Kita no Toride Nite

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1290

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phụ chương - Cha

Mình đã hứa một chương mới, nên chương mới đây... dù hơi trễ một chút :P

--------------------

Tôi không hề biết cha mình trông như thế nào.

Việc được sinh ra đúng là một trải nghiệm kì lạ, nhưng tôi chỉ nhớ hết mọi thứ từ kiếp trước hai tuần sau khi được sinh ra mà thôi. Và cứ thể, nhân cách “Milfiria” đã được hình thành, và tôi cũng giữ lại được những ký ức từng có của mình.

Tuy vậy, chỉ có mẹ ở cùng với tôi, nuôi lớn, và bảo bọc tôi mà thôi. Cho tới khi tôi xuống núi chơi và gặp anh kị sĩ một mắt thì trong mắt tôi, cả thế giới chỉ gồm mẹ và tuyết.

Tôi chưa bao giờ nghĩ ngợi một chút nào về cha tôi cả. Bởi vì mẹ chưa bao giờ nhắc tới việc đó.

Cũng do mẹ không bao giờ nói về việc đó nên tôi không hề hỏi, tôi xem như mình không có cha vậy.

Vậy nên tôi cũng quyết định là mình phải ném đi những suy nghĩ hồi tôi còn là con người đi. Nói cách khác, cái thường thức “Một người đàn ông và phụ nữ, sau khi làm..., sẽ sinh ra một đứa trẻ” không áp dụng được với những đứa trẻ của các tinh linh.

Các tinh linh nguyên tố có thể sản sinh ra con cái cho riêng mình. Đó là một kết luận mà tôi đã rút ra được sau khi sống một năm như một tinh linh.

Tôi không nhớ khoảnh khắc mà tôi chào đời. Mẹ ban sức mạnh của mình cho một bông tuyết trong tay đã rơi xuống từ trên trời, và tôi được sinh ra, hình ảnh thần tiên đó là những gì tôi nghĩ về lúc tôi được sinh ra.

Tuy vậy.

Khi tôi còn ở thủ đô, Tinh linh lửa đã nói thứ gì đó mà tôi nhớ rất rõ.

“Đó là một đứa con cùng với “Thuỷ” hay sao? Nhưng cô lại không muốn sinh con cùng với tôi mà!”

Ông ấy nói vậy, và mẹ cũng chưa bao giờ chối nó cả.

Chẳng phải “Thuỷ” là một tinh linh nước hay sao? Cha tôi là một tinh linh nước á?

“Mẹ ơi, cha con là ai vậy?”

Tôi hỏi mẹ trong lúc chúng tôi chuẩn bị đi ngủ. Mẹ giờ đang ở trong dạng một con cáo bạc đẹp mê hồn. Lớp lông của bà rất là mềm và mượt.

Mẹ cau mày, và tôi vùi người mình vào lớp lông trên ngực của bà.

“Mẹ của con độc thân, con không hề có cha.”

“…nhưng mà, tinh linh lửa có nói, rằng con là con của “Thuỷ” mà?”

“Con còn nhớ về việc đó cơ á?”

Tôi khá là bất ngờ khi mẹ tưởng rằng tôi đã quên mất rồi, vì mẹ đã dạy bảo tôi tốt thế mà.

“Có một tinh linh nước sống ở phía Nam, hắn là người đã cùng mẹ sinh ra con.”

Sau đó mẹ trả lời những thắc mắc của tôi bằng cách nói về tinh linh nước và việc bà ấy nuôi lớn tôi. Nó cứ như một câu chuyện trước khi đi ngủ vậy, cho dù chủ đề mà chúng tôi nói về có lạ đến mức nào đi nữa.

Nói đơn giản là, đối với các tinh linh thì việc có một đứa con là việc rất là cần thiết, và các bước để có con thì giống y chang với con người vậy. Có vẻ như có một người thôi thì không đủ.

Vậy ra tôi vừa là một tinh linh nước vừa là một tinh linh tuyết à? Tôi nghĩ thế, nhưng có vẻ như nó khác những gì mà tôi nghĩ.

Những đứa trẻ của con người khi sinh ra thì sẽ thừa hưởng gen từ người cha và người mẹ, nhưng tinh linh lại chỉ có thể thừa hưởng một nguyên tố. Tôi tình cờ thừa hưởng được nguyên tố tuyết, nhưng mẹ nói rằng tôi cũng có thể được sinh ra với nguyên tố nước nữa.

