Phòng y tế sau giờ học vắng tanh, không một bóng người.
Hồi tiểu học và trung học, tôi thường xuyên phải ghé qua phòng y tế. Những lúc đau bụng, thầy cô thường đưa tôi nước nóng để uống. Khi ấy, học sinh ra vào tấp nập, phòng y tế lúc nào cũng nhộn nhịp. Nhưng lên cấp ba, dường như ai cũng đã tìm được nơi chốn của riêng mình, chẳng còn ai cần đến căn phòng này nữa.
Phòng y tế trường cấp ba tĩnh lặng một cách kỳ lạ, như bị tách biệt khỏi thế giới.
Từ ngoài cửa sổ, tiếng nói chuyện văng vẳng vọng đến, nhưng mơ hồ, không rõ lời, như những âm thanh lạc lõng từ một cõi xa xôi nào đó.
“Đóng rèm giúp mình được không?”
Tôi không muốn ai nhìn thấy cảnh này, nên nhờ Ruri kéo rèm lại. Cô ấy liếc nhìn con mắt giả tôi vừa tháo ra, nét mặt thoáng tối sầm, như bị bóng đen nuốt chửng.
Một khoảng lặng nặng nề kéo dài.
Tôi dùng khăn giấy đè chặt lên hốc mắt, chờ máu ngừng chảy. Ruri siết chặt gấu váy đồng phục, như muốn thốt ra điều gì, nhưng cổ họng cô ấy dường như bị bóp nghẹt, không một lời thoát ra.
Khi máu đã ngưng, tôi buông tay. Ruri nhích lại gần, ánh mắt dán chặt vào hốc mắt trống rỗng, sâu hoắm như một vực thẳm.
Cô ấy đã thấy gì trong bóng tối ấy?
“Xin lỗi…”
Lời nói của Ruri vang lên, yếu ớt, như lạc trong chân không, chẳng thể chạm đến đâu. Dù căn phòng vẫn đầy không khí, nhưng tôi cảm thấy ngột ngạt, như thể đang bị bóp nghẹt.
“Thật sự… xin lỗi…”
Một giọt nước mắt lăn dài, rơi xuống mu bàn tay đang siết chặt váy của cô ấy.
Nước mắt con người, giống như cơn mưa rào bất chợt. Không đều đặn như mưa trời, mà lúc thì dữ dội như bão tố, lúc lại tan biến như chưa từng tồn tại.
“Chuyện con mắt của Tateha… mình luôn muốn xin lỗi… Nhưng mình sợ, sợ lắm…”
“Hồi tiểu học, cậu xin lỗi nhiều rồi. Ruri, cậu còn đến nhà mình không biết bao lần. Đủ rồi mà.”
Lời xin lỗi không phải liều thuốc chữa lành. Nó chỉ như miếng băng gạc mỏng manh che tạm vết thương. Dù có quấn dày bao nhiêu, vết thương vẫn chẳng thể lành nhanh hơn.
“Mình biết… mình chẳng có tư cách gì để xin lỗi. Hồi đó, mình đã bắt nạt cậu tàn nhẫn, nói những lời độc ác… Còn để lại vết thương mãi mãi không lành… Cướp đi ánh sáng của cậu… Mình hiểu, chỉ một câu xin lỗi chẳng thể giải quyết được gì…”
Trong nắm tay siết chặt của Ruri, dường như chứa đựng niềm tin và tình cảm mà cô ấy đã gầy dựng từ bạn bè suốt thời gian qua. Đôi tay ướt đẫm mồ hôi ấy như đang tan chảy, thấm sâu vào Ruri, bám chặt lấy cô ấy như một lời nguyền.
“Nhưng… mình thật sự muốn thay đổi. Sau chuyện đó, mình đã nghĩ rất nhiều… làm sao để trở thành một người tử tế. Nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh… khiến mình mãi không thể thay đổi…”
Thế nào là người tử tế? Nếu việc từng bắt nạt người khác là thước đo, thì những người từng bị bắt nạt đều là người tốt sao?
