy có sức hút kỳ lạ. Lông mi dài rất rõ. Không thể chịu nổi ánh mắt mạnh mẽ đó, Kouta đảo mắt nhìn lung tung.

"Ưm..."

"Là tôi đấy, LÀ TÔI. Christina Westwood của thế giới này đang hỗ trợ cho kế hoạch này đấy. Tôi sẽ tài trợ tất cả cho cậu."

"Ể, tài trợ ư, làm thế thì sao mà nhận được..."

Dù biết cô ấy rất giàu có, nhưng Kouta vẫn ngần ngại nhận sự giúp đỡ. Thấy Kouta lưỡng lự, Christina bĩu môi.

"Này, cậu có biết đây là vấn đề của cả hai chúng ta không?"

"Cả hai...?"

"Việc hủy hôn ước của Kouta cũng là việc hủy hôn ước của tôi. Tại sao tôi lại không được bỏ tiền ra để hủy hôn ước của mình chứ?"

Kouta không thể phản bác.

"Quyết định rồi nhé. Tôi sẽ ghi kế hoạch đã quyết định vào biên bản cuộc họp."

Christina kéo cuốn sổ ghi nhớ trên bàn lại.

『Kế hoạch: Kouta tạo ra một vị hôn thê khác』

Chữ viết tay tròn tròn cực kỳ đáng yêu.

"Đã quyết định thế rồi, phải tìm người làm vị hôn thê cho Kouta thôi."

"Việc tốt chẳng nên trì hoãn", Christina bắt đầu loay hoay với điện thoại như vậy.

"Tôi giới thiệu cho cậu ai đó trong giới người mẫu nhé? Kouta thích kiểu con gái nào?"

"Khoan đã. Không cần giới thiệu. Tôi sẽ cầu hôn bạn gái hiện tại!"

"Phư, bạn gái à..."

"Ừ."

"..."

Tay Christina đang dùng điện thoại dừng lại.

"Hảảả!? Bạn gái──!?"

Christina đột nhiên đứng dậy và hét lên.

"Này, sao lại phản ứng như kiểu tôi có bạn gái là chuyện cực kỳ bất ngờ vậy chứ."

"Vì, vì! Ai mà ngờ vị hôn thê lại có người yêu khác chứ!"

"Tôi nói rồi mà, TÔI ĐÂU CÓ BIẾT CHUYỆN ĐÍNH HÔN!"

"Hưm ưm, ra thế à, nên mới 'không muốn kết hôn với người không yêu' à... Ê, bạn gái cậu là người thật, ba chiều đấy chứ?"

"Thật là người thất lễ mà."

Trước mặt Kouta đang cau có, Christina viết thêm vào tờ giấy ghi nhớ biên bản cuộc họp.

『→ Kouta cầu hôn bạn gái』

Tông, tông, Christina gõ đầu bút vào tờ giấy ghi nhớ. Nhìn khóe miệng trễ xuống, biết ngay cô ấy đang không vui.

"Thế, Kouta và bạn gái quen nhau bao lâu rồi?"

"Ưm, cô vẫn nghi ngờ tôi có bạn gái ba chiều à...?"

"Không phải thế. Nếu Kouta cầu hôn không thành công thì kế hoạch của chúng ta cũng hỏng mất. Tôi phải biết tỷ lệ thành công hiện tại là bao nhiêu chứ."

"Quen nhau được gần hai tháng rồi."

"Gặp bạn gái ở đâu thế?"

"Là bạn cùng lớp ở cao trung. Cùng làm ủy viên lớp."

"Điểm chung là ủy ban lớp à. Bao giờ định hẹn hò lần tiếp theo?"

"... Cuối tháng này, nếu có thể..."

"Không thể chậm trễ được đâu. Phải tạo ra vị hôn thê trước khi Ba của Kouta về. Phải lên kế hoạch hẹn hò ngay lập tức."

"... Cô cho tôi vay tiền được không?"

"Hả?"

Bốp, Kouta đặt hai tay lên bàn. Nuốt trôi sự xấu hổ và tủi hổ, cậu cúi đầu mạnh về phía Christina.

"Cuối tháng này, khi có tiền làm thêm tôi nhất định sẽ trả! Làm ơn cho tôi vay tiền hẹn hò!"

"Được thôi."