Nếu như một việc như thế xảy ra thì, tôi sẽ được nuôi lớn như một tinh linh nước và trở thành người thừa kế cho ông ấy. Ngay từ lúc tôi được sinh ra thì, tôi sẽ phải rời xa mẹ.

Trong trường hợp này thì, vì mẹ muốn có một đứa con, nếu như tôi được sinh ra với nguyên tố nước thì mẹ sẽ sinh thêm một đứa trẻ khác. Có vẻ như đứa thứ hai lúc nào cũng khác hoàn toàn đứa thứ nhất hết.

À đúng rồi, nếu như có một đứa trẻ giống mẹ hoàn toàn được sinh ra thì đứa trẻ đó sẽ trở thành người thừa kế của mẹ.

Nói đơn giản hơn là, mẹ chỉ sinh ra mỗi mình tôi mà thôi.

Khi mà nghe về câu chuyện của mẹ, tôi nhận ra rằng bà không có chút cảm tình nào với tinh linh nước cả. Tôi không thể nào trách bà được.

Liệu tinh linh có khái niệm vợ chồng hay không?

“Con muốn gặp ông ấy.”

Tôi nói thế và nhìn về phía mẹ.

Tôi không có ý muốn nói rằng tôi muốn gặp ông rồi làm gì đó đâu. Tôi chỉ thắc mắc rằng cha tôi là người như thế nào thôi. Tôi chỉ tò mò là chính.

Mẹ nhìn khá là khó chịu, cho nên tôi giải thích kế hoạch của mình ra cho mẹ nghe. Tôi thực sự không muốn rời khỏi nơi mà tôi đang ở cùng mẹ đâu.

Và cứ như thế, cho dù khá là do dự, mẹ cho phép tôi.

“Nếu như con có hứng thú thì, con có thể gặp hắn ta… Dù sao đi nữa, giờ thì ta cứ ngủ thôi, mai ta sẽ nói tiếp về việc này.

Mẹ liếm lấy đầu của tôi, và cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới. Dễ thương quá đi ~, khi tôi ngáp, miệng tôi mở to ra tới mức tôi có cảm giác như cằm tôi sắp rớt ra vậy. Bởi vì tôi chỉ là một đứa trẻ, cảm giác buồn ngủ đến bất chợt lắm. Và một khi tôi bắt đầu nghỉ tới việc “đi ngủ”, tôi không thể suy nghĩ tới một thứ gì khác nữa. Khi mà tôi nhắm mắt lại, tôi sẽ ngủ ngay trong ba giây ngay đây. Ba, hai, một…

“Mẹ sẽ đi ra ngoài đây.”

Ngày hôm sau, khi mặt trời mọc, mẹ tôi rời khỏi hang mà chúng tôi đang ở trong dạng cáo. Có vẻ như mẹ phải đi tuần những ngọn núi quanh đây, tính luôn cả những ngọn núi mà chúng tôi đang ở nữa chứ. Làm tinh linh mệt thật đấy chứ.

“Con có thể đến chơi với những kị sĩ ở pháo đài, nhưng hãy trở về trước khi mặt trời lặn là được.”

“Vâng ạ!”

Tôi trả lời và chờ đợi cho tới khi tôi không thể thấy bóng lưng của mẹ rồi mới rời đi.

Đêm qua, mẹ nói rằng tôi có thể đi gặp cha của mình, nhưng tôi khá là do dự khi nhắc tới vấn đề này vào sáng ngày hôm nay. Sau cùng thì, tôi cũng chỉ tò mò mà thôi. Có vẻ như tôi rất là lo lắng với tính cách của người cha của mình. Tôi cũng thấy anh kị sĩ một mắt lo lắng tới mức nào khi tôi không tới pháo đài chơi.

Mẹ tôi có vẻ như có thể di chuyển tới một “địa điểm”, nhưng tôi chỉ có thể di chuyển tới một “người” mà thôi. Vì thế, lúc này, tôi chỉ có thể di chuyển tới chỗ anh kị sĩ một mắt và mẹ.

