Tôi phải đi gặp đức vua, nên hôm nay tôi sẽ đi tới thủ đô.
Để bảo vệ tôi, mẹ không muốn cho ai khác biết về sự tồn tại của tôi, nhưng sau khi tôi tới chỗ anh kị sĩ một mắt chơi thì có vẻ như tôi đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mẹ.
Thông thường thì, anh kị sĩ một mắt phải báo cho đức vua biết, nếu đằng nào việc đó cũng xảy ra thì, tốt nhất là chúng tôi nên báo cho đức vua biết trước khi ngài ấy nghe tin.
Tôi xuất hiện trước mặt đức vua, và mẹ thì nói những thứ như, “Nếu như mi cố làm bất cứ thứ với đứa trẻ này thì, tai hoạ sẽ đổ hết lên người mi đấy,” hay “từ nay trở đi, nếu như mi muốn nói thứ gì với những con người quanh ta thì hãy nói sao cho ta nghe mới được.”
Tôi rất là phấn khích khi thấy mẹ nói chuyện với đức vua như thể mẹ đang ra lệnh cho ông vậy. Tôi chẳng biết là do do đức vua đã quá quen với việc này rồi hay không, hay là do mẹ tôi quá là tuyệt vời nên ông không hề trở nên giận dữ. Cảm thấy an tâm, tôi vuốt lấy ngực mình.
“Nhưng con bé dễ thương thật đấy.”
Nhà vua đành phải kiềm lại việc xoa đầu tôi và nhìn sang phía này.
Mẹ và tôi đi ngang qua một căn phòng rộng rãi và sang trọng trông giống như một căn phòng tiếp khách vậy. Chúng tôi ngồi xuống một phòng khách xa hoa, được vây quanh bởi hoàng thân và những thứ nội thất cao quý, nhìn rất dễ vỡ và cực kì đắt tiền. Việc mà tôi đang làm bây giờ là chuẩn bị đi gặp đức vua, nữ hoàng, và thái tử. Thái tử thì cũng đã lớn rồi và đức vua với hoàng hậu thì cũng đang trong độ tuổi ngũ tuần. Tóc của ai nhìn cũng vàng óng hết, nhìn rất là giống hoàng gia luôn đấy.
“Có cảm giác như con sẽ được chữa lành nếu như được chạm vào nó vậy.”
“Ta chắc rằng mi sờ rất sướng luôn đấy.”
Nữ hoàng và hoàng tử tiếp tục nói chuyện.
Bằng cách nào đó mà tôi không hề hay biết, cơ thể tôi tự động toả ra một bầu không khí như nói rằng “Bé muốn được xoa”, nhưng tôi không tài nào di chuyển được, cơ thể tôi trượt tới trượt lui giữa cơ thể của mẹ và đằng sau ghế. Không phải, tôi không thể di chuyển. Tôi không thể nào không cảm thấy lo lắng trước mặt hoàng thân được hết cả. Ở kiếp trước tôi chỉ là một cô bé bình thường mà thôi.
Những người đang ngồi đối diện đang nhẹ nghiêng người sang một bên, cả ba bọn họ đang cố nhìn cho ra người đang trốn phía sau Snowlea. Trùng hợp thay, những kị sĩ hộ tống bọn họ ở đằng sau cũng hơi nghiêng người về cùng một phía, và việc đó nhìn khá là buồn cười.
“Có vẻ như con được sinh ra vào một khoảng thời gian rất là tuyệt vời nhỉ, vì rất khó để gặp một tinh linh còn bé như này mà? Thế mà con lại thấy hai rồi, đứa con trai của tinh linh lửa và con bé.”
Thái tử nói thế với hoàng hậu đang ngồi kế mình.
“Đứa con của một tinh linh ư?”
Khi tôi thẳng thừng đáp lại những lời đã làm tôi cảm thấy hứng thú, mọi người ở phía bên kia nhanh chóng nhìn về phía tôi. Hình như họ đang bất ngờ vì đây là lần đầu tiên mà tôi nói chuyện tại nơi đây. Nữ hoàng còn khen lấy tôi, “Ta có thể nói chuyện với mi rồi! Giọng của mi nghe dễ thương quá đi~”
“Nhóc chưa nghe Snowlea nói à? Tại phía nam của đất nước này, có một tinh linh lửa, và hắn ta có một đứa con. Ta nghĩ rằng thằng bé lớn hơn Milfiria khoảng nửa năm tuổi hay sao đó.”