Một câu trả lời nhẹ hơn cả khí hydro vang lên ngay lập tức, Kouta ngẩng mặt lên. Christina lấy từ ví ra một cọc tiền dày chưa từng thấy.

"Tôi đã nói rồi mà, tôi sẽ hỗ trợ toàn diện. Số tiền chi cho tuần này như thế này đủ không?"

"Không cần nhiều thế đâu! Hẹn hò vòng quanh thế giới à!? Cất hết tiền lớn vào đi!"

Kouta bất giác hét lên. Đó là cảnh tượng có hại cho tim đối với một người nghèo. Cất một cọc tiền trong ví, cậu chắc chắn sẽ không dám mang theo.

Christina nhún vai.

"Tôi cho vay trước buổi hẹn hò nhé?"

"Xin nhờ cô. ... Cảm ơn nhé, nhờ cô mà buổi hẹn hò đầu tiên mà tôi mong ước có vẻ sắp thành hiện thực rồi."

"... Hẹn hò, lần đầu?"

Christina dừng lại hẳn.

"Tôi định cuối tháng này, khi có tiền làm thêm thì sẽ rủ cô ấy đi. Thật lòng mà nói, nhà tôi kinh tế khó khăn lắm. Khó mà xoay sở được tiền đi hẹn hò..."

"Không thể nào Kouta, quen nhau hai tháng rồi mà chưa hẹn hò lần nào à?"

"Hả? À, ừ. Đúng vậy..."

Cô gái tóc vàng đanh mặt lại. Môi cô ấy run rẩy bần bật.

"Bạn gái cậu có biết hoàn cảnh khó khăn đó của Kouta không?"

"Không, chuyện kinh tế nhà mình thì khó nói mà..."

"Thế thì, bạn gái cậu không hề biết hoàn cảnh của Kouta, và bị bỏ mặc suốt hai tháng à?"

"Ơ, không phải bỏ mặc mà──"

"ĐỒ NGỐCAAAAAAAAAAAAAAAAA!!"

"Áaa!" Bị hét lên bất ngờ, Kouta ngã lăn khỏi ghế.

Christina mặt đỏ bừng nhìn xuống Kouta. Cô ấy chỉ thẳng ngón trỏ vào cậu.

"Quen nhau hai tháng mà không hẹn hò lần nào không lý do là sao!? Ê, thế có thật sự là quen nhau không? Bạn gái cậu không đòi hẹn hò à?"

"Bạn, bạn gái tôi không chủ động chuyện đó... Quen nhau đấy chứ! Vì cô ấy chưa nói chia tay mà..."

"Kouta── cậu có biết 'tự nhiên kết thúc' không?"

"Đó là hiện tượng thường xảy ra với các cặp đôi mà một người thì rất yêu, còn người kia chỉ quen đại thôi. Ban đầu người yêu nhiều hơn sẽ chủ động rủ rê đủ kiểu. Nhưng dần dần cảm xúc của người đó cũng nguội lạnh, không rủ hẹn hò nữa. Rồi hai người sẽ dần xa cách, và cặp đôi đó thực tế là chia tay mà không cần nói lời 'chúng ta chia tay đi'. Đó là tự nhiên kết thúc. Trường hợp của Kouta là ngay từ đầu đã không rủ hẹn hò──"

"Áaaa, không muốn nghe, không muốn nghe, không muốn nghe!"

Kouta bịt tai, co rúm lại ở góc bếp.

(Chuyện đó có thể xảy ra sao...? Không, không muốn tin. Tôi sẽ không tin! Đã khó khăn lắm mới tỏ tình được và được đồng ý, vậy mà lại chia tay mà chưa kịp hẹn hò──)

"Tưởng tượng xem, Kouta. Thành người yêu rồi mà hai tháng không được rủ đi chơi lần nào. Bạn gái cậu chắc sẽ bất an lắm, không biết có thật sự là quen nhau không. Có tự nhiên kết thúc thì cũng không có gì phải phàn nàn đâu."

"Không... thể nào──", Kouta suy sụp. Cậu nhìn trống rỗng, lẩm bẩm "...... Phải làm sao đây... Tôi phải làm thế nào đây..."

Christina lộ vẻ chán nản.

"Cứ như người tàn phế vậy. Chia tay với bạn gái hiện tại sốc đến thế sao?"

