Kita no Toride Nite

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1291

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phụ chương - Thật nhiều cha mẹ.

Tên chương đúng ra là "Thật nhiều giám hộ" nhưng để thế thì nghe hơi kì nên mình để như thế.

Chương này là chương mà rất nhiều người mong chờ đây, chương Milfi loli hoá. Do chương này là hai chương mình gộp lại, nên sẽ có sai sót, ai thấy gì thì cmt mình nhá.

Mình lải nhải thế là đủ, chương mới đây :3

--------------------

Hai năm sau khi tôi được sinh ra cuối cùng tôi cũng có thể hoá thành người.

“Mẹ, nhìn con này.”

Trong cái hang mà chúng tôi thường ngủ, tôi cho mẹ, người đang nghỉ ngơi ở trong dạng một con cáo trắng xem.

Ngay cả khi tôi có thể biến thành hình người, tôi cũng mới chỉ có hai tuổi mà thôi, với mái tóc màu bạc của tôi thì chỉ mới dài tới eo. Tôi đang diện một cái kimono màu trắng, giống với cái mẹ tôi hay mặc khi bà hoá thành con người. Tuy vậy, nó nhìn ngắn hơn và chỉ dài hơn đầu gối tôi một tí. Tôi đang mang một đôi guốc gỗ, và nó nhìn hơi giống tuyết. Thay vì giống một tinh linh tuyết ở phương Tây thì tôi giống một youkai tuyết của Nhật Bản cơ. Nó sẽ hoàn hảo hơn nhiều nếu như cả người tôi được phủ đầy tuyết nhỉ.

“Ồ, Milfiria.”

Mẹ nhìn tôi và mở to mắt ra

“Con có thể hoá người rồi ư. Dạng con người của con nhìn dễ thương quá đi!”

Mẹ cũng biến sang dạng người của mình rồi ôm tôi thật chặt, rất là ấn tượng với tôi. Mềm thật đấy. Ngực của mẹ đúng là mềm thât đấy.

Nhưng khi mà mẹ nhìn tôi thêm lần nữa sau khi buông tôi ra, mẹ cười và nói:

“Nhưng mà nó vẫn chưa có hoàn hảo đâu. Tai và đuôi của con vẫn còn đang lộ ra kìa.”

“Hở?”

Khi tôi vỗ eo và mông của mình thì, một cái đuôi màu trắng đang lắc tới lắc lui. Khi tôi với tay lên đầu mình thì tôi có thể cảm thấy được một cái tai cáo…

“Ồ, hàng thật này.”

Cho dù tôi có nhắm mắt lại và nhanh chóng tập trung hết sức thì, nó vẫn quá khó cho nên tôi không thể nào thu nó về được.

“Đúng là tồi tệ hết mức mà!”

Tôi ngồi xổm xuống, lấy hai tay mà che đi cặp tai của mình. Xấu hổ quá đi!

Ờ phải, việc này là tệ nhất. Hơn nữa, tai cáo với một cái đuôi ư, cái gì đây chứ. Tệ hết sức.

“Hehe, có sao đâu nào, chẳng phải nó rất là dễ thương hay sao?”

Mẹ không hề biết tới cái mà những người Nhật Bản gọi là “tai moe” đó, và đương nhiên là tôi không biết rằng Nhật Bản lại có một thể loại moe như này, nhưng có vẻ như dạng người của tôi lại có một thứ như thế, vì mẹ vừa cười vừa ôm lấy tôi. Ngay cả khi thế giới tôi sống thay đổi không có nghĩa là thứ mọi người thích cũng sẽ thay đổi

Vì trong hang không hề có gương cho nên tôi không thể thấy được tôi nhìn như thế nào. Sau khi được mẹ âu yếm một lúc thì tôi nghĩ tới một việc.

“Mẹ này, mẹ có thể mọc tai và đuôi ra ở dạng người được không?”

“Hửm?”

Tôi phấn khích mà nhìn lấy người phụ nữ đẹp tuyệt vời trước mặt tôi.

“Thì mẹ có thể mọc tai với đuôi ra, nhưng mẹ không cần làm như vậy.”

“Con xin mẹ đấy! Mẹ thử được không!”

Đuôi tôi bắt đầu vẫy liên tục. Tôi cá rằng vào lúc này thì mắt của tôi đang sáng bừng lên đây.

