Gần đây, càng có nhiều kị sĩ thích việc mofumofu lấy phần lông bụng của tôi. Nói thật thì nó rất là phiền phức luôn đấy. Thật sự, luôn đấy. Tina là người đã bắt đầu trò này. Tôi vẫn chưa có tha thứ cho cô ấy.
Lúc đó tôi đang được cô ấy chải lông trong phòng khách, nên tôi rất là thư giãn, nằm sang một bên mình. Cô ấy chỉ chải lấy đầu và lưng tôi là chính thôi, cho nên trong giây phút đó tôi đã lộ ra sơ hở…
Cô đã nhân cơ hội đó mà tấn công.
“Mil này, hãy làm nó thôi! Koko~”
Trong lúc nghĩ rằng tôi đang được xoa lưng với một bàn tay mềm mại, nó lén lút hướng về phần bụng tôi mà tôi không hề hay biết. Đang nằm sang một bên như vậy, tôi không ngờ tới được việc đang sắp sửa xảy ra, cho nên tôi không phản ứng lại kịp. Ánh mắt của Tina trong lúc nhìn phần lông đang phủ lấy bụng tôi có một tia hưng phấn nhìn rất là nguy hiểm.
“Mil có thấy thoải mái không? Nếu thế thì… Thêm một chút nữa… Thêm một chút nữa thôi…”
Và cứ như thế, một người phụ nữ xinh đẹp đang nói ra những gì mà mà một tên đàn ông đang cố níu kéo một người phụ nữ ở bên ngoài một khách sạn tình yêu sẽ nói đấy.
“Yay!”
Tina áp mặt cô vào phần lông bụng của tôi
Tôi vừa cảm thấy sốc vừa rất là khó chịu. Đúng hơn là, nó giống như tôi vừa phải chịu đựng một việc gì đó rất là xấu hổ đấy. Cái gì cơ chứ?!
Những lời quá khích của Tina đã bị lớp lông của tôi chặn lại, thành ra là tôi khó có thể nghe được những gì cô đang nói trong lúc cô chà mặt vào lông bụng của tôi. Nhận ra việc gì đang xảy ra, tôi nhanh chóng cố tách mình ra khỏi cô ấy, vùng vẫy khỏi tay cô và nhảy xuống cái ghế sofa. Nếu như tôi là một con người, mặt tôi bây giờ hẳn phải rất là đỏ vì xấu hổ rồi đấy.
“Chị xin lỗi nhé, chị làm hơi quá hay sao?”
Tina xin lỗi, xấu hổ rằng cô ấy đã quá khích.
“Đúng vậy…”
Tôi nói với một giọng yếu ớt.
Bây giờ khi tôi có thể nói chuyện, tôi có thể truyền đạt cảm xúc thực của mình cho bọn họ. Tôi có thể nói cho bọn họ biết khi có gì đó sai, ngay cả khi nó rất là đáng xấu hổ đi chăng nữa.
“Xin em đấy, chị hứa là sẽ không có lần sau đâu!”
Tina khóc lóc mà giải thích cho tôi nghe khi nhìn thấy tôi bây giờ rất là rụt rè quanh chị ấy. Sau khi nài nỉ không ngớt thì, tôi vẫn nghĩ rằng chị ấy chắc chắn sẽ chà mặt vào bụng tôi. Tuy vậy, ngay khi tôi tới gần chị ấy thì chị thật sự không hề làm nó nữa. Cho dù chị cứ lẩm bẩm với một vẻ mặt hạnh phúc, việc đó thực sự không hề xảy ra.
Tuy vậy, hình như Tina đã nói những gì cô đã làm cho Kix nghe… Không tốn một giây nào hết, ngày hôm sau, cậu ta bắt đầu tiến tới mà không hề ngần ngại. Cậu ta tấn công một cách trực diện luôn.
“Mil~! Khoe bụng cho anh xem nào! Để anh áp mặt vào bụng em nào!”
Có vẻ như Kix đã nghĩ rằng đó là bằng chứng cho thấy tôi đã hoàn toàn tin tưởng một ai đó khi tôi khoe bụng mình ra. Ừ thì, đúng là bạn sẽ không cho ai thấy một thứ quan trọng như thế nếu như bạn không tin tưởng họ.
