Enjoy!
-----------------------------
Món quà từ Ryouta
Sau khi tận hưởng trọn vẹn trò “Giant Spark Mountain”, nhóm Haruto tiếp tục tham gia nhiều trò chơi khác nữa.
Nhờ vào kế hoạch chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước của hội con gái, dù là ngày Chủ Nhật – thời điểm rất đông đúc – cả nhóm vẫn có thể trải nghiệm được khá nhiều trò chơi.
Dù vậy, thời gian chờ của một số trò cũng có thể kéo dài đến tận 120 phút.
Giữa hàng dài đang nhích từng chút một, Tomoya vung tay cao và xoay một vòng rộng.
Đồng thời, cậu ta hô lớn.
"Hen— shin!"
Sau khi tạo dáng thật ngầu, cậu quay sang nhìn Ryouta.
"Nào, tư thế biến hình này là của Gomen Rider đời thứ mấy?"
"Ettone, ettone… cái động tác tay đó là… của Gomen Rider đời thứ 5 – ‘Bugyou’!"
"Ồ! Chính xác! Giỏi lắm Ryouta-kun!"
"Hehe. Đời thứ 5 ấy, điểm đặc trưng là cuối cùng sẽ đấm tay vào thắt lưng đó!"
Ryouta hớn hở giải thích, và Tomoya liền đưa ra một tư thế biến hình khác, hơi khác so với lúc nãy.
"Vậy, tiếp theo là tư thế biến hình của ai nào?"
Haruto và Ayaka từng lo rằng Ryouta sẽ cảm thấy chán nản khi phải xếp hàng lâu. Nhưng suốt khoảng thời gian dài chờ đợi, Saki liên tục đố Ryouta những câu đố mẹo, Shizuku đóng vai dũng giả và cùng cậu chơi trò "hạ gục ma vương" (Ishikura), còn Tomoya thì đố các câu hỏi về các đời Gomen Rider – tất cả đều cố gắng không để Ryouta cảm thấy buồn chán.
Ayaka quay sang cảm ơn Tomoya, người đang đưa ra những câu hỏi về các tư thế biến hình của các đời Gomen Rider được yêu thích của trẻ em.
"Cảm ơn cậu, Akagi-kun."
"Không có gì. Mà tớ thật sự ngạc nhiên đó, Ryouta-kun giỏi thật nha. Tớ vừa làm tư thế của đời thứ 7 – Shogun Rider – thế mà em ấy cũng biết."
"Dạo này em ấy mê lắm. Lúc nào cũng mang khư khư cuốn bách khoa toàn thư Gomen Rider."
Nghe vậy, Haruto đang đứng bên cạnh Ayaka, nhìn Tomoya bằng ánh mắt có chút cảm phục.
"Mày cũng hay thật đấy. Biết cả Gomen Rider đời mới nữa cơ à."
Haruto chỉ biết những đời Gomen Rider mình từng xem hồi nhỏ và gần đây là do xem chung với Ryouta. Cậu bất ngờ vì thằng bạn thân của mình lại có kiến thức sâu rộng đến vậy về series này.
"Hehe, Gomen Rider là thần tượng của mọi chàng trai mà."
Tomoya nói với vẻ đắc ý, rồi làm gương mặt nghiêm túc:
"Vì chính nghĩa của kẻ yếu, diệt trừ cái ác. Dù thân xác này có mục rữa… Ta cũng sẽ chém ngươi, xin đừng trách ta!"
Cùng câu thoại, cậu làm động tác như đang rút kiếm chém xuống. Ryouta nhìn thấy liền reo lên, mắt long lanh:
"Là câu thoại của Gomen Rider đời đầu!! Xin đừng trách!!!"
Cậu nhóc hớn hở bắt chước y hệt động tác của Tomoya. Nhìn em trai mình vui vẻ như thế, Ayaka nhẹ nhàng mỉm cười và nhắc nhở.
"Nhớ để ý xung quanh kẻo làm phiền người khác đấy nhé."
"Dạ!"
Shizuku – người lặng lẽ quan sát từ nãy đến giờ – cất giọng đều đều nhưng mang chút tinh nghịch, nói với Ishikura.
"Kazu-senpai, giờ anh đã bị Tom-senpai và Ryouta-kun chém rồi, nên phải phản ứng kiểu ‘Gwaaahhh!’ chứ."
"Đừng có biến anh thành kẻ ác chứ!"
"Nhưng bị Ryouta-kun chém thì chắc anh cũng mãn nguyện đúng không?"
"……Không thể phủ nhận."