“Hừm.”

Mẹ nhắm mắt lại trong im lặng, tập trung được một lúc, sau đó thì một cặp tai và đuôi cáo tuyệt vời đón chào tôi. Một dáng người đẹp tuyệt trần xuất hiện!

“Mẹ rất là … …!”

Tôi không biết chọn từ ngữ thế nào cho hợp.

Những đứa trẻ lúc nào cũng dễ thương hết đó, và khi thêm vào một cặp tai cáo dễ thương thì “sự dễ thương” sẽ gấp đôi lên. Vì thế hôm nay tôi đã trở thành một cô gái moe.

Nhưng nếu đó là một người phụ nữ trưởng thành với một cơ thể đầy đặn và còn thêm cả một cặp tai cáo và đuôi nữa, nó sẽ rất là tuyệt vời luôn đó!

“Sắc đẹp” + “Sự lạnh lùng” + “Sức quyến rũ mê hồn”, và còn thêm cả “Dễ thương” nữa!

Nguy hiểm quá mức rồi! Hãy tưởng tượng thử đi! Tôi chẳng có cảm giác nào hết nếu như một đứa trẻ đeo tai mèo, nhưng sẽ ra sao nếu như chúng mang tai cáo?!

…… Tôi đã lỡ tạo ra một sinh vật tối thượng rồi.

“Ha… Mẹ thật là tuyệt vời … …tuyệt vời …”

Mẹ hơi bất ngờ một chút khi thấy tôi run lên vì phấn khích như vậy.

“Có gì sao, Milfiria?”

Tôi tự hỏi rằng liệu mẹ có thể hiểu được nỗi sốc hiện giờ của tôi hay không.

Tuy vậy, bởi vì tôi nghĩ rằng việc tôi phấn khích như này rất là đáng kinh tởm, nên tôi quay đầu sang chỗ khác để tránh nhìn người đẹp với cặp tai cáo đó. Tôi không giống như những đám trẻ con mừng khi được thấy mẹ của mình đâu.

“Xin lỗi ạ. không có việc gì đâu. Con chỉ hơi phấn khích thôi.”

Trong lúc xoa lấy đôi tai mọc trên đầu tôi, mẹ cười hồn nhiên.

“Không sao đâu, hai ta giống nhau mà.”

Mẹ cười hạnh phúc và hôn lấy đôi tai của tôi. Ôi, đau thật đấy. Tôi đau vì mẹ quá dễ thương. Tôi muốn mẹ ở dạng đó mãi cơ. Tôi muốn chụp một bức hình và lưu giữ nó đến mãi mãi cơ. Mẹ không hề biết rằng mẹ đang làm hư tôi đến mức nào đâu.

“Mẹ này, mẹ ở dạng này hết hôm nay được không!”

Mẹ gật đầu một cách hạnh phúc, câu trả lời là “Được thôi”.

Hoan hô! Hôm nay mẹ tôi sẽ là một người phụ nữ đẹp tuyệt trần!

◇◇◇

Ngày hôm sau khi tôi được thấy vẻ ngoài dễ thương chết người của mẹ, tôi đến pháo đài để cho các anh kị sĩ thấy diện mạo mới của tôi. Như thường lệ, tôi đến vào lúc mà họ nghỉ trưa, đi tới gần anh kị sĩ một mắt. Việc đó chẳng tốn bao nhiêu thời gian hết cả.

Khi tôi mở mắt ra, tôi đang ở bên trong sân tập của pháo đài và những người đã tập luyện xong đang trở về toà nhà với một thanh kiếm trong tay. Có lẽ đây là một bài huấn luyện chung với những đoàn khác, vì có khá nhiều người ở đó.

Anh kị sĩ một mắt đứng trước mặt tôi, nhưng anh ấy vẫn chưa chú ý tới tôi vì tôi đang ở đằng sau anh ấy,

Và bạn của tôi, anh chỉ huy, đang đứng kế bên anh kị sĩ một mắt, nói chuyện với anh ấy. Có vẻ như anh ấy đang nói về những kĩ năng, tính cách, độ tương thích, những thứ như thế, của những kị sĩ đang tập luyện và bọn họ còn nói về “Cách để thiết lập một đội hình mới.” Tôi thật sự chẳng hiểu gì hết luôn đấy.