“Mình đã chuyển trường hồi cấp hai, làm lại từ đầu. Thấy ai gặp khó khăn, mình đều giúp. Thấy ai buồn, mình đều ở bên. Mình không muốn là con người tệ hại như trước nữa. Mình đã thay đổi rồi, Tateha. Mình thề, mình sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy nữa…”
Đôi môi hồng nhạt của Ruri khẽ hé, để lộ hàm răng trắng, nhưng run rẩy không ngừng. Trông cô ấy chẳng khác gì một cái đầu lâu trơ xương, rơi lệ trong bóng tối.
“Vậy nên… nếu… nếu Tateha chịu tha thứ cho mình… mình muốn làm bạn với cậu… Mình sẽ trân trọng cậu… luôn dịu dàng với cậu… Mình muốn được bắt đầu lại…”
“Ruri…”
Cảnh tượng này giống như một vở kịch được dàn dựng tỉ mỉ.
“Xin lỗi vì đã trốn tránh cậu bấy lâu… Mình sợ phải đối mặt với cậu… Nhưng giờ mình sẽ không chạy trốn nữa…”
Có lẽ Ruri thật sự đã thay đổi. Cô ấy rời quê nhà, đến một trường cấp hai xa lạ, và tái tạo bản thân. Hình ảnh cuối cùng tôi nhớ về Ruri là dáng vẻ co ro trong khu rừng cạnh đền thờ, bị lũ ruồi trâu vây lấy. Với Ruri, hành trình ấy hẳn là một thành công.
Ruri giờ đây là một cô gái được mọi người yêu mến, vui vẻ, hòa đồng. Chẳng ai nhìn vào cô ấy mà nghĩ cô ấy từng bắt nạt người khác, càng không thể tin cô ấy từng cầm bút chì đâm vào mắt ai đó.
“Ừ, tất nhiên rồi. Mình cũng muốn làm bạn với Ruri.”
“Tateha…”
“Cậu xin lỗi đủ rồi. Mình nhìn là biết, cậu thật lòng hối hận. Vậy nên, đừng xin lỗi nữa.”
Bàn tay Ruri nắm lấy tay tôi, tư thế của cô ấy giống như một kẻ lạc lối đang quỳ cầu nguyện trong nhà thờ. Mũi Ruri đỏ ửng, cô ấy nghẹn ngào lặp lại “cảm ơn” không ngừng.
“Mắt giả… đúng là hình bán cầu thật nhỉ…”
Ruri nhìn con mắt giả tôi đặt trên bàn, khẽ nói.
“Ừ, lúc đeo vào mình mới biết.”
“Này, Tateha, chuyện cậu đeo mắt giả… cậu có kể với ai chưa?”
“Chưa, chưa ai hỏi nên mình cũng không nói.”
“Vậy thì tốt. Nếu nói ra, chắc chắn sẽ có người đem ra trêu chọc. Như mấy đứa ở câu lạc bộ bóng rổ lúc nãy, lũ vô tâm ấy, cậu phải cẩn thận.”
Ai nhìn vào hốc mắt trống rỗng của tôi cũng sẽ nhăn mặt. Ngay cả tôi, khi soi gương, cũng thấy rùng mình. Đến mẹ tôi còn sợ hãi.
Nhưng Ruri, khi nhìn vào hốc mắt sâu hoắm ấy, không hề lộ vẻ kinh sợ.
“Nếu ai bắt nạt cậu, hãy nói với mình. Mình sẽ bảo vệ cậu.”
Không, không phải vậy, Ruri.
Thứ tôi muốn không phải là sự dịu dàng. Dịu dàng chẳng thể lấp đầy khoảng trống trong cuộc đời tôi.
“Mình muốn chuộc lỗi… Nếu là nguyện vọng của Tateha, mình sẽ làm bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì cậu muốn.”
