Enjoy!
---------------------------
Suy nghĩ của mỗi người
Sau khi đã trải nghiệm hầu hết các trò chơi nổi tiếng, nhóm Haruto tập trung lại tại quảng trường trung tâm của công viên giải trí để bàn xem sẽ làm gì tiếp theo.
“Lại đi Giant Spark Mountain lần nữa nhé?”
“Em thì muốn quay lại Aqua Mountan lần nữa cơ.”
Khi Saki hỏi cả nhóm, Shizuku liền bày tỏ mong muốn của mình.
“Ừm, còn Ayaka và mọi người thì sao?”
“À, bọn tớ định dắt Ryouta qua Kids World một chút.”
Ayaka vừa nói vừa nhìn về phía Haruto.
Công viên giải trí mà nhóm Haruto đang ở được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu có các trò chơi đặc trưng riêng. Trong đó, Kids World là khu vực tập hợp các trò chơi dành cho trẻ nhỏ.
Haruto khẽ gật đầu với Ayaka, sau đó quay sang Ishikura.
“Mọi người định làm gì tiếp theo?”
“À, bọn anh cũng có thể đi cùng mấy đứa, nhưng mà…”
Dù trong Kids World cũng có vài trò chơi người lớn có thể tham gia, nhưng nhìn chung những trò này được thiết kế cho các gia đình có trẻ nhỏ, nên đối với nhóm Ishikura có phần hơi thiếu hấp dẫn.
“Hay là mình chia ra đi riêng một lúc, rồi quay lại quảng trường này tập hợp lại sau?”
Haruto đề xuất như vậy, Ishikura gật đầu đồng ý.
“Ừ, vậy cũng được. Mọi người thấy sao?”
“Tớ đồng ý nhé~”
“Mình thấy cũng ổn đó.”
“Ừm, để em trông nom đại ma thần tai heo con hỗn loạn cũng được.”
Cả nhóm đều tán thành việc chia nhóm tạm thời, nên Haruto cùng Ayaka quyết định đưa Ryouta đến Kids World.
“Vậy nhé, gặp lại sau.”
Haruto và Ayaka đi cạnh Ryouta, kẹp cậu bé ở giữa khi họ rời đi. Nhìn bóng lưng ba người họ, Shizuku lẩm bẩm.
“Cảnh tượng một gia đình hạnh phúc…”
“Chắc chắn hai người đó sẽ cưới nhau thôi nhỉ.”
Tomoya nói như thể chắc chắn điều đó sẽ xảy ra, khiến Saki bật cười.
“Cả Shuichi-san lẫn Ikue-mama đều quý Otsuki-kun lắm mà. Nhà Toujou chắc chắn không để cậu ấy thoát đâu.”
“Haruto bị vây kín rồi.”
Ishikura nói, nhìn theo bóng lưng nhỏ dần của Haruto bằng ánh mắt vừa cảm thán vừa cười khổ.
Sau khi thống nhất về tương lai “chắc như bắp” của Haruto và Ayaka, Saki chuyển chủ đề sang kế hoạch của nhóm họ.
“Thế còn tụi mình, đi đâu bây giờ? Đi Giant Spark Mountain nữa không?”
“Saki-senpai thích Giant Spark Mountain đến vậy à?”
“Chị mê trò đó lắm. Còn Shizuku-chan thì thích Aqua Mountain hơn nhỉ?”
“Vâng. Nhưng nếu tính thời gian chờ thì khó mà chơi được cả hai trò…”
“Còn Kazu-senpai thì sao?”
Chưa quyết được giữa hai trò chơi – Giant Spark Mountain hay Aqua Mountain, Saki và Shizuku quay sang hỏi ý kiến Ishikura.
“Anh sao cũng được. Còn Tomoya?”
“Em cũng vậy. Hay là tụi mình tách ra, ai muốn chơi gì thì chơi?”
“Cũng đúng.”
“Vậy thì Aizawa-san, đi với mình chơi Giant Spark Mountain nhé.”
Tomoya cười toe toét khi nói.
Saki hơi cảnh giác lùi lại một chút, nhưng khi liếc sang thấy Shizuku đang đứng cạnh Ishikura thì cũng gật đầu.
“Cũng hợp lý mà. Vậy chị sẽ đi với Akagi-kun, còn Shizuku-chan đi với Kazu-senpai nhé.”
“Ư… Vâng. Hẹn gặp lại ở quảng trường sau nhé.”
“Ừ.”
Shizuku khựng lại trong giây lát với vẻ mặt không biểu cảm. Sau đó, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Và thế là nhóm chia thành hai cặp: Tomoya đi với Saki, Ishikura đi với Shizuku, mỗi cặp hướng về trò chơi mà mình yêu thích.