"Sốc chứ sao không! Là bạn gái đầu tiên tôi có đấy. Tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên vào ngày nhập học, mãi mới quen được đấy chứ──"

"Hừ. Thế thì cứ thử nhắn tin LINE hỏi bạn gái xem sao. May mắn thì có thể vẫn chưa chia tay."

"Tuân lệnh."

Kouta lấy điện thoại ra ngay lập tức.

Những suy nghĩ tồi tệ cứ luẩn quẩn trong đầu. Khi cậu đang gõ tin nhắn với bàn tay run rẩy, Christina nói.

"Cho xem trước khi gửi đi. Tôi sẽ kiểm tra nội dung cho."

"Hả," Kouta ngập ngừng.

(Gửi tin nhắn LINE cho bạn gái mà cho người khác xem thì sao nhỉ...?)

Christina bĩu môi.

"Có tự tin là không gửi lời nào ngu ngốc không? Có khi chia tay vì tin nhắn LINE đấy. Mà, nếu Kouta thấy được thì thôi."

"Rồi rồi! Nhờ cô kiểm tra!"

Dù sao thì miễn là không chia tay với bạn gái là được. Viết xong tin nhắn, Kouta đưa điện thoại cho Christina.

『Kính gửi

Thời tiết thu êm dịu, trăng đẹp vào những ngày này. Xin hỏi Toujou-san có khỏe không ạ?

Khi tôi tỏ tình vào giữa tháng bảy vừa qua, xin chân thành cảm ơn vì câu trả lời khiến tôi vui mừng. Lúc được Toujou-san, người nổi tiếng là Bông hoa trên đỉnh núi trong trường, đồng ý hẹn hò, tôi cảm thấy như đang bay trên chín tầng mây vậy.

Hôm nay, tôi nhắn tin LINE này là vì muốn xác nhận xem câu trả lời lúc đó còn hiệu lực không. Phía tôi vẫn giữ nguyên tình cảm dành cho Toujou-san.

Rất ngại làm phiền khi cô bận rộn, nhưng tôi mong nhận được hồi âm ạ.

Tôi rất mong được ở bên cô trong buổi họp ủy ban lớp ngày mai.

Trân trọng』

"ĐỒ NGỐCAAAAAAAAAAAAAAAAA!?"

"Hả!?"

"Nguy hiểm hơn cả tôi tưởng! Ê, cậu nghĩ tin nhắn LINE này thật sự ổn à...? Oa, tất cả tin nhắn LINE gửi bạn gái đều bắt đầu bằng 'Kính gửi'! Không thể tin được!?"

"Này, đừng xem lịch sử tin nhắn!"

Kouta vươn tay định giật lại điện thoại. Nhưng Christina với tốc độ ánh sáng đã xóa gần hết đoạn văn và gửi tin nhắn LINE đi mất rồi.

"Xong rồi đấy ☆"

"Xong cái gì chứ! Cô... gửi tin nhắn vô lễ gì cho Toujou-san thế!"

Christina chỉ gửi có một câu.

『Trả lời lời tỏ tình vẫn còn hiệu lực không?』

"Vô lễ là gì? Gửi tin nhắn dài dòng thế này mới là kỳ quặc ấy."

Christina vẫn đang nhìn điện thoại của Kouta và nói "Ồ, thì ra bạn gái cậu tên là Toujou Hiusame à." Kouta giật lấy điện thoại lại.

"Tôi muốn đối xử với Toujou-san một cách thật lòng! Tôi tôn trọng cô ấy với tư cách một con người, và muốn có một mối quan hệ nghiêm túc. Thế thì trên LINE cũng nên thể hiện điều đó chứ!"

"Tâm ý thì tốt, nhưng cách thể hiện lại tệ quá. Tin nhắn LINE này mà đến giờ cậu vẫn chưa bị đá là kỳ tích đấy."

"Việc tôi được Toujou-san đồng ý lời tỏ tình cũng là kỳ tích rồi...! Áaa, nếu bị tự nhiên kết thúc thì đúng là tận thế rồi..."

"Thế thì, cậu muốn tôi tìm giúp vài ứng viên hôn thê khác không?"

Christina giơ điện thoại của mình lên cho xem. Để hủy hôn ước, Kouta chỉ cần có một vị hôn thê khác là được. Không có lý do gì phải cố chấp với bạn gái hiện tại.

Tuy nhiên, Kouta không hề do dự lắc đầu.

"Tôi chỉ có thể nghĩ đến Toujou-san thôi."