“Vậy thì, Ruri, nhờ cậu một việc được không?”
Tôi không muốn làm lành. Tôi không cần giải quyết chuyện cũ, cũng không muốn làm bạn thân với cậu. Tôi chẳng có ý định tha thứ để giải thoát cậu khỏi cảm giác tội lỗi.
Ruri à, mình…
Mình muốn cậu một lần nữa… khoét sâu vào cuộc đời trống rỗng này của mình.
“Đâm đi.”
Tôi chỉ vào hốc mắt phải của mình.
“Trong cặp cậu có bút chì, đúng không?”
Ruri trố mắt, ngỡ ngàng, miệng vẫn khẽ hé. Rồi khuôn mặt cô ấy dần méo mó, như bị quá khứ kéo tụt trở lại.
Tôi chưa nói rõ, phải không?
“Ruri, lại gần đây chút.”
Tôi khẽ kéo tay cô ấy, Ruri ngoan ngoãn nhích lại gần.
“Mình không muốn ai nghe thấy.”
Tôi kéo Ruri sát vào, để cô ấy áp người lên tôi. Trước mắt tôi là chiếc tai nhỏ nhắn, xinh xắn của cô ấy.
“Này, mình… mình thích cảm giác đau.”
Tôi thì thầm, hơi thở phả nhẹ lên tai cô ấy.
Chân Ruri run lẩy bẩy, cô ấy bật dậy như bị điện giật, tay ôm lấy tai đỏ bừng.
“Vậy nên… làm ơn, đâm mình đi.”
Tôi nằm trên giường, không né tránh, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.
“Nếu không muốn đâm, thì dùng thứ gì nóng cũng được. Hoặc thứ gì khiến mình nghẹt thở cũng được. Giống như hôm đó…”
“Không được… mình không thể làm vậy…”
“Tại sao chứ?”
“Vì… mình không muốn làm Tateha tổn thương thêm lần nào nữa… Mình đã thay đổi rồi… Mình không còn là con người khiến người khác đau khổ như trước nữa…”
“Nhưng cậu làm được mà. Cậu từng làm rồi còn gì.”
Cậu biết cách, cậu có kinh nghiệm, cậu đã quen rồi.
Đó là thứ tôi muốn. Tôi muốn đau đến mức bật khóc, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, đắm mình trong khoái lạc tràn ngập đến tận xương tủy.
Làm ơn, làm ơn đi, Ruri.
“Giờ không có ai, sẽ không ai phát hiện đâu… Ruri…”
Tôi chìa tay ra.
Nhưng bàn tay ấy bị Ruri gạt phắt đi.
“Dù là mong muốn của cậu… mình… mình không thể làm được…”
Ruri vội vàng lao ra khỏi phòng y tế, như thể đang chạy trốn khỏi tôi, hay khỏi chính quá khứ của cô ấy.
Cảm giác ấm nóng từ bàn tay cô ấy vẫn còn vương trên tay tôi, lướt qua má tôi như một làn gió xuân dịu dàng.
À, ra là vậy.
Thất vọng thật đấy.
Cậu đã không còn là Ruri của ngày xưa nữa.
Nhưng con người… đâu dễ gì thay đổi.
Bản chất con người là thứ không thể đổi thay.
Tôi biết rõ điều Ruri sợ nhất là gì.
Nếu tôi làm vậy, không biết Ruri sẽ phản ứng thế nào? Tức giận? Thất vọng?
Hay gương mặt Ruri ngày ấy sẽ trở lại?
Chắc chắn sẽ như vậy.
Vì thứ mà Ruri gọi là “mình đã thay đổi” chẳng qua chỉ là một chiếc mặt nạ thạch cao lạnh lẽo, không chút hơi ấm con người.
Nếu cậu đã chọn sống như vậy…
Thì tôi cũng chẳng cần giữ gìn gì nữa.