Tôi chờ thêm một ít giây nữa, nhưng không anh lại không chú ý tới tôi, cho nên tôi chạy ra trước mặt anh kị sĩ một mắt. Anh kị sĩ một mắt nhanh chóng nhìn xuống, nhìn thấy tôi, và trong một chốc thì mặt của anh ấy nhìn rất là đáng sợ luôn đấy.

“Con bé này đến từ đâu vậy…?”

Anh ấy dừng lại giữa chừng. Tôi nhận thấy rằng ánh mắt của anh ấy đang nhanh chóng nhìn lấy màu tóc, quần áo, tai và đuôi của tôi. Có vẻ như anh ấy đã biết được thân phận thật sự của tôi rồi.

“……Mil ư?”

Cho dù anh hơi nhướng mày lên một chút, vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi, nhưng giọng anh ấy thì nghe hơi bất ngờ một chút.

Thành công rồi, cho nên giờ tôi rất là vui. Tôi cười thật tươi và nói,

“Đúng rồi đó!”

Anh kị sĩ một mắt đến gần và cười với tôi như một người cha hiền lành vậy.

“Thì, Snowlea cũng có dạng người mà.”

“Nhưng mẹ biết biến hình khi mẹ lên ba cơ, trong khi đó em mới có hai tuổi mà thôi.”

Có vẻ như tôi có thể hoá người sớm đến vậy vì ở kiếp trước tôi là một con người. Dù sao, một năm của con người chỉ như một ngày đối với tinh linh mà thôi, cho nên thực sự thì không có khác biệt gì mấy.

Nhưng bởi vì tôi đầy tự hào mà nói ra việc đó cho nên anh kị sĩ một mắt đã khen tôi, “Tuyệt vời thật đấy!”

“Chắc vậy …Nói thật thì, em có thể biến thế này được một khoảng thời gian rồi cơ.”

Tôi mừng vì được khen, cho nên tôi liên tục vẫy đuôi trong lúc nói chuyện.

“Tốt thật đấy, tuyệt vời thật đấy!”

Anh kị sĩ một mắt tháo găng tay của mình ra và xoa đầu tôi. Ồ, nó hơi đau một chút này. Nếu như tôi được xoa đầu như thế này chắc tai tôi sẽ rụng mất.

Trong lúc anh kị sĩ một mắt xoa đầu tôi, tôi nhìn đằng sau anh kị sĩ một mắt và thấy chỉ huy chi nhánh, người giờ đang run cầm cập trong lúc lấy hai tay che mặt. Có gì sao?

“Anh kị sĩ một mắt này…… Sao anh nỡ……”

Trong lúc tôi lo lắng, anh kị sĩ một mắt nhìn người phía sau mình và nói “Anh ta ổn mà.”

“Nhưng mà…”

Anh ấy nhìn không hề ổn chút nào hết.

Anh ấy nhìn hơi giống tôi vào ngày hôm qua, khi tôi thấy mẹ mình với tai và đuôi cáo ư?

“Phó đội này — đứa trẻ đó, không đời nào!”

Những kị sĩ chuẩn bị rời khỏi sân tập tới chỗ chúng tôi và nghe được chúng tôi nói chuyện. Kix đi đầu. Sau lưng cậu ấy là Tina và những kị sĩ còn lại.

“Ồ, đây là Mil.”

“Cái gì chứ! Đây là một vũ khí sinh học mới đúng chứ!”

Kix muốn xa đầu tôi và tôi thì cứ trốn sau lưng anh kị sĩ một mắt. Nhưng Kix cứ thế mà theo tôi, cho nên chúng tôi cứ đi vòng quanh anh kị sĩ một mắt như thế.

“Cho anh xoa bụng em nào.”

“Kix này, em không muốn lông mình bị bẩn.”

“Đừng có nói thế chứ!”

“Em nói không là không mà!”

“Này, ngừng chạy quanh tôi lại đi.”

Anh kị sĩ một mắt nắm lấy cổ của Kix lại, thấy thể tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Được lắm! Mil-chan dễ thương quá đi!”

Sau đó Tina là người thốt lên những lời như thế. Ánh mắt của cô ấy nhìn rất là phấn khích và hai má của cô thì ửng đỏ lên.

