Tôi nhìn mẹ.
“Đến gặp đức vua ư?”
“Đúng đó. Con từng tới lâu đài của đứa vua ở thủ đô rồi mà, đúng không?”
“Đúng ạ, con nhớ thế. Nhưng đi một mình ư?”
“Đúng, một mình.”
“Nhưng con không thể dịch chuyển tới đó được.”
Khi tôi dùng phép dịch chuyển thì tôi không thể chọn nơi mình muốn dịch chuyển tới được. Với cả, tôi không có quá nhiều lựa chọn mấy trong việc chọn người mà tôi muốn dịch chuyển tới, và tôi không có dịch chuyển được tới bất kì ai trong gia đình hoàng thân được hết á.
Khả năng cao là tôi sẽ xuất hiện trên đầu bọn họ. Thêm nữa, tôi chưa bao giờ dịch chuyển một khoảng cách xa đến thế nên tôi cũng sợ nữa.
Tuy thế, mẹ tiếp tục một cách từ tốn.
“Hm… Mẹ biết con không thể dùng phép dịch chuyển một khoảng cách xa thế được, nhưng con đi bộ được mà?
Tôi cứng người lại, miệng há hốc ra.
“Thủ đô đúng là xa thật. Mẹ cũng lo nữa, nhưng đây là một cách để rèn luyện. Để con có thể trở nên mạnh mẽ hơn, mẹ sẵn sàng thành quỷ dữ nếu cần.”
Mẹ nhìn buồn lắm, mẹ còn quệt nước mắt với tay áo kimono của mình nữa. Cơ mà, tôi càng muốn khóc hơn nữa.
Tôi biết là nhiệm vụ này sẽ khó rồi, nên bằng một cách nào đó, tôi thả lỏng đuôi mình ra và nói,
“Mẹ à… Nó đúng là có hơi quá đáng thật đấy… Tự mình đi tới thủ đô…”
Chẳng phải mẹ nên nhờ con đi tới cửa hàng tiện lợi cho lần đầu tiên con tự đi một mình chứ?
Thủ đô ít nhất cũng phải vài trăm cây số lận. Theo những gì anh kỵ sĩ một mắt nói thì, đi tới đó bằng ngựa ít nhất cũng phải tốn cả hai ngày cơ.
Đi tới đó? Tôi á? Với đôi chân bé nhỏ của mình? Đi bộ ư?
Thường thức và khả năng suy nghĩ của tôi cứ như bay ra ngoài cửa sổ vậy.
“Uwa! Quá đáng quá đi! Thực sự quá là quá đáng mà!”
Một giọng buồn bã cứ vang vọng khắp cái hang.
“Không đâu! Không đâu! Không đâu!”
Tôi cứ tiếp tục ăn vạ, “Con không đi đâu, con sẽ không rời khỏi nơi này đâu!”
Tôi ước rằng mình có thể đến đó và quay về một cách nhanh chóng. Nó khó lắm luôn á, ngay cả sau khóa tập luyện đặc biệt mà tôi có nữa.
Đúng là thỉnh thoảng thì tính cách của mẹ dữ dằn lắm cơ, và ngay cả trong khóa tập luyện đặc biệt của mẹ, tôi bị bắt chạy trong tiết trời bão bùng giữa đông với những lý do như “Nó sẽ giúp chân con khỏe hơn”; hay “Coi chừng nó giết con đấy” trong lúc bà quăng tôi xuống trước mặt một con gấu bắc cực chưa ngủ đông.
So với mấy thứ như thế thì, đúng là leo cây dễ hơn thật.
Tuy thế, mỗi khi chúng tôi tập luyện thì mẹ lúc nào cũng kề bên tôi, và luôn giúp đỡ tôi mỗi khi bà cảm thấy nguy hiểm.
Mỗi khi tôi thích một thứ gì thì tôi không muốn nó đi khỏi tầm mắt, nên tôi mới nghĩ rằng mẹ mới là người do dự và lo lắng lắm khi tôi một mình ở một nơi không phải là nhà.
Việc tôi đi một mình như này phải là việc mà bà ghét nhất luôn ấy.
“Mẹ thực sự không có đi cùng con ư?”
Tôi hỏi thế trong lúc nằm xuống.
“Đúng vậy”
Bà gật đầu.
Sau đó thì bà lấy một vật hình ống ra từ trong ngực; một cuộn giấy được cột với một dải băng đẹp có màu tím, và nói,
“Mẹ muốn con đưa lá thư này cho đức vua. Con có làm được không?”
“Ứ ừ, con không làm được đâu!”
Tôi vẫy tay và từ chối gần như ngay lập tức.
Danh dự của một con người lúc trước của tôi đâu? Thứ đó không hề tồn tại nhé.
“Không đâu, không đâu, không đâu, không, không! Mẹ nên đi cùng con mới đúng chứ!”
Đống cỏ khô bay tứ tung trong lúc tôi vừa ăn vạ lúc nãy. Nó ồn thật ấy.