Ishikura vừa nhìn Ryouta đang cười rạng rỡ vừa trả lời khẽ. Saki ở bên cạnh liền chêm vào.
"Câu đó phải phản bác chứ anh!"
Dù thời gian chờ khá lâu, nhưng nhờ sự đồng hành của mọi người, cả nhóm Haruto vẫn tận hưởng trọn vẹn chuyến đi ở "xứ sở mộng mơ".
Sau khi tránh chỗ đông và ăn trưa sớm ở một nhà hàng trong công viên, họ ghé qua cửa hàng bán đồ lưu niệm với rất nhiều món đồ hấp dẫn.
"Hừm, đến đây rồi thì nhất định phải đội cái này mới đúng chuẩn."
Shizuku nói với vẻ nghiêm túc rồi lấy một chiếc bờm từ kệ và đội lên đầu.
"Thế nào?"
Chiếc bờm Shizuku chọn có gắn đôi tai của linh vật của công viên. Nhìn cứ như cô ấy đang đội tai mèo vậy. Saki cười rạng rỡ và gật gù.
"Ồ, dễ thương quá Shizuku-chan! Hợp lắm luôn đó!"
"Vậy thì… Kazu-senpai, anh nên đội cái này."
"Ừ, cảm ơn… Ơ? Gì đây?"
"Là bờm tai heo của chú lợn con ‘Buu-chan’ đó."
Đôi tai heo xinh xinh nhô ra từ đầu của Ishikura – người vốn có vẻ ngoài khá dữ tợn – khiến Shizuku hài lòng gật đầu.
"Quả nhiên là không hề hợp tí nào. Một vẻ ngoài lạnh lùng như muốn lật đổ cả hệ thống tư pháp, kết hợp với một chiếc bờm heo dễ thương mang lại sự chữa lành cho thế giới. Cái sự đối lập này đúng là đỉnh cao nghệ thuật."
"Im ngay giùm cái coi!"
Ishikura gầm lên trước màn nhận xét như nhà phê bình nghệ thuật của Shizuku, nhưng cô nàng không mấy để tâm mà chuyển sang đội bờm lên đầu Saki.
“Saki-senpai, cái này là dành cho chị.”
“Hử? Cái gì đây?”
“Là bờm tai chó của nhân vật nữ ‘chị cả’ nổi tiếng là người hay chăm sóc người khác trong công viên chủ đề này đấy ạ.”
Hai chiếc tai chó to mềm và rũ xuống như tai của một chú chó lớn mọc ra từ đầu Saki. Thấy vậy, Tomoya gật đầu tán thưởng.
“Ồ, hợp đó chứ.”
“Quả thật Aizawa-san là người biết quan tâm đến người khác.”
“Là chị cả Saki đấy.”
“Tớ không có khí chất ‘chị cả’ gì hết trơn á? Tớ là một tiểu thư dịu dàng đấy chứ?”
“Không hề dịu dàng.”
“Này này!”
Saki trừng mắt nhìn Tomoya – người vừa phủ nhận sự dịu dàng của cô một cách không do dự.
“Ahaha, xin lỗi xin lỗi. Tớ chỉ đùa thôi mà, đừng giận nhé. Mà thật sự là cái bờm tai chó đó hợp với Aizawa-san lắm. Dễ thương thật.”
“…Vậy à.”
Được Tomoya khen, Saki lập tức lấy lại vẻ mặt bình thản, chỉ buông một câu cụt lủn. Sau đó, cô bất ngờ với tay lên kệ và lấy một chiếc bờm khác rồi đội lên đầu Tomoya.
Tomoya ngước mắt nhìn lên để kiểm tra món đồ mới trên đầu mình.
“Hử? Là… gấu trúc à?”
“Đúng rồi. Gấu trúc sống chậm rãi và thong thả, giống hệt cậu còn gì?”
“Ừm~… nghe cũng có lý?”
Tomoya có vẻ không biết nên phản ứng ra sao, rồi quay sang hỏi Saki.
“Thế nào? Trông ngầu không?”
“Không ngầu chút nào.”
“Phán nhanh gọn ghê!”
Tomoya phản ứng như thể vừa nhận cú sốc lớn trước câu trả lời dứt khoát của Saki.
Thấy thế, Saki quay mặt đi với nét mặt có phần ngượng ngùng và lẩm bẩm.
“Không ngầu, nhưng mà… dễ thương thì có đấy.”
“Hở?”
Nghe được lời nói nhỏ của Saki, Tomoya khẽ nhếch môi, có vẻ khá vui.
Sau đó, Shizuku tiếp tục chọn bờm cho Haruto và Ryouta.
“Haru-senpai và Ryouta-kun hợp với cái này nè.”