“Con bé dễ thương quá đi! Đúng đó! Kyunkyun! Cái gì đây chứ, ối trời ơi!”

Hể, cái gì đây?!

“A, chỉ huy…?”

Tina mới lúc trước rất là phấn khích, thấy vậy và buông tôi ra. Chỉ huy chi nhánh, người vẫn còn che mặt lại với tay của mình, lảo đảo mà đi vào trong toà nhà.

“Anh ổn chứ?!”

“Tina…”

Kix và những kị sĩ còn lại dừng Tina lại trước khi cô kịp tới gần chỉ huy. Họ đều quá quen với anh ấy rồi, an ủi cô rằng “Anh ấy ổn mà” như anh kị sĩ một mắt vậy.

“Chỉ huy ổn mà, cứ để anh ấy một mình là được.”

“Đúng đó, khả năng cao là do anh ta quá sốc mà thôi.”

“Có lẽ là do bất ngờ thấy MIl như vậy đấy. Chắc các vùng não bộ của anh ta sụp đổ mất rồi.”

“Các vùng não bộ của anh ấy sụp đổ á! Nghe chẳng giống như anh ấy ổn chút nào”

“Không, anh ta ổn mà.”

Tina và tôi đang lo lắng cho anh chỉ huy, nhưng những kị sĩ khác không cho chúng tôi tới chỗ chỉ huy. Tôi thực sự không hiểu tại sao luôn đó.

Dù gì đi nữa, tôi có thể làm cho tất cả mọi người ở sân tập, ngoại trừ chỉ huy ra, bất ngờ, đúng là đáng để tôi biến thành người thật đó.

Sau cùng thì, tôi cảm thấy rằng cơ thể của một con người tiện hơn rất là nhiều. Ví dụ này, tay. Tôi nắm lấy số tuyết trên đất và dùng hai tay mình để lăn nó lại thành một quả bóng tuyết. Tôi dùng hết sức ném nó đi, và quả bóng tuyết đó dính chân của Kix.

“Cái! Việc gì đây chứ?!”

Tôi làm thêm thật nhiều bóng tuyết và lặng lẽ ném nó về phía Kix.

“Hể, cái gì đây chứ!? Sao chỉ anh bị ném thôi!?”

Năm ngoái, những quả bóng tuyết mà Kix ném để nghịch gây ra sát thương chí mạng lên mặt của tôi. Nó đau lắm đó. Cơn giận của tôi đã được khơi dậy.

“Năm ngoái, Kix ném bóng tuyết vào mặt em!”

“Hể!? Con bé nhớ à?! Việc đầu tiên mà con bé làm khi hoá người là trả thù à?!”

Vì Kix không hề xin lỗi, cho nên tôi cứ liên tục làm bóng tuyết, và cứ như một vận động viên bóng chày chuyên nghiệp, tôi dùng hết sức để ném chúng về phía Kix.

“Nó đau lắm đó, nó đau lắm luôn đó!”

Những người quanh tôi, kể cả anh kị sĩ một mắt, không có ý định ngừng tôi lại hay giúp đỡ Kix hết, thay vào đó bọn họ bắt đầu cười phá lên, và nói “Tốt lắm, cứ thế mà làm.” Được rồi vậy thì tôi sẽ không nương tay nữa.

Trong lúc tôi làm những việc như này, tôi đột nhiên cảm thấy “lửa” đang tới gần. Tôi biết vậy vì tôi cảm nhận được nó rất nhiều lần vào năm ngoái.

—Kugarugu sắp tới rồi.

Kugarugu xuất hiện dưới dạng một con mãnh thú với một ngọn lửa đỏ bừng trên đuôi.

Lớp lông màu đen óng mượt và cặp mắt đỏ ửng đó rất là nổi bật ở một thế giới đầy tuyết như này. Cậu ta có vẻ như đã dịch chuyển tới một góc sân, nơi mà tuyết chưa được xúc đi, nên cậu ta nhanh chóng thoát ra khỏi lớp tuyết và bò tới. Ngọn lửa nhỏ bé trên cái đuôi của cậu vẫn chưa bị dập tắt.

“Milfi!”

Kugarugu gọi tôi, với một giọng nam đầy trẻ con. Cậu ta trợn to mắt ra khi nhìn thấy dạng người hiện tại của tôi.