Hoàng tử cẩn thận nói với tôi trong lúc cười thật tươi.
Tinh linh lửa? Một đứa trẻ cùng độ tuổi với tôi ư? Tôi không hề biết luôn đấy.
Khi mà tôi nhẹ nhàng nhìn về phía mẹ tôi một chốc, cơ thể tôi cảm thấy hơi khó chịu. Thực sự thì tôi không thích tinh linh lửa cho lắm.
“Ngưng nói về việc đó đi… Mẹ sẽ cho con biết khi nào hắn tới đây.”
Ồ, tôi thực sự không thích bọn họ chút nào hết.
Mẹ chỉ còn cách cười khổ, nhưng đột nhiên mẹ nhìn sang cửa sổ, và cười thêm lần nữa.
“Có vẻ như đã quá trễ rồi.”
Tôi cũng quay đầu lại.
Một quả cầu lửa đang lơ lửng tại đó. Trong phút chốc thì tôi nghĩ rằng đó là một hồn ma, nhưng quả cầu lửa đó lại loé lên, kéo dài ra, xoắn lại, và bắt đầu xoáy vào như một vòi rồng.
Không lâu sau, ngọn lửa biến mất, và một người đàn ông với lớp da màu nâu đang đứng tại chỗ nó vừa biến mất.
Mái tóc đỏ rực, cặp mắt màu đỏ. Ngay từ cách mà ông ta nói chuyện, có thể đoán ngay ra rằng ông ta chính là tinh linh lửa đó.
Nửa thân trên của ông thì đang cởi trần, và từ vai tới hai tay ông có một hình xăm. Ông đeo các trang sức bằng vàng trên cổ và cổ tay, và mặc quần thụng bó chặt ở phần mắt cá chân, được làm từ những tấm vải được thêu dệt nên. Ông ta nhìn rất giống một phiên bản thu nhỏ của Aladdin.
Cho dù mẹ mặc kimono, cách ông ấy ăn mặc lại không có cảm giác giống người Nhật chút nào, đến bây giờ là vậy. Ngay cả các tinh linh cũng có gu ăn mặc riêng của mình, tôi đoán vậy.
“Chẳng phải là Snowlea đây sao! Lâu lắm rồi nhỉ!”
Tinh linh lửa to lớn đó giơ tay lên và cười về phía mẹ. Răng ông ấy trắng thật đấy.
Tôi tưởng rằng tinh linh lửa sẽ rất là đáng sợ cơ, nhưng mà ông ta nhìn rất là thân thiện. Nhưng khi ông ta tới gần, tôi cảm thấy người tôi hơi nóng lên. Và giọng của ông ta cũng rất là to nữa.
“Đừng có lại gần tôi.”
Tinh linh lửa đã tới rất gần rồi, nhưng mẹ hoảng loạn mà bế tôi ra thật xa khỏi ông. Hiếm lắm tôi mới có dịp nhìn thấy mẹ đổ mồ hôi lạnh như này.
“Tôi đã bảo anh từ thuở xa xưa rồi, anh đừng có tới gần tôi chứ! Loại chúng tôi rất là yếu trước “Qi (Khí)” của anh! Nếu như anh tới gần thì cơ thể của chúng tôi sẽ tan chảy ra mất!”
Mẹ lườm tinh linh lửa.
Tôi bình tĩnh lại một chút và bắt đầu khám phá cái thứ gọi là “Qi(Khí)” của tinh linh lửa đó. Chắc nó sẽ ổn thôi m—
…đúng là với chúng tôi thì khó thật. Cứ như hơi nóng đang toát ra từ cơ thể ông ấy vậy. Nó rất là nóng và tay chân tôi dần mất hết cảm giác rồi đây.
“Nhưng mà anh không cần phải tránh mặt tôi đâu! Tôi không có thích “Qi(Khí)” của anh nhưng việc đó không có nghĩa là tôi sẽ ghét anh!”
Khi mà tinh linh lửa cười “Wahaha” một cách sảng khoái, những cơn sốc nhiệt liên tục được phát ra. Được rồi, nó tan ra thật này! Mẹ à, ta cùng cố chịu đựng thêm một chút nữa đi. Hình như Đức Vua không bị ảnh hưởng giống như chúng tôi.
