Tác giả: Bởi vì đây là một nhật kí tranh, cho nên sẽ có rất nhiều minh hoạ.
Tôi đã vẽ sao cho trong tranh không xuất hiện mặt người, nhưng những người không thích ảnh minh hoạ cho lắm cũng sẽ ổn thôi
(Bởi vì tôi viết cùng với ảnh minh hoạ, cho nên tôi không khuyên bạn đọc mà che đi các ảnh minh hoạ)
--------------------
Như tác giả đã nói, có ảnh minh hoạ, nên ai không xem được thì chịu nhá :3
Mà đúng là mấy chương kiểu này dịch lâu thật đấy~
Như mấy chương trước, có lỗi nào mình lỡ bỏ sót thì báo cho mình biết nhá :3
--------------------
Cơn tuyết đầu mùa đã rơi vào hôm nay.
Cơn tuyết kết thúc trong nháy mắt, chỉ vừa kịp nhuộm trắng sân tập mà thôi, nhưng tôi rất vui khi được biết rằng mùa đông lại sắp sửa bắt đầu.
So với hôm qua thì hôm nay ấm áp hơn.
Do vào ban ngày thì ánh nắng mặt trời rất là chói chang, số tuyết chỉ vừa kịp đọng lại hôm qua đã tan ra và nhanh chóng hoá thành bùn nhão.
Do tình hình sân đất bây giờ rất là tồi tệ, nên tôi quyết định là mình sẽ vào trong pháo đài chơi. Hãy ôm anh kị sĩ một mắt, cùng với một cái khăn nào.
Một câu hỏi từ rất lâu về trước
Mỗi khi mà mẹ mang tôi đi, tôi bị nắm lấy phần gáy, nhưng tôi lại không biết lý do tại sao mà cơ thể tôi hoàn toàn thoát lực. Các chi của tôi không thể nào di chuyển được.
Tôi luôn nghĩ rằng nó rất là kỳ lạ nhưng dạo gần đây, tôi có cảm giác như mình đã hiểu.
Nó rất là nguy hiểm nếu như tôi di chuyển trong tình huống đó, cho nên nếu như tôi bị bắt lấy từ đằng sau cổ, cơ thể tôi sẽ không còn sức nữa, chắc chắn rồi.
Bản năng động vật đúng là tuyệt vời thật đấy!
SFX: Trườn, trườn, Text: Đuôi
Nhân tiện thì, mỗi khi mà cha mang tôi đi, cha làm như này. Cha ngập tôi vào miệng
Tôi lo rằng một ngày nào đó cha sẽ lỡ nuốt tôi mất…
Tay của con người đúng là tuyệt vời thật đấy.
Chúng mềm gần bằng các đệm chân của tôi, và khi những bàn tay ấm áp đó xoa đầu tôi, tôi cảm thấy người mình nóng và rối bừng lên.
Tay của Tina và chỉ huy thì rất là thon, các ngón tay của bọn họ rất là dịu dàng và dễ chịu.
Thế nhưng tôi cũng rất thích bàn tay thô ráp của anh kị sĩ một mắt nữa. Mỗi khi chúng ở trước mặt tôi, tôi luôn cạ nó khắp người mình.
SFX: Buno Buno
Khi mà tôi đến pháo đài, Tina cho tôi một con thỏ nhồi bông.
Cô ấy hình như không giỏi may vá cho lắm, và các đường khâu thì rất vụng về và mặt của con thỏ chẳng có dễ thương chút nào hết, nhưng tôi rất là dễ thương. Tôi nhanh chóng ngậm và bắt đầu chơi với nó. Vui quá!
Thật tốt khi cặp tai dài đó và các chi của con thỏ vẫn còn ở đó, vì tôi đang cắn lấy cơ thể của nó.
Tina có vẻ như muốn tặng con thú bông đó như một tế phẩm, và tôi thì rất lo lắng về cái cách chơi thô bạo của tôi, nhưng cô ấy nói rằng “Miễn sao Mil thấy vui là được.” Cảm ơn chị. Vậy thì, em sẽ không ngần ngại nữa.
Trong vòng một ngày, con thú bông của tôi đã đứt đầu.
