Enjoy!
---------------------------
Không đơn thuần là người yêu nữa
Trên chuyến tàu hướng đến công viên giải trí.
Vì là chuyến tàu đầu tiên trong ngày, ngoài nhóm của Haruto ra thì hầu như không có hành khách nào khác.
Haruto ngồi cạnh Ayaka, còn giữa hai người là Ryouta.
"Onee-chan, đến công viên giải trí mất bao lâu nữa vậy?"
"Chắc khoảng 1 tiếng đó. Phải chuyển tàu giữa chừng nữa, nên nhớ đi theo sát chị nhé?"
"Vâng! Em háo hức quá đi mất!"
Ryouta vừa đong đưa chân vừa tỏ vẻ thích thú. Nhìn dáng vẻ hồn nhiên ấy, Haruto mỉm cười hiền hậu. Khi ngẩng lên, cậu bắt gặp ánh mắt của Ayaka, và hai người mỉm cười với nhau qua dáng vẻ phấn khởi của Ryouta ngồi giữa.
Ngồi ghế đối diện và nhìn cảnh tượng ấy, Tomoya đưa tay chống cằm rồi quay sang nói chuyện với Saki bên cạnh.
"Aizawa-san này. Trong mắt tớ, hai người kia trông chẳng khác gì cặp vợ chồng trẻ dắt con đi chơi cả."
"Tớ cũng thấy vậy. Nhìn chẳng khác gì một gia đình hạnh phúc đang trên đường đến công viên giải trí mà."
Saki vừa gật gù vừa đồng tình với lời Tomoya. Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Ayaka lập tức đỏ mặt.
"Này Saki! Cả cậu nữa, Akagi-kun! Đừng nói mấy chuyện kỳ cục đó chứ!"
"Có gì mà phải xấu hổ. Ý tớ là cậu với Otsuki-kun trông rất hợp nhau đấy chứ?"
"Đúng đúng. Haru với Toujou-san giống như một cặp đôi hoàn hảo vậy!"
"Ể? À… cảm ơn…"
Bị Saki và Tomoya khen về mối quan hệ với Haruto, Ayaka khẽ cúi đầu, cố giấu nụ cười đang hiện trên môi.
Haruto thấy vậy liền cười gượng và nói với Tomoya.
"Nếu tao với Ayaka là vợ chồng thật thì Ryouta lớn quá rồi còn gì."
"Thế à? Nhưng bảo Ryouta là con của hai người thì cũng không thấy có gì lạ lắm đâu?"
"Làm thế nào có chuyện đó được!"
Haruto bật cười khổ và phản bác lời Tomoya đang làm vẻ mặt tỉnh bơ như không.
Lúc đó, Shizuku – người ngồi cạnh Ayaka – lẩm bẩm:
"Nếu Ryouta là con của hai người họ thì nghĩa là Ayaka-senpai sinh con lúc 12 tuổi… tức là với Haru-senpai… hmm. Thật là guilty."
"Đừng tưởng tượng kỳ cục như thế, Shizuku-chan!"
"Đừng có mơ mộng linh tinh nữa, Shizuku!"
Haruto và Ayaka đồng thanh phản đối Shizuku.
Trước phản ứng đó, Ryouta – đang nhìn ra ngoài cửa sổ – quay sang nhìn Haruto và hỏi.
"Onii-chan, 'guilty' là gì thế ạ?"
"Ơ? À… 'Guilty' nghĩa là kiểu như có tội đó."
"Có tội? Onii-chan làm gì xấu ư?"
"Không không, không phải vậy đâu…"
Trước câu hỏi ngây thơ của Ryouta, Haruto bí lời, không biết giải thích thế nào. Cậu liếc mắt nhìn Shizuku với ánh mắt trách móc. Đón lấy ánh nhìn ấy, Shizuku nghiêng người về phía Ryouta và nói.
"Vậy thì Ryouta-kun, để chị kể chi tiết về tội ác của Haru-senpai cho em nghe nhé."
"Khoan, dừng lại!!"
"Không được mà!"
Haruto và Ayaka lại cùng đồng thanh ngăn Shizuku.
Bị hai người cản lại, Shizuku bĩu môi đầy bất mãn: "Muu…"
Lúc này, Ishikura – người đang tựa khuỷu tay lên lưng ghế và nhìn cảnh vật trôi qua cửa sổ – buông lời cảm thán.
"Buổi sáng yên bình thật đấy."
"Kazu-senpai, Shizuku đang làm loạn cả lên thế kia thì yên bình gì chứ?"
"Shizuku mà, bình thường là thế rồi còn gì?"
"Ừ, cũng đúng thật."