Kouta nhìn chằm chằm vào màn hình LINE. Vẫn chưa hiển thị "đã đọc". Nếu cứ mãi không hiển thị đã đọc. Và nếu hiển thị đã đọc mà không có tin nhắn trả lời──. Màn hình không thay đổi dần dần ăn mòn trái tim Kouta.

──Bốp, màn hình điện thoại chợt tắt đen. Christina đã tắt màn hình điện thoại của Kouta.

"Sao cậu lại làm mặt như thế, Kouta. Có tôi ở đây bên cậu rồi mà."

Christina hơi ngẩng cằm lên và mỉm cười.

"Ngay cả khi bị tự nhiên kết thúc, không phải tất cả hy vọng đều tan biến đâu. Đúng không nào? Cậu chỉ cần tỏ tình lại với bạn gái là được mà."

"Nhưng đã một lần làm người yêu rồi mà thất bại... Sao có thể được đồng ý lần nữa chứ?"

"Nguyên nhân thất bại thì rõ rồi còn gì. Dù có điểm nào tệ khác, lần này tôi sẽ nói cho cậu biết trước. Từ giờ Kouta không còn cô độc nữa đâu."

Khuôn mặt có vẻ kiêu ngạo đó trông thật đáng tin cậy, Kouta bất giác nhìn chằm chằm Christina.

Cô ấy nắm lấy hai cánh tay Kouta như để động viên.

"Không sao đâu, Christina Westwood của thế giới này sẽ đảm bảo cho cậu. Cái tốt của Kouta chắc chắn sẽ khiến bạn gái cậu──"

Pi-lon, điện thoại Kouta vang lên một tiếng.

"Toujou-san à!?"

"Cho xem!"

Cả hai cùng nhìn vào điện thoại. Quả nhiên trên LINE là──

『Vâng』

"Uwaaaaa, được rồi!!!"

"Kịch bản tự nhiên kết thúc đã được né... Nhưng câu trả lời cụt lủn này, hơi đáng ngờ nhỉ..."

"Toujou-san lúc nào cũng trả lời như thế nên không sao đâu! Tuyệt vời, Westwood-san! Mùa xuân của tôi chưa kết thúc!"

"... Là 'Chris' thôi."

Christina sửa lại cho Kouta đang hưng phấn.

"Chúng ta là đồng minh hợp tác để hủy hôn ước mà. Không cần gọi Westwood-san nghe khách sáo thế."

"Chris... nghe không quen lắm..."

Kouta không có thói quen gọi tên con gái. Khi Kouta lẩm bẩm "Chris" trong miệng, cô ấy hơi nhếch khóe môi.

"Nếu chưa quen, từ giờ hãy tập cho quen là được rồi."

***

Đã đói rồi. Tan học, chạy thẳng từ siêu thị đến chỗ làm thêm, về nhà lại dính vào chuyện hôn ước. Cái bụng đói của nam sinh cao trung đã chạm đến giới hạn.

"Này Chris! Cô gọi bao nhiêu cái pizza thế?"

Ôm đống hộp lớn nhận từ người giao hàng, Kouta quay lại bếp.

Chris là người đề nghị gọi pizza giao tận nhà. Kouta đã phản đối món đồ xa xỉ như vậy, nhưng bị Chris thuyết phục. Cô ấy nói rằng, "Tôi trả tiền thì có sao chứ."

"Ừm? Hộp tiệc cho hai người nên chắc là hai cái pizza thôi?"

"Hộp tiệc! Lại còn mấy thứ vui vẻ không cần thiết nữa... Đây chẳng phải là bánh kem sao!?"

Mở hộp ra, bánh kem tròn nguyên cái cũng xuất hiện khiến Kouta kinh ngạc.

"Đúng vậy. Có chuyện gì à?"

"Đã có pizza rồi, tại sao lại còn bánh kem nữa!?"

"Pizza là món chính chứ. Bánh kem là tráng miệng mà. Đương nhiên phải có cả hai rồi."

"Cái luật đó chỉ có ở nhà cô thôi! Đồ siêu giới thượng lưu!"

"Tối nay là tiệc kỷ niệm mà. Cậu đã bao giờ đi tiệc mà không có bánh kem chưa?"

"Bản thân tôi còn chưa bao giờ đi tiệc bao giờ cả."

Kouta thấy thật đúng là người ở thế giới khác.