Tuy vậy, cho dù tôi chưa bao giờ thử, nhưng tôi nghĩ rằng mình có thể di chuyển tới chỗ tinh linh lửa hay Kugarugu. Bởi vì tôi là một tinh linh, rất dễ để nhận thấy được sự hiện diện của một tinh linh khác. Cho nên khi tôi nghĩ về Kugarugu nhỏ bé đó thì, tôi nghĩ rằng cậu ấy là một con báo đen dễ thương, cho nên bây giờ thì tôi không thể di chuyển tới nơi của cậu ấy được.

Ngoài ra, mẹ đã tạo ra một cơn bão tuyết vì bà nghĩ rằng tôi đã bị bắt cóc, lý do mà mẹ không thể sử dụng kĩ năng di chuyển đó là vì vào lúc đó, tôi bị nhiệt độ của suối nước nóng ở pháo đài ngăn cách, cho nên bà không thể nào cảm nhận được sự hiện diện của tôi.

Khi tôi tới pháo đài tim anh kị sĩ một mắt, tôi có thể cảm thấy được sự hiện diện của anh ấy nếu như tôi đi tìm nó. Có vẻ như một con người như anh ấy thì không bị ảnh hưởng bởi lửa giống như tôi.

Anh kị sĩ một mắt, anh kị sĩ một mắt…

Kĩ năng di chuyển của tôi vẫn chưa có hoàn hảo. Chẳng có gì sẽ xảy ra trừ khi tôi tập trung hết sức vào mục tiêu của mình.

Nhưng hôm nay tôi bị phân tâm.

Anh kị sĩ một mắt, kị sĩ với một mắt, cha… Tôi rất là lo lắng về cha nên tôi không thể nào tập trung được. Cho dù tôi có nghĩ về anh kị sĩ một mắt đi chăng nữa, cha của tôi, người mà tôi chưa bao giờ biết nhìn như thế nào, cứ chiếm lấy suy nghĩ của tôi.

Giờ thì tôi không nên suy nghĩ về cha của mình.

Nhưng tôi đã mắc sai lầm khi tôi bắt đầu nghĩ về nó, và trong đầu tôi giờ toàn những suy nghĩ về người cha của tôi.

Cha, cha, cha, cha, cha, cha, cha, cha…

Trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã đứng trên một bãi biển tuyệt đẹp. Đương nhiên, khung cảnh nơi đây rất khác với ngọn núi phủ tuyết mà tôi mới ở lúc trước. Có một cái hồ nhỏ ở trên đỉnh núi Snowlea, nhưng nó rất khác với bãi biển mà tôi đang hiện ở.

Nhiệt độ nơi đây có vẻ khá lạnh so với con người, nhưng đối với tôi thì nó hơi ấm. Không có tuyết nhưng quanh tôi toàn là rừng rậm, và cây cối thì có rất nhiều tán lá xanh đậm. Tôi chưa bao giờ thấy khu rừng nào mà xanh mát như vầy, vì trước giờ tôi chỉ sống trên núi.

Cái hồ trước mắt tôi rất là lớn, nhưng tôi lại không thể thấy được bờ bên kia do lớp sương mù dày đặc. Nước hồ lại có màu xanh lục phách và nhìn rất là bí ẩn, nhưng càng đi sâu thì màu nước càng trở nên đậm hơn, và tôi cảm thấy khó chịu bởi vì tôi không biết thứ gì đang ẩn náu dưới đó cả. Nó là một cái hồ rất lớn. Có thể trong hồ là quái vật hồ Loch Ness hay sao đó.

Vì tôi bất ngờ di chuyển tới một nơi lớn đến như vậy, tôi cũng đã ngây ngốc một chút. Khi tôi cố tìm sự hiện diện của mẹ thì, tôi vẫn có thể tìm thấy nó, cho dù nó có hơi xa nơi đây đi nữa. Tôi cũng nhẹ nhõm phần nào khi biết được rằng tôi có thể trở về với mẹ ngay lập tức với kĩ năng dịch chuyển.

Tôi bình tĩnh lại và quan sát lại những thứ xung quanh. Cái hồ ở phía trước mặt, khu rừng ở bên phải, khu rừng ở bên trái, và đương nhiên đằng sau tôi là—

“……!??”

Rừn— không phải rồi.