Sau khi tách khỏi Tomoya và Saki, Ishikura và Shizuku đi sánh bước bên nhau.
“Shizuku thích Aqua Mountain à?”
“Cảm giác lâng lâng lúc rơi xuống ngay khúc cuối ấy, gây nghiện luôn.”
Shizuku trả lời mà vẫn nhìn thẳng phía trước, gương mặt không chút biểu cảm. Ishikura liếc nhìn cô một chút, rồi cũng tiếp tục nhìn về phía trước, cất giọng điềm đạm.
“Này, Shizuku.”
“Gì vậy ạ?”
“Buổi... hẹn hò hôm nay... em thấy vui không?”
“... Vui ạ.”
“Thế à.”
“Vâng.”
Hai người trao đổi những câu nói ngắn gọn.
Sau một khoảng lặng ngắn, Shizuku ngẩng lên nhìn Ishikura.
“Kazu-senpai, anh có thấy vui không?”
Dù vẫn giữ gương mặt vô cảm như thường, cô hỏi vậy. Ishikura khẽ cong môi cười nhẹ.
“Được ở bên em mà, vui là điều đương nhiên rồi.”
“Hmm... nói trước nhé, mấy lời tán tỉnh rẻ tiền kiểu đó hoàn toàn không có tác dụng với em đâu đấy?”
“Anh đâu có ý tán tỉnh đâu. Chỉ nói đúng cảm xúc của mình thôi mà.”
“... Kích hoạt khiên chắn Ryouta-kun.”
Nói xong, Shizuku rút từ túi ra một nửa chiếc móc khóa hình trái tim mà Ryouta đã tặng, giơ lên phía Ishikura như thể giơ cây thánh giá.
“Cái đó... là khiên chắn á?”
“Đúng vậy. Trái tim ngây thơ thuần khiết của Ryouta-kun sẽ phong ấn gương mặt tà ác của Kazu-senpai.”
“Gương mặt ai tà ác hả … thật tình…”
Ishikura cười khổ như đã quá quen với mấy trò đùa của Shizuku, rồi cũng rút từ túi ra chiếc móc khóa của mình mà Ryouta tặng, chăm chú nhìn vào nó.
“Dù sao cũng là món quà của Ryouta-kun. Biết đâu lại có chút hiệu nghiệm.”
“Kazu-senpai đang nhìn chằm chằm lễ vật của trẻ nhỏ và cười một cách đầy mờ ám… trông không khác gì ma vương cả.”
Bị Shizuku chọc tiếp, Ishikura chỉ nhẹ nhàng đáp lại như thể đã quá quen.
“Ừ ừ, đúng thế.”
Bị phớt lờ phản ứng như thường lệ, Shizuku khẽ bĩu môi.
“Nhưng mà, ở nơi đông người như thế này, đi cùng Kazu-senpai lại thấy dễ chịu lắm.”
“Vậy à?”
“Vâng. Mọi người khi nhìn thấy Kazu-senpai đều tự động né ra, nên mình có thể băng qua đám đông mà không thấy mệt chút nào.”
“…Nhớ biết ơn anh đấy nhá?”
“Em cảm ơn vô cùng tận luôn.”
Vừa trò chuyện, hai người vừa xếp hàng ở cuối dòng người đang chờ đến lượt chơi Aqua Mountain.
“Chờ 180 phút à, lâu thật đấy.”
“Là Chủ nhật mà, thế này là bình thường thôi.”
Shizuku xếp hàng mà chẳng có vẻ gì là khó chịu với thời gian chờ đợi dài dằng dặc, quay sang nhìn Ishikura. Trên gương mặt vẫn không chút cảm xúc ấy, đôi mắt cô lại ánh lên chút gì đó mềm mại, như thể đang mỉm cười nhẹ nhàng.
“Nếu có tận 180 phút thì em có thể dễ dàng tiêu diệt được Kazu-senpai rồi.”
“Đừng có mà tiêu diệt.”
Ishikura đáp lại như thế và đứng cạnh cô nàng.
“Dù nhìn bao nhiêu lần thì cái băng đô heo con của Kazu-senpai vẫn không hợp tí nào.”
“Im đi.”
“So với cái đó thì băng đô của em dễ thương một cách tuyệt đối luôn.”
“Rồi rồi, đúng vậy. Em lúc nào chẳng dễ thương.”
“Kích hoạt Khiên chắn Ryouta-kun!”
Trong dòng người xếp hàng cực kỳ dài, hai người tiếp tục vừa nói chuyện vui vẻ vừa chậm rãi tiến lên phía trước.