Rõ ràng rằng mẹ đang tránh xa ông ấy
Sự tương thích giữa chúng tôi đúng là rất tệ. Ví dụ này, nếu như ai đó mang lửa và tuyết tới gần nhau, cái nào sẽ biến mất trước? Khả năng cao là tuyết. Bởi vì tuyết chắc chắn sẽ tan ra thành nước trước khi ngọn lửa bị dập tắt. Ngay cả khi nước dập tắt đi ngọn lửa thì nước là thứ đã dập lửa, nó chưa bao giờ là tuyết cả.
Nói cách khác, lửa và tuyết không hề ngang hàng với nhau. Lửa mạnh mẽ hơn nhiều.
“Ồ, tiện thể thì, con bé đó là…”
Tinh linh lửa đang cười ấy nghiêng đầu một chút trong lúc nhìn tôi đang ở trong vòng tay của mẹ.
Mẹ dùng thêm sức , cố để che tôi khỏi ánh nhìn của ông ấy.
“Con bé là con cùng với một người tình! Nên anh đừng có lại gần!”
“Tôi không biết rằng cô lại có con cơ đấy!”
“Tôi đã nói rồi, và tôi sẽ không nói lại đâu. Đừng có lại gần!”
“Sao mà cô không nói với tôi sớm hơn? Dựa vào kích thước cơ thể của nó thì, ít nhất cũng đã được một năm từ lúc nó ra đời rồi. Chẳng lẽ đó là con với “Thuỷ” hay sao? Nhưng cô nói là cô sẽ không sinh con cho tôi rồi mà!”
“Tôi không thể nào đi gặp anh được rồi mà, do anh quá nóng đấy!”
“Một cuộc nói chuyện như thế, và ngay trước con trai mình nữa chứ…”
Tôi không hề biết cách mà các tinh linh tạo ra trẻ em. Họ có làm giống như con người và nghe mẹ của họ nói chuyện hay không? Hay là nghe cha của họ?
“Ờ, đúng là nói việc này trước mặt đám trẻ thì hơi sớm thật.”
Tinh linh lửa phô ra hàm răng trắng bóc của mình, cười thêm một lần nữa, và đưa ánh mắt xuống chân mình. Tôi cũng nhìn theo ông ấy.
—Và tôi thấy một cục màu đen.
“Ôi trời, hôm nay quả là một ngày tuyệt vời, ta có thể thấy hai đứa trẻ dễ thương như này!”
Nữ hoàng vỗ tay một cách thích thú.
Vậy ra đó là một đứa con của tinh linh khác như tôi…
“Guru…”
Một cục màu đen, nếu như nhìn kĩ thì là một con vật nhìn rất giống một con báo đen. Trên người nó là một lớp lông óng mượt, và nó cùng cỡ với cơ thể tôi. Nhưng những bàn chân dày và nặng thế cho tôi cảm giác rằng nó có thể lớn nhanh hơn tôi nhiều.
Ở cuối cái đuôi mảnh và dài của nó là một ngọn lửa, cho thấy rằng nó là một tinh linh lửa. Tôi tự hỏi là nó có nóng không nhỉ.
Đây là lần đầu tiên mà tôi được thấy đứa con của một tinh linh khác cho nên tôi lỡ nói ra ấn tượng ban đầu của tôi.
“Ôi chao, dễ thương quá đi!”
Tôi nói lớn như vậy. Một con báo màu đen nhìn rất là dễ thương luôn đấy. Tất cả con non nào cũng dễ thương hết đấy, nhưng tôi nghĩ rằng con non của những con thú lớn là dễ thương nhất.
Tuy vậy, có vẻ như nó thấy việc này rất là buồn cười nên tinh linh lửa nhỏ đó cười lên và nói.
“Cô cũng nhìn rất dễ thương đấy.”
Mọi người có mặt ở đây, ai cũng đang cười hết. Bị một đứa trẻ khác gọi mình dễ thương thì buồn cười lắm hay sao?
Nhưng vì chúng tôi là hai cô bạn cùng tuổi, tôi nhảy ra khỏi vòng tay của mẹ, rất muốn được làm thân với cô ấy.
“Cái này, Mil!”