Chị Tina, cho em xin lỗi…
SFX: BIKUH (giật mình), Chỉ huy: Sẽ tuyệt biết mấy nếu như em thích nó…
Tina nói, “Chị sẽ rèn dũa khả năng may vá của mình và sẽ làm ra một thứ có thể chịu đựng được cách chơi mạnh bạo của Mil-chan, cho nên em hãy chờ thêm một chút nhé!”, nhưng vì con thỏ bông đó đã bị hư, tôi cũng buồn được một khoảng thời gian.
Thế là một hôm, chỉ huy gọi tôi tới, và tôi được tặng một con búp bê. Đó là một con búp bê làm từ sứ.
Có vẻ như những thợ thủ công hoàng gia đã làm nó, và nó đang mặc một chiếc váy màu đào, cùng với vớ và đôi giày cùng màu.
Và đương nhiên, con búp bê đó cũng nhìn rất là phức tạp nữa. Ánh mắt xanh tuyệt đẹp như thế nó có một linh hồn riêng vậy, và một mái tóc màu vàng quăn óng ả…
…… Anh Chỉ Huy này, nó khác… khác lắm.
Con búp bê mà em muốn không có nhìn như này…
1: Cái gì chứ. Cái cảnh tượng yên bình này 2: Nó làm tao thấy lười hơn.
Bởi vì ai đó đã đặt trái cây lên cây cho nên chim thường đến đậu ở khu vườn nhỏ ở phía Tây pháo đài.
Từ đó, tôi có thể thấy được cửa sổ phòng anh kị sĩ một mắt và văn phòng của chỉ huy, cho nên mọi người đều bận hết thì tôi thường giết thời gian tại nơi đây. Một khi xong việc, anh kị sĩ một mắt sẽ báo cho tôi biết từ cửa sổ.
Hôm nay tôi đang ngủ trưa tại đó, và các chú chim nhỏ bắt đầu tụ tập. Chúng đó đang nghỉ ngơi trên lớp lông của tôi, và vì bọn chúng chẳng có phiền phức mấy, tôi không màng tới bọn chúng cho lắm.
Và đó là khi các kị sĩ đang trong phiên trực tình cờ đi qua, và khi bọn họ thấy mấy con chim trên người tôi, tôi không thể nói gì được hết.
Có thể là tôi đã làm bọn họ mất hứng làm việc rồi.
Tôi rất thích nghỉ ngơi giữa hai chân của con người. Nơi đó nó thoải mái sao sao ấy.
Cho nên, dù tôi đang ở giữa hai chân của anh kị sĩ một mắt, anh ấy không nhìn khó chịu chút nào hết.
SFX: Hika
Có vẻ như tuyết vừa rơi tối hôm qua, cho nên rất nhiều tuyết đã đọng lại hôm nay. Chắc nó sẽ không nhanh tan hết đâu nhỉ.
Tôi rất là phấn khích, chạy tới chạy lui trong lúc các anh kị sĩ xúc tuyết.
Ối trời!
SFX: Dogoh, Kix: A!
Khi tôi cố nhảy qua người tuyết mà Kix tốn gần một tiếng để làm, tôi vẫn chưa đủ khoẻ và đã lỡ đạp vào đầu nó với chân trước của mình.
Cái đầu, thứ mà tôi đá trúng, rớt xuống và vỡ tan ra.
Kix rất là chán nản, “Nó là một kiệt tác mà…” Xin lỗi nhá.
1: Dễ thương lắm đó! 2: Nhìn hợp với nhóc lắm đó
Tôi bị anh chỉ huy im lặng bắt đi, “Anh có quà đây”, và khi tôi bắt đầu run bần bật lên vì sợ — con búp bê sứ mà tôi được tặng lúc trước đã biến mất. Có vẻ như tôi đã bị ám rồi hay sao ấy — lần này tôi được tặng một cái váy thay vì một con búp bê.
Đó là một chiếc váy hồng sặc sỡ dành cho búp bê sứ, không phải là cho thú cưng. Bởi vì thế, trong lúc vỗ về tôi, chỉ huy đã đo kích cỡ cho tôi.
Cho dù tôi không có mấy hứng thú với quần áo và các bộ đầm, tôi vô thức mà ưỡn ngực ra bởi các đường thêu xa hoa đó. Đây là lần đầu tiên mà tôi cảm thấy mình là một quý cô.
Nó được may riêng và nó vừa khít với cơ thể tôi, nhưng tôi không thể dễ dàng di chuyển khi mặc nó được.
