Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

44 8

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

4 7

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

58 604

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

23 31

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

54 418

Web Novel (Chương 160 ~ 200) - Chương 177: Màn đêm tĩnh lặng

Đăng chap bù nhá ae

---------------------------------

Màn đêm tĩnh lặng

Cuối tuần kết thúc, bầu không khí uể oải tràn ngập trong lớp học vào buổi sáng. Trong không khí ấy, một giọng nói càng uể oải hơn nữa vang lên.

“Uể oải quá đi〜 Tại sao tao lại phải rời xa xứ sở mộng mơ để về với hiện thực chứ…”

Tomoya ngồi lên bàn của Haruto, ngửa người ra sau đầy kịch tính, ngước nhìn lên trời và than vãn.

“Muốn quay lại xứ sở mộng mơ ghê〜〜 Hiện thực này mệt mỏi quá〜〜 Ước gì học hành biến mất khỏi thế gian này〜〜”

“Nói uể oải mãi thì sẽ càng thấy uể oải hơn đó.”

Haruto nói với vẻ mặt ngán ngẩm, khiến Tomoya thở dài rõ to và nhìn sang cậu.

“Mày thì sướng rồi, Haru à. Dù trở lại hiện thực thì vẫn có cô bạn gái siêu đáng yêu bên cạnh.”

“Ừ, đúng vậy.”

“Đừng có gật đầu, tức thật chứ.”

“Biết sao được. Ayaka là cô bạn gái tuyệt nhất mà.”

“Toujou-san đúng là tuyệt thật. Nhưng nghe chính mày công nhận điều đó mới bực mình.”

“Ghen à?”

“Ừ, tao ghen đấy.”

Hai người họ vẫn nói chuyện với nhau bằng cái kiểu thoải mái, quen thuộc như mọi khi.

Nếu cứ tiếp tục thế này, Tomoya trông có vẻ sẽ tan chảy ra như một con slime vì uể oải quá mức.

Haruto liếc mắt nhìn Ayaka, lúc này đang bị vây quanh bởi các bạn nữ trong lớp ở giữa phòng. Đúng lúc đó, ánh mắt cô bắt gặp cậu, rồi cô mỉm cười nhẹ. Ngay lập tức, đám con gái xung quanh cô nàng reo khẽ lên.

Haruto mỉm cười đáp lại rồi lập tức quay đi. Và như thể đang chờ đúng khoảnh khắc đó, Tomoya—gần như sắp tan chảy như slime—lên tiếng than phiền.

“Đừng có tình tứ nữa.”

“Mày cũng kiếm bạn gái đi.”

Haruto nói vậy, liền bị Tomoya lườm sắc như dao.

“Cái thái độ gì đấy!? Lại cái kiểu thảnh thơi của mấy đứa đang yêu à!? Chết tiệt, tới nước này thì chỉ còn biết trông cậy vào phúc lành của đại thiên sứ Ryouta-kun thôi!”

Tomoya lấy ra từ túi áo cái móc khóa hình trái tim mà Ryouta tặng trong công viên giải trí, siết chặt nó trong tay và bắt đầu cầu nguyện.

“Mày… mang theo cái đó thật đấy hả?”

“Tất nhiên rồi! Cái móc khóa này chắc chắn có linh nghiệm!”

“……Mày có biết cái móc khóa đó linh nghiệm kiểu gì không?”

“Đem lại may mắn trong tình yêu chứ gì nữa? Đừng coi thường tao.”

“Ờ… ừ thì…”

Tomoya nhìn Haruto như thể đang nói “Cái đó khỏi phải hỏi”, khiến Haruto chỉ biết gật đầu với vẻ mặt khó xử.

Đúng lúc đó, Saki bước tới chỗ hai người.

“Chào hai cậu〜… mà này, Akagi-kun đang làm gì vậy?”

“Đang toàn thân đón nhận phúc lành của đại thiên sứ.”

Trước ánh mắt khó hiểu của Saki, Tomoya dang rộng hai tay, ngước nhìn lên trần nhà và nói với giọng đầy trang nghiêm.

“Lại thế nữa à…”

Saki nói với vẻ ngán ngẩm, rồi lặng lẽ nhìn vào chiếc móc khóa trên tay phải của Tomoya. Sau đó, cô nhanh chóng tháo chiếc móc khóa đôi đang gắn trên cặp của mình và nhét vào túi.

Tomoya mải mê cầu nguyện nên không nhận ra hành động đó của Saki.

Tuy nhiên, Haruto thì thấy rõ ràng mồn một.