Nói rồi, cô đặt lên đầu hai người bờm tai hổ. Chiếc bờm của Ryouta được thiết kế theo kiểu hổ con nên tai nhỏ hơn so với bờm tai hổ của Haruto.
“Haru-papa và Ryouta-kun là đôi cha con hổ nhé. Haru-papa thì bị kẻ xấu giết hại, còn cậu con trai Ryouta-kun sẽ trả thù cho cha. Đây là mô-típ nhân vật cảm động đấy.”
“Khoan, sao tự nhiên anh bị giết vậy? Với lại cái gì mà Haru-papa chứ?”
Trước sự ngạc nhiên của Haruto, Shizuku đáp tỉnh bơ:
“Haru-papa thì là Haru-papa thôi.”
Sau đó, cô quay sang Ryouta:
“Ryouta-kun, hãy giữ nguyên bờm tai hổ và ‘Gao~’ thử xem.”
“Vầy hả chị? Gao~!”
Ryouta lập tức giơ hai tay lên ngang mặt và làm tiếng gầm như hổ theo đúng lời Shizuku. Sự xuất hiện dễ thương của “hổ con” khiến Ishikura – đang đứng sau Shizuku – phải nín thở “!?”, còn Shizuku cũng không thể kìm được nụ cười.
“Aya-senpai. Vì hổ là loài động vật cần được bảo vệ theo Công ước Washington nên… em xin nhận nuôi Ryouta-kun nha? Được đúng không chị?”
“Không đời nào!”
Ayaka lập tức bác bỏ đề nghị vô lý kia. Shizuku bĩu môi “hừm”, rồi không chần chừ gắn luôn một chiếc bờm khác lên đầu Ayaka.
“Cho Aya-senpai hay bắt nạt đây.”
“Ể? Thỏ á? Dễ thương mà, nhưng tại sao lại là thỏ?”
Ayaka nghiêng đầu thắc mắc, Shizuku khoanh tay bắt đầu giải thích.
“Với dâm ngầm cô nương như Aya-senpai thì thỏ là chuẩn nhất.”
“Ý gì chứ!? Mà chị không có dâm ngầm gì hết nha!”
“Chưa chịu thừa nhận à. Đúng là không chịu nhận thua mà.”
Rồi như thường lệ, Ayaka và Shizuku bắt đầu cuộc tranh cãi thân mật.
Trong lúc hai người đó cãi nhau, Haruto liếc nhìn họ rồi tiếp tục xem các món đồ trên kệ hàng. Bỗng, cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của một cặp đôi trông như sinh viên đại học đang đứng gần đó.
“Này này, cái móc khóa hình trái tim này trông được đấy chứ?”
“Hửm? À, cái này tách làm hai được kìa.”
“Có ghi chú kìa. Nếu hai người mỗi người giữ một nửa thì tương lai sẽ được gắn bó với nhau đấy.”
“Thật á?”
“Với cả, so với mấy món khác thì cái này rẻ hơn. Mà giá vậy mà được bảo đảm tương lai luôn thì đúng là siêu hời còn gì?”
“Thôi, đừng lôi cái gọi là ‘giá trị kinh tế’ vào đây. Mà nè, anh thực sự muốn tương lai của mình gắn bó với em à?”
“…Ừ thì…”
“…H-hửm. Vậy… mua chứ?”
“Ừ…”
Sau cuộc đối thoại khiến người khác nghe xong phải phát ngượng, cặp đôi đó liền cầm móc khóa đi ra quầy thanh toán.
Haruto, người tình cờ nghe hết cuộc nói chuyện ấy, bất giác đỏ mặt, bèn hít thở sâu để bình tĩnh lại.
Đúng lúc ấy, cậu cảm thấy có ai đó kéo nhẹ tay áo mình.
“Hử? Có chuyện gì sao, Ryouta-kun?”
“Onii-chan, ‘tương lai được gắn bó’ nghĩa là gì vậy?”
“À… chắc là… được kết hôn đó.”
Có vẻ Ryouta cũng nghe được đoạn trò chuyện của cặp đôi sinh viên kia. Cậu nhóc ngước nhìn Haruto với đôi mắt tròn xoe, rồi khi nghe đến chữ “kết hôn”, gương mặt liền sáng bừng lên.
“Onii-chan! Em muốn mua cái đó!”
“Hở? Em muốn cái móc khóa này á?”
“Ừ! Mua ba cái luôn!”
“Ba cái luôn á!?”
Haruto sửng sốt, còn Ryouta thì đã nhanh chóng quyết định, lấy ba chiếc móc khóa từ kệ và đi thẳng ra quầy thanh toán.