Rất khó để di chuyển chân tôi, và nó hơi chật.
Tôi thấy buồn quá đi. Tôi không thích quần áo cho lắm.
Sau khi khuyến khích anh chỉ huy với diện mạo mới của tôi, khi tôi cho các anh kị sĩ khác xem bộ đầm của mình, tôi được khen, “Nó hợp nhóc lắm”, nhưng tôi vẫn không thích nó.
Nói gì chứ khoả thân là tuyệt vời nhất.
Bọn họ mofumofu tôi cả năm rồi, nhưng có vẻ như việc này xảy ra thường xuyên hơn vào mùa đông. Tôi thực sự không hiểu sao, nhưng tôi nghĩ nó rất là thoải mái.
Cho dù nó là lông của tôi đi chăng nữa, tôi thấy nó thật bất công vì tôi không thể vuốt ve chính mình!
Cái đầm mà tôi nhận được từ anh chỉ huy từ lúc trước thực sự không hề rẻ. Ngay cả khi giá cả của nó rẻ hơn những bộ đầm may cho con người đi chăng nữa, nó vẫn chỉ dùng ít vải hơn.
Nhưng tôi vẫn chưa hề mặc lại cái đầm thêm một lần nào nữa từ lúc đó. Cho dù tôi có thể cảm thấy được rằng chỉ huy rất là mong chờ tới nó, tôi giả vờ như tôi không có nhận ra.
Bởi vì những bộ đồ đó bó chặt tôi lại. Nó không có thoải mái chút nào hết.
Khi được cho xem cái đầm, tôi từ từ hạ đuôi xuống. Nhìn thấy thế, anh chỉ huy không hề ép buộc tôi.
Tuy vậy, anh ấy vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc.
Lần này tôi được tặng một cái khăn choàng tuyệt đẹp. Anh không cần phải mua nhiều thứ thế đâu…
Nhưng tôi khá thích cái khăn choàng này. Nó dễ thương, nhưng kiểu dáng của nó lại rất là thanh lịch và nhìn không có trẻ con chút nào, và nó không có cản trở việc tôi di chuyển nữa.
Tôi là một tinh linh tuyết cho nên tôi không cần phải mặc đồ hay bất cứ bảo hộ nào trước cái lạnh hết, nhưng tôi lại muốn làm anh chỉ huy hài lòng. Cho nên lâu lâu tôi sẽ mặc nó.
SFX: So~tsu
Khi mà Kugarugu tới những dãy núi tuyết để chơi, lúc đầu, cậu ấy rất sợ đi trên tuyết. Cậu nên chơi với tuyết thường xuyên hơn đó.
Cậu ấy chẳng thể đi đàng hoàng được, cố gắng để giảm việc tiếp xúc với tuyết. Nó hoàn toàn vô dụng.
Nhìn những chuyển động của Kugarugu, tôi nhớ tới những sinh vật như thế ở kiếp trước của mình. Các con thằn lằn sống trong sa mạc hay tắc kè, khi mà lớp cát quá nóng, đi như thế và làm những dáng đi thú vị.
Kugarugu, sau một lúc, đã quen với nó và bắt đầu chạy một cách tự nhiên trên lớp tuyết.
Phải đó, Ku-san. Ku-san. Chúng ta xong rồi.
Một khi cậu ấy đã quen với tuyết, Kugarugu trở nên tốt hơn trước.
Cậu ấy rất là khoẻ và lúc nào cũng thắng tôi khi chúng tôi vật lộn nhau hết.
Ngay cả thế, tôi vẫn chưa bao giờ bị thương bởi vì lúc mà tôi chơi cùng Kugarugu, trừ khi cậu ấy hưng phấn lên, không thì nó cũng chẳng nguy hiểm mấy.
Khi mà Kugarugu trở nên hưng phấn thì cậu ấy bắt đầu cắn yêu tôi và nhảy lên người tôi.
Cho nên, mỗi khi tôi nghĩ Kugarugu chuẩn bị trở nên hưng phấn thì tôi đầu hàng ngay lập tức.
Cậu ấy sẽ không tấn công nếu như tôi phô bụng của mình ra. Vì đó là luật.
Mỗi khi tôi trưng ra một tư thế đầu hàng vào một lúc hợp lí thì Kugarugu sẽ dừng tấn công, nhưng cậu ấy nhìn rất là bực bội.
Nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục dùng tư thế đầu hàng này để bảo vệ chính mình. Tôi không có tự hào chút nào đâu.
Tôi thường ở trong dạng cáo của mình vì nó tiện lợi hơn nhiều, nhưng một khi tôi là con người, tôi rất muốn nắm tay với anh kị sĩ một mắt.
Tôi chỉ có thể làm thế này khi tôi có tay mà thôi.
Để tôi không đi lạc, dọc hành lang, tôi nắm thật chặt lấy tay của anh kị sĩ một mắt.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy một con cáo hoang trên núi. Nó là một con cáo thật sự.
Lông của nó không có trắng như của tôi, nó chỉ là màu của lông cáo mà thôi, pha giữa màu vàng và màu nâu ấy. Nhìn ngon thật đấy
Chân của nó thì rất là mảnh, và ánh mắt của nó nhìn rất ngầu và rất sắc bén.
Ồ, nó nhanh chóng chạy đi mất rồi?
…Tôi tròn quá chăng?
Ngày hôm nay cha mang tôi ra hồ chơi. Tôi tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp, cưỡi trên đầu của cha.
Đó thực sự là một cảnh tượng kì dị khi thấy một con cáo nhỏ cưỡi trên đầu một con rắn thật to khi nó di chuyển quanh hồ.
Hôm nay tôi đến gặp Đức Vua cùng với mẹ. Mẹ lúc nào cũng ở trong dạng người khi chúng tôi tới lâu đài hết á, nhưng tôi thì lại ở trong dạng cáo của mình. Việc biến thành con người làm tôi mệt lắm.
Như thường lệ, tôi rất là lo lắng khi ở gần đức vua, cho nên tôi đứng im khi nấp bên mẹ. Ngay cả hoàng thân và các kị sĩ hộ tống cũng cố nhìn tôi nữa, nên tôi thấy rất lo lắng. Hơn nữa, ai cũng đẹp hết đó, và có rất nhiều người đang tụ tập tại đây nữa.
Những hiệp sĩ hộ tống nhìn lịch sự hơn nhiều so với tất cả mọi người tại pháo đài, những người nhìn cứng cỏi hơn…… “A, đó là ấn tượng ban đầu của mình về các hiệp sĩ mà” tôi nhớ lại.
Không, tôi nghĩ ai ở pháo đài cũng ngầu hết ấy! Tôi nói thật đó!
Mẹ tôi đến một căn phòng khác với đức vua để bàn một việc gì đó rất là quan trọng, và khi tôi chỉ còn một mình ở phòng khách, anh Thái tử, người còn lại ở trong phòng nhẹ nhàng nói với tôi.
Hình như thái tử là bạn thuở nhỏ của một người bạn của tôi: anh chỉ huy. Tôi rất bất ngờ khi biết được điều này. Chỉ huy, anh có bạn ư!?
Chỉ huy hoá ra không có cô đơn, tôi muốn khóc vì hạnh phúc quá. Tuyệt vời.
Và vì anh ấy là bạn của chỉ huy, tôi phải trở nên thân thiết hơn với hoàng tử. Bạn của bạn tôi là bạn của tôi mà.
Tôi hoàn toàn không thể hết lo lắng được, nhưng chúng tôi bắt đầu thân nhau hơn và tôi được cho một cái bánh.
Sau một khoảng thời gian thật dài, cuối cùng tôi cũng được ăn bánh.
Tim tôi đập mạnh hơn mỗi khi tôi thấy mực đen.
Tôi vô thức liếm lấy chân trước của mình.
Liếm.
1: Hải cẩu con 2: Bwahahaha! 3: Nhìn giống nhau thật đó
Tôi được Kix đem làm trò cười
Em không bao giờ tha cho anh đâu
Trong lúc anh kị sĩ một mắt huấn luyện các kị sĩ trong sân tập thì tôi đang im lặng mà ngồi vào một góc, nhưng tôi đột nhiên thấy một thanh kiếm được treo trên tường.
Hình như đó là một thanh kiếm dùng để tập luyện, nhưng nó rất là cũ, và không thể nào dựng lên được vì sốc và bị gãy ra làm hai. Bởi vì nó không thể được sử dụng nữa, nó đang được treo trên tường.