Đúng ra là, có một khu rừng đằng sau tôi, nhưng có một thứ đó trước mặt nó. Nó che lấy tầm nhìn của tôi khi tôi quay lưng lại.

Chỉ nhìn thoáng qua thì tôi không thể biết nó là gì được. Nó nhìn giống như một bức tường được chà nhẵn vậy, nhưng màu sắc của nó đẹp tới mức nó làm tôi rung động. Nó nhìn rất là bóng loáng với những sắc xanh biển và xanh lá nhạt. Tôi như muốn nhìn mãi cái đang được mặt trời chiếu sáng, đang lấp lánh lên như những viên ngọc báu vậy.

Tôi tới gần bức tường và thử ngửi, vì nó gần như không có mùi cho nên tôi cứ tưởng nó là một vũng nước trong vậy.

Nhưng khi tôi tới gần thì, tôi có thể những lớp vảy trên bức tường đó. Nhưng nó không giống với những lớp vảy của cá, thay vào đó, nó giống lớp vảy của một con “rắn” hơn…

“Đó là…!?”

Khoảnh khắc mà tôi nghĩ tới tên của con vật đó, tôi hét lên vì bối rối và lăn người về sau.

Bởi vì bức tường lớn tới mức mà tôi chỉ có thể thấy điểm tận cùng khi tôi ngước lên nhìn. Nó đang cuộn mình lại như một quả bóng.

“……………”

Tôi không thể nói cái gì vì quá là bất ngờ.

Tôi xẹp mình xuống như một con mèo vậy. Hai vai của tôi thì đang run rẩy, và tôi không thể nào rời mắt khỏi con rắn khổng lồ đó được.

Hãy nhanh trốn đi trước khi con rắn dậy nào.

Tôi nghĩ thế, nhưng kế hoạch của tôi thất bại gần như ngay lập tức. Có vẻ như con rắn đang ngủ, nhưng có vẻ như nó đã cảm thấy được nỗi sợ hãi mà tôi toả ra cho nên nó bất chợt ngẩng đầu lên.

“…”

“…”

Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng.

Tuy tôi đang trợn mắt mà nhìn nó, nó chỉ nhìn tôi với những ánh mắt buồn ngủ mà thôi.

Tôi cứ nghĩ rằng nó sẽ tấn công tôi ngay vào lúc nó thấy tôi cơ, nhưng đã khá nhiều thời gian trôi qua mà nó vẫn chưa hề di chuyển, và cơ thể tôi cũng đã dần ổn định lại rồi. Khả năng mà tôi có thể sống sót cũng tăng lên một chút.

Tôi nhìn nó trong khi từ từ lùi về. Tôi rất muốn chạy một mạch thật nhanh về núi, nhưng nếu như tôi cứ thế mà chạy với một con rắn đang đuổi theo tôi với một tốc độ nhanh khủng khiếp, tôi không tự tin rằng mình có thể chạy nhanh hơn đâu. Tôi không muốn xoay lưng mình về phía nó.

Tuy vậy, khi tôi đang di chuyển, việc mà con rắn làm tiếp theo khiến tôi rất là bất ngờ.

Nó chỉ chậm rãi mà há miệng ra để nói những một số thứ với một giọng trầm thấp.

“Snowlea… hình như teo nhỏ lại rồi nhỉ.”

Con rắn đó có thể nói chuyện ư?

Tôi cố khiến hai đôi chân run rẩy của mình ngừng lại. Nếu như một con vật có thể nói chuyện thì, cho dù nó có là một con rắn lớn biết mấy đi chăng nữa, tôi cũng nhẹ nhõm phần nào. Nếu như nó có trí thông minh của riêng mình thì, chắc chắn rằng đây không chỉ là một con thú. Có vẻ như nó cũng có biết về mẹ nữa, cho nên chắc chắn rằng nó phải là một tinh linh.

Và như thế, khi tôi nghĩ về việc đó, tim tôi phấn khích mà đập liên hồi.

Có lẽ rằng tôi đã tình cờ đến đây bằng kĩ năng dịch chuyển, nhưng thứ cuối cùng mà tôi suy nghĩ tới trước khi được dịch chuyển là gì nhỉ? Nếu thế thì con rắn này chắc chắn là—

“Cha?”

Có thể là tôi đã hiểu lầm cái gì đó, hoặc là ông ấy không nghe tiếng của tôi.