“Milfi …cô…?”

Những kị sĩ ở pháp đài rất là bất ngờ trước vị khách mời dễ thương này, nhưng tối quyết định là tôi sẽ đi theo Kugarugu, ít nhất là bây giờ.

Đúng ra thì, Kugarugu đã đến thăm núi Snowlea khoảng hai hay ba lần từ lần đầu mà tôi gặp cậu ta ở thủ đô vào năm ngoái rồi. Kugarugu, một tinh linh lửa, đương nhiên là rất khó chịu với cái lạnh nơi đây, nhưng có vẻ như cậu ta đang cố chịu đựng nó.

Ngay cả khi không có dịp đặc biệt nào thì cậu ta vẫn thường tới chơi, cho nên tôi có hỏi rằng “Chẳng phải cậu không thích cái lạnh hay sao? Tại sao mà cậu vẫn tới đây chơi?”, và Kugarugu, với cặp mắt đầy nước mắt, trả lời, “Vì nếu như tôi sẽ không được gặp cô nếu tôi không tới, và cô sẽ không tới để gặp tôi…” Cho dù tôi buồn lòng mà nói vậy, tôi đã nói khá rõ rồi. Tôi ổn với việc Kugarugu tới thăm, nhưng tôi sẽ không bao giờ tới thăm cậu ta. Bởi vì nếu như tôi xuống phía Nam thì tôi có cảm giác rằng tôi sẽ bị nhiệt độ nơi đó làm tan chảy mất và Kugarugu thì năng động hơn gấp trăm lần khi ở nhà. Kugaguru khoẻ hơn tôi, cho nên tôi có cảm giác rằng nếu như chúng tôi cùng chơi với nhau ở đó, tôi sẽ chết mất.

“Đúng đó, mình đây! Giờ mình có thể hoá người rồi đó!”

Tôi ném đi quả bóng tuyết mà tôi định dùng để ném Kix và tới gần Kugarugu. Cậu ta có vẻ rất là bực bội khi tôi, bằng cách nào đó, vượt hơn cậu, vì Kugarugu chỉ kêu “Hmph!” mà thôi và vẻ mặt của cậu ta thì rất là thú vị. Con trai thì đúng là lo tới mấy việc này thật nhỉ.

“Mình cũng đủ mạnh khi ở dạng này rồi.”

Cho dù tôi không có nói gì hết, Kugarugu nói một cách giận dỗi. Tôi cười trước cái diện mạo trẻ con của cậu ta.

“Cái gì cơ chứ, đứa trẻ này! Nó nhìn giận chưa kìa! Nó không có thành thực tí nào luôn kìa! Dễ thương quá đi!”

Tina, người đang ở đằng sau tôi, có vẻ như rất là bối rối trước một con báo đen nhỏ xinh như vậy.

Kugarugu, nhận thấy giọng nói đó, dời mắt khỏi tôi và cuối cùng cũng nhận ra những kị sĩ ở pháo đài. Đúng ra là, cậu ta lườm anh kị sĩ một mắt, người gần tôi nhất với những ánh mắt sắc bén. Cậu bé này đúng là can đảm thật đấy.

“Đám người này là ai đây?”

“Ai cũng tốt bụng hết đó, họ là bạn của mình.”

Hay, có thể là người bảo hộ của tôi?

Kugarugu kêu “Hmph”, nhìn chẳng có hứng thú chút nào.

“Người đàn ông này là anh kị sĩ một mắt…”

Trong lúc bắt tay với anh kị sĩ một mắt kế bên tôi, Kugarugu cau màu.

“Cô không cần phải giới thiệu họ cho tôi đâu, tôi sẽ không chơi thân với bọn họ đâu.”

Kix, người với một suy nghĩ hệt như một đứa trẻ, kêu lên “Cái gì cơ?”, nhưng không có ai khác cảm thấy giận dữ hết cả. Đúng hơn là bọn họ đang cười về phía chú báo đen đó.

Nhưng tôi thấy hơi bực. Lúc nào tôi cũng làm phiền mọi người hết, kể cả anh kị sĩ một mắt và tất cả những kị sĩ còn lại ở pháo đài, và tôi không muốn cậu ta nói chuyện thô lỗ với họ. Hơn nữa, tôi không muốn những kị sĩ ở pháo đài có ấn tượng xấu với Kugarugu. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy rằng mình có một trách nhiệm, trách nhiệm của một tinh linh.