—Có lẽ phúc lành của Ryouta-kun thật sự có tác dụng…

Haruto cố kiềm chế để không bật cười, lặng lẽ cảm thấy nể phục Ryouta từ tận đáy lòng.

“Tao cảm nhận được rồi… cảm nhận được rồi đấy! Sức mạnh tuyệt vời của Ryouta-sama!”

Haruto đáp lại lời thốt ra đầy ngu ngốc của thằng bạn chí cốt với câu “Vậy à” một cách qua loa.

“À mà này, tớ có chuyện muốn báo cho hai cậu.”

Saki phớt lờ Tomoya đang mải mê cầu nguyện và bắt đầu nói.

“Hôm nay không cần tập chạy tiếp sức đâu, được chứ? Ai cũng còn mệt sau hôm qua mà.”

“Ừ, nói cũng đúng. Tớ đồng ý.”

“Akagi-kun cũng ổn chứ?”

“Ổn! Hoàn toàn ổn!”

“Vậy thì quyết thế nhé.”

Saki nói xong thì vẫy tay rồi rời đi.

Haruto dõi theo bóng lưng của cô, rồi quay sang nhìn Tomoya. Cậu ta lúc này trông như một kẻ đáng ngờ, cứ lẩm bẩm “nó đến rồi… nó đến rồi…”

“Tomoya, mày nên cầu nguyện bằng cả tấm lòng đi? Biết đâu thực sự có hiệu nghiệm đấy.”

“Tao đang rất nghiêm túc đây! Nam mô〜 nam mô〜!”

Tomoya trông hệt như một pháp sư đang thực hiện nghi lễ, siết chặt móc khóa trong tay và lắc qua lắc lại.

“Hãy thành tâm hơn nữa, cầu nguyện bằng cả nỗi khao khát tha thiết ấy đi.”

“Ôi đại thiên sứ Ryouta-sama! Xin hãy ban lòng từ bi vô hạn cho con chiên đáng thương này!”

“Hơn nữa, cầu tha thiết hơn nữa.”

“Tôi muốn có bạn gái 〜! Muốn được hẹn hò〜! Ghét học hành〜! Hãy biến mỗi ngày thành ngày nghỉ đi〜! Kỳ nghỉ bất tận luôn đi〜!”

“Cái đó chẳng liên quan gì đến tình yêu cả.”

Trước một Tomoya đầy uể oải và tràn ngập dục vọng trần thế, Haruto lạnh lùng chọc một câu.

Ngày học hôm đó trôi qua yên ổn, ngoại trừ việc suốt cả ngày Tomoya không ngừng lặp đi lặp lại “uể oải quá〜”.

Sau giờ tan học.

Haruto và Ayaka sóng bước cùng nhau trên con đường về nhà.

“Hôm nay suốt cả ngày, Akagi-kun cứ ‘uể oải〜’ mãi nhỉ.”

“Nghe nói là cậu ta bị ‘hội chứng sau giấc mơ’ đó.”

“Vậy thì cũng đành chịu thôi.”

“Nhưng mà, với Tomoya thì cú sốc lại hơi quá lớn.”

Haruto vừa cười vừa nói, Ayaka cũng bật cười theo, “Chuẩn thật.”

“Saki còn tức giận bắt cậu ấy phải tỉnh táo lại nữa kìa.”

Ayaka vừa cười “Fufu” vừa nhớ lại cảnh Saki đập vào lưng Tomoya để răn đe.

“Cứ tiếp tục thế này thì Tomoya sẽ bị Aizawa-san chán ngán và bỏ mặc mất.”

“Hmm… nhưng mà, em thấy Saki cũng có vẻ đang tận hưởng mà.”

“Thật á?”

Trước câu nói của Ayaka, Haruto nghiêng đầu tỏ vẻ băn khoăn.

“Vì Saki rất hay chăm sóc người khác mà, đúng không? Em nghĩ kiểu người như Akagi-kun lại hợp với kiểu người như Saki lắm ấy.”

“Vậy tức là, hai người họ đúng là hợp nhau à?”

“Em nghĩ vậy đó.”

Vì Ayaka đã quen biết họ từ hồi nhỏ và nói như thế, nên chắc chắn Tomoya và Saki là một cặp hợp nhau—Haruto nghĩ vậy.

Đúng lúc đó, Ayaka cất giọng đầy hào hứng.

“Nếu Saki và Akagi-kun mà hẹn hò, chắc vui lắm luôn!”

“Em nghĩ sao mà nói vậy?”