Con rắn to lớn và xinh đẹp đó tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt ngái ngủ của mình.

“Cơ thể của nàng teo lại hay sao…? Lạ thật đấy…”

Cha — cứ gọi ông ấy là cha cho dù ông ấy vẫn chưa cho phép tôi đi, cha đang nói chuyện rất là chậm rãi, từ tốn. Cùng với giọng trầm thấp đó, nếu ai nghe được thì cảm giác buồn ngủ sẽ ập đến.

Tôi bẽn lẽn hỏi ông ấy.

“Con không phải là Snowlea.”

“Ồ … … Ồ, vậy à …vậy thì, vào lúc đó …… Đứa con cùng với Snowlea … con được… sinh ra … … con được sinh ra rồi à?”

Hơi bất ngờ một chút, cha của tôi nhấc mí mắt của mình lên một chút và mở mắt ra.

“A, ông là “Cha” con phải không?”

Tôi tới gần con rắn tuyệt đẹp đấy, nhìn lên phía ông, và hỏi như thế. Tôi rất là hưng phấn, tới mức đuôi của tôi đang liên tục vẫy tới vẫy lui này. Đúng là việc biết được cha tôi là một con rắn thì bất ngờ thật đấy, nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi rất hạnh phúc vì được gặp ông.

Tôi nghĩ rằng cuộc gặp mặt của hai cha con sẽ cảm động hơn cơ, nhưng có vẻ như cách mà tinh linh chúng tôi xem trọng mối quan hệ “Cha mẹ - con cái” này khác với con người, vì cha đã trả lời lại bình thản như vậy.

“Cha à… Con nói vậy… Chúng ta không có cảm giác tương thích với nhau cho lắm… con không có thừa hưởng nguyên tố nước.”

Nghe cha nói thế, đuôi của tôi cụp xuống ngay lập tức.

Có vẻ như tôi vô thức mong chờ rằng ông ấy sẽ nói, “A, con là con của ta! Ta muốn gặp con từ lâu rồi cơ!” Hưng phấn giống như tinh linh lửa vậy đấy.

Cho dù tôi có trở nên buồn bã đi chăng nữa, tôi cố hết sức để trở nên vui vẻ hơn vì cuối cùng thì tôi cũng có thể gặp cha của mình rồi.

“Nhưng mà, nhưng mà… Cha và mẹ đã “kết hợp với nhau”, và con đã ra đời… Cho nên con là con của cha mà, phải không?”

“Được rồi… Vậy ra như thế … Có thể chứ … Con là con của Snowlea … cho nên con là con của ta…”

Đuôi của tôi bắt đầu vẫy tới vẫy lui lại.

Đúng đó! Cha đã thú nhận rằng hai chúng tôi là cha con rồi đó!

Tôi muốn gặp cha mình vì tò mò mà thôi, nhưng nếu như cha nói những thứ như “Mi không phải là con gái của ta”, thì tôi sẽ thấy buồn thật đó.

Nhưng tôi hối hận rằng đã bắt cha chấp nhận như thế này vì nó có thể là một việc rất là phiền phức. Cha chỉ nghĩ về tôi như thành quả của một cuộc “hiến tinh”, việc đột nhiên nhấn mạnh rằng “Ông là một người cha!” có thể không phải là một ý tưởng tốt.

Thì, có một sự thật không hề chối cãi rằng ông ấy là người cha thực sự của tôi, nhưng mà cách mà cách tinh linh suy nghĩ khác hoàn toàn với con người.

Tôi không hề muốn nghĩ rằng cha thấy nó là một việc rất là phiền phức. Cho nên tôi rất là lo lắng và tôi không thể kiếm được đề tài nào để nói chuyện hết cả,

“Vì con đã đến xa như vậy rồi… Con cũng có thể…”

Bất ngờ thay, cha lại là người bắt chuyện trước. Tôi hạnh phúc tới đuôi tôi tự vẫy luôn này.

Nhưng hình như cha không có cố tình làm tôi bối rối hay sao ấy. Nói rằng “Con cũng có thể…”, nhưng đúng là ở nơi đây không có việc gì để làm hết. Cha tiếp tục việc cuộn mình và nhắm mắt lại.

Cha ngủ rồi chăng?