Đúng lúc đó, có vẻ cuộc tranh cãi giữa Ayaka và Shizuku cũng kết thúc. Shizuku nói “Vậy thì mọi người cùng ra quầy thanh toán để mua bờm nhé.” Còn Ayaka thì mặt vẫn đỏ bừng, lẩm bẩm “Mình không phải kiểu dâm ngầm gì hết…” với vẻ bực bội.
Sau khi mỗi người đội bờm lên đầu, cả nhóm rời khỏi cửa hàng bán đồ lưu niệm.
Tomoya – đang đội bờm tai gấu trúc – quay lại hỏi mọi người.
“Giờ mình chơi gì tiếp đây?”
“Ừm… Galaxy Mountain thì giờ chờ lâu kinh khủng luôn…”
Saki kiểm tra thời gian chờ các trò chơi bằng ứng dụng trên điện thoại. Lúc đó, Shizuku chỉ vào chiếc bờm của Ishikura đang đứng cạnh và lên tiếng.
“Nếu Kazu-senpai hét ‘Tụi bây tránh ra!’ thì chắc chắn sẽ được ưu tiên lên chơi luôn đó. Với cái bờm tai heo hiện tại, hiệu ứng còn tăng gấp đôi. Đúng chuẩn Chaos Bomber.”
“Không đời nào! Với lại cái gì mà Chaos Bomber chứ…”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện rôm rả, Haruto nắm tay Ryouta và tạm thời ngắt lời họ.
“Mọi người, nghe tớ một chút được không? Ryouta-kun có món quà muốn tặng cho cả nhóm.”
“Ể? Quà á?”
Saki nghiêng đầu nhìn Ryouta khi nghe Haruto nói vậy.
Ryouta – có vẻ hơi ngượng – lặng lẽ đưa một chiếc móc khóa hình trái tim cho Saki.
“Cái móc khóa này á, chia ra làm hai, mỗi người giữ một nửa thì tương lai sẽ được gắn bó đó.”
Vừa nói, Ryouta vừa tách đôi móc khóa hình trái tim ra, rồi đưa một nửa cho Tomoya.
“Chúc buổi hẹn hò của Saki-Oneechan với Tomoya-Oniichan thành công nha.”
Ryouta nói với nụ cười vô tư. Tomoya cũng nở nụ cười rạng rỡ đáp lại.
“Cảm ơn Ryouta-kun! Anh sẽ sống thật hạnh phúc!”
“Vâng!”
“Khoan khoan khoan! Đợi chút đã, Akagi-kun!”
“Hử?”
“Hử cái gì mà hử!?”
Saki hoảng hốt chen vào giữa Ryouta và Tomoya – đang cười nói đầy ngây thơ.
“Tớ với Akagi-kun là bạn! Hôm nay chỉ là đi chơi với bạn thôi mà, đúng không!?”
“Ừm, nhưng mà…”
Tomoya liếc nhìn Ryouta một chút rồi hạ giọng, ghé sát tai Saki thì thầm.
“Cậu cũng không muốn làm Ryouta-kun buồn, đúng không?”
“…Tớ… đúng là không muốn.”
Saki thở dài một cái khi thấy ánh mắt thuần khiết của Ryouta đang nhìn mình, rồi ngồi xuống ngang tầm mắt cậu bé.
“Cảm ơn Ryouta. Chị sẽ giữ gìn món quà này cẩn thận.”
“Vâng!”
Ryouta vui vẻ gật đầu, rồi quay sang phía Ishikura và Shizuku.
“Tặng cho Shizuku-Oneechan và Brownii-chan nữa.”
“Ồ! Cảm ơn nha, Ryouta-kun!”
Ishikura nhận quà từ Ryouta với vẻ xúc động tột độ. Còn Shizuku thì ban đầu giữ nguyên gương mặt vô cảm, nhưng sau đó cũng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng.
“Cảm ơn Ryouta-kun. Chị sẽ giữ món này làm bảo vật gia truyền.”
“Ehehe.”
Ryouta cười ngượng ngùng, rồi đưa nốt chiếc móc khóa cuối cùng cho Ayaka và Haruto.
“Đây, tặng Onee-chan với Onii-chan nữa.”
“Cảm ơn em, Ryouta.”
“Onee-chan, chị nhớ cưới Onii-chan sớm để hai người thành gia đình nha!”
“Ừ, chị sẽ cố.”
Nhận lấy món quà từ cậu em trai, Ayaka mỉm cười dịu dàng và xoa đầu Ryouta.
--------------------
Thuyền trưởng lái phải nói là mượt kkk