“Thì như hôm qua ấy, nếu hai người họ là một cặp, thì mình có thể hẹn hò đôi với nhau, biết đâu còn có cả những chuyến du lịch đôi nữa cơ!”

“Nghe cũng hay đấy nhỉ.”

Hẹn hò riêng với Ayaka tất nhiên rất tuyệt, nhưng nếu có thể đi chơi đông người, ồn ào náo nhiệt cũng có cái vui riêng.

Haruto vừa nghĩ vậy vừa bước đi thì bất ngờ cảm thấy tay trái được ai đó nắm lấy.

Cậu quay sang nhìn Ayaka, người đang nắm tay cậu. Cô mỉm cười dịu dàng rồi ngước nhìn lên bầu trời xa xa.

“Trời đẹp thật nhỉ.”

“Ừ ha. Hôm nay chắc chắn hoàng hôn cũng sẽ rất đẹp đấy.”

“Lát nữa mình cùng đi dạo ngắm hoàng hôn nhé?”

“Ừm, được thôi.”

“Yay!”

Ayaka cười tươi rạng rỡ, trông vô cùng hạnh phúc.

Nhìn nụ cười ấy, Haruto cũng cảm thấy hạnh phúc, cả hai bước đi thong thả cùng nhau.

-----------------------------------

“Kiyoko-san, đoạn đan chỗ này thì làm như thế nào ạ?”

“Đoạn này nhé, đầu tiên con móc lên một mũi xích, sau đó thì đan mũi đơn bình thường đến mũi thứ 26 là được.”

“Con hiểu rồi. Ơm… để con móc qua mặt sau đã…”

“Đúng rồi, đúng rồi. Con làm tốt lắm.”

Sau bữa tối, Ayaka đang học đan với Kiyoko.

Gần đây, sau bữa cơm tối, đan len cùng Kiyoko đã trở thành thói quen hằng ngày của Ayaka.

Cô chăm chú nhìn vào các mũi len, đôi tay khéo léo di chuyển cây móc, trong khi Kiyoko mỉm cười dịu dàng, ân cần dõi theo.

Haruto nhìn hai người họ quấn quýt vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng khẽ nở nụ cười. Đúng lúc ấy, cậu nghe thấy tiếng Ryouta thúc giục

“Đến lượt Onii-chan kìa!”

“Ồ, xin lỗi nhé.”

Haruto rời mắt khỏi Ayaka và Kiyoko, cúi xuống nhìn bàn cờ Othello.

Có lẽ vì mải ngắm Ayaka nên cậu bị Ryouta chơi một nước cờ hiểm hóc khiến Haruto khẽ rên lên “gừm…”

“Ryouta-kun giỏi thật.”

“Hehe. Em sẽ thắng anh cho mà xem?”

“Không dễ đâu nhé.”

Vừa nói, Haruto vừa đáp lại bằng một nước đi phản công.

Cuộc sống bán sống chung của Haruto và Ayaka bắt đầu từ khi Kiyoko trở thành người giúp việc cho nhà Toujou.

Vốn dĩ, chủ nhật và thứ hai là ngày nghỉ của Kiyoko, nên bà sẽ về nhà Otsuki. Nhưng gần đây, đến trưa thứ hai là bà lại quay về nhà Toujou, và thế là Haruto cũng tự nhiên sang nhà Ayaka luôn.

—Có khi bà cũng thấy không khí náo nhiệt ở bên này dễ chịu hơn thật.

Haruto nghĩ vậy.

Ryouta, đối thủ Othello của cậu, đang lẩm bẩm đáng yêu: “Hmm, nếu đặt ở đây thì sẽ thành thế này…”

Còn Ayaka thì vừa trò chuyện vừa vui vẻ đan len cùng Kiyoko.

Ở phía bàn ăn, Shuichi đang cầm tập quảng cáo cần câu cá, ra sức thuyết phục Ikue cho phép mua dụng cụ mới.

Còn Ikue thì mỉm cười dịu dàng, khéo léo phớt lờ mọi lời thuyết phục đó.

Cuộc sống náo nhiệt, vui vẻ và ấm áp ở nhà Toujou.

Dần dần, nơi đây đang trở thành “ngày thường” trong cuộc sống của Haruto.

“Cái cần câu này ấy nhé, đến cả những cú chạm nhẹ nhất cũng cảm nhận được! Tức là hiệu quả câu cá sẽ tăng lên gấp bội! Nghĩa là sao? Là mình có thể mang thật nhiều cá tươi về, rồi cả nhà cùng thưởng thức một bữa hải sản thịnh soạn đấy!”