----------------------------------------
Sau khi tách khỏi cặp Ishikura – Shizuku, Tomoya và Saki đứng xếp hàng ở Giant Spark Mountain.
“Phải nói là... đông người thật đấy. Không biết người ta kéo từ đâu mà đông như vậy nữa.”
“Từ khắp nơi trên cả nước chứ còn đâu. Đây là công viên giải trí nổi tiếng nhất mà.”
Tomoya lẩm bẩm khi nhìn dòng người nối dài bất tận, Saki cũng nhìn về cùng hướng, đáp lại.
Tomoya “hừm” một tiếng như đã hiểu, rồi chuyển sang một chủ đề khác.
“Kazu-senpai với Shizuku-chan liệu có tiến triển gì không nhỉ?”
“Khó nói lắm. Hai người đó từ trước đến giờ thân thiết quá mức luôn ấy.”
“Thân thiết thì chẳng phải là chuyện tốt à?”
“Về cơ bản thì đúng. Nhưng trong chuyện tình cảm thì cũng có khi lại là rào cản đấy.”
Vừa nói, Saki vừa bước vài bước theo dòng người đang nhích lên.
“Hai người thân thiết như bạn thân từ trước, cảm giác rất thoải mái với mối quan hệ đó. Mà nếu một trong hai người đột nhiên nói là mình thích đối phương, thì người kia chắc sẽ bối rối lắm, đúng không?”
“Hmm? Vậy à?”
Tomoya có vẻ vẫn chưa hoàn toàn hiểu. Saki “ừm” một tiếng rồi thử đưa ra ví dụ.
“Ví dụ nhé, nếu mình và Akagi-kun là bạn thanh mai trúc mã đi. Từ nhỏ đến lớn cứ như anh em ruột ấy.”
“Ừ ừ. Nghe rồi, tiếp đi.”
“Thế mà mình, người gần như chị em ruột đấy, đột nhiên tỏ tình, cậu sẽ thấy bối rối đúng không?”
“Không hề? Tớ sẽ trả lời YES ngay lập tức ấy chứ.”
Tomoya nghiêng đầu như thể không hiểu vấn đề.
“Được một người như Aizawa-san làm thanh mai trúc mã, rồi còn chủ động tỏ tình nữa. Vậy là trúng số rồi còn gì?”
“…”
“Có gì mà phải bối rối đâu?”
“… Xin lỗi, ví dụ của tớ dở thật.”
Saki quay mặt đi, tay che miệng và lẩm bẩm nhanh.
“?? Dù sao thì ý cậu là chuyện giữa Shizuku-chan và Kazu-senpai chắc không đơn giản nhỉ.”
“Ý mình là vậy đấy.”
Saki gật đầu liên tục, ngắn gọn xác nhận khi Tomoya có vẻ đã tạm hiểu.
Tomoya lại lẩm bẩm “Ra vậy à” rồi chuyển chủ đề một cách nhẹ nhàng.
“Aizawa-san này, nhìn Haru và Toujou-san như vậy, cậu có từng nghĩ là muốn có bạn trai không?”
“Sao cậu hỏi thế?”
Trước câu hỏi bất ngờ của Tomoya, Saki thu lại vẻ mặt và đáp lời một cách thận trọng.
Ngược lại, Tomoya lại tiếp tục nói chuyện như thể đang bàn chuyện thời tiết.
“Hai người họ lúc nào cũng cười tươi tắn đúng không? Cảm giác kiểu như bọc trong hào quang hạnh phúc ấy.”
“À, đúng là vậy thật. Nhìn Ayaka khi đứng cạnh Otsuki-kun lúc nào cũng ngập tràn hạnh phúc.”
“Đấy nhỉ? Nhìn cặp đó ở khoảng cách gần như vậy, tớ – một kẻ độc thân cô đơn – lại thấy yêu đương cũng hay phết.”
“Ừ, nhìn họ rồi mình cũng thấy có người yêu chắc vui lắm.”
“Đúng nhỉ, đúng nhỉ?”
Tomoya gật gù đầy thích thú khi được Saki đồng tình.
“Nhưng mà, chỉ vì thế mà thấy muốn có bạn trai thì… hơi sai sai.”
“Ý cậu là sao?”
“Đối với Ayaka, Otsuki-kun chính là mẫu người lý tưởng, đúng chuẩn luôn ấy. Nghe thì hơi xấu hổ, nhưng mà… đối với Ayaka thì Otsuki-kun chính là 'định mệnh' của cậu ấy.”
“Ồ~ đúng là Toujou-san mê Haru như điếu đổ thật.”
Tomoya gật đầu, như thể đang hồi tưởng lại những lúc thấy Haruto và Ayaka bên nhau.