Tôi chay tới chỗ Kugarugu, và nhấc cậu ta lên.

“Đừng có mà nói thế chứ, đi chào mọi người nào,”

Cơ thể của Kugarugu khá là nặng, cho nên tôi ôm cậu ta để có thể dễ mang cậu ta theo hơn. Nhưng cơ thể của tôi bắt đầu nóng dần lên.

“Cá—! Dừng lại!”

Bất ngờ trước việc được ôm một cách đột ngột như này, Kugarugu bắt đầu vùng vẫy. Khi cậu ta thoát ra khỏi vòng tay của tôi, tai của tôi run lên một cách lo lắng, xấu hổ, và Kugarugu thì lườm tôi.

“Ồ, xin lỗi nhé.”

Cho dù tôi nghĩ rằng tôi là một con người, còn cậu ta là một con vật đi chăng nữa, đúng là bị một đứa con gái bế lấy thì sẽ xấu hổ thật. Tôi cảm thấy rằng hai gò má của Kugarugu, cả người được phủ bởi một lớp lông ngắn, đang ửng đỏ cả lên. Có lẽ rằng tôi đã làm tổn hại danh dự của cậu ta. Đám con trai rắc rối thật đấy… Không, không, tôi đã làm một việc rất là tồi tệ rồi.

“Hôm nay tôi sẽ về nhà…”

Kugarugu lẩm bẩm với một giọng nhỏ và hướng về phía Nam.

…Mình xin lỗi.

◇◇◇

Một tuần sau, khi tôi lại đến pháo đài, Kugarugu lại tới thăm. Vào lúc đó, tôi thì đang ở trong phòng ăn với anh kị sĩ một mắt — vào một buổi tập luyện vào sáng Chủ Nhật — khi tôi nhìn lấy cánh cửa gần nhất, tôi có thể cảm thấy một ngọn lửa, và một cậu bé khá cao cho một đứa trẻ ba tuổi đang đứng tại đó.

Mái tóc ngắn màu đen với một làn da đồng thau, cặp mắt tuyệt đẹp màu đỏ đung đưa, nhưng chúng chúng nhìn rất là khó chịu. Quần ảo kiểu Ả-rập, đôi tai tròn của báo trên đầu. cái đuôi dài mọc từ mông, với ngọn lửa đang cháy ở phần đuôi.

Ối trời, đây đúng là Kugarugu rồi. Ở dạng người. Tôi tự hỏi rằng tại sao mà tôi có thể biến hình sớm thế nhỉ.

Kugarugu đang nhìn chúng tôi với một khuôn mặt đầy thoả mãn, nhưng nếu như bạn nghĩ về cách mà cậu ta liều mạng tập luyện cách trở thành con người vào cả tuần trước, bạn sẽ nở một nụ cười ấm áp. Dễ thương quá đi.

Nhưng giống như tôi, tai và đuôi của cậu ta đang lộ ra và việc biến hình vẫn chưa có hoàn hảo. Nó cũng rất là dễ thương nữa. Chơi xấu nha.

“Tôi cũng có thể biến hình thành con người này! Nó khá là dễ luôn đấy.”

“Wow, tuyệt vời thật đấy.”

So với cậu ta, suy nghĩ của tôi già dặn hơn nhiều nên tôi sẽ không làm cậu ta tổn thương và chỉ nói dối một chút. Tôi sẽ không làm cậu ta mất vui đâu.

Kugarugu hồn nhiên, trong sáng đó rất mừng khi được tôi khen.

Tuy vậy, khi cậu ta nhìn tôi lại lần nữa, mặt của cậu ta hoàn toàn biến dạng. Cậu ta cau mày, ánh mắt của cậu ta trở nên sắc bén hơn, và cậu ta nói với một giọng khó chịu.

“Milfi, tại sao cô lại đang cưỡi một thứ như thế?”

“Cái gì chứ…?

Đúng ra thì, tôi đang ăn bánh mì kẹp trong khi ngồi lên đùi của anh kị sĩ một mắt. Nếu như bạn muốn biết lý do thì do không có ghế dành riêng cho trẻ em. Ghế trẻ em quá ư là đắt tiền mà..