"Thế tiệc kỷ niệm cái gì?"

"Nói dối à, Kouta. Cậu quên mất chúng ta vừa thành lập cái gì à...?"

"Nhớ chứ! Liên minh Hủy bỏ Hôn ước chứ gì."

Kouta chỉ vào tủ lạnh. Ở đó có tờ giấy ghi nhớ biên bản cuộc họp do Chris viết, được dán lên.

『Liên minh Hủy bỏ Hôn ước Kouta & Chris

Kế hoạch: Kouta tạo ra một vị hôn thê khác

→ Kouta cầu hôn bạn gái』

"Đúng vậy, Liên minh Hủy bỏ Hôn ước của Kouta và tôi đã được thành lập! Đáng lẽ phải thuê cả sân vận động để mở tiệc kỷ niệm thành lập rầm rộ mới phải."

"Đồng minh bí mật chỉ có hai chúng ta thôi, làm rầm rộ thế thì sao được."

"Chụp ảnh xong rồi! Kouta, lấy cola đi. Cụng ly nào."

"Rồi đây. Ê, cô này, mua hai chai pet 500ml thì thà mua chai 1 lít còn rẻ hơn đấy, không biết à?"

"Đừng có nói mấy chuyện keo kiệt như thế."

Phụt, cả hai mở chai cola pet.

Mỗi người cầm một chai cola, Kouta và Chris nhìn nhau. Lời nên nói tự nhiên thốt ra.

"Vì Liên minh Hủy bỏ Hôn ước của Chris và tôi được thành lập."

"Vì mối liên kết đồng minh của chúng ta."

"Cụng ly!"

Hai chai pet cụng mạnh vào nhau, nước giải khát màu đen bắn tung tóe.

Nước cola lạnh chảy xuống cổ họng thật sảng khoái. Việc cả hai bắt đầu cùng nhau hành động để hủy hôn ước cũng khiến lòng Kouta nhẹ nhõm đi nhiều.

"Ưm~ Pizza tôm sốt mayonnaise, ngon tuyệt~"

Chris ăn ngay pizza, khuôn mặt tan chảy vì ngon. Cách cô ấy nhồm nhoàm như một loài động vật nhỏ vậy. Thật là một kiểu ăn uống ngon miệng.

Kouta vừa lấy pizza vừa nói.

"... À này, cô này, trong lúc ở nhà tôi thì dùng căn phòng kiểu Nhật ở trong đi nhé. Có cửa kéo nên tạm thời chia phòng được. Tôi sẽ trải nệm ngủ ở bếp."

"Cậu nói gì thế, Kouta?"

Chris chớp chớp mắt.

"Nói gì à, trong lúc Ba của tôi không có nhà, cô sẽ ở lại nhà tôi đúng không? Tôi cũng không thể đi ngủ nhờ nhà bạn bè được."

"Tôi ở nhà này chỉ đêm nay thôi. Khách sạn cho từ ngày mai tôi đã đặt rồi."

"Hảảả──!?"

"Kouta, thử tưởng tượng xem. Bạn trai đang sống chung với một cô gái khác chỉ có hai người. Hơn nữa, cô gái đó lại là người mẫu lai ngàn năm có một. Nếu bạn gái cậu biết chuyện đó, cô ấy sẽ nghĩ sao nhỉ──?"

"Cô tự gọi mình là người mẫu lai ngàn năm có một à..."

"Thật mà. Truyền thông họ nói thế mà."

Chris phồng má lên. ... Ừm, nếu lau sạch sốt mayonnaise ở khóe miệng thì chắc chắn cô ấy là một mỹ nữ hoàn hảo rồi.

"... Ừ, gay go thật. Chỉ có linh cảm xấu thôi."

Kouta và Chris không có gì mờ ám cả, nhưng nhìn tình hình thì rất dễ gây hiểu lầm.

Đúng không? Chris dùng khăn giấy lau khóe miệng.

"Bạn gái cậu chắc chắn sẽ không thích chuyện chúng ta sống chung chỉ có hai người. Tệ nhất là, Kouta sẽ bị đá đấy."

"Thế thì gay rồi!"

"Theo kế hoạch của Liên minh Hủy bỏ Hôn ước thì thế cũng gay go. Vì vậy tôi sẽ ra khỏi nhà này. May mắn là tôi có đủ tiền để ở khách sạn một thời gian."

