Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

103 997

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

32 158

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

21 145

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

76 1016

Web novel - Ánh mắt

Phòng của Kanaha Tateha được trang trí rực rỡ với tông màu chủ đạo là hồng và xanh lá cây.

Ba chiếc kệ vuông giống hệt nhau được kê sát cạnh, bên trong xếp đầy sách và khăn tắm. Trên chiếc bàn tròn màu hồng ở giữa phòng là một chiếc gương nhỏ, lọ nước hoa hồng và sữa dưỡng thể.

Căn phòng tràn ngập màu sắc tự nhiên, cứ như thể đang nhìn mọi thứ từ góc nhìn của côn trùng len lỏi giữa cỏ hoa, tạo nên bầu không khí vô cùng dịu dàng.

"Tớ có mang theo vở ghi chú, để tạm đây nhé. Chữ tớ xấu lắm, có khi cậu nhìn không ra đâu."

"Không sao đâu. Cảm ơn cậu, Ruri-chan."

Trên đầu giường nơi Kanaha đang ngồi có một lọ khử mùi hương xà phòng. Kế bên là chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo và hộp khăn giấy màu xanh nhạt. Thấy vài tờ khăn giấy bị vo viên vứt trên đó, có vẻ Kanaha bị sổ mũi.

"Bố mẹ cậu đi làm à?"

"Ừm. Mẹ tớ đi làm cả sáng lẫn tối, lúc về thì tớ ngủ rồi, đến khi tớ dậy thì mẹ cũng đi mất. Còn bố thì ly hôn rồi nên không còn ở đây nữa."

"Vậy à… cậu có thấy cô đơn không? Nhà không có ai ấy."

Họ của Kanaha từng thay đổi hồi khoảng lớp bốn tiểu học. Dù lúc ấy tôi đã không còn chơi với Kanaha, nhưng từng thấy cái tên trên bộ đồ thể dục của cô ấy đã khác đi.

Tôi đoán chắc bố mẹ ly hôn rồi, hóa ra đúng thật.

"Ban đêm thì… có chút thôi. Nhưng nếu mở TV lên là nhà náo nhiệt ngay. Đi tắm thì tớ hay mở radio nữa. Nên cũng ổn lắm."

Kanaha kể tôi nghe về mấy chương trình tạp kỹ yêu thích và những kênh radio cô ấy hay nghe. Khi tôi nói: "Tớ biết cái đó, tớ cũng thích mà," Kanaha liền mỉm cười ngại ngùng trông rất đáng yêu.

"Ruri-chan thích nhạc đúng không? Cậu hay nghe thể loại gì?"

"Chắc nhạc phim truyền hình là chính. Không để ý thể loại lắm, à mà tớ thích ballad ấy, hay để ý lời bài hát lắm. Còn rap thì tớ không nghe, vì lời khó nghe quá."

"Ra là vậy~ Nếu được cậu giới thiệu nhạc tớ cũng muốn nghe thử!"

Kanaha khẽ ho rồi bước xuống giường lại gần tôi. Trong lúc tôi bật ứng dụng trên điện thoại, Kanaha cứ chỉnh đi chỉnh lại miếng dán làm mát trên trán, có vẻ đeo không được thoải mái.

"Mấy cái đó, cứ để ý là chẳng bao giờ thấy vị trí nào ưng cả."

"Ơ, cậu… thấy rồi à? Xấu hổ quá đi mất…"

Kanaha lấy tay che trán, tròn người lại trông như nhím con. Tôi bật nhạc yêu thích lên.

Âm thanh guitar mộc vang lên ở đoạn intro, Kanaha nhắm mắt lại chăm chú lắng nghe. Nhìn cô ấy như vậy, tôi cứ ngắm mãi.

Hàng mi của Kanaha luôn cong nhẹ như ướt nước. Tôi từng nghĩ chắc cô ấy trang điểm, nhưng hôm nay Kanaha nằm liệt giường cả ngày nên có lẽ mi cô ấy tự nhiên đã cong vậy rồi.

Gương mặt Kanaha lúc nhắm mắt khác hẳn thường ngày, trở nên trí tuệ và đẹp một cách lạ thường. Khi tôi còn đang mải nhìn từng đường nét ấy thì cô ấy đột ngột mở mắt ra.

Ánh mắt hai người va chạm trực tiếp. Tôi giật mình ngả người về sau. Còn Kanaha thì tỏ vẻ thản nhiên như không có gì.