Tôi làm vậy vì tôi tự tin rằng, sau một lúc thì mẹ sẽ bỏ cuộc.
“Milfiria, con hãy cố hết sức nhé, và đừng có nói những thứ như thế nữa.”
Mẹ vẫn cứ tiếp tục bảo tôi đi và bà gần không có dấu hiệu là sẽ từ bỏ.
Cuối cùng thì, tôi thấy mệt và quyết định từ bỏ việc chống lại quyết định của mẹ.
“Tối nay con ngủ tại đây, và sớm mai con sẽ đi”
Mẹ nhìn tôi một cách bất an.
Sao mẹ lại cứ bảo con đi tới thủ đô nếu mẹ thấy bất an thế cơ chứ?
“Được ạ, con đi ngủ đây…”
Tôi không hiểu ý của mẹ tôi là gì, nhưng sẽ nghe lời, cho dù tôi thực sự không muốn đi nữa.
Một phần nào đó, tôi cũng muốn đáp ứng kỳ vọng của mẹ.
“À, con đúng là dũng cảm thật đấy.”
Mẹ ôm tôi thật chặt và nhẹ nhàng xoa lưng tôi, nhưng tôi cảm thấy hơi phức tạp.
“Mẹ này… Mẹ thương con lắm đúng không?”
Tôi ngước nhìn bà trong lúc ôm tôi.
Tôi không nhớ rõ lắm, cơ mà tôi từng hỏi người mẹ ở kiếp trước của tôi câu hỏi này.
Mẹ trả lời với một nụ cười đầm ấm, y hệt người mẹ kiếp trước của tôi vậy.
“Đương nhiên là mẹ thương con lắm mà.”
“…Thật không? Mẹ thương con đến nhường nào?”
“Đến nhường nào à? Nhiều lắm luôn ấy.”
“Nhiều lắm luôn à, là bao nhiêu thế ạ?”
“Nhiều đến bao nhiêu ư!?”
Tôi biết rõ rằng nó phiền lắm cơ, nhưng tôi không thể không muốn biết mẹ thương tôi nhường nào được.
Mẹ lúc nào cũng dang rộng hai tay ra và nói “Nhường này này!”, và tôi tạm thời hài lòng, vì tôi biết mẹ thương tôi nhiều lắm, từ đầu ngón tay này đến đầu ngón tay kia cơ, và còn lớn hết cỡ nữa chứ.
Nhưng nói thật thì, tôi không muốn đi tới đó đâu.
Mẹ tôi đang nghĩ cái quái gì thế?
Sáng ngày hôm sau cho tới lúc tôi dậy, tôi không hoàn toàn nghĩ ra được.
Tôi lăn tới lăn lui trên giường, nhưng tôi chắc rằng nếu thức dậy thì mình phải chuẩn bị đi, nên tôi đành nhắm chặt mắt lại và giả vờ ngủ.
Tuy thế, tiếng tôi lăn đi lăn lại báo mẹ rằng tôi đã dậy rồi.
“Milfiria, dậy nào, con phải đi sớm.”
Đầu con sẽ không rời khỏi chỗ này! Con không muốn dậy đâu.
“…….”
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì, mẹ biến sang dạng người và từ tốn nhặt đám cỏ khô khỏi lớp lông của tôi.
Mẹ cũng chải lớp lông mềm mại và quệt đi đống nước dãi ở khóe miệng tôi nữa.
“Ai đó ở pháo đài cho gửi cho mẹ cái khăn choàng này.”
Mẹ tiến vào sâu trong hang về kéo cái khăn choàng mà anh chỉ huy cho ra khỏi đống kho báu chất chồng của tôi.
Này nhé, trong đống kho báu đó, tôi bỏ cây gậy tôi thích gặm vào này, một viên đá phẳng lị, và một cái sừng hươu mà tôi lụm được này.
Ừm, cái thứ màu nâu nâu đó là bông hoa tôi nhặt lúc hè năm ngoái nhỉ? Tôi nên vứt nó đi.
“Ồ, con nhặt cái này đâu thế Milfiria?”
Mẹ chỉ tới viên đá lớn, thô kệch trong đống kho báu của tôi.
Có năm sáu viên đá màu vàng pha xanh dính chặt trên viên đá với sắc xám, viên đá thì nhỏ hơn cơ thể tôi một tí.
Mấy viên đá xanh đó chắc chắn là bảo thạch, nên tôi rất quý trọng nó.
“Nó à, Hirugapapa tặng con ấy...”
Hirugapapa cầm nó và nói, “Vì con dễ thương lắm ấy, nên ta tặng nó cho con,” nhưng Mẹ lại đáp “Nó vô dụng lắm” và cắt phăng nó.
Có vẻ như mẹ không có nhớ tới việc đó.
“Từ Hiruga à?”
Mẹ cau mày và lấy viên đá ra.
Tội nghiệp Hirugapapa quá. Mấy viên bảo thạch đó nhìn quan trọng thật.