“Ừm, cha này…?

Khi tôi bắt chuyện với ông ấy, một mí mắt thật to mở ra và một giọng trầm hỏi tôi, “Có gì không?”

“Không, không có gì cả.”

“Thật à……”

Ồ, cha nhắm mắt lại rồi kìa.

Tôi chỉ đứng đó và bối rối hết sức. Tôi thật sự không thể hiểu tính cách của cha tôi luôn đấy.

Tôi không thể nào rảnh rỗi mãi được, cho nên tôi sẽ đi dạo quanh đây một chút. Như cha nói, tôi đã đi một đoạn đường dài rồi mà.

Tôi tới gần cái hồ tuyệt đẹp mà tôi thấy khi tới đây. Khác với biển, bờ nơi đây không hề có cát, thay vào đó, là những nắm cỏ thấp lè tè mọc trên mặt đất, và trước mặt là một cái hồ nước. Bởi vì tôi đang ở gần bờ, cho nên nước khá là nông. Nếu như tôi là một con người, nó cũng đủ sâu để làm ướt đầu gối tôi, nhưng ở trong dạng này thì, đầu tôi sẽ ngập hết trong nước hết mất. Tôi phải cẩn thận để không ngã xuống.

Trên mặt hồ từng có các gợn sóng, nhưng giờ thì gió không hề thổi một chút nào, nên mặt hồ bây giờ rất là tĩnh lặng. Khi mà tôi nhúng chân trước của mình vào trong nước, các gợn nước toả ra. Nó rất là thú vị, nhưng tôi dừng lại ngay lập tức vì cảm giác chân bị ướt thì khó chịu lắm.

Tôi lắc bàn chân ướt đẫm của mình và quyết định rằng lần này tôi sẽ đi tìm cá. Tôi để mặt mình gần mặt hồ, nhìn vào trong nước.

“…Nó nguy hiểm lắm đấy.”

Tôi quay người lại khi tôi nghe thấy một giọng mà tôi không hề ngờ tới. Cha tôi đang mở một mắt ra mà nhìn tôi. Cha không có ngủ.

“… …”

“… …”

Tôi rời xa khỏi cái hồ sau khi nhìn nó thêm một lần cuối. Nhưng tôi không thể nào từ bỏ việc đi tìm cá được, cho nên sau khi nhìn vào cái hồ, tôi nhìn về phía cha mà nói.

“Con muốn được xem cá.”

“…Vô dụng thôi… nguy hiểm lắm … lại đây nào.”

Tôi đành phải trở về chỗ cha mình và ngồi trên mặt đất gần cái đầu to lớn đó. Tôi biết chắc rằng ông sẽ không ăn thịt tôi đâu, nhưng đúng là cảm giác nó hơi lạ khi ngồi kế một cái miệng to đến thế.

Khi tôi nhìn về phía cha nữa thì, tôi kiểm tra rằng cha đã nhắm mắt lại rồi.

Sau đó, mỗi khi tôi định ra hồ hay cố lén vào rừng thì, cha cũng sẽ mở mắt ra lúc tôi không hề hay biết, nói “Ở yên” hay “Trở lại” để gọi tôi về.

Việc này xảy ra liên tục: Tôi kiểm tra rằng cha đã nhắm mắt, tôi đi đâu đó, cha gọi tôi lại, tôi đến gần nơi cha đang nằm. Có vẻ như mỗi khi tôi đi xa cha quá tám mét thì chức năng “Báo trở về” sẽ được kích hoạt.

Có vẻ như cha còn lo tới việc tôi di chuyển đôi chút, nhưng có vẻ như cha còn khó hơn cả mẹ trong việc trông chừng nữa chứ.

Liệu có phải rằng cha không muốn tôi làm gì hết sao? Hay chỉ là do cha bảo bọc quá thôi?

Sao cha không dùng số năng lượng đó mà ôm tôi này hay xoa đầu tôi này bảo, “dễ thương quá, dễ thương quá!” đi?

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc nhìn tổ kiến gần nơi cha tôi đang nằm và cố tới gần những chú chim đậu trên người của cha nhất có thể. —Hơn nữa, tôi nghĩ rằng một con chim không thể nào đậu lên trên người mẹ được ngay cả khi mẹ có nằm xuống ở dạng cáo đi chăng nữa. Bà vừa được kính sợ và được vinh danh bởi những động vật sống trên những dãy núi tuyết, nhưng có vẻ như mọi người coi Cha như một phần của thiên nhiên nơi đây vậy.