Ở giữa sân tập, các anh kị sĩ tiếp tục đấu luyện. Anh kị sĩ một mắt đang quan sát bọn họ một cách gắt gao, không có nhìn về phía tôi.
Tôi tới gần thanh kiếm. Có vẻ như nó được dùng để đấu tập.
Vậy thì nó không có nguy hiểm phải không?
Tôi nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm với chân trước của mình và nó rơi xuống lớp tuyết. Tôi cố nhấc phần tay cầm lên với miệng của mình. Nặng quá đi!
Ai cũng đang vung một thứ như này hết. Bọn họ tuyệt vời quá đi!
Trong lúc tôi đang chơi cùng với thanh kiếm bị gãy đó thì anh kị sĩ một mắt phát hiện và rầy tôi.
Cho dù tôi đã làm nhiều việc tồi tệ hơn việc này, tôi vẫn chưa bao giờ bị anh ấy la tới mức này.
Nhưng anh kị sĩ một mắt giận là đúng. Vì tôi đã dùng một thanh kiếm quan trọng như đồ chơi mà.
Trong lúc tôi khóc, tôi đã cố hết sức mà nói ra những lời xin lỗi, “Em xin lỗi…” và ngay lập tức biến mất, trở về ngôi nhà trên núi của tôi.
Hôm nay tôi không tới pháo đài chơi, thay vào đó tôi đi tuần cùng mẹ.
Liệu anh kị sĩ một mắt còn giận không nhỉ.
SFX: Bikuh (Giật mình)
Hôm nay tôi không tới pháo đài, thay vào đó tôi tới chơi với cha cùng Kugarugu.
Kugarugu lần đầu nhìn thấy cha có một vẻ mặt rất là thú vị, tôi vẫn không có cười mấy.
Hôm nay, tôi quyết định là sẽ tới pháo đài mà xin lỗi anh kị sĩ một mắt, nhưng sau cùng thì tôi lại không có đủ dũng khí để làm thế. Cái hồ dưới chân núi đã đóng băng lần đầu tiên vào mùa đông này cho nên tôi định là sẽ ra đó chơi.
Tôi cảm thấy tội lỗi suốt khoảng thời gian đó, cho nên nó chẳng vui gì cả.
Ngày hôm sau, tôi đến để gặp anh kị sĩ một mắt.
Anh kị sĩ một mắt đang làm việc trong văn phòng của mình và vẫn chưa nhận ra tôi, người vừa xuất hiện dưới chân anh ấy, cho nên tôi bối rối cào giày của anh ấy với chân trước của mình.
Tim tôi cảm giác như nó sắp vỡ tung vậy, nhưng khi mà anh kị sị một mắt nhìn thấy tôi, anh có một vẻ mặt an tâm trước khi nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Anh kị sĩ một mắt nói, “Anh nghĩ em sẽ không đến nữa chứ.”
Tôi được xoa, “Lỗi của anh,” và tôi khóc. Tôi rất là an tâm khi nghe rằng anh kị sĩ một mắt không có ghét tôi.
Trong lúc khóc, những lời “Xin lỗi” được lặp đi lặp lại, và anh kị sĩ một mắt cười, “Anh ổn mà.”
Ôi trời, thật mừng vì tôi đã quay trở lại!
Có vẻ anh kị sĩ một mắt đã giận vì tôi dùng một thanh kiếm “nguy hiểm” như một món đồ chơi, không phải là do tôi dùng một thanh kiếm “quan trọng” để chơi. Nói cách khác, anh ấy la tôi vì sợ tôi sẽ bị thương. Thật sự đấy, em xin lỗi.
Ngày hôm đó, tôi được mẹ cho phép và được cho phép ở trong phòng anh kị sĩ một mắt, và tôi được vỗ về tới bến. Hehe.
Mil: Đã ba ngày rồi đấy!, Cromwell: A, thật tốt quá…!
Có vẻ như ba ngày rồi tôi chưa tới pháo đài, nên sau khi hoà giải với anh kị sĩ một mắt thì tôi được nhờ đến gặp anh chỉ huy.
Có vẻ như anh chỉ huy biết tới việc xảy ra trong sân tập và cũng bắt đầu lo lắng cho tôi. Em xin lỗi!
--------------------
Còn một chương như này nữa là sang arc mới~,