"Hay ghê, bài này ấy. Kiểu… buồn buồn nhưng cũng khiến người ta muốn cố gắng hơn… Ơ, tớ dốt diễn đạt quá."

"Cứ nói thẳng cảm xúc thôi, không cần diễn đạt trau chuốt đâu. Miễn là cậu thích nó là tớ vui rồi."

"Tớ sẽ nghe bài này từ hôm nay luôn. À mà… tớ chưa cài app nhạc nào hết. App của Ruri-chan là app gì vậy, có tính phí không?"

"Có phí, nhưng tháng đầu miễn phí. Cài thử đi, nếu thấy hợp thì đăng ký luôn, chỉ 980 yên một tháng. Thấy mắc hay rẻ tùy người thôi."

"Ra vậy… app gì ấy nhỉ?"

"À, cái này nè."

Tôi vừa giơ điện thoại ra thì Kanaha cũng ghé đầu lại xem, suýt nữa hai cái đầu cụng vào nhau. Khoảng cách gần đến mức tôi có cảm giác ngửi được hơi thở cô ấy.

Không khí giữa tôi và Kanaha bỗng trở nên dày đặc như luồng hơi nóng từ lò sưởi dầu, làm người ta có cảm giác mọi thứ quanh đây trở nên dính chặt, khó tách rời.

"Tớ cài xong rồi, để tớ nghe thử luôn~"

Nhìn Kanaha hí hoáy lướt điện thoại, thêm bài vào playlist, tự nhiên sống mũi tôi nóng ran.

"Ruri-chan."

Cô ấy gọi tôi. Giọng điệu thân thiện, hồ hởi.

Mái tóc rối của Kanaha vểnh lên như ăng-ten, nếu ví như đuôi chó chắc nó đang ngoe nguẩy vui vẻ.

Thấy vậy tôi cũng vui lây, mỉm cười đáp lại: "Sao vậy?" Đuôi mắt cũng cong theo nụ cười.

"Tớ muốn… cậu làm giúp tớ."

Đôi mắt Kanaha ánh lên lớp nước mỏng.

Màng nước lấp lánh phản chiếu ánh đèn như mặt nước lung linh dưới ánh trăng, in rõ hình ảnh của tôi trong đó.

"Không được… sao?"

Kanaha ngồi quỳ gối, siết chặt tay trên đùi.

Ban đầu, khi nghe Kanaha nói thích cảm giác đau đớn, tôi từng nghĩ cô ấy có vấn đề. Không thể không nghi ngờ tinh thần cô ấy.

Tôi biết có những kẻ trên đời thích nhìn thấy máu, thích nhìn người khác đau đớn. Tin tức vẫn đầy những chuyện như vậy, bọn họ đều là những kẻ xấu xa.

Tôi đã lo Kanaha cũng giống vậy.

Nhưng rồi tôi nhận ra, cô ấy khác.

Thích cảm giác đau đớn, muốn người khác làm đau mình, nhưng khi nói ra những lời đó, Kanaha luôn đỏ mặt cúi đầu, biết rõ bản thân không bình thường nhưng vẫn lấy hết can đảm nhờ tôi.

"Khi nhìn thấy Ruri-chan… tớ không kìm được nữa…"

Tai đỏ bừng, ánh mắt ướt át, Kanaha nhìn tôi. Tôi đáp lại:

"Được rồi. Hôm nay cậu muốn sao?"

Bởi vì, để nói ra những điều như vậy cần dũng khí lắm.

Cũng giống như khi tỏ tình, việc bộc lộ bản chất bên trong cho người khác thấy luôn khiến người ta xấu hổ. Tôi không vô tâm đến mức dập tắt can đảm ấy.

"Thật ra…"

Kanaha cởi áo khoác, vén áo lên. Tôi giật mình thảng thốt.

Làn da trắng như tuyết chưa từng bị ai chạm vào lộ ra trong căn phòng chỉ có hai người, hương xà phòng từ lọ khử mùi dường như cũng đậm hơn.

Nếu nghĩ rằng đó là mùi từ dầu gội của Kanaha thì đầu tôi như quay cuồng.

Tiếng mưa buồn lộp độp ngoài cửa sổ vang lên, Kanaha chỉ vào bụng mình nói:

"Tớ muốn cậu… bóp bụng tớ mạnh vào".