“Tớ cảm thấy ghen tị với Ayaka hiện tại, nhưng nếu nói rõ ra thì không phải là vì cậu ấy có bạn trai, mà là vì cậu ấy gặp được một người mà mình có thể yêu từ tận đáy lòng như vậy – điều đó mới khiến tớ ghen tị.”
“Ra là vậy. Nên Aizawa-san sẽ không tùy tiện chọn đại một anh chàng nào đó làm bạn trai ha.”
Trước lời của Saki, Tomoya khoanh tay lại và gật gù “hừm hừm” ra vẻ đã hiểu.
Còn Saki thì nhẹ nhàng đá đểu một câu.
“Không không. Việc bắt đại một gã nào đó rồi tạm gọi là bạn trai ấy à? Chuyện đó, từ trước đến giờ mình cũng chưa từng nghĩ đến, và sau này cũng sẽ không bao giờ làm đâu. Với lại, tớ đâu có được nhiều người thích như Ayaka, nên chẳng dễ mà có bạn trai như thế được.”
“Ể? Vậy à? Nhưng mà Aizawa-san trông cũng có vẻ được nhiều người thích mà?”
“Rồi rồi, cảm ơn nhé.”
Saki chỉ đáp qua loa trước lời khen của Tomoya, rồi bước thêm vài bước theo dòng người đang tiến lên.
Đi sau cô, Tomoya lấy từ túi ra chiếc móc khóa hình trái tim mà Ryouta đã tặng, đưa ra cho Saki xem.
“Nhưng mà, vì được Ryouta-kun tặng cái này, nên biết đâu sắp tới cậu sẽ gặp được một nửa hoàn hảo của mình đấy.”
Tomoya cười toe toét khi nói vậy, còn Saki thì nheo mắt lại nhìn cậu chàng.
“... Akagi-kun này, cậu có hiểu ý nghĩa thật sự của cái móc khóa này không đấy?”
Saki cũng lấy móc khóa từ túi ra và giơ lên để Tomoya nhìn rõ cặp trái tim giống nhau.
Tomoya thì vẫn ngơ ngác, không hiểu ý cô muốn nói gì.
“Hả? Ý nghĩa á? Thì kiểu như... tăng vận may trong tình yêu? Như bùa cầu duyên ấy?”
“... Haiz. Cậu đúng kiểu ngoài mặt trông có vẻ nghiêm túc mà thật ra chỉ là đồ ngốc thôi nhỉ?”
“Gì đấy!? Tự dưng chửi người ta!? Mà khoan... có khi nào... đấy là lời khen trá hình!?”
“Không phải! Ai lại khen kiểu đấy! Cậu đừng có phơi bày mấy sở thích kỳ lạ của mình ra chứ!”
“Ahahaha!”
Saki tức tối mắng, còn Tomoya thì cười khúc khích thích thú. Nhìn cậu như thế, Saki cũng cười mỉm, rồi chăm chú nhìn lại chiếc móc khóa được Ryouta tặng.
“Thật ra, cái này cũng chỉ là món đồ chơi cho trẻ con thôi.”
“Nói thế Ryouta-kun mà nghe được chắc buồn lắm đó nha?”
“Trước mặt Ryouta thì mình sẽ tuyệt đối không nói đâu.”
“Vậy ra Aizawa-san không tin vào mấy cái chuyện bùa may mắn hay vận mệnh gì nhỉ. Kiểu người theo chủ nghĩa thực tế đúng không?”
“Cũng không đến mức đó. Chỉ là mình không tin lắm vào mấy cái vận may trong tình yêu thôi.”
“Ra là vậy~ Nhưng mà, móc khóa Ryouta-kun tặng, tớ vẫn thấy kiểu gì cũng có gì đó linh thiêng mà.”
Tomoya vừa nói vừa tươi cười, hai tay siết chặt chiếc móc khóa và giơ lên trời, rồi bắt đầu “cầu nguyện”.
“Thiên thần Ryouta-kun ơi! Xin hãy ban cho kẻ tội nghiệp này một cú bùng nổ vận may tình ái đi!!”
“Cậu làm cái gì thế không biết...”
Saki nhìn hành động kỳ lạ của Tomoya mà bất lực, nhưng rồi cũng bật cười vì thấy thú vị.
Cô lặng lẽ cất chiếc móc khóa hình trái tim – cặp với Tomoya – vào túi áo, rồi khẽ siết tay lại.
“Dù gì... cái này cũng chỉ là móc khóa thôi mà...”
Những lời lẩm bẩm nhỏ nhẹ đó, cùng với nụ cười mơ hồ trên môi Saki, tan vào trong đám đông mà chẳng ai nghe thấy.