“Em không tin anh à?”
Tôi nhìn Kix một cách cảnh giác trong lúc cậu ta tới gần tôi. Đối với Kix thì tôi phải nói, cậu ta tự mãn thật đấy, nghĩ rằng tôi sẽ tin cậu ta sao. Đúng là tôi thích chơi với cậu ta thật, nhưng tới mức tin tưởng cậu ta ư? Không hề nhá. Nhưng Kix lại là một đứa trẻ rất là kiên nhẫn. Tôi nhắm vào lúc họ nghỉ trưa để xuống đây chơi, vì nó không có tốt lắm nếu như tôi can thiệp vào lúc mọi người làm việc.
Cho nên tôi muốn cậu ta dẹp cái suy nghĩ đó đi.
Hơn nữa, những tin đồn dần lan ra vì những cuộc tấn công không ngừng nghỉ của Kix đó. Giờ thì tất cả các kị sĩ ai cũng nói là “Mil chỉ phô bụng của mình ra cho những ai mà con bé tin tưởng mà thôi.” Bây giờ thì bọn họ bắt đầu coi nó như một thử thách. Nếu như tôi nằm phơi bụng ra thì chắc chắn bọn họ sẽ thử làm nó.
Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng các kị sĩ lại rãnh rỗi thế này cơ đấy
“Anh rất là đáng tin mà!”
“Không, nhóc không thể làm thế với Mil được. Nhóc không thấy xấu hổ à?”
Tôi không hề nghĩ rằng bọn họ lại rảnh rỗi thế đấy.
“Giờ thì, mày thì sao?”
“Con bé cũng tin tưởng tao rồi mà, cơ mà tao cũng muốn thử làm điều đó nữa.”
“Tao cũng vậy…”
Với những cuộc nói chuyện đáng lo như vậy xuất hiện khắp nơi ở trong pháo đài. Dạo gần đây, tôi chỉ dành phần lớn thời gian từ chối mọi người mà thôi. Họ không có quá mức như Kix, cho nên họ vẫn tôn trọng lựa chọn của tôi ngay cả khi tôi từ chối bọn họ đi chăng nữa.
“Em rất ghét những ai mạnh bạo mà bắt em làm nó nhất!”
Nói ra đàng hoàng thì ai cũng hiểu hết mà. Thật là tiện khi tôi biết cách nói chuyện đấy.
*****
(Góc nhìn của Grail)
Dạo gần đây, rất nhiều người bắt đầu nhìn chằm chằm Mil với những ánh mắt kì lạ. Ánh mắt bọn họ đều nhắm tới vùng bụng của con bé. Mọi người đồn đãi rằng, nếu như ai có thể chà mặt vào bụng con bé thì con bé hoàn toàn tin tưởng người đó. Tôi không biết là nó có phải là thật hay không nhưng tôi rất muốn thử áp mặt mình vào lông bụng của con bé.
“Có ai làm được chưa?”
Tôi thấy bất ngờ và bắt đầu hỏi một kị sĩ khác.
“Không, giờ thì chưa có ai cả. Tina đã thử và thành công. Cho nên bây giờ thì con bé cảnh giác với tất cả mọi người cho nên chưa có một ai khác thành công hết.”
Đương nhiên, ngay cả những động vật đã được thuần hoá cũng không thích bị chạm vào những nơi như thế bởi một ai đó mà bọn chúng không hề tin tưởng mà, nhưng đúng là so sánh Mil, một tinh linh tuyết với một con vật bình thường thì hơi quá đáng.
“Nói với tất cả mọi người rằng họ đừng có nên làm những gì mà Mil không thích. Mấy người sẽ làm gì khi Mil không còn tới đây chơi nữa?”
“Ôi trời… Đúng đó nhỉ, tôi không muốn việc đó xảy ra đâu.”
Sau đó, các kị sĩ ngừng nhắm tới việc mofumofu bụng của Mil lại… Hay đó là những gì tôi nghĩ. Chỉ có một người không nghe những gì mà tôi nói. Đó là Kix.
“Mil!”