“Đi xuống ngay.”

Kugarugu, lấy đuôi đập xuống sàn một cách bực bội.

“Nhưng mình còn đang ăn mà…”

Tôi vẫn còn đang cầm lấy miếng bánh mì kẹp. Kugarugu đến lúc mà tôi đang ăn.

Hiểu rằng tôi sẽ không di chuyển, Kugarugu sau đó thì nhìn chằm chằm anh kị sĩ một mắt và nói.

“Trả Milfiria của tôi lại đây.”

Đừng có nói ‘của tôi' với một kị sĩ chứ. Sao mà cậu đần quá vậy.

Thật tốt là anh kị sĩ một mắt là một người trưởng thành cho nên anh ấy có thể chịu đựng được nó. Tôi không thích cái thái độ thô lỗ đó của Kugarugu, nhưng tôi biết rằng cậu ta chỉ là một đứa bé mà thôi, cho nên tôi trả lời với một giọng hiền lành hơn giọng tôi dùng để nói chuyện với Kix.

“Khi nào mình ăn xong đã.”

Nhưng Kugarugu vẫn chưa chịu thua. Cậu ta lườm lấy anh kị sĩ một mắt.

“Anh là cái gì của Milfi!”

“… Giống một người bảo hộ đi?”

Kugarugu bắt đầu hét về phía anh kị sĩ một mắt, và tôi bị kẹp giữa hai người bọn họ.

Ngoài ra thì, có vẻ như những kị sĩ khác trong phòng ăn đang quan sát cuộc chạm trán này “Người sắt VS Đứa trẻ đáng nghi”. Có vẻ bọn họ rất là hứng thú với việc này.

Và Kugarugu tiến lại gần anh kị sĩ một mắt.

“Anh là ai cơ chứ! Milfi chỉ là của tôi mà thôi!”

“Ờ, cậu đang nói về cái gì vậy…”

Tôi sốc tới mức tôi lỡ cắn phải lưỡi của mình. Đau thật đấy. Từ khi nào mà tôi thuộc về Kugarugu mất rồi.

Ngay cả khi không có tấm gương nào ở đây, tôi cũng có thể biết rằng má của tôi giờ cũng rất đỏ rồi đây. Việc đỏ mặt rất dễ để nhận ra khi tôi là một con người.

Vì cậu ta rất thường hay tới thăm tôi, tôi biết rằng Kugarugu thích tôi. Tuy vậy, tôi không muốn cậu ta nói những thứ như thế để cho các kị sĩ khác có thể nghe thấy. Có cảm giác như tôi vừa được tỏ tình trước mặt gia đình của mình vậy. Nó xấu hổ lắm đấy!

Nhưng vì tôi rất là xấu hổ, bầu không khí của phòng ăn thay đổi hoàn toàn. Những anh kị sĩ cảm thấy hứng thú và đang quan sát quanh tôi trở nên nghiêm túc hơn, và anh kị sĩ một mắt trước đó không hề giận dữ chút nào khi thấy Kugarugu thô lỗ như vậy cũng nheo mắt phải của mình lại một cách nguy hiểm, nhìn xuống Kugarugu và nói.

“Nhóc có ý gì khi nói “của tôi” vậy…?”

Giọng của anh ấy rất là trầm luôn đấy. Cái giọng đó. Đáng sợ quá đi.

“Thì, thì…”

Kugarugu cũng đã nhận ra được bầu không khí thất thường và thốt lên. Tôi thì vẫn còn đang bị anh kị sĩ một mắt áp đảo, và đuôi của tôi đang dựng đứng lên.

Tuy vậy, khi cậu ta nhận ra rằng tôi đang đứng yên, Kugarugu hét thật to về phía anh kị sĩ một mắt.

“Milfiria là “bạn đời” của tôi và chúng tôi sẽ có con cùng nhau.

Lời tuyên bố đó của Kugarugu rất là đột ngột, nhưng tôi quá xấu hổ để phủ nhận nó.

Đó là do anh kị sĩ một mắt đặt tôi lại lên đùi của anh ấy, và nói thể này từ đằng sau tôi.

“Không! Chừng nào mà con mắt phải này của ta vẫn còn hoạt động, ta sẽ không cho phép nhóc.”

Anh ấy kết luận như thế.