“Chẳng phải kết bạn với những đứa trẻ khác cùng tuổi thì sẽ rất tuyệt hay sao?”
“Mil……”
Mẹ nhìn rất là lo lắng, nhưng bà quyết định là sẽ quan sát thôi, tôn trọng quyết định của tinh linh lửa.
Tôi đi tới gần con báo đen dưới chân tinh linh lửa. Chỉ có mình mẹ thấy khó chịu, không ai khác thấy khó chịu hết cả. Tinh linh lửa, hoàng thân và các anh lính canh đã tạo ra một bầu không khí vui vẻ làm cho tôi hơi phấn khích một chút
Nếu như ai đó nhìn thấy tôi và một bé báo màu đen thì, họ mong rằng họ sẽ được thấy một cảnh tượng rất dễ thương làm họ thư giãn hơn.
Để cho thấy rằng tôi không có ác ý nào cả, tôi nhẹ nhàng vẫy đuôi mình với bạn báo màu đen. Nó khá là nóng khi tôi tới gần tinh linh lửa, nhưng tôi đã chịu đựng được nó. Đứa trẻ đó trốn đằng sau chân của tinh linh lửa và nhìn ông một cách lo lắng. Cặp mắt của nó đỏ như các ánh lửa vậy.
“Kugarugu! Con là một tên đàn ông mà, ta lại không tin rằng con lại bị một cô bé nhỏ tuổi như thế doạ sợ đấy!”
Bị cha của mình la, thằng bé, Kuagargue, dừng gầm gừ lại. Tôi cũng đang mong đợi việc này, nhưng đáng buồn thay, đó lại là một thằng con trai. Tôi muốn có thêm một cô bạn để nói chuyện cùng nếu được, nhưng con trai thì vẫn ổn.
“Cha đã dạy con rằng, chỉ có kẻ yếu mới bị hăm doạ mà thôi,”
“Con không có yếu đuối!”
Kugarge chối bỏ những lời cha mình nói. Những chiếc răng nanh dày hơn của răng nanh tôi ló ra từ miệng của thằng nhóc.
Nhiệt độ bắt đầu toả ra từ Kugarugu, nhưng chỉ một chút mà thôi. Có lẽ là do thằng bé vẫn còn là trẻ con cho nên nhiệt độ mà thằng bé toả ra yếu hơn nhiều so với cha của mình, cho nên tôi cũng khá là an tâm.
“Lày, cô kia!”
Cho dù thằng bé đang cố hăm doạ tôi, nhưng nó chẳng đáng sợ mấy vì Kugarugu bị ngọng.
“Tôi không có yếu đuối đâu lá!”
Tôi không quan tâm nhóc yếu hay mạnh. Tôi chỉ nghĩ rằng nhóc quá ư là dễ thương thôi. Cho tôi nhìn thêm một chút nhé?
“Tôi mạnh mẽ nắm đấy, xem đây—“
Tôi có một cảm giác không lành khi Kugarugu nói thế trong lúc hạ thấp người xuống.
Và như tôi dự đoán, thằng nhóc nhảy về phía tôi. Đạp chân xuống sàn, thằng nhóc nhảy lên và nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai chúng tôi lại trong chốc lát. Lúc mà tôi định chạy trốn thì tôi đã ở bên dưới Kugarugu mất rồi. Một tiếng “Kyan” cứ thế mà vang lên.
“Milfiria!”
“Kugarugu!”
Nhưng tôi chỉ cảm thấy cân nặng Kugarugu trên người tôi trong chốc lát mà thôi, vì chúng tôi nhanh chóng được tách ra. Kugarugu thì được nắm cổ và bị cha mình mạnh bạo kéo ra, và tôi cũng nhận ra rằng mình đang ở trong vòng tay lạnh mát của mẹ. Ngay cả đức vua và những kị sĩ cũng đứng đậy như thể họ muốn giúp đỡ chúng tôi vậy. Cha mẹ chúng tôi có vẻ như rất là nhanh tay nhỉ.
“Kugarugu! Đồ con trai đần này! Con biết nó nghĩa là gì khi mà một tinh linh phô bày sức mạnh của mình mà!”
“Anh nói vậy thôi chứ, tôi biết anh cũng ghét thua lắm mà. Cha nào con nấy là đúng.”
Mẹ nói vậy với Tinh linh lửa, mắng con trai của ông ta.