"Hà, xin lỗi nhé. Thế thì tốt quá."

"Cảm ơn chỉ có thế thôi à?"

"?"

"Chẳng phải nên khen ngợi sự chuẩn bị chu đáo của đồng minh, người đã đặt trước khách sạn sao?"

"Tuyệt vời. Cô đúng là đồng minh tốt nhất."

"Phư phư, thế là được rồi."

Chris nhồm nhoàm miếng pizza cuối cùng với vẻ mãn nguyện.

"Dù ở riêng, chúng ta vẫn nên giữ liên lạc thường xuyên để đảm bảo Kouta cầu hôn thành công."

Chris cắm dĩa vào chiếc bánh kem tròn mà không cắt ra.

"Nhìn tình hình hôm nay, tôi cũng lo lắng về cách Kouta đối xử với bạn gái đấy. Kouta hơi không hiểu tâm lý con gái thì phải."

"Ư, không cãi được... Đây là bạn gái đầu tiên của tôi, tôi muốn đối xử thật lòng, nhưng vẫn chưa biết phải làm sao cho đúng──"

"Tôi thích Kouta ở điểm đó đấy."

Tim Kouta thót lại. Cậu đơ người, chỉ dùng mắt nhìn cô ấy. Chris đối diện đang liếm kem tươi dính trên ngón tay.

"Tuy vụng về, nhưng tôi biết Kouta trân trọng người yêu của mình. Ước gì tôi là bạn gái của Kouta..."

"Này, này!?" Kouta hoảng hốt.

"Cô nói gì thế! Tôi có Toujou-san rồi mà──"

"Đùa thôi."

Ha ha ha, tiếng cười vui vẻ vang lên. Chris vỗ tay như thấy điều gì đó buồn cười.

"Thôi nào Kouta, hoảng loạn quá đi! Đương nhiên là đùa rồi. Tôi đâu có nói thế vì muốn hẹn hò với Kouta đâu."

"À, à..."

"Ý tôi là, tôi đã hiểu rõ những điểm tốt của Kouta rồi. Kouta cũng thấy được người hiểu mình giúp đỡ tốt hơn là người chẳng biết gì đúng không?"

"Đó là, đúng vậy..."

Được con gái khen ngợi thấy hơi ngượng. Huống chi lại còn nói "thích", dù biết đó không phải lời tỏ tình thật lòng, Kouta vẫn thấy bối rối.

"Nếu tình cảm của Kouta có thể truyền đến bạn gái, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý lời cầu hôn. Tôi cũng sẽ hợp tác để giúp Kouta tiếp cận cô ấy thật tốt."

Kouta nghĩ, cô ấy thật đáng tin cậy. Christina là người lập kế hoạch hủy hôn ước. Hỏi ý kiến cầu hôn, hay mượn tiền hẹn hò, chỉ có thể nhờ Chris mà thôi.

Chris nhìn Kouta với nụ cười tươi tắn.

"Ưm, sao thế, Kouta?"

"Từ giờ xin nhờ cô giúp đỡ, đồng minh."

"Tôi cũng vậy, đồng minh."

Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Cái bắt tay đó chính là minh chứng cho việc Liên minh Hủy bỏ Hôn ước của hai người đã được thành lập.

◆◆◆

Rào rào, tiếng sóng vỗ rì rào.

"... Ừm, con hiểu rồi. Tạm biệt nhé, Ba. Chúc Ba ngủ ngon."

Bên bờ biển, Chris ngắt cuộc gọi với người cha đang ở Mỹ. Giờ ở đây đã quá ba giờ sáng. Ở bến tàu hoang vắng, ngoài Chris ra không có ai khác.

Cách nhà Gouzanji khoảng mười phút đi bộ là bãi biển. Sau bữa tiệc, Kouta quay lại với công việc làm thêm khăn giấy bỏ túi. Nhưng có lẽ vì mệt mỏi, cậu đã ngủ thiếp đi ngay lập tức. Thấy vậy, Chris đã lén lút rời khỏi nhà cậu.

Cuối bến tàu. Trước mặt là mặt biển đen sì, Chris dừng lại.

Hà, cô ấy thở ra một hơi nóng bỏng.

(Một ngày nào đó, cô sẽ yêu một chàng trai thực sự nhìn nhận con người cô, nhỉ...)

Đó là lời Kouta đã nói với Chris. Như ôm chặt lấy câu nói đó, Chris ôm lấy ngực mình.