Lờ đi quan điểm của tôi — dù rằng nó ổn vì đằng nào thì tôi không hề muốn giao phối cùng với Kugarugu hết — anh ấy kết luận.

Hơn nữa, anh ấy còn nói thế rất là nghiêm túc, Kugarugu không thể trả lời lại mà chỉ có thể dựng đứng đuôi của mình lên mà thôi.

Tôi mừng vì tôi không thể nào thấy được vẻ mặt của anh kị sĩ một mắt từ chỗ tôi đang ngồi. Tôi đoán rằng nó rất là một khuôn mặt rất là đáng sợ, cho biết rằng anh ấy không hề nói đùa.

Ngay cả những kị sĩ ngồi đằng xa xa, vẻ mặt của bọn họ cũng nói lên tất cả.

“Kugarugu phải không? Nhóc không đủ mạnh để thắng hết chúng ta đâu, và ngay cả khi nhóc có thể, Mil sẽ không giao phối với nhóc đâu.”

“Một trăm năm nữa rồi hãy tới lại đi.”

“Không phải, một ngàn năm nữa đi.”

Ngày kết hôn của tôi cứ thế kéo dài mà không có sự cho phép của tôi.

Cho dù họ đều là những anh kị sĩ thân thiện, có rất nhiều người với những khuôn mặt đáng sợ, và nó rất là hoàn hảo vì cơ thể bọn họ cũng rất là lớn nữa.

Cho dù Kugarugu rất là khoẻ, cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Có vẻ như cậu ta vẫn còn rất sợ người lớn, vì mắt của cậu ta bắt đầu ứa nước.

“Tôi có thể đánh thắng hết tất cả mấy người! Tôi rất là mạnh mẽ! Tôi sẽ không bị đánh bại đâu, và tôi sẽ giao phối với Milfiria, ngay cả khi tôi phải chờ cho tới khi hai chúng tôi lớn lên nữa!”

Sau khi nói thế, cậu ta biến thành một ngọn lửa và biến đi mất.

Cậu ta có ổn không vậy? Tôi tự hỏi rằng cậu ta có khóc hay không khi trở về nhà nhỉ. Tôi có thể dùng kĩ năng để dịch chuyển và mang cho cậu ta một miếng bánh kẹp để cậu ta bình tĩnh lại nhỉ. Thì đúng là anh kị sĩ một mắt nhìn đáng sợ thật.

Tôi nhìn lên anh kị sĩ một mắt, đổ tội cho anh ấy. Mặt của anh ấy đúng là nhìn đáng sợ thật mà.

“…Anh xin lỗi nhé. Kugarugu có thể tới pháo đài để chơi … Và anh muốn xin lỗi nhóc ấy”

Nửa sau của câu truyện thì, tông giọng của anh ấy thay đổi hoàn toàn. Hay phần “Không” có nghĩa rằng chúng tôi vẫn còn là trẻ con, hay tôi không thể nào trở thành vợ của cậu ta suốt đời được? Có lẽ anh ấy đang nói về phần đầu tiên nhỉ.

“Mọi người, xin đừng có sợ Kugarugu, mọi người phải chơi thân với nhau nhé.”

Khi tôi nhìn những người xung quanh tôi, ai cũng đảo mắt sang chỗ khác hết. Này, mọi người có nghe em nói không vậy.

Tôi rất là hối hận khi Tina không có ở đây. Cô ấy chắc chắn sẽ ủng hộ tôi.

Tuy vậy, vì tôi có quá nhiều người bảo hộ như này, có bạn trai chắc chắn là một việc rất là khó.

Đầu tiên và trên hết, tôi phải nói cho mẹ biết này, sau đó tôi phải được anh kị sĩ một mắt cho phép này, rồi tới những kị sĩ ở pháo đài này, rồi tới tinh linh nước nữa này. Vì cha tôi bảo bọc tôi tới một mức khó tin, tôi phải giới thiệu bọn họ cho đàng hoàng mới được—

Tôi vẫn chưa muốn có bạn trai đâu, nhưng nghĩ về việc đó thôi thì… Đầu tôi đau quá đi.

-------------------

Ai tò mò về cha của Milfi nhìn như thế nào thì đây, ảnh gia đình của Milfi :3

Cưỡi, chỗ này gốc nó là vậy đó, mình không chế ra đâu :3