Tôi cố thách thức mức giới hạn tám mét đó. Tôi không muốn cha giận tôi cho nên tôi chỉ ngồi đó.

Hơn nữa, tôi còn biết được rằng tôi chẳng cần phải trốn sau lưng để tránh ánh mắt của cha. Cha chỉ cần bí mật nghiêng đầu cái thôi là tôi sẽ bị ánh mắt của ông bắt kịp.

Tuy vậy, có vẻ như ông ấy bảo bọc tôi dữ quá, và cuối cùng thì tôi lại bị nhốt trong “trung tâm của quả bóng đang cuộn mình lại” đấy. Cái cách nhốt gì đây?

“Tự đi một mình thì… … vì đã lớn hơn … … Trẻ con … … không nên xa cha mẹ của mình ……”

“Vâng ạ……”

Tôi không chắc rằng cha có yêu tôi hay không.

Tôi nghĩ rằng mình đã ở cùng với cha khoảng ba tiếng đi? Chúng tôi chẳng có nói chuyện gì mấy, vì sau khi tôi bị nhốt lại giữa lúc cha cuộn tròn lại thì tôi chỉ đi ngủ thôi, nhưng nó cũng rất là vui. Tôi thức dậy sau bữa ngủ trưa ngắn ngủi của mình, và tôi có thể thấy khuôn mặt đang ngủ của cha ở trên đầu tôi. Nó tuyệt vời thật đấy.

Khi tôi được thả ra khỏi đống cuộn tròn lại ấy, tôi nhìn cha và nói,

“Con sẽ lại tới chơi sớm thôi!”

Không còn mấy thời gian cho tới khi mặt trời lặn, cho nên tôi cần phải đi về sớm nhất có thể để khỏi làm cho mẹ lo lắng. Chắc chắn rằng mẹ sẽ biết rằng tôi đã tới thăm cha vì mùi trên người tôi, cho nên tôi không nên nán lại ở đây lâu hơn nữa.

“Vậy à… vậy thì… mai con có thể tới thăm.”

“Mai ư?”

“Phải đó, mai con có thể tới…”

Tôi không thể tự quyết định ư? Bất ngờ thay cha biết cách ép buộc thật đấy.

Đúng hơn thì, tôi mừng thật đấy. Bởi vì ban đầu tôi cứ tưởng ông ấy không muốn tôi tới đây cơ.

“Vậy thì, mai con sẽ lại tới chơi vậy.”

Vì khoảng trưa chiều mai thì tôi phải đi gặp anh kị sĩ một mắt, cho nên tôi sẽ đến trước hoặc sau lúc đó. Tôi cũng phải dành thời gian cùng với mẹ nữa chứ. So với một đứa trẻ một tuổi thì tôi bận thật đấy.

“Ồ… Nếu là ngày mai thì … Chắc chắn nó sẽ tới … chắc chắn đấy.”

“Được ạ, con hiểu rồi.”

Cuộc gặp mặt đầu tiên giữa một người cha và một người con gái kết thúc cứ như thế, và mỗi ngày sau đó, cha vẫn bảo tôi rằng, “Mai đến…” — cho nên ngày nào tôi cũng đi gặp cha hết.

Ngoài ra thì,

Khi mà cha biến thành một người đàn ông thì, cha biến thành một người đàn ông cực kì điển trai với mái tóc dài màu xanh nhạt. Cha ăn mặc giống như một vị thần Hy Lạp vậy, với một mảnh vải quấn quanh người mình.

Tinh linh đúng là chẳng có nhận thức chung nào về cách diện quần áo hết đấy.

-------------------

Mình có một thắc mắc, Milfi mẹ là cáo, cha là rắn, sinh con ra thì theo kiểu nào, kiểu thú là rắn quấn lấy cáo hay kiểu người, hai người quấn lấy nhau?

Vậy là hết số chương đăng bù, mấy bạn chờ chương sau nhá :3

À đúng rồi, con rắn trong Minh hoạ Vol 3 là cha Milfi đấy :3

P/S: Chương sau Milfi hoá loli :3