Trước lời nhận xét của Ishikura, Haruto gật đầu. Nghe vậy, Shizuku quay phắt sang Ishikura với vẻ mặt vô cảm.
"Người luôn nghĩ đến việc hủy diệt loài người như anh thì đừng có nói chuyện người ta 'bình thường là loạn'."
"Anh mày mà nghĩ mấy chuyện đó chắc?"
Bị trêu chọc như thường lệ nhưng Ishikura chỉ thản nhiên bỏ qua. Shizuku đổi hướng chiến thuật, nghiêng đầu thì thầm với Ryouta.
"Ryouta-kun. Thật ra, anh trai tóc nâu kia là đại ma vương đang âm mưu thống trị thế giới đó."
"Ể!? Thật á!?"
Nghe lời nói dối của Shizuku, Ryouta ngạc nhiên trợn tròn mắt. Ishikura nhìn thấy vậy thì vội vàng nở nụ cười để trấn an Ryouta.
“Không phải vậy đâu! Ryouta-kun, từ giờ đừng tin lời của chị gái mặt đơ kia nữa nhé?”
“Ryouta-kun, đừng để bị lừa. Đại ma vương đang cố tẩy não em đấy.”
“Ể? Tẩy não là gì?”
“Này, Shizuku! Đừng có nói mấy chuyện kỳ lạ cho Ryouta-kun nghe chứ!”
“Ano... đừng đem em trai người ta ra làm trò đùa.”
Ayaka chen vào cuộc trò chuyện để cứu lấy Ryouta đang bối rối. Thế nhưng Shizuku lại thản nhiên, mặt không cảm xúc nói:
“Chị không lo em trai quý giá của mình sẽ bị đại ma vương cướp mất sao?”
Ishikura liền phản bác: “Không có cướp gì hết!”
Tomoya và Saki ngồi ghế đối diện, nhìn nhóm bạn mình ồn ào như vậy thì trò chuyện một cách nhàn nhã.
“Sáng sớm mà náo nhiệt thế này thì tốt quá rồi.”
“Ừ. Có vẻ hôm nay sẽ là một ngày rất vui đây.”
Nhóm của Haruto, trong không khí náo nhiệt ấy, tiếp tục ngồi tàu đến công viên giải trí.
Sau đó, họ đã chuyển tàu và đến nơi an toàn. Tại cổng vào công viên, đã có rất đông người đang chờ mở cửa. Nhìn thấy cảnh đó, Haruto thốt lên.
“Đông thế này rồi sao…”
“Những người này đến còn sớm hơn cả chuyến đầu à?”
“Chắc vậy đó. Nhưng nghe nói mấy người hardcorecòn đến từ hôm trước để ngủ lại gần đây kìa.”
“Ngủ lại luôn…”
Chứng kiến sức hút kinh khủng của công viên giải trí nổi tiếng này, Haruto không khỏi trầm trồ. Tomoya đứng cạnh cậu cũng mở to mắt ngạc nhiên.
“Ban đầu lúc nghe đi chuyến sớm nhất, tớ còn nghĩ tụi mình hơi làm quá... nhưng giờ thì thấy đúng là cần thiết thật.”
“Akagi-kun, lúc đầu cậu đã xem thường ‘xứ sở mộng mơ’ rồi phải không?”
Saki nheo mắt cười nói với Tomoya đang ngạc nhiên. Shizuku cũng gật gù phụ họa.
“Giấc mơ không phải là thứ dễ đạt được. Nó chỉ đến sau khi đã trải qua biết bao nỗ lực gian khổ. Chính vì thế mà giấc mơ mới rực rỡ như thế.”
“Đi chơi công viên thôi mà nghe như truyện thanh xuân vượt khó luôn ấy…”
Tomoya cau mặt khi nghe triết lý đầy khí thế của Shizuku. Nghe vậy, Shizuku quay sang Haruto.
“Haru-senpai.”
“Hử? Gì thế?”
“Hãy dẫn em đến xứ sở mộng mơ.”
“Cái kiểu nói như ‘hãy dẫn em đến Koshien’ ấy hả? Mà công viên ngay trước mặt rồi đó. Sắp đạt được giấc mơ rồi nhé.”
Haruto đáp lại lời đùa của Shizuku một cách tỉnh táo.
Trong khi nhóm đang vui vẻ trò chuyện, Ishikura tiến đến cuối hàng chờ trước cổng công viên.
“Trước mắt, trải tấm bạt picnic ở đây cái đã.”
Nói rồi Ishikura lấy tấm bạt mang theo ra trải xuống đất. Mọi người lần lượt ngồi xuống, Haruto cũng tháo balo và lấy ra một hộp bentou lớn.
“Còn thời gian trước khi mở cửa, nên tranh thủ ăn sáng luôn đi.”