“Ufufu, nghe hấp dẫn ghê. Được rồi, anh cứ mua cần câu đó và mang nhiều cá về nhé.”

“!!! Tuyệt vời! Anh nhất định sẽ làm được!”

Shuichi mừng rỡ giơ nắm tay lên, cười rạng rỡ khi cuối cùng cũng được Ikue gật đầu cho mua.

Ikue nhìn phản ứng phấn khích của chồng, rồi quay sang gọi Ayaka – người đang chăm chú đan len.

“Con chưa vào tắm sao?”

“Ơ? Đã muộn vậy rồi à. Kiyoko-san, mai bà lại dạy con tiếp phần còn lại nhé?”

“Ừ, bà rất sẵn lòng.”

Ayaka cất đồ đan dở, đứng dậy chuẩn bị đi tắm.

“À, mà con nhớ là… chỉ sợi để đan cũng có nhiều loại khác nhau đúng không ạ?”

“Đúng rồi. Dạo này ở tiệm có rất nhiều loại chỉ khác nhau được bày bán đấy.”

“Con muốn thử đi xem chúng một lần… nên nếu được, con muốn mời bà cùng đi xem chỉ đan… đi chơi với con ạ.”

Ayaka ngập ngừng, lộ vẻ hơi hồi hộp khi cất lời mời.

Trước lời mời ấy, khuôn mặt Kiyoko nở nụ cười rạng rỡ, những nếp nhăn trên má cũng dịu dàng hằn sâu thêm vì niềm vui.

"Ừm. Bà cháu mình cùng đi nhé."

"Cảm ơn bà ạ! Con rất mong chờ chuyến đi!"

Khi Kiyoko vui vẻ đồng ý, Ayaka cũng mỉm cười rạng rỡ.

Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến Ryouta, người đang chăm chú chơi cờ Othello, cũng phản ứng lại.

"Onee-chan, chị sẽ đi mua sắm với bà à?"

"Ừ."

"Em cũng muốn đi cùng nữa!!"

"Được chứ."

"Yeah!! Onii-chan cũng đi cùng nhé!"

Ryouta vui mừng đến từ tận đáy lòng, Haruto cũng mỉm cười nhẹ nhàng với cậu bé.

"Ừ, anh cũng đi."

Cuộc sống thường nhật ấm áp và dịu dàng cùng gia đình nhà Toujou.

Haruto ngắm nhìn Kiyoko đang chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa sau Ayaka, và nghĩ.

~Được sống trong những ngày yên bình thế này… thật là hạnh phúc biết bao.~

Trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, cậu chỉ sống cùng Kiyoko – người thân duy nhất còn lại – trong một cuộc sống rất tĩnh lặng.

Thế mà giờ đây, cuộc sống đã trở nên rộn ràng và tràn đầy tiếng cười.

Haruto mỉm cười khi nghĩ đến Ayaka – người đã trở thành bạn gái của mình, và gia đình Toujou – những người đã mở lòng đón nhận hai bà cháu cậu.

Và rồi, ánh mắt Haruto bắt gặp bóng dáng của bà cậu.

Người bà – người thân duy nhất, người quan trọng không gì có thể thay thế.

Và rồi — bóng dáng ấy đột nhiên loạng choạng.

Ngay khoảnh khắc sau đó, cơ thể bà chao đảo mạnh và ngã nhào xuống sàn.

Trong mắt Haruto, mọi thứ như đang diễn ra trong chế độ quay chậm.

Nhưng tiếng động lớn phát ra khi Kiyoko ngã đập xuống sàn lập tức kéo cậu trở về thực tại.

"...Bà ơi?"

Quá bất ngờ trước sự việc xảy ra, Haruto chỉ có thể đứng trơ ra với gương mặt thất thần.

Ayaka, người đang chuẩn bị đi tắm, cũng quay đầu lại vì âm thanh lớn và đứng chết lặng tại chỗ.

Ryouta trợn tròn mắt vì quá kinh ngạc.

Shuichi và Ikue bật dậy khỏi ghế, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Mọi thứ như thể thời gian ngừng trôi trong chốc lát.

Với Haruto, đó là một khoảnh khắc như kéo dài vô tận.

Một khoảnh khắc vừa rất dài, lại vừa rất ngắn – và rồi cơ thể Haruto tự động lao đi.

"BÀ ƠIIIIII!!!!"

Cậu hét lên và chạy nhào tới bên cạnh bà mình.

--------------------------

Chuẩn bị drama nhé ae