“Mu… con sẽ không bao giờ động tay với kẻ yếu thêm một nần lào nữa đâu.”
Nhìn tinh linh lửa viện cớ như vậy thì dễ thương thật đó.Cơ mà tôi muốn thằng nhóc nhanh chóng lớn lên thành một con một mãnh thú cơ. Một con báo đen to bự là nhất.
Trong lúc được cha mình ôm lấy, Kugarugu nhìn cha mình như thể thằng nhóc vẫn chưa biết mình sai ở điểm nào vậy, nhưng thằng nhóc lại lo lắng về những thứ kì lạ hơn nhiều.
“Cha lày, thả con xuống. Con lửi được mùi gì thơm lắm cơ, con muốn thử nại.”
Nói chuyện về ai mạnh hơn hay ai yếu hơn thú vị hơn nhiều mà phải không? Kugarugu cố gắng vùng vẫy ra, nhưng thằng nhóc không thể nào thoát ra khỏi cái ôm của cha mình hết. “Không có cửa đâu!” cha thằng nhóc nói vậy, ngắn gọn mà chối bỏ yêu cầu của thằng nhóc.
Tôi cúi đầu xuống và sa vào vòng tay của mẹ. Hãy làm bạn Kugarugu trước nào, việc suy nghĩ trưởng thành hơn hoặc lớn lên thì để sau đi, ừ kế hoạch đó nghe được đấy.
“Đừng có để thằng nhóc nhà anh tới gần Milfiria dễ thương nhà tôi nữa.”
Mẹ nói thế trong lúc nhíu mày.
Tinh linh lửa cau mày như thể ông rất là bối rối vậy.
“Thì, tôi sẽ huấn luyện thằng nhóc Kurugaru nhà tôi để nó trở nên hiền lành hơn chút, nhưng sau đó thì chắc hai đứa sẽ lại gặp mặt nhau thôi. Không có một tinh linh nào khác ở độ tuổi của hai đứa nó hết mà, cho nên khả năng cao là lớn lên hai đứa sẽ kè cặp với nhau đó, phải không nào?”
“Không thể nào được! Đừng có bịa ra một thứ tồi tệ như vậy!”
Mẹ chối bỏ nó với một khuôn mặt trắng bệch. Tôi không biết quá nhiều về việc này, nhưng tôi nghĩ rằng ông ta đang nói về việc làm người tình hay kết cặp với nhau hay không? Tôi thấy khó chịu quá đi.
Nhưng thật tốt là mẹ đã phản đối nó. Mới một tuổi mà đã có hôn phu rồi thì sẽ khó khăn lắm đó.
Kurugaru tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đỏ rực đó của mình trong lúc cố gắng thoát khỏi cha của mình. Sau đó thằng nhóc liên tục bị cha mình gọi là một “tên đại ngốc”. Sẽ tốt biết mấy nếu như tôi có thể chụp lại một bức hình của bé báo đen này. Tôi sẽ không ngần ngại nếu như tôi là một gã đàn ông trung niên đâu.
Ngày hôm đó, mẹ bảo, “Chúng ta sẽ trở về, mẹ không thể nào chịu nổi cái thời tiết nóng nực này được.” Thế là chúng tôi trở về đỉnh núi đầy tuyết, nơi mà chúng tôi sống, nhưng Kurugaru leo lên đỉnh núi với khả năng di chuyển của mình vài ngày sau đó, đại diện cho cha mình để nói chuyện với chúng tôi.
Tôi thì bị đẩy xuống và bị ngửi khắp người — nhưng vì đó chỉ là một bé cáo trắng và một nhóc báo đen nhỏ, nên nó không nhìn không đứng đắn chút nào hết. Nó rất là dễ thương, nhưng vì mọi thứ lại xảy ra bất thình lình như thế, nên nó cũng làm tôi xấu hổ. Kuraguru về nhà với một vẻ mặt đầy thoả mãn.
Tôi tự hỏi tại sao thằng nhóc đó lại làm việc này nhỉ.
------------------
Mai còn một chương nữa~
Mà mới có một tuổi mà đã có chồng rồi :v Ai chưa biết Kugarugu nhìn thế nào thì xem minh hoạ Vol 2, Vol 3 là thấy. Vol 2 là dạng thú còn Vol 3 là dạng người.