Nói rồi Haruto mở nắp hai hộp cơm. Một hộp là cơm nắm với đủ loại nhân, hộp kia là các món ăn kèm như trứng cuộn và hamburger mini.
“Ồ! Không lẽ đây là hamburger của Kiyoko-san?”
Tomoya lập tức sáng mắt khi nhìn vào hộp cơm.
“Đúng đấy.”
“Vậy thì tao xin một cái nhé!”
“Cứ tự nhiên. Cả Aizawa-san, Kazu-senpai và Shizuku nữa.”
Haruto đặt hai hộp cơm ở vị trí dễ lấy cho mọi người. Ai nấy đều cảm ơn rồi lấy cơm nắm, gắp đồ ăn. Ryouta cũng ngồi xuống cạnh Haruto, mỉm cười nhìn lên cậu với vẻ đầy vui vẻ.
“Cảm giác giống như đi dã ngoại ấy nhỉ!”
“Ừ ha. Này Ryouta-kun, onigiri ume-okaka (mơ muối và cá ngừ bào) của em đây.”
“Cảm ơn anh, Onii-chan!”
Ryouta nhận món cơm nắm yêu thích từ Haruto với khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc.
Haruto quay sang hỏi Ayaka đang ngồi cạnh cậu bé.
“Ayaka muốn ăn loại onigiri nào?”
“Hmm, em chọn onigiri rong biển wakame nhé.”
“Rõ rồi. Đây này.”
“Cảm ơn anh.”
Ayaka nhận lấy cơm nắm từ tay Haruto, rồi mỉm cười nhìn Ryouta đang ăn onigiri ume-okaka một cách say mê.
“Ryouta, nhớ ăn cả rau nữa nhé. Kiyoko-san đã làm món salad cà rốt đặc biệt cho em đấy.”
“Vâng ạ.”
“Ryouta-kun, trên má em dính cơm kìa.”
Haruto vừa cười dịu dàng vừa đưa tay lau hạt cơm dính trên má Ryouta.
Nhìn cảnh Haruto và Ayaka mỗi người một bên chăm sóc Ryouta, Tomoya vừa ăn miếng onigiri cá hồi vừa lẩm bẩm.
“Đúng là một cặp vợ chồng có con nhỏ mà…”
“Thật đó. Ayaka trông chẳng khác gì một cô vợ trẻ đang tận tình chăm con.”
“Haru thì là ông bố kiểu mẫu tranh thủ ngày nghỉ để đưa cả nhà đi chơi.”
Saki, vừa nuốt xong onigiri lá tía tô, vừa mỉm cười nhìn Ayaka – người đang chăm sóc Ryouta đầy hạnh phúc – rồi lên tiếng. Tomoya cũng bật cười gật đầu đồng tình.
Shizuku cũng nhập cuộc.
“Nhìn tình hình này thì chắc sắp có đứa thứ hai rồi.”
“Ahaha, nghe cũng hợp lý đó.”
Tomoya phá lên cười trước lời nói của Shizuku.
Nghe tiếng cười đó, Ishikura – đang gắp miếng trứng cuộn – lên tiếng với vẻ trầm ngâm, mắt vẫn hướng về Haruto và Ayaka.
“Nhưng đúng thật, giờ không khí giữa hai người họ không còn giống kiểu người yêu nữa, mà giống vợ chồng hơn. Haruto còn được bố mẹ Ayaka-chan quý lắm mà, chắc sẽ cưới sớm thôi.”
Ishikura nói bằng giọng hoàn toàn nghiêm túc, khiến Tomoya, Saki và Shizuku đều gật đầu cái rụp.
Khi mọi người đều thống nhất với suy nghĩ “giờ họ không còn là một cặp đôi đơn thuần nữa”, thì Haruto – người đang chia món kinpira gobo (rau củ xào) cho Ryouta – ngẩng đầu lên.
“Hả? Mọi người sao vậy?”
Cậu nhận ra những ánh mắt cứ nhìn mình một cách kỳ lạ, bèn thắc mắc.
“Đừng bận tâm, Haru. Tụi tao chỉ đang nói hôm nay đúng là một buổi sáng yên bình thôi.”
“Phải đó. Một ngày hạnh phúc bình dị.”
“Tương lai của Haru-senpai xem ra vô cùng vững vàng.”
“Chúc chú luôn hạnh phúc, Haruto.”
Trước những lời nói bí ẩn dồn dập từ nhóm bạn, Haruto chỉ còn biết nghiêng đầu ngơ ngác.
“Hả?”
Cứ thế, ba cặp đôi – trong đó một cặp đã gần như là vợ chồng – đã cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ cho đến khi công viên giải trí mở cửa.