Từ trước đến nay cô ấy đã hoàn toàn thất vọng về người khác. Vừa biết cô ấy là con gái của đại gia là những kẻ xu nịnh hiện ra thật nhiều. Đặc biệt là những gã đàn ông tiếp cận với vẻ nồng nhiệt.

Cô ấy ước gì mình đủ ngu ngốc để không nhận ra ý đồ xấu xa của người khác.

Nhưng, từ nhỏ đã coi sòng bạc của Ba là sân chơi, Chris tự nhiên học được cách đọc suy nghĩ của người khác. Chỉ cần nhìn biểu cảm hay cử chỉ là cô ấy có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Việc nhìn thấu ham muốn của những kẻ đàn ông tiếp cận mình cũng chẳng khó khăn gì.

(Chắc chỉ có Kouta thôi. Cái thằng muốn hủy hôn ước với mình.)

Nhớ lại cảnh Kouta nhiệt tình thuyết giảng trong bếp, Chris khẽ "Phư phư" cười.

Dù cuộc sống khó khăn đến mức phải chạy đến giờ vàng giảm giá ở siêu thị. Dù chính cậu ấy mới là người thực sự cần đến những thứ Chris đang có. Kouta không coi Chris là tiền. Cậu ấy đã tôn trọng ý chí của Chris, xem cô ấy như một cô gái bình thường.

"Ư...!"

Trong lồng ngực nóng ran. Thứ tình cảm chưa từng cảm thấy đang tràn ngập trong lồng ngực cô ấy. Từ khi bị Kouta thuyết phục trong bếp, tim Chris đập nhanh đến mức đau nhói, và hơi nóng tỏa ra từ đó không hề có dấu hiệu nguội đi.

Chris nhắm mắt lại, hít sâu.

"Hoozuki."

"... Ở đây."

Đáp lại tiếng gọi của Chris, một người hầu gái mặc đồ đen kịt không tiếng động xuất hiện trên bến tàu. Cô gái khoảng mười tám tuổi. Mái tóc đen cắt ngang vai, đeo kính gọng đen. Cô ấy cúi chào một cách cung kính trong bộ đồ hầu gái cổ điển, nhưng không hề tạo ra tiếng sột soạt nào.

Tên là Hoozuki. Ngoài ra không rõ thân thế. Điều duy nhất được biết là cô ấy phục vụ cho nhà Westwood và là một hầu gái đa năng có thể hoàn thành bất kỳ mệnh lệnh nào.

Quay mặt về phía biển, Chris ra lệnh cho người hầu gái phía sau.

"Học sinh năm nhất trường trung học phổ thông Tokiwa Chuuou, Toujou Hiusame. Thu thập mọi thông tin có thể về cô ấy."

"... Tuân lệnh."

Chỉ để lại một lời đó, người hầu gái biến mất vào màn đêm.

Bạn gái của Kouta. Thông tin đó chắc chắn sẽ cần thiết cho những hành động sắp tới của Chris.

Hừm, Chris thở dài. Cô ấy nheo mắt đầy mê mẩn.

"Sao mà biển đẹp thế nhỉ."

Trời nhiều mây. Ánh trăng hay ánh sao đều không chiếu xuống mặt đất. Nhưng ánh trăng le lói phản chiếu trên mặt nước gợn sóng, trông như đang lấp lánh, lấp lánh trong mắt Chris.

Biển đêm lấp lánh đến tận chân trời. Như bị khung cảnh huyền ảo lần đầu nhìn thấy dẫn dắt, Chris lấy ví của mình ra. Bên trong là toàn bộ tài sản hiện tại của cô ấy── tiền mặt, thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng, giấy tờ tùy thân, v.v. Không có thứ này, cô ấy không thể ở khách sạn. Đương nhiên Chris sẽ phải sống chung với Kouta.

Chris tiến lên, vung mạnh tay ra biển. Chiếc ví dài vẽ một đường cong hình parabol.

Cô gái vừa nếm trải tình yêu quay gót nhẹ nhàng.

"──Liên minh Hủy bỏ Hôn ước ư? Chắc chắn đó là nói dối rồi."

Sau lưng cô gái đang cười khẩy một cách ngạo nghễ.

Trong màn đêm đen kịt nuốt chửng cả biển, một tiếng "Bõm" nặng trịch vang lên.