Mil đang bị tấn công, nghe thấy vậy, tôi nhanh chóng nhìn vào phòng chính. Tôi thấy Mil, đang nằm ngửa trên ghế sô-pha, và Kix đang áp mặt vào lớp lông bụng của con bé. Tôi muốn cứu con bé lắm cơ, nhưng nhìn Mil liều mạng mà đá lấy Kix với hai chân sau của mình nhìn rất là dễ thương mà.
Cuối cùng thì con bé đã có thể đá Kix ra và trốn đi.
“Nó mềm mại quá đi…”
Tuy vậy, Kix nhìn rất là hài lòng và có vẻ như thằng nhóc không hề biết mình sai chỗ nào. Dù thế, tôi chắc chắn rằng nó phải là một thứ cảm xúc tuyệt vời. Thằng nhóc không có biết rằng nhóc ấy đã mất hết số lòng tin ít ỏi mà Mil có cho mình rồi. Về phần Mil thì, con bé đang giữ khoảng cách với lại thằng nhóc, mặt con bé thì đang phồng lên với những ánh mắt run rẩy, cứ như một cô gái bị một tên ngốc tốc váy lên vậy.
Đúng thật, ngay cả khi đó là những đứa trẻ nhỏ như Mil, chắc chắn rằng nó phải là một việc rất là xấu hổ.
“Em ổn chứ?”
Tôi hỏi Mil, chỉ để nhận lại một cái lắc đầu của con bé. Tôi tự hỏi rằng con bé có cảnh giác với tôi hay không.
“Đừng lo, anh sẽ không làm những việc làm em thấy khó chịu đâu…
Tôi ân cần nói với Mil trong lúc nhẹ nhàng xoa đầu con bé. Mil nhìn rất là thoải mái.
“Xin đừng.”
Mil áp sát vào cánh tay của tôi trong lúc nói vậy. Đúng ra thì, cho tới khi Mil biết nói thì tôi mới biết rằng trước giờ con bé chỉ nghĩ về tôi như “anh kị sĩ một mắt” mà thôi. Con bé không hề biết tới tên của tôi cho nên con bé luôn gọi tôi như thế. Giờ thì tôi không nghĩ rằng mình có thể thay đổi suy nghĩ đó của con bé.
“Ai cũng xấu tính hết! Bụng của em giờ đau lắm luôn đây…”
“Anh biết mà. Anh đã bảo tất cả mọi người ngừng việc đó lại rồi, nhưng mà Kix lại không nghe. Lát nữa anh sẽ la thằng nhóc dùm em cho cho.”
Nhìn sang Kix, người giờ đang than phiền trong lúc thút thít. Có vẻ như thằng nhóc cuối cùng cũng đã nhận ra những hành động của mình ngu ngốc tới mức nào.
“Mil…Anh…”
Tôi có thể nói rằng nó đã quá trễ rồi. Một khi cậu đã đánh mất lòng tin đó thì cậu không bao giờ lấy lại được đâu. Nó quả là một việc rất là ngu ngốc khi áp mặt vào bụng con bé khi mà con bé không cho phép. Thằng nhóc đáng lý ra phải tôn trọng ý kiến của con bé chứ. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, tôi thấy Cromwell đang nói nhỏ nhẹ với Mil.
Tôi không thể thấy mặt của Cromwell nhưng tôi lại có thể thấy mặt của Mil. Họ rất là im lặng, nhưng tôi không có vấn đề nào với việc con bé chấp nhận Cromwell cả. Con bé cũng nhìn rất là hạnh phúc mà.
Sau đó thì tôi hỏi Mil.
“Em không ghét nó à?”
“Em thấy rất là xấu hổ, nhưng em thấy buồn cho anh ấy vì anh ấy không có ai làm bạn.”
Tôi không biết rõ cho lắm, nhưng tôi cũng đã hiểu, rằng với Cromwell thì Mil luôn tốt bụng và cảm thông tới mức kỳ lạ.
--------------------
Đáng ra là đăng vào hôm Va-lung-tung cơ. Xui cái là hôm đó bận quá, cho nên giờ mới có :3
P/S: Mấy chương trong phần này có thể xem như một chương trong một tập truyện chính cũng được
Nghe nguy hiểm quá đi :v