Nhớ tới việc bà cần phải làm, bà lấy cái khăn choàng ra và quàng nó lên người tôi. Cho dù nó nhăn nhúm do bị tôi nhét bừa vào đống kho báu đi chăng nữa, chất vải của nó tốt nên tôi thích nó lắm.
“Mẹ à, con…”
Trong lúc mẹ từ từ chuẩn bị cho chuyến đi của tôi, tôi nói.
Cong đuôi lên, tôi sử dụng con bài tẩy của mình.
“Con không biết đường tới thủ đô, nên con không có đi một mình được. Con muốn đi lắm cơ, nhưng con lại không biết đường. Con thực sự muốn đi lắm cơ, nhưng đúng là không có cách nào khác nhỉ.”
Nên mẹ bỏ cuộc đi là vừa! Mắt tôi sáng lên một cách đầy hy vọng.
Con không có bản đồ nhé!
“Ừ, đúng nhỉ…”
Đúng rồi, đúng rồi. Mẹ khó xử rồi kìa. Đừng có ép con nhé!
Đuôi tôi cứ như muốn vùng vẫy trong lúc tôi nói thế, “Con xin lỗi, con không giúp mẹ được.”
Bình tĩnh nào!
“Được rồi, thế thì như này đi.”
Tuy thế, có vẻ như mẹ đã nghĩ ra cách, đuôi tôi cụp xuống gần như ngay lập tức.
Mẹ ngửa lòng bàn tay lên.
Sau đó thì một tia sáng xanh nhạt xuất hiện ra từ lòng bàn tay bà.
Nó có dạng hình cầu, cứ trôi nổi như thế mà không hề biến mất.
Viên hình cầu đó cứ tỏa ra ánh sáng màu nhạt khắp cả hang động.
“Cái gì thế ạ?”
Tôi tò mò trước viên ánh sáng hình cầu đẹp đẽ đang bay lượn trước mắt đó.
“Đây là một tiểu tinh linh. Tiểu tinh linh tuyết, nói đúng hơn là thế.”
“Một tiểu tinh linh à…”
“Mẹ ban cho tiểu tinh linh một chút sức mạnh của tuyết và bảo nó dẫn con tới thủ đô. Giờ thì con sẽ không đi lạc được. Việc không biết đường tới thủ đô sẽ không còn là một vấn đề nữa rồi.”
Tôi thấy thất vọng và nhìn vào quả cầu ánh sáng đang bay một cách nhàn nhã kia.
“Giờ thì, đến giờ đi rồi đấy, Milfiria.”
Mẹ liếc mắt ra khỏi hang. Nó rất là tùy hứng, nhưng tôi lại có cảm giác rằng ánh mắt của mẹ nhìn rất là lo lắng.
Một con gấu bắc cực sẽ tới đây ư?
“Đầu tiên thì, con nên tới pháo đài để chào tạm biệt mấy tên kỵ sĩ đi. Đi tới thủ đô sẽ mất ít nhất vài ngày, trong khoảng thời gian đó thì bọn họ sẽ lo lắm nếu con không có tới ấy.”
Phải đó, tôi phải nói với mấy anh kỵ sĩ rằng mình không thể tới chơi với bọn họ trong một khoảng thời gian ngắn được.
Mẹ đúng là tinh ý thật đấy, lo lắng về mấy anh kỵ sĩ.
“Vâng ạ.”
“Con nên dùng phép dịch chuyển để đi tới đó.”
“Hửm? Được ạ?”
Tôi cứ ngỡ rằng bà lại bảo tôi tự mình đi xuống núi nữa chứ.
Lối suy nghĩ của mẹ, đúng là… lạ thật nhỉ.
Cuối cùng thì tôi đã nhận được ống giấy, nên tôi có thể bắt đầu đi rồi.
Tôi không muốn đi, cơ mà đúng là tôi không còn cách nào khác thật. Mẹ sẽ thất vọng lắm nếu tôi bỏ cuộc.
Nên tôi bảo bà là tôi sẽ cố hết sức.
“Kìa, trời sáng rồi kìa, con đi đi!”
Tiểu tinh linh bám vào người tôi.
“Xin con hãy cẩn thận nhé.”
Trước khi tôi dùng phép dịch chuyển thì mẹ nói thế trong lúc nhìn rất là lo lắng. Tôi thấy hạnh phúc. Đuôi tôi cong lên, và tôi cảm giác như mình thực sự muốn đi vậy.
“Con sẽ cố hết sức ạ!”
Tôi đáp lại giọng đầy lo lắng của mẹ. Sau đó thì tôi với tiểu tinh linh cùng hướng tới pháo đài.
------------------------------
Trans vẫn chưa có chết!
Đúng là bộ này lâu quá mình chưa đụng tới rồi nhỉ, xem nào, hai năm hơn tí...
Cái gì qua thì đã qua, không nhắc tới nữa!!! Hai năm qua mình bận nên không có thời gian dịch. Dạo này thì mình dễ thở tí, nên thử dịch lại xem sao. Mong các bạn nào từng thích bé cáo 2 năm trước rồi thì đọc